Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Bạch Đạo Sư

Chương 577: No Ấm Suốt Đời.



Thạnh Bình vừa đánh cỗ xe ngựa ra ngoài đã bị ba tên nô tài của phủ tổng quản chặn lại. Giây phút cỗ xe ngựa bị chặn lại ấy , ba nha hoàn trong cỗ xe sợ run lên, họ ôm chầm lấy nhau sợ hãi, đưa tay lên miệng ra tín hiệu im lặng không nói bất cứ điều gì. Ở bên ngoài có tiếng động quát lên "chúng bay cút ra" , đấy là tiếng quát của người đánh ngựa. Sau tiếng quát ấy là những tiếng đấm đá bôm bốp vang ra, rồi tiếng những kẻ bị đánh té gục xuống đất nằm một đống, và cuối cùng là tiếng của một người nhảy ngược lên cỗ xe ngựa. Sau khi giải quyết xong đám nô tài , cỗ xe ngựa rời đi . Ba nha hoàn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, xem ra thoát được kiếp nạn. Cỗ xe ngựa tiếp tục đi trên đường, lăn bánh dọc qua những dòng người tấp nập hai bên đường. Những người phụ nữ bên trong xe không dám nhìn ra ngoài, họ sợ rằng gặp bất trắc. Và khi cỗ xe ngựa tới con hẻm cần tới, Thạnh Bình ngó dọc ngó xuôi cảnh giới, thấy thời cơ tới thì gõ nhẹ cây kiếm vào thành xe ngựa mà nói nhỏ.
- " Tới nơi cần tới rồi, hành động mau đi."
Ba nha hoàn bên trong nghe vậy thì mừng rỡ , liền lén mở một cánh cửa nhỏ bí mật sát bên cỗ xe. Bọn họ nhanh chóng chui tọt vô con hẻm bí mật ấy một cách nhanh nhất có thể. Vừa lao vào bên trong con hẻm , bọn họ nhanh chóng cởi bỏ bộ y phục bên ngoài ra, và ném luôn bộ tóc giả xuống đất. Những bộ y phục giả dạng đã được cởi bỏ xong, những người phụ nữ ấy trở về hình dáng của những nha hoàn bình thường, chạy thẳng một mạch sang bên kia hẻm và hòa vào dòng người đi lại. Cái lúc mà đã hòa vào dòng người qua lại ấy, những người phụ nữ thế thân lúc này mới thực sự thở phào nhẹ nhõm . Bây giờ cá đã vào biển lớn, nước suối hòa vào đại dương , thì đã thực sự được tự do. Họ khều nhau hỏi chuyện.
- "Như vậy là chúng ta đã thoát rồi phải không, đã an toàn rồi có phải không?"
- " Đúng vậy , có thể xem như là đã an toàn . Bây giờ không ai biết mặt chúng ta nữa , dù bọn người của phủ tổng quản có đối mặt với chúng ta, có lẽ họ cũng không biết chúng ta là ai đâu."
- " Phải rồi , việc bây giờ là chúng ta mau trở về quê thôi, chúng ta thật sự tự do rồi."
Ba người phụ nữ ấy trong lòng cảm thấy thực sự thoải mái , bọn họ bắt đầu rủ nhau về quê của mình , rời khỏi vùng đất phồn hoa nhưng cũng lắm nguy hiểm. Bọn họ không đi một mình, mà hội quân với những người của nhà thương buôn. Hiệp Ninh sau khi bỏ nhà đi rồi thì cũng chia tiền cho các người làm thuê khác, và bảo họ trở về quê. Những nha hoàn này sẽ họp lại cùng với những người đó , rồi hành hương trở về nhà của mình. Với số tiền mà bọn họ được nhận (đây là tiền công chứ không phải là tiền cho hay thưởng gì cả) , bọn họ có thể sống cuộc sống nhàn rỗi suốt đời.
Còn về Thạnh Bình, sau khi những nha hoàn đó chạy thoát, hắn vẫn đi xe tiếp để câu giờ cho bọn họ có thêm thời gian chạy trốn. Cỗ xe ngựa ấy đi về thành tây, và gặp tên tổng quản Nội Cung ở đó chặn đường. Thạnh Bình ban đầu giật mình kinh hãi, hắn chỉ nghĩ là sẽ gặp những người hầu cận dưới trướng tên tổng quản , chứ không nghĩ khi gặp phải chính tên tổng quản ấy. Cơ mà vào tình huống nguy hiểm rồi thì tùy cơ ứng biến. Bản thân hắn không phải giả vờ sợ hãi, mà thật sự sợ hãi trước quy áp của Võ Hoàng. Khi tên Ninh Sơn phát ra uy áp đe dọa, Thạnh Bình mượn gió bẻ măng , chỉ là mượn cớ sợ hãi để bỏ chạy mất mà thôi , xem như cũng thoát được một kiếp nạn. Chứ nếu hắn mà còn ở đó , thì sợ rằng không yên ổn với tên thái giám kia. Thạnh Bình sau khi trốn thoát , hắn theo đúng lời căn dặn sẽ tìm về phương Nam. Dù gì hắn cũng là một cao thủ võ thượng, có thể tự lo được cho mình. Thạnh bình một đời trung thành với nhà Độc Cô, thì sẽ theo mãi không rời chủ bỏ đi. Hắn kiếm một con ngựa tốt , rời khỏi Kiến Nghiệp đi về phương Nam , hẹn gặp lại chủ tại Đại La thành. Vậy là một bàn cờ do Hiệp Ninh bày ra đã suôn sẻ thành công, tất cả đều đã an toàn và đến được nơi cần đến. Quay lại thời điểm hiện tại, khi mà mọi người đều đã ở trên chiếc tàu đang xuôi về phía Nam. Độc Cô Tởm đã gặp lại gia đình của mình, cùng hàn huyên tâm sự cho thỏa lòng mong nhớ suốt 10 năm xa cách không gặp gỡ. Buổi sáng sớm trên biển, ánh mặt trời đẹp một cách lạ thường. Hiệp Ninh đang đứng ở trên thuyền nhìn về ánh mặt trời ấy , trong lòng có chút thưởng thức vẻ đẹp thiên nhiên. Độc Cô Tởm lúc này nhìn thấy người thuyền trưởng đáng kính kia, biết rõ ân nhân của mình đã lâm vào cảnh nguy hiểm thế nào để cứu gia đình mình, hắn bước lại gần cúi đầu thi lễ.
- " Hiệp Ninh tiền bối, gia đình ta thoát khỏi được kiếp nạn này là nhờ tiền bối đã liều mạng ra cứu giúp . Công ơn này tại hạ nguyện suốt đời ghi nhớ, tuyệt đối không bao giờ quên..."
Hiệp Ninh phì cười, từ bữa giờ ông ấy đã liên tục nghe những lời cảm ơn này rồi, trong lòng có chút ngượng nghịu quay lại xua tay mà lắc đầu.

- " Giữa hai nhà chúng ta còn phải nói đến những chuyện khách sáo như vậy sao? Lão phu trước đây cũng nhờ ơn của Độc Cô lão đại nhân mà giữ được huyết mạch của gia tộc, bây giờ có liều mạng để đền ơn cũng là chuyện bình thường dễ hiểu thôi mà."

Độc Cô Tởm nghe thấy như vậy cũng bật cười , hai bên có vẻ đều vui vẻ , nhưng xong cái cười đấy là cả hai đều trở nên trầm ngâm và âu lo. Độc Cô Tởm suy nghĩ gì đó , khuôn mặt nhăn nhó quay sang nhìn tiền bối bên cạnh với ánh mắt xa xăm.
- "Hiệp Ninh tiền bối à, bây giờ mọi chuyện đã như vậy , thì công việc làm ăn của tiền bối bị ảnh hưởng không ít. Thứ cho vãn bối nói một câu thật lòng, sợ rằng tên Thái giám kia sẽ không để yên cho tiền bối làm ăn ở đất kinh đô nữa đâu. Tiền bối đã có dự định gì về tương lai chưa? "
Độc Cô Tởm hiểu rất rõ chuyện làm ăn buôn bán của Hiệp Ninh không phải là buôn hàng từ Kiến Nghiệp xuống Giao Chỉ, mà thực sự là buôn hàng từ Giao Chỉ lên Kiến Nghiệp. Giao Chỉ là vùng đất xa xôi, sản vật phong phú , có nhiều thứ ở Giao Chỉ rất rẻ nhưng Kiến Nghiệp lại không có. Ông ta đi mua những sản phẩm giá rẻ này đem tới bán cho những người giàu có ở Kiến Nghiệp, thu tiền không ít , đó mới chính là con đường làm giàu của ông ta. Chuyến hàng ông ta buôn từ Kiến Nghiệp về Giao Chỉ chẳng qua là tiện đường, bởi đi thuyền không thì thấy phí nên lựa mua một số sản phẩm rẻ và ở Giao Chỉ không có mà đem xuống để kiếm thêm chút tiền lời. Giao Chỉ vốn chỉ là vùng đất thuộc địa của Đông Ngô, người dân ở đây không đông đúc như ở phương Bắc, lại sống trong hoàn cảnh nô lệ thì mấy ai có đủ tài sản để được gọi là giàu có đâu. Hiệp Ninh buôn hàng là từ Giao Chỉ buôn lên phương Bắc, đi qua nhiều vùng đất khác nhau để làm ăn buôn bán. Đối với người thương buôn mà nói , họ sợ nhất là làm mất lòng những vị quan lớn. Bây giờ Hiệp Ninh đã làm mất lòng tên tổng quản Nội cung, thì đối với một người buôn đây là một chuyện không hề nhỏ. Cần phải biết rằng tên tổng quản Nội Cung là chức quan Tam phẩm, lại là kẻ hầu hạ ngày đêm bên cạnh hoàng thượng. Bây giờ bày mưu tính kế giăng bẫy hắn một quả đau đớn như vậy, khiến cho tên tổng quản ghi thù trong lòng, thì thực sự mà nói rất là nguy hiểm. Thêm chuyện hắn là một tên tiểu nhân nổi tiếng đê hèn, khiến cho người nào cũng phải e dè. Thôi thì cẩn tắc vô ưu, tránh xa hắn một chút thì tốt, Hiệp Ninh thở dài một tiếng, nghĩ đến cảnh không còn được làm ăn ở đất Kiến Nghiệp nữa thì buồn phiền lắc đầu.
- " Không buôn hàng nữa thì thôi vậy, không việc gì phải lo lắng cả. Lão già này tuổi cũng đã cao, bao nhiêu năm buôn bán cũng thu được không ít. Thực sự mà nói gia sản của lão để cho con trai đi lập nghiệp vùng đất mới cũng không phải là vấn đề gì khó khăn."
Hiệp Ninh thực sự đã nghĩ đến việc chuyển địa điểm làm ăn, và thậm chí là chuyển luôn sang làm nghề khác. Độc Cô Tởm có chút tiếc nuối về cơ nghiệp bấy, lâu tặc lưỡi một cái.
- " tiền bối à, nếu như lập nghiệp ở chỗ khác như vậy, thì đã xác định được là chỗ nào chưa ? Và có tính đi buôn tiếp, hay là chuyển sang làm nghề gì đó khác vậy?"
Hiệp Ninh khuôn mặt trầm tư, thoáng một cái ngoáy đầu về phía sau lưng , đôi mắt xa xăm mơ hồ.
- " Bây giờ hài tử về Giang Lăng rồi , có thể sống yên ổn ở quê nhà. Với số tiền lão phu tích góp cũng có thể để nó trở thành phú hộ , nó muốn làm ăn buôn bán gì thì tùy nó vậy, lão phu bây giờ nên an dưỡng tuổi già ."
Ông ta nói tới đây thì khuôn mặt buồn rười rượi, trong lòng tất nhiên là rất tiếc nuối. Để có thể tạo được một đường dây buôn bán làm ăn như vậy không phải là một ngày , hay một tháng, một năm mà có được, mà phải trải qua rất nhiều năm tháng cùng với tâm huyết trong nghề. Bây giờ bỏ nghề luôn đồng nghĩa cũng bỏ luôn những mối lái làm ăn ở đất kinh đô ấy. Nếu chuyển sang buôn ở một nơi khác tức là phải làm lại từ đầu, thì với tuổi của ông có lẽ cũng đã quá già.
Chương trước Chương tiếp
Loading...