Bạch Đạo Sư
Chương 572: Xe Ngựa Bị Chặn.
Hiệp Ninh kéo đoàn xe ngựa chở hàng hóa rời khỏi Kiến Nghiệp, xem như là cũng chấm dứt với vùng đất ấy. Người đi thì cũng đã đi , người ở lại thì vẫn phải ở lại , vẫn phải đối mặt với những giông bão sắp ập tới mà thôi. Độc Cô phủ trong ba ngày tiếp theo tương đối ồn ào. Thúy Nga không còn dẫn Yên Nhiên ra ngoài mua sắm nữa, bởi mục đích lan truyền tin đồn làm lơi là cảnh giác của kẻ địch đã được hoàn thành. Bây giờ là đến lúc phải làm bước tiếp theo, tiến hành sửa sang nhà cửa như để chuẩn bị cho đám cưới. Hiện giờ bên trong phủ đang tiến hành dọn dẹp, sửa chữa, trang trí mọi thứ. Bọn mật thám ở bên ngoài phủ không được phép vào trong , cũng không thấy gia nhân ra ngoài để dò hỏi, cho nên có thể gọi là bí thông tin. Thế nhưng nhìn từ một điểm nào đó trên cao vượt qua bức tường kia, hướng ánh mắt nhìn vào bên trong thì thấy trong ấy tương đối náo nhiệt. Những công việc dọn dẹp, quét rửa, chăm sóc tỉa cây đều rất là nhộn nhịp, cứ như là đang thực sự chuẩn bị cho đám cưới vậy. Thậm chí bên trong phủ còn bắt đầu treo cả lồng đèn đỏ , và rất nhiều vật dụng trang trí chuyên dụng cho đám cưới cũng đã được sử dụng treo lên. Phải chăng cái này đang là tung hỏa mù để che mắt đối thủ , khiến cho nhà họ Ninh tưởng rằng nhà Độc Cô thực sự sẽ gả con gái mình đi hay sao? Mật thám từ bên ngoài nhìn vô thấy thấp thoáng bóng dáng Thúy Nga cùng Diệp Lan đi đốc thúc mọi chuyện, còn mơ hồ thấy bóng dáng Yên Nhiên lấp ló trong phòng riêng, nhìn vào đều cảm nhận rằng bên trong ấy thực sự chuẩn bị cho một đám cưới sắp tới. Liệu những điều này có lừa được mật thám của phủ Ninh Sơn hay không? Và đúng như dự định , sau 3 ngày dọn dẹp trang trí nhà cửa thì đến buổi sáng ngày thứ tư là lúc gia đình Yên Nhiên trở về Sài Tang để làm việc cần làm. Ngày thứ tư đó cũng tức là ngày thứ bảy trong kỳ hẹn 10 ngày mà tên tổng quản Nội Cung đưa ra, một cỗ xe ngựa từ bên trong phủ Độc Cô được chuẩn bị sẵn. Đoàn mật thám ở bên ngoài vẫn theo dõi từng động tĩnh, nhìn từ cao xa vào thấy Thúy Nga dẫn con dâu và con gái leo lên cổ xe ngựa ấy. Bọn chúng còn nhìn thấy người đánh xe là một người cao lớn vạm vỡ. Người đánh cỗ xe ngựa ấy là Thạnh Bình, một hộ vệ vô cùng trung thành của nhà Độc Cô. Thạnh Bình và Thạnh Bắc là hai anh em ruột , đều theo hầu quan tam phẩm Độc Cô Tổng. Bọn họ đều là những cao thủ được Độc Cô Tổng yêu mến bởi lòng trung thành và sự siêng năng, dù chỉ đạt cấp độ võ thượng nhưng được quan tam phẩm tin tưởng giữ làm thân cận, ưu ái không ít. Thế nên dù quan tam phẩm ấy đã không còn trên cõi đời nữa, nhưng anh em nhà này vẫn hết mực trung thành và ở lại để phục vụ nhà Độc Cô. Thạnh Bắc thì đi theo Độc Cô Tởm xuống Trời Nam, còn Thạnh Bình thì ở lại bảo vệ Độc Cô phủ. Bây giờ Thạnh Bình đích thân đánh xe ngựa để chở những người chủ của mình về Sài Tang thăm nhà.
Cánh cửa cổng của phủ Độc Cô mở ra, cỗ xe ngựa bên trong bắt đầu lăn bánh, ngựa kéo xe rời khỏi phủ vào đường chính. Những tưởng đoàn xe ngựa sẽ được đi bình thường, nhưng nào có dễ dàng như vậy, lúc này xuất hiện một nhóm ba tên đứng chặn xe ngựa lại. Thạnh Bình kéo dây cương cho ngựa dừng lại , quan sát những kẻ chặn trước xe của mình. Bọn này không ăn mặc đồ thường dân , mà trang phục rõ ràng là của phủ họ Ninh, một tên trong đó nói lớn.
- " Xin hỏi các vị định đi đâu? "
Mấy tên này hách dịch quen thói, ỷ thế quan lớn ăn nói không nể nang. Thạnh Bình ngồi trên xe ngựa, thấy bọn chúng không coi mình ra gì thì phẫn nộ, trừng mắt chỉ xuống ba tên kia mà mắng.
- " ta đi đâu thì liên quan gì đến các ngươi? Lũ nô tài kia to gan, chúng bay dám cản xe ngựa của phủ Độc Cô sao?"
Tên đứng đầu cười nhạt, xem bộ cũng không dễ dàng gì cho họ đi, hắn xua tay.
- " Đại hiệp xin đừng hiểu nhầm , chúng ta được lệnh của tổng quản đại nhân tới đây bảo vệ phủ Độc Cô."
Thạnh Bình nghe vậy thì trợn mắt tức giận , vung cây roi cửa chỉ vào mặt bọn chúng mà quát.
- " ngông cuồng , chúng bay thật là ngông cuồng. Chúng bay có cái quyền gì mà tới quản lý phủ Độc Cô? Chúng ta cần bọn bay tới đây để bảo vệ hay sao? Mau cút sang một bên để cho ta còn làm việc"
Ba tên kia trước sự quát mắng ấy vẫn không hề coi ra gì, đều nhe răng cười toe toét mà nói.
- "Để hôn lễ sắp tới được diễn ra một cách êm thắm, thì vẫn cần có người để bảo vệ. Chúng ta vẫn mong lão phu nhân cùng tiểu thư quay trở về phủ..."
" LÁO TOÉT", "BỐP BỐP BỐP". Thạnh Bình Không để bọn chúng nói hết câu, hắn tức giận lao vào tát thẳng giữa mặt ba tên mỗi đứa một tát, đoạn túm cổ tên đứng đầu trừng mắt nhìn thẳng vào mặt mà mắng.
- "Cũng bởi vì lo cho hôn lễ sắp tới, nên lão phu nhân nhà ta mới dẫn tiểu thư về Sài Tang để thắp nhang cho tổ tiên bên đấy, cũng là thông báo xin phép gia đình bên ngoại. Nếu như bọn ngươi mà cản trở không cho chúng ta làm đúng lễ nghi, thì lão phu nhân tức giận không gả con gái cho nhà họ Ninh các ngươi, lúc đó ba tên nô tài các ngươi có chịu nổi trách nhiệm này không?"
Vừa buông lời hù dọa, dứt lời vung chân lên gối thẳng giữa bụng tên chỉ huy khiến hắn ngã vật xuống đất rên rỉ. Thạnh Bình lườm tên chỉ huy đang nằm dài dưới đất, đoạn quay sang chỉ tay vào mặt hai tên lính lác mà nói.
- " cút sang một bên, đừng làm phiền chúng ta."
Thanh Bình vận khinh công nhảy tót lại cỗ xe ngựa của mình , vung roi đánh một cái. ngựa hí lên một tiếng , cỗ xe lăn bánh ngang qua ba tên nô tài kia không một chút xót thương. Cỗ xe ngựa cứ thế mà đi , không thấy một tên nô tài nào của phủ họ Ninh ra cản đường nữa. Cỗ xe ngựa vẫn từ từ lăn bánh, và cuối cùng thấp thoáng đã thấy cổng thành phía trước. Chỉ cần rời khỏi cổng thành ấy , là rời khỏi kinh đô và hướng thẳng tới Sài Tang.
Những tưởng chỉ cần vượt qua bức tường thành kia mọi chuyện sẽ êm đẹp, rằng tự do đã trước mắt rồi, thế nhưng lại có bất ngờ . Lúc này trước mặt Thạnh Bình xuất hiện một bóng hình chặn đường khiến cho hắn giật mình, vội giật ngựa dừng lại. Người đứng chắn đường lần này là một người rất quen thuộc, hắn ta cất giọng nói lớn.
- " Độc cô lão phu nhân dẫn con gái đi đâu vậy, có thể ra gặp mặt bổn tọa một chút được không?"
Giọng nói the the đấy rất là quen thuộc, khiến cho Thạnh Bình toát cả mồ hôi hột. Trước mặt hắn không phải ai xa lạ, mà chính là tên tổng quản Nội Cung Ninh Sơn đứng chắn trước mặt. Chỉ là một tên Thái giám với vóc dáng bình thường như bao nhiêu tên Thái giám khác, ấy vậy mà bây giờ trước mắt Thạnh Bình cứ tưởng tượng như một núi ngọn núi hùng vĩ đứng chặn ngang. Thạnh Bình đưa tay lau mồ hôi trán , tự hỏi tại sao tổng quản Nội Cung không ở trong cung mà ra đây chặn đường thế này? Nhưng mà việc trước mắt vẫn phải là lễ nghĩa , Thạnh Bình vội vàng xuống xe ngựa cung kính cúi đầu nói.
- " Thì ra là tổng quản nội cung đại nhân, hân hạnh gặp mặt. Cho tiểu nhân hỏi không biết đại nhân tại sao bây giờ không ở trong cung , mà lại vất vả ra đây để làm gì?"
Thạnh Bình cung kính thi lễ như vậy, nhưng Ninh Sơn không thèm trả lời, hắn ngẩng cao đầu nhìn xuống Thạnh Bình với sự khinh bỉ. Thanh Bình thấy Ninh Sơn không thèm trả lời mình , lúc này lại nói tiếp.
- "Thưa đại nhân , tiểu nhân theo lệnh của lão phu nhân chở gia đình về Sài Tang thăm bên nhà ngoại để thông báo chuyện cưới xin và thắp nhang cho tiền nhân. Sau khi làm việc lễ nghĩa bên đấy xong, sẽ lập tức về lại kinh đô để chuẩn bị cho hôn sự sắp tới. Vậy nên để mọi chuyện được thuận lợi, mong rằng đại nhân hãy tạo điều kiện để thuộc hạ đưa lão phu nhân cùng tiểu thư và phu nhân rời đi... "
- "CÂM MỒM..." Ninh Sơn gầm lên một tiếng, khiến Thạnh Bình lập tức im lặng. Hắn phát ra uy áp Võ Hoàng đe dọa, trợn ngược con mắt, bước từng bước chân chậm rãi tới phía trước chỉ mặt người đánh xe mà nói.
- " ta đang nói chuyện với chủ của ngươi, loại thấp kém như ngươi có tư cách gì mở miệng nói chuyện với ta ? Cút sang một bên."
"Á..." Thạnh Bình rên lên một tiếng kinh hãi. Giọng nói the the cùng uy áp Võ Hoàng khiến cho Thạnh Bình hoảng sợ , hắn giật mình lùi lại đứng không vững rồi té xuống đất trước mặt Ninh Sơn. Thạnh Bình nhanh chóng lồm cồm bò dậy, quay lưng bỏ chạy một mạch, phút chốc đã mất tiêu, để lại cỗ xe ngựa bơ vơ ở đấy. Bản thân chỉ là một võ thượng nho nhỏ, hắn thật sự không dám đối diện với một Võ Hoàng mà bỏ của chạy lấy người mất rồi. Ninh Sơn nhìn theo cái tên ấy cũng không thèm đuổi theo, chỉ hừ lên một tiếng.
- " Đúng là cái đồ vô dụng , chỉ mới quát một tiếng mà đã bỏ chạy mất rồi , loại người như vậy thì có thể bảo vệ được ai?"