Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Bạch Đạo Sư

Chương 544: Màu Trắng Khăn Tang.



Độc Cô phủ ngày hôm ấy phủ trắng một màu khăn tang. Người hầu đi ra đi lại vô cùng bận rộn , khuôn mặt bọn họ ai nấy cũng rất là buồn phiền đau xót. Bọn họ thương cho chủ nhân của họ một đời oai hùng , thế mà lại có kết cục bi thương như vậy, thật đáng tiếc làm sao. Yên Nhiên lúc đấy chỉ là một đứa bé 5 tuổi, nào có biểu chuyện gì xảy ra. Em thấy người ta đi ra đi vào đông quá , tưởng rằng có chuyện gì vui vẻ, em hướng ánh mắt ngây thơ mà nhìn theo đoàn người qua lại. Rồi từ ngoài cổng có những người lạ mặt tới , họ khiêng theo một cái hộp gì rất lớn. Em không biết đấy là hộp gì , chỉ nghe người ta loáng thoáng nói "quan tài tới rồi, quan tài tới rồi, mau đem vào trong" . Em không biết quan tài là dùng để làm gì. Yên Nhiên bước bàn chân nhỏ xíu của mình đi trong khuôn viên phủ , ngơ ngác nhìn xung quanh. Rồi em thấy chị dâu của mình đang dìu mẹ bước ra , khuôn mặt ai nấy cũng đều muộn phiền đau khổ. Bọn họ bước từng bước khó nhọc, dìu nhau hướng ra cổng mà bước. Hai người họ đi trước , một số gia nhân trong nhà đi theo sau, đứng ngoài cổng phủ đưa mắt hướng về phía xa xăm chờ đợi gì đó. Yên Nhiên còn quá nhỏ không biết gì cả , nhưng lại rất tò mò, trong lòng muốn tìm hiểu xem đã có chuyện gì xảy ra ở trong căn nhà của mình. Em bước theo đoàn người , cũng hòa vào họ, nhẹ nhàng đến bên cạnh mẹ mình và nhìn về hướng xa xăm. Rồi từ phía xa ấy , bóng dáng một đoàn người xuất hiện ở cuối chân trời xa, đang đi trở về. Vừa thấy đoàn người ấy, mẹ và chị dâu của em bật khóc nức nở, mà những gia nhân bên cạnh cũng sụt sùi nước mắt theo. Yên Nhiên cảm thấy kỳ lạ, vội níu tay mẹ mà hỏi.
- " Mẹ ơi, tại sao mẹ lại khóc ? Đã có chuyện gì xảy ra sao? Có ai bắt nạt mẹ à?"
Đứa trẻ ngây thơ nhưng cũng hiểu thế nào là tình cảm , trong lòng đau đớn khi nhìn thấy mẹ mình bật khóc như vậy, cho nên vội vàng hỏi thăm. Người mẹ quay xuống nhìn đứa con bé nhỏ ngây thơ của mình, thương xót cho đứa bé còn nhỏ mà phải mồ côi. Bà không muốn đứa trẻ này phải chịu nỗi đau khi còn quá nhỏ , liền nhẹ nhàng vuốt tóc con yêu mà nói.
- " Không có gì , không có ai bắt nạt mẹ cả đâu . Con đừng có lo, hãy vào trong nhà chơi đi, để mọi người ở ngoài đây làm việc. Yên Nhiên ngoan của mẹ, nghe lời mẹ vào trong nhà đi."
Bà vừa nói vừa đẩy nhẹ tay con gái mình . Yên Nhiên thấy thế cũng không cãi lời mẹ, em lật đật chạy vô trong nhà. Thế nhưng vừa chạy vô trong nhà thì em lại suy nghĩ gì đó, âm thầm lặng lẽ đi ra ngó về đoàn người kia.
Đoàn người xa xăm đấy càng lúc càng gần, người ta có thể nhìn thấy rõ người dẫn đầu là tên chỉ huy Thạnh Bắc. Hắn không cưỡi ngựa mà đang đi bộ, tay dắt theo con ngựa bên cạnh, vẻ mặt u ám. Ở phía sau hắn , trung đội lính cũng theo bước hắn mà đi , bọn họ đang cáng trên vai một người đàn ông đã không còn hơi thở. Đoàn người đưa thi hài của Độc Cô Tổng trở về, bước chân chậm rãi đầy nặng nề , ai nấy cũng thương xót cho một viên tướng tài ba bị vong mạng một cách nhảm nhí, cái chết không xứng đáng với địa vị và tài năng của viên tướng này. Không gian xung quanh lúc này nhuốm một màu đau thương mất mát. Đoàn lính đau buồn cáng thi thể của vị tướng trở về , tới trước mặt vị phu nhân kia thì nhẹ nhàng đặt xuống dưới đất. Người vợ và đứa con dâu dìu nhau lại, nhẹ nhàng quỳ xuống dưới bên cạnh thi hài của người trụ cột gia đình, nước mắt họ tuôn ra. Người vợ ấy đưa bàn tay nhẹ chạm vào khuôn mặt của chồng mình, nước mắt hai hàng, nức nở nói.
- " Phu Quân, mừng chàng đã trở về nhà."
Trong giây phút đoàn tụ này, bất chợt bà ta không kiềm chế được mà ôm chầm lấy thi thể, òa khóc.
- " Về nhà rồi , không ai làm hại chàng nữa đâu, hu hu hu..."
Người vợ bắt đầu khóc, con dâu cũng khóc, những người xung quanh cũng sụt sùi nước mắt khóc theo. Tự nhiên lúc này đứa bé gái 5 tuổi ở đâu lại đến gần, em đưa bàn tay bé xíu túm lấy tay cha, lay nhẹ cha mình mà gọi.
- "Cha ơi , sao cha lại nằm đây ? Cha dậy đi, dậy đi chơi với con, cha hứa rồi mà, cha ơi... "
Tất cả mọi người lúc này khựng lại, cố gắng kìm chế tiếng động, nhưng không ngăn cản được hai hàng nước mắt cứ thế tuôn ra. Nhìn đứa trẻ kia ngây thơ còn không biết tai họa gì giáng xuống đầu nó , mà ngây ngô lay người cha trở lại để chơi với mình, thật là đau xót biết bao nhiêu. Yên Nhiên ôm lấy tay cha mình kéo nhẹ, nhưng ông ấy không hề có phản ứng gì, vẫn nằm yên đó . Đứa trẻ ấy tròn xoe mắt ngơ ngác không hiểu chuyện, thì người mẹ bên cạnh đã vuốt tóc con gái mà nói.

- " Con yêu, cha con đi làm việc mệt mỏi, hiện giờ đang nghỉ ngơi. Con để cha nghỉ ngơi khỏe rồi cha sẽ dậy chơi với con nhé, có được không?"
Người mẹ thương con không nỡ cho con mình biết sự thật, không muốn cho con phải chịu cảnh đau thương khi biết rằng người cha đã vĩnh viễn không còn trên đời này. Yên Nhiên nghe mẹ nói vậy thì tưởng thật , mừng rỡ nở một nụ cười ngây thơ về hướng mẹ mà dạ một tiếng. Tiếng dạ ấy sao mà ngây thơ đến thế , sao mà đáng yêu đến thế, nhưng cũng đầy sự đau thương mất mát đến thế? Đám người xung quanh vội quay mặt đi chỗ khác, cố gắng che giấu giọt nước mắt của mình, sợ như để đứa trẻ ấy nhìn thấy vậy. Người mẹ cũng lấy tay lau nước mắt, đứng dậy nắm lấy tay con gái mà vỗ về.


- " được rồi con yêu, chúng ta vào trong nhà thôi."
Nói đoạn dắt tay con gái vô trong , và đoàn người cũng khiêng thi thể của người xấu số vào theo , chuẩn bị lo chuyện hậu sự. Vừa bước vào trong khuôn viên phủ, Độc Cô phu nhân đã ra hiệu cho một người hầu. Người hầu ấy vội vàng đến bên cạnh cúi đầu, chưa kịp hỏi gì thì Độc Cô phu nhân đã nói.
- "Nhà ngươi dẫn tiểu thư ra sau nhà chơi đi . Ta phải làm một chút công việc, rồi ta sẽ vào đó sau."
Người hầu gái ấy vội vàng tới nắm tay Yên Nhiên dắt đi , mà em đi theo người hầu gái cũng không quên quay lại ngước nhìn mẹ mình , rõ ràng cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ. Khi đứa con gái được dẫn ra phía sau rồi, người phụ nữ ấy bắt đầu cùng mọi người đưa thi hài của chồng vô phòng chính. Tại nơi đấy đã để sẵn một cỗ quan tài cho vị tướng tài ba kia. Bằng sự kính trọng của mình, những con người ấy đã hết sức nhẹ nhàng đưa vị tướng nằm yên nghỉ trong cổ quan tài. Mọi động tác rất cẩn thận và nhẹ nhàng, không ai dám làm mạnh tay, cứ như sợ rằng vị tướng ấy sẽ bị đau vậy. Cứ như thế, từng công đoạn một , người ta lần lượt làm xong những thứ cần phải làm. Vị tướng tài ba ấy đã được yên nghỉ trong cổ quan tài , lư nhang cũng được dựng lên , và người ta bắt đầu thắp nhang khấn bái . Lúc này mọi người trong gia tộc đội lên trên đầu mình một dải khăn tang trắng , để tang cho một nhân tài bạc mệnh của xứ sở. Người vợ góa kia tự tay đeo cho mình một dải khăn tang trắng, rồi bà cầm trong tay một dải khăn tang nữa từ từ đi về phía sau nhà. Bà hướng tới một căn phòng, nơi mà bà và đứa con gái thường hay nghỉ ngơi. Bà mở cửa bước vào, thấy đứa con 5 tuổi của mình vẫn đang ngồi chơi , khuôn mặt vẫn tràn đầy vẻ ngây thơ của đứa trẻ nhỏ. Yên Nhiên nhìn thấy mẹ bước vào với một dải lụa trắng quấn trên đầu thì rất ngạc nhiên, bởi em chưa từng thấy mẹ đội thứ đấy bao giờ. Người mẹ tới gần đứa con gái của mình, mà đứa bé nhìn người mẹ với ánh mắt ngây thơ hỏi.
- " Mẹ ơi ,mẹ quấn cái gì vậy ? Nhìn ngộ quá đi"
Người mẹ lúc này nước mắt rơi ra, nhưng miệng vẫn cố nở một nụ cười để dỗ dành con . Bà lấy ra dải khăn trắng của mình, lại gần vuốt tóc con mà nói .
- " con yêu, hôm nay là một ngày quan trọng trong cuộc đời của chúng ta . Và để lưu dấu ngày quan trọng này , chúng ta phải đeo dãi lụa trắng này trên đầu"
Nói đoạn bà tự tay quấn khăn tang cho đứa con bé nhỏ. Yên Nhiên không biết gì cả, đón nhận dải khăn tang đau thương ấy, trên khuôn mặt ngây thơ vẫn còn lộ rõ nét tò mò. Người mẹ quấn khăn xong lại ôm con vào lòng mà thủ thỉ.
- " Con ngoan, nghe lời của mẹ, trong ba ngày này không được cởi khăn trắng này ra , biết chưa? "
Yên Nhiên vẫn nhẹ dạ một tiếng như em vẫn thường thế . Với em thì những lời mẹ nói đều là những lời mà em sẽ nghe theo. Người mẹ lại dắt đứa con gái của mình đi ra , họ sẽ tới nơi mà họ cần tới, tiến hành những nghi thức của việc tiễn đưa. Đứa trẻ 5 tuổi bé nhỏ ấy đã phải đội cho mình một sợi khăn tang trắng, phải đưa tiễn người cha tài giỏi của mình về nơi an nghỉ cuối cùng khi mà em còn quá nhỏ, ngẫm ra sự đời thật đau xót làm sao.
Chương trước Chương tiếp
Loading...