Bạch Đạo Sư
Chương 529: Quốc Gia Phiên Thần.
Vạn Vân Phong quay sang nhìn Nông Văn Rau , hắn chỉ nhẹ gật đầu một cái, đồng thời lấy khẩu AK cất vào trong túi không gian. Khẩu AK với hắn không có gì quan trọng , nhưng mà cái này nếu lọt ra ngoài võ giới thì nó sẽ gây ảnh hưởng rất lớn, sẽ làm thay đổi cả lịch sử của võ giới mất. Sẽ không ngoa nếu như nói rằng thứ này là thứ công nghệ của tương lai. Nông Văn Rau cũng chẳng dám đòi hỏi nhiều, thấy Vân Phong cất khẩu AK đi rồi thì cũng tính lấy mắt kính đưa lại cho hắn. Vân Phong lúc này hướng Nông Văn Rau mà khuấy tay.
- "Không cần đâu, cái đấy cho ngươi đấy."
Nông Văn rau khựng người, mà cả hai tên thuộc hạ cũng tròn mắt nhìn vô, cảm thấy vô cùng may mắn. Đối với Vân Phong mà nói, cặp mắt kính đen ấy chẳng là gì, nhưng mà đối với võ giới thời hiện tại thì có khi là bảo bối. Khi mà công nghệ silicat còn chưa tồn tại, thì cặp mắt kính này rõ ràng không khác gì là ngọc cả. Lại nói thêm chuyện nhận được món quà của tiên nhân, mặc dù không biết mắt kính đen này có công dụng gì nhưng trong lòng bọn chúng nghĩ rằng đây phải là một thứ gì đó vô cùng có giá trị. Nông Văn Rau sung sướng cầm cặp mắt kính, hai tay run run đeo lên lại trên mắt mình, nhìn bầu trời cứ như mát hẳn đi. Ông ta sung sướng lắm, cúi đầu thi lễ .
- "đa tạ tiên nhân đã ban ơn."
Vân Phong lại gật đầu một cái nữa, rồi tiếp tục lẳng lặng suy nghĩ gì đó. Tên hộ vệ nhìn hai người kia được hút xì gà, lại có mắt kính đeo, lúc này cũng muốn kiếm chác gì đó. Mà muốn kiếm chác, muốn được thưởng thì phải biết nịnh hót, hắn lại bước lên tới cạnh Vân Phong bắt đầu buông lời xàm xí.
- "Tiên nhân à, người là một tồn tại tối cao của thế giới này. Đừng nói gì tên tiết độ sứ nhỏ nhoi kia , mà hoàng đế tới gặp ngài cũng phải cung kính cúi đầu thi lễ. Tên tiết độ sứ ấy ngu si đần độn đã làm chuyện dốt nát , tội này đáng phải giết cả nhà.. à không , phải đồ thành mới được. Tiểu nhân nguyện theo tiên nhân cùng xuống Đại La giết sạch cả thành ấy để trả thù cho mối hận hôm nay, xin tiên nhân ân chuẩn. "
Tên hộ vệ là một kẻ tiểu nhân bỉ ổi, xấu xa đê tiện, nên con mắt nhìn đời của hắn cũng xấu xa như hắn mà thôi. Hắn cho rằng với những tội nghiệp mà Độc Cô Tởm gây ra thì cần phải đồ luôn cả Đại La thành để trừng phạt mới là xứng đáng. Vạn Vân Phong vừa nghe những lời như vậy, hắn quay sang trừng mắt.
- " này thì đồ thành này"
"bốp... bốp..." Vân Phong thẳng tay tát hai tát vào mặt tên hộ vệ, làm cho cơn nịnh hót ấy tắt ngay lập tức. Tên hộ vệ bị tát bất ngờ hông hiểu gì, vội vàng lùi lại cúi đầu im lặng. Nông Văn Rau và Khánh Hậu nhìn thấy thì giật mình , sợ tiên nhân không vui liền vội chỉ mặt tên hộ vệ mà mắng.
- " Cái mồm bậy bạ của ngươi ăn nói tùm lum tùm la gì vậy ? Tiên nhân cần ngươi phải đi theo sao ? Một mình ngài ấy cũng có thể xuống đồ sát nguyên cái thành Đại La rồi, dẫn ngươi đi theo làm gì cho vướng chân vướng tay chứ?"
Nông Văn rau và Khánh Hậu rất sợ mất lòng Vân Phong, nhưng chúng không hiểu vấn đề, những lời của bọn chúng dường như cũng tán đồng việc đồ thành. Vạn Vân Phong nhìn vào tên Nông Văn Rau với khuôn mặt cau có, nheo đôi mắt lại mà nói .
- " ê mấy cái tên kia, ta là Kinh tộc."
Nông Văn Rau và đồng bọn ngơ ngác nhìn sang, dường như đã nhận ra mình đã sai điều gì đó. Vân Phong lúc này tặc lưỡi.
- "Đồ thành là chuyện của những tên khát máu đần độn dốt nát , các ngươi xem ta có phải là tên đần độn ấy không. Ta là dân tộc Kinh , Đại La là tòa thành của người Kinh . Những người sống trong Đại La đa phần là Kinh tộc và một số ít là Hán tộc. Tên Độc Cô Tởm ấy là người Hán, bây giờ vì ta có thù với hắn , để trả thù ta đồ sát thành Đại La thì còn ra thể thống gì? Việc này giống như việc một thằng đàn ông đi giận thằng hàng xóm, lại về nhà đồ sát gia đình vợ con mình để trả thù thằng hàng xóm ấy, như vậy có đáng buồn cười hay không?"
Nông Văn rau và đồng bọn lúc này mới vỡ lẽ ra , mới hiểu rằng tại sao vị tiên nhân trước mặt mình tức giận tát tên hộ vệ, bọn họ vội cúi đầu thi lễ.
- "Tiên nhân tha lỗi , là chúng tiểu nhân ngu dốt không hiểu chuyện , không nghĩ được những chuyện như thế , thật đáng trách phạt."
Vạn Vân Phong thở dài, cũng không trách bọn chúng được . Bọn chúng chỉ là kẻ phàm phu, lại là người dân tộc thiểu số , với chúng mà nói Hán tộc hay Kinh tộc đều là người ngoài cả , suy nghĩ đồ thành hiện lên trong đầu chúng cũng là điều có thể hiểu được. Vân Phong cảm thấy có việc cần làm, hướng bọn chúng mà xua tay.
- " Thôi được rồi . Chuyện ở đây cũng xong, ta cũng không muốn nói nữa, các ngươi đi về đi."
Nông Văn Rau và đồng bọn ngẩng đầu lên , chúng chưa muốn đi về, lúc này có chút suy nghĩ. Thực ra chuyện của tên Độc Cô Tởm không phải là việc riêng của Vân Phong nữa , mà có ảnh hưởng đến sự tồn vong của trấn Nông Sơn. Là một người đứng đầu trấn như Nông Văn Rau không thể không lo lắng, hắn tiến tới bên cạnh Vân Phong thi lễ hỏi.
- "Thưa tiên sinh , người định sẽ xử lý tên Độc Cô Tởm ấy thế nào? Có tính giải quyết hắn không hay là... ?"
Nói tới đây thì ngưng lại. Vân Phong nhìn người trưởng trấn ấy, hiểu rằng ông ta rất lo lắng, Vân Phong lúc này trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi nói.
- " ta đương nhiên sẽ xử lý tên Độc Cô Tởm ấy cùng 12 thuộc hạ của hắn . Kẻ nào có tội, kẻ đó phải bị trừng phạt, còn vợ con gia đình hắn không liên quan thì ta sẽ không đụng vào. Ta không những sẽ xử lý tên Độc Cô Tởm, mà còn đòi lại vùng đất này cho dân tộc ta . Ta sẽ đánh đuổi bọn Hán ra khỏi vùng đất này, sau đó sẽ kết giao và đặt nền móng cho ngươi lập một quốc gia riêng, ý người thế nào?"
Quốc gia riêng ư ? Thật sự một cái trấn nhỏ bé như vậy cũng có thể thành lập được một quốc gia ư? Nông Văn Rau tròn xoe mắt ngỡ ngàng, thành lập quốc gia riêng luôn là khát khao cháy bỏng trong tâm trí của Nông Văn Rau , nhưng ông biết được ông không thể làm chuyện đó bởi vì dân tộc của ông ta quá bé nhỏ. Bây giờ có một vị tiên nhân đang mở lời giúp đỡ, điều này liệu có thể thành sự thật chăng? Ông ta mừng rỡ vội cúi đầu .
- "tạ ơn tiên nhân, tạ ơn ngài đã rộng lượng vậy. Nhưng mà nếu để lập quốc thì phải làm như thế nào ? Tiểu nhân thực sự chưa mường tượng được"
Vân Phong lúc này nhếch mép cười nhạt, chỉ vào Nông Văn rau với một câu trách mắng nhẹ nhàng.
Nông Văn Rau bị nói trúng tim đen nhưng không hề sợ hãi, lúc này vô cùng mừng rỡ, hắn quỳ sụp xuống dưới đất vái lạy mà nói.
- "Nếu như quả thật được tiên nhân giúp đỡ cho việc lập quốc, tiểu nhân dù có làm thân trâu ngựa cũng nguyện đem sức mòn này đền đáp cho tiên nhân." Nông Văn rau vừa nói đến đây, cả tên hộ vệ lẫn tên Khánh Hậu cũng quỳ sụp xuống đất vái lạy nói theo.
- " cầu xin tiên nhân ban ơn , chúng tiểu nhân dù có làm trâu làm ngựa cũng nguyện xin đền đáp tiên sinh"
Vạn Vân Phong trong lòng đã suy tính đến điều gì đó. Một quốc gia nằm giữa phương Bắc và Phương Nam được gọi là một quốc gia phiên thần, là một bức bình phong lớn chia cắt giữa hai thế lực . Trong lịch sử Việt Nam cũng từng tồn tại một quốc gia phiên thần này, và vua của quốc gia ấy từng đem quân đánh chiếm nhiều thành trì của nhà Tống. Vân Phong lúc này gật đầu nói.
- " ta nói là sẽ giúp đỡ , chứ không nói là sẽ làm thay. Vì vậy các ngươi cũng phải hết sức cố gắng , phấn đấu để xây dựng trấn này cho thật vững mạnh. Sau khi ta giải quyết Độc Cô Tởm và đồng bọn xong , ta sẽ cho người mở đường giao thương lên trấn Nông Sơn của ngươi . Cơ hội này ngươi có nắm bắt được hay không thì còn xem tài trí của các ngươi rồi"
Nói xong lại phẩy tay, quay lưng bước đi.
- " thôi không còn việc gì nữa thì ta phải xuống Đại La đây, còn các ngươi cũng lo làm việc của mình đi"
Bóng dáng của Vạn Vân Phong từ từ rời đi, thoáng chốc đã rời làng đi mất. Ba tên kia quỳ ở đó nhìn theo vái lạy , vô cùng mừng rỡ. Khi bóng dáng tiên nhân đã đi khuất, hai tên thuộc hạ liền quay sang Nông Văn Rau mà hỏi.
- "Đại nhân , vậy ra trước giờ đại nhân vẫn luôn âm mưu lập quốc à ? Sao không thể nói cho chúng tiểu nhân biết chứ?"
Nông Văn Rau trừng mắt lên nhìn hai tên thuộc hạ, ánh mắt như trách móc.
- "Ý tưởng thì là như vậy, nhưng nếu như không có vị tiên nhân kia giúp đỡ thì ngươi nghĩ chuyện lập quốc nó có quá hoang đường không ? Mà đã hoang đường thì nói ra để làm gì chứ?"
Hai tên thuộc hạ ồ lên một tiếng , cũng đã hiểu chuyện . Bọn chúng lúc này nhìn lại xung quanh mình, toàn bộ lũ cướp Lương Sơn Đồng đã không còn thì cái việc mở đường xuống giao thương với đồng bằng là điều đã trở nên dễ dàng hơn bao giờ hết. Nông Văn Rau lúc này hít một hơi xì gà, thở ra làn khói thơm thảo dược mà thỏa mãn.
- "Chuyện tốt cứ dồn dập đến như thế này thật sự không thể không tận hưởng. Thôi thì bây giờ ba chúng ta hưởng thụ xong cái thứ bốc khói này của vị tiên nhân kia, sau đó sẽ về trấn lo việc tương lai sau, này các ngươi thấy sao?"
Tên hộ vệ và quân y lập tức tán đồng , vội vàng cúi đầu nói.
- " tất cả đều nghe theo đại nhân sắp đặt"
Thế là ba tên ấy ngồi chồm hổm xuống đất, chuyền tay điếu xì gà thay nhau rít sảng khoái. Bọn chúng mặc kệ xung quanh xác bọn cướp Lương Sơn Đồng nằm ngổn ngang hôi tanh mùi máu, không những không cảm thấy khó chịu mà còn cảm thấy rất là thống khoái . Bây giờ nhìn vào Nông Văn Rau và đồng bọn không khác gì ba thằng nghiện đang chơi xì ke.