Bạch Đạo Sư
Chương 510: Dẫn Ngựa Đi Chăn.
Sau khi trở về làng và kết thúc một ngày , đến ngày hôm sau Vạn Vân Phong rủ Nguyệt Hằng đi chăn ngựa. Hai người dắt ngựa ra đồng cỏ cho ngựa ăn , toan tính làm một số chuyện riêng tư, nhưng không ngờ rằng đứa trẻ 10 tuổi họ Hồ lại bám theo họ. Đứa trẻ ấy nhìn thấy con ngựa thì thích lắm, đòi đi theo chăn cùng, quấn lấy con ngựa một cách vui vẻ. Thế nhưng nó đi theo thì khiến cho Vân Phong không làm được chuyện mà hắn muốn, trở thành kẻ phá bĩnh kế hoạch. Vân Phong xua đuổi mãi mà đứa trẻ không chịu trở về, lúc này nghĩ ra một ý tưởng, hắn lại gần đứa trẻ ấy mà nói.
- " này tiểu đệ, đệ có thấy đồng cỏ ngoài kia rất tươi tốt không?"
Đứa trẻ nhìn theo hướng Vân Phong chỉ, thấy một đồng cỏ xanh mướt thì tươi cười gật đầu.
- " vâng, đệ có thấy."
Vân Phong lúc này mỉm cười, nhìn đứa trẻ ấy mà đề nghị.
- " Bây giờ ta giao con ngựa này cho đệ nhé! Đệ hãy dẫn nó ra đồng cỏ ấy, cho nó ăn thật no. Ta nghĩ nó sẽ thích lắm đấy, đệ có muốn nó được ăn no không?"
Đứa trẻ nghe nói đi chăn ngựa thì thích lắm , lập tức gật đầu.
- "Vâng, đệ làm được, vậy chúng ta đi thôi "
Đứa trẻ háo hức, nhưng Vân Phong lại lắc đầu. Vân Phong muốn cùng Nguyệt Hằng làm chút chuyện riêng tư, cho nên hắn lấy một lý do nào đó mà bảo.
- " ta và Hằng tỷ của đệ có việc phải đi làm rồi ,không thể đi chăn ngựa chung với đệ được. Chúng ta phải làm một số chuyện quan trọng cho đám cưới ngày mai, nên bây giờ phải trở về làng. Vậy nên đệ có thể đi chăn một mình được không ?"
Đứa trẻ 10 tuổi không có lý do gì để từ chối , khuôn mặt ngơ ngác nhìn Vân Phong. Nó cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng không hiểu là có chuyện gì, đành phải theo lời Vân Phong dắt ngựa đi chăn. Khi đứa trẻ dắt ngựa đi được một đoạn xa, Vân Phong lúc này mới nắm tay Nguyệt Hằng mà dắt đi , vừa bước nhanh vừa nói.
- " Đi thôi, chúng ta đi làm chuyện quan trọng thôi. Ta biết có chỗ này rất thơ mộng, thích hợp để đôi ta bàn chuyện tương lai"
Cái bàn chuyện tương lai mà hắn nói ở đây là chuyện gì thì Nguyệt Hằng cũng đã hiểu. Nàng biết là hắn muốn làm chuyện đó lắm rồi, cũng không có ý định phản đối , mà còn hứng thú hưởng ứng theo mong muốn của hắn. Hai người trốn đi băng qua một đồng cỏ, lẻn vô một nơi riêng tư chuẩn bị hành sự . Vân Phong đạp bằng một đám cỏ, bắt đầu nhẹ nhàng ôm lấy Nguyệt Hằng mà ngồi xuống đám cỏ ấy.
Vân Phong ôm lấy người vợ của mình, nhẹ nhàng mơn trớn hôn hít cơ thể. Các ngón tay của hắn luồn vào bên trong áo mỹ nữ, chạm vào những chỗ nhạy cảm của người con gái ấy. Bàn tay của hắn ban đầu chạm vào đồi núi , vuốt nhẹ nhàng , rồi từ từ đưa xuống thấp dần. Cứ thấp dần, cứ thế cho đến một lúc bàn tay ấy chạm vào một thứ gì đó, hắn nhìn Nguyệt Hằng âu yếm mà hỏi .
- "cái gì đấy em?"
Nguyệt Hằng nũng nịu , ngón tay bấu lấy vai hắn mà thì thầm.
- " là ... đồng cỏ mênh mông"
Vân Phong thích thú , hắn lại sờ xuống nữa, chạm vào nơi ẩm ướt, đồng thời lấy ngón tay cắm sâu vào bên trong cội nguồn nhân loại , ánh mắt tình tứ.
- " vậy... Cái này là gì đấy em?"
Nguyệt Hằng thích thú , các móng tay cấu lấy vai Vân Phong mà rên rỉ.
- "Là... Là... dòng sông cổ tích."
Vạn Vân Phong càng lúc càng hứng thú hơn , cười lên một tiếng thỏa mãn. Lúc này Nguyệt Hằng không chịu nằm yên, nàng chủ động thọc tay vào trong người hắn, nắm lấy ngọn giáo hôm qua mà hỏi ngược lại.
- " vậy... Cái gì đây?"
Vân Phong ngẩng cao đầu ngạo nghễ, hất hàm nói .
- " đây là gốc cây cổ thụ."
Thế là cả hai cười khúc khích, yêu thích ôm siết lấy nhau chuẩn bị hành động . Cứ tưởng rằng hôm nay sẽ không có ai phá đám, bất chợt Vân Phong phát hiện ra đứa trẻ 10 tuổi họ Hồ ngồi chồm hỗm bên cạnh nhìn từ bao giờ. Vân Phong khựng người lại, hắn ngơ ngác nhìn đứa trẻ mà hỏi .
- "ủa... sao đệ lại ở đây?"
Một câu hỏi làm cắt đi dòng cảm xúc của thiếu nữ. Nguyệt Hằng đang nằm gọn trong vòng tay tình lang, nghe Vân Phong nói vậy thì ngước lên nhìn. Nàng thấy ánh mắt của hắn đang hướng về một phía thì cũng nhìn theo phía đó, phát hiện đứa trẻ ấy ngồi đấy nhìn mình thật. Nàng giật mình bật dậy, sửa soạn lại y phục chỉnh tề, cảm thấy rất là khó xử. Vân Phong lúc này rất không vui, hắn nheo mắt nhìn đứa trẻ mà hỏi.
- "Ta bảo đệ đi chăn ngựa , đệ không đi chăn ngựa mà tới đây làm gì ? Rồi ngựa nó đói thì làm sao đây?"
Đứa trẻ đưa đôi mắt như thể còn rất ngây thơ, chỉ tay về phía cánh đồng xa kia mà nói.
- " thì ... đồng cỏ mênh mông."
Vân Phong nhíu mày, hắn cảm thấy câu nói này có ẩn ý, liền hỏi tiếp.
- " Thì chăn ngựa xong cũng phải đến lúc cho nó đi uống nước chứ ? Đệ không ở đó cho nó đi uống nước, nó khát làm sao?"
Đứa trẻ lúc này nhún vai một cái .
- " có... dòng sông cổ tích."
Vân Phong khựng người lại , cảm thấy hình như có chuyện gì đó không đúng, nhưng vẫn hỏi tiếp.
- " rồi... rồi ngựa nó ăn xong, nó uống nước , rồi nó đi mất thì làm sao mà tìm bây giờ hả?"
- " cột vào... gốc cây cổ thụ."
Rõ ràng là những lời nói này đều có hàm ý gì đó . Vạn Vân Phong hự lên một tiếng, mà Nguyệt Hằng xấu hổ quá quay lưng bỏ chạy đi mất, hướng thẳng làng mà trở về. Lại một lần nữa Vân Phong lại với cánh tay về phía Nguyệt Hằng mà la lên.
- " Khoan... khoan đã... ta vẫn chưa kịp làm gì mà... Nàng chạy đi đâu đấy?"
Giờ mà còn làm cái gì nữa? Nguyệt Hằng đã chạy mất rồi, coi như là mọi chuyện đều không thành công. Khi Nguyệt hàng chạy đi rồi, Vân Phong vẫn còn đang ngơ ngác nhìn theo, đứa trẻ họ Hồ lúc này nhìn Vân Phong mà hỏi.
- " Đại ca, tại sao đại ca với tỷ lại làm những chuyện xấu xa như vậy? Đây thật là những chuyện rất xấu hổ, đệ không thể tin được là đại ca lại làm những chuyện như vậy"
Vạn Vân Phong quay sang nhìn đứa trẻ mà không vui. Đứa trẻ này chính là kẻ phá đám , hắn nheo đôi mắt mà nói.
- " Chuyện này hoàn toàn không có gì xấu, đây là nhu cầu sinh lý bình thường của con người , là những quy tắc vận hành mà đấng sáng tạo ra thế giới này đã cài đặt như vậy."
Đứa trẻ ngơ ngác nhìn lên.
- " Không xấu ư ? Là chuyện do đấng sáng tạo cài đặt ư ? Đệ không hiểu, huynh nói chi tiết hơn đi "
Đứa trẻ ngây thơ chẳng hiểu việc gì . Thì cũng đúng thôi, nó chỉ là một đứa trẻ , đâu có biết những chuyện của người lớn. Vân Phong lúc này thở dài một tiếng, bắt đầu giải thích.
- " đấng sáng tạo tức là ông trời ấy . Ông trời đã tạo ra vạn vật này như vậy rồi. Những hành động này là gọi là vợ chồng giao hoan với nhau , là các thao tác để tạo ra những sinh mệnh mới . Để ta nói cho đệ biết..."
Vân Phong bắt đầu giảng giải những bài học về giáo dục giới tính, về cách cơ thể con người vận động thế nào, sinh nở ra sao, tất cả đều giải thích cho đứa trẻ ấy . Sau khi giải thích xong, hắn lúc này mới rầu rĩ.
- "Sinh hoạt vợ chồng không có gì là xấu, bởi đó là chuyện bình thường, thậm chí là chuyện hết sức quan trọng để duy trì nòi giống. Sau này đệ lớn lên đệ cũng sẽ cưới vợ, và cũng sẽ làm những chuyện như thế này thôi, đệ có hiểu không? "
Đứa trẻ lúc này mới hiểu ra mọi chuyện, nhanh chóng hấp thu bài học ấy, nó đã biết thế nào về cơ chế sinh sản của con người. Thế nhưng lúc này nó nghĩ gì đó mà la lên.
- " a... đệ biết rồi... huynh và tỷ vẫn chưa kết hôn thì chưa thể là vợ chồng được, mà chưa phải là vợ chồng thì làm chuyện này rõ ràng là chuyện xấu rồi , có đúng không?"
Vân Phong hự lên một tiếng, như cảm thấy bị đánh trúng điểm sai của mình vậy. Hắn hít một hơi thật sâu trấn tĩnh, nhắm mắt suy nghĩ. Bị một đứa trẻ giáo huấn thì thật sự rất Không vui, cơ mà chuyện này không hề sai . Cho dù đó là đứa trẻ hay là một ông già thì đều không quan trọng, mà quan trọng là những lời nói đó đúng hay là sai. Nếu như nó nói đúng, thì cho dù là đứa trẻ mười tuổi hắn vẫn phải nghe, bởi vấn đề là có đúng hay sai chứ không phải là đứa trẻ hay người lớn. Vân Phong cảm thấy đứa trẻ này nói đúng, hắn bật cười một tiếng.
- " ha ha ha... đệ nói đúng, là ta sai rồi. Ta và Hằng tỷ của đệ chưa kết hôn, vậy là chưa phải vợ chồng , nên chuyện này là chuyện không đúng...ha ha ha..."
Hắn cười gượng , cười trừ , cười cho qua chuyện để chữa thẹn với đứa trẻ ấy . Hắn đứng dậy kéo quần lên, vừa chỉnh sửa lại y phục vừa nói sang chuyện khác.
- "được rồi , chúng ta trở về thôi . Ngày mai là ta cưới vợ rồi, hôm nay còn phải làm rất nhiều chuyện."
Khi hắn kéo quần lên và chỉnh sửa lại y phục, đứa trẻ họ Hồ nhìn thấy gì đó mà cảm thấy suy tư ,nó ngập ngừng hỏi.
- " Đại ca , cái của huynh sao mà to bự thế? Đệ sau này có được to bự như huynh không?"
Đứa trẻ thực sự ngỡ ngàng trước kích cỡ của người đàn ông trưởng thành. Vân Phong sau khi sửa soạn y phục xong, nhìn đứa trẻ mà nở một nụ cười hiền lành.
- "Cái này thì không biết được đâu . Có thể đệ không to bằng ta, cũng có thể là sẽ bằng ta, thậm chí có thể còn lớn hơn ta nữa. Cái này là do di truyền, ta không thể biết để trả lời cho đệ được , chỉ có thời gian mới có thể trả lời được thôi. Khi nào đệ trưởng thành rồi ,cái đó của đệ phát triển hoàn thiện , thì đó sẽ là kích cỡ cuối cùng, và lúc đó đệ mới biết được."
Đứa trẻ họ Hồ trầm ngâm, trong đầu nó mở ra rất nhiều kiến thức mới lạ mà nó chưa từng nghĩ tới. Vân Phong cũng không muốn ở lâu ,liền bước đi trở về làng của mình. Ngày mai là ngày hắn kết hôn, và hắn còn rất nhiều việc để phải chuẩn bị.