Bạch Đạo Sư
Chương 445: Điều Kiện Của Khánh Hậu.
Trước cửa y quán của trưởng quân y trấn Nông Sơn, Khánh Hậu đang mắng chửi Nguyệt Hằng trước mặt biết bao nhiêu người đứng xem. Nguyệt Hằng vẫn im lặng, nàng dường như không nói được điều gì cả. Khi mà những tiếng thì thầm bàn tán của những người xung quanh bắt đầu nghiêng về chiều hướng thiện cảm với nàng , nàng mới có can đảm hướng về phía Khánh Hậu, lấy hết những gì có trong tâm can mà quỳ sụp xuống vái lạy hắn một cái cầu xin.
- " lão gia, tiểu nữ biết rằng mình đã sai, nhưng mà lão gia không thể từ bi một chút sao ? Đám trẻ ấy tuy là tật nguyền và không có chút máu mủ quan hệ gì với tiểu nữ , nhưng chúng cũng là con người, cũng có sinh mệnh, cũng được cha mẹ sinh ra. Thưa lão gia, người không thể từ bi mà che chở cho chúng được sao? Người giàu như vậy, việc nuôi dưỡng những đứa trẻ ấy không phải là điều gì đó quá khó khăn với người, vậy người không thể từ bi với những thân phận bé nhỏ tội nghiệp ấy được sao ? Tiểu nữ cầu xin người, xin hãy ban ơn."
Tiếng cầu xin thảm thiết của Nguyệt Hằng văng vẳng , trong từng lời nói chất chứa tấm lòng yêu thương của một thiếu nữ với tâm hồn tuyệt vời . Những người xung quanh nghe vậy là bắt đầu xầm xì .
- " ồ, người con gái ấy thật tuyệt vời . Có thể có lòng tốt, trái tim yêu thương to lớn như vậy ư? Nàng ta chỉ là một cô gái bé nhỏ, lại sẵn sàng vươn tay cứu giúp đám trẻ , trên đời thật hiếm có."
- " đúng vậy, đúng vậy . Trên đời này mấy ai có tình yêu thương lớn như cô ta chứ? Nhưng chỉ tiếc là cô nương ấy dường như không có đủ sức mạnh để có thể làm được điều vĩ đại ấy . Cơ mà tên Khánh Hậu kia là đại phú hộ, hắn có thể làm được , tại sao không làm đi ?"
- "ngươi nói nghe thì hay lắm, nhưng không nhìn lại mình xem. Ta thấy nhà ngươi cũng giàu có, tại sao ngươi không vươn tay cứu giúp đám trẻ kia?"
- "Ôi không được . Nếu mà ta cưu mang bọn trẻ ấy, thì với số tiền ấy ta có thể cưới thêm người vợ và sinh thêm vài đứa con, như vậy không phải là tốt hơn sao? Vậy tại sao ta phải cưu mang đám trẻ tật nguyền chứ? Thật nực cười. "
Những tiếng xì xầm bàn tán xung quanh vang vọng tới tai của cả Khánh Hậu lẫn Nguyệt Hằng . Chung quy những tiếng ấy đều khen Nguyệt hàng tốt đẹp, nhưng nếu bảo họ cưu mang đám trẻ tật nguyền thì trong đám đông ấy không ai dám làm cả. Điều này khiến trái tim Nguyệt Hằng nghẹn lại, mà Khánh Hậu nở một nụ cười đắc thắng, lúc này nhìn Nguyệt Hằng mà cười lên một tiếng.
- " nghe này nha đầu kia . Ta tuy là đại phú hộ, nhưng không phải là loại người vứt tiền qua cửa sổ . Ta có thể chăm lo cho gia đình mình ăn ngon mặc đẹp, sống cuộc sống xa hoa, nhưng bảo ta đem tiền làm những chuyện bao đồng thì ta tuyệt đối không can dự . Những đồng tiền của ta đầu tư ra phải là cho gia đình, hoặc đem về cho ta một lợi ích gì đó . Bỏ tiền cưu mang đám trẻ tật nguyền chỉ là gánh nặng, nó không đem lại cho ta bất cứ lợi ích gì . Cho nên ngươi đừng cầu xin vô ích nữa, ta tuyệt đối không phung phí tiền một cách vô ích như vậy, ngươi hãy quên ngay chuyện ấy đi."
Nguyệt Hằng tuyệt vọng thật sự, ngước đôi mắt lên, hai hàng nước mắt ứa ra. Nàng nhìn Khánh Hậu với vẻ bi thương, và thất vọng. Đại phú hộ trước mắt nàng là một người giàu nhất cái trấn này , lại có thể nhẫn tâm như vậy. Thực ra Nguyệt Hằng không hiểu rằng tàn nhẫn đôi khi cũng là bản chất của con người . Nếu như Khánh Hậu không tàn nhẫn, thì hắn đâu có giàu như vậy ? Căn nguyên của sự giàu có mà Khánh Hậu đang sở hữu chính là chặt chém khách chữa bệnh . Nếu như hắn từ bi, thì làm gì có chuyện hắn lấy tiền khám chữa bệnh quá cao? Nếu như hắn từ bi , thì làm sao hắn tích cóp được số tiền lớn như vậy, để trở thành người giàu nhất trấn này? Vì vậy mà nói , một cô nương bé nhỏ như Nguyệt Hằng sẵn sàng vươn tay che chở bọn trẻ là điều hợp lý, mà một tên đại phú hộ như Khánh Hậu nếu có thể dang tay cưu mang đám trẻ tật nguyền thì thực sự là quá vô lý.
Khánh Hậu thẳng thừng khước từ lời cầu xin của Nguyệt Hằng , đối diện với ánh mắt đẫm lệ của mỹ nữ xinh đẹp hắn không một chút động lòng mà nói thẳng.
- " tiểu nha đầu kia, nghe cho rõ đây. Ta thực sự yêu thích ngươi, và sẽ cưới ngươi về làm người vợ thứ sáu . Mọi việc ta đều đã lo xong hết rồi , chỉ chờ ngày thành hôn. Ngươi về nhà của ta không phải làm việc gì cả, lại có kẻ hầu người hạ , nhưng mà ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời ta mà chấm dứt việc lo chuyện bao đồng ấy đi. Bây giờ ta cho ngươi hai lựa chọn. Một là cút khỏi đây và về với đám trẻ không có chút máu mủ gì đó với ngươi . Lúc ấy ngươi sẽ sống trong đói khổ , chạy ăn từng bữa, gánh trên vai thứ gánh nặng khủng khiếp ấy mà chết ở một cái xó xỉnh nào đó. Hai là ở lại đây và trở thành vợ của ta, sống trong nhung lụa, có người hầu kẻ hạ . Được ta yêu thương, được ta che chở, được sống trong môi trường an toàn không sợ bị ai bắt nạt cả. Hai lựa chọn đó, ngươi tự khắc mà quyết định."
Khánh Hậu đã đưa ra lựa chọn cho Nguyệt Hằng, tiếng nói của hắn to rõ và mọi người xung quanh đều nghe được, tiếng bàn tán lại vang lên .
- "ồ... quả thật là một lựa chọn dễ dàng, nếu là ta thì sẽ không cần phải suy nghĩ mà quyết định ngay"
- " còn phải nói nữa sao ? Cho dù là bất cứ ai, người ta cũng sẽ chọn ở lại. Sẽ không ai ngu dốt mà đi ôm một đám trẻ không máu mủ gì với mình thế kia"
- " phải đó, phải đó . Vị cô nương này xinh đẹp và có trái tim nhân hậu, nhưng nhân hậu quá đến mức này thì gọi là ngu rồi. Bản thân mình còn lo chưa xong, lại đi lo cho những kẻ không cùng huyết thống ấy, thật đáng thương."
Tiếng xì xầm bàn tán ấy tới tai của cả những người trong cuộc. Nguyệt Hằng im lặng, nàng không biết nói gì, có lẽ như không ai đứng về phía nàng cả. Thế nhưng bảo nàng bỏ rơi đám trẻ tật nguyền kia thì không khác gì đã ký vào bản án tử hình cho chúng nó, làm sao có thể nhẫn tâm như vậy? Nước mắt lặng lẽ rơi trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, những giọt nước mắt trong bất lực và tuyệt vọng. Khánh Hậu lúc này nhìn những giọt nước mắt ấy , hắn không phải là không động lòng . Bản chất con người giống nhau cả thôi, và nước mắt của phụ nữ là thứ vũ khí làm tan chảy trái tim của người đàn ông một cách nhanh nhất. Khánh Hậu không muốn người phụ nữ của mình khóc , nhưng mà hắn tuyệt đối sẽ không nuôi dưỡng lũ trẻ kia. Hắn lúc này bước lại gần Nguyệt Hằng, chỉ mặt nàng mà nói.
- " Những người vợ của ta ngoài việc được ta chu cấp, sống cuộc sống xa hoa, mỗi tháng đều được ta cho 3 nén vàng (30 tr) để tiêu vặt . Nếu như ngươi ngoan ngoãn nghe lời ta ,ngươi sẽ hưởng cuộc sống như bao nhiêu người vợ khác của ta, và mỗi tháng ta sẽ cho ngươi hẳn 5 nén vàng để người tiêu xài"
Khánh Hậu vừa nói vừa đưa năm ngón tay về phía trước, khuôn mặt uy tín lắm.
Những năm nén vàng ư? Nguyệt Hằng ngước lên nhìn hắn với đôi mắt tròn long lanh, trong lòng tràn đầy mừng rỡ . Năm nén vàng không phải là số tiền nhỏ, từng ấy tiền dư sức để nuôi lũ trẻ sống vui, sống khỏe mỗi ngày . Nguyệt Hằng mừng rỡ, nàng mấp máy đôi môi, hướng Khánh Hậu mà nói.
- " vậy... vậy... Thưa lão gia, tiểu nữ xin..."
Lời nói của nàng chưa xong, Khánh Hậu dường như đã biết nàng định nói gì , liền đưa bàn tay ra phía trước ra hiệu im lặng . Hắn trừng mắt lên mà nói .
- "ta cho ngươi 5 nén vàng tiêu xài thì tức là ngươi dùng để tiêu xài, tuyệt đối không cho phép ngươi dùng tiền ấy đi lo chuyện bao đồng, ta tuyệt đối không chấp nhận điều đó"
Nguyệt Hằng chưa kịp cầu xin đã bị Khánh Hậu chặn họng, ngăn cản không cho nàng nói tiếp. Hắn thẳng thừng từ chối đi mong ước của nàng, khiến khuôn mặt vừa chớm hi vọng của Nguyệt Hằng lại trở nên tuyệt vọng . Đám đông xung quanh cũng nghe thấy , bọn họ ồ lên bàn tán.
- "úi chà, đúng là đại phú hộ , chỉ cho tiền tiêu xài mà nhiều đến thế sao?"
- "Đúng vậy, nhưng không chỉ có thế. Hắn có thể cho vợ mình tiêu xài ,nhưng không chấp nhận dùng tiền đó để đi nuôi bọn trẻ tật nguyền kia"
- " phải đó , hình như ông ta là một người sắt đá như vậy."
- "Còn phải nói nữa sao? Ở cái trấn Nông Sơn này ông ta nổi tiếng là tên mặt sắt . Nếu ai khám chữa bệnh mà không đủ tiền trả, ông ta thấy chết cũng không cứu"
- " không sai. Trừ những việc bên trong quân y thì ông ta phải làm chuyện công, chứ còn đã ra khám tư thì chỉ có tiền là trên hết thôi"
- " đúng vậy, nhưng mà ta lại thích cái kiểu cách ấy . Chỉ cần về dưới trướng ông ta, sống cuộc sống sung sướng thoải mái, đâu phải lo lắng gì ? Tiểu cô nương ấy mà về làm vợ ông ta thì cuộc đời này chỉ có hưởng phước, việc gì phải vất vả như vậy chứ?"
Những tiếng bàn tán của đám đông ấy, dường như tất cả đều hướng về phía Khánh Hậu. Nguyệt Hằng cảm thấy mình thực sự chơi vơi. Đối với thiên hạ, thì người ta chỉ việc bỏ rơi lũ trẻ để về an phận làm phu nhân của đại phú hộ lại là việc hiển nhiên, mà việc vươn tay che chở cho lũ trẻ tật nguyền lại là việc gì đó kỳ lạ. Không lẽ rằng người kỳ lạ ở đây mới chính là Nguyệt Hằng hay sao?