Bạch Đạo Sư
Chương 442: Cẩn Tắc Vô Ưu.
Khánh Hậu đang ngồi một mình trong phòng , nhâm nhi một bình trà nóng. Hương trà thơm nghi ngút bốc lên không khiến cho tâm hồn của Khánh Hậu bớt đi phần sầu não. Hắn vừa uống trà vừa ấm ức tức giận , nghĩ đến chuyện tên hộ vệ mặt móm mà lòng cảm thấy vô cùng căm ghét . Người ta có câu "không sợ đấng quân tử, chỉ sợ bọn tiểu nhân hèn hạ" . Người quân tử thì bao dung độ lượng, sẵn sàng bỏ qua những việc nhỏ nhặt . Còn bọn tiểu nhân hèn hạ thì mặc dù chẳng có lỗi với chúng , nhưng chúng vẫn có thể ghi thù trong lòng mà tìm cách báo oán, thật sự rất phiền phức. Cứ ngồi lặng lẽ đấy, cứ uống một ly trà hắn lại thở dài một cái sầu não . Vẻ mặt u ám ấy cứ đeo bám hắn cho đến khi hầu nữ mở cửa bước vào và nói.
- " bẩm lão gia, phu nhân đã xong xuôi hết rồi ạ"
Khánh Hậu lúc này mới thở dài , nở một nụ cười nhẹ nhàng. Khi hắn nghĩ đến người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi trong phòng đợi hắn kia thì tự nhiên tâm trạng trở nên vui hơn, quay sang gật đầu một cái.
- " được , ta biết rồi. "
Dứt lời, từ từ đứng dậy bước đi . Tâm trạng đang buồn bã nhưng khi nghĩ đến mỹ nữ xinh đẹp, nghĩ đến lúc sắp được hưởng dụng nhan sắc tuyệt vời ấy, hắn tạm thời quên đi những phiền não mà trở nên thoải mái hơn . Từng bước, từng bước một, hắn hướng tới căn phòng của Nguyệt Hằng. Khi tới căn phòng ấy, trái tim Khánh Hậu rộn rã niềm vui , hắn gõ cửa mà nói lớn .
- "tiểu mỹ nhân xinh đẹp, ta tới rồi đây"
Bên trong có tiếng trả lời .
- "Vâng , mời lão gia vào"
Khánh Hậu nghe giọng nói ngọt ngào ấy thì vui sướng, cảm thấy cuộc đời lại tươi đẹp trở lại như nó vốn vẫn thế.
Hắn mở cửa bước vào đã thấy một mỹ nữ vô cùng xinh đẹp đang ngồi trên giường đợi hắn . Cảm giác lâng lâng đê mê trong lòng, hắn nhanh chóng khóa cửa lại rồi tiến về phía mỹ nữ. Căn phòng ngập trong ánh nến lung linh, mỹ nữ ấy xinh đẹp như nàng ta vẫn như thế. Khánh Hậu nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Nguyệt Hằng , từ từ đưa lên hôn nhẹ lên bàn tay ấy mà tấm tắc.
- " phu nhân, nàng thật đẹp, đẹp như ánh trăng huyền ảo vậy"
Một nụ hôn lên bàn tay dịu dàng , nam nhân đắm đuối ngắm nhìn mỹ nữ, mơ màng cảm thấy mình như lạc vào một cõi thiên thai. Có vợ đẹp ai mà không đê mê chứ ? Mặc dù Khánh Hậu đã có nhiều vợ , nhưng không có người vợ nào đẹp như Nguyệt Hằng cả . Vẻ đẹp của Nguyệt Hằng là vẻ đẹp mà thực sự quá hiếm có, làm cho bất cứ người đàn ông nào trong khoảnh khắc này cũng mơ màng muốn được chiếm hữu riêng cho mình, và Khánh Hậu thực sự đã chiếm hữu được. Khánh Hậu sung sướng đặt tay lên vai Nguyệt Hằng mà dịu dàng nói.
- " được rồi , trời đã khuya , chúng ta nghỉ ngơi thôi"
Nói đoạn toan đè Nguyệt Hằng xuống giường . Thế nhưng lúc này Nguyệt Hằng đang có tâm tư, liền đẩy bàn tay mình đặt nhẹ lên ngực hắn, ánh mắt cầu xin mà nói.
- " lão gia, tiểu thiếp đã là người của ngài rồi , còn chạy đi đâu được nữa chứ ? Lão gia việc gì phải vội, thiếp có việc muốn cầu xin , mong lão gia ân chuẩn"
Nàng nói xong liền cúi đầu một cái thật thấp. Khánh Hậu đang rất vui vẻ, đang say đắm vẻ đẹp của mỹ nữ, nên lúc này cầu xin gì cũng dễ . Hắn nở một nụ cười dịu dàng mà nói .
- "được , được chứ . Nàng muốn xin gì ta cũng cho nàng. Chỉ cần nàng không lo chuyện bao đồng nữa, thì cái gì ta cũng có thể chiều nàng hết. "
Khánh Hậu vui vẻ, hứa sẽ chiều chuộng nàng, chỉ cần nàng không lo chuyện bao đồng. Vậy chuyện bao đồng mà hắn nói là chuyện gì? Chính là chuyện chăm lo cho đám trẻ tật nguyền kia. Nguyệt Hằng khựng người lại , ngước lên nhìn Khánh Hậu với đôi mắt vô cùng thất vọng . Điều nàng cầu xin lại chính là điều ấy, là mong Khánh Hậu có thể vươn tay cưu mang những đứa trẻ tật nguyền. Ánh mắt buồn thăm thẳm như muốn khóc của Nguyệt Hằng tràn trề sự thất vọng trong đó. Khánh Hậu ngước nhìn lên, thấy ánh mắt đó cũng đoán ra chuyện gì . Hắn không một chút mềm lòng mà nhăn nhó nói .
- "ra vậy, ra là nhà ngươi vẫn chưa bỏ được chấp niệm trong lòng mình, vẫn muốn ta cưu mang những kẻ không có họ hàng thân thích gì ấy ư?"
Nguyệt Hằng buồn bã cúi đầu không nói, im lặng trong thất vọng. Khánh Hậu bảo nàng ôm giữ chấp niệm trong lòng, nhưng bản thân hắn cũng có chấp niệm của riêng hắn . Nguyên tắc của cuộc đời Khánh Hậu là không thương xót cho những kẻ không là gì của hắn. Khánh Hậu cho rằng việc chi tiền cho người dưng là ném tiền qua cửa sổ , là một sự phung phí không cần thiết . Và với những sự phung phí ấy , hắn sẽ không chi ra dù chỉ một xu. Chính cái nguyên tắc ấy đã làm nên một phú hộ tàn nhẫn và giàu có nhất trấn này. Nguyệt Hằng có chấp niệm của nàng , và Khánh Hậu có chấp niệm của hắn . Con người ta chỉ nhìn thấy chấp niệm của người khác, mà không nhìn thấy chấp niệm của bản thân mình. Khánh Hậu nhìn thấy chấp niệm của Nguyệt Hằng, mà Nguyệt Hằng cũng nhìn thấy chấp niệm của hắn , nàng nhìn hắn ấp úng mà nói.
- " lão gia, người giàu có như vậy thì cưu mang đám trẻ ấy đâu phải là việc gì quá khó khăn với người ? Người không thể bỏ ra chút tiền nhỏ trong khối tài sản khổng lồ của mình để chăm lo cho lũ trẻ ấy, để chúng được sống tiếp hay sao?"
- "Nhảm nhí, tại sao ta phải làm những chuyện nhảm nhí như vậy chứ? TẠI SAO CHỨ?" Khánh Hậu gào lên, trợn mắt nhìn Nguyệt Hằng mà quát. Nguyệt Hằng trước sự cường bạo ấy thì giật mình thu người lại, vẻ mặt sợ hãi. Khánh Hậu lúc này nhận ra mình đã mất bình tĩnh , khiến cho mỹ nhân của mình sợ hãi thì cố gắng trấn tĩnh. Hắn hít một hơi thật sâu, thở dài ra, dịu giọng lại mà nói sang chuyện khác.
- " Thôi được rồi, đừng nói những chuyện này nữa, sẽ khiến không khí mất vui . Đêm nay ta đang có hứng thú , chúng ta hãy cứ làm những việc chúng ta cần làm mà thôi . Những việc không liên quan thì đừng nghĩ tới nữa. "
Con người ta nhân sinh quan khác nhau thì quan niệm cũng sẽ khác nhau . Cái chuyện mà với Khánh Hậu là nhảm nhí ấy, thì với Nguyệt Hằng lại là việc vô cùng quan trọng . Nàng xem sinh mạng của đám trẻ kia quan trọng hơn bất cứ thứ gì trên đời, thậm chí còn quan trọng hơn cả cuộc đời mình. Hắn bảo nàng bỏ rơi lũ trẻ, để chúng chết dần chết mòn, nàng sẽ không bao giờ làm được. Khánh Hậu không hẳn là không biết điều này , luôn cho rằng đó là chấp niệm của Nguyệt Hằng. Hắn lúc này ngắm nhìn Nguyệt Hằng, bất chợt nảy ra một dòng suy nghĩ. Hắn dường như phát hiện ra điều gì đó, vội vàng tới gần Nguyệt Hằng, nhẹ nhàng đưa tay gở sợi dây chuyền và đôi bông tai ra . Nguyệt Hằng tròn xoe mắt nhìn Khánh Hậu ngạc nhiên, không phải là định đòi lại đấy chứ? Hắn cũng hiểu phản ứng đó, nên vừa đưa tay gỡ trang sức, vừa dịu dàng nói.
- " những món trang sức này ta mua cho nàng thì tất nhiên sẽ là của nàng . Ta không đòi lại , chỉ là "cẩn tắc vô ưu". Ta phải gở ra đem cất đi, không thì nàng lại đem đổi trả lấy tiền đi làm chuyện bao đồng nữa, thì thật sự rất phung phí "
Nguyệt Hằng lại một lần nữa tròn xoe mắt , không ngờ bị Khánh Hậu đoán trước được ý đồ . Nàng toan tính đem trả lại kiếm tiền về nuôi bọn trẻ, lại bị hắn cởi hết rồi, trong lòng có chút thất vọng. Khánh Hậu đã đoán trước được việc Nguyệt Hằng sẽ làm , sẽ đem đi đổi trả để lấy tiền nuôi lũ trẻ. Đơn giản vì đây gọi là kinh nghiệm, bị một lần tự khắc sẽ đề phòng có lần hai. Khánh Hậu mang trang sức cất vô một cái hộp mạ vàng, rồi mang cái hộp ấy và cả những xấp vải lụa hôm trước mua cho nàng, đều cất vào một cái rương thật to. Hắn khóa rương lại, nhìn vào cảm thấy vô cùng chắc chắn. Nguyệt hàng nhìn cái rương ấy cảm thấy hoang mang, nàng không có khả năng để cạy rương lấy đồ được, thở dài tuyệt vọng. Sau khi cất toàn bộ vào trong rương một cách vô cùng chắc chắn, Khánh Hậu đi tới bên Nguyệt Hằng . Hắn nhìn thấy khuôn mặt buồn thiu của nàng thì hiểu chuyện, liền vòng tay ôm nàng mà dỗ dành.
- " thôi được rồi , đừng buồn nữa . Khi mọi việc yên ổn , ta sẽ trả lại hết cho nàng thôi , chứ không giữ luôn đâu"
Nguyệt Hằng quay mặt đi chỗ khác, cố giấu đi sự ưu phiền của mình . Cái câu "khi mọi việc yên ổn" của Khánh Hậu, không phải là nói đợi khi bọn trẻ chết đói hết rồi hắn mới đem ra đưa cho nàng đó sao? Nàng nghĩ đến như vậy, trái tim nàng lại quặn thắt ,không còn chút ham muốn gì trong ân ái nữa rồi. Khánh Hậu bước ra tắt bớt nến trong phòng , để lại độ sáng vừa phải . Hôm nay không cần phải kiểm tra trinh tiết nữa, nên ánh sáng cũng không cần quá chói mắt. Hắn bước tới bên mỹ nữ xinh đẹp, dịu dàng đặt Nguyệt Hằng nằm xuống giường, nhẹ nhàng ôm lấy mân mê hôn hít . Hắn từ từ hưởng thụ làn da trắng nõn xinh đẹp, mân mê đè lên cơ thể của thiếu nữ, cởi nhè nhẹ từng món đồ trên người của nàng ra. Sau một hồi mân mê mơn trớn, cơ thể Nguyệt Hằng đã không còn mảnh vải che thân, hiện ra nguyên sơ trước mặt hắn . Hắn lại nhẹ nhàng đút cây dương trụ vào sâu trong cội nguồn nhân loại, hưởng thụ nhấp nhả nhẹ nhàng. Hắn đê mê cảm nhận vẻ đẹp của mỹ nữ mà tên chủ tiệm trang sức nói rằng "đệ nhất mỹ nữ của trấn Nông Sơn" . Hắn nhớ đến những lời nịnh hót ấy , Khánh Hậu lại càng đê mê sung sướng.
Nguyệt Hằng lúc này không một chút hứng thú, ánh mắt vẫn nhìn về hướng cái rương kia . Nàng không biết phải làm thế nào để lấy được đồ trong rương ra, tâm trạng rơi vào tuyệt vọng. Trong ánh sáng mập mờ của ngọn nến, cái rương kia cũng trở nên mờ ảo theo, dường như đã rời khỏi tầm với của nàng.