Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Bạch Đạo Sư

Chương 425: Giải Cứu Thiếu Nữ



Nguyệt Hằng đã bị tên quân y khống chế, dù có vùng vẫy như thế nào cũng không thể thoát được đôi bàn tay săn chắc của hắn , một người đàn ông trong quân đội. Nàng chống cự hết sức của mình, nhưng sự chống cự của nàng dường như quá yếu ớt trước sức mạnh của hắn . Tên quân y thấy mỹ nữ chống cự thì càng hứng thú, vùi đầu vào ngực nàng đê mê hưởng thụ. Cứ tưởng rằng mọi chuyện đã không còn hi vọng nữa, bất ngờ "RẦM ...." một tiếng động lớn vang lên. Hầu gái từ bên ngoài đạp cửa xông vào, làm cái sự hứng tình của tên quân y bị ngưng lại. Tên quân y trợn tròn mắt nhìn hầu nữ của mình mà ngạc nhiên, không hiểu hôm nay ăn cái gì mà to gan thế, dám phá hỏng đại sự của hắn. Hầu nữ đứng trước con mắt ngạc nhiên của tên quân y, vội vàng cúi đầu nói.
- " bẩm ông chủ, trưởng trấn đại nhân tới..."
Quân y dù đang hứng thú vô cùng, nhưng nghe tới việc trưởng trấn tới thì giật mình bật dậy, run rẩy hỏi.
- "cái gì..? Trưởng trấn đại nhân đến đây à? Ông ấy đến lâu chưa, sao bây giờ mới nói?"
Hầu nữ run rẩy, chỉ ra phía ngoài mà lắp bắp.
- " mới đến lúc nãy. Nô tì gọi cửa mà chủ nhân không nghe, nô tì mới đánh liều phá cửa vào đây"
Đã đến được một lúc rồi ư? Quân y như chết lặng, nhất thời không cử động. Nguyệt Hằng nhân cơ hội này bật dậy, nàng kéo áo vào chạy vội ra ngoài bỏ trốn. Nàng cố chạy hết sức có thể để thoát khỏi nơi này , nơi mà với nàng như một cái nhà tù giam giữ. Tên quân y nhìn Nguyệt Hằng chạy đi cũng không có tâm trạng để giữ lại. Bây giờ là lúc anh phải lo chuyện lớn hơn, chuyện đón tiếp trưởng trấn Nông Văn Rau. Hắn đơ người, cảm nhận thấy một chuyện gì đó không ổn trước mặt. Trưởng trấn tới đây để làm gì? Rốt cuộc thì có chuyện gì xảy ra? Tên quân y mơ hồ mường tượng ra một chuyện kinh khủng, rằng nếu Nguyệt Hằng mà chạy ra gặp trưởng trấn và báo với ông ấy rằng nàng suýt bị hắn cưỡng hiếp, thì chuyện gì xảy ra? Cưỡng bức gái tơ ở cái trấn này là tội chết, hình phạt treo cổ. Luật này có từ các đời trưởng trấn trước, chưa ai ngoại lệ. Nếu kẻ nào đó cưỡng bức gái tơ, dù có đạt thành hay không thì kẻ đó chắc chắn sẽ bị xử treo cổ . Quân y thẫn thờ, bất chợt lẩm bẩm "hay là mình bỏ trốn nhỉ" . Hắn bất giác thở dài, bây giờ có làm gì cũng không kịp nữa rồi . Hắn mường tượng rằng Nguyệt Hằng bên ngoài đang kêu oan với trưởng trấn, và bây giờ hắn ra để chịu tội. Cảm thấy có trốn cũng không thoát, hắn đành phải sửa soạn lại trang phục chỉnh tề, lững thững bước ra ngoài, tâm thế sẵn sàng chịu tội. Khánh Hậu bước chân nặng nề đi ra, tưởng rằng sẽ chịu cơn thịnh nộ của trưởng trấn, thế nhưng khi bước ra thì căn phòng trống trơn. Hắn nhìn ngang nhìn dọc chẳng thấy ai đứng đó cả, liền quay sang hỏi hầu nữ .
- "trưởng trấn đâu rồi? Ngươi bảo trưởng trấn tới tìm ta, vậy ông ấy đang ở đâu?"
Khánh Hậu ngơ ngác nhìn sang hầu nữ, mà cô ta lúc này mặt tái mét , khép nép thu người lại. Khánh Hậu nhìn cái sự khép nép và thái độ đó, nhanh chóng hiểu ra vấn đề. Hắn trừng mắt nhìn hầu nữ, ánh mắt nổi gân máu mà rít lên.
- " cha chả to gan lớn mật, ngươi dám bịa chuyện lừa ta? Ngươi bịa chuyện để cứu nha đầu kia , có đúng không?"
Đối diện với ánh mắt nhìn thẳng vào nội tâm của mình, hầu nữ càng lúc càng sợ, co rúm người lại run rẩy, dường như rơi vào trạng thái hoảng loạn . Tên quân y nhìn thái độ đó thì không cần câu trả lời cũng biết rằng mọi chuyện thế nào, hắn tức giận đưa cao nắm đấm mà gầm lên một tiếng.
- quả nhiên là nuôi ong tay áo, ta nuôi ngươi để ngươi phản bội ta? Đồ khốn nạn..."

Nắm đấm to bự của một người đàn ông vung lên nhắm thẳng vào người phụ nữ nhỏ bé. Hầu nữ sợ quá quỳ sụp xuống, hai tay che đầu rên lên một tiếng "á..." , cảm nhận một trận đòn khủng khiếp sẽ giáng xuống đầu mình. Không nghĩ rằng mình thoát nạn, run rẩy quỳ đó đón nhận trận cuồng phong, nhưng dường như lại không có động tĩnh gì . Tên quân y vung nắm đấm lên , nhưng lúc này lại bất chợt dừng lại , nhìn hậu nữ co rúm như vậy cũng không nỡ đánh nữa . Hắn thở dài, trạng thái lúc này là vừa mừng vừa tức, nhưng mừng hơn là tức vì thoát khỏi kiếp nạn trước mắt. Hắn nhìn hầu nữ mà lắc đầu, thở dài nói.
- " thôi được rồi , không cần phải sợ, ta không đánh ngươi đâu"
Điều này có thể sao? Không đánh nữa à? Hầu nữ nghe vậy thì mừng trong lòng, nhưng vẫn còn rất hoảng hốt , lén lút ngước nhìn lên dò xét tình hình. Cô ta thấy tên quân y quả thật không còn trợn mắt tức giận nữa, mà đã về trạng thái tĩnh lặng hơn . Hầu nữ lồm cồm đứng dậy, vẫn khép nép bên cạnh tên quân y. Cảm nhận của cô ta vẫn còn đang mông lung lắm, không tin rằng mọi chuyện đã kết thúc như thế này . Vừa rồi hầu nữ đã làm một điều mà cả đời không bao giờ nghĩ rằng mình dám làm, đó là lừa tên Khánh Hậu, cũng là chủ nhân của cô ta . Khánh Hậu lúc này nhìn ra ngoài cửa, trầm ngâm thở dài một tiếng mà hỏi .
- "ta biết ngươi và cô nương kia rất thân thiết . Người làm vậy để cứu cô nương ta cũng là điều hiển nhiên . Nhưng mà ta hỏi thật, ngươi nghĩ ngươi làm như vậy là thật sự cứu vị cô nương ấy ư?"
Một câu hỏi nghe có vẻ thừa thãi. Hầu nữ không hiểu ý của hắn, chẳng biết là tên quân y đang nói cái gì . Cứu một cô gái khỏi bị cưỡng hiếp thì đương nhiên chính là cứu người rồi, còn phải bàn nữa sao? Tên quân y không nhìn sang hầu nữ, ánh mắt vẫn đang nhìn về phía xa xăm kia mà nói.
- " nha đầu , chắc ngươi cũng biết rằng rằng tiểu cô nương ấy đang phải nuôi chục đứa trẻ tật nguyền. Ngươi có biết điều ấy không? Trả lời ta xem "
Câu hỏi này thì dễ hiểu hơn, hầu nữ lúc này mới cúi đầu nói .
- "bẫm chủ nhân, nô tì biết "
Khánh Hậu nhẹ gật đầu, lại nói tiếp.
- " ta biết vị cô nương ấy có trái tim của tiên, của phật. Vì có trái tim của tiên phật nên muốn bao bọc nuôi dưỡng lũ trẻ kia . Nhưng cô nương ấy lại không có sức mạnh của tiên phật, làm sao đủ sức mạnh để gánh vác những gánh nặng quá lớn như thế?"

Nói tới đây thì ngập ngừng đôi chút, ánh mắt vẫn rất trầm tư. Hầu nữ vẫn chưa hiểu chuyện, đứng một bên im lặng không nói. Tên quân y lại thở dài, quay sang nhìn hầu nữ, từ từ đến trước mặt mà cười nhạt.
- "nếu như lúc nãy ngươi để ta chiếm đoạt mỹ nữ kia và giữ cô ta ở lại làm vợ cho ta, thì cuộc đời cô ta sẽ ăn sung mặc sướng, sống cuộc đời vô tư vô nghĩ . Bây giờ ngươi để cô ta chạy mất rồi, cô ta sẽ tiếp tục về gánh cái lũ trẻ tật nguyền ấy, và sẽ chết ở cái hốc xó xỉnh ấy. Gánh nặng khủng khiếp đó, ngươi tưởng cô ta có thể gánh được sao?"
Hầu nữ khẽ ồ lên một tiếng ngạc nhiên. Thì ra là vậy, đã hiếp dâm rồi mà còn có hiếp dâm nhân đạo ư? Nghe thật là buồn cười . Nhưng mà hầu nữ vẫn cảm thấy có gì đó có lý, lúc này hướng đôi mắt về phía Khánh Hậu mà thi lễ.

- " thưa chủ nhân , nếu chủ nhân thực sự yêu thích cô nương ấy như vậy, thì tại sao không bao nuôi luôn lũ trẻ tật nguyền kia ? Chẳng qua chỉ có 10 đứa trẻ thôi mà ,chứ có nhiều nhặn gì đâu...?"
"Ha Ha Ha..." Khánh Hậu không để hầu nữ nói xong đã bật cười, nhìn khuôn mặt của hầu nữ đang còn ngơ ngác nhìn mình mà nói .
- "10 đứa trẻ tật nguyền mà ngươi bảo không nhiều nhặn gì à? Vậy để ta nói cho ngươi biết , ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ vào. Ta giả sử bây giờ nhận nuôi những đứa trẻ mồ côi, thì khi chúng về ở trong đây, chúng ăn và chúng vẫn có thể làm việc cho ta. Còn nói đến việc khi nuôi chúng trưởng thành, chúng có thể ra ngoài tự lập được . Vì vậy, nuôi những đứa trẻ mồ côi cũng có giới hạn năm tháng . Đằng này những đứa trẻ tật nguyền trong kia ngươi có biết không? Chẳng đứa nào lành mạnh hết. Đứa thì què chân, đứa thì cụt tay , đứa thì mù mắt . Những đứa đấy căn bản là không thể làm việc , mang chúng về chỉ là những gánh nặng trên vai. Lại nói đến chuyện khi chúng trưởng thành rồi chúng vẫn là kẻ tật nguyền, cũng đâu thể tự lập, đâu thể lao động tự nuôi sống bản thân. Có nghĩa là gánh lũ trẻ đấy là phải gánh cả đời , chứ không phải đến tuổi trưởng thành là xong, ngươi bảo gánh nặng ấy có nhẹ không?"
Hầu nữ lúc này mới ngớ người ra, cảm nhận được cái gánh nặng ấy thực sự khủng khiếp, cũng là cái gánh nặng mà Nguyệt Hằng đang gánh trên vai . Trong lòng càng yêu quý Nguyệt Hằng, muốn nói gì đó giúp nàng ấy, liền cúi đầu một cái .
- "nô tì đã hiểu cái gánh nặng đấy, thật sự khủng khiếp. Nhưng mà chủ nhân giàu như vậy, thì cái gánh nặng đấy chủ nhân hoàn toàn gánh được, không thể giúp được cô nương ấy ư?"
" ha ha ha...." Khánh Hậu lại bật cười lên, cái cười của hắn nghe có vẻ rất lố bịch . Hắn lại quay mặt nhìn ra phía ngoài xa kia, cười khẩy một tiếng.
- " hơ hơ... Ta không phải loại người ném tiền qua cửa sổ. Ta không có lý do gì để tốn tiền nuôi một đám trẻ mà không đem lại lợi ích gì cho ta . Nếu như ta là người như thế, thì ta đã không giàu có đến mức này rồi, ngươi nói có phải không?"
Hầu nữ mím môi , cảm thấy những lời này không thể phản bác . Nếu thực sự hắn bao dung đến mức độ đấy, thì hắn đã không giàu có như bây giờ . Hắn giàu như bây giờ bởi vì hắn chặt chém bệnh nhân vô cùng tàn ác, không một chút xót thương. Hầu nữ im lặng không nói được lời gì , không trả lời được câu nào, chỉ biết đứng đó. Khánh Hậu cảm thấy câu chuyện kết thúc ở đây được rồi, liền phẩy tay một cái mà ra lệnh.
- " được rồi , vào trong làm việc đi, ta không trách phạt ngươi đâu"
Hầu nữ thoáng ngơ ngác, chuyện này có thể kết thúc một cách êm đẹp như vậy sao? Cô ta vẫn còn chưa tin vào những gì đang xảy ra, Khánh Hậu lại quay sang nhìn hầu nữ mà hỏi .
- "sao thế ? Không đi vào trong đi , còn có chuyện gì muốn nói với ta à?"
Có vẻ như hắn bỏ qua chuyện này là thật. Hầu nữ ngước nhìn khuôn mặt của chủ nhân mình, nhận ra vẻ mặt đấy là thật lòng tha cho cô ta. Cô ta liền cúi đầu thi lễ một cái rồi lủi thủi vào bên trong, không còn nghe tiếng la mắng gì nữa cả . Hầu nữ vào trong lại làm tiếp công việc của mình , y quán lại trở về bình thường như nó vẫn thế . Tên Khánh Hậu này đối với người ngoài thì vô cùng tàn ác, chặt chém bệnh nhân không nương tay . Người ngoài sống chết hắn không quan tâm, nhưng nếu đối với người trong nhà thì hắn lại còn nhân từ chán . Dù gì hầu nữ cũng là người phụ nữ của hắn, cùng hắn giao hoan nhiều lần, nên việc nhân từ với hầu nữ cũng là điều đương nhiên.
Chương trước Chương tiếp
Loading...