Bạch Đạo Sư
Chương 345: 345: Buổi Cơm Trưa
Vạn Vân Phong càng lúc càng yêu mến thiếu nữ tóc bạch kim ấy, hắn muốn cho nàng một ngày vui vẻ hạnh phúc, liền suy nghĩ về món ăn mình nấu.
Hắn tính cả hắn nữa là 12 miệng ăn , nhưng tới 10 miệng ăn là đứa trẻ, còn Hằng nhi là một người phụ nữ không ăn nhiều như đàn ông.
Vì vậy mà nói, con lợn này tuy không to lớn gì nhưng vẫn là dư thừa.
Hắn sẽ dùng một nửa để ngày mai chế biến, và một nửa để nấu buổi trưa cùng với đó là để phần cho ăn tối.
Suy nghĩ một chút, chung quy vẫn sẽ làm món thịt luộc.
Vạn Vân Phong lúc này đứng dậy, hắn sau khi đã xẻ thịt heo thành công rồi liền nói với đứa trẻ.- " đệ ở đây một chút , ta vào rừng có chút việc rồi quay trở lại ngay , đừng có đi theo ta đấy"Nói xong quay lưng bước đi.
Đứa trẻ ngạc nhiên , đôi mắt tròn xoe hỏi.- " huynh lại đi làm gì à ? Cho đệ đi theo phụ giúp huynh với"Đứa trẻ rất muốn làm việc, và ánh mắt tò mò của đứa trẻ hiện rõ lên khuôn mặt.
Vạn Vân Phong quay lại nhìn nó, mỉm cười ẩn ý.- " lát nữa ta quay lại , rồi đệ sẽ biết ta đi làm gì.
Bây giờ đệ cứ ở đây, đừng đi theo ta kẻo mang họa "Nói xong liền cầm lấy một cái nồi, lao vút đi vào rừng.
Đứa trẻ nhìn theo mà chờ đợi, một lúc sau đã thấy hắn quay lại.
Khi trở về, cái nồi mang theo lúc này đã thấy đựng một thứ gì đó bên trong.
Vạn Vân Phong lại gần đặt cái nồi xuống mà hỏi.- " tiểu đệ, đệ có biết đây là gì không?"Đứa trẻ tròn xoe mắt ngạc nhiên , nhìn vô mà sung sướng.- " a...!Là mật ong , huynh có thể đi bắt được mật ong nhiều đến thế này sao?"Reo lên sung sướng, nhìn vẻ mặt háo hức của đứa trẻ cũng biết rõ là đứa trẻ này rất thích ngọt , mà trên đời này có đứa trẻ nào không thích ngọt đâu chứ? Hắn bật cười nói .- "số mật này ta sẽ dùng để chế biến món ăn, lát nữa tất cả mọi người đều sẽ được thưởng thức.
Còn bây giờ, đệ không được ăn vụng đâu"Đứa trẻ đang rón rén đưa ngón tay tới định vét lấy một miếng, nghe vậy thì giật tay lại, ngượng ngùng nói .- "được...được...!đệ không ăn đâu, đệ hứa..."Vạn Vân Phong bật cười, tiếp tục vào việc.
Hắn muốn giữ một nửa thịt heo được tươi để ngày mai tiếp tục chế biến, cho nên phải ướp số thịt ấy.
Thông thường người ta sẽ ướp muối, nhưng ở vùng núi cao này thì muối đắt như vàng, đâu thể ướp muối được.
Nhưng mà không sao, vẫn có thứ khác ướp được.
Hắn lúc đi đến đây đã vô tình đi ngang một tổ ong lớn, nhớ đến việc mật ong cũng có thể ướp được, hắn liền quay lại thu thập mật ong.
Hắn lựa một nửa phần thịt ngon nhất, thái mỏng ra, sau đó trộn đều với mật ong.
Mật ong được trộn đều với thịt heo thái mỏng, phủ đều tất cả miếng thịt, sau đó lại đem phơi khô.
Hắn phơi thịt heo lên, đứa trẻ đứng bên cạnh nhìn mật ong từ thịt heo chảy giọt xuống thì thèm muốn.
Vân Phong lắc đầu nói.- "không được, số mật này không thể cho đệ thưởng thức trước được , còn dùng để nướng than "Đứa trẻ nhìn nuốt nước miếng cam chịu, mật từ thịt heo phơi rớt xuống dưới đã được hứng bằng một tấm lá chuối lớn.
Ở dưới đó, Vân Phong lại lấy những miếng thịt heo khác quệt vô miếng mật ấy vừa làm rất thành thạo vừa cười trấn an đứa trẻ.- " một nửa sẽ đem đi luộc, một nửa sẽ quệt mật trên lá chuối này rồi nướng trên than hồng, nhất định đệ sẽ sớm được thưởng thức"Đứa trẻ càng lúc càng cảm thấy thích thú, mong chờ lắm.
Vạn Vân Phong bắc một cái nồi lớn, số thịt để luộc lập tức được cho vào, còn số thịt dùng để nướng trên lửa vẫn được đặt trên những cái lá chuối, hứng mật ong từ thịt phơi rớt xuống.
Thời gian bây giờ vẫn còn sớm, hắn quay sang nhìn đứa trẻ mà nói.- " này tiểu đệ , ngôi làng này trước đây là một ngôi làng chuyên nghề nông , vì vậy ruộng nương chắc chắn phải có.
Bây giờ đệ có thể dẫn ta ra đấy không?"Đứa trẻ nghe vậy thì gật đầu, mặc dù không biết hắn định làm gì nhưng vẫn cười tươi rói.- "được, để đệ dẫn huynh đi"Thế là đứa trẻ đi trước , Vân Phong nối bước đi sau.
Bọn họ ra ngoài ruộng nương, nơi không ai chăm sóc đã mọc cỏ um tùm.
Đứa trẻ lúc này mới quay sang nhìn Vân Phong hỏi.- " khu vực này là khu vực làm nương rẫy của làng, bây giờ không ai chăm sóc nên cỏ mọc nhiều như vậy, huynh muốn tới đây để làm gì?"Vân Phong nhìn đứa trẻ bật cười , ngoắc tay nó đi theo mình, bước chân đi trước .- "được rồi, đệ theo ta là sẽ hiểu"Hắn dẫn đứa trẻ vào giữa vùng cỏ mọc um tùm ấy, vừa đi vừa quan sát.- "mùa xuân là mùa gieo cấy , và cuối mùa xuân sẽ có thứ để thu hoạch.
Đang là cuối mùa xuân, đồng ruộng không ai chăm sóc nên cỏ mọc nhiều, nhưng không phải là không có thành quả"Vạn Vân Phong hiểu rõ thời điểm mà ngôi làng bị truy sát thì người dân ngoài đồng ruộng vẫn đang gieo cấy, những nông sản đã được gieo cấy rồi sẽ cứ thế mà lớn lên thôi.
Hắn bắt đầu chú ý đến một cái nương , nơi trồng những cây ngô.
Ngô ngày đó được người dân trồng chỉ mới nảy mầm, sau vài tháng cỏ mọc um tùm thì ngô cũng lớn.
Dù không được bàn tay chăm sóc của con người , ngô sẽ phải cạnh tranh với cỏ dại cho nên chất lượng quả sẽ kém, nhưng dù có kém thì có vẫn hơn không.
Hắn kéo đứa trẻ vô trong ruộng ngô, chỉ vào những cây ngô nằm chen trong đám cỏ mà hỏi.- " này tiểu đệ, nhìn xem đây là cái gì?"Vừa nói vừa vạch những quả ngô, xé lớp vỏ ngoài lộ hàng hạt trắng bên trong.
Đứa trẻ nhìn thấy thì ồ lên ngạc nhiên, nhìn những trái ngô mà nói.- " a...!không ngờ nha...!đệ chưa bao giờ nghĩ rằng những thứ này sẽ có thể tiếp tục tồn tại như vậy"Vân Phong mỉm cười, tay thoăn thoắt bẻ ngô gom lại, vừa cười vừa nói.- " đất của người nông dân chắc chắn trồng nông sản, cho dù không được chăm sóc tốt thì nó vẫn phát triển và sinh trưởng.
Những quả ngô này tuy không được to và nhiều hạt , nhưng số lượng thì rất nhiều , có thể làm món ngô luộc cho tất cả ăn no được rồi"Đứa trẻ mừng rỡ cũng bước vào bẻ ngô, lúc này nghĩ gì đó mà vui vẻ nói.- "đại ca, ở gần đây có ruộng khoai lang, mình ra đó xem thử đi "Vạn Vân Phong cảm thấy hứng thú , quay sang nhìn đứa trẻ gật đầu nói.- " được rồi, chúng ta sẽ đào khoai, nhưng không phải lúc này.
Ngô thì thu hoạch xong sẽ hết, nhưng các ruộng khoai lang chắc chắn có thể thu hoạch được nhiều lần.
Trong khoảng thời gian tới tha hồ ăn nông sản mà không cần phải đi đâu mua, đệ cứ yên tâm"Đứa trẻ mắt sáng rỡ , không ngờ bên cạnh mình có nhiều lương thực như vậy mà lại không biết.Nó cùng vị khách kia hái một lượng lớn ngô , mỗi người ôm một đùm trở về tiến hành xử lý.
Bọn họ lấy một cái nồi lớn, cho nước vào và luộc ngô.
Hôm nay sẽ ăn ngô luộc với thịt heo luộc , kết hợp thịt heo nướng mật, sẽ thật tuyệt vời.
Đối với những dân ăn nhậu thì cái này có vẻ không hài hòa cho lắm, nhưng đối với một tập thể mà đã chịu đói khổ nhiều ngày thì đây quả thật là một bữa tiệc sang trọng.
Vạn Vân Phong thật sự muốn có muối để chế biến, nhưng chỉ là hắn không nghĩ tới việc phải mang theo.
Dù bên trong túi không gian chứa rất nhiều bảo vật, nhưng lại không có muối, bởi hắn chẳng có nhu cầu dùng muối nên cái thứ ấy không có bên trong túi.
Hắn thở dài tiếc nuối, phải chi có muối thì mọi thứ sẽ khác rất nhiều, đành như vậy thôi.
Trời đã dần trưa, bắp luộc đã chín, thịt lợn luộc cũng chín và những miếng thịt lợn phết mật đang được nướng trên than hồng.
Mùi của thịt lợn chín kết hợp mùi mật toả ra khiến tất cả những đứa trẻ kia thèm thuồng, chờ đợi giây phút huy hoàng của cuộc đời.
Vạn Vân Phong nhìn những đứa trẻ với nụ cười trên môi.
Hắn ngước nhìn vô trong căn nhà, nơi có một thiếu nữ xinh đẹp đang nằm ngủ , vô thức lại mỉm cười.
Lần này hắn sẽ cho nàng ăn no , và cảm thấy sung sướng tận đầu lưỡi.
Những đứa trẻ bị mùi hương thức ăn cuốn hút đều bu lại xem hắn làm việc , ai nấy cũng rất háo hức mong chờ.
Nhìn số lượng ngô luộc và số lượng thịt được chế biến, bọn trẻ hiểu rằng chúng sẽ được ăn rất no.
Rất nhanh chóng , mọi thứ được dọn lên sẵn , lúc này hắn mới nhìn những đứa trẻ mà cười nói.- " được rồi , mọi thứ đã sẵn sàng, hãy gọi Hằng tỷ của đệ ra đây thưởng thức đi"Tiếng hiệu lệnh của đầu bếp, tất cả bọn trẻ đều reo lên sung sướng.- " oa...!được ăn rồi.
Hằng tỷ nhìn thấy những thứ này, tỷ ấy có lẽ sẽ rất vui"Đứa trẻ vui vẻ cúi đầu, liền chạy vô căn nhà gọi.
Rất nhanh, Hằng nhi bên trong nhà đã đi theo đứa trẻ ra ngoài.
Nàng vừa nhìn vô thành phẩm của vị khách ấy thì há hốc mồm ngạc nhiên.- " Ôi...!thật là thịnh soạn, huynh đã làm tất cả những chuyện này sao?"Vạn Vân Phong nhìn thấy khuôn mặt ngạc nhiên và vui vẻ của mỹ nữ , trong lòng hắn rất là hạnh phúc, hắn gật đầu mà nói.- " ta làm tất cả mọi thứ này là cho muội, và cho những đứa trẻ ở đây nữa.
Mọi người cứ tự nhiên ăn thoải mái đi, vì vẫn còn nhiều lắm"Hằng nhi sung sướng bước lại ngồi vào vị trí , nhìn lướt qua một lượt, quả nhiên thật là thịnh soạn.
Tuy chỉ có ngô và thịt heo , nhưng với những con người ở đây thì những thứ này chính là một giấc mơ rồi.
Tất cả ngồi vào vị trí hướng mặt vô những món ăn đặt ở phía trước , ai nấy đều thèm thuồng nuốt nước miếng ừng ực.
Vạn Vân Phong đặt cho mỗi người một trái bắp luộc, rồi tự tay gắp một miếng thịt lợn phết mật đưa vào bát Hằng nhi, ánh mắt vui tươi ,nụ cười dịu dàng mà nói.- " được rồi, Nguyệt Hằng cô nương, ăn thử miếng này đi.
Ăn xong rồi cho ta biết cảm nhận nhé "Trước tấm thịnh tình của vị khách lạ, Hằng nhi đưa miếng thịt lợn lên miệng cắn, cảm thấy thịt lợn phết mật lại ngon đến lạ thường.
Ừ thì ăn đói ăn khổ lâu ngày, hôm nay ăn ngon một chút thì cái gì chẳng tuyệt diệu.
Lại nói hương vị mật lại là một thứ khá xa xỉ , tuy không xa xỉ bằng muối nhưng cũng không phải là đồ rẻ tiền gì.
Nàng cắn miếng thịt lợn giòn tan trong miệng, cùng với hương vị mật ong thấm đều lên lưỡi , sung sướng run lên.- " ối ngon quá...!từ lúc được sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên muội ăn một món ngon như vậy"Vạn Vân Phong cảm thấy rất vui vẻ, người thưởng thức món ăn hắn nấu khen ngợi như vậy khiến hắn có chút ngại ngùng, hắn liền cười lớn.- " được rồi, tất cả mọi người tự do thưởng thức đi "Thời điểm trọng đại đã đến, những đứa trẻ kia nghe vậy thì reo lên sung sướng.- " oa...!mời đại ca ăn cơm, mời Hằng tỷ ăn cơm..."Nói xong đều vươn tay gắp lấy thịt lợn bỏ vào mồm nhai ngấu nghiến , trong lòng vui vẻ hạnh phúc.
Mấy tháng nay , từ lúc bị cướp tấn công đến giờ, bọn họ không được ăn một bữa ăn no.
Mà cho dù trước khi bị cướp tấn công thì việc ăn thịt cũng không phải là một điều dễ dàng gì đối với những người nông dân thời phong kiến.
Tuy là vùng vùng núi, nơi mà thịt rẻ hơn cá, nhưng để mà nói đến chữ thịt cho những người nông dân thì cũng là một điều gì đó không hề tầm thường.
Bọn họ chỉ ăn thịt vào những ngày lễ lớn, và bây giờ Hằng nhi cùng 10 đứa trẻ kia đang được thưởng thức món thịt phết mật ong vô cùng thơm ngon, xem như là một ngày lễ vậy.
Tiếng cười đùa vui vẻ, những tiếng khen ngợi tấm tắc.
Trong giây phút dùng cơm này mọi người đều cảm nhận được hạnh phúc đang Lan tỏa khắp nơi, cảm nhận hơi ấm mùa Xuân.Vạn Vân Phong nhìn thấy mọi người ăn uống vui vẻ, cười nói rôm rả , tất cả chìm trong niềm hạnh phúc.
Hắn cảm thấy rất vui và thầm nhủ rằng "mình sẽ còn đem lại nhiều tiếng cười cho bọn trẻ hơn nữa, mình sẽ đem lại hạnh phúc cho tiểu cô nương kia, để nàng ta không phải vất vả nữa".
Suy nghĩ ấy, hắn nhất định sẽ làm như thế..