Bạch Đạo Sư
Chương 342: 342: Những Kẻ Hạ Đẳng
Tại doanh trại Lương Sơn Đồng, bọn cướp sau một lần đi ăn cướp thất bại bị thiệt mất 20 nhân mạng, khi trở về vẫn đang đắm chìm trong hào quang rực rỡ.
Bọn chúng tự tâng bốc mình không hết lời , như thể mình mới thắng một trận đánh lớn vậy.
Và để mừng cho chiến thắng, bọn chúng bắt đầu nhậu nhẹt khao quân.
Những vò rượu lớn , những tảng thịt được đem ra chế biến.
Món ngon rượu thơm, chúng vừa ăn uống vừa bắt đầu nói những lời nhảm nhí.
Ở cái bữa tiệc này cảm xúc nào cũng có cả, một tên nâng bình rượu lên bật khóc nói trong nước mắt.- "hu hu hu ...!những người anh em của ta.
Ta với họ tình thân như thủ túc.
Chúng ta ăn cùng mâm , ngồi cùng bàn, ngủ cùng giường.
Tuy không có họ hàng máu mủ, nhưng anh em ruột thịt cũng khó bằng chúng ta.
Nay bọn họ đã lìa xa nhân thế, khiến ta và họ âm dương cách biệt, điều này không phải quá đau lòng sao? hu hu hu..."Dạt dào cảm xúc, vừa nói vừa khóc, lại nâng bình rượu lên uống ừng ực.
Bản chất những kẻ ham ăn nhác làm là vậy, chỉ cần có một cái cớ là chúng sẽ nốc rượu vào người.
Vui sẽ uống rượu, buồn sẽ uống rượu, không vui không buồn cũng uống rượu.
Bất cứ cái cớ nào cũng có thể được sử dụng cho chúng thỏa mãn cơn thèm rượu của mình.
Tên này vừa than thở xong, tên kia lại tiếp lời.
Hắn nhai nhồm nhoàm miếng thịt trong miệng , vừa nhai vừa nói .- "anh em Lương Sơn Đồng chúng ta tình như thủ túc, sống chết có nhau.
Nay âm dương cách biệt khiến cho đất trời cũng phải thương cảm, ông trời quả là không có mắt.
Hu hu hu..."Hắn vừa nhai vừa nói , nuốt từng miếng thịt vào mồm, mặt dàn dụa nước mắt, lại chụp lấy bình rượu lên nốc ừng ực ra vẻ đau thương lắm.
Người ngoài không biết nhìn vào tưởng thật luôn đó, chẳng ai ngờ chúng đang xạo cả.Có một câu chuyện như thế này.
Có ba người nông dân mở một nông trại nuôi vịt.
Bọn họ nuôi một số lượng vịt lớn như nhau, đầu tư như nhau, vốn như nhau, tất tần tật đều như nhau cả.
Ba người nuôi vịt này thì có hai người cho phòng ngừa thuốc bệnh cho vịt đầy đủ, chăm sóc này kia rất là chu đáo , nhưng người còn lại thì không cẩn thận như vậy.
Khi vịt tới ngày thu mua , người không thuốc ngừa thì bị dính một đợt dịch bệnh khiến vịt chết hơn một nửa, lỗ nặng.
Hai người có phòng ngừa bệnh cẩn thận thì vịt trúng lớn , đều có lời cả, nhưng lời khác nhau.
Một ông đem ra ngoài chợ đầu mối bán được giá cao, lời hai kim nguyên bảo.
Một ông không đem ra chợ mà gọi thương lái vào mua tại vườn, lời một kim nguyên bảo.
Kết thúc đợt nuôi vịt, cả ba người với ba trạng thái khác nhau.
ông lời hai kim nguyên bảo về nhà suy ngẫm, nhăn nhó tự trách "mình sai rồi, thật sự sai rồi.
Nếu như lúc đó mình làm như thế này, thế này...!thì mình đã có thể lời được 3 kim nguyên bảo".
Tự trách mình sơ suất, ông suy nghĩ cẩn thận xem mình đã sai chỗ nào và sai ở đâu, quyết tâm lần sau không mắc vào sai lầm ấy nữa.
Đến lần sau ông tiếp tục nuôi vịt, với kinh nghiệm thu được từ sai lầm trong quá khứ, ông lời được ba kim nguyên bảo.
Những sai lầm lần trước đã được khắc phục hoàn toàn, khiến cho số lợi nhuận của ông tăng lên .Lại nói người nuôi vịt thứ hai lời một kim nguyên bảo, ông ta cảm thấy rất vui mừng.
Số tiền một kim nguyên bảo là số tiền lớn, đương nhiên khiến ông ta rất thỏa mãn.
Trong cơn say chiến thắng, ông ta suy nghĩ mình đã làm đúng như thế này, thế kia, thế nọ.
Ông đã hoàn thành tốt công việc của mình, lần sau mình sẽ tiếp tục phát huy những công việc ấy.
Đến lần sau, ông tiếp tục nuôi vịt.
Với kinh nghiệm thu về, ông lại tiếp tục lời một kim nguyên bảo nữa.Cuối cùng, người thứ ba nuôi vịt cũng là người bị lỗ.
Ông ta không chịu phòng bệnh cho vịt , chăm nuôi rất sơ sài.
Đến khi vịt bị dịch bệnh chết hơn nửa, ông ta nhăn nhó nhìn đám vịt chết của mình mà thở dài nói "dịch bệnh là do số trời, mà số trời đã định thì làm sao mà chống lại được.
Vì là ta thì chỉ có chết một nửa bầy, chứ nếu người khác nuôi là chết sạch cả bầy rồi.
Ta thật sự không thể thay đổi được, cứu được một nửa bầy vịt đã là một thắng lợi lớn rồi, không thể đòi hỏi hơn".
Người này không chỉ không nhìn ra cái sai của mình mà còn và rất dương dương tự đắc về cái sự tài năng tưởng tượng, cho rằng mình tài giỏi hơn người.
Đến lần sau ông ta nuôi vịt tiếp, vẫn không lo phòng bệnh cho vịt và tiếp tục lỗ, nợ nần chồng chất và phá sản.
Đến khi chết vẫn không biết mình ngu.Câu chuyện ba ông nuôi vịt đây có thể phân hóa con người thành ba đẳng cấp khác nhau.
Người bình thường, người thượng đẳng, và người hạ đẳng.
Người bình thường chính là cái ông nuôi vịt lời một kim nguyên bảo.
Ông ta chịu khó học hỏi kỹ thuật , chăm sóc vịt tốt, đến khi bán lời được một kim nguyên bảo thì sẽ suy ngẫm những thành công của mình mà phát huy, tiếp tục thành công trong tương lai.
Người thượng đẳng thì khác, chính là người lời hai kim nguyên bảo kia.
Ông ta không những không cho mình thắng mà ngủ quên trên chiến thắng, còn đi tìm những sai lầm của bản thân.
Dù đem vịt ra bán tận chợ, lời gấp đôi người ta, thế nhưng về nhà vẫn chưa hài lòng với những gì mình đã làm.
Ông ta thay vì suy nghĩ đến những thành công của mình mà tự hào ngạo nghễ, thì lại cố gắng tìm trong đó xem mình đã sai chỗ nào và sai ra làm sao.
Từ cái sự cầu tiến ấy, ông ta tìm ra sai lầm của mình dù rằng rất khó để nhìn thấy.
Và khi ông đã nhận ra được những sai lầm ẩn sâu trong thành công đấy, ông tiếp tục khắc phục và học hỏi.
Đến lần sau , với sự phấn đấu của mình, số lời của ông không chỉ là hai kim nguyên bảo mà lên ba kim nguyên bảo, thậm chí 4 kim nguyên bảo.
Những hành động đấy chính là cúi đầu mà học hỏi , là cầu tiến bộ.
Ông ta không quan tâm đến việc mình tài giỏi ra sao, chỉ quan tâm đến việc mình đã sai chỗ nào, và từ cái sai ấy cúi đầu học hỏi để tiếp tục phát triển lên một tầng cao mới .Còn người thứ ba chính là người hạ đẳng.
Ông ta nuôi vịt một cách vô trách nhiệm, không chăm lo cho vịt đầy đủ để vịt gặp dịch bệnh chết gần hết.
Thay vì nhìn nhận những sai lầm của mình, thì trong thất bại đó lại tự huyễn hoặc rằng "nếu là người khác thì còn chết nhiều hơn".
Từ trong thất bại ấy, lại tự huyễn hoặc rằng mình đã rất tài giỏi, rất thành công rồi.
Những loại người hạ đẳng như thế này luôn ngẩng cao đầu cho mình đúng, luôn ngẩng cao đầu ngạo nghễ tự hào mình chiến thắng và coi thường người khác.
Có câu nói rằng Sông càng sâu càng tĩnh lặng, lúa càng chín càng cúi đầu.
Người học rộng thường khiêm tốn, kẻ dốt nát thường khoe khoang".
Có thể hiểu rằng người thượng đẳng luôn cúi đầu trước người khác, học hỏi những điều hay, tự nhìn nhận sai lầm của mình.
Còn kẻ hạ đẳng thì luôn luôn tự cho mình đúng, luôn luôn tự cho mình tài, luôn luôn tự cho mình giỏi.
Chúng không bao giờ chịu cúi đầu , kết cục thì sẽ thuận theo những lẽ tự nhiên của trời đất mà thôi.
Người thượng đẳng thì sẽ tiếp tục tài giỏi hơn và giàu có hơn, kẻ hạ đẳng tiếp tục nghèo và tiếp tục ảo tưởng bản thân mình.Băng cướp Lương Sơn Đồng sau một hồi ăn nhậu bốc phét, khóc than cho những người đã mất , chúng bắt đầu phân tích chiến thắng của chúng.
Bọn chúng bắt đầu bàn tán sôi nổi , một tên mở lời nói.- " tuy rằng anh em chúng ta đã có nhiều người hi sinh nằm xuống , nhưng chiến thắng của chúng ta thật vô cùng vang dội.
Nếu như là người khác thì e rằng toàn quân đã bị tiêu diệt, chẳng còn ai sống sót trở về"Huyễn hoặc bản thân, tự sướng cực mạnh.
Lời nói vừa dứt, lập tức nhận được sự đáng đồng từ đám đông ăn nhậu.
Một tên nào đó gật đầu, lập tức nói theo .- "không sai, nếu như là những kẻ khác chắc chắn đã là một cuộc thảm sát rồi.
Phải đối đầu với đội quân đông hơn gấp 10 lần thì làm sao có thể sống sót? Thế nhưng chúng ta chỉ bị thiệt mất 20 người, số còn lại đã yên tâm trở về đây vui vẻ đoàn tụ với nhau.
Điều này nói lên tài điều binh khiển tướng, thể hiện trí tuệ lãnh đạo tài tình của đầu lĩnh cùng hai vị quân sư kia"Nịnh hót không biết ngượng mồm.
Lời nịnh hót đó dường như tới tai của ba tên đầu lĩnh, khiến chúng đang ăn uống thì thoáng dừng lại , lỗ tai gióng lên mà nghe.
Một tên khác nghe vậy thì cũng nói vào.- " không sai, đầu lĩnh của chúng ta thật sự rất tài năng, và hai vị quân sư cũng vậy.
Lẽ ra hôm nay tất cả chúng ta đều đã chết, nhưng nhờ có sự lãnh đạo tài tình của ba vị đầu lĩnh mà chúng ta có thể sống sót đến giờ.
Từ lúc chúng ta đi theo đầu lĩnh, ngài ấy đã dẫn dắt chúng ta đi hết từ thắng lợi này đến thắng lợi khác, chưa một lần thất bại.
Tài năng ấy thực sự trên đời không thể có được người thứ hai , các anh em nói có phải không?"Tiếng nịnh hót vừa dứt, tất cả đều vỗ tay tán thưởng, mà ba tên đầu lý bật cười khoái chí.
Những lời nịnh hót ấy thật sự rất thô thiển.
Nếu như là một người biết liêm sĩ, chúng sẽ cảm thấy xấu hổ.
Nhưng bọn này có vẻ không được hiểu biết cho lắm, nghe nịnh là khoái chí vô cùng.
Tiều Đực đang được khen ngợi, tựa như lên tới tận trời xanh, lúc này cảm thấy phải làm gì đó cho anh em thỏa mãn.
Hắn liền bật dậy, hướng anh em mà nói lớn.- hỡi các anh em, hôm nay chúng ta mặc dù đã chiến thắng trong một trận đánh lớn, nhưng sự thiệt hại cũng không hề nhỏ.
Không thể để máu của các anh em đổ xuống một cách vô ích, chúng ta nhất định phải trả thù cho các anh em đã nằm xuống, mọi người thấy thế nào?"Bọn cướp lúc tỉnh táo thì hiểu rằng đây là việc ngu dốt, nhưng khi đã có miếng rượu vô rồi thì tên nào cũng bốc lên cả.
Bọn chúng đồng thanh gào lên.- "trả thù...!nhất định phải trả thù ,không thể để các anh em hy sinh vô ích, xin đầu lĩnh hãy trả thù."Tiều Đực lên men say chiến thắng, và cả men say rượu nên mới có suy nghĩ kỳ cục thế.
Không chỉ mình hắn như vậy , mà hai tên quân sư có vẻ cũng kỳ cục theo.
Thằng nào có chén rượu vô mà chẳng uất ơ , hai tên Tống Hồ và Ngô Sử đồng loạt đứng dậy hướng đầu lĩnh thi lễ nói.- "đầu lĩnh, xin ngài hãy trả thù cho các anh em.
Mọi người đã đồng tâm hiệp lực như vậy , nhất định phải để bọn ác ôn ở trấn Nông Sơn trả giá cho những tội ác của chúng.
Bọn thuộc hạ nguyện theo thủ lĩnh đi trả thù , chết cũng không hối tiếc "Không biết là người nói hay rượu nói , nhưng khí thế thật sự rất bốc.
Tiều Đực quay sang nhìn hai vị quân sư, bọn họ cũng đã đồng tình với hắn, vậy hắn còn phải băn khoăn gì nữa? Tất cả bọn cướp lúc này đều hừng hực khí thế để báo thù, xem ra một trận chiến nữa là điều khó tránh khỏi..