Bạch Đạo Sư
Chương 315: 315: Vỡ Mộng
Lại nói về nhà họ Huyền , bà mẹ thấy con dâu và con trai mình về lại trấn thăm cha vợ thì rất vui vẻ , mong chờ rương tiền vàng trở về.
Thế nhưng đã ba ngày trôi qua vẫn không thấy con trai và con dâu đâu, trong lòng mong ngóng lắm.
Tuy rất mong chờ, nhưng cũng không quá ép buộc, bởi dù gì một rương vàng không phải là thứ gì đó nhỏ bé mà hối gấp được.
Bà vẫn ở nhà chờ đợi, lúc này nhà bà bỗng có khách từ bên ngoài tới thăm.
Có hai người bước vào, bà nhìn ra biết một trong hai người đó là người chủ tiền trang cho bà vay nợ.
Ông ta dẫn theo một người nữa, đó chính là người hầu, cũng là vệ sĩ của ông ta, đi theo bảo vệ.
Ông ta bước vào gọi lớn .- "Huyền phu nhân, có nhà không? Ta tới chơi đây "Bà ta ở trong nhà cười nhếch mép.
Cái gì mà tới chơi chứ ? Cái này là tới đòi nợ thôi.
Bà liền bước ra, cũng vui vẻ nói.- " thì ra là ông chủ nợ đây mà.
Được rồi, vào mời ông chủ vào trong nhà rồi nói"Thế là dẫn vào trong phòng khách.
Bà ta pha một ấm trà ngon mời hai người kia.
Bọn họ ngồi xuống, bà ta lúc này ngồi bắt chéo chân mà hỏi .- " hôm nay rồng tới nhà tôm, không biết ông chủ tiền trang tới đây có chuyện gì? Chỉ đơn giản là tới chơi hay...!còn có việc khác?"Lời nói phản phất sự kiêu ngạo, xem ra cũng không có gì phải lo lắng.
Ông chủ tiền trang thấy vậy hiểu rõ vấn đề, với một người làm ăn lớn thì người ta rất rõ những cái chuyện như vậy.
Ông bật cười nói.- " chắc Huyền phu nhân cũng biết rồi.
Công tử mới cưới vợ xong, là một điều đáng mừng.
Nhưng mà nợ thì phải trả, phu nhân nợ tiền lo đám cưới cho công tử , bây giờ đã tới hạn để trả rồi, mong phu nhân hoàn thành nghĩa vụ"Nói xong lấy giấy nợ ra, để lên bàn các khoản nợ, và cả giấy thuế chấp nhà đất.
Tất tần tật đều đặt lên cả.
Những xấp giấy đó chính là giấy chứng nhận cho toàn bộ gia sản đặt cược của bà, đều dùng làm sính lễ cho họ Cổ.
Bà nhìn vậy thì cười nhạt.- " Ồ...!tưởng gì ? Chuyện trả nợ ta cũng toan trả cho ông, nhưng mấy bữa nay bận quá nên quên mất, lại làm phiền ông tới đây.
Được rồi, ông đợi ta một chút, để ta vô lấy tiền trả cho ông.
Chỉ dăm ba đại nguyên bảo thôi mà, có gì to tát đâu mà tới tận nhà ta đòi vậy?"Nói xong lại "hừ" một cái , ra vẻ kiêu ngạo, quay lưng bước vô.
Người cận vệ quay sang nhìn ông chủ với đôi mắt có chút gì đó phẫn nộ, mà ông chủ thì ra lệnh cho cận vệ bình tĩnh.
Có lẽ ông ta đã quá quen với những trường hợp này rồi.
Một người gia cảnh tầm trung mà bỗng chốc nhận được một số tiền lớn trở thành giàu có, thì cái sự khác biệt đó sẽ khiến người ta ảo tưởng quyền lực bản thân.
Kẻ đó sẽ trở nên kiêu ngạo và xem thường người khác, đây là lễ thường tình.
Khác với những người kiếm tiền bằng đôi bàn tay của mình, phấn đấu tích cóp qua một thời gian dài, thì đồng tiền của người ta sẽ rất chắc chắn.
Còn những người như kiểu trúng số một phát mà nhảy lên trên cao, thì việc ngạo mạn mà ăn chơi trác táng là điều rất dễ dàng xảy ra.
Nhưng với ông ta,những điều đó không quan trọng, mà quan trọng là công việc.
Cho vay thì đòi nợ thôi, hoàn thành công việc là xong.Hai người ấy đợi một lát , thì bên trong phòng riêng, Huyền phu nhân đã bê một khay vàng ra.
Bên trên khay vàng có đầy đủ số tiền cần thiết, thậm chí còn dư thừa.
Bà ta bước đến, mặt hất lên trời, lúc này đặt khay vàng xuống mà nói.- " tổng tiền bao nhiêu? Tất cả tiền nợ và tiền lãi bao nhiêu ta sẽ trả hết cho ông, không thiếu một xu.
Ông nói đi"Nói xong hất mặt một cái , ra vẻ oai phong lắm.
Cơ mà có một chuyện bà không ngờ được, đó là ông chủ tiền trang và cận vệ của ông ta mặt lúc này nhăn lại.
Bọn họ nhìn mâm vàng mà suy tư, hai người cau mày nhìn Huyền phu nhân mà hỏi.- " này phu nhân, không giỡn mặt với chúng ta đấy chứ ? Đây là số tiền bà trả cho chúng ta sao?"Lời nói và thái độ của ông chủ nợ thật kỳ lạ.
Bà ta cảm thấy ngạc nhiên, tại sao lại hỏi những câu khó hiểu vậy? Hướng đôi mắt tò mò của mình về chủ nợ mà nói .- "ta mang tiền ra không phải trả nợ cho ông thì là cái gì ? Tại sao ông lại hỏi những câu kỳ lạ đó hả?"Trước câu trả lời ấy, ông chủ tiền trang lại cau mày nhăn nhó.
Ông nhìn Huyền phu nhân, cảm thấy bà ta thật lòng chứ không phải là có mưu đồ gì, lúc này mới nói.- " xem ra bà không biết chuyện gì đang xảy ra rồi.
Thôi được, ta sẽ cho bà mở mang tầm mắt"Vừa dứt lời, lập tức quay sang hất hàm ra lệnh cho người cận vệ.
Người cận vệ lúc này vươn tay tới lấy hai nén vàng, đưa ra trước mặt mà nói .- "này cái bà kia, nhìn cho kỹ đây"Nói xong vung tay đập mạnh hai nén vàng lại.
"CỐP..." Một tiếng động lớn phát ra, hai miếng vàng vỡ vụn hiện ra bên trong toàn là đất sét.
Chỉ có bên ngoài được phủ một lớp mỏng như vàng , nhưng cũng chẳng phải là mạ vàng nữa mà chỉ là một lớp giả vàng óng ánh.
Huyền phu nhân tròn mắt kinh ngạc , r3n rỉ .- " không...!không thể nào...!thế này là thế nào..?"Bà hoảng hốt bật dậy, vươn tay lượm hai nén vàng trong khay vàng của mình, lại đập cái " cốp " như vậy một lần nữa.
Vàng của bà lại vỡ vụn ra thành toàn đất sét.
Chủ nợ và cận vệ nhìn nhau nhăn nhó.
Bọn họ là một người làm ăn lớn, về khoản tiền bạc này đương nhiên rất có kinh nghiệm, vừa nhìn qua đã nhanh chóng hiểu ra có vấn đề.
Cái này rõ ràng là nhà họ Huyền đã bị nhà họ Cổ lừa, xem ra tham thì thâm thật.
Huyền phu nhân lúc này thì đã rơi vào trạng thái hoảng loạn, bà ta đập hết toàn bộ số vàng trên mâm , và tất cả số vàng ấy toàn là đất sét, không có vàng nào là vàng thật cả.
Bà ta hoảng loạn, chạy thắng một mạch vô trong phòng, quên luôn phép lịch sự với khách.
Từ trong phòng, bà mở nơi cất giấu bí mật, lôi toàn bộ của hồi môn mà đứa con dâu của bà chủ động đưa bà giữ dùm ấy.
Bà bắt đầu đập toàn bộ vàng hồi môn , và toàn là đất sét, không có lấy một nén vàng thật.
Thậm chí những cái vòng vàng và cái sợi dây chuyền to như cọng xích chó ấy cũng đều là những thứ không thật.
Trong phút chốc , tất cả đều hóa hư vô.
Bà ta hoảng loạn r3n rỉ .- "thế này là thế nào...? Ta không hiểu, ta không hiểu gì hết.
Tại sao lại thế này..? Vàng của ta đâu ...vàng của ta đâu ?"Huyền phu nhân hoảng loạn choáng váng, không biết mình đang tỉnh hay mơ nữa.
Tiếng r3n rỉ của bà bất ngờ bị cắt ngang , hai người khách kia đã bước vào trong phòng của bà và đứng sau lưng và tự lúc nào rồi.
Bọn họ nhìn thấy toàn bộ số vàng ấy đều là giả, thì lúc này nhìn bà mà nhăn nhó nói .- còn gì nữa ? Bà bị người ta lừa rồi , bây giờ còn chưa biết sao?"Sự thật thì thường rất phũ phàng , mà khi phũ phàng thì con người ta không muốn chấp nhận sự thật ấy.
Người đàn bà nghe vậy thì không chấp nhận được sự thật quá phũ phàng, giật thót người quay lại nói .- "không thể nào, tuyệt đối không thể nào.
Cổ chân nhân là một người uy tín, địa vị cao quý, sao có thể lừa ta được? Các người rõ ràng nói dối , bịa chuyện lừa ta.
Không thể nào có chuyện đó, tuyệt đối không thể nào "Tiếng gào thét thảm thương của một người đàn bà vừa mới bị lừa mà còn không dám tin vào sự thật trước mắt.
Hai người kia nhìn chấp niệm của bà ta , họ nhăn nhó chỉ vào đống đất sét nằm trên nền đấy mà bảo.- " vậy giải thích sao về cái chuyện này?"Người đàn bà lại cúi xuống nhìn đống đất sét lăn lóc trên nền nhà , nhất thời im lặng.
Ông chủ tiền trang và tên cận vệ tới đây cũng không phải là muốn dồn bà ta vào đường cùng, chỉ đơn giản là cho vay tiền lấy lãi.
Nếu có thể lấy lại được toàn bộ số tiền cho vay và tiền lãi thì đó là công việc hoàn thành, vì vậy nên chuyện bà ta bị lừa với họ mà nói cũng chẳng phải là việc tốt.
Người đàn bà kia vẫn chưa tin được những gì trước mắt, bà ta lắp bắp.- " chắc ...chắn là ...là có sự hiểu nhầm gì đó thôi.
Các người từ từ đợi ta một vài ngày, ta sẽ lên trấn gặp ông thông gia nói chuyện này, rồi sẽ có tiền trả cho các người"Chủ tiền trang và cận vệ nhăn nhó nhìn nhau, bọn họ không tin tưởng gì cái chuyện mà bà nói ra, làm gì có chuyện lấy được tiền chứ? Thôi thì chuyện đã thành ra như thế này, cũng làm được gì bây giờ? Ông ta quay sang nhìn mụ đó mà gật đầu nói.- " được rồi, đi làm gì thì làm đi.
Nhưng không có tiền trả thì toàn bộ gia sản, đất đai nhà bà ta sẽ siết nợ đúng như theo luật lệ, không có nhân nhượng đâu đấy"Nói xong "hừ" một tiếng, quay lưng đi mất, để lại bà ta ngồi trơ trọi với đống đất sét mạ vàng của mình.
Trong phút chốc , cảm giác như đất trời sụp đổ.
Mọi chuyện trước mặt trở nên mơ hồ.
Nếu như bà đã bị lừa thật sự, thì toàn bộ gia sản của bà , tất cả bị siết nợ vẫn chưa đủ trả hết, còn âm thêm một khúc nữa, khiến bà te tua.
Bà không tin, mà thực ra là không dám tin vào sự thật phũ phàng này.
Bà r3n rỉ.- " phải rồi, phải rồi.
Đi lên trấn, tới nhà ông thông gia để hỏi lại.
Tuyệt đối không có chuyện này..."Bà vội gom lại toàn bộ số tiền mà mình có, những số tiền lẻ dùng để tiêu vặt hàng ngày, không phải là loại tiền dùng để cất giữ mà là tiền dùng để tiêu chợ búa mua thức ăn.
Số tiền này không lớn, nhưng đủ để bà ta thuê cổ xe ngựa lên trấn.
Bà ta gom tiền lại, liền lẹt đẹt chạy ra ngoài cửa , vẻ mặt hốt hoảng.
Bước chân gấp gáp , bà chạy được một đoạn mệt rồi lại đi , mà vừa đi vừa thở xong rồi lại chạy tiếp.
Bà vội vã ra đầu làng để mướn xe, cỗ xe ngựa từ đầu làng bắt đầu khởi hành hướng tới đến trấn Hắc Xà,trên xe chở theo một người đàn bà đang trong trạng thái hoảng loạn.
Cơ ngơi của nhà họ Huyền bao nhiêu đời qua tuy không phải là một nhà giàu có gì , nhưng đó cũng là di sản của dòng họ để lại.
Nếu mất trắng, thực sự là một điều vô cùng khủng khiếp..