Bạch Đạo Sư
Chương 222: 222: Suy Ngẫm Nhân Sinh Nơi Trần Thế
Vạn Vân Phong rời đi, một lần nữa hắn lại đi trong đêm.
Băng qua những cánh đồng lúa ,hướng thẳng con đường xuyên rừng mà đi về phía bắc.
Hắn vẫn nhớ lời nhờ vả của pháp sư bắt ma Lâm Chấn Anh về oán linh ở ngay biên giới.
Vị trí đó thuộc làng trấn Huyền Xà của thành Huyền Quy ,trực thuộc lãnh thổ của Tây Bắp quốc.
Hắn bây giờ tới đấy để giải quyết lời hứa với pháp sư , trên đường đi có chút hoài niệm.Hắn nghĩ đến mỹ nữ Trần Thị Thu trong sáng ấy, nàng là một linh hồn thuần khiết thánh thiện , một hiếu nữ hiếm có.
Nàng dành tất cả tình yêu cho gia đình, mọi chuyện đều chỉ lo cho cha mẹ mình, lo cho em trai mình mà quên hết việc của mình, thậm chí đến lúc siêu thoát còn quên luôn cả việc trả thù.
Tên Đường Lược kia đối với nàng tàn bạo như vậy, nàng cũng rất oán hận , nhưng tình yêu cho gia đình lớn hơn khiến nàng quên luôn oán hận với hắn mà siêu thoát mất tiêu.
Thứ mà nàng cầu mong hắn làm là giúp cho muôn dân bá tánh, là khôi phục lại giang sơn của người Việt , là đánh đuổi giặc phương Bắc xâm lược để đem lại ấm no cho muôn dân.
Hắn vẫn chưa thấy nàng cầu xin hắn trả thù riêng cho nàng , tất cả lời cầu xin đều là cho người khác, quả thật là một linh hồn tuyệt vời.Trái ngược với nàng , tên Trần Đú Cần kia là một kẻ thật sự xấu xa.
Có câu "nhân chi sơ ,tính bổn thiện" có lẽ không phải là một câu đúng.
Cũng có người nói "nhân chi sơ ,tính bổn ác" cũng không hẳn đã là sai.
Trần Đú Cần tuy là được nuông chiều quá đâm hư hỏng, nhưng hư hỏng đến mức độ đó thì không thể chỉ đơn giản là do nuông chiều , mà có lẽ do chính linh hồn nó đã thối rữa hèn kém từ bên trong.
Trần viện cũng không phải là không dạy con , tuy là dạy không đủ nghiêm khắc nhưng cũng không đến độ không có dạy.
Có lẽ bản thân linh hồn của nó đã là một linh hồn quá tệ hại , không thể giáo huấn được.Vạn Vân Phong đã rời đi , hắn cũng không còn để ý đến cái làng Thạch Thần ấy nữa.
Mọi chuyện ra sao cũng chẳng còn liên quan đến hắn.
Từ lúc hắn đi rồi, vợ chồng Trần Viện đều nghĩ là con rể đã đưa con gái về nhà , quán nước ấy chắc có lẽ tặng không cho em vợ.
Khi Trần Đú Cần không thấy Vạn Vân Phong nữa, nó có về hỏi cha mẹ nó và cha mẹ nói là quán nước ấy anh họ Lý Văn Hiền đã tặng cho nó làm ăn.
Nó không hề cảm động hay gì cả mà chỉ thấy khoái chí, trong lòng đê mê sung sướng vì được toàn quyền làm chủ một quán nước giải khát.
Khi còn làm ăn chung , nó còn siêng năng một chút.
Khi đã trở thành người chủ hoàn toàn, là người có quyền cao nhất trong quán nước , nó bắt đầu dở chứng hưởng thụ.Lúc còn hùn vốn làm ăn chung, nó còn bưng bê chào mời khách.
Bây giờ người chung vốn đi rồi , nó khoái chí rủ thẳng mấy thằng bạn nhậu vào trong quán mà nhậu luôn.
Nó luôn mồm khoe khoang quán này là của duy nhất mình nó , nó là ông chủ duy nhất , là ông chủ tuyệt đối của cái quán này.
Nó nói không sai, nhưng nó chả có khả năng để quản lý và làm việc.
Nó ăn chơi nhác làm , lúc khách tới uống nước thì nó đang ngồi nhậu.
Làm việc thì trễ nải , khách than phiền thì nó chửi khách.
Người ta bị một vài lần người ta không thèm tới nữa.
Cái nghề buôn bán là nghề làm dâu trăm họ, chửi khách là điều tối kỵ.
Nó chửi tuốt, chỉ thiếu điều chưa đánh nhau với khách hàng mà thôi.
Khi người ta thấy thái độ phục vụ không tốt , người ta bỏ đi hết.
Dù rằng rất thích thứ nước uống đấy nhưng không ai bỏ tiền để nghe kẻ khác chửi bới cả.
Quán nước dần dần vắng hoe không có ai tới uống.
Có câu "thất bại là mẹ đẻ của thành công".
Phải biết mình sai ở đâu mà thất bại , phải biết để mà sửa đổi ,để mà sau này không phải phạm vào sai lầm ấy nữa.
Nhưng trên đời này có một loại người luôn luôn cho rằng mình đúng.
Nó không bao giờ chấp nhận nó sai, luôn nghĩ ra những lý do gì đó để đổ thừa thay vì nhìn nhận lại bản thân mình.
Nó lười nhác phục vụ không tốt thì nó lại đổ thừa rằng thứ nước uống này ban đầu mới lạ , người ta hứng thú uống nhiều.
Nhưng khi đã uống chán rồi người ta không thèm uống nữa , và quán sẽ ế.
Nó suy nghĩ như vậy, rồi bắt đầu quay sang chửi tên Lý Văn Hiền kia đã lừa nó.
Nó chửi tên Lý Văn Hiền đó đã cài bẫy nó vào cái quán này, để nó trở thành một ông chủ bị phá sản.
Nó đổ thừa hết mọi tội lỗi vào cái người đã gây dựng lên quán nước này chứ không phải nó , nhưng lúc này lại xuất hiện một vấn đề.Lúc bình thường thì nó ăn chơi với số tiền phù hợp với tiền mà cha mẹ nó cho nó tiêu vặt.
Từ khi lên làm chủ quán nước, giai đoạn đầu buôn bán có ngày kiếm được hơn một lượng bạc , thậm chí có ngày kiếm tới hai lượng bạc, nó bắt đầu tiêu hoang phung phí.
Ngày nào cũng nhậu với đám bạn xấu ấy , ban đầu nó tiêu hết một ngày ba đồng.
Dần dần rồi 4 đồng, bắt đầu tăng dần số lượng tiền tiêu.
Cuối cùng là tiêu hết một lượng bạc một ngày , nếu một ngày không tiêu hết một lượng bạc ấy nó cảm thấy ngứa tay không chịu được.
Quán thì không bán được, nó bắt đầu vay tiền để ăn chơi.
Thế nhưng nó biết như vậy không phải cách, vẫn phải kiếm tiền, thế là nó đánh bạc.
Lần này chính nó làm chủ lắc bầu cua, mục tiêu là những người trong làng.
Tên mặt sẹo lắc có tiền vì hắn có tay nghề , chứ tên Trần Đú Cần này đâu có tay nghề gì ? Lắc bạc cả ngày, lúc ăn lúc thua ,cũng chẳng có lời , thậm chí nhiều khi lỗ lớn.
Nếu như là ngày trước nó vay tiền sẽ không ai cho nó vay , nhưng bây giờ nó là chủ quán nước , cũng là một ông chủ lớn , người ta nhìn vào cái quán nước ấy người ta sẽ cho nó vay tiền.
Đương nhiên vay tiền thì có lãi suất cao, đến lúc chơi bời hết cả tiền vay , số vay lên tới hàng kim nguyên bảo , nó không có tiền trả cho người ta.
Tất cả chúng ta đều biết vay tiền giang hồ thì sẽ như thế nào.
Nó kẹt tiền và sợ bị người khác thanh toán liền về đòi tiền cha mẹ.
Ban đầu ông bà cũng cho nó tiền vì nghĩ rằng nó tạm thời làm ăn thua lỗ, nhưng đến khi nó xài hết tiền của ông bà mà quán nước thì cũng giải tán luôn, ông bà mới hiểu rằng nó đang là một tên phá gia chi tử chính hiệu .Khi mà nó xin tiền và cha mẹ nó không cho nó nữa , nó lục tiền ăn trộm.
Ông bà giấu tiền chỗ nào nó cũng lấy được , vợ chồng trần viện rơi vào cảnh tuyệt vọng, thầm mong ước có cách nào đó thoát ra được chuyện này.
Nhưng làm sao mà thoát được ? Trần Đú Cần sau khi lục hết toàn bộ tiền bạc của cha mẹ mình, đến khi không còn gì nữa cả.
Ăn chơi đàn đúm nợ nần chồng chất không trả được, sợ bị người ta thanh toán , nó về nhà bắt vợ chồng Trần Viện phải bán 10 mẫu đất mà hồi trước ông lấy tiền sính lễ Thu nhi ra mua , bắt ép cha mẹ mình phải bán đất đưa tiền cho nó.
Trần Viện không chịu bán , nó lao vào đánh cha của nó, đánh chính người đã nuôi nấng nó bao lâu nay.
Nghe hàng xóm kể lại là nó đánh ông kêu la thảm thiết.
Nó đánh ông nằm liệt giường bảy ngày không đi đứng được.
Trong 7 ngày đó, hàng xóm lo lắng đã mời đại phu tới.
Đại phu tới khám cho ông xong cũng lắc đầu, rồi 7 ngày sau ông chết , kết thúc một cuộc đời vui thì ít mà đau khổ thì nhiều của người đàn ông gầy gò họ Trần này.Trần Đú Cần sau khi đánh chết cha mình, đương nhiên người ta sẽ nói là ông chết vì bệnh.
Nhưng nếu nó không đánh ông thì ông đâu bệnh mà chết ? Nghịch tử đánh chết cha thì cảm thấy vui mừng vì có thể thừa hưởng được mảnh đất ấy, bán để lấy tiền ăn chơi tiếp.
Thế nhưng mảnh đất ấy lại thuộc quyền quản lý của mẹ nó , mẹ nó lại tuyệt đối không bán.
Nhìn người đàn bà góa chồng đi đứng khó khăn yếu đuối này , nó có đánh bà nữa cũng không được.
Mà chắc cũng chẳng ai cho phép nó đánh nữa , sợ rằng nếu nó đánh mẹ nó thì làng xóm vô đánh nó chết.
Khoản nợ kia vẫn cần phải trả, nó bắt đầu bỏ trốn chui trốn nhủi.Người ta nói "quả báo không phải không tới ,mà là chưa tới" , nhưng thiết nghĩ có thể quả báo đến rồi mà những người xung quanh không biết.
Chúng ta cũng chẳng ai biết Trần Đú Cần đã trải qua những chuyện khủng khiếp gì trong thời gian nó bỏ trốn , hay những việc gì nó phải trải qua.
Thế nhưng từ trong cửa chết mới tìm ra cửa sống , lần này nó gây họa không ai hứng chịu cho nó nữa.
Bố nó cũng đã chết , không ai đi may vải kiếm tiền mua cơm về cho nó ăn ,nó phải tự bon chen từng đồng cắc một.
Bữa no bữa đói , đến lúc đó nó mới hiểu được nhiều thứ.
Đến lúc đó nó mới biết là nó đã ngu như thế nào.
Nếu ngày ấy Trần Viện để nó tự chịu trách nhiệm về cuộc đời nó thì có lẽ nó sẽ không hư đến như vậy , nhưng cả gia đình Trần viện đã phải gồng mình ra chịu hết những thảm họa mà nó gây ra , cho nên nó tiếp tục gây ra những thảm họa mới.
Lần này thì chẳng ai dám hứng cho nó , tự nó phải gánh chịu những việc nó gây ra.
Dường như từ chỗ chết mà nó tìm được đường sống, nó đã bắt đầu chịu khó làm ăn.
Thời gian trôi qua , nó đã bắt đầu tích góp được tiền của , tự tay làm ra tiền bạc.
Cuộc sống bề ngoài nhìn vô có vẻ nó khấm khá hơn những đứa bạn cùng trang lứa của nó , thôi thì cũng mừng cho nó , bởi nó có bị trời đánh chết thì Trần Viện cũng chẳng sống lại được.Dẫu gì thì cũng là một sinh mạng , cũng là một kiếp nhân sinh.
Trên trần thế này ai cũng nên có cơ hội lần thứ hai , ai cũng nên có cơ hội để hoàn lương làm lại cuộc đời mình.
Trần Đú Cần làm ăn ổn định, thì thôi cũng chúc mừng cho nó.
Những chuyện trong quá khứ của nó tự nó gánh chịu , đó vẫn sẽ là một vết sẹo dài trong cuộc đời một thằng nghịch tử.
Một ngày nào đó , khi nó kết thúc cuộc đời này, khi xuống dưới âm phủ trình diện Diêm Vương, nó cũng sẽ phải trả hết mọi tội lỗi mà nó gây ra .Đó mới chính là quả báo..