Bạch Đạo Sư
Chương 203: 203: Rượu Trọng Thủy
Vạn Vân Phong rời khỏi quán phở , sau khi đã ăn xong một tô phở ngon hắn rời đi.
Bước chân ấy đi tới nơi mà người ta gọi là "Võ Đường mới mở" của võ sư Trần.
Trên con đường đi ấy, khi ban sáng vẫn còn sớm và dòng người ở trấn Cổ Loa trở nên tấp nập, vô tình lướt qua nhau.
Bước chân đi hết những con đường trong trấn mà ra ngoài vùng ven, đôi mắt nhìn về võ đường ở phía xa xa kia.
Võ đường của võ sư Trần nói là ở bìa rừng, nhưng thực tế là ngay sát trấn Cổ Loa này.
Bởi thuở xưa đất rộng người thưa thớt, bước ra ngoài trấn là tới rừng rồi.
Hắn tới võ đường đang xây dựng của võ sư Trần , thấy mọi thứ đều ngổn ngang, nhưng cơ bản cũng đã hình thành một võ đường hoàn chỉnh.
Tuy vẫn còn nhiều hạng mục phải xây dựng, nhưng võ đường lúc này đã đi vào hoạt động.
Bên ngoài sân tập, những võ sinh tới tập đều cởi trần trùng trục mà tập luyện.
Có nhiều những võ sinh đánh đấm vào mộc nhân , vào những dụng cụ luyện tập.
Có nhiều người đang múa quyền, thi triển những đường quyền khác nhau.
Có người lại luyện công phu vất vả theo những bộ pháp di chuyển rất khó khăn, nhìn vào cũng biết đây là một võ đường do một người đứng đầu rất có tâm huyết và tài giỏi đứng dạy.
Sau khi vào chào hỏi và giới thiệu, được hướng dẫn vô trong.
Võ đường với bàn thờ hương án đầy đủ, các loại binh khí được trang trí một cách rất hài hòa và đẹp mắt , tạo ra cho hắn một chút hoài niệm.
Võ sư Trần lúc này đang ngồi uống trà ở một góc võ đường , ánh mắt theo dõi từng võ sinh luyện tập trước mắt mình một cách chăm chú .Khi thấy Vạn Vân Phong bước vô, nhận ra đây là vị khách hôm trước, ông khẽ mỉm cười vung tay chỉ về ghế bên cạnh ra hiệu xin mời một cách dứt khoát.
Vạn Vân Phong cúi đầu thi lễ, rồi cũng tới ngồi vào ghế đó.
Trên bàn có một bình trà còn đang nóng ,ông rót ra một ly trà đặt sang mà nói .- "được rồi , công tử đã đến đây thì uống trà ngồi chơi một chút đi, ta đang bận chút việc"Lời nói thân tình này không phải là nói suông.
Võ sư mặc dù đang ngồi không bên bàn trà ấy , người nhìn vào sẽ tưởng ông ta không làm gì nhưng thực ra đây là công việc của một người thầy.
Ông ta quan sát tỉ mỉ các học trò của mình, sẽ chỉ cho họ cái họ sai và khích lệ cái họ đúng , hướng dẫn họ cách tập luyện, cũng là nói rằng ông đang làm việc bận rộn.
Vạn Vân Phong không tới đây tay không , hắn vác theo một vò rượu lớn, là loại rượu đặc sản của đất Cổ Loa.
Loại rượu này có giá cả cao nhất trong các loại rượu ở đây , một bình rượu có giá tới một lượng bạc mà bình rượu lớn hắn mang tới nhiều gấp năm lần bình rượu thường , đương nhiên có giá năm lượng bạc.
Võ sư Trần là người xứ này , nhìn vô bình rượu ông tự biết nó là thứ gì.
Vạn Vân Phong đặt bình rượu lớn sang bên cạnh , ở một góc tường nhà rồi quay sang nói .- "võ sư Trần, tại hạ hôm nay đến đây là để tham quan Võ Đường của ngài..."Hắn chưa kịp nói dứt lời , võ sư Trần lập tức xua tay .- "ta họ Trần tên Tuấn là người nước Nam.
Võ sư Trần là cách gọi theo văn hóa của người phương Bắc ,còn người Phương Nam chúng ta gọi tên chứ không gọi họ.
Công tử xin hãy gọi ta là thầy Tuấn ,hoặc võ sư Tuấn là được rồi "Vạn Vân Phong hiểu ý , khẽ thi lễ tạ lỗi rồi lại nói tiếp .- "không giấu gì thầy Tuấn, tại hạ đã không còn việc gì ở trấn Cổ Loa này nữa nên dự định sẽ trở về trong ngày mai, chỉ là trước khi về có chút tiếc nuối muốn được tới hàn huyên đối tửu với thầy Tuấn một lần trong đời để thỏa lòng ngưỡng mộ"Thầy Tuấn nghe vậy thì bật cười, vẻ mặt vui vẻ nhưng vẫn khiêm tốn mà nói .- "ta chẳng qua chỉ là một tên dạy võ , có phải cao quý gì đâu mà công tử nói cứ như ta đức cao trọng vọng lắm vậy.
Nếu công tử muốn đối ẩm thì được thôi , lát nữa sau khi dạy xong chúng ta làm vài ly rượu"Võ sư Trần vui vẻ đồng ý , bởi vì vị khách này là người tạo cho ông rất nhiều thiện cảm.
Thứ nhất , đây là người do phú hào Trịnh Võ Quyết ở trấn Đào Hoa cử tới đây, cùng là đồng bào với ông nên ông rất vui.
Thứ hai , người thanh niên này hôm qua đã giúp ông và qua cách ứng xử văn hóa đều thể hiện mình là người có lễ nghĩa.
Vì thế nên ông quyết tâm phá lệ một chút , sau khi để đám đệ tử tập luyện xong ông gọi đệ tử tới và cho chúng nghỉ sớm một bữa , đồng thời dặn dò chiều nay nghỉ Không cần phải tập luyện.
Đám đệ tử cáo từ rồi rời đi cả, chỉ còn lại thầy Tuấn và người khách trẻ.Thầy Tuấn võ sư tự tay vào trong bếp nấu nướng rồi đem ra ngoài một vài món ăn ngon để đãi khách.
Vạn Vân Phong cũng bê bình rượu mà hắn mua được đặt lên bàn.
Bình rượu to nặng ấy khi mở nắp ra thì tỏa mùi hương thơm ngát.
Vạn Vân Phong liền hướng thầy Tuấn võ sư mà thi lễ .- "thưa thầy, người có gửi được hương vị của rượu này và từ đó mà đoán được đây là rượu gì chăng?"Lời nói như một câu đố vui khiến thầy Tuấn bật cười ,ánh mắt thể hiện sự vui vẻ lắm.
Tuy rằng ông nhìn vô cũng đã đoán được , nhưng vẫn cẩn thận tỉ mỉ cầm chén rượu lên múc lấy một bát rượu đưa lên mũi thử hít một hơi, khẽ nhắm đôi mắt và nếm thử một bát.
Ông thở ra một tiếng của người uống rượu, đặt chén rượu xuống mà cười .- "đây chính là rượu Trọng Thủy, một loại rượu nổi tiếng nhất ở trấn Cổ Loa này."Nói đến đây thì quay sang nhìn bình rượu, tay vỗ nhẹ lên thân bình mà giới thiệu.- " Loại rượu này được chưng cất bởi loại lúa tốt nhất được trồng phía nam của trấn Cổ Loa, là nơi được phù sa từ Sông Cái bồi đắp nhiều nhất , tạo ra những hạt lúa chắc mẩy và thơm ngát.
Khi chưng cất lại dùng nước trong giếng mà tương truyền là cái giếng tên Trọng Thủy ngày ấy đã nhảy xuống tự tử , cho nên loại rượu này được đặt tên là rượu Trọng Thủy chính vì thế "Vạn Vân Phong khẻ ồ lên ngạc nhiên.
Hắn mua rượu nhưng không hỏi lý do nguồn gốc tên gọi của rượu , chỉ vào gọi cho một bình rượu cao cấp nhất, bây giờ mới được giải thích về nguồn gốc cái tên này khiến hắn cảm thấy thú vị.
Thầy Tuấn lúc này nói tiếp .- "Rượu Trọng Thủy được chưng cất xong chia thành ba loại rượu khác nhau với đẳng cấp khác nhau.
Ba đẳng cấp đó là rượu ngon, rượu rất ngon ,và rượu cực phẩm.
Rượu trong bình rượu này không chỉ là rượu Trọng Thủy mà còn là loại rượu Trọng Thủy cao cấp nhất , chính là rượu Trọng Thủy loại cực phẩm.
Giá tiền bình rượu này là năm nén bạc.
Công tử, ta nói không sai chứ?"Có thể thử một lần rồi nói ra tường tận chính xác như vậy sao? Vạn Vân Phong khẽ ồ lên ngạc nhiên nói.- "thầy Tuấn nói không sai , đây chính là loại rượu ấy , và cũng là loại thượng phẩm.
Chỉ cần thử qua một chút đã có thể đoán được ngay ra, quả nhiên là cao thủ trong làng thưởng thức rượu.
Tại hạ bái phục ,xin bái phục."Lời nói thể hiện sự khâm phục, thầy Tuấn nghe vậy thì khẽ lắc đầu, ánh mắt nhìn sang hắn với chút châm chọc.- " công tử thật rất biết cách nịnh nọt.
Ta là người ở trấn này , đã uống loại rượu này không biết bao nhiêu lần rồi , làm sao không thể nhận ra được? Đâu cần công tử tâng bốc ta như thế ?"Vạn Vân Phong cười gượng , bị bóc mẻ có chút thẹn thùng , hắn lại rót thêm một chén rượu nữa mời thầy Tuấn mà hỏi.- "Tại hạ nghe người ta nói trước đây thầy Tuấn là hộ vệ riêng của bá chủ đất Cổ Loa , được lão ta ưu ái.
Nhưng không ngờ thầy lại bỏ việc về đây mở võ đường chịu cực chịu khổ , không biết nguyên nhân là tại sao ?"Thầy Tuấn nghe vậy thì đôi mắt thoáng buồn , khẽ lắc đầu .- "có những chuyện công tử không nên hỏi, có gặng hỏi thì ta cũng không nói đâu "Lời nói ra không chỉ với ánh mắt buồn phiền mà còn với vẻ mặt nghiêm túc.
Vạn Vân Phong cảm thấy có vấn đề, lập tức nâng ly rượu lên mà chịu tội .- "ha ha ha ...tại hạ thất lễ rồi.
Thực ra cái chuyện mà thầy cảm thấy mình không làm tốt chức trách , xấu hổ xin nghỉ việc thì cả trấn này ai cũng biết.
Tại hạ chẳng qua chỉ thuận miệng hỏi vui lại đụng đến nỗi đau của thầy, tự phạt mình một chén "Nói xong liền nâng chén rượu lên uống.
Hắn đặt ly rượu xuống, ngó lên mới phát hiện thầy Tuấn vẫn đang đưa mắt nhìn hắn ,đôi mắt vẫn buồn rười rượi.
Trong một thoáng ngơ ngác nhìn nhau , đôi mắt buồn của thầy Tuấn lúc này mới nhấp nháy, ông thở dài nói .- "mọi chuyện không như công tử nghĩ đâu.
Ta chẳng có xấu hổ về chuyện đó, và vị cô nương kia cũng không phải bỏ trốn theo trai.
Chỉ là có những chuyện không nên biết thì vẫn tốt hơn "Lời nói vừa dứt, ông lại múc một chén rượu uống như để quên đi quá khứ không vui.
Lời ông ta vừa nói khiến Vạn Vân Phong khẽ ồ lên ngạc nhiên, mà thu nhi bên cạnh cũng thấy tò mò lắm.
Ông ta biết chắc chắn là Thu nhi bị oan, nhưng lại không minh oan cho Thu nhi mà để thiên hạ nói xấu nàng như vậy, thế hóa ra ông ta đồng lõa với người xấu đi vu oan giá họa cho nàng ấy sao? Vạn Vân Phong cũng cảm thấy điều đấy, muốn biết thêm , mà lúc này Thu nhi cũng khều khều hắn nói .- "công tử , cố gắng ép thầy Tuấn nói ra đi.
Chuyện này chắc chắn ông ấy biết huyền cơ ẩn giấu phía sau "Vạn Vân Phong thoáng chút suy nghĩ.
Nếu bây giờ ép ông ấy thì ông ấy sẽ không nói , mà phải làm sao đó để ông ấy tự mình nói ra.
Hắn liếc vô bình rượu , đây cũng chính là mục đích của hắn khi mua.
Người ta có câu "rượu vào, lời ra ".
Khi người ta say, người ta sẽ nói những câu thật lòng nhất.
Và khi người ta say, người ta cũng sẽ nói nhiều nhất.
Hắn không mua bình rượu nhỏ mà mua bình rượu loại lớn nhất đủ để khiến bất cứ ai phải rơi vào trạng thái nói nhiều ấy , tất cả đều trong tính toán của hắn.
Vạn Vân Phong khẽ ra hiệu kín cho Thu nhi bình tĩnh , và tiếp tục kế hoạch của mình.
Hôm nay hắn phải moi được thật nhiều thông tin, tất cả những gì hắn muốn biết từ vị võ sư này..