Bạch Đạo Sư
Chương 19: 19: Trần Linh Nhi
Ở trung tâm trấn, quan huyện đem nhiệm vụ treo lên bảng lớn." Hiện nay trong rừng xuất hiện dấu vết của ác thú hung hãn.
Nhiều người đi qua rừng không thấy trở về, nghi ngờ gặp nạn bởi thú dữ.
Nay tuyển một tổ đội năm người vào rừng truy tìm ác thú.Phần thưởng 10 lượng bạc cho dấu vết hữu ích tìm được.
100 lượng bạc cho xác ác thú.ai có khả năng săn bắt hãy nhanh chóng đến quan nha ghi danh lập tổ đội.Quan trấn ra thông báo."Rất nhanh chóng đã thu hút mọi người tới xem, tiếng bàn tán sôi nổi khắp nơi.* "Xem này, có nhiệm vụ do chính quan phủ tạo ra"* "Để xem là chuyện gì.
Săn ác thú trên núi sao? Có phải do dạo này có người mất tích?"* "Phần thưởng như vậy thì có vẻ bèo bọt, ai lại liều mạng vào rừng chỉ để nhận chút tiền này.
Mạng người vẫn quan trọng hơn"* "Xem ra quan nha ra nhiệm vụ mà keo kiệt quá rồi.
Cứ ở nhà làm công ăn lương, tuy ít hơn một chút mà lại an toàn"* "Số tiền này so với ngày công thì lớn, nhưng để làm những việc nguy hiểm thì thật sự quá bèo bọt, có lẽ chẳng có ai nhận thứ nhiệm vụ này đâu"Những tiếng bàn tán sôi nổi về nhiệm vụ này.
Quảng trường trung tâm trấn là nơi nhiều người tới tụ tập.
Đây là nơi treo bảng nhiệm vụ hoặc thông báo gì đó của quan phủ.
Nhiều người tới đây tìm việc làm và thuê người làm.
Đây cũng là nơi nhiều cặp đôi hẹn hò.
Từ đó mà phát sinh nghề buôn bán dạo.- "Bánh nướng đây, ai mua bánh nướng không?"Tiếng rao dịu dàng của một cô gái vang lên.
Mọi người đã quá quen với tiếng rao dễ thương này.
Cô gái bán bánh nướng tên là Trần Linh Nhi, được mọi người gọi vui là hoa khôi bánh nướng.
Từ nhỏ đã bắt đầu bán bánh ở khu vực này.
Năm nay tròn 15 tuổi và có 5 năm bán bánh ở quảng trường.
Cô tiếp tục rao.- "Bánh nướng một cái 6 xu, hai cái 10 xu, mời mọi người thưởng thức"Linh Nhi là một cô gái dễ thương, cái nét đáng yêu tuổi 15 ấy cùng giọng nói dịu dàng cũng là một lợi thế khiến cô bán đắt hàng.
Mọi người với tay mua bánh cũng là để ủng hộ cô gái xinh đẹp.* "Cho ta hai cái"* "Ta cũng lấy hai cái"Những người mua bánh đa phần là các cặp đôi.
Linh Nhi gói bánh cho khách, tiện miệng hỏi.- "Hôm nay có sự kiện gì mà mọi người xúm lại xem nhiều vậy.
Huynh và tỷ có biết không?"Cặp đôi nhận bánh trả tiền, tiện lời mà nói.* "Chúng ta đọc thấy thông báo tuyển người đi truy tìm dấu vết ác thú.
Nhiệm vụ có vẻ nguy hiểm mà tiền thấp quá.
Quan phủ thật keo kiệt "Một người bên cạnh nói xen vào.* "Phải đấy.
Muốn đi săn ác thú thì cũng phải mất ít nhất một ngày công.
Tổ đội năm người thì mất năm công.
Nếu có dấu vết ác thú thì được 10 lượng bạc, mà không thu thập được dấu vết thì ngày đó mất không.
Làm gì có ai nhận nhiệm vụ này "Một người khác rất tán thành, cũng tham gia.* "Ta nói chứ, nếu may mắn gặp được con hổ con gấu mà giết nó đem về thì được thưởng 100 lượng bạc, dù không biết có phải nó không nhưng cứ đem về lảnh thưởng, nhưng xem ra phải may mắn lắm mới gặp.
Ta không nghĩ có người muốn đánh cược kiểu đó đâu "Hàng chân mày Linh Nhi khẽ giật giật.
" Lên núi bắt đại con hổ hay con gấu nào đó đem về để lảnh thưởng 100 lượng bạc ư?".
Linh Nhi cảm thấy đây là một cơ hội hiếm có.
Thế nhưng cô cũng không hứng thú vì đâu dễ ăn như vậy.
Dù là thế nhưng Linh Nhi vẫn tò mò mà bước tới tấm bảng nhiệm vụ.
Đọc từng dòng trên bảng để có cái đi kể với người ta.
Nghề bán hàng rong mà, đôi khi có tin tức cho khách hàng thì cũng bán thêm được một vài cái bánh..