Bạch Đạo Sư
Chương 185: 185: Đặt Chân Đến Cổ Loa
Vạn Vân Phong bơi qua sông Cái , đặt chân lên bờ hướng thẳng đến đất Cổ Loa.
Bàn chân của Vạn Vân Phong từng bước , từng bước đặt chân đến nơi được xem là thành trì cổ nhất của nước Việt, cũng là kinh đô thứ hai của nước phương nam.
Như đã nói , Phong Châu chính là kinh đô đầu tiên của các vua Hùng lập quốc thì Cổ Loa chính là kinh đô thứ hai do vị anh hùng An Dương Vương xây dựng.
Ngài đã đánh tan 50 vạn quân của Tần Thủy Hoàng xâm lược , bảo vệ vững chắc biên cương bờ cõi, đường đường chính chính lên ngôi vua, giúp nước ta thoát khỏi một kiếp nạn không bị xâm lược đồng hóa.
Đất Cổ Loa là một di tích cổ kính mà bất kỳ người con đất Việt nào cũng cảm thấy bồi hồi khi được đặt chân về đây, là di tích một thời hào hùng của cha ông trong công cuộc dựng nước và giữ nước.Trong khởi đầu của buổi bình minh, khi ánh sáng còn le lói ở hừng đông, khi mặt trời vẫn còn chưa xuất hiện.
Cổ Loa chìm trong một màn sương sớm mờ ảo, màn sương bắt lên từ Sông Cái bao trùm tất cả khiến cảnh vật trở nên mộng mị mơ hồ.
Vạn Vân Phong bước chân chậm lại, như muốn cảm nhận rõ hơn hơi thở của đất trời Cổ Loa .Vào thời Âu Lạc, Cổ Loa nằm vào vị trí đỉnh của tam giác châu thổ sông Hồng và là nơi giao lưu quan trọng của đường thủy và đường bộ.
Từ đây có thể kiểm soát được cả vùng đồng bằng lẫn vùng sơn địa.
Cổ Loa là một khu đất đồi cao ráo nằm ở tả ngạn sông Hoàng.
Con sông này qua nhiều thế kỷ bị phù sa bồi đắp và nay đã trở thành một con lạch nhỏ, nhưng xưa kia sông Hoàng là một con sông nhánh lớn quan trọng của sông Hồng, nối liền sông Hồng với sông Cầu, con sông lớn nhất trong hệ thống sông Thái Bình.
Như vậy, về phương diện giao thông đường thủy, Cổ Loa có một vị trí vô cùng thuận lợi hơn bất kỳ ở đâu tại đồng bằng Bắc Bộ vào thời ấy.
Đó là vị trí nối liền mạng lưới đường thủy của sông Hồng cùng với mạng lưới đường thủy của sông Thái Bình.
Hai mạng lưới đường thủy này chi phối toàn bộ hệ thống đường thủy tại Bắc bộ Việt Nam.
Qua con sông Hoàng, thuyền bè có thể tỏa đi khắp nơi, nếu ngược lên sông Hồng là có thể thâm nhập vào vùng Bắc hay Tây Bắc của Bắc Bộ, nếu xuôi sông Hồng, thuyền có thể ra đến biển cả, còn nếu muốn đến vùng phía Đông Bắc bộ thì dùng sông Cầu để thâm nhập vào hệ thống sông Thái Bình đến tận sông Thương và sông Lục Nam.Cổ Loa là một vùng đồng bằng trù phú có xóm làng, dân chúng đông đúc, sống bằng nghề làm ruộng, đánh cá và thủ công nghiệp.
Việc dời đô từ Phong Châu về đây, đánh dấu một bước ngoặt phát triển của dân cư Việt cổ, giai đoạn người Việt chuyển trung tâm quyền lực từ vùng Trung du bán sơn địa về định cư tại vùng đồng bằng.
Việc định cư tại đồng bằng chứng tỏ một bước tiến lớn trong các lĩnh vực xã hội, kinh tế trong giao tiếp, trao đổi con người dễ dàng đi lại bằng đường bộ hay bằng đường thủy; trong nông nghiệp có bước tiến đáng kể về kỹ thuật trồng lúa nước, mức độ dân cư cũng đông đúc hơn.Vị thế đắc địa là thế , vậy nên ai nắm được Cổ Loa người đấy có thể nắm được quyền bá chủ vùng đất phía Bắc Đại La.
Trấn Cổ Loa buổi sáng sớm , mọi người bắt đầu công việc của mình.
Khi ánh mặt trời dần ló dạng, những tia nắng đầu tiên chiếu xuống trấn Cổ Loa , người dân xứ này lại tiếp tục bước vào một ngày mới.
Trên đường phố Cổ Loa xuất hiện một người lạ mặt , một người đàn ông mặc bộ thư sinh màu trắng với mái tóc cột cao bạc trắng.
Hắn ta đang đi dạo giữa trấn Cổ Loa.
Người dân không biết rằng bên cạnh hắn có một linh hồn mỹ nữ đi cùng, nhìn thì tưởng cô đơn nhưng thực ra rất phong lưu.
Trong những bước đi chậm rãi ấy, Thu nhi bên cạnh hối thúc .- "Tiên Sinh, ngài đi nhanh hơn một chút được không? Đi như vậy thì bao giờ mới tới nơi?"Thu nhi xem chừng sốt ruột lắm , muốn mau tới dò hỏi tin tức của chồng mình cho nên không ngừng hối thúc.
Vạn Vân Phong thoáng không hài lòng, hắn quay sang nhìn Thu nhi khẽ nhíu mày .- "Thu cô nương , chắc cô quên một điều rồi.
Lòng tốt là lòng tốt, chứ không phải nghĩa vụ.
Ta giúp cô vì ta muốn thế chứ ta không phải có nghĩa vụ phải làm thế.
Cô không có quyền gì để hối thúc ta cả "Thu nhi nghe vậy thì xấu hổ, khuôn mặt đỏ ửng lên.
Quả thật không sai, nàng không có quyền gì để đòi hỏi.
Trước giờ chỉ có nàng nợ hắn chứ hắn không nợ nàng cái gì cả, nàng quả thật không có quyền đòi hỏi bất cứ điều gì.
Vạn Vân Phong nhìn thấy khuôn mặt xấu hổ của Thu nhi , hắn biết mình hơi quá lời, liền dịu giọng vỗ về .- " được rồi được rồi , mỹ nhân à.
Tất cả mọi việc đều phải từ từ , không cần phải gấp rút quá.
Chúng ta còn nhiều thời gian.
Có câu "dục tốc bất đạt" , mọi việc đều phải từ từ mà làm.
Trời đã sáng, ta nghĩ mình nên ăn cái gì đó trước đã , sau đó sẽ làm việc cho cô nương"Thu nhi nghe vậy thì bớt quê, nàng cúi đầu đi lễ.- " vậy ...Vậy nghe theo ý Tiên Sinh ."Vạn Văn Phong khẽ gật đầu , sau đó vẫn từ từ chậm rãi mà bước đi.
Cổ Loa buổi sáng sớm , mọi người bắt đầu xuất hiện đông dần.
Nhà nhà người người vào việc ngày mới, buôn bán sầm uất hơn trấn Đào Hoa , nhưng vẫn thua kém Đại La một chút.
Bước chân đang nhè nhẹ đi bỗng khựng lại, Vạn Vân Phong hít một hơi thật sâu ,cảm thấy có gì đó quen thuộc.
Không chỉ là hơi thở không khí ban sớm, không chỉ là hơi sương bao phủ, mà trong hơi thở ấy hắn còn hít được một mùi thơm quen thuộc , hương vị thơm của phở.
Vạn Vân Phong mỉm cười vô thức.- " có một quán phở ở gần đây, ta phải tới đó thưởng thức "Nói đoạn liền theo hướng mùi hương ấy mà bước đi.
Bước chân cũng không nhanh hơn , nhẹ nhàng đi và quay sang nhìn Thu nhi hỏi .- "Thu cô nương , cô có ăn phở không ? để ta cúng"Thu nhi lúc này không có hứng thú, nàng nghĩ đến việc hắn để tô phở trên bàn rồi lại thắp nén nhang cho nàng trông thực sự kỳ cục ,nàng khẽ lắc đầu .- "thôi , không cần đâu.
Ta không có đói "Vạn Vân Phong cười nhạt , cũng hiểu được sự bất tiện.
Hắn bước đi phút chốc đã tới nơi, trước mặt hắn là một quán phở ven đường trông cũng giống như quán phở ở trấn Đào Hoa.
Vạn Vân Phong không thích những nơi xa hoa , có lẽ quán phở lề đường là hợp với hắn.
Không chút ngại ngùng , bước thẳng vào quán phở và ngồi xuống.
Tiểu nhị thấy có khách thì niềm nở chạy ra hỏi.- " chào mừng quý khách đến với quán, xin hỏi khách quan ăn gì?"Vạn Vân Phong mỉm cười tế nhị ,nhìn chủ quán mà nói .- "ta từ phương xa tới chưa rõ đường xá, không biết ở đây có bán phở không? Và giá cả như thế nào? có thể nói cho ta biết ?"Chủ quán phở cười gượng.
Chỉ mới sáng sớm, đây là vị khách đầu tiên lại hỏi câu quái dị.
Quán phở không bán phở thì bán gì ? Còn chuyện hỏi giá cả thì có thể hiểu được, chính là sợ bị chặt chém.
Việc chặt chém khách lạ có lẽ là chuyện được hình thành từ lúc rất lâu rồi, bởi kẻ xấu xa thì nơi nào mà chẳng có.
Chủ quán tự dặn mình đây là cách đầu tiên ở trong ngày , chính là khách mở hàng.
Phải bình tĩnh, không được nóng giận.
Chủ tiệm nở một nụ cười gượng mà nói .- "ở đây là quán phở đương nhiên phải bán phở rồi, và giá cả bình dân.
Chỉ hai hào một tô , xin quý khách yên tâm "Vân Phong nghe vậy gật đầu , nói mạnh mẽ.- "được cho ta một tô bốn Hào"Chủ quán thoáng giật mình, ra là khách cường thực, lập tức gọi tô chất lượng gấp đôi.
Chủ quán vui mừng gật đầu .- "được , ta sẽ đi làm ngay "Nói xong chạy vô làm.
Vạn Vân Phong nhìn qua một lượt.
Đang buổi sáng sớm chỉ có mình hắn ngồi đây, cũng là vị khách đầu tiên mở hàng cho quán ,vậy nên hắn chơi sang một chút cũng là để ủng hộ ông chủ.
Phở là một món ăn quen thuộc với người Việt , có thể gọi là một nét văn hóa ẩm thực đặc trưng.
Hai người gọi một tô phở, điều này cũng khiến có chút ngại ngùng.
Thu nhi đã nói không ăn rồi mà bây giờ có cúng cho nàng cũng rất kỳ cục , thì thôi vậy.
Hắn quay sang nhìn Thu nhi, nàng ngoan ngoãn đang ngồi yên đó, không còn hối thúc.
Hắn khẽ đưa tay lên che miệng mà nói .- " được rồi, đừng nóng ruột quá.
Ta nhất định sẽ hoàn thành cho cô nương ."Thu nhi nghe vậy chỉ biết gật đầu , nàng ngồi yên một bên chờ đợi.
Cảm giác của nàng bây giờ cũng rất xao xuyến.
Nàng sắp gặp lại chồng nàng, người đàn ông mà nàng vô cùng kính trọng.
Nàng có thể nói với chồng nàng nhiều điều , những lời mà tưởng rằng người chết không thể nói được..