Bác Sĩ, Kê Cho Tôi Ít Thuốc
Chương 54
"Hôn là sẽ hết đau liền đó, anh chưa nghe bao giờ sao?" Sở Thanh hôn xong thì cong mắt chớp chớp, "Có phải thấy hết đau rồi không? Có phải bây giờ chiếc mũi này của anh có thể gồng gánh mọi thứ không?"
Trình Dịch An cười ra tiếng, sau đó lập tức che mũi lại vì sợ máu lại chảy ra. Anh từ từ nhắm mắt lại gật đầu, rồi chỉ mũi mình, "Em hôn thêm chút nữa thì anh có thể nhấc cả quả đất luôn đấy."
Sở Thanh cười híp mắt lại gần anh, vừa đụng đến chóp mũi thì người trước mặt đột nhiên hé môi.
Giữa răng môi mang vị chanh tươi mát bỗng len vào hơi bạc hà cay xè, Sở Thanh không thích vị kem đánh răng vị bạc hà tinh thần sảng khoái kia, nhưng lại vô cùng quyến luyến với hơi thở vị bạc hà của Trình Dịch An.
Lúc Trình Dịch An hôn anh luôn nhắm mắt, còn Sở Thanh lại thích mở to mắt nhìn anh. Cô cụp mắt xuống, đôi mắt hạnh nhìn chằm chằm vào nốt ruồi dưới mắt Trình Dịch An.
Lúc trước có nghe người ta nói rằng người có nốt ruồi dưới mắt là người có hốc mắt nông, động một cái là rơi nước mắt. Nốt ruồi này của Trình Dịch An be bé nhạt nhạt, hình như là mới có.
Sở Thanh đưa tay chỉ vào dưới mắt anh, thừa lúc đang lấy hơi mà hỏi: "Hồi đi học không có mà nhỉ?"
Trình Dịch An buông lỏng cô ra, hơi nghiêng quá mức, miệng anh dán bên tai cô nhẹ nhàng nói: "Mấy năm trước mới có, chắc là vì nhớ em."
"Ba hoa." Sở Thanh bất giác bật cười, "Người ta nói người có nốt ruồi lệ thì dễ rơi nước mắt, thế anh mới có nốt ruồi thì anh khóc liên miên à?"
"Ừm, cả đêm không gặp được em thì cả đêm khóc." Trình Dịch An nửa đùa nửa thật, sau khi nói xong thì ngẩng đầu nhìn Sở Thanh, "Khóc oa oa."
"Ồ." Sở Thanh chớp chớp mắt, nghiêng người chui vào chăn đưa lưng về phía Trình Dịch An, không thèm để ý chút nào, "Thật ra em thì cả đêm nằm mơ, hôm nay mơ thấy ông chồng nọ, ngày mai mơ thấy anh bạn trai kia."
Trình Dịch An khẽ cười, đưa tay cốc đầu cô rồi mắng, "Không có lương tâm."
"Chỉ là em cũng có mơ thấy anh đấy." Sở Thanh đột nhiên nhớ lại, vội vàng lật người đưa mặt về phía Trình Dịch An, "Nhiều lắm!"
"Ừm?" Không biết vì sao mà Trình Dịch An cứ cảm thấy anh trong giấc mơ của Sở Thanh không phải người tốt lành gì.
Sở Thanh dùng tay giả chiếc kính mắt, hồi cấp ba Trình Dịch An đeo kính gọng bạc, "Mãi mãi không quên ơn phụ đạo môn Vật Lý của bạn học Trình."
"Em nhớ năm ngoái hay năm kia gì đó, buổi tối nằm mơ thấy anh giảng đề Vật lý cho em, mấy cái thứ trọng lực gia tốc kia dọa em đến mức nửa đêm tỉnh dậy người toát đầy mồ hôi lạnh." Lòng Sở Thanh vẫn còn sợ hãi mà che ngực, "Anh còn hung dữ nữa, anh nói câu hỏi trắc nghiệm đầu tiên là câu hỏi phụ, ai là người cũng biết làm."
Trên mặt Trình Dịch An viết đầy hai chữ vô tội, "Đúng là câu hỏi phụ mà."
Sở Thanh trừng mắt, "Anh lặp lại lần nữa."
"Không nói nữa, đi ngủ." Cái tính xấu vừa nhắc đến đề Vật lý là nổi quạu của Sở Thanh vẫn không hề thay đổi, Trình Dịch An không trêu nổi nên chỉ biết tránh.
Anh im lìm nhét đầu vào chăn, sau đó lần mò về phía Sở Thanh mà cọ cọ, rồi lại đột nhiên ngó đầu ra ngoài đặt lên vai Sở Thanh.
"Hôm nay đổi thành em ôm anh ngủ nhé?" Sở Thanh vươn tay, khí phách cười hai tiếng, "Nhanh ngủ đi nào, tiểu mỹ nhân."
"Tiểu mỹ nhân" chỉ vừa nằm được khoảng mười lăm phút đồng hồ thì Sở Thanh đã chịu không nổi rồi, bả vài cô vừa xót vừa tê, thành ra cả người cảm thấy rất không thoải mái. Cô đưa tay chọc vai Trình Dịch An, "Mỹ nhân nhi này, gối đầu anh muốn không phải gối đầu tốt đâu."
Trình Dịch An vừa liu riu ngủ, mơ mơ màng màng ngẩng đầu hỏi, "Sao thế?"
"Nặng, vai của em tê chết đi được..." Sở Thanh l.iếm môi dưới, "Đầu anh nặng thêm thì phải, có phải lúc tắm nước vào không?"
Trình Dịch An vội ngẩng đầu lên, gối đầu lên gối, hai tay đút túi quần, "Ngủ đi."
"Không được." Sở Thanh túm tay áo anh, "Ôm."
"Vai anh cũng tê lắm." Trình Dịch An bất đắc dĩ cười, dù rằng ngoài miệng nói vậy nhưng cánh tay vẫn hết sức ngoan ngoãn vươn ra sau cổ Sở Thanh làm đệm.
"Anh quen tê rồi." Sở Thanh dịch lại gần anh, một tay níu lấy áo trước ngực anh, một tay đặt ngang bụng anh.
Cô thỏa mãn v.uốt ve phần bụng không chút thịt thừa nào, rồi ngẩng đầu hôn một cái lên cằm anh, "Ngủ đi, mỹ nhân nhi."
Sáng sớm hôm sau, lúc Sở Thanh mở mắt tỉnh dậy thì Trình Dịch An đã rời giường rồi. Cô mặc áo khoác vào rồi xuống gường dạo quanh một vòng, Trình Dịch An không có trong đây.
Cô đứng trong sân khan cổ hét, "Trình Tiểu An, Trình Tiểu An ơi..."
"Trình Tiểu An" thì không gọi được, nhưng lại gọi được Trình Dịch Sênh.
Trình Dịch Sênh cầm sữa đậu nành và bánh quẩy trong tay, vừa vào sân đã thấy em dâu nhà mình đang chống nạnh gọi Trình Tiểu An. Anh ta tập trung nhìn chăm chăm, tư thế này, cái bụng này... Mang thai rồi ư?
"Tiểu Sở." Anh ta vội vàng lại gần hỏi, "Hai tháng rồi à?"
"Gì ạ?" Sở Thanh mơ màng.
"Trình Tiểu An nhà chúng ta, được hai tháng rồi sao?"
Sở Than hiểu ra, mặt tỉnh bơ rụt bụng nhỏ lại, sau đó chớp mắt, "Vâng, không chỉ hai tháng thôi đâu ạ."
Lúc Trình Dịch An ra khỏi thư phòng thì thấy Trình Dịch Sênh cười như kiểu gặp được con trai ruột vậy, miệng rộng đến mang tai.
"Lớn bao nhiêu rồi?" Trình Dịch Sênh chỉ bụng Sở Thanh, giờ phút này anh ta chỉ biết đứa cháu ruột của mình thôi, sữa đậu nành trong tay rỉ rồi cũng không biết.
"Trình Tiểu An, anh của anh hỏi năm nay anh bao nhiêu tuổi kìa." Sở Thanh túm Trình Dịch An lại, "Mau, nói cho anh ấy đi."
"Còn hai tháng nữa là 28." Trình Dịch An cầm bữa sáng trong tay anh ta, sau đó đuổi người ra ngoài, "Muốn ôm em bé thì tự mà sinh."
"Anh cả..." Sở Thanh xuất thần nhìn bóng lưng Trình Dịch Sênh, "Anh ấy với Lê Tùng kết hôn được hơn năm rồi mà không định có con à?"
Trong não Trình Dịch An hiện ra hình ảnh Trình Dịch Sênh cướp đồ chơi với con nít, vô cùng khó coi, "Chờ anh ấy trưởng thành thêm chút nữa đã."
Sở Thanh vốn cho rằng anh đang nói Lê Tùng[1], nghĩ nghĩ thấy cũng đúng, Lê Tùng mới 24 mà, không vội.
[1] Vì trong tiếng Trung anh ấy hay cô ấy đều là 他– "tha" nên Sở Thanh không biết Trình Dịch An đang nói Dịch Sênh.
"Chờ anh ấy hết hứng thú với đồ chơi đã."
Sở Thanh nghe ra được nỗi tiếc hận rèn sắt không thành thép trong giọng điệu anh, "Anh cả sẽ không cướp đồ chơi với con nít chứ..."
"Lần trước có cô cháu gái nọ sang đây thấy món đồ chơi bằng lông của anh ấy, con bé nhà người ta tuổi còn chưa bằng số lẻ của anh ấy mà anh ấy cứ khăng khăng không cho." Nói đến những chuyện này của Trình Dịch Sênh thì Trình Dịch An vô cùng hăng hái, "Hồi còn nhỏ anh thích cái dây móc gấu nhỏ của anh ấy, dù cho thuyết phục thế nào, thậm chí là khóc khô cả cổ họng mà anh ấy vẫn không chịu cho anh."
"Không phải hồi nhỏ anh thích Siêu Nhân Điện Quang à?"
"Anh ấy không thích Siêu Nhân Điện Quang." Trình Dịch An thấy Siêu Nhân Điện Quang không ưa nhìn tẹo nào, mặc bộ quần áo bó màu trắng bạc nào đáng yêu bằng mấy con thú bông chứ.
Trình Dịch An cười ra tiếng, sau đó lập tức che mũi lại vì sợ máu lại chảy ra. Anh từ từ nhắm mắt lại gật đầu, rồi chỉ mũi mình, "Em hôn thêm chút nữa thì anh có thể nhấc cả quả đất luôn đấy."
Sở Thanh cười híp mắt lại gần anh, vừa đụng đến chóp mũi thì người trước mặt đột nhiên hé môi.
Giữa răng môi mang vị chanh tươi mát bỗng len vào hơi bạc hà cay xè, Sở Thanh không thích vị kem đánh răng vị bạc hà tinh thần sảng khoái kia, nhưng lại vô cùng quyến luyến với hơi thở vị bạc hà của Trình Dịch An.
Lúc Trình Dịch An hôn anh luôn nhắm mắt, còn Sở Thanh lại thích mở to mắt nhìn anh. Cô cụp mắt xuống, đôi mắt hạnh nhìn chằm chằm vào nốt ruồi dưới mắt Trình Dịch An.
Lúc trước có nghe người ta nói rằng người có nốt ruồi dưới mắt là người có hốc mắt nông, động một cái là rơi nước mắt. Nốt ruồi này của Trình Dịch An be bé nhạt nhạt, hình như là mới có.
Sở Thanh đưa tay chỉ vào dưới mắt anh, thừa lúc đang lấy hơi mà hỏi: "Hồi đi học không có mà nhỉ?"
Trình Dịch An buông lỏng cô ra, hơi nghiêng quá mức, miệng anh dán bên tai cô nhẹ nhàng nói: "Mấy năm trước mới có, chắc là vì nhớ em."
"Ba hoa." Sở Thanh bất giác bật cười, "Người ta nói người có nốt ruồi lệ thì dễ rơi nước mắt, thế anh mới có nốt ruồi thì anh khóc liên miên à?"
"Ừm, cả đêm không gặp được em thì cả đêm khóc." Trình Dịch An nửa đùa nửa thật, sau khi nói xong thì ngẩng đầu nhìn Sở Thanh, "Khóc oa oa."
"Ồ." Sở Thanh chớp chớp mắt, nghiêng người chui vào chăn đưa lưng về phía Trình Dịch An, không thèm để ý chút nào, "Thật ra em thì cả đêm nằm mơ, hôm nay mơ thấy ông chồng nọ, ngày mai mơ thấy anh bạn trai kia."
Trình Dịch An khẽ cười, đưa tay cốc đầu cô rồi mắng, "Không có lương tâm."
"Chỉ là em cũng có mơ thấy anh đấy." Sở Thanh đột nhiên nhớ lại, vội vàng lật người đưa mặt về phía Trình Dịch An, "Nhiều lắm!"
"Ừm?" Không biết vì sao mà Trình Dịch An cứ cảm thấy anh trong giấc mơ của Sở Thanh không phải người tốt lành gì.
Sở Thanh dùng tay giả chiếc kính mắt, hồi cấp ba Trình Dịch An đeo kính gọng bạc, "Mãi mãi không quên ơn phụ đạo môn Vật Lý của bạn học Trình."
"Em nhớ năm ngoái hay năm kia gì đó, buổi tối nằm mơ thấy anh giảng đề Vật lý cho em, mấy cái thứ trọng lực gia tốc kia dọa em đến mức nửa đêm tỉnh dậy người toát đầy mồ hôi lạnh." Lòng Sở Thanh vẫn còn sợ hãi mà che ngực, "Anh còn hung dữ nữa, anh nói câu hỏi trắc nghiệm đầu tiên là câu hỏi phụ, ai là người cũng biết làm."
Trên mặt Trình Dịch An viết đầy hai chữ vô tội, "Đúng là câu hỏi phụ mà."
Sở Thanh trừng mắt, "Anh lặp lại lần nữa."
"Không nói nữa, đi ngủ." Cái tính xấu vừa nhắc đến đề Vật lý là nổi quạu của Sở Thanh vẫn không hề thay đổi, Trình Dịch An không trêu nổi nên chỉ biết tránh.
Anh im lìm nhét đầu vào chăn, sau đó lần mò về phía Sở Thanh mà cọ cọ, rồi lại đột nhiên ngó đầu ra ngoài đặt lên vai Sở Thanh.
"Hôm nay đổi thành em ôm anh ngủ nhé?" Sở Thanh vươn tay, khí phách cười hai tiếng, "Nhanh ngủ đi nào, tiểu mỹ nhân."
"Tiểu mỹ nhân" chỉ vừa nằm được khoảng mười lăm phút đồng hồ thì Sở Thanh đã chịu không nổi rồi, bả vài cô vừa xót vừa tê, thành ra cả người cảm thấy rất không thoải mái. Cô đưa tay chọc vai Trình Dịch An, "Mỹ nhân nhi này, gối đầu anh muốn không phải gối đầu tốt đâu."
Trình Dịch An vừa liu riu ngủ, mơ mơ màng màng ngẩng đầu hỏi, "Sao thế?"
"Nặng, vai của em tê chết đi được..." Sở Thanh l.iếm môi dưới, "Đầu anh nặng thêm thì phải, có phải lúc tắm nước vào không?"
Trình Dịch An vội ngẩng đầu lên, gối đầu lên gối, hai tay đút túi quần, "Ngủ đi."
"Không được." Sở Thanh túm tay áo anh, "Ôm."
"Vai anh cũng tê lắm." Trình Dịch An bất đắc dĩ cười, dù rằng ngoài miệng nói vậy nhưng cánh tay vẫn hết sức ngoan ngoãn vươn ra sau cổ Sở Thanh làm đệm.
"Anh quen tê rồi." Sở Thanh dịch lại gần anh, một tay níu lấy áo trước ngực anh, một tay đặt ngang bụng anh.
Cô thỏa mãn v.uốt ve phần bụng không chút thịt thừa nào, rồi ngẩng đầu hôn một cái lên cằm anh, "Ngủ đi, mỹ nhân nhi."
Sáng sớm hôm sau, lúc Sở Thanh mở mắt tỉnh dậy thì Trình Dịch An đã rời giường rồi. Cô mặc áo khoác vào rồi xuống gường dạo quanh một vòng, Trình Dịch An không có trong đây.
Cô đứng trong sân khan cổ hét, "Trình Tiểu An, Trình Tiểu An ơi..."
"Trình Tiểu An" thì không gọi được, nhưng lại gọi được Trình Dịch Sênh.
Trình Dịch Sênh cầm sữa đậu nành và bánh quẩy trong tay, vừa vào sân đã thấy em dâu nhà mình đang chống nạnh gọi Trình Tiểu An. Anh ta tập trung nhìn chăm chăm, tư thế này, cái bụng này... Mang thai rồi ư?
"Tiểu Sở." Anh ta vội vàng lại gần hỏi, "Hai tháng rồi à?"
"Gì ạ?" Sở Thanh mơ màng.
"Trình Tiểu An nhà chúng ta, được hai tháng rồi sao?"
Sở Than hiểu ra, mặt tỉnh bơ rụt bụng nhỏ lại, sau đó chớp mắt, "Vâng, không chỉ hai tháng thôi đâu ạ."
Lúc Trình Dịch An ra khỏi thư phòng thì thấy Trình Dịch Sênh cười như kiểu gặp được con trai ruột vậy, miệng rộng đến mang tai.
"Lớn bao nhiêu rồi?" Trình Dịch Sênh chỉ bụng Sở Thanh, giờ phút này anh ta chỉ biết đứa cháu ruột của mình thôi, sữa đậu nành trong tay rỉ rồi cũng không biết.
"Trình Tiểu An, anh của anh hỏi năm nay anh bao nhiêu tuổi kìa." Sở Thanh túm Trình Dịch An lại, "Mau, nói cho anh ấy đi."
"Còn hai tháng nữa là 28." Trình Dịch An cầm bữa sáng trong tay anh ta, sau đó đuổi người ra ngoài, "Muốn ôm em bé thì tự mà sinh."
"Anh cả..." Sở Thanh xuất thần nhìn bóng lưng Trình Dịch Sênh, "Anh ấy với Lê Tùng kết hôn được hơn năm rồi mà không định có con à?"
Trong não Trình Dịch An hiện ra hình ảnh Trình Dịch Sênh cướp đồ chơi với con nít, vô cùng khó coi, "Chờ anh ấy trưởng thành thêm chút nữa đã."
Sở Thanh vốn cho rằng anh đang nói Lê Tùng[1], nghĩ nghĩ thấy cũng đúng, Lê Tùng mới 24 mà, không vội.
[1] Vì trong tiếng Trung anh ấy hay cô ấy đều là 他– "tha" nên Sở Thanh không biết Trình Dịch An đang nói Dịch Sênh.
"Chờ anh ấy hết hứng thú với đồ chơi đã."
Sở Thanh nghe ra được nỗi tiếc hận rèn sắt không thành thép trong giọng điệu anh, "Anh cả sẽ không cướp đồ chơi với con nít chứ..."
"Lần trước có cô cháu gái nọ sang đây thấy món đồ chơi bằng lông của anh ấy, con bé nhà người ta tuổi còn chưa bằng số lẻ của anh ấy mà anh ấy cứ khăng khăng không cho." Nói đến những chuyện này của Trình Dịch Sênh thì Trình Dịch An vô cùng hăng hái, "Hồi còn nhỏ anh thích cái dây móc gấu nhỏ của anh ấy, dù cho thuyết phục thế nào, thậm chí là khóc khô cả cổ họng mà anh ấy vẫn không chịu cho anh."
"Không phải hồi nhỏ anh thích Siêu Nhân Điện Quang à?"
"Anh ấy không thích Siêu Nhân Điện Quang." Trình Dịch An thấy Siêu Nhân Điện Quang không ưa nhìn tẹo nào, mặc bộ quần áo bó màu trắng bạc nào đáng yêu bằng mấy con thú bông chứ.