Bác Sĩ, Kê Cho Tôi Ít Thuốc
Chương 50
"Có cuộc gọi đến thì cái này sẽ sáng đèn, em để chế độ yên lặng cũng thấy được."
Thấy dáng vẻ đàng hoàng trịnh trọng như thế của Trình Dịch An, khóe miệng Sở Thanh cứng đờ. Chiếc đèn báo cuộc gọi đến này cũng quá mang lại cảm giác của thời đại trước rồi đó, hơn nữa còn rất màu mè. Hình bé heo được mạ vàng, hơn nữa nó còn mặc đồ thời Đường nữa. Nhưng thôi, dù sao anh cũng có ý tốt, dính thì dính.
Ăn uống no say rồi, Trình Dịch An lại kéo Sở Thanh ra ngoài để đi siêu thị.
"Đi siêu thị làm gì?" Sở Thanh nhớ Trình Dịch An là kẻ vô cùng thích mua đồ qua mạng có thâm niên. Nếu có thể để nhân viên chuyển phát nhanh đưa đến cửa thì tuyệt đối không chịu ra ngoài mua. Từ thứ lớn như tủ lạnh, đến đồ nhỏ như ngòi bút, cắt móng tay, cũng không có dịch vụ chuyển phát nhanh nào không giao cả.
"Hôm qua em nói muốn uống sữa chua còn gì, đi mua lấy một ít." Trình Dịch An cũng muốn tiện thể đưa cô ra ngoài để tiêu cơm. Cái tật ăn xong là nằm ườn ra này của cô, thế nào anh cũng phải loại bỏ cho bằng được.
Sở Thanh nghe xong thì chủ động đưa chìa khóa xe cho Trình Dịch An, mừng rỡ đến độ miệng rộng đến mang tai, "Được lắm được lắm, chúng ta đi nào."
Trình Dịch An cầm chìa khóa xe, sau đó không chút do dự vứt xuống bàn, "Đi bộ."
"Không!"
"Đi xe đạp?"
"Không!"
"Thế thôi ngủ đi." Trình Dịch An nói rồi quay về phòng ngủ luôn, vừa xoay người đã bị Sở Thanh ôm chặt lấy eo.
Sở Thanh cau mày chơi xấu, "Em muốn uống sữa chua nhưng em không muốn đi bộ đâu."
"Ở đây xa siêu thị lắm, còn có con chó rõ to, còn có, còn có cả mèo hoang nữa đó..."
Trình Dịch An nghĩ nghĩ, từ nhà đến siêu thị tính ra cũng mất hơn một tiếng đồng hồ, mà đối với Sở Thanh thì có vẻ hơi khó nhằn...
"Lái xe đến đầu ngõ rồi ta đi bộ?" Trình Dịch An thỏa hiệp.
"Lái đến công viên ở phía nam rồi đi bộ nhé? Cũng chỉ lái thêm chút xíu thôi mà." Sở Thanh được một tấc lại lấn một thước.
Trình Dịch An ném chìa khóa xe, "Ngủ." Đối diện công viên phía nam là siêu thị, đi bộ chỉ mất hai phút.
"Á... Em đi, em đi mà." Sở Thanh một tay cầm chìa khóa xe một tay dắt Trình Dịch An ra ngoài, cô nghiến răng nghiến lợi nói, "Hôm nay em sẽ làm người có số bước đi nhiều nhất trong vòng bạn bè cho xem!"
Trình Dịch An lái xe đến đầu ngõ, vừa chuẩn bị dừng xe thì Sở Thanh ở bên người chỉ chỉ vào cây đại thụ trước mặt, nói: "Dừng ở kia đi? Ở kia có chỗ đậu xe kìa."
Trình Dịch An nghiêng đầu nhìn cô một cái, nghe lời cô lái xe đến dưới tán cây. Sau khi hai người xuống xe rồi, Trình Dịch An kéo Sở Thanh đi về hướng ngược lại.
Sở Thanh vội vàng, chỉ đằng trước, "Không phải đằng trước là siêu thị rồi sao?"
Lúc này Trình Dịch An mới ung dung móc thẻ trong túi ra đung đưa, "Là ở phía Tây."
"Em có thể xin lái xe về đầu ngõ không?" Cô đúng là bưng đá đập chân mình mà. Sau khi thấy vẻ mặt Trình Dịch An rồi, Sở Thanh nói, "Được rồi, đi."
Hai người đi từ dưới tán cây về đến đầu ngõ, Trình Dịch An ở cạnh vẫn luôn cố nín cười, còn Sở Thanh thì giận mà chẳng dám í ử gì. Ai trả tiền thì người đó là boss, không phải chỉ đi thêm mấy bước đường thôi sao...
Lúc nhìn thấy bảng hiệu của siêu thị, Sở Thanh cảm thấy chân đã không còn là của mình nữa rồi. Hai tay cô túm lấy tay Trình Dịch An, cổ họng khát khô.
Trình Dịch An vô cùng thấu hiểu lòng người mà dẫn cô đến cửa hàng trà sữa. Dưới ánh mắt mong đợi của Sở Thanh, anh gọi một cốc nước chanh ba phần đường, nhiệt độ bình thường cho cô.
Sau khi nhận cốc nước từ tay nhân viên cửa hàng, Sở Thanh một hơi uống hết nửa cốc, sau đó đưa cốc nước chanh còn nửa lại cho Trình Dịch An, còn mình thì hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang vào siêu thị trước.
Vào siêu thị rồi, Sở Thanh bị bầu không khí nóng như lửa này lây nhiễm, trong lòng bỗng có một thứ xúc động muốn ôm hết đống đồ ở khu đồ ăn vặt về nhà.
Trình Dịch An kéo góc áo Sở Thanh, chỉ vào quầy bán áo thun ống tay áo dài đang hạ giá cách đây không xa, cười nói: "Cái đó đẹp kìa."
Sở Thanh thuận theo ngón tay anh nhìn sang, từng dãy áo thun in hình nhân vật phim hoạt hình hoặc hồng hoặc hồng đỏ. Có thể nhìn lờ mờ được hình in trước ngực là mèo Hello Kitty, còn có cả cái vốn không thể nhìn ra được đó là Chú dê vui vẻ nữa.
"Đẹp cái quỷ gì..." Sở Thanh cướp cốc nước chanh trong tay anh lại.
Họ đi từ khu vật dụng hàng ngày đến khu ăn uống, trong xe đã có không ít đồ. Sở Thanh vừa định chạy đến tủ đồ lạnh thì mũ áo bị Trình Dịch An túm chặt lại.
Trình Dịch An đưa cô đến khu đồ kế sinh[1], cúi đầu tỉ mỉ chọn lựa.
[1] Đồ kế sinh (计生用品): Là tên gọi tắt cho những món đồ dùng để bảo vệ sức khỏe cho kế hoạch hóa gia đình, chủ yếu là chỉ những món đồ giữa các cặp vợ chồng như: áo mưa, thuốc tránh thai.
Sở Thanh chờ một lúc mà thấy anh vẫn chưa chọn được, hơi nóng nảy đưa tay chọc eo Trình Dịch An, "Anh mau lên coi nào."
"Không phải vội." Giờ Trình Dịch An đã đến chỗ không người. Anh xem nhãn hiệu rồi xem kích cỡ, rồi nhìn thời hạn sử dụng lại đến thành phần bên ngoài; còn cẩn thận hơn cả lúc Sở Thanh nấu nước quả nữa.
Vào lúc Sở Thanh đang mặc niệm vô số lần câu "Không gặp người quen, không gặp người quen", thì cuối cùng Trình Dịch An cũng đã chọn xong. Anh chọn sáu hộp, đặt chỉnh chỉnh tề tề trong xe, dựa theo màu sắc từ đậm đến nhạt.
Sở Thanh vừa nhìn thấy một dãy đồ kia thì thấy nóng cả mặt, cô tiện tay nhặt một cái khăn lông che sáu cái hộp kia lại, không chờ nổi nữa mà đẩy xe mua sắn đến tủ đồ lạnh.
Trình Dịch An thì cau mày nhìn phương pháp phối chế của từng cái, còn Sở Thanh thì cưỡi ngựa xem hoa mà nhìn hết một loạt, rồi sau đó không chút do dự cầm một hộp sữa chua nha đam.
Nhìn vị minh tinh nam nào đó trên hộp sữa chua, trong lòng Trình Dịch An ngũ vị tạp trần.
"Hớ hớ, đẹp trai không?" Sở Thanh chỉ chỉ hộp sữa chua, không nén được ý cười, "Nam thần mới nổi đó!"
Trình Dịch An trầm mặc vài giây, sau đó đẩy xe đến quầy tính tiền, lạnh lùng ném cho cô một câu: "Đẹp trai cái quỷ gì."
Khóe miệng Sở Thanh co giật vài cái, sau đó vội vàng đi theo. Bạn trai thích học theo cách nói chuyện của mình thì phải làm sao đây? Dĩ nhiên là chiều theo rồi...
Vì đã thỏa lòng thỏa dạ mua được sữa chua và đồ ăn vặt rồi, nên mặc dù phía trước là một hàng dài chờ tính tiền nhưng trong lòng Sở Thanh vẫn thấy vô cùng vui vẻ.
Nói chuyện phiếm được mấy câu với Trình Dịch An về nam thần mới nổi thì đến họ tính tiền.
Sau khi đặt hết đống đồ lên quầy thu ngân và quét mã xong xuôi rồi, chẳng đợi người thu tiền hỏi phương thức thanh toán, Sở Thanh lập tức chủ động nói trước: "Thẻ mua sắm."
"Alipay." Trình Dịch An đẩy Sở Thanh ra sau lưng, sau đó móc điện thoại ra.
Lúc cầm mấy túi đồ ra cửa, Sở Thanh không hiểu lắm, "Sao lại không dùng thẻ mua sắm?"
Trình Dịch An đưa túi đồ trong tay cho Sở Thanh, sau đó móc tấm thẻ mà lúc trước khi đến đã cho cô ngắm. Trên tấm thẻ đề rõ rõ ràng ràng mấy chữ, "Ngân hàng XXX."
"Anh lừa em?" Vì để cô đi thêm mấy bước đường mà Trình Dịch An bắt đầu học nói dối ư?
"Anh sai rồi." Trình Dịch An lấy túi đồ trong tay cô lại, vô cùng bình tĩnh nhả ra ba chữ.
"Em..." Sở Thanh bỗng nghẹn lời, biết nhận sai nhanh thế này thì sao mà cô nổi lửa được chứ, "Vậy anh mua cho em một cốc kem ly thì em sẽ tha thứ cho anh!"
Trình Dịch An nghiêng đầu nhìn cô, sau đó cười một tiếng, "Không thể nào."
Sở Thanh giận đến độ tròn quai hàm, vứt Trình Dịch An lại phía sau mà cắm đầu đi trước.
Trình Dịch An cũng không vội, mỗi tay một túi đồ mà chậm rãi theo sau Sở Thanh, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh như thường ngày. Năm phút sau, người phía trước bỗng dừng chân.
Sở Thanh đứng yên tại chỗ dạo qua một vòng, cô quên là phải rẽ trái hay rẽ phải rồi. Nhưng thân là một người kiên cường chính trực, cô không muốn nói chuyện với Trình Dịch An nên dứt khoát đứng tựa vào cột điện không thèm đi nữa. Đợi nửa phút mà chưa thấy Trình Dịch An lại gần dắt đi, Sở Thanh hít mũi một cái, hai tay đút túi dần tức giận.
Chờ thêm một chốc nữa, cô thật sự chịu không nổi nữa rồi, cô quay đầu lại một cái thật mạnh, trong đôi mắt tràn ngập lửa giận. Nào ngờ quay đầu lại rồi thì chẳng thấy ai cả, con đường vắng tanh không bóng người. Trong lòng Sở Thanh bỗng luống cuống, vừa định móc điện thoại ra tìm người thì mũ đã bị người ta túm lấy.
Trình Dịch An kéo mũ cô đi về, Sở Thanh vừa ra đến đường thì bắt đầu đi ngược. Vậy là con đường chỉ mất mười lăm phút đồng hồ cứ thế giày vò miễn cưỡng đi hơn hai mươi phút.
Sở Thanh vừa thấy xe thì chỉ hận không thể lập tức co quắp lấy mặt đất nằm yên tại chỗ. Ban nãy ngàn cân treo sợi tóc, còn bây giờ nhìn thấy tia hi vọng rồi thì một bước thôi cũng không muốn đi nữa.
"Em đợi ở đây, anh lái xe lại." Trình Dịch An thấy cô thật sự đi không nổi nữa rồi nên cũng không làm khó nữa.
Câu đồng ý đã đến bên miệng rồi, nhưng đột nhiên Sở Thanh lại nuốt vào. Cô nhướn mày nhìn Trình Dịch An, cười xấu xa: "Anh cõng em được không?" Còn một quãng đường chừng sáu, bảy trăm mét, cô nghĩ Trình Dịch An vừa mang đồ vừa cõng cô cũng không vất vả lắm đâu.
Trình Dịch An thở dài, đặt đồ trong tay xuống đất rồi ngồi xổm xuống. Chờ Sở Thanh nằm sấp trên lưng rồi, anh chậm rãi đứng dậy, không quên xách theo túi đồ.
Trình Dịch An đi rất chậm, Sở Thanh ghé vào bên lưng anh thỉnh thoảng lại đung đưa chân, hoặc là hà hơi sau gáy anh, hoặc là đưa tay bóp mặt anh, vô cùng thích ý.
Anh đưa người trên lưng đến trước cửa ghế lái phụ, rồi ngồi xổm nửa người xuống để Sở Thanh xuống, "Anh có thể được hôn một cái không?" Anh mặt không đổi mà học cách nói chuyện của Sở Thanh, rõ ràng là một câu hết sức ngọt ngào mà qua miệng anh thì y như người máy vậy.
Sở Thanh mở cửa xe ngồi vào, sau đó vẫy tay với Trình Dịch An.
Trình Dịch An cúi người đưa mặt vào, còn không quên nhắm mắt lại.
"Không thể." Sở Thanh hết sức nghiêm túc từ chối, thấy vẻ mặt Trình Dịch An mặt đầy vẻ kinh ngạc, cô nhếch miệng, "Em có thể từ chối mà!"
Trình Dịch An mặt không đổi đóng cửa ghế lái phụ lại, sau đó mặt vẫn không đổi ngồi vào vị trí lái, hai tay đặt trên vô lăng không nhúc nhích.
Sở Thanh bất đắc dĩ thở dài một hơi, sau đó thò người sang bên hôn một cái lên mặt anh, "Khởi động hình thức lái xe."
"Tinh." Trình Dịch An vẫn mặt không biểu cảm, "Nếu cần về nhà mời lặp lại thao tác."
Sở Thanh nhìn ngoài cửa sổ một cái, thấy đằng trước không có ai thì níu lấy cổ áo Trình Dịch An kéo về phía mình, sau đó chu mỏ hôn mấy cái liên tiếp.
"Có thể đi được chưa, hả bạn học Tiểu Trình?"
"Có thể." Trình Dịch An khởi động xe, thừa dịp Sở Thanh cúi đầu lướt Weibo thì trộm nghiêng đầu sang một bên cười cười.
Thấy dáng vẻ đàng hoàng trịnh trọng như thế của Trình Dịch An, khóe miệng Sở Thanh cứng đờ. Chiếc đèn báo cuộc gọi đến này cũng quá mang lại cảm giác của thời đại trước rồi đó, hơn nữa còn rất màu mè. Hình bé heo được mạ vàng, hơn nữa nó còn mặc đồ thời Đường nữa. Nhưng thôi, dù sao anh cũng có ý tốt, dính thì dính.
Ăn uống no say rồi, Trình Dịch An lại kéo Sở Thanh ra ngoài để đi siêu thị.
"Đi siêu thị làm gì?" Sở Thanh nhớ Trình Dịch An là kẻ vô cùng thích mua đồ qua mạng có thâm niên. Nếu có thể để nhân viên chuyển phát nhanh đưa đến cửa thì tuyệt đối không chịu ra ngoài mua. Từ thứ lớn như tủ lạnh, đến đồ nhỏ như ngòi bút, cắt móng tay, cũng không có dịch vụ chuyển phát nhanh nào không giao cả.
"Hôm qua em nói muốn uống sữa chua còn gì, đi mua lấy một ít." Trình Dịch An cũng muốn tiện thể đưa cô ra ngoài để tiêu cơm. Cái tật ăn xong là nằm ườn ra này của cô, thế nào anh cũng phải loại bỏ cho bằng được.
Sở Thanh nghe xong thì chủ động đưa chìa khóa xe cho Trình Dịch An, mừng rỡ đến độ miệng rộng đến mang tai, "Được lắm được lắm, chúng ta đi nào."
Trình Dịch An cầm chìa khóa xe, sau đó không chút do dự vứt xuống bàn, "Đi bộ."
"Không!"
"Đi xe đạp?"
"Không!"
"Thế thôi ngủ đi." Trình Dịch An nói rồi quay về phòng ngủ luôn, vừa xoay người đã bị Sở Thanh ôm chặt lấy eo.
Sở Thanh cau mày chơi xấu, "Em muốn uống sữa chua nhưng em không muốn đi bộ đâu."
"Ở đây xa siêu thị lắm, còn có con chó rõ to, còn có, còn có cả mèo hoang nữa đó..."
Trình Dịch An nghĩ nghĩ, từ nhà đến siêu thị tính ra cũng mất hơn một tiếng đồng hồ, mà đối với Sở Thanh thì có vẻ hơi khó nhằn...
"Lái xe đến đầu ngõ rồi ta đi bộ?" Trình Dịch An thỏa hiệp.
"Lái đến công viên ở phía nam rồi đi bộ nhé? Cũng chỉ lái thêm chút xíu thôi mà." Sở Thanh được một tấc lại lấn một thước.
Trình Dịch An ném chìa khóa xe, "Ngủ." Đối diện công viên phía nam là siêu thị, đi bộ chỉ mất hai phút.
"Á... Em đi, em đi mà." Sở Thanh một tay cầm chìa khóa xe một tay dắt Trình Dịch An ra ngoài, cô nghiến răng nghiến lợi nói, "Hôm nay em sẽ làm người có số bước đi nhiều nhất trong vòng bạn bè cho xem!"
Trình Dịch An lái xe đến đầu ngõ, vừa chuẩn bị dừng xe thì Sở Thanh ở bên người chỉ chỉ vào cây đại thụ trước mặt, nói: "Dừng ở kia đi? Ở kia có chỗ đậu xe kìa."
Trình Dịch An nghiêng đầu nhìn cô một cái, nghe lời cô lái xe đến dưới tán cây. Sau khi hai người xuống xe rồi, Trình Dịch An kéo Sở Thanh đi về hướng ngược lại.
Sở Thanh vội vàng, chỉ đằng trước, "Không phải đằng trước là siêu thị rồi sao?"
Lúc này Trình Dịch An mới ung dung móc thẻ trong túi ra đung đưa, "Là ở phía Tây."
"Em có thể xin lái xe về đầu ngõ không?" Cô đúng là bưng đá đập chân mình mà. Sau khi thấy vẻ mặt Trình Dịch An rồi, Sở Thanh nói, "Được rồi, đi."
Hai người đi từ dưới tán cây về đến đầu ngõ, Trình Dịch An ở cạnh vẫn luôn cố nín cười, còn Sở Thanh thì giận mà chẳng dám í ử gì. Ai trả tiền thì người đó là boss, không phải chỉ đi thêm mấy bước đường thôi sao...
Lúc nhìn thấy bảng hiệu của siêu thị, Sở Thanh cảm thấy chân đã không còn là của mình nữa rồi. Hai tay cô túm lấy tay Trình Dịch An, cổ họng khát khô.
Trình Dịch An vô cùng thấu hiểu lòng người mà dẫn cô đến cửa hàng trà sữa. Dưới ánh mắt mong đợi của Sở Thanh, anh gọi một cốc nước chanh ba phần đường, nhiệt độ bình thường cho cô.
Sau khi nhận cốc nước từ tay nhân viên cửa hàng, Sở Thanh một hơi uống hết nửa cốc, sau đó đưa cốc nước chanh còn nửa lại cho Trình Dịch An, còn mình thì hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang vào siêu thị trước.
Vào siêu thị rồi, Sở Thanh bị bầu không khí nóng như lửa này lây nhiễm, trong lòng bỗng có một thứ xúc động muốn ôm hết đống đồ ở khu đồ ăn vặt về nhà.
Trình Dịch An kéo góc áo Sở Thanh, chỉ vào quầy bán áo thun ống tay áo dài đang hạ giá cách đây không xa, cười nói: "Cái đó đẹp kìa."
Sở Thanh thuận theo ngón tay anh nhìn sang, từng dãy áo thun in hình nhân vật phim hoạt hình hoặc hồng hoặc hồng đỏ. Có thể nhìn lờ mờ được hình in trước ngực là mèo Hello Kitty, còn có cả cái vốn không thể nhìn ra được đó là Chú dê vui vẻ nữa.
"Đẹp cái quỷ gì..." Sở Thanh cướp cốc nước chanh trong tay anh lại.
Họ đi từ khu vật dụng hàng ngày đến khu ăn uống, trong xe đã có không ít đồ. Sở Thanh vừa định chạy đến tủ đồ lạnh thì mũ áo bị Trình Dịch An túm chặt lại.
Trình Dịch An đưa cô đến khu đồ kế sinh[1], cúi đầu tỉ mỉ chọn lựa.
[1] Đồ kế sinh (计生用品): Là tên gọi tắt cho những món đồ dùng để bảo vệ sức khỏe cho kế hoạch hóa gia đình, chủ yếu là chỉ những món đồ giữa các cặp vợ chồng như: áo mưa, thuốc tránh thai.
Sở Thanh chờ một lúc mà thấy anh vẫn chưa chọn được, hơi nóng nảy đưa tay chọc eo Trình Dịch An, "Anh mau lên coi nào."
"Không phải vội." Giờ Trình Dịch An đã đến chỗ không người. Anh xem nhãn hiệu rồi xem kích cỡ, rồi nhìn thời hạn sử dụng lại đến thành phần bên ngoài; còn cẩn thận hơn cả lúc Sở Thanh nấu nước quả nữa.
Vào lúc Sở Thanh đang mặc niệm vô số lần câu "Không gặp người quen, không gặp người quen", thì cuối cùng Trình Dịch An cũng đã chọn xong. Anh chọn sáu hộp, đặt chỉnh chỉnh tề tề trong xe, dựa theo màu sắc từ đậm đến nhạt.
Sở Thanh vừa nhìn thấy một dãy đồ kia thì thấy nóng cả mặt, cô tiện tay nhặt một cái khăn lông che sáu cái hộp kia lại, không chờ nổi nữa mà đẩy xe mua sắn đến tủ đồ lạnh.
Trình Dịch An thì cau mày nhìn phương pháp phối chế của từng cái, còn Sở Thanh thì cưỡi ngựa xem hoa mà nhìn hết một loạt, rồi sau đó không chút do dự cầm một hộp sữa chua nha đam.
Nhìn vị minh tinh nam nào đó trên hộp sữa chua, trong lòng Trình Dịch An ngũ vị tạp trần.
"Hớ hớ, đẹp trai không?" Sở Thanh chỉ chỉ hộp sữa chua, không nén được ý cười, "Nam thần mới nổi đó!"
Trình Dịch An trầm mặc vài giây, sau đó đẩy xe đến quầy tính tiền, lạnh lùng ném cho cô một câu: "Đẹp trai cái quỷ gì."
Khóe miệng Sở Thanh co giật vài cái, sau đó vội vàng đi theo. Bạn trai thích học theo cách nói chuyện của mình thì phải làm sao đây? Dĩ nhiên là chiều theo rồi...
Vì đã thỏa lòng thỏa dạ mua được sữa chua và đồ ăn vặt rồi, nên mặc dù phía trước là một hàng dài chờ tính tiền nhưng trong lòng Sở Thanh vẫn thấy vô cùng vui vẻ.
Nói chuyện phiếm được mấy câu với Trình Dịch An về nam thần mới nổi thì đến họ tính tiền.
Sau khi đặt hết đống đồ lên quầy thu ngân và quét mã xong xuôi rồi, chẳng đợi người thu tiền hỏi phương thức thanh toán, Sở Thanh lập tức chủ động nói trước: "Thẻ mua sắm."
"Alipay." Trình Dịch An đẩy Sở Thanh ra sau lưng, sau đó móc điện thoại ra.
Lúc cầm mấy túi đồ ra cửa, Sở Thanh không hiểu lắm, "Sao lại không dùng thẻ mua sắm?"
Trình Dịch An đưa túi đồ trong tay cho Sở Thanh, sau đó móc tấm thẻ mà lúc trước khi đến đã cho cô ngắm. Trên tấm thẻ đề rõ rõ ràng ràng mấy chữ, "Ngân hàng XXX."
"Anh lừa em?" Vì để cô đi thêm mấy bước đường mà Trình Dịch An bắt đầu học nói dối ư?
"Anh sai rồi." Trình Dịch An lấy túi đồ trong tay cô lại, vô cùng bình tĩnh nhả ra ba chữ.
"Em..." Sở Thanh bỗng nghẹn lời, biết nhận sai nhanh thế này thì sao mà cô nổi lửa được chứ, "Vậy anh mua cho em một cốc kem ly thì em sẽ tha thứ cho anh!"
Trình Dịch An nghiêng đầu nhìn cô, sau đó cười một tiếng, "Không thể nào."
Sở Thanh giận đến độ tròn quai hàm, vứt Trình Dịch An lại phía sau mà cắm đầu đi trước.
Trình Dịch An cũng không vội, mỗi tay một túi đồ mà chậm rãi theo sau Sở Thanh, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh như thường ngày. Năm phút sau, người phía trước bỗng dừng chân.
Sở Thanh đứng yên tại chỗ dạo qua một vòng, cô quên là phải rẽ trái hay rẽ phải rồi. Nhưng thân là một người kiên cường chính trực, cô không muốn nói chuyện với Trình Dịch An nên dứt khoát đứng tựa vào cột điện không thèm đi nữa. Đợi nửa phút mà chưa thấy Trình Dịch An lại gần dắt đi, Sở Thanh hít mũi một cái, hai tay đút túi dần tức giận.
Chờ thêm một chốc nữa, cô thật sự chịu không nổi nữa rồi, cô quay đầu lại một cái thật mạnh, trong đôi mắt tràn ngập lửa giận. Nào ngờ quay đầu lại rồi thì chẳng thấy ai cả, con đường vắng tanh không bóng người. Trong lòng Sở Thanh bỗng luống cuống, vừa định móc điện thoại ra tìm người thì mũ đã bị người ta túm lấy.
Trình Dịch An kéo mũ cô đi về, Sở Thanh vừa ra đến đường thì bắt đầu đi ngược. Vậy là con đường chỉ mất mười lăm phút đồng hồ cứ thế giày vò miễn cưỡng đi hơn hai mươi phút.
Sở Thanh vừa thấy xe thì chỉ hận không thể lập tức co quắp lấy mặt đất nằm yên tại chỗ. Ban nãy ngàn cân treo sợi tóc, còn bây giờ nhìn thấy tia hi vọng rồi thì một bước thôi cũng không muốn đi nữa.
"Em đợi ở đây, anh lái xe lại." Trình Dịch An thấy cô thật sự đi không nổi nữa rồi nên cũng không làm khó nữa.
Câu đồng ý đã đến bên miệng rồi, nhưng đột nhiên Sở Thanh lại nuốt vào. Cô nhướn mày nhìn Trình Dịch An, cười xấu xa: "Anh cõng em được không?" Còn một quãng đường chừng sáu, bảy trăm mét, cô nghĩ Trình Dịch An vừa mang đồ vừa cõng cô cũng không vất vả lắm đâu.
Trình Dịch An thở dài, đặt đồ trong tay xuống đất rồi ngồi xổm xuống. Chờ Sở Thanh nằm sấp trên lưng rồi, anh chậm rãi đứng dậy, không quên xách theo túi đồ.
Trình Dịch An đi rất chậm, Sở Thanh ghé vào bên lưng anh thỉnh thoảng lại đung đưa chân, hoặc là hà hơi sau gáy anh, hoặc là đưa tay bóp mặt anh, vô cùng thích ý.
Anh đưa người trên lưng đến trước cửa ghế lái phụ, rồi ngồi xổm nửa người xuống để Sở Thanh xuống, "Anh có thể được hôn một cái không?" Anh mặt không đổi mà học cách nói chuyện của Sở Thanh, rõ ràng là một câu hết sức ngọt ngào mà qua miệng anh thì y như người máy vậy.
Sở Thanh mở cửa xe ngồi vào, sau đó vẫy tay với Trình Dịch An.
Trình Dịch An cúi người đưa mặt vào, còn không quên nhắm mắt lại.
"Không thể." Sở Thanh hết sức nghiêm túc từ chối, thấy vẻ mặt Trình Dịch An mặt đầy vẻ kinh ngạc, cô nhếch miệng, "Em có thể từ chối mà!"
Trình Dịch An mặt không đổi đóng cửa ghế lái phụ lại, sau đó mặt vẫn không đổi ngồi vào vị trí lái, hai tay đặt trên vô lăng không nhúc nhích.
Sở Thanh bất đắc dĩ thở dài một hơi, sau đó thò người sang bên hôn một cái lên mặt anh, "Khởi động hình thức lái xe."
"Tinh." Trình Dịch An vẫn mặt không biểu cảm, "Nếu cần về nhà mời lặp lại thao tác."
Sở Thanh nhìn ngoài cửa sổ một cái, thấy đằng trước không có ai thì níu lấy cổ áo Trình Dịch An kéo về phía mình, sau đó chu mỏ hôn mấy cái liên tiếp.
"Có thể đi được chưa, hả bạn học Tiểu Trình?"
"Có thể." Trình Dịch An khởi động xe, thừa dịp Sở Thanh cúi đầu lướt Weibo thì trộm nghiêng đầu sang một bên cười cười.