Bác Sĩ, Kê Cho Tôi Ít Thuốc
Chương 39
Trình Dịch An đùa giỡn một chút như thế cũng khiến tâm trạng Sở Thanh khá hơn không ít. Cô duỗi lưng một cái, lúc thu tay lại còn tiện tay vỗ vỗ bả vai Trình Dịch An, "Chúng ta về thôi, muộn lắm rồi." Nãy giờ cô thấy Trình Dịch An ngáp mấy lần rồi, thi thoảng còn trộm dùng móng tay cấu vào cánh tay mình.
"Nếu không để em lái cho nhé, sợ lát nữa anh lái rồi lại thiếp đi mất." Sở Thanh cũng có bằng lái rồi, chỉ là chưa đường đường chính chính lái được mấy lần. Nhưng đêm hôm khuya khoắt thế này, trên đường không có một ai, nên cô cũng có chút tự tin rằng cứ từ từ lái về là được.
"Không sao." Trình Dịch An thắt dây an toàn, sau đó hỏi một câu, "Mấy giờ rồi?"
"4:30."
Trình Dịch An đột nhiên rút bàn tay đang đặt trên tay lái lại, ah nắm tóc nói: "Chúng ta tìm khách sạn ngủ qua đêm nhé?"
Nhà họ Trình có giờ giới nghiêm, vì chuyện công việc thì không sao, còn không thì qua mười hai giờ mà chưa về sẽ lấy gia pháp ra hành quyết. Mà vừa vặn cây thước của ông nội Trình đã "nhiều năm không xuống núi", Trình Dịch An vừa nhớ đến đã thấy lòng bàn tay mình nhói lên từng hồi.
Sở Thanh cau mày, hơi ảo não: "Nhưng qua đêm ở ngoài không về nhà ngủ chẳng phải nghiêm trọng hơn sao?"
"Chúng ta ăn cơm xong rồi về, thừa dịp ông nội ngủ trưa thì chuồn êm vào." Mỗi buổi sáng ông cụ sẽ dậy vào lúc năm giờ để ra sân tản bộ, lúc này họ mà trở về thì đúng là treo đầu trên họng súng.
"Vậy cũng được." Dù sao Trình Dịch An cũng to đầu lớn xác rồi, mà còn bị đánh vào lòng bàn tay thì xấu hổ biết bao.
Lái xe đến khách sạn gần nhất, lúc Trình Dịch An đi đến quầy lễ tân mới nhớ ra mình không mang theo chứng minh thư. Anh nghĩ nghĩ, cuối cùng cầm điện thoại gọi cho Tưởng Duệ. Điện thoại vang một hồi chuông Tưởng Duệ mới bắt máy, bắt máy rồi anh ta còn mắng Trình Dịch An một trận.
Trình Dịch An lẳng lặng nghe, thẳng đến khi anh ta mắng xong mới mở miệng, "Tôi đang trong khách sạn bên đường bưu điện, không đem chứng minh thư."
Đầu kia sửng sốt hai giây, sau đó ông nói gà bà nói vịt hỏi một câu Sở Thanh có đó không.
"Nói nhảm." Trình Dịch An tức giận nói.
"Được được, tao lập tức gọi điện thoại cho họ, chờ đấy nhé." Tưởng Duệ kích động như kiểu đứa con trai lưu manh độc thân hơn ba mươi nhà mình cuối cùng cũng cưới vợ về được vậy, cúp điện thoại là lập tức gọi cho bên kia để xếp phòng cho Trình Dịch An.
Năm phút về sau, quản lí khách sạn đang mê ngủ bước ra khỏi thang máy, ngay cả đôi dép bông cũng đi ngược. Trình Dịch An nhìn dáng vẻ thất tha thất thểu của anh ta mà lòng không yên.
"Giám đốc Trình đúng không ạ?" Chào hỏi xong, quản lí gõ gõ lên bàn lễ tân, "Lấy phòng 8520."
Sau khi cầm được thẻ phòng rồi, quản lí đích thân đưa Trình Dịch An và Sở Thanh đi lên. Thái độ vô cùng nho nhã lễ độ, chỉ còn thiếu nước cúi đầu khom lưng.
Cửa vừa mở ra, người quản lí làm một động tác "mời". Cả người Sở Thanh thấy rất không tự nhiên, nói câu cảm ơn xong thì vào cửa. Cô quay đầu nhìn lại, trông dáng vẻ của Trình Dịch An thì coi bộ đã quen thành thói rồi, gật đầu một cái rồi đóng cửa lại.
"Ui, giám đốc Trình?" Sở Thanh cởi áo khoác, chế nhạo nhìn Trình Dịch An. Sau đó cô đặt mông ngồi lên giường, vừa ngồi xuống là nạp đạn ngay tắp lự, "Em XXX chứ!" Sao xúc cảm đến từ cái giường này cứ là lạ.
Sở Thanh vừa nói lời này ra là lập tức hối hận, cô nhớ hình như Trình Dịch An không nghe được mấy câu t/hô tục, "Cái đó... Không phải em nói anh đâu." Vừa thêm thắt vào một câu xong, cô ngẩng đầu nhìn Trình Dịch An, hình như sắc mặt càng kì lạ hơn.
Trình Dịch An mở tất cả đèn trong phòng lên, ung dung nói một câu: "Không nói anh thì nói ai?"
Sở Thanh cúi đầu nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng nói lảng sang chuyện khác: "Sao căn phòng này trông kì thế nhỉ?" Trong ấn tượng của cô, tất cả các phòng khách sạn đều thuộc về phong cách giản lược, ga trắng chăn trắng. Còn căn phòng thì hay lắm, phía trên là tấm màn màu đỏ, chẳng khác gì trong mấy bộ phim cổ trang.
Trình Dịch An vén khăn trải giường lên, để lộ ra phần giường hết sức kì lạ.
Sở Thanh nhìn xem, cảm thấy vô cùng mới lạ. Cô dùng tay nện một cái nói: "Anh với giám đốc Tưởng làm trò gì thế?"
Vốn tưởng rằng có thể nhìn thấy dáng vẻ ranh mãnh của Trình Dịch An, nào ngờ có vẻ anh cũng chẳng hiểu tình huống gì đang xảy ra. Quay đầu nhìn đồ đang bày trên bàn, nào nến nào còng tay... Thật sự vô cùng khó nhìn.
Trình Dịch An cau mày gọi điện thoại cho Tưởng Duệ, "Cậu để người ta xếp phòng gì đấy hả?"
"Phòng cái gì cơ? Thì, thì xếp cho một phòng vậy thôi." Tưởng Duệ sắp bị vị tổ tông này bức điên rồi, một đêm chẳng ngủ được mấy tiếng cho ra hồn.
"8520." Trình Dịch An nhả bốn con số ra khỏi kẽ răng.
Tưởng Duệ nghe xong, cả người giật mình một cái, "Tao XXX! Nếu không để đổi phòng khác cho mày nhé?"
"Không cần, cậu ngủ đi." Trình Dịch An cúp điện thoại, vỗ vỗ lưng Sở Thanh, "Ngủ đi."
Sở Thanh bĩu môi, vừa mới chuẩn bị cởi áo len, ai ngờ lại bị Trình Dịch An cản lại.
"Cái chăn này không biết bao người đã ngủ rồi đấy." Anh cởi áo khoác tựa vào đầu giường gọi Sở Thanh đến.
"Vậy, đi ngủ sao?" Sở Thanh chần chờ đi sang bên cạnh nằm xuống. Vốn cho rằng Trình Dịch An chỉ mượn cớ để ngủ khách sạn với cô thôi, ai dè là anh thực sự sợ ông cụ.
Cô còn chưa nằm xuống mà Trình Dịch An đã kê áo khoác của mình xuống dưới đầu cô, nhìn anh đúng là vô cùng ghét bỏ chỗ này.
Sở Thanh cực kỳ mệt mỏi, đầu vừa nằm xuống gối đã ngủ thiếp đi mất. Cô ngủ một giấc đến tận giữa trưa ngày hôm sau, tỉnh lại nhìn chung quanh thì thấy Trình Dịch An đang ngồi bên cửa sổ tách vỏ hạt dẻ, đã mua cơm trưa xong xuôi.
"Sao anh dậy sớm thế." Sở Thanh ngáp một cái, sau đó còn mơ màng buồn ngủ đi đến bên người Trình Dịch An, dựa vào người anh mở to miệng, "A..."
Trình Dịch An đút hạt dẻ đã tách vỏ vào miệng Sở Thanh, lúc cô định ăn hạt thứ hai thì anh kéo cô vòa nhà vệ sinh, "Đánh răng rửa mặt."
"Ưm, anh đừng đi mà." Sở Thanh mà chưa tỉnh ngủ thì sẽ vô cùng nũng nịu. Giờ phút này cô như người không xương, nằm oặt trong lồ.ng ngực Trình Dịch An, hai tay ôm chặt eo anh, chôn cái đầu ổ gà vào nơi xương quai xanh của anh mà cọ cọ.
Trình Dịch An vô cùng tốt bụng giúp cô bôi kem đánh răng ra bàn chải, sau đó nhét bàn chải vào miệng cô. Lúc này cô mới nhận lấy mà tự đánh răng, nhưng cũng không cho anh đi đâu cả. Chân trái cô móc vào đầu gối anh, còn cánh tay thì khoác lên cổ anh.
Sở Thanh dùng tư thế hết sức khó chịu mà đánh răng, sau đó mở vòi nước rửa mặt.
"Ông nội phát hiện ra chưa?" Nàng mở hộp gà rán Trình Dịch An mua về rồi cắn một miếng, rồi lại bắt anh đi tách vỏ hạt dẻ.
"Anh với anh cả đã nói với ông là hôm qua chúng ta ngủ ở căn nhà gần bệnh viện, tối về ăn cơm."
Trình Dịch An nói câu này xong thì bàn tay đang cầm gà rán để gặm của Sở Thanh đột nhiên dừng lại, cô liếmm môi một cái hỏi: "Cho nên vì sao hôm qua chúng ta lại không về bên đó ngủ chứ?"
"Quên." Hôm nay lúc thức dậy, đang nghĩ nên nói dối thế nào Trình Dịch An cũng mới nhớ ra, "Tranh thủ thời gian ăn đi, ăn xong rồi về."
Sở Thanh cắm đầu gặm chân gà, ăn xong thì dùng khăn giấy lau ngón tay, rồi lại muốn ăn hạt dẻ.
Trình Dịch An cũng không ngăn cô, mặc cô ăn ba bốn cái mới ung dung nói một câu: "Mười hạt dẻ một bát cơm."
Sở Thanh nhai nát hạt dẻ trong miệng rồi nuốt xuống, hỏi: "Em ăn mấy cái rồi?"
"Hai bát cơm."
Vừa nghe xong, Sở Thanh lập tức nhét túi hạt dẻ vào ngực Trình Dịch An, nói: "Không ăn nữa."
Trình Dịch An cười cười cất hạt dẻ đi, sau đó rửa tay rồi cầm thẻ phòng đi trả phòng.
Họ chậm rãi lái xe về đến nhà cũ, vừa về đến nhà đã nhìn thấy Trình Dịch Sênh đang ngồi trên ghế đá.
Trình Dịch Sênh híp mắt đánh giá hai người họ, nghi ngờ nói: "Ở ngoài quá giờ giới nghiêm chứ gì?" Cái thằng nhóc Trình Dịch An này có bệnh ưa sạch sẽ, thế mà qua một đêm rồi vẫn chưa thay áo sơmi, quá đáng nghi.
"Ừm, sao nào?" Trình Dịch An mặt không biến sắc tim không đập, ngồi xuống ghế đá đối diện Trình Dịch Sênh.
"Tao đi nói cho ông nội biết!" Trình Dịch Sênh tỏ vẻ tiểu nhân đắc chí, vô cùng ngây thơ.
"Đầu tuần, hai giờ sáng anh mới về nhà." Trình Dịch An cướp ấm trà của anh ta uống một ngụm, uống xong còn chậc chậc lưỡi, tán dương: "Trà ngon."
"Sao mày biết?" Trình Dịch Sênh tự nhận là lần đó anh ta đã vô cùng rón rén rồi, vì để không đánh thức người nhà nên anh ta cũng không dám lái xe về nhà.
Trình Dịch An không đáp lời anh ta, lại bắt đầu lôi chuyện cũ, "Năm trước có một hôm tám giờ sáng anh mới dẫn vợ anh lén lút về nhà. Lại còn một lần trước đó nữa, anh..."
"Được rồi, được rồi, em trai nhỏ. Em nói trà này ngon đúng không? Lát nữa anh trai đưa đến cho em nhé!" Trình Dịch Sênh xoay người rời đi. Đi hai bước lại dừng lại, nói với Sở Thanh, "Cái đó... Lần trước em dâu nói son môi của Lê Tử nhìn rất đẹp phải không? Em dâu này, lát nữa để anh bảo người ta đưa từ Pháp về nhé!"
"Cảm ơn anh cả..."
Trình Dịch Sênh phất phất tay bảo cô đừng khách khí, sau đó lại nói: "Túi xách thì sao? Nước hoa nữa? Chớ có khách khí với anh cả!"
Đợi Trình Dịch Sênh đi rồi, Sở Thanh kéo góc áo Trình Dịch An, hỏi: "Gia pháp của ông nội đáng sợ lắm ư?"
"Bằng cái ghế đá này, ông nội một tay cầm hai cái."
Trình Dịch An lại cúi đầu khua tay múa chân miêu tả hình dạng chiếc thước cho cô, "Từ nhỏ đến lớn đánh gãy bốn cái, cuối cùng còn sót lại một cây bằng tử đàn. Ông nội không nỡ đánh mạnh tay nên mới còn để cất giữ nhiều năm như thế."
"Nếu không để em lái cho nhé, sợ lát nữa anh lái rồi lại thiếp đi mất." Sở Thanh cũng có bằng lái rồi, chỉ là chưa đường đường chính chính lái được mấy lần. Nhưng đêm hôm khuya khoắt thế này, trên đường không có một ai, nên cô cũng có chút tự tin rằng cứ từ từ lái về là được.
"Không sao." Trình Dịch An thắt dây an toàn, sau đó hỏi một câu, "Mấy giờ rồi?"
"4:30."
Trình Dịch An đột nhiên rút bàn tay đang đặt trên tay lái lại, ah nắm tóc nói: "Chúng ta tìm khách sạn ngủ qua đêm nhé?"
Nhà họ Trình có giờ giới nghiêm, vì chuyện công việc thì không sao, còn không thì qua mười hai giờ mà chưa về sẽ lấy gia pháp ra hành quyết. Mà vừa vặn cây thước của ông nội Trình đã "nhiều năm không xuống núi", Trình Dịch An vừa nhớ đến đã thấy lòng bàn tay mình nhói lên từng hồi.
Sở Thanh cau mày, hơi ảo não: "Nhưng qua đêm ở ngoài không về nhà ngủ chẳng phải nghiêm trọng hơn sao?"
"Chúng ta ăn cơm xong rồi về, thừa dịp ông nội ngủ trưa thì chuồn êm vào." Mỗi buổi sáng ông cụ sẽ dậy vào lúc năm giờ để ra sân tản bộ, lúc này họ mà trở về thì đúng là treo đầu trên họng súng.
"Vậy cũng được." Dù sao Trình Dịch An cũng to đầu lớn xác rồi, mà còn bị đánh vào lòng bàn tay thì xấu hổ biết bao.
Lái xe đến khách sạn gần nhất, lúc Trình Dịch An đi đến quầy lễ tân mới nhớ ra mình không mang theo chứng minh thư. Anh nghĩ nghĩ, cuối cùng cầm điện thoại gọi cho Tưởng Duệ. Điện thoại vang một hồi chuông Tưởng Duệ mới bắt máy, bắt máy rồi anh ta còn mắng Trình Dịch An một trận.
Trình Dịch An lẳng lặng nghe, thẳng đến khi anh ta mắng xong mới mở miệng, "Tôi đang trong khách sạn bên đường bưu điện, không đem chứng minh thư."
Đầu kia sửng sốt hai giây, sau đó ông nói gà bà nói vịt hỏi một câu Sở Thanh có đó không.
"Nói nhảm." Trình Dịch An tức giận nói.
"Được được, tao lập tức gọi điện thoại cho họ, chờ đấy nhé." Tưởng Duệ kích động như kiểu đứa con trai lưu manh độc thân hơn ba mươi nhà mình cuối cùng cũng cưới vợ về được vậy, cúp điện thoại là lập tức gọi cho bên kia để xếp phòng cho Trình Dịch An.
Năm phút về sau, quản lí khách sạn đang mê ngủ bước ra khỏi thang máy, ngay cả đôi dép bông cũng đi ngược. Trình Dịch An nhìn dáng vẻ thất tha thất thểu của anh ta mà lòng không yên.
"Giám đốc Trình đúng không ạ?" Chào hỏi xong, quản lí gõ gõ lên bàn lễ tân, "Lấy phòng 8520."
Sau khi cầm được thẻ phòng rồi, quản lí đích thân đưa Trình Dịch An và Sở Thanh đi lên. Thái độ vô cùng nho nhã lễ độ, chỉ còn thiếu nước cúi đầu khom lưng.
Cửa vừa mở ra, người quản lí làm một động tác "mời". Cả người Sở Thanh thấy rất không tự nhiên, nói câu cảm ơn xong thì vào cửa. Cô quay đầu nhìn lại, trông dáng vẻ của Trình Dịch An thì coi bộ đã quen thành thói rồi, gật đầu một cái rồi đóng cửa lại.
"Ui, giám đốc Trình?" Sở Thanh cởi áo khoác, chế nhạo nhìn Trình Dịch An. Sau đó cô đặt mông ngồi lên giường, vừa ngồi xuống là nạp đạn ngay tắp lự, "Em XXX chứ!" Sao xúc cảm đến từ cái giường này cứ là lạ.
Sở Thanh vừa nói lời này ra là lập tức hối hận, cô nhớ hình như Trình Dịch An không nghe được mấy câu t/hô tục, "Cái đó... Không phải em nói anh đâu." Vừa thêm thắt vào một câu xong, cô ngẩng đầu nhìn Trình Dịch An, hình như sắc mặt càng kì lạ hơn.
Trình Dịch An mở tất cả đèn trong phòng lên, ung dung nói một câu: "Không nói anh thì nói ai?"
Sở Thanh cúi đầu nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng nói lảng sang chuyện khác: "Sao căn phòng này trông kì thế nhỉ?" Trong ấn tượng của cô, tất cả các phòng khách sạn đều thuộc về phong cách giản lược, ga trắng chăn trắng. Còn căn phòng thì hay lắm, phía trên là tấm màn màu đỏ, chẳng khác gì trong mấy bộ phim cổ trang.
Trình Dịch An vén khăn trải giường lên, để lộ ra phần giường hết sức kì lạ.
Sở Thanh nhìn xem, cảm thấy vô cùng mới lạ. Cô dùng tay nện một cái nói: "Anh với giám đốc Tưởng làm trò gì thế?"
Vốn tưởng rằng có thể nhìn thấy dáng vẻ ranh mãnh của Trình Dịch An, nào ngờ có vẻ anh cũng chẳng hiểu tình huống gì đang xảy ra. Quay đầu nhìn đồ đang bày trên bàn, nào nến nào còng tay... Thật sự vô cùng khó nhìn.
Trình Dịch An cau mày gọi điện thoại cho Tưởng Duệ, "Cậu để người ta xếp phòng gì đấy hả?"
"Phòng cái gì cơ? Thì, thì xếp cho một phòng vậy thôi." Tưởng Duệ sắp bị vị tổ tông này bức điên rồi, một đêm chẳng ngủ được mấy tiếng cho ra hồn.
"8520." Trình Dịch An nhả bốn con số ra khỏi kẽ răng.
Tưởng Duệ nghe xong, cả người giật mình một cái, "Tao XXX! Nếu không để đổi phòng khác cho mày nhé?"
"Không cần, cậu ngủ đi." Trình Dịch An cúp điện thoại, vỗ vỗ lưng Sở Thanh, "Ngủ đi."
Sở Thanh bĩu môi, vừa mới chuẩn bị cởi áo len, ai ngờ lại bị Trình Dịch An cản lại.
"Cái chăn này không biết bao người đã ngủ rồi đấy." Anh cởi áo khoác tựa vào đầu giường gọi Sở Thanh đến.
"Vậy, đi ngủ sao?" Sở Thanh chần chờ đi sang bên cạnh nằm xuống. Vốn cho rằng Trình Dịch An chỉ mượn cớ để ngủ khách sạn với cô thôi, ai dè là anh thực sự sợ ông cụ.
Cô còn chưa nằm xuống mà Trình Dịch An đã kê áo khoác của mình xuống dưới đầu cô, nhìn anh đúng là vô cùng ghét bỏ chỗ này.
Sở Thanh cực kỳ mệt mỏi, đầu vừa nằm xuống gối đã ngủ thiếp đi mất. Cô ngủ một giấc đến tận giữa trưa ngày hôm sau, tỉnh lại nhìn chung quanh thì thấy Trình Dịch An đang ngồi bên cửa sổ tách vỏ hạt dẻ, đã mua cơm trưa xong xuôi.
"Sao anh dậy sớm thế." Sở Thanh ngáp một cái, sau đó còn mơ màng buồn ngủ đi đến bên người Trình Dịch An, dựa vào người anh mở to miệng, "A..."
Trình Dịch An đút hạt dẻ đã tách vỏ vào miệng Sở Thanh, lúc cô định ăn hạt thứ hai thì anh kéo cô vòa nhà vệ sinh, "Đánh răng rửa mặt."
"Ưm, anh đừng đi mà." Sở Thanh mà chưa tỉnh ngủ thì sẽ vô cùng nũng nịu. Giờ phút này cô như người không xương, nằm oặt trong lồ.ng ngực Trình Dịch An, hai tay ôm chặt eo anh, chôn cái đầu ổ gà vào nơi xương quai xanh của anh mà cọ cọ.
Trình Dịch An vô cùng tốt bụng giúp cô bôi kem đánh răng ra bàn chải, sau đó nhét bàn chải vào miệng cô. Lúc này cô mới nhận lấy mà tự đánh răng, nhưng cũng không cho anh đi đâu cả. Chân trái cô móc vào đầu gối anh, còn cánh tay thì khoác lên cổ anh.
Sở Thanh dùng tư thế hết sức khó chịu mà đánh răng, sau đó mở vòi nước rửa mặt.
"Ông nội phát hiện ra chưa?" Nàng mở hộp gà rán Trình Dịch An mua về rồi cắn một miếng, rồi lại bắt anh đi tách vỏ hạt dẻ.
"Anh với anh cả đã nói với ông là hôm qua chúng ta ngủ ở căn nhà gần bệnh viện, tối về ăn cơm."
Trình Dịch An nói câu này xong thì bàn tay đang cầm gà rán để gặm của Sở Thanh đột nhiên dừng lại, cô liếmm môi một cái hỏi: "Cho nên vì sao hôm qua chúng ta lại không về bên đó ngủ chứ?"
"Quên." Hôm nay lúc thức dậy, đang nghĩ nên nói dối thế nào Trình Dịch An cũng mới nhớ ra, "Tranh thủ thời gian ăn đi, ăn xong rồi về."
Sở Thanh cắm đầu gặm chân gà, ăn xong thì dùng khăn giấy lau ngón tay, rồi lại muốn ăn hạt dẻ.
Trình Dịch An cũng không ngăn cô, mặc cô ăn ba bốn cái mới ung dung nói một câu: "Mười hạt dẻ một bát cơm."
Sở Thanh nhai nát hạt dẻ trong miệng rồi nuốt xuống, hỏi: "Em ăn mấy cái rồi?"
"Hai bát cơm."
Vừa nghe xong, Sở Thanh lập tức nhét túi hạt dẻ vào ngực Trình Dịch An, nói: "Không ăn nữa."
Trình Dịch An cười cười cất hạt dẻ đi, sau đó rửa tay rồi cầm thẻ phòng đi trả phòng.
Họ chậm rãi lái xe về đến nhà cũ, vừa về đến nhà đã nhìn thấy Trình Dịch Sênh đang ngồi trên ghế đá.
Trình Dịch Sênh híp mắt đánh giá hai người họ, nghi ngờ nói: "Ở ngoài quá giờ giới nghiêm chứ gì?" Cái thằng nhóc Trình Dịch An này có bệnh ưa sạch sẽ, thế mà qua một đêm rồi vẫn chưa thay áo sơmi, quá đáng nghi.
"Ừm, sao nào?" Trình Dịch An mặt không biến sắc tim không đập, ngồi xuống ghế đá đối diện Trình Dịch Sênh.
"Tao đi nói cho ông nội biết!" Trình Dịch Sênh tỏ vẻ tiểu nhân đắc chí, vô cùng ngây thơ.
"Đầu tuần, hai giờ sáng anh mới về nhà." Trình Dịch An cướp ấm trà của anh ta uống một ngụm, uống xong còn chậc chậc lưỡi, tán dương: "Trà ngon."
"Sao mày biết?" Trình Dịch Sênh tự nhận là lần đó anh ta đã vô cùng rón rén rồi, vì để không đánh thức người nhà nên anh ta cũng không dám lái xe về nhà.
Trình Dịch An không đáp lời anh ta, lại bắt đầu lôi chuyện cũ, "Năm trước có một hôm tám giờ sáng anh mới dẫn vợ anh lén lút về nhà. Lại còn một lần trước đó nữa, anh..."
"Được rồi, được rồi, em trai nhỏ. Em nói trà này ngon đúng không? Lát nữa anh trai đưa đến cho em nhé!" Trình Dịch Sênh xoay người rời đi. Đi hai bước lại dừng lại, nói với Sở Thanh, "Cái đó... Lần trước em dâu nói son môi của Lê Tử nhìn rất đẹp phải không? Em dâu này, lát nữa để anh bảo người ta đưa từ Pháp về nhé!"
"Cảm ơn anh cả..."
Trình Dịch Sênh phất phất tay bảo cô đừng khách khí, sau đó lại nói: "Túi xách thì sao? Nước hoa nữa? Chớ có khách khí với anh cả!"
Đợi Trình Dịch Sênh đi rồi, Sở Thanh kéo góc áo Trình Dịch An, hỏi: "Gia pháp của ông nội đáng sợ lắm ư?"
"Bằng cái ghế đá này, ông nội một tay cầm hai cái."
Trình Dịch An lại cúi đầu khua tay múa chân miêu tả hình dạng chiếc thước cho cô, "Từ nhỏ đến lớn đánh gãy bốn cái, cuối cùng còn sót lại một cây bằng tử đàn. Ông nội không nỡ đánh mạnh tay nên mới còn để cất giữ nhiều năm như thế."