Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Bác Sĩ Giang Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn

Chương 55: Hai đứa ôm ấp trước mặt tôi là có ý gì hả?



Cha mẹ Giang Tự đến đón họ ở nhà ga. Lúc nhìn thấy người đàn ông bên cạnh anh họ hơi bất ngờ.
"Tiểu Thẩm hả?" Mẹ Giang còn nhớ rõ hắn. Dù hắn vay nặng lãi không trả nổi nhưng vẫn là đứa trẻ rất dễ mến.
Bà nhiệt tình nói: "Con trả hết nợ rồi hả?"
Bà nhớ quê Thẩm Phương Dục cũng ở thành phố B nên hỏi hắn: "Con tiện đường về nhà với Tiểu Tự à?"
"Cảm ơn chú dì đã quan tâm ạ." Thẩm Phương Dục cười lướt qua vấn đề thứ nhất, vừa định trả lời vấn đề thứ hai thì Giang Tự chợt nói.
"Cậu ấy về cùng con."
"Hả?" Hiển nhiên mẹ Giang hơi bất ngờ, nhưng bà cũng bình tĩnh lại rất nhanh.
"Không sao không sao, trong nhà có phòng trống."
"Làm phiền chú dì rồi ạ." Thẩm Phương Dục lễ phép khách sáo một câu, nhưng lại không giải thích vì sao hắn lại muốn đến nhà họ Giang.
Cha mẹ Giang trao đổi ánh mắt, trên xe về nhà bốn người đều im lặng đến kỳ lạ.
Giang Tự rất bận, bình thường nếu không phải lễ tết thì anh sẽ không về. Lần này đột nhiên thông báo về gấp, còn dẫn theo Thẩm Phương Dục nữa....
Những nghi ngờ trước đó dần hiện lên lại...
Về đến nhà đã hơn 9 giờ tối, Giang Tự và Thẩm Phương Dục đã ăn trên tàu rồi, còn cha mẹ Giang cũng đã ăn xong cơm tối từ sớm.
Sau khi hỏi han nhau vài câu, mẹ Giang cẩn thận quan sát Giang Tự, giống như muốn nhìn ra chút manh mối gì đó.
Đại khái nhận ra được tầm mắt của mẹ mình, Giang Tự bèn trực tiếp đi thẳng vào vấn đề mà không để họ nghi ngờ lâu: "Ba, mẹ, lần này con về là có chuyện muốn nói với ba mẹ."
Trong phòng khách, cha mẹ Giang ngồi trên chiếc sô pha dài giữa nhà, còn Giang Tự và Thẩm Phương Dục thì sóng vai ngồi trên chiếc sô pha kiểu cũ đối diện.
"Có chuyện gì vậy?" Mẹ Giang bị thái độ nghiêm túc của Giang Tự làm cho hoảng sợ. Bà cầm quả táo lên định gọt vỏ.
"Mới vừa về còn chưa uống miếng nước nào đâu. Ăn trái cây trước rồi tính ha."
"Không cần đâu, cảm ơn mẹ." Giang Tự mím mím môi, giọng nói khô khốc.
Thẩm Phương Dục im lặng nắm tay Giang Tự dưới lớp áo. Đại khái Giang Tự cũng đang cần sự cổ vũ nên không có tránh tay hắn.
Lòng bàn tay anh toát ra lớp mồ hôi mỏng nhưng giọng nói vẫn rất bình tĩnh.
"Ba mẹ còn nhớ trường hợp đàn ông mang thai ở nước Mỹ kia không?"
Cha Giang bối rối xoa tay, sắc mặt mẹ Giang cũng rất hồi hộp. Hai người liếc nhìn nhau rồi đồng loạt nhìn Giang Tự, mang theo chút khó hiểu quan tâm hỏi: "Sao vậy?"
"Con và người đó..." Giang Tự chậm rãi hít sâu, sau đó nói tiếp.
"Gặp trường hợp giống nhau."
"Con... con có ý gì hả?" Mẹ Giang run rẩy hỏi.
Giang Tự cúi đầu nhìn thoáng qua bụng dưới của mình, sau đó khẳng định dưới ánh mắt khiếp sợ của mẹ Giang: "Chính là ý đó mẹ."
Cha mẹ Giang nghe vậy thì ngây người ra rất lâu, tựa như không thể hiểu được ý Giang Tự muốn nói. Sau một lúc lâu, mẹ Giang mới hoảng loạn nói: "Con nói thật à Tiểu Tự? Tin tức đó... không phải chỉ là tin tức thôi sao? Sao lại xảy ra trên người con được?"
Thấy Giang Tự im lặng, mẹ Giang vô thức nhìn lướt qua bụng Giang Tự rồi vội nhìn chỗ khác như bị bỏng. Sau một lúc lâu, bà từ từ đứng lên, khó tin nói: "Con là đàn ông mà Tiểu Tự! Sao có thể... tại sao lại như vậy hả?!"
"Mẹ không tin đâu." Bà lắc đầu, bước lên phía trước muốn kéo Giang Tự, Thẩm Phương Dục đột nhiên đứng dậy cản bà, đẩy Giang Tự ra sau.
"Dì..."
Tiếng gọi này cũng làm mẹ Giang tỉnh lại sau giây phút ngơ ngẩn, bà cuối cùng cũng chú ý tới Thẩm Phương Dục: "Con..."
Bà chợt nhận ra gì đó, chỉ Thẩm Phương Dục nói: "Cho nên cậu tới đây là..."
"Cậu ấy cũng là ba đứa bé." Giang Tự trực tiếp trả lời bà.
Trước mắt mẹ Giang tối sầm, bà ôm ngực cẩn thận suy nghĩ lại chuyện cũ, sau đó nhìn Thẩm Phương Dục khó khăn xác nhận lại: "Vay nặng lãi?"
Thẩm Phương Dục cúi đầu: "Cháu bịa ạ."
"Vợ chết?"
Thẩm Phương Dục cắn chặt răng: "Cũng là bịa ạ."
Mẹ Giang thở dốc, ngón tay run rẩy: "Vậy còn con gái thì sao?"
"... Đây là thật ạ."
Mẹ Giang tan vỡ nhìn thoáng qua Giang Tự, giọng nói cũng run rẩy không ngừng: "Là trong bụng... Tiểu Tự... nhà chúng tôi..."
Thẩm Phương Dục cắn môi dưới: "Vâng dì."
Mẹ Giang xoay người giơ tay tát Giang Tự một cái. Giang Tự nhắm mắt lại nhưng cơn đau trong dự kiến lại không có xuất hiện. Anh mở mắt ra, phát hiện Thẩm Phương Dục đang cản tay mẹ anh, che chở cho anh ở phía sau.
"Chú dì... Có mâu thuẫn gì có thể từ từ nói được không ạ? Xin dì đừng động thủ." Thẩm Phương Dục nói.
"Nói? Nói cái cứt!"
Con trai gặp chuyện ngoài ý muốn khiến mẹ Giang không biết nên trút cảm xúc ra như thế nào. Giờ đã tìm được đối tượng nên bà chỉ tập trung xả vào Thẩm Phương Dục: "Mẹ nó cậu làm con trai tôi mang thai luôn rồi mà còn có mặt mũi nói chuyện hả? Cậu cút qua một bên cho tôi đi!"
"Vâng ạ, vâng ạ! Đều do cháu sai ạ."
Thẩm Phương Dục hơi trách móc: "Dì muốn đánh thì cứ đánh cháu, đừng đụng Giang Tự nha dì."
"Cậu đạo đức giả cái gì hả? Cậu cho rằng cậu là con trai người khác thì tôi không dám đánh cậu à?"
Lúc này ấn tượng tốt mà Thẩm Phương Dục cho cha mẹ Giang đã không còn chút tác dụng nào. Con trai chính là vảy ngược của mẹ Giang, hiện giờ bà như hổ cái bị cướp con vậy, chỉ hận không thể cắn chết Thẩm Phương Dục.
"Vâng vâng, dì đánh đi ạ. Chỉ cần dì không đánh Giang Tự thì cháu chắc chắn sẽ đứng im." Thẩm Phương Dục nói.
Mẹ Giang nghe xong càng tức điên hơn. Bà bỏ qua Thẩm Phương Dục, cố gắng đối mắt với Giang Tự đang được che chắn sau lưng hắn, tức giận nói: "Nó lừa con lên giường kiểu vậy đó hả? Giang Tự! Nếu con là con trai mẹ thì đừng có trốn tránh nữa. Con đi ra giải thích cho rõ ràng mọi chuyện là thế nào?!"
"Sự thật là chúng con uống nhiều quá nên xảy ra quan hệ ngoài ý muốn, không có ai lừa gạt con cả." Giang Tự đứng lên nói với mẹ Giang.
"Vậy rốt cuộc quan hệ của hai đứa là gì hả?" Không biết mẹ Giang lấy đâu ra cây chổi lông gà, bà nhìn chằm chằm Thẩm Phương Dục như hổ rình mồi."
"Đồng nghiệp ạ." Giang Tự nói.
Mẹ Giang thẳng tay quất chổi vào lưng Thẩm Phương Dục một cái. Thẩm Phương Dục bị đau rên lên một tiếng nhưng hắn vẫn đứng im không trốn như đã hứa.
"Mẹ!"
Giang Tự bước lên trước kéo Thẩm Phương Dục qua một bên, mẹ Giang đuổi theo cầm chổi lông gà chỉ vào hắn: "Rốt cuộc cậu tiếp cận Tiểu Tự nhà chúng tôi vì lý do gì hả? Vì tiền hay vì Tiểu Tự nhà chúng tôi hả?!"
"Cậu ấy dọn vào ở nhà con là để chăm sóc cho con! Cậu ấy cũng không cần gì ở con cả, chuyện này thật sự là ngoài ý muốn mà thôi mẹ!" Cảm xúc của Giang Tự có chút bất ổn.
Thẩm Phương Dục: "Dì...
"Cậu câm miệng cho tôi!"
Mẹ Giang mắng Thẩm Phương Dục xong lại nhìn Giang Tự, trong mắt chợt loé lên vẻ thất vọng: "Con vẫn luôn là niềm tự hào của mẹ mà, sao con lại làm ra chuyện này hả?"
Giang Tự quay mặt đi: "Con cũng không muốn..."
"Không thể phá bỏ đứa bé này à? Nếu con đã nói là ngoài ý muốn..." mẹ Giang nói.
"Không thể!" Giang Tự không hề do dự cắt lời bà.
"Giang Tự!"
Mẹ Giang kích động nói: "Con có biết chuyện này có nghĩa gì không? Đứa bé này sẽ huỷ hoại cuộc đời con! Sau này làm sao con kết hôn được, làm sao con tìm vợ được nữa?! Rồi con nói xem mẹ làm sao giải thích với người khác con trai của mẹ sẽ sinh con đây?!"
Giang Tự nhìn mẹ đang tức giận, chợt nhớ đến ngày anh nghe được Nhậm Hãn và Nhậm Miểu trò chuyện..
Ngày đó không biết Thẩm Phương Dục như nào, đột nhiên hỏi anh lúc dậy thì đã từng làm chuyện phản nghịch gì rồi.
Thật ra Giang Tự chưa từng làm chuyện gì phản nghịch cả. Từ bé đến lớn tính cách anh ưu tú, học hành giỏi giang, chuyện phản nghịch nhất chắc là lén đến tiệm net chơi trò chơi. Đám con trai mười mấy tuổi gần như đều trải qua chuyện này nên không có gì đáng nhắc tới cả.
Giang Tự nghĩ, chuyện ngược đời nhất đời này của anh chính là rõ ràng có thể phá bỏ đứa bé nhưng anh lại lựa chọn sinh đứa bé ngoài ý muốn này ra.
Hình như kỳ phản nghịch của anh tới quá trễ, nhưng đây là quyết định sau khi anh đã suy nghĩ cẩn thận rõ ràng.
Việc cần nghĩ anh đều đã nghĩ kỹ, sau này cần phải đối mặt với bất cứ chuyện gì anh cũng đều có thể.
Giang Tự không hề hối hận!
"Mẹ, cuộc đời của con con sẽ tự chịu trách nhiệm." Giang Tự nói.
"Mẹ thằng bé này..."
Cha Giang vẫn luôn im lặng chợt nói: "Em ngồi xuống trước nghe con nói rõ đã."
"Nói gì nữa? Nói nó lên giường với đàn ông như thế nào à? Hay nói nó không ra nam không ra nữ sinh con cho người ta?" Mẹ Giang tức giận đến mức nói không lựa lời.
Giang Tự nghe vậy sắc mặt đột nhiên thay đổi. Thẩm Phương Dục bắt kịp vẻ mặt anh, hắn kéo Giang Tự dựa vào trong ngực mình, khẽ bóp bóp cánh tay anh.
"Làm gì đó? Hai đứa ôm ôm ấp ấp trước mặt tôi là có ý gì hả?" Mẹ Giang hỏi.
Thẩm Phương Dục không buông tay: "Dì, Giang Tự nên nghỉ ngơi rồi. Người không xót cậu ấy nhưng cháu xót. Đợi dì bình tĩnh rồi chúng ta lại nói chuyện sau."
Hắn nói xong thì nhỏ giọng nói với Giang Tự: "Đi tắm trước đi nhé, được không?"
Mặt Giang Tự trắng bệch gật đầu, vừa xoay người đã bước hụt chân. Thẩm Phương Dục vội vàng đỡ nhưng anh chỉ xua xua tay rồi đi vào phòng tắm trong phòng ngủ.
Thấy Thẩm Phương Dục đi theo Giang Tự, cha Giang vẫn luôn im lặng gọi hắn lại, chỉ chỉ căn phòng cách xa phòng Giang Tự nhất, nói: "Tối nay cậu ngủ ở phòng đó."
"Cháu đi xả nước giúp cậu ấy." Thẩm Phương Dục nói.
"Tự Giang Tự tắm được, không cần cậu giúp." Cha Giang nói.
Thẩm Phương Dục hít sâu một hơi, mãi đến khi Giang Tự nói hắn ngồi lại đi, hắn mới đè vai Giang Tự nói: "Cậu cẩn thận một chút, chú ý an toàn nhé."
Phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào, ba người ngồi ngoài phòng khách lại im lặng đến kỳ lạ. Giống như Giang Tự không ở đây thì họ đã mất đi giao điểm để đối thoại vậy.
Một lát sau, tiếng nước dừng lại, Giang Tự mặc áo ngủ màu trắng cầm khăn lông đi ra. Anh đứng trước cửa phòng tắm nhìn thoáng qua ba người trong phòng khách, nói: "Con đi ngủ."
"Con..." Mẹ Giang còn muốn nói gì đó nhưng Giang Tự đã trực tiếp đóng cửa lại.
Nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ của Giang Tự bị đóng lại, Thẩm Phương Dục thở dài một tiếng. Hắn nhìn quả táo mới gọt vỏ được một nửa trên bàn trà, thấp giọng nói: "Chú dì, nếu chú dì đã bình tĩnh rồi thì nghe cháu nói hai câu nhé."
"Nói cái gì mà nói!"
Thấy mẹ Giang còn giận, cha Giang ngăn bà lại, hơi giận dữ nói: "Để cho nó nói."
Thẩm Phương Dục nhìn cha Giang rồi nhìn mẹ Giang: "Cháu và Giang Tự là hai người trưởng thành, có công việc, có thể tự chủ kinh tế, hoàn toàn có thể giấu diếm việc có con với chú dì cả đời. Chú dì có từng nghĩ vì sao Giang Tự lại muốn nói thẳng với chú dì hay không?"
"Tôi là mẹ nó, đương nhiên nó phải nói với tôi!"
"Ý cháu không phải vậy. Con lớn rời xa mẹ, nếu cậu ấy nghĩ không nói thì đừng nói dì là mẹ cậu ấy, cho dù dì là con giun trong bụng cậu ấy thì cũng chưa chắc biết được."
Mẹ Giang im lặng nhìn hắn, Thẩm Phương Dục nói tiếp: "Cháu biết, chú dì chỉ thấy trường hợp nam mang thai này trên báo đài nhưng chắc chắn chú dì không biết, trước khi có trường hợp ở Mỹ này thì đã từng có đàn ông mang thai rồi. Dì nghĩ lại xem vì sao những người đó không được đưa tin mà chỉ có trường hợp ở Mỹ mới được đưa tin?"
Thấy cha Giang mẹ Giang nghiêm túc nghe hắn nói, Thẩm Phương Dục ngừng một chút mới nói tiếp: "Bởi vì bọn họ đều phẫu thuật thất bại."
Cha Giang cau mày: "Ý cậu là..."
"Phẫu thuật sinh mổ ở đàn ông chắc chắn phải có rủi ro." Thẩm Phương Dục nói.
"Vậy Tiểu Tự... cũng, cũng phải mổ à?" Mẹ Giang hoảng loạn.
Thẩm Phương Dục gật đầu: "Vâng ạ."
Mẹ Giang lập tức trở nên hồi hộp, cha Giang ôm bà, ánh mắt nhìn Thẩm Phương Dục cũng hơi do dự. Lúc mới nghe tin bọn họ quá xúc động nên không có ai nghĩ tới vấn đề này cả.
So với chuyện bị sốc khi biết con trai mình mang thai thì bọn họ càng lo lắng hơn khi biết Giang Tự có thể gặp nguy hiểm.
"Cháu biết Giang Tự là niềm tự hào của chú dì. Mọi người thích khoe con cái cũng là chuyện bình thường." Thẩm Phương Dục nói.
Hắn nhìn hai người, mở miệng nói ra lời như đâm dao vào họ: "Chú dì cảm thấy chuyện con trai mang thai là chuyện mất mặt không chấp nhận được, làm thế nào cũng phải bắt cậu ấy kết hôn với cô gái có gia thế tốt rồi sinh một đóng cháu cho chú dì. Vậy thì chú dì mới có thể tiếp tục khoe ra trước mặt bạn bè thân thích, hưởng thụ cảm giác được họ hâm mộ mình."
"Nhưng đầu tiên, Giang Tự là con của chú dì, sau đó mới là công cụ để chú dì khoe khoang thành tựu. Nếu có một ngày Giang Tự không còn là niềm tự hào của chú dì nữa thì chẳng lẽ chú dì sẽ không yêu cậu ấy nữa sao?"
Thẩm Phương Dục nói xong, không đợi cha mẹ Giang trả lời đã lắc đầu phủ định trước: "Cháu nghĩ là sẽ không. Theo sự hiểu biết của cháu về tính cách của Giang Tự thì cậu ấy hẳn là đứa trẻ lớn lên trong tình yêu thương. Cho dù chú dì có khiến cho cậu ấy thấy áp lực nhưng chú dì cũng thật lòng mong cậu ấy tốt hơn."
Hắn nhìn thoáng qua cửa phòng ngủ của Giang Tự: "Thứ con trai chú dì đang đối mặt hiện giờ là cửa ải khó khăn nhất của cuộc đời cậu ấy. Cháu nghĩ bất kể là cháu hay chú dì thì đều nên ủng hộ chứ không phải chế nhạo cậu ấy."
Sắc mặt mẹ Giang đã hơi thả lỏng, sau một lúc bà mới phản bác: "Tôi bảo nó kết hôn cũng vì muốn tốt cho nó. Nếu không kết hôn cũng không có con, sau này già rồi đáng thương biết bao."
"Dì chưa từng thử trải nghiệm cuộc sống của người không có con thì dù có nói gì cũng chỉ là lý luận suông thôi ạ. Huống hồ giờ Giang Tự đã có con rồi, cậu ấy cũng muốn đứa bé này nữa." Thẩm Phương Dục nói.
Hắn rũ mắt: "Cháu và cậu ấy đã bàn bạc rồi, sau này cháu cũng không kết hôn, hai chúng cháu cùng nhau nuôi lớn đứa bé này. Về sau già rồi thì chắp vá sống chung với nhau, cũng sẽ không tệ hơn người khác được."
"Nhưng mà... Làm gì có chuyện như vậy. Hai đứa là mối quan hệ gì chứ, còn định sống chung cả đời?" Mẹ Giang nói.
"Theo lời Giang Tự nói thì là đồng nghiệp, theo cháu nói thì..."
Thẩm Phương Dục dừng một chút, nuốt lại lời mình muốn nói: "Vẫn là theo lời cậu ấy đi ạ. Là đồng nghiệp."
"Nhưng bất kể chúng cháu có quan hệ gì thì chúng cháu cũng có thể vui vẻ cùng nhau trải qua, cùng nhau nuôi nấng đứa bé thật tốt."
Thẩm Phương Dục nói: "Dì yên tâm, cháu và chú dì giống nhau, đều hy vọng Giang Tự được bình an hạnh phúc."
Hắn đứng lên nói với mẹ Giang: "Nếu có thể, cháu mong dì có thể xin lỗi cậu ấy. Câu nói khi nãy dì nói làm tổn thương người khác rất nhiều."
Thẩm Phương Dục dừng tại đây, không nói thêm gì nữa. Phần còn lại hắn muốn để cho cha mẹ Giang có thời gian suy nghĩ kỹ càng.
Mà cách phòng khách không xa, không ai chú ý đến cửa phòng ngủ của Giang Tự không biết bị mở ra khi nào.
Cánh cửa hé ra khe hở nhỏ, người bên trong đang nắm tay cầm cửa, im lặng đến kỳ lạ.
Mãi đến khi cuộc nói chuyện chấm dứt, người sau cửa mới yên lặng đóng cửa lại.
———
Haizzz sao mà sầu théee ?
Chương trước Chương tiếp
Loading...