Bác Sĩ Giang Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Chương 47: Đuổi theo vợ hả?
Thẩm Phương Dục cảm thấy hình như mấy dây thần kinh trong não hắn đột nhiên bị đứt hết cả rồi. Ngồi im hồi lâu mà đầu óc hắn vẫn rối tung, dường như hắn chẳng thể nghe được bất cứ âm thanh nào bên ngoài.
"Vậy... là chuyện tốt mà." Thẩm Phương Dục bối rối nói. Hình như hắn đã không thể giải thích nổi mình đang nói gì nữa, cũng không thể hiểu được vì sao hắn lại nói những lời này.
"Chúc mừng cậu.."
Giang Tự nhìn hắn, vẻ mặt có chút phức tạp.
"Vì sao lại có vẻ mặt này, cậu nên vui vẻ mới đúng." Thẩm Phương Dục nói.
Hắn ngồi thẳng dậy, mở laptop ra bắt đầu tìm kiếm tin tức mới nhất. Quả nhiên luận văn của bác sĩ Kenn đã khuấy động con sóng trong lĩnh vực này rồi. Thấy mọi người đều đang bàn tán xôn xao, Thẩm Phương Dục nhấp vào trang web của tạp chí nhưng đợi mãi vẫn chưa load được.
... Vốn dĩ vào trang web nước ngoài đã rất dễ bị lag rồi, cộng thêm lúc này chỉ sợ đang có vô sống đồng nghiệp trên toàn cầu chen chúc tới để download luận văn cùng các số liệu liên quan của bác sĩ Kenn xuống nên mới đứng lâu vậy.
"Mạng yếu quá không vào trang web được." Thẩm Phương Dục nói.
Giang Tự dừng một chút, nói: "Tôi vào được rồi."
"Quả nhiên là wifi nhà cậu, không quen tôi nên không cho tôi vào, chỉ cho cậu vào thôi." Thẩm Phương Dục cười tự giễu.
Giang Tự hơi cau mày: "Cậu đang nói nhảm gì đó?"
Có lẽ do đã uống rượu nên đại não vốn đã mệt mỏi trở nên chết lặng, Thẩm Phương Dục có chút không muốn che giấu cảm xúc của mình nữa: "Tôi nói sai à? Tôi chỉ là khách thôi cậu biết mà, wifi nhà cậu cũng biết rõ." Chỉ có hắn là không rõ mà thôi.
"Cậu đừng mượn rượu làm càn."
Giang Tự gửi file số liệu cho Thẩm Phương Dục bằng wechat rồi bật máy chiếu trong phòng khách lên, anh kết nối với máy tính xong thì mở video ghi hình cuộc phẫu thuật của bác sĩ Kenn ra bắt đầu chiếu.
Toàn bộ video kéo dài hơn 4 tiếng đồng hồ, góc quay rất rõ ràng. Hai người họ ngồi ở hai đầu sô pha im lặng xem, giữa chừng cũng sẽ trao đổi với nhau vài câu, giống như lúc đang đi theo trưởng khoa Thôi học vậy.
Con người bác sĩ Kenn lạnh lùng kiêu ngạo nhưng y thuật thì đúng là rất siêu phàm, đối mặt với những tình huống đột phát giữa cuộc phẫu thuật cũng giải quyết rất quyết đoán và chính xác, là một bác sĩ phẫu thuật xuất sắc thật sự.
Bốn tiếng đồng hồ tưởng như rất dài nhưng thật ra lại có vẻ hơi ngắn trong đêm nay. Theo tiếng nhảy nhót hưng phấn "Congratulations!" liên tiếp thì video cũng kết thúc, trên màn hình đen kịt bắt đầu hiện lên danh sách cảm ơn.
Giang Tự duỗi tay cầm điều khiển từ xa bấm tạm dừng xong phòng khách bỗng im lặng, không ai lên tiếng.
Nếu là trước đây thì hẳn là bọn họ sẽ nhanh chóng bắt đầu thảo luận phân tích cuộc phẫu thuật này. Nhưng hôm nay bầu không khí giữa bọn họ rất kỳ lạ, Giang Tự không lên tiếng, Thẩm Phương Dục cũng im lặng.
Ánh trăng ngoài cửa sổ lạnh lẽo, những lá cây cảm nhận được mùa thu sớm nhất đã bắt đầu rơi xuống.
Sau khi im lặng thật lâu, Thẩm Phương Dục lên tiếng trước: "Tôi đã thử tìm tư liệu nhưng bởi vì ca bệnh tương tự quá ít nên hiện tại không có bằng chứng gì cho thấy nguy cơ từ việc đàn ông phá thai sẽ thấp hơn so với việc sinh mổ cả. Mặc dù cậu sẽ phá thai nhưng suy xét đến những nguy cơ tiềm ẩn thì so với việc mổ nội soi, tôi càng thiên về phía mổ mở ổ bụng hơn."
Thẩm Phương Dục chỉ vào màn hình: "Bác sĩ Kenn cũng mổ mở ổ bụng, đây là tài liệu hoàn chỉnh nhất chúng ta có được cho đến hiện tại. Hơn nữa cấu tạo cơ thể của đàn ông cũng khác phụ nữ, mở ổ bụng ra có thể khiến bác sĩ mổ chính cảm nhận rõ ràng và trực quan về cấu tạo và trạng thái của toàn bộ khoang bụng hơn nhiều."
"Tôi còn muốn xem lại video ghi hình và ghi chép của ca bệnh này thêm vài lần nữa. Nếu cậu quyết định để tôi mổ chính thì trước buổi tối ngày mai tôi sẽ gửi phương án giải phẫu sơ thảo cho cậu. Cậu cố gắng chừa thời gian rảnh vào tối mai đi, chúng ta cùng bàn bạc một chút."
Thẩm Phương Dục nói: "Bây giờ tôi sẽ gửi mail cho bác sĩ Kenn, cố gắng cùng trao đổi một lần trước khi phẫu thuật cho cậu."
"Nếu cậu muốn ra nước ngoài làm..."
"Thẩm Phương Dục!" Giang Tự chợt cắt ngang lời hắn.
"Tạm thời tôi không muốn thảo luận chuyện này với cậu."
Giang Tự không thể hiểu được cảm xúc của chính mình. Anh chỉ là nhớ tới mấy túi nilon chứa đầy quần áo và đồ chơi của trẻ sơ sinh trong phòng làm việc.
Trước đó không lâu bọn họ mới mua đủ thứ đồ cho con bé, vậy mà bây giờ lại đang bàn nhau làm sao để bỏ nó đi.
"Trễ rồi, tôi đi tắm trước đây." Giang Tự nói.
Hôm nay anh rất mệt, sau khi tan làm phải đi ăn bữa cơm ứng phó người ta, sau đó lại bất ngờ nhận được tin tức này. Rồi anh lại phải ngồi im trên sô pha tập trung xem hết một cái video dài 4 tiếng đồng hồ.
"Đừng kéo dài nữa.." Thẩm Phương Dục lại nhéo nhéo ấn đường.
"Giải quyết chuyện đứa bé sớm một chút thì cậu cũng có thể nhanh chóng theo đuổi cô Tào rồi."
Vốn dĩ cảm xúc của hắn đang tồi tệ cộng thêm sự k/ích thích của chất cồn khiến Thẩm Phương Dục nói năng không lựa lời.
Thật ra điều hắn muốn nói chính là... Nếu sớm biết đó là sắp xếp cho việc xem mắt thì hắn sẽ không cố gắng để Giang Tự đi biểu diễn tiết mục như vậy đâu.
Giang Tự nghe vậy, động tác đứng dậy bỗng dừng lại. Anh nhìn Thẩm Phương Dục với vẻ mặt khó tin, giọng nói cũng run lên vì tức giận.
"Chúng ta đã biết nhau 10 năm rồi Thẩm Phương Dục. Trong lòng cậu tôi là loại người như vậy à?"
"Giang Tự..."
"Câm miệng!"
Giang Tự đứng lên, giận dữ bỏ vào phòng ngủ đóng sầm cửa lại. Thẩm Phương Dục ngồi tại chỗ cáu kỉnh vuốt mặt.
Sau một lúc lâu, cửa phòng rầm một tiếng mở ra. Ván cửa đập vào tường phát ra tiếng vang thật lớn.
Thẩm Phương Dục nhìn qua thì thấy Giang Tự đang kéo vali ra đến cửa thay giày.
"Cậu đi đâu?!" Hắn đứng bật dậy hỏi.
"Đã trễ vậy rồi có chuyện gì ngày mai nói sau, cậu đừng chạy lung tung."
Giang Tự không để ý đến hắn, để lại một chữ "Biến!" rồi trực tiếp mở ra. Thẩm Phương Dục vội đuổi theo nhưng hắn mới uống rượu xong có hơi say, mới nhúc nhích đã thấy hoa mắt chóng mặt. Vừa sơ ý một chút đã vấp phải giày của Giang Tự, đợi đến lúc hắn đứng thẳng dậy thì cửa thang máy cũng đóng lại rồi.
Thẩm Phương Dục lập tức thay giày chạy xuống lầu, lúc hắn chạy đến bãi đỗ xe mới phát hiện Giang Tự không có lái xe đi. Hắn lại vội chạy từ tầng hầm lên tầng 1 rồi chạy thẳng ra cửa chung cư. Giang Tự vừa ngồi vào taxi, chỉ để lại cho hắn một đuôi xe đang nhả khói mà thôi.
Thẩm Phương Dục đổ đầy mồ hôi trong thời tiết mùa thu khi hắn chỉ mặc có một cái áo duy nhất. Đã hơn 12 giờ rồi, đoạn đường này cũng không dễ bắt xe, hẳn là Giang Tự đã đặt xe trong tháng máy trước rồi. Bây giờ hắn mới đặt xe thì sợ không kịp nữa.
Thẩm Phương Dục thở hổn hển mấy hơi, hắn bất chấp tất cả đứng bên đường điên cuồng vẫy tay với từng chiếc xe chạy qua. Một chiếc ô tô màu xám nhỏ có lẽ thấy hắn sốt ruột quá nên ngừng lại trước mặt hắn, ông anh lái xe tốt bụng hạ kính xe xuống hỏi thăm: "Chú em sao đấy?"
"Ông anh có thể chở tôi đi một đoạn đường giùm được không?" Thẩm Phương Dục chỉ vào bóng dáng chiếc taxi chở Giang Tự ở xa, cúi người thở dốc nói: "Giúp tôi đuổi theo chiếc xe kia, anh muốn bao nhiêu tiền cũng được."
Chủ xe nhìn hắn đánh giá một chút. Người trẻ tuổi trước mắt vẫn đang mặc quần áo ở nhà, vừa nhìn đã biết là vội đuổi theo từ trong nhà ra đây, chủ xe gật đầu: "Được rồi cậu lên xe đi."
Thẩm Phương Dục lên xe, chủ xe vừa đạp chân ga vừa hỏi: "Đuổi theo vợ hả?"
"Không phải..."
"Vậy là bạn gái à?" Giọng nói của chủ xe mang theo chút trêu chọc.
"Yên tâm đi, có gì mà ngại đâu. Anh đây là người từng trải mà, tính tình vợ anh cũng dữ lắm, đụng một cái là nửa đêm cũng bỏ nhà đi đó."
Đầu óc Thẩm Phương Dục lúc này đang rối bời nên cũng không biết nên nói gì. Hắn hơi miễn cưỡng cười cười với chủ xe, còn đưa qua 200 tệ nữa.
"Không cần đâu, anh đây cũng không phải tài xế taxi, chỉ giúp người đang gấp mà thôi." Chủ xe xua tay.
"Đầu giường cãi nhau cuối giường hoà, có mâu thuẫn nào mà không giải quyết được đâu."
Chủ xe hiền lành nhiệt tình, vốn tan làm rồi định về nhà ai ngờ lại gặp Thẩm Phương Dục đang gặp khó khăn nên nói gì cũng phải giúp hắn đuổi theo xe taxi kia.
Sau khi Giang Tự thấy Thẩm Phương Dục lên xe qua kính chiếu hậu thì liền nói với tài xế: "Bác tài cắt đuôi chiếc xe màu xám kia giúp tôi với, nó đang đuổi theo tôi đấy."
Nếu Thẩm Phương Dục gặp được ông anh tốt bụng theo kịch bản phim tâm lý gia đình chiếu lúc 8 giờ rưỡi tối thì Giang Tự lại gặp được tài xế theo kịch bản phim xã hội đen Hồng Kông. Bác tài nhỏ con mang tâm hồn thiếu niên trịnh trọng cam kết với Giang Tự: "Cậu yên tâm đi!"
Sau đó tài xế đạp chân ga, trong nháy mắt trở thành "soái ca" nhất thành phố A vào lúc rạng sáng.
Giang Tự bị quán tính đẩy cả người dính vào ghế dựa, nhìn tốc độ xe luôn bị tài xế ép đến gần mức tối đa. Sau đó thấy tài xế điên cuồng chuyển làn trên đường phố tấp nập, qua lại giữa những hẻm nhỏ. Mạo hiểm k/ích thích chạy qua chạy lại mấy lần mới hỏi: "Cậu muốn đi đâu ấy nhỉ?"
Giang Tự: "..."
Trước toà nhà yên tĩnh, dưới ánh đèn đêm khuya, vị tài xế bị cảnh sát trong phim Hồng Kông xuyên vào này cuối cùng cũng đạp phanh, đưa Giang Tự đến đích.
Tài xế lấy vali xuống giúp anh, xoa xoa tay hỏi: "Tôi lái xe thế nào?"
Giang Tự tưởng ý tài xế muốn thêm tiền, đang định mấy thêm tiền ra thì tài xế vội từ chối nói: "Tôi không lấy thêm tiền đâu."
Lúc này trông tài xế rất kích động vì adrenalin đang dâng trào: "Tôi chỉ muốn biết... Cậu cảm thấy tôi lái xe thế nào thôi?"
Giang Tự khó hiểu, vì sao thời buổi này chỉ bắt taxi thôi cũng có thể gặp một tài xế thích diễn như Thẩm Phương Dục vậy chứ?
Giang Tự khó khăn an ủi cái dạ dày đang sóng cuộn biển gầm, cố gắng nhịn cảm giác muốn nôn xuống, bất đắc dĩ khen: "Anh lái xe tốt lắm, lần sau đừng lái nữa ha."
Lúc Giang Tự kéo vali đi vào nhà Đường Khả thì Thẩm Phương Dục và ông anh chủ xe đang mờ mịt ngừng ở một cái ngã ba. Hai người nhìn nhau một lúc lâu, sau đó nói: "Có thể chú em không đuổi theo vợ kịp rồi..."
Chủ xe nắm tóc nói: "Anh đây vẫn nghe nói tài xế taxi ở thành phố A toàn thứ dữ, cuối cùng hôm nay cũng được gặp rồi."
Chủ xe hỏi Thẩm Phương Dục: "Chú em có thấy được cái xe kia rẽ đi đâu không?"
Vốn dĩ Thẩm Phương Dục có hơi mơ hồ, trên đường nhiều xe taxi giống nhau như vậy nên hắn cũng không phân biệt được.
"Không thì chú em đoán xem vợ chú em sẽ đi đâu? Nhà mẹ vợ chú em thì sao?" Ông anh chủ xe hỏi.
Tuy Thẩm Phương Dục đã phủ nhận vài lần nhưng ông anh này vẫn kiên quyết cho rằng hắn chọc vợ tức giận bỏ đi. Thẩm Phương Dục lười giải thích, nói theo: "Cha mẹ cậu ấy không sống ở thành phố A."
"Anh chị em thì sao?"
"Cậu ấy là con một."
"Vậy thì bạn thân? Chú em nghĩ lại xem vợ chú có cô bạn thân nào không?" Ông anh chủ xe nói.
Thẩm Phương Dục thở dài một hơi hạ cửa kính xe xuống. Ban đêm của mùa thu sương dày, gió lạnh thổi vào khiến cơ thể hắn vừa nóng vừa lạnh, làm hắn nhịn không được rùng mình một cái.
Sau một lát, Thẩm Phương Dục gọi điện thoại cho Đường Khả.
Tiếng chuông vang lên, Đường Khả thấy người gọi tới thì vội tắt chuông nhìn qua cửa nhà tắm. Tiếng vòi sen rất lớn, cũng không có vẻ sẽ dừng lại, cậu ta thở phào cầm điện thoại đi ra ban công.
"Thẩm Phương Dục?"
"Là tôi đây. Giang Tự có đến nhà cậu không?" Thẩm Phương Dục hỏi.
Đường Khả không trả lời hắn mà chất vấn trước: "Lần trước hai người còn quanh co trước mặt tôi, giờ cậu nói thật cho tôi xem, hiện tại cậu và Giang Tự đang sống chung với nhau đúng không?"
Vừa nãy Giang Tự kéo vali đến đây với vẻ mặt mệt mỏi, cậu ta hỏi cái gì anh cũng không nói. Bây giờ Thẩm Phương Dục lại gọi điện đến, cho dù Đường Khả có ngốc thì cũng phải hiểu ra tám chín phần mười rồi.
Giang Tự sống một mình nên cho dù có xảy ra chuyện lớn gì thì cũng không đến mức khiến anh kéo vali chạy đến chỗ cậu ta được. Trừ khi trong nhà anh còn có người khác nữa.
Lần trước lúc khám thai hai người họ nói chuyện đã nghe là lạ rồi, hôm nay xem như suy nghĩ của Đường Khả đã được chứng minh.
"Giang Tự sợ cuộc sống bình thường thoải mái quá nên một hai phải tự làm khổ mình hả?" Đường Khả cực kỳ khó hiểu.
"Rốt cuộc sao cậu có thể lừa cậu ấy để vào nhà cậu ấy ở được vậy?"
"Trước tiên đừng nói chuyện này nữa. Giờ tôi có thể đến nhà cậu không? Tôi muốn gặp cậu ấy." Thẩm Phương Dục nói.
"Cậu về trước đi, Giang Tự đang tắm rửa. Lát nữa tôi hỏi ý cậu ấy một chút rồi trả lời cậu sau."
Thẩm Phương Dục biết rõ tính Giang Tự nên hắn không nói thêm gì nữa. Sau khi cúp máy, hắn nói với ông anh chủ xe: "Có thể làm phiền anh chở tôi về với được không?"
Chủ xe nhìn vẻ mặt ủ rũ của hắn, nhịn không được an ủi nói: "Không sao, chú em cứ thật lòng xin lỗi vợ đi. Vợ chú em yêu chú thì cuối cùng cũng sẽ tha thứ cho chú thôi."
Thẩm Phương Dục lắc lắc đầu: "Ông anh, bọn tôi thật sự không phải người yêu. Đừng nói yêu, chỉ sợ cậu ấy... thấy tôi rất phiền, muốn nhanh thoát khỏi tôi hơn đấy."
"Vậy là chú em đang theo đuổi cổ hả? Nhưng mà không có ai theo đuổi người ta mà nửa đêm xông vào nhà người ta đâu nha, cái này chắc cũng làm cổ sợ lắm đó." Ông anh chủ xe nói.
"Cũng không phải.. Bọn tôi là đồng nghiệp, xem như cộng sự đang hợp tác... một dự án thôi."
Thẩm Phương Dục thở dài: "Mối quan hệ của chúng tôi vẫn luôn không tốt, cậu ấy cũng không muốn hợp tác với tôi đâu. Chẳng qua trước đó có vài nguyên nhân bất khả kháng nên không thể không hợp tác. Hiện tại nguyên nhân đó cũng biến mất, chắc là cậu ấy cũng định cắt đứt với tôi rồi."
Có lẽ là do ban đêm cùng với một ông anh nhiệt tình là chất xúc tác tốt nhất để nói chuyện. Lúc Thẩm Phương Dục phản ứng lại thì hắn mới nhận ra bản thân đã nói nhiều đến vậy với một người xa lạ.
Ánh mắt chủ xe sáng ngời có thần nhìn hắn, hàng mày rậm cau lại thành chữ "xuyên" 川
Thẩm Phương Dục cảm thấy đêm nay hắn nói hơi nhiều, xua xua tay nói: "Tôi chỉ là..."
"Hiểu, anh đây hiểu. Chỉ là chú em vẫn muốn tiếp tục hợp tác đúng không?"
Thẩm Phương Dục im lặng không hé răng.
"Cậu ấy muốn chấm dứt nhưng chú em không muốn. Cãi nhau vì chuyện này à?" Chủ xe hỏi.
"Cũng không hẳn.."
"Vậy đồng nghiệp kia của chú em vì sao lại giận như vậy? Mọi việc đều phải có nguyên nhân."
Thẩm Phương Dục nghĩ nghĩ: "Lúc tôi nói chấm dứt là cậu ấy tức giận lên."
"Lý lẽ của chú em mâu thuẫn quá. Không phải chú em nói đồng nghiệp kia muốn chấm dứt sao? Vậy cậu ấy còn tức giận gì nữa?"
"Là do tôi nói năng khó nghe, xúc phạm cậu ấy."
"Ài thằng nhóc này." Chủ xe nghiêm túc hẳn.
"Anh đây thấy chú là kiểu trong nhà chưa rõ ngoài ngõ đã tường đấy. Anh hỏi chú một câu, người đồng nghiệp kia có chính thức nói chấm dứt với chú em không?"
Thẩm Phương Dục im lặng một lát, sau đó lắc đầu: "Nhưng chấm dứt mọi chuyện mới tốt cho cậu ấy."
"Chú em không phải cậu ấy sao biết được cậu ấy cảm thấy đó là chuyện tốt hả?"
"Nhưng lúc trước thái độ của cậu ấy cũng rất cương quyết..."
"Lúc trước là lúc trước thôi. Đứa nhóc nhà anh đây còn lúc khóc lúc cười đây. Thời tiết còn thay đổi bất thường thì sao con người không thể thay đổi suy nghĩ được?"
Chủ xe khuyên nhủ: "Chú em nghe anh khuyên một câu. Trước tiên xin lỗi đồng nghiệp cho đàng hoàng, sau đó hỏi kỹ người ta xem rốt cuộc là người ta có muốn chấm dứt hay không? Nếu người đồng nghiệp đó thật sự muốn chấm dứt thì thôi, còn nếu không phải thì chú em phải thẳng thắn nói chuyện cho rõ ràng. Đừng có đoán tới đoán lui nữa, tình cảm có tốt tới đâu thì tự suy diễn nhiều quá cũng sẽ gây ra hiểu lầm chứ đừng nói gì."
Chủ xe nói không sai, nhưng chủ xe không biết chuyện đó nào phải hợp tác dự án gì, mà là một đứa bé thật sự. Cho nên không thể có chuyện Giang Tự không muốn chấm dứt đâu.
Giang Tự có tài hoa, cũng có khát vọng. Cách anh thực hiện giá trị cuộc sống không nằm ở chuyện sinh con này, đứa bé với anh chỉ là một gánh nặng mà thôi. Thẩm Phương Dục biết hắn không thể ích kỷ được.
Nhưng hắn thật sự không có sức lực để giải thích cho một người xa lạ.
Xe lái về khu chung cư nhà Giang Tự, Thẩm Phương Dục rũ mắt lặng lẽ nhét 200 tệ xuống dưới ghế.
Mặc dù chủ xe không thể giúp hắn nhưng ý tốt của người ta Thẩm Phương Dục cảm nhận được hết. Hơn nửa đêm rồi còn chở hắn chạy tới chạy lui cũng không dễ dàng. Thẩm Phương Dục mở cửa xe đi xuống, sau đó nghiêm túc cảm ơn chủ xe một lần nữa.
Ông anh chủ xe nhìn theo bóng lưng hắn, lắc đầu thở dài: "Người trẻ tuổi... toàn thích dày vò nhau."
———
Đang stress vụ thi cử mà edit còn gặp 2 bác sĩ cãi nhau nữa. Sầu hết sức (;"༎ຶД༎ຶ")
Tui định hông đăng mà hoy đăng luôn đi, lỡ rồi sầu tập thể cho nó vui ?
"Vậy... là chuyện tốt mà." Thẩm Phương Dục bối rối nói. Hình như hắn đã không thể giải thích nổi mình đang nói gì nữa, cũng không thể hiểu được vì sao hắn lại nói những lời này.
"Chúc mừng cậu.."
Giang Tự nhìn hắn, vẻ mặt có chút phức tạp.
"Vì sao lại có vẻ mặt này, cậu nên vui vẻ mới đúng." Thẩm Phương Dục nói.
Hắn ngồi thẳng dậy, mở laptop ra bắt đầu tìm kiếm tin tức mới nhất. Quả nhiên luận văn của bác sĩ Kenn đã khuấy động con sóng trong lĩnh vực này rồi. Thấy mọi người đều đang bàn tán xôn xao, Thẩm Phương Dục nhấp vào trang web của tạp chí nhưng đợi mãi vẫn chưa load được.
... Vốn dĩ vào trang web nước ngoài đã rất dễ bị lag rồi, cộng thêm lúc này chỉ sợ đang có vô sống đồng nghiệp trên toàn cầu chen chúc tới để download luận văn cùng các số liệu liên quan của bác sĩ Kenn xuống nên mới đứng lâu vậy.
"Mạng yếu quá không vào trang web được." Thẩm Phương Dục nói.
Giang Tự dừng một chút, nói: "Tôi vào được rồi."
"Quả nhiên là wifi nhà cậu, không quen tôi nên không cho tôi vào, chỉ cho cậu vào thôi." Thẩm Phương Dục cười tự giễu.
Giang Tự hơi cau mày: "Cậu đang nói nhảm gì đó?"
Có lẽ do đã uống rượu nên đại não vốn đã mệt mỏi trở nên chết lặng, Thẩm Phương Dục có chút không muốn che giấu cảm xúc của mình nữa: "Tôi nói sai à? Tôi chỉ là khách thôi cậu biết mà, wifi nhà cậu cũng biết rõ." Chỉ có hắn là không rõ mà thôi.
"Cậu đừng mượn rượu làm càn."
Giang Tự gửi file số liệu cho Thẩm Phương Dục bằng wechat rồi bật máy chiếu trong phòng khách lên, anh kết nối với máy tính xong thì mở video ghi hình cuộc phẫu thuật của bác sĩ Kenn ra bắt đầu chiếu.
Toàn bộ video kéo dài hơn 4 tiếng đồng hồ, góc quay rất rõ ràng. Hai người họ ngồi ở hai đầu sô pha im lặng xem, giữa chừng cũng sẽ trao đổi với nhau vài câu, giống như lúc đang đi theo trưởng khoa Thôi học vậy.
Con người bác sĩ Kenn lạnh lùng kiêu ngạo nhưng y thuật thì đúng là rất siêu phàm, đối mặt với những tình huống đột phát giữa cuộc phẫu thuật cũng giải quyết rất quyết đoán và chính xác, là một bác sĩ phẫu thuật xuất sắc thật sự.
Bốn tiếng đồng hồ tưởng như rất dài nhưng thật ra lại có vẻ hơi ngắn trong đêm nay. Theo tiếng nhảy nhót hưng phấn "Congratulations!" liên tiếp thì video cũng kết thúc, trên màn hình đen kịt bắt đầu hiện lên danh sách cảm ơn.
Giang Tự duỗi tay cầm điều khiển từ xa bấm tạm dừng xong phòng khách bỗng im lặng, không ai lên tiếng.
Nếu là trước đây thì hẳn là bọn họ sẽ nhanh chóng bắt đầu thảo luận phân tích cuộc phẫu thuật này. Nhưng hôm nay bầu không khí giữa bọn họ rất kỳ lạ, Giang Tự không lên tiếng, Thẩm Phương Dục cũng im lặng.
Ánh trăng ngoài cửa sổ lạnh lẽo, những lá cây cảm nhận được mùa thu sớm nhất đã bắt đầu rơi xuống.
Sau khi im lặng thật lâu, Thẩm Phương Dục lên tiếng trước: "Tôi đã thử tìm tư liệu nhưng bởi vì ca bệnh tương tự quá ít nên hiện tại không có bằng chứng gì cho thấy nguy cơ từ việc đàn ông phá thai sẽ thấp hơn so với việc sinh mổ cả. Mặc dù cậu sẽ phá thai nhưng suy xét đến những nguy cơ tiềm ẩn thì so với việc mổ nội soi, tôi càng thiên về phía mổ mở ổ bụng hơn."
Thẩm Phương Dục chỉ vào màn hình: "Bác sĩ Kenn cũng mổ mở ổ bụng, đây là tài liệu hoàn chỉnh nhất chúng ta có được cho đến hiện tại. Hơn nữa cấu tạo cơ thể của đàn ông cũng khác phụ nữ, mở ổ bụng ra có thể khiến bác sĩ mổ chính cảm nhận rõ ràng và trực quan về cấu tạo và trạng thái của toàn bộ khoang bụng hơn nhiều."
"Tôi còn muốn xem lại video ghi hình và ghi chép của ca bệnh này thêm vài lần nữa. Nếu cậu quyết định để tôi mổ chính thì trước buổi tối ngày mai tôi sẽ gửi phương án giải phẫu sơ thảo cho cậu. Cậu cố gắng chừa thời gian rảnh vào tối mai đi, chúng ta cùng bàn bạc một chút."
Thẩm Phương Dục nói: "Bây giờ tôi sẽ gửi mail cho bác sĩ Kenn, cố gắng cùng trao đổi một lần trước khi phẫu thuật cho cậu."
"Nếu cậu muốn ra nước ngoài làm..."
"Thẩm Phương Dục!" Giang Tự chợt cắt ngang lời hắn.
"Tạm thời tôi không muốn thảo luận chuyện này với cậu."
Giang Tự không thể hiểu được cảm xúc của chính mình. Anh chỉ là nhớ tới mấy túi nilon chứa đầy quần áo và đồ chơi của trẻ sơ sinh trong phòng làm việc.
Trước đó không lâu bọn họ mới mua đủ thứ đồ cho con bé, vậy mà bây giờ lại đang bàn nhau làm sao để bỏ nó đi.
"Trễ rồi, tôi đi tắm trước đây." Giang Tự nói.
Hôm nay anh rất mệt, sau khi tan làm phải đi ăn bữa cơm ứng phó người ta, sau đó lại bất ngờ nhận được tin tức này. Rồi anh lại phải ngồi im trên sô pha tập trung xem hết một cái video dài 4 tiếng đồng hồ.
"Đừng kéo dài nữa.." Thẩm Phương Dục lại nhéo nhéo ấn đường.
"Giải quyết chuyện đứa bé sớm một chút thì cậu cũng có thể nhanh chóng theo đuổi cô Tào rồi."
Vốn dĩ cảm xúc của hắn đang tồi tệ cộng thêm sự k/ích thích của chất cồn khiến Thẩm Phương Dục nói năng không lựa lời.
Thật ra điều hắn muốn nói chính là... Nếu sớm biết đó là sắp xếp cho việc xem mắt thì hắn sẽ không cố gắng để Giang Tự đi biểu diễn tiết mục như vậy đâu.
Giang Tự nghe vậy, động tác đứng dậy bỗng dừng lại. Anh nhìn Thẩm Phương Dục với vẻ mặt khó tin, giọng nói cũng run lên vì tức giận.
"Chúng ta đã biết nhau 10 năm rồi Thẩm Phương Dục. Trong lòng cậu tôi là loại người như vậy à?"
"Giang Tự..."
"Câm miệng!"
Giang Tự đứng lên, giận dữ bỏ vào phòng ngủ đóng sầm cửa lại. Thẩm Phương Dục ngồi tại chỗ cáu kỉnh vuốt mặt.
Sau một lúc lâu, cửa phòng rầm một tiếng mở ra. Ván cửa đập vào tường phát ra tiếng vang thật lớn.
Thẩm Phương Dục nhìn qua thì thấy Giang Tự đang kéo vali ra đến cửa thay giày.
"Cậu đi đâu?!" Hắn đứng bật dậy hỏi.
"Đã trễ vậy rồi có chuyện gì ngày mai nói sau, cậu đừng chạy lung tung."
Giang Tự không để ý đến hắn, để lại một chữ "Biến!" rồi trực tiếp mở ra. Thẩm Phương Dục vội đuổi theo nhưng hắn mới uống rượu xong có hơi say, mới nhúc nhích đã thấy hoa mắt chóng mặt. Vừa sơ ý một chút đã vấp phải giày của Giang Tự, đợi đến lúc hắn đứng thẳng dậy thì cửa thang máy cũng đóng lại rồi.
Thẩm Phương Dục lập tức thay giày chạy xuống lầu, lúc hắn chạy đến bãi đỗ xe mới phát hiện Giang Tự không có lái xe đi. Hắn lại vội chạy từ tầng hầm lên tầng 1 rồi chạy thẳng ra cửa chung cư. Giang Tự vừa ngồi vào taxi, chỉ để lại cho hắn một đuôi xe đang nhả khói mà thôi.
Thẩm Phương Dục đổ đầy mồ hôi trong thời tiết mùa thu khi hắn chỉ mặc có một cái áo duy nhất. Đã hơn 12 giờ rồi, đoạn đường này cũng không dễ bắt xe, hẳn là Giang Tự đã đặt xe trong tháng máy trước rồi. Bây giờ hắn mới đặt xe thì sợ không kịp nữa.
Thẩm Phương Dục thở hổn hển mấy hơi, hắn bất chấp tất cả đứng bên đường điên cuồng vẫy tay với từng chiếc xe chạy qua. Một chiếc ô tô màu xám nhỏ có lẽ thấy hắn sốt ruột quá nên ngừng lại trước mặt hắn, ông anh lái xe tốt bụng hạ kính xe xuống hỏi thăm: "Chú em sao đấy?"
"Ông anh có thể chở tôi đi một đoạn đường giùm được không?" Thẩm Phương Dục chỉ vào bóng dáng chiếc taxi chở Giang Tự ở xa, cúi người thở dốc nói: "Giúp tôi đuổi theo chiếc xe kia, anh muốn bao nhiêu tiền cũng được."
Chủ xe nhìn hắn đánh giá một chút. Người trẻ tuổi trước mắt vẫn đang mặc quần áo ở nhà, vừa nhìn đã biết là vội đuổi theo từ trong nhà ra đây, chủ xe gật đầu: "Được rồi cậu lên xe đi."
Thẩm Phương Dục lên xe, chủ xe vừa đạp chân ga vừa hỏi: "Đuổi theo vợ hả?"
"Không phải..."
"Vậy là bạn gái à?" Giọng nói của chủ xe mang theo chút trêu chọc.
"Yên tâm đi, có gì mà ngại đâu. Anh đây là người từng trải mà, tính tình vợ anh cũng dữ lắm, đụng một cái là nửa đêm cũng bỏ nhà đi đó."
Đầu óc Thẩm Phương Dục lúc này đang rối bời nên cũng không biết nên nói gì. Hắn hơi miễn cưỡng cười cười với chủ xe, còn đưa qua 200 tệ nữa.
"Không cần đâu, anh đây cũng không phải tài xế taxi, chỉ giúp người đang gấp mà thôi." Chủ xe xua tay.
"Đầu giường cãi nhau cuối giường hoà, có mâu thuẫn nào mà không giải quyết được đâu."
Chủ xe hiền lành nhiệt tình, vốn tan làm rồi định về nhà ai ngờ lại gặp Thẩm Phương Dục đang gặp khó khăn nên nói gì cũng phải giúp hắn đuổi theo xe taxi kia.
Sau khi Giang Tự thấy Thẩm Phương Dục lên xe qua kính chiếu hậu thì liền nói với tài xế: "Bác tài cắt đuôi chiếc xe màu xám kia giúp tôi với, nó đang đuổi theo tôi đấy."
Nếu Thẩm Phương Dục gặp được ông anh tốt bụng theo kịch bản phim tâm lý gia đình chiếu lúc 8 giờ rưỡi tối thì Giang Tự lại gặp được tài xế theo kịch bản phim xã hội đen Hồng Kông. Bác tài nhỏ con mang tâm hồn thiếu niên trịnh trọng cam kết với Giang Tự: "Cậu yên tâm đi!"
Sau đó tài xế đạp chân ga, trong nháy mắt trở thành "soái ca" nhất thành phố A vào lúc rạng sáng.
Giang Tự bị quán tính đẩy cả người dính vào ghế dựa, nhìn tốc độ xe luôn bị tài xế ép đến gần mức tối đa. Sau đó thấy tài xế điên cuồng chuyển làn trên đường phố tấp nập, qua lại giữa những hẻm nhỏ. Mạo hiểm k/ích thích chạy qua chạy lại mấy lần mới hỏi: "Cậu muốn đi đâu ấy nhỉ?"
Giang Tự: "..."
Trước toà nhà yên tĩnh, dưới ánh đèn đêm khuya, vị tài xế bị cảnh sát trong phim Hồng Kông xuyên vào này cuối cùng cũng đạp phanh, đưa Giang Tự đến đích.
Tài xế lấy vali xuống giúp anh, xoa xoa tay hỏi: "Tôi lái xe thế nào?"
Giang Tự tưởng ý tài xế muốn thêm tiền, đang định mấy thêm tiền ra thì tài xế vội từ chối nói: "Tôi không lấy thêm tiền đâu."
Lúc này trông tài xế rất kích động vì adrenalin đang dâng trào: "Tôi chỉ muốn biết... Cậu cảm thấy tôi lái xe thế nào thôi?"
Giang Tự khó hiểu, vì sao thời buổi này chỉ bắt taxi thôi cũng có thể gặp một tài xế thích diễn như Thẩm Phương Dục vậy chứ?
Giang Tự khó khăn an ủi cái dạ dày đang sóng cuộn biển gầm, cố gắng nhịn cảm giác muốn nôn xuống, bất đắc dĩ khen: "Anh lái xe tốt lắm, lần sau đừng lái nữa ha."
Lúc Giang Tự kéo vali đi vào nhà Đường Khả thì Thẩm Phương Dục và ông anh chủ xe đang mờ mịt ngừng ở một cái ngã ba. Hai người nhìn nhau một lúc lâu, sau đó nói: "Có thể chú em không đuổi theo vợ kịp rồi..."
Chủ xe nắm tóc nói: "Anh đây vẫn nghe nói tài xế taxi ở thành phố A toàn thứ dữ, cuối cùng hôm nay cũng được gặp rồi."
Chủ xe hỏi Thẩm Phương Dục: "Chú em có thấy được cái xe kia rẽ đi đâu không?"
Vốn dĩ Thẩm Phương Dục có hơi mơ hồ, trên đường nhiều xe taxi giống nhau như vậy nên hắn cũng không phân biệt được.
"Không thì chú em đoán xem vợ chú em sẽ đi đâu? Nhà mẹ vợ chú em thì sao?" Ông anh chủ xe hỏi.
Tuy Thẩm Phương Dục đã phủ nhận vài lần nhưng ông anh này vẫn kiên quyết cho rằng hắn chọc vợ tức giận bỏ đi. Thẩm Phương Dục lười giải thích, nói theo: "Cha mẹ cậu ấy không sống ở thành phố A."
"Anh chị em thì sao?"
"Cậu ấy là con một."
"Vậy thì bạn thân? Chú em nghĩ lại xem vợ chú có cô bạn thân nào không?" Ông anh chủ xe nói.
Thẩm Phương Dục thở dài một hơi hạ cửa kính xe xuống. Ban đêm của mùa thu sương dày, gió lạnh thổi vào khiến cơ thể hắn vừa nóng vừa lạnh, làm hắn nhịn không được rùng mình một cái.
Sau một lát, Thẩm Phương Dục gọi điện thoại cho Đường Khả.
Tiếng chuông vang lên, Đường Khả thấy người gọi tới thì vội tắt chuông nhìn qua cửa nhà tắm. Tiếng vòi sen rất lớn, cũng không có vẻ sẽ dừng lại, cậu ta thở phào cầm điện thoại đi ra ban công.
"Thẩm Phương Dục?"
"Là tôi đây. Giang Tự có đến nhà cậu không?" Thẩm Phương Dục hỏi.
Đường Khả không trả lời hắn mà chất vấn trước: "Lần trước hai người còn quanh co trước mặt tôi, giờ cậu nói thật cho tôi xem, hiện tại cậu và Giang Tự đang sống chung với nhau đúng không?"
Vừa nãy Giang Tự kéo vali đến đây với vẻ mặt mệt mỏi, cậu ta hỏi cái gì anh cũng không nói. Bây giờ Thẩm Phương Dục lại gọi điện đến, cho dù Đường Khả có ngốc thì cũng phải hiểu ra tám chín phần mười rồi.
Giang Tự sống một mình nên cho dù có xảy ra chuyện lớn gì thì cũng không đến mức khiến anh kéo vali chạy đến chỗ cậu ta được. Trừ khi trong nhà anh còn có người khác nữa.
Lần trước lúc khám thai hai người họ nói chuyện đã nghe là lạ rồi, hôm nay xem như suy nghĩ của Đường Khả đã được chứng minh.
"Giang Tự sợ cuộc sống bình thường thoải mái quá nên một hai phải tự làm khổ mình hả?" Đường Khả cực kỳ khó hiểu.
"Rốt cuộc sao cậu có thể lừa cậu ấy để vào nhà cậu ấy ở được vậy?"
"Trước tiên đừng nói chuyện này nữa. Giờ tôi có thể đến nhà cậu không? Tôi muốn gặp cậu ấy." Thẩm Phương Dục nói.
"Cậu về trước đi, Giang Tự đang tắm rửa. Lát nữa tôi hỏi ý cậu ấy một chút rồi trả lời cậu sau."
Thẩm Phương Dục biết rõ tính Giang Tự nên hắn không nói thêm gì nữa. Sau khi cúp máy, hắn nói với ông anh chủ xe: "Có thể làm phiền anh chở tôi về với được không?"
Chủ xe nhìn vẻ mặt ủ rũ của hắn, nhịn không được an ủi nói: "Không sao, chú em cứ thật lòng xin lỗi vợ đi. Vợ chú em yêu chú thì cuối cùng cũng sẽ tha thứ cho chú thôi."
Thẩm Phương Dục lắc lắc đầu: "Ông anh, bọn tôi thật sự không phải người yêu. Đừng nói yêu, chỉ sợ cậu ấy... thấy tôi rất phiền, muốn nhanh thoát khỏi tôi hơn đấy."
"Vậy là chú em đang theo đuổi cổ hả? Nhưng mà không có ai theo đuổi người ta mà nửa đêm xông vào nhà người ta đâu nha, cái này chắc cũng làm cổ sợ lắm đó." Ông anh chủ xe nói.
"Cũng không phải.. Bọn tôi là đồng nghiệp, xem như cộng sự đang hợp tác... một dự án thôi."
Thẩm Phương Dục thở dài: "Mối quan hệ của chúng tôi vẫn luôn không tốt, cậu ấy cũng không muốn hợp tác với tôi đâu. Chẳng qua trước đó có vài nguyên nhân bất khả kháng nên không thể không hợp tác. Hiện tại nguyên nhân đó cũng biến mất, chắc là cậu ấy cũng định cắt đứt với tôi rồi."
Có lẽ là do ban đêm cùng với một ông anh nhiệt tình là chất xúc tác tốt nhất để nói chuyện. Lúc Thẩm Phương Dục phản ứng lại thì hắn mới nhận ra bản thân đã nói nhiều đến vậy với một người xa lạ.
Ánh mắt chủ xe sáng ngời có thần nhìn hắn, hàng mày rậm cau lại thành chữ "xuyên" 川
Thẩm Phương Dục cảm thấy đêm nay hắn nói hơi nhiều, xua xua tay nói: "Tôi chỉ là..."
"Hiểu, anh đây hiểu. Chỉ là chú em vẫn muốn tiếp tục hợp tác đúng không?"
Thẩm Phương Dục im lặng không hé răng.
"Cậu ấy muốn chấm dứt nhưng chú em không muốn. Cãi nhau vì chuyện này à?" Chủ xe hỏi.
"Cũng không hẳn.."
"Vậy đồng nghiệp kia của chú em vì sao lại giận như vậy? Mọi việc đều phải có nguyên nhân."
Thẩm Phương Dục nghĩ nghĩ: "Lúc tôi nói chấm dứt là cậu ấy tức giận lên."
"Lý lẽ của chú em mâu thuẫn quá. Không phải chú em nói đồng nghiệp kia muốn chấm dứt sao? Vậy cậu ấy còn tức giận gì nữa?"
"Là do tôi nói năng khó nghe, xúc phạm cậu ấy."
"Ài thằng nhóc này." Chủ xe nghiêm túc hẳn.
"Anh đây thấy chú là kiểu trong nhà chưa rõ ngoài ngõ đã tường đấy. Anh hỏi chú một câu, người đồng nghiệp kia có chính thức nói chấm dứt với chú em không?"
Thẩm Phương Dục im lặng một lát, sau đó lắc đầu: "Nhưng chấm dứt mọi chuyện mới tốt cho cậu ấy."
"Chú em không phải cậu ấy sao biết được cậu ấy cảm thấy đó là chuyện tốt hả?"
"Nhưng lúc trước thái độ của cậu ấy cũng rất cương quyết..."
"Lúc trước là lúc trước thôi. Đứa nhóc nhà anh đây còn lúc khóc lúc cười đây. Thời tiết còn thay đổi bất thường thì sao con người không thể thay đổi suy nghĩ được?"
Chủ xe khuyên nhủ: "Chú em nghe anh khuyên một câu. Trước tiên xin lỗi đồng nghiệp cho đàng hoàng, sau đó hỏi kỹ người ta xem rốt cuộc là người ta có muốn chấm dứt hay không? Nếu người đồng nghiệp đó thật sự muốn chấm dứt thì thôi, còn nếu không phải thì chú em phải thẳng thắn nói chuyện cho rõ ràng. Đừng có đoán tới đoán lui nữa, tình cảm có tốt tới đâu thì tự suy diễn nhiều quá cũng sẽ gây ra hiểu lầm chứ đừng nói gì."
Chủ xe nói không sai, nhưng chủ xe không biết chuyện đó nào phải hợp tác dự án gì, mà là một đứa bé thật sự. Cho nên không thể có chuyện Giang Tự không muốn chấm dứt đâu.
Giang Tự có tài hoa, cũng có khát vọng. Cách anh thực hiện giá trị cuộc sống không nằm ở chuyện sinh con này, đứa bé với anh chỉ là một gánh nặng mà thôi. Thẩm Phương Dục biết hắn không thể ích kỷ được.
Nhưng hắn thật sự không có sức lực để giải thích cho một người xa lạ.
Xe lái về khu chung cư nhà Giang Tự, Thẩm Phương Dục rũ mắt lặng lẽ nhét 200 tệ xuống dưới ghế.
Mặc dù chủ xe không thể giúp hắn nhưng ý tốt của người ta Thẩm Phương Dục cảm nhận được hết. Hơn nửa đêm rồi còn chở hắn chạy tới chạy lui cũng không dễ dàng. Thẩm Phương Dục mở cửa xe đi xuống, sau đó nghiêm túc cảm ơn chủ xe một lần nữa.
Ông anh chủ xe nhìn theo bóng lưng hắn, lắc đầu thở dài: "Người trẻ tuổi... toàn thích dày vò nhau."
———
Đang stress vụ thi cử mà edit còn gặp 2 bác sĩ cãi nhau nữa. Sầu hết sức (;"༎ຶД༎ຶ")
Tui định hông đăng mà hoy đăng luôn đi, lỡ rồi sầu tập thể cho nó vui ?