Bác Sĩ Giang Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Chương 40: Chúng ta đúng là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ...
Nhưng Thẩm Phương Dục mới nãy còn đứng cùng hội cùng thuyền với Giang Tự đã làm phản rất nhanh.
Cái loa trong phòng ngủ rộng chừng 20m2 của Giang Tự đang phát ra tiếng vang rung trời 360 độ không góc chết, liên tục lặp lại bài hát chủ đề phim <Tân Bạch Nương Tử Truyền Kỳ>. Mà cái giường lớn thường ngày rất yên tĩnh lại đang đong đưa điên cuồng, ván giường phát ra tiếng cọt kẹt ầm ĩ.
Trên giường có hai vị bác sĩ đang đánh nhau cuốn thành một nùi. Giang Tự ra tay không thèm nương, toàn đánh thẳng vào điểm yếu của Thẩm Phương Dục. Thẩm Phương Dục thì lại toàn tâm toàn ý bảo vệ cái loa để mặc cho Giang Tự đánh, hắn vẫn sừng sững bất động. Mặc dù bị đánh không ít nhưng cuối cùng cái loa cũng không rơi vào tay Giang Tự được.
"Thẩm Phương Dục!"
Trên mặt Thẩm Phương Dục treo nụ cười thiếu đánh: "Nhạc hay không?"
...
Mọi việc bắt đầu từ một tiếng trước..
Hai người leo lên hai chiếc xe cùng về nhà như cũ. Không đợi Giang Tự mời lại, Thẩm Phương Dục đã tự động đi đến nhà Giang Tự như về nhà mình vậy.
Chăn đệm trải dưới sàn trong phòng ngủ vẫn còn, đồ vệ sinh cá nhân không thiếu một cái. Ngay cả khăn tắm cũng giống như mới giặt qua, trên khăn còn có mùi phơi nắng.
"Cậu giặt khăn tắm cho tôi hả?" Thẩm Phương Dục rất bất ngờ.
"Giặt bằng máy đó."
Thẩm Phương Dục nói: "Vậy thì cũng là tự tay cậu bỏ vào máy giặt mà."
Giang Tự liếc nhìn hắn một cái rồi dời mắt nhìn lên trời: "Dì giúp việc bỏ vào đó."
Giang Tự có thuê một dì giúp việc, mỗi tuần tới một lần để dọn dẹp nhà cửa cho anh.
Thẩm Phương Dục khó hiểu: "Vậy sao lần trước dì không giặt cho tôi vậy?"
Giang Tự trừng hắn một cái, còn chưa kịp nói chuyện thì Thẩm Phương Dục đã ôm con thỏ hồng trên giường, nói: "Mấy ngày tôi bị bệnh cậu có nhớ tôi không nào?"
"Không có!"
"Tôi không có hỏi cậu. Tôi biết cho dù mặt trời mọc hướng Tây thì bác sĩ Giang cũng sẽ không nhớ tôi đâu."
Thẩm Phương Dục ôm con thỏ vào lòng: "Tôi hỏi nó cơ."
Hắn và Giang Tự đã hẹn với nhau, nếu tối chân Giang Tự bị chuột rút hoặc có gì khó chịu thì lấy con thỏ này đập hắn, hắn sẽ dậy ngay. Đã nhiều ngày như vậy nên cũng xem như bọn họ có quan hệ bạn bè hữu nghị rồi.
Giang Tự giật con thỏ về: "Đi tắm trước đi."
Chưa tắm thì không được lên giường, cũng không thể đụng vào bất cứ thứ gì trên giường Giang Tự, bao gồm cả con thỏ của anh. Thẩm Phương Dục bĩu môi, lấy quần áo đi vào nhà tắm.
Hai người lần lượt tắm rửa xong, lúc Giang Tự mới đi ra khỏi nhà tắm đã thấy Thẩm Phương Dục đang nghịch cái gì đó. Anh nhìn thoáng qua nhận ra đó là cái loa.
Giang Tự cầm khăn lông lau tóc, hình như Thẩm Phương Dục đang đợi anh, hắn nhìn qua anh một cái, sau đó ung dung ấn nút phát trên loa. Một giai điệu quen thuộc trong trí nhớ lập tức vang lên, một hơi "A~~~~, a~~~~" tràn vào lỗ tai Giang Tự.
Giang Tự đã cùng với cha mẹ xem bộ phim <Tân Bạch Nương Tử Truyền Kỳ> rất nhiều năm về trước. Bộ phim nói nói mấy câu đã hát đó thật sự khắc quá sâu trong ký ức, cho dù bây giờ Giang Tự không nhớ rõ cốt truyện nữa nhưng dãy "a~~~~" liên tục truyền vào tai giống như khắc sâu vào DNA, khiến Giang Tự chợt giống như mơ về mười mấy năm trước.
Qua phần nhạc dạo rồi đến lời bài hát cất lên, giọng thầy Tả Hoằng Nguyên mạnh mẽ vang dội:
"Cảnh đẹp Tây Hồ ngày tháng ba..."
"Mưa xuân như rượu liễu tựa như khói..."
Bài hát quen thuộc đến mức khó khăn lắm Giang Tự mới kiềm chế được cảm giác muốn hát theo. Nhưng Thẩm Phương Dục không hề để ý, hắn ngâm nga theo nhạc vài câu rồi nói với Giang Tự: "Lâu lắm rồi tôi mới nghe lại nhưng vẫn nhớ rõ bài hát tẩy não này. Bây giờ nghe còn thấy hay lạ lùng đấy chứ."
Khi đó Giang Tự vẫn chưa nhận ra tính nghiêm trọng của việc này, anh chỉ tỏ vẻ khinh thường với Thẩm Phương Dục khi hắn khuất phục trưởng khoa Thôi quá nhanh mà thôi.
Nhưng không ngờ Thẩm Phương Dục ôm cái loa bắt đầu đi theo bên cạnh Giang Tự phát đi phát lại bài hát này suốt một tiếng đồng hồ. Ngay cả khi Giang Tự bật công suất máy sấy tới mức lớn nhất cũng không che nổi âm thanh kia.
"Cậu bị điên à?!"
Giang Tự quăng máy sấy xoay người giành cái loa, hai người truy đuổi nhau chạy khắp phòng. Tiếng nhạc càng lúc càng lớn giống như đang phụ họa khiến Giang Tự tức đến nổi máu dồn lên não. Thẩm Phương Dục luôn có bản lĩnh trượt ra khỏi tay anh, hai người giằng co tới lui một hồi cuối cùng không biết vì sao lăn tới trên giường luôn.
Giang Tự không chịu được sự ồn ào này, anh bắt đầu nhớ mong khoảng thời gian Thẩm Phương Dục bị bệnh. Khi đó anh còn cảm thấy sao căn nhà im lặng quá, còn bây giờ anh chỉ muốn đá Thẩm Phương Dục và cái loa của cậu ta ra ngoài cửa sổ mà thôi.
Quả nhiên trong nhà vẫn nên yên tĩnh thì hơn!
Anh không nên nhớ Thẩm Phương Dục mới đúng!!
Sau khi giật cái loa thất bại lần thứ 3, cuối cùng Giang Tự cũng mất kiên nhẫn. Anh che lỗ tai ngồi dậy, lấy cái gối nện lên đầu Thẩm Phương Dục một cái, trong mắt phản chiếu giông tố đen kịt.
"Rốt cuộc là cậu muốn làm gì hả?!"
Thấy Giang Tự bị chọc điên lên, cuối cùng Thẩm Phương Dục mới vui vẻ ung dung mở miệng: "Cậu đồng ý biểu diễn với tôi thì tôi sẽ tắt loa."
Giang Tự lạnh mặt nhìn hắn: "Không thể nào!"
Thẩm Phương Dục xoa xoa mạn sườn, nói: "Vậy tôi tiếp tục phát nhạc."
Hắn nói xong còn không quên chém thêm một đao: "Cái loa này khá được. Chất lượng âm thanh như cứt nhưng vẫn được một ưu điểm là âm thanh rất lớn. Nghĩ đến chuyện có thể cậu muốn đập nó nên tôi mua một lố luôn. Cho dù hôm nay cậu có đập vỡ cái này thì ngày mai tôi vẫn có thể mang cái khác về thôi."
Giang Tự hít sâu một hơi, anh bắt đầu tự hỏi rốt cuộc vì cái gì mà anh lại để cho Thẩm Phương Dục đến nhà anh ở vậy?
Tiếng hát vẫn văng vẳng bên tai:
"Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ......"
"Vô duyên đối diện khó nắm tay......"
"Tu mười năm mới ngồi chung thuyền......"
"Tu trăm năm mới cùng chăn gối......"
Anh đã làm lỗi gì mà tu ra cái nghiệt duyên Thẩm Phương Dục này vậy?
Đầu tiên là "ngủ" với nhau một cách khó hiểu, sau đó lại mang thai một cách không tưởng tượng được. Bây giờ thì Thẩm Phương Dục còn ở trong nhà anh đe dọa uy hiếp anh nữa.
"Tôi cho cậu 10 giây, nếu cậu không tắt thì tôi đi." Giang Tự nói.
Anh đeo mắt kính đứng cạnh mép giường, ánh mắt sắc bén xuyên qua thấu kính rơi trên mặt Thẩm Phương Dục: "10, 9, 8,..."
Âm nhạc ngừng lại..
Thẩm Phương Dục bĩu môi nói: "Đồng hồ đếm ngược tinh nhỏ."
Giang Tự chỉ vào chăn đệm trên sàn, nói với Thẩm Phương Dục đang chiếm giường anh: "Đi xuống."
Thẩm Phương Dục ngoan ngoãn ôm cái loa của hắn lết xuống giường, ngoan ngoãn nằm xuống chăn đệm trải trên sàn nhà. Nhưng hắn vừa nằm xuống đã thấy lạ lạ.
Tấm đệm lót bên dưới đã dày lên..
Ấm áp và mềm mại hơn trước nhiều.
"... Này cũng là dì giúp việc chu đáo chuẩn bị cho tôi hả?"
Giang Tự "cạch" một tiếng tắt đèn phòng ngủ, không thèm để ý người đang ồn ào trước mặt.
...
Nguyễn Tú Phương sắp xuất viện. Ca phẫu thuật của chị ta diễn ra tốt đẹp, khôi phục cũng rất nhanh. Kiểm tra vết cắt sau khi cắt bỏ cổ tử cung cũng cho ra kết quả âm tính, điều này có nghĩa là chị ta đã thành công giữ lại tử cung của mình.
Giang Tự nhắc tới bệnh của Nguyễn Tú Phương có liên quan đến virus HPV, loại virus này có thể lây lan thông qua con đường tình dục nên để đảm bảo an toàn và tránh việc tái phát bệnh, anh kiến nghị Mã Hạo cũng nên đi làm kiểm tra xét nghiệm.
Trước đây có rất nhiều người nhà của bệnh nhân ung thư cổ tử cung không chịu đi làm xét nghiệm, họ cho rằng bệnh viện tìm cách lừa tiền. Họ cho rằng bản thân không có dấu hiệu mắc bệnh thì sao có thể nhiễm virus được. Có người căn bản không thèm nghe bác sĩ giải thích, mở miệng ra đã mắng: "Người mắc bệnh là vợ tôi, cậu bảo tôi đi xét nghiệm làm gì?"
Đại khái mỗi một bác sĩ ở bệnh viện Tế Hoa đều vì loại nguyên nhân này mà nhận được vài biệt danh "Lang băm".
Vốn dĩ Giang Tự nghĩ rằng Mã Hạo sẽ từ chối rất kịch liệt, dù sao thì ấn tượng đầu tiên gã cho người khác rất tệ hại. Nhưng không ngờ là Giang Tự vừa nói xong thì hắn đồng ý ngay lập tức. Vừa nhận được kết quả đã chạy tới hỏi Giang Tự nhìn xem gã có vấn đề gì hay không.
Kết quả xét nghiệm HPV của Mã Hạo cũng là âm tính. Kết quả này khiến cho bác sĩ điều trị và điều dưỡng chăm sóc Nguyễn Tú Phương đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Giang Tự đưa kết quả xét nghiệm lại cho Mã Hạo, người sau lại cúi mình chào anh một cái.
Bởi vì tình huống của Nguyễn Tú Phương không xấu lắm nên ngoại trừ những lúc kiểm tra phòng bình thường và nghe Thiệu Nhạc báo cáo thì Giang Tự không chú ý nhiều đến Nguyễn Tú Phương nữa. Cho nên ngày xuất viện hôm nay nhìn thấy Mã Hạo, Giang Tự vẫn thấy hơi bất ngờ.
Vì đang hoá trị nên tóc Nguyễn Tú Phương hơi thưa thớt, Mã Hạo cẩn thận đội mũ len lên cho chị ta, sau đó lấy một lá cờ thưởng trong lòng ngực ra đưa cho Giang Tự.
Bên dưới cờ thưởng có một phong thư, Giang Tự cho rằng bên trong là tiền nên hơi cau mày đẩy lại. Mã Hạo hơi lắp bắp nói: "Giang.. bác sĩ Giang cậu nhận đi. Không, không phải bao lì xì đâu."
Gã có hơi ngượng ngùng: "Là thư cảm ơn tôi viết cho cậu."
Ban ngày không có thời gian, sau 10 giờ Giang Tự mới tranh thủ sau cuộc phẫu thuật mở thư của Mã Hạo ra xem. Mã Hạo nói không sai, bên trong phong thư chỉ có vài tờ giấy thôi. Giang Tự uống chút nước lọc giải khát, sau đó bật đèn bàn lên đọc lá thư kia.
Chữ của Mã Hạo nghiêng ngả xiêu vẹo, nhìn hơi khó đọc nhưng Giang Tự lại rất có kiên nhẫn mà đọc hết.
Nói là viết thư cho anh nhưng thật ra đa số là Mã Hạo tự thuật. Gã xin lỗi Giang Tự, cũng suy nghĩ về những quan niệm trước đó của mình. Càng viết về sau đều là cam kết của gã, thề về sau chắc chắn phải đối xử tốt với vợ mình. Giang Tự hoàn toàn biến mất giữa những hàng chữ.
Giang Tự khẽ cong khoé môi, gấp lá thư bỏ lại vào phong thư. Anh kéo ngăn kéo cuối cùng của bàn làm việc ra, bên trong là một chồng thư cảm ơn lớn được sắp xếp rất ngay ngắn. Giang Tự bỏ phong thư này vào đó, đóng ngăn kéo lại.
...
"Tôi đã thấy Vu Tang treo cờ thưởng Mã Hạo tặng cậu bên cạnh hoá đơn phạt lúc trước." Tiếng nước chảy róc rách sáng sớm, Thẩm Phương Dục vừa rửa mặt vừa nói với Giang Tự: "Đối lập bắt mắt cực kỳ!"
Không bắt mắt mà được à?
Bên trên dán hoá đơn phạt Giang Tự đánh Mã Hạo vì gã gây rối bệnh viện, ngay bên dưới treo cờ thưởng "Diệu thủ đan tâm" mà Mã Hạo tặng cho Giang Tự, đúng là một chiêu bài sống của khoa. Chuyện này cũng trở thành đề tài bàn tán mỗi khi rảnh rỗi của khoa phụ sản bệnh viện Tế Hoa, còn có thể lấy đó để giảng cho đám học sinh nghe về một trong những "sự tích hành nghề kinh điển của bác sĩ Giang" nữa.
Nghề nghiệp chính của Giang Tự là bác sĩ, trị bệnh cứu người là công việc của anh. Cho nên Giang Tự cũng không cảm thấy bệnh nhân và người nhà bệnh nhân phải mang ơn đội nghĩa hay gì với anh. So sánh ra thì Giang Tự càng để ý việc người bệnh có chịu nghe theo lời dặn của bác sĩ hay không, cùng với tiên lượng bệnh tình và tình trạng hồi phục hơn.
Nhưng có thể nhận được sự công nhận như vậy thì không bác sĩ nào mà không vui, Giang Tự cũng vậy. Đặc biệt đây còn là người từng không công nhận anh nữa.
Bác sĩ nam làm việc ở khoa phụ sản sẽ chịu nhiều ánh mắt xem thường và mỉa mai hơn bác sĩ nữ. Từ lúc chọn khoa đến nay, người như Mã Hạo mà Giang Tự đã gặp nhiều như lông trâu, còn có cả những người chửi rủa khó nghe hơn Mã Hạo hôm đó nhiều.
Cho nên thật ra không phải bác sĩ nam trong khoa phụ sản không đăng ký khoa khác, nhưng bởi vì không đủ điểm đành phải chịu vào đây thôi.
Nhưng Giang Tự và Thẩm Phương Dục đều điền nguyện vọng 1 vào khoa này dù vốn dĩ bọn họ có thể vào khoa khác.
Thẩm Phương Dục hỏi: "Thật ra tôi vẫn không hiểu rõ vì sao lúc trước cậu lại chọn khoa phụ sản vậy?"
Sữa đậu nành mới mua về vẫn còn nóng, Giang Tự mở ra uống một ngụm: "Tôi cũng không hiểu vì sao cậu lại học phụ sản."
"Chuyện này để kể thì dài lắm." Ánh mắt Thẩm Phương Dục có hơi kỳ lạ.
Giang Tự nhìn hắn: "Tôi biết chuyện cậu tìm người hỏi thăm việc chọn khoa của tôi."
Thẩm Phương Dục lau khô nước trên mặt, dừng một chút mới nói: "Sau đó người đó nói với tôi ba nguyện vọng của cậu là khoa mắt, khoa ngoại lồng ngực và khoa ngoại thần kinh mà."
Giang Tự nói: "Vốn dĩ tôi đã chọn như vậy. Nhưng sau khi nghe người ta nói cậu hỏi thăm khoa tôi chọn nên tôi mới sửa lại."
Thật ra Giang Tự đi khoa nào cũng được, dù sao cũng đều là trị bệnh cứu người. Anh hứng thú với tất cả các khoa, cũng không thấy khoa nào kém khoa nào cả. Hơn nữa anh cũng tự tin dù có vào khoa nào thì anh cũng sẽ được chọn theo giáo sư tốt nhất.
Cho nên lúc chọn khoa anh nghĩ nếu không chọn được thì cứ tham khảo ý kiến của đàn anh đàn chị đi trước, chọn mấy khoa đứng đầu kia.
Nhưng bạn cùng phòng của anh đột nhiên nói Thẩm Phương Dục đến hỏi chuyện chọn khoa của anh. Lúc ấy Giang Tự cho rằng Thẩm Phương Dục lại muốn chọn cùng khoa với anh. Đấu đá mấy năm đại học khiến Giang Tự thật sự mệt mỏi, anh không muốn cạnh tranh với Thẩm Phương Dục nữa nên thẳng tay xoá hết mấy lựa chọn trước đó, sửa nguyện vọng 1 thành khoa phụ sản mà đàn anh đàn chị không đề cử nhất.
Khoa nào cũng cần có người đến người đi mà đúng không?
Lúc ấy Giang Tự suy nghĩ rất rõ, cùng lắm thì giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, anh chẳng có gì phải sợ. Cho dù mọi người có nói khoa phụ sản không tốt thì anh vẫn có thể toả sáng như thường.
Chỉ cần có thể thoát khỏi Thẩm Phương Dục là được!
Nhưng Giang Tự không thể ngờ được Thẩm Phương Dục cũng báo danh vào khoa phụ sản.
Đến bây giờ Giang Tự cũng chưa suy nghĩ lại kỹ càng xem rốt cuộc là vì sao? Sau khi anh sửa lại đơn điền nguyện vọng thì chưa cho bất cứ ai xem qua, đã vậy anh còn nộp cuối cùng nữa. Nói trắng ra thì Thẩm Phương Dục không thể nào biết được lựa chọn mới của anh mới đúng.
"..."
Ánh mắt Thẩm Phương Dục trông còn cạn lời hơn Giang Tự nữa: "Tôi đi hỏi thăm khoa cậu chọn là để tránh đi."
Hơn nữa vì để chắc ăn hơn, hắn còn viết khoa phụ sản mà Giang Tự không có khả năng chọn nhất vào nguyện vọng 1. Hắn nghĩ cho dù Giang Tự có muốn đổi ý bất ngờ thì cũng tuyệt đối sẽ không vào cùng khoa với hắn.
Giang Tự: "..."
Qua chuyện này có thể thấy được giao tiếp giữa con người quan trọng như thế nào!
"Chúng ta đúng là... hữu duyên thiên lý năng tương ngộ a~~~ a~~~" Thẩm Phương Dục nói nói bỗng nhiên hát lên.
Dư âm tiếng hát còn văng vẳng bên tai thật sự là làm người ta giác ngộ, khiến Giang Tự khó khăn lắm mới tạm thời quên được giai điệu này giật mình một cái. Tất cả mọi sự cố gắng quên đi trước đó đều thất bại trong gan tấc.
Có trời mới biết, hôm qua lúc Giang Tự làm phẫu thuật vậy mà anh lại ngâm nga giai điệu "a~~~" kia một cách khó hiểu. Mãi đến khi Vu Tang dùng vẻ mặt như nhìn thấy quỷ nhìn anh, anh mới nhận ra bản thân vừa làm cái gì.
Giang Tự thật sự không muốn nhớ lại ký ức xấu hổ trong phòng mổ hôm qua nữa. Anh thẳng tay quăng đĩa vào máy rửa chén, cầm lấy cặp tài liệu đi đến huyền quan thay giày.
"Cậu từ từ đợi tôi đi chung với Giang Tự!"
"Không đợi." Giang Tự lạnh nhạt.
"Hôm nay cậu phải làm phẫu thuật nhiều không?" Thẩm Phương Dục vừa ăn dimsum vừa hỏi Giang Tự.
"Không nhiều lắm."
Thẩm Phương Dục nghe vậy nói: "Vậy tối cậu về nhà ăn cơm nhé. Tôi đích thân xuống bếp đấy."
Tay Giang Tự nắm tay nắm cửa dừng một chút, nghiêm túc nói: "Nghĩ kỹ lại thì hình như phải mổ nhiều lắm."
"Diễn xuất của cậu có thể tệ hơn nữa không? Tôi don"t care! Hôm nay cậu phải về nhà ăn cơm, nếu không tôi sẽ đau lòng đó. Cậu đành lòng để tôi..."
"Đành lòng!"
Bác sĩ Giang nhanh tay đóng cửa lại, để lại cho Thẩm Phương Dục một bóng lưng phóng khoáng.
"Chậc.."
Thẩm Phương Dục ngồi lại vào bàn ăn, hung dữ cắn một cái dimsum: "Không có lương tâm!"
Cái loa trong phòng ngủ rộng chừng 20m2 của Giang Tự đang phát ra tiếng vang rung trời 360 độ không góc chết, liên tục lặp lại bài hát chủ đề phim <Tân Bạch Nương Tử Truyền Kỳ>. Mà cái giường lớn thường ngày rất yên tĩnh lại đang đong đưa điên cuồng, ván giường phát ra tiếng cọt kẹt ầm ĩ.
Trên giường có hai vị bác sĩ đang đánh nhau cuốn thành một nùi. Giang Tự ra tay không thèm nương, toàn đánh thẳng vào điểm yếu của Thẩm Phương Dục. Thẩm Phương Dục thì lại toàn tâm toàn ý bảo vệ cái loa để mặc cho Giang Tự đánh, hắn vẫn sừng sững bất động. Mặc dù bị đánh không ít nhưng cuối cùng cái loa cũng không rơi vào tay Giang Tự được.
"Thẩm Phương Dục!"
Trên mặt Thẩm Phương Dục treo nụ cười thiếu đánh: "Nhạc hay không?"
...
Mọi việc bắt đầu từ một tiếng trước..
Hai người leo lên hai chiếc xe cùng về nhà như cũ. Không đợi Giang Tự mời lại, Thẩm Phương Dục đã tự động đi đến nhà Giang Tự như về nhà mình vậy.
Chăn đệm trải dưới sàn trong phòng ngủ vẫn còn, đồ vệ sinh cá nhân không thiếu một cái. Ngay cả khăn tắm cũng giống như mới giặt qua, trên khăn còn có mùi phơi nắng.
"Cậu giặt khăn tắm cho tôi hả?" Thẩm Phương Dục rất bất ngờ.
"Giặt bằng máy đó."
Thẩm Phương Dục nói: "Vậy thì cũng là tự tay cậu bỏ vào máy giặt mà."
Giang Tự liếc nhìn hắn một cái rồi dời mắt nhìn lên trời: "Dì giúp việc bỏ vào đó."
Giang Tự có thuê một dì giúp việc, mỗi tuần tới một lần để dọn dẹp nhà cửa cho anh.
Thẩm Phương Dục khó hiểu: "Vậy sao lần trước dì không giặt cho tôi vậy?"
Giang Tự trừng hắn một cái, còn chưa kịp nói chuyện thì Thẩm Phương Dục đã ôm con thỏ hồng trên giường, nói: "Mấy ngày tôi bị bệnh cậu có nhớ tôi không nào?"
"Không có!"
"Tôi không có hỏi cậu. Tôi biết cho dù mặt trời mọc hướng Tây thì bác sĩ Giang cũng sẽ không nhớ tôi đâu."
Thẩm Phương Dục ôm con thỏ vào lòng: "Tôi hỏi nó cơ."
Hắn và Giang Tự đã hẹn với nhau, nếu tối chân Giang Tự bị chuột rút hoặc có gì khó chịu thì lấy con thỏ này đập hắn, hắn sẽ dậy ngay. Đã nhiều ngày như vậy nên cũng xem như bọn họ có quan hệ bạn bè hữu nghị rồi.
Giang Tự giật con thỏ về: "Đi tắm trước đi."
Chưa tắm thì không được lên giường, cũng không thể đụng vào bất cứ thứ gì trên giường Giang Tự, bao gồm cả con thỏ của anh. Thẩm Phương Dục bĩu môi, lấy quần áo đi vào nhà tắm.
Hai người lần lượt tắm rửa xong, lúc Giang Tự mới đi ra khỏi nhà tắm đã thấy Thẩm Phương Dục đang nghịch cái gì đó. Anh nhìn thoáng qua nhận ra đó là cái loa.
Giang Tự cầm khăn lông lau tóc, hình như Thẩm Phương Dục đang đợi anh, hắn nhìn qua anh một cái, sau đó ung dung ấn nút phát trên loa. Một giai điệu quen thuộc trong trí nhớ lập tức vang lên, một hơi "A~~~~, a~~~~" tràn vào lỗ tai Giang Tự.
Giang Tự đã cùng với cha mẹ xem bộ phim <Tân Bạch Nương Tử Truyền Kỳ> rất nhiều năm về trước. Bộ phim nói nói mấy câu đã hát đó thật sự khắc quá sâu trong ký ức, cho dù bây giờ Giang Tự không nhớ rõ cốt truyện nữa nhưng dãy "a~~~~" liên tục truyền vào tai giống như khắc sâu vào DNA, khiến Giang Tự chợt giống như mơ về mười mấy năm trước.
Qua phần nhạc dạo rồi đến lời bài hát cất lên, giọng thầy Tả Hoằng Nguyên mạnh mẽ vang dội:
"Cảnh đẹp Tây Hồ ngày tháng ba..."
"Mưa xuân như rượu liễu tựa như khói..."
Bài hát quen thuộc đến mức khó khăn lắm Giang Tự mới kiềm chế được cảm giác muốn hát theo. Nhưng Thẩm Phương Dục không hề để ý, hắn ngâm nga theo nhạc vài câu rồi nói với Giang Tự: "Lâu lắm rồi tôi mới nghe lại nhưng vẫn nhớ rõ bài hát tẩy não này. Bây giờ nghe còn thấy hay lạ lùng đấy chứ."
Khi đó Giang Tự vẫn chưa nhận ra tính nghiêm trọng của việc này, anh chỉ tỏ vẻ khinh thường với Thẩm Phương Dục khi hắn khuất phục trưởng khoa Thôi quá nhanh mà thôi.
Nhưng không ngờ Thẩm Phương Dục ôm cái loa bắt đầu đi theo bên cạnh Giang Tự phát đi phát lại bài hát này suốt một tiếng đồng hồ. Ngay cả khi Giang Tự bật công suất máy sấy tới mức lớn nhất cũng không che nổi âm thanh kia.
"Cậu bị điên à?!"
Giang Tự quăng máy sấy xoay người giành cái loa, hai người truy đuổi nhau chạy khắp phòng. Tiếng nhạc càng lúc càng lớn giống như đang phụ họa khiến Giang Tự tức đến nổi máu dồn lên não. Thẩm Phương Dục luôn có bản lĩnh trượt ra khỏi tay anh, hai người giằng co tới lui một hồi cuối cùng không biết vì sao lăn tới trên giường luôn.
Giang Tự không chịu được sự ồn ào này, anh bắt đầu nhớ mong khoảng thời gian Thẩm Phương Dục bị bệnh. Khi đó anh còn cảm thấy sao căn nhà im lặng quá, còn bây giờ anh chỉ muốn đá Thẩm Phương Dục và cái loa của cậu ta ra ngoài cửa sổ mà thôi.
Quả nhiên trong nhà vẫn nên yên tĩnh thì hơn!
Anh không nên nhớ Thẩm Phương Dục mới đúng!!
Sau khi giật cái loa thất bại lần thứ 3, cuối cùng Giang Tự cũng mất kiên nhẫn. Anh che lỗ tai ngồi dậy, lấy cái gối nện lên đầu Thẩm Phương Dục một cái, trong mắt phản chiếu giông tố đen kịt.
"Rốt cuộc là cậu muốn làm gì hả?!"
Thấy Giang Tự bị chọc điên lên, cuối cùng Thẩm Phương Dục mới vui vẻ ung dung mở miệng: "Cậu đồng ý biểu diễn với tôi thì tôi sẽ tắt loa."
Giang Tự lạnh mặt nhìn hắn: "Không thể nào!"
Thẩm Phương Dục xoa xoa mạn sườn, nói: "Vậy tôi tiếp tục phát nhạc."
Hắn nói xong còn không quên chém thêm một đao: "Cái loa này khá được. Chất lượng âm thanh như cứt nhưng vẫn được một ưu điểm là âm thanh rất lớn. Nghĩ đến chuyện có thể cậu muốn đập nó nên tôi mua một lố luôn. Cho dù hôm nay cậu có đập vỡ cái này thì ngày mai tôi vẫn có thể mang cái khác về thôi."
Giang Tự hít sâu một hơi, anh bắt đầu tự hỏi rốt cuộc vì cái gì mà anh lại để cho Thẩm Phương Dục đến nhà anh ở vậy?
Tiếng hát vẫn văng vẳng bên tai:
"Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ......"
"Vô duyên đối diện khó nắm tay......"
"Tu mười năm mới ngồi chung thuyền......"
"Tu trăm năm mới cùng chăn gối......"
Anh đã làm lỗi gì mà tu ra cái nghiệt duyên Thẩm Phương Dục này vậy?
Đầu tiên là "ngủ" với nhau một cách khó hiểu, sau đó lại mang thai một cách không tưởng tượng được. Bây giờ thì Thẩm Phương Dục còn ở trong nhà anh đe dọa uy hiếp anh nữa.
"Tôi cho cậu 10 giây, nếu cậu không tắt thì tôi đi." Giang Tự nói.
Anh đeo mắt kính đứng cạnh mép giường, ánh mắt sắc bén xuyên qua thấu kính rơi trên mặt Thẩm Phương Dục: "10, 9, 8,..."
Âm nhạc ngừng lại..
Thẩm Phương Dục bĩu môi nói: "Đồng hồ đếm ngược tinh nhỏ."
Giang Tự chỉ vào chăn đệm trên sàn, nói với Thẩm Phương Dục đang chiếm giường anh: "Đi xuống."
Thẩm Phương Dục ngoan ngoãn ôm cái loa của hắn lết xuống giường, ngoan ngoãn nằm xuống chăn đệm trải trên sàn nhà. Nhưng hắn vừa nằm xuống đã thấy lạ lạ.
Tấm đệm lót bên dưới đã dày lên..
Ấm áp và mềm mại hơn trước nhiều.
"... Này cũng là dì giúp việc chu đáo chuẩn bị cho tôi hả?"
Giang Tự "cạch" một tiếng tắt đèn phòng ngủ, không thèm để ý người đang ồn ào trước mặt.
...
Nguyễn Tú Phương sắp xuất viện. Ca phẫu thuật của chị ta diễn ra tốt đẹp, khôi phục cũng rất nhanh. Kiểm tra vết cắt sau khi cắt bỏ cổ tử cung cũng cho ra kết quả âm tính, điều này có nghĩa là chị ta đã thành công giữ lại tử cung của mình.
Giang Tự nhắc tới bệnh của Nguyễn Tú Phương có liên quan đến virus HPV, loại virus này có thể lây lan thông qua con đường tình dục nên để đảm bảo an toàn và tránh việc tái phát bệnh, anh kiến nghị Mã Hạo cũng nên đi làm kiểm tra xét nghiệm.
Trước đây có rất nhiều người nhà của bệnh nhân ung thư cổ tử cung không chịu đi làm xét nghiệm, họ cho rằng bệnh viện tìm cách lừa tiền. Họ cho rằng bản thân không có dấu hiệu mắc bệnh thì sao có thể nhiễm virus được. Có người căn bản không thèm nghe bác sĩ giải thích, mở miệng ra đã mắng: "Người mắc bệnh là vợ tôi, cậu bảo tôi đi xét nghiệm làm gì?"
Đại khái mỗi một bác sĩ ở bệnh viện Tế Hoa đều vì loại nguyên nhân này mà nhận được vài biệt danh "Lang băm".
Vốn dĩ Giang Tự nghĩ rằng Mã Hạo sẽ từ chối rất kịch liệt, dù sao thì ấn tượng đầu tiên gã cho người khác rất tệ hại. Nhưng không ngờ là Giang Tự vừa nói xong thì hắn đồng ý ngay lập tức. Vừa nhận được kết quả đã chạy tới hỏi Giang Tự nhìn xem gã có vấn đề gì hay không.
Kết quả xét nghiệm HPV của Mã Hạo cũng là âm tính. Kết quả này khiến cho bác sĩ điều trị và điều dưỡng chăm sóc Nguyễn Tú Phương đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Giang Tự đưa kết quả xét nghiệm lại cho Mã Hạo, người sau lại cúi mình chào anh một cái.
Bởi vì tình huống của Nguyễn Tú Phương không xấu lắm nên ngoại trừ những lúc kiểm tra phòng bình thường và nghe Thiệu Nhạc báo cáo thì Giang Tự không chú ý nhiều đến Nguyễn Tú Phương nữa. Cho nên ngày xuất viện hôm nay nhìn thấy Mã Hạo, Giang Tự vẫn thấy hơi bất ngờ.
Vì đang hoá trị nên tóc Nguyễn Tú Phương hơi thưa thớt, Mã Hạo cẩn thận đội mũ len lên cho chị ta, sau đó lấy một lá cờ thưởng trong lòng ngực ra đưa cho Giang Tự.
Bên dưới cờ thưởng có một phong thư, Giang Tự cho rằng bên trong là tiền nên hơi cau mày đẩy lại. Mã Hạo hơi lắp bắp nói: "Giang.. bác sĩ Giang cậu nhận đi. Không, không phải bao lì xì đâu."
Gã có hơi ngượng ngùng: "Là thư cảm ơn tôi viết cho cậu."
Ban ngày không có thời gian, sau 10 giờ Giang Tự mới tranh thủ sau cuộc phẫu thuật mở thư của Mã Hạo ra xem. Mã Hạo nói không sai, bên trong phong thư chỉ có vài tờ giấy thôi. Giang Tự uống chút nước lọc giải khát, sau đó bật đèn bàn lên đọc lá thư kia.
Chữ của Mã Hạo nghiêng ngả xiêu vẹo, nhìn hơi khó đọc nhưng Giang Tự lại rất có kiên nhẫn mà đọc hết.
Nói là viết thư cho anh nhưng thật ra đa số là Mã Hạo tự thuật. Gã xin lỗi Giang Tự, cũng suy nghĩ về những quan niệm trước đó của mình. Càng viết về sau đều là cam kết của gã, thề về sau chắc chắn phải đối xử tốt với vợ mình. Giang Tự hoàn toàn biến mất giữa những hàng chữ.
Giang Tự khẽ cong khoé môi, gấp lá thư bỏ lại vào phong thư. Anh kéo ngăn kéo cuối cùng của bàn làm việc ra, bên trong là một chồng thư cảm ơn lớn được sắp xếp rất ngay ngắn. Giang Tự bỏ phong thư này vào đó, đóng ngăn kéo lại.
...
"Tôi đã thấy Vu Tang treo cờ thưởng Mã Hạo tặng cậu bên cạnh hoá đơn phạt lúc trước." Tiếng nước chảy róc rách sáng sớm, Thẩm Phương Dục vừa rửa mặt vừa nói với Giang Tự: "Đối lập bắt mắt cực kỳ!"
Không bắt mắt mà được à?
Bên trên dán hoá đơn phạt Giang Tự đánh Mã Hạo vì gã gây rối bệnh viện, ngay bên dưới treo cờ thưởng "Diệu thủ đan tâm" mà Mã Hạo tặng cho Giang Tự, đúng là một chiêu bài sống của khoa. Chuyện này cũng trở thành đề tài bàn tán mỗi khi rảnh rỗi của khoa phụ sản bệnh viện Tế Hoa, còn có thể lấy đó để giảng cho đám học sinh nghe về một trong những "sự tích hành nghề kinh điển của bác sĩ Giang" nữa.
Nghề nghiệp chính của Giang Tự là bác sĩ, trị bệnh cứu người là công việc của anh. Cho nên Giang Tự cũng không cảm thấy bệnh nhân và người nhà bệnh nhân phải mang ơn đội nghĩa hay gì với anh. So sánh ra thì Giang Tự càng để ý việc người bệnh có chịu nghe theo lời dặn của bác sĩ hay không, cùng với tiên lượng bệnh tình và tình trạng hồi phục hơn.
Nhưng có thể nhận được sự công nhận như vậy thì không bác sĩ nào mà không vui, Giang Tự cũng vậy. Đặc biệt đây còn là người từng không công nhận anh nữa.
Bác sĩ nam làm việc ở khoa phụ sản sẽ chịu nhiều ánh mắt xem thường và mỉa mai hơn bác sĩ nữ. Từ lúc chọn khoa đến nay, người như Mã Hạo mà Giang Tự đã gặp nhiều như lông trâu, còn có cả những người chửi rủa khó nghe hơn Mã Hạo hôm đó nhiều.
Cho nên thật ra không phải bác sĩ nam trong khoa phụ sản không đăng ký khoa khác, nhưng bởi vì không đủ điểm đành phải chịu vào đây thôi.
Nhưng Giang Tự và Thẩm Phương Dục đều điền nguyện vọng 1 vào khoa này dù vốn dĩ bọn họ có thể vào khoa khác.
Thẩm Phương Dục hỏi: "Thật ra tôi vẫn không hiểu rõ vì sao lúc trước cậu lại chọn khoa phụ sản vậy?"
Sữa đậu nành mới mua về vẫn còn nóng, Giang Tự mở ra uống một ngụm: "Tôi cũng không hiểu vì sao cậu lại học phụ sản."
"Chuyện này để kể thì dài lắm." Ánh mắt Thẩm Phương Dục có hơi kỳ lạ.
Giang Tự nhìn hắn: "Tôi biết chuyện cậu tìm người hỏi thăm việc chọn khoa của tôi."
Thẩm Phương Dục lau khô nước trên mặt, dừng một chút mới nói: "Sau đó người đó nói với tôi ba nguyện vọng của cậu là khoa mắt, khoa ngoại lồng ngực và khoa ngoại thần kinh mà."
Giang Tự nói: "Vốn dĩ tôi đã chọn như vậy. Nhưng sau khi nghe người ta nói cậu hỏi thăm khoa tôi chọn nên tôi mới sửa lại."
Thật ra Giang Tự đi khoa nào cũng được, dù sao cũng đều là trị bệnh cứu người. Anh hứng thú với tất cả các khoa, cũng không thấy khoa nào kém khoa nào cả. Hơn nữa anh cũng tự tin dù có vào khoa nào thì anh cũng sẽ được chọn theo giáo sư tốt nhất.
Cho nên lúc chọn khoa anh nghĩ nếu không chọn được thì cứ tham khảo ý kiến của đàn anh đàn chị đi trước, chọn mấy khoa đứng đầu kia.
Nhưng bạn cùng phòng của anh đột nhiên nói Thẩm Phương Dục đến hỏi chuyện chọn khoa của anh. Lúc ấy Giang Tự cho rằng Thẩm Phương Dục lại muốn chọn cùng khoa với anh. Đấu đá mấy năm đại học khiến Giang Tự thật sự mệt mỏi, anh không muốn cạnh tranh với Thẩm Phương Dục nữa nên thẳng tay xoá hết mấy lựa chọn trước đó, sửa nguyện vọng 1 thành khoa phụ sản mà đàn anh đàn chị không đề cử nhất.
Khoa nào cũng cần có người đến người đi mà đúng không?
Lúc ấy Giang Tự suy nghĩ rất rõ, cùng lắm thì giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, anh chẳng có gì phải sợ. Cho dù mọi người có nói khoa phụ sản không tốt thì anh vẫn có thể toả sáng như thường.
Chỉ cần có thể thoát khỏi Thẩm Phương Dục là được!
Nhưng Giang Tự không thể ngờ được Thẩm Phương Dục cũng báo danh vào khoa phụ sản.
Đến bây giờ Giang Tự cũng chưa suy nghĩ lại kỹ càng xem rốt cuộc là vì sao? Sau khi anh sửa lại đơn điền nguyện vọng thì chưa cho bất cứ ai xem qua, đã vậy anh còn nộp cuối cùng nữa. Nói trắng ra thì Thẩm Phương Dục không thể nào biết được lựa chọn mới của anh mới đúng.
"..."
Ánh mắt Thẩm Phương Dục trông còn cạn lời hơn Giang Tự nữa: "Tôi đi hỏi thăm khoa cậu chọn là để tránh đi."
Hơn nữa vì để chắc ăn hơn, hắn còn viết khoa phụ sản mà Giang Tự không có khả năng chọn nhất vào nguyện vọng 1. Hắn nghĩ cho dù Giang Tự có muốn đổi ý bất ngờ thì cũng tuyệt đối sẽ không vào cùng khoa với hắn.
Giang Tự: "..."
Qua chuyện này có thể thấy được giao tiếp giữa con người quan trọng như thế nào!
"Chúng ta đúng là... hữu duyên thiên lý năng tương ngộ a~~~ a~~~" Thẩm Phương Dục nói nói bỗng nhiên hát lên.
Dư âm tiếng hát còn văng vẳng bên tai thật sự là làm người ta giác ngộ, khiến Giang Tự khó khăn lắm mới tạm thời quên được giai điệu này giật mình một cái. Tất cả mọi sự cố gắng quên đi trước đó đều thất bại trong gan tấc.
Có trời mới biết, hôm qua lúc Giang Tự làm phẫu thuật vậy mà anh lại ngâm nga giai điệu "a~~~" kia một cách khó hiểu. Mãi đến khi Vu Tang dùng vẻ mặt như nhìn thấy quỷ nhìn anh, anh mới nhận ra bản thân vừa làm cái gì.
Giang Tự thật sự không muốn nhớ lại ký ức xấu hổ trong phòng mổ hôm qua nữa. Anh thẳng tay quăng đĩa vào máy rửa chén, cầm lấy cặp tài liệu đi đến huyền quan thay giày.
"Cậu từ từ đợi tôi đi chung với Giang Tự!"
"Không đợi." Giang Tự lạnh nhạt.
"Hôm nay cậu phải làm phẫu thuật nhiều không?" Thẩm Phương Dục vừa ăn dimsum vừa hỏi Giang Tự.
"Không nhiều lắm."
Thẩm Phương Dục nghe vậy nói: "Vậy tối cậu về nhà ăn cơm nhé. Tôi đích thân xuống bếp đấy."
Tay Giang Tự nắm tay nắm cửa dừng một chút, nghiêm túc nói: "Nghĩ kỹ lại thì hình như phải mổ nhiều lắm."
"Diễn xuất của cậu có thể tệ hơn nữa không? Tôi don"t care! Hôm nay cậu phải về nhà ăn cơm, nếu không tôi sẽ đau lòng đó. Cậu đành lòng để tôi..."
"Đành lòng!"
Bác sĩ Giang nhanh tay đóng cửa lại, để lại cho Thẩm Phương Dục một bóng lưng phóng khoáng.
"Chậc.."
Thẩm Phương Dục ngồi lại vào bàn ăn, hung dữ cắn một cái dimsum: "Không có lương tâm!"