Bác Sĩ Giang Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Chương 26: Tranh chấp
Phòng khám bệnh khoa phụ sản.
Giang Tự thay áo blouse trắng sạch sẽ, cổ tay áo được cài khuy tỉ mỉ. Trên cổ treo ống nghe lạnh lẽo, thẻ chức danh màu xanh trắng được cài trên túi áo trước ngực.
So với khi nãy ở trước mặt Thẩm Phương Dục, khí chất Giang Tự ôn hòa hơn rất nhiều.
Anh uống một ngụm trà, khẽ đẩy mắt kính, sau đó nhìn lướt qua một loạt dãy số đăng ký rồi bắt đầu ấn gọi.
Những ca bệnh đầu đều là tái khám lại sau khi đã khám vào buổi sáng. Đoán chừng là sau khi có kết quả kiểm tra liền trực tiếp quay lại đây. Người bệnh tái khám đầu tiên là một người phụ nữ khoảng hơn 40 tuổi.
Chị ta đi vào đứng trước mặt Giang Tự, vuốt vuốt tóc bên thái dương, thoạt nhìn có hơi lo lắng.
"Chị ngồi đi." Giang Tự nói.
"À... à vâng." Người phụ nữ vịn ghế dựa ngồi xuống.
Giang Tự nhìn tên hiển thị trên màn hình máy tính, xác nhận với người bệnh: "Nguyễn Tú Phương?"
Người phụ nữ gật đầu: "Là tôi ạ". Trông chị ta có hơi lo lắng bất an.
"Chị khó chịu ở đâu?" Giang Tự dời ánh mắt khỏi màn hình máy tính, nhìn người phụ nữa trước mắt.
"Tôi... tôi..." Nguyễn Tú Phương mấp máy môi hồi lâu cũng không nói rõ ràng.
"Chị cứ nói thẳng là được rồi, không sao cả."
Mỗi lần ngồi khám Giang Tự đều sẽ gặp được rất nhiều người bệnh như vậy. Khác với những khoa khác, rất nhiều chị em phụ nữ bị tư tưởng phong kiến đầu độc, luôn mang tâm lý xấu hổ khi đi khám phụ khoa. Đặc biệt là những người phụ nữ lớn tuổi ít học và những cô gái mới lớn, thường cứ nhắc về phụ khoa là sợ tái mặt.
Thiệu Nhạc nhìn thoáng qua Giang Tự đang cầm bút, anh đeo khẩu trang nên chỉ lộ ra đôi mắt, bình tĩnh chờ đợi Nguyễn Tú Phương nói chuyện. Ánh mắt sau cặp kính không hề mất kiên nhẫn, cũng không hề có cảm giác hung hãn. Chỉ một ánh mắt bình thường lại khiến cho người ta có cảm giác muốn tin tưởng vào anh.
Giang Tự đối mặt với người bệnh rất khác Giang Tự đối mặt với học sinh, từ lần đầu tiên Thiệu Nhạc theo anh đi khám bệnh đã cảm nhận được điều này.
Khi đó Giang Tự đã nói với cô, tâm lý người bệnh thường rất yếu ớt, đặc biệt là những bệnh nhân tới khoa phụ sản. Những người đến nơi này đều rất dũng cảm.
Bọn họ không phải học sinh nên không cần bạn nghiêm khắc dạy dỗ họ bất cứ điều gì. Điều duy nhất bạn cần làm là cố hết sức mà giúp đỡ họ thôi.
Quả nhiên Nguyễn Tú Phương do dự trong chốc lát, cúi đầu nhìn chằm chằm bàn làm việc nhỏ giọng nói: "Mỗi lần... tôi quan hệ với đàn ông đều rất đau, không biết vì sao lại như vậy."
Thoạt nhìn chị ta rất đau khổ: "Tôi không muốn ngủ với anh ta, anh ta liền nổi giận với tôi."
"Đã bao lâu rồi?" Giang Tự cúi đầu bắt đầu viết bệnh án.
Nguyễn Tú Phương xoa xoa tay: "Tầm 2, 3 tháng rồi."
"Chị có bị chảy máu sau khi quan hệ không?"
Nguyễn Tú Phương ngạc nhiên nói: "Bác sĩ, sao anh biết được?"
Có thể là do đã nói được mấy câu nên về sau chị ta nói chuyện cũng thoải mái hơn rất nhiều: "Với cả kinh nguyệt của tôi cũng không đều. Tôi cũng không biết có phải vì sắp đến tuổi mãn kinh hay không nữa."
"Chị từng có tiền sử nhiễm HPV* không?" Giang Tự hỏi.
"Có ạ. Chẳng qua cũng đã mười mấy năm trước rồi. Bác sĩ nói là do khả năng miễn dịch quá kém." Nguyễn Tú Phương càng lúc càng cúi thấp đầu, giống như muốn vùi vào quần áo luôn vậy,
"Là bởi vì nguyên nhân này à? Nhưng bác sĩ khi đó nói đã trị hết rồi mà." Chị ta trông rất khó hiểu.
Giang Tự im lặng một lát, anh dừng bút quay đầu nhìn Thiệu Nhạc, sau đó chỉ phòng kiểm tra bên cạnh nói với Nguyễn Tú Phương: "Chị đi khám đi. Có cần bác sĩ nữ đi cùng chị không?" Giang Tự hỏi.
Có một số người bệnh không muốn để bác sĩ nam kiểm tra một mình, cũng có một số người bệnh muốn người kiểm tra càng ít càng tốt, cho nên Giang Tự thường hỏi ý kiến người bệnh như vậy.
Nguyễn Tú Phương nhìn thoáng qua Thiệu Nhạc, do dự gật đầu.
Thiệu Nhạc đóng cửa phòng khám lại, vén rèm khám bệnh dẫn Nguyễn Tú Phương nằm lên giường, Giang Tự bên cạnh rửa tay mang bao tay vào. Lúc anh đang định lấy thiết bị siêu âm thì cửa phòng khám bên ngoài bị đẩy mạnh ra một cái, Giang Tự theo bản năng cầm ga trải giường phủ lên người Nguyễn Tú Phương, một người đàn ông đầy mùi rượu vén rèm lên đi vào.
"Giang Tự là ai?" Giọng nói gã ta hung ác.
"Là tôi." Giang Tự khó hiểu nhìn gã ta một cái.
"Anh đi ra ngoài trước đi, chúng tôi phải làm kiểm tra, có chuyện gì thì nói sau."
Không ngờ anh vừa nói xong thì gã đàn ông kia càng trở nên kiêu ngạo, gã ta trực tiếp đi tới vài bước, dáng vẻ muốn đánh người: "Đệch mẹ mày có biết xấu hổ hay không? Một thằng bác sĩ nam thì khám phụ khoa cái gì? Mấy thằng chó như mày thì yên tâm thế nào được?"
Gã ta nói năng tục tĩu khiến Giang Tự nhíu mày, người phụ nữ trên giường đột nhiên ngồi dậy: "Mã Hạo, sao anh lại tới đây?"
"Sao tao lại tới đây hả?" Gã đàn ông vươn tay chỉ chỉ người phụ nữ ở trên giường bệnh.
"Mẹ nó nếu tao không tới có phải là mày để cho thằng này xem mày không? Mày rẻ rúng vừa thôi!"
"Mã Hạo, anh nói cái gì vậy!" Trong giọng nói của Nguyễn Tú Phương đã xen lẫn tiếng khóc nức nở, có chút lo lắng sắc bén nói: "Người ta là bác sĩ đứng đắn, tôi cũng chỉ đi khám bệnh đàng hoàng thôi!"
"Đàn ông đứng đắn ai lại tới khoa phụ sản hả? Tao thấy mày không có ý tốt thì có!" Mã Hạo chỉ vào mặt Giang Tự nói.
Gã vừa nói vừa đi về phía Giang Tự, Thiệu Nhạc vội ngăn cản. Mã Hạo trừng mắt nhìn cô, đột nhiên gã giơ tay muốn tát vào mặt cô. Nhưng trong nháy mắt, một lực thật lớn bắt lấy cổ tay gã, Giang Tự đè gã đàn ông cao to 1m8 lên mặt bàn.
"Đệch mẹ!"
Gã còn muốn giãy giụa nhưng Giang Tự đã thẳng tay đè gáy gã, một tay khác bắt chéo hai tay gã ra sau lưng đè lại, hai chân đè chặt gã: "Còn muốn động thủ thì tôi trực tiếp bẻ gãy tay anh." Giang Tự nói xong làm bộ nắm cổ tay gã.
Gã đàn ông bị đè trên mặt bàn, đột nhiên bị tình huống ngoài ý muốn này làm cho ngơ ngác: "Mẹ nó mày không phải bác sĩ à? Bác sĩ thì phải trị bệnh cứu người chứ sao lại đánh người?"
Giang Tự bị gã chọc tức cười.
"Được thôi."
Giang Tự đổi tay đè Mã Hạo, một tay nhanh nhẹn cởi khuy áo blouse rồi buông tay dứt khoát cởi áo blouse ra ném lên trên ghế. Không đợi Mã Hạo phản ứng anh đã đè gã lại, thậm chí còn đau hơn lần trước.
Người đàn ông mặc áo sơ mi màu trắng có hoa văn, tay áo xắn lên trên khuỷu tay lộ ra một nửa cánh tay săn chắc, bởi vì đang dùng sức nên có thể nhìn thấy từng đường gân xanh nổi lên trên làn da trắng lạnh.
"Giới thiệu một lần nữa. Tôi tên Giang Tự, là thành viên Hiệp hội đấu vật thành phố A. Bây giờ tôi có thể đánh anh chưa nhỉ?" Giọng nói của Giang Tự không nghe ra vui giận.
"..." Mã Hạo: Tại sao mày không ra bài theo kịch bản vậy?
Không đợi Mã Hạo lên tiếng, Giang Tự trực tiếp tháo khớp cổ tay gã.
Mã Hạo hét thảm một tiếng, đột nhiên ăn đau khiến đầy mặt gã đều là hoảng sợ và tuyệt vọng. Gã đàn ông vừa rồi còn hung hãn bây giờ đã cứng đờ cả người, lắp bắp nói: "Bác sĩ... bác sĩ Giang... Cầu xin cậu mau cứu tôi... đau quá..."
"Đau là được rồi. Điều mình không muốn nhận thì đừng làm với người khác. Lần sau lúc người yêu anh nói đau thì mong anh có thể nhớ rõ cảm giác lúc này." Giang Tự nói.
Nước mắt của Mã Hạo cũng sắp trào ra đến nơi, nghe anh nói vậy cũng gật đầu bất chấp, không còn chút khí thế nào như vừa rồi.
"Thầy Giang..." Thiệu Nhạc bên cạnh nhìn đến ngu người. Lần đầu tiên cô thấy chuyện này, trong thoáng chốc không biết nói như nào.
"Như này... không sao thật ạ?"
Trước kia lúc cô còn đi học, những bác sĩ thực tập ở bệnh viện đều nói với cô rằng gặp phải người quấy rối thì chạy là tốt nhất. Đây là lần đầu tiên cô thấy bác sĩ làm căng tới cùng với người nhà bệnh nhân như vậy.
Hai tay Giang Tự đè chặt Mã Hạo trên bàn, nghe Thiệu Nhạc hỏi vậy liền hỏi lại: "Em nói anh ta hay nói tôi?"
"..." Thiệu Nhạc: Xem như em không hỏi gì cả.
"Náo nhiệt quá ha." Thẩm Phương Dục nhàn nhã đẩy cửa ra, khoanh tay dựa vào cửa xem kịch.
"Thầy Thẩm..." Thiệu Nhạc sửng sốt.
Thẩm Phương Dục cười cười với cô: "Tôi nói này, nếu em lo lắng cho thầy Giang của em thì lúc này không nên đứng kịch nữa, phải chạy đi gọi bảo vệ mới đúng."
Lúc này Thiệu Nhạc mới phản ứng lại, bởi vì dáng vẻ của Giang Tự giống như không cần giúp đỡ khiến cô quên mất phải đi gọi bảo vệ, chỉ biết đứng ngây ra tại chỗ.
Cô vội muốn đi gọi người nhưng Thẩm Phương Dục lại ngăn lại: "Không cần đâu. Tôi vừa nghe tiếng đá cửa là đã gọi điện thoại cho bảo vệ rồi."
Hắn nhìn Giang Tự, nhướng mày, giọng điệu vô cùng phóng đại nói: "Bác sĩ Thẩm hiền lành tốt bụng lại một lần lấy ân báo oán, cậu tính cảm ơn tôi thế nào đây?"
Giang Tự nhìn Thẩm Phương Dục, đáy mắt có chút ý nghĩa sâu xa.
Lúc này Nguyễn Tú Phương cũng xuống khỏi giường siêu âm, chị ta nhìn thoáng qua chồng mình đang bị đè lại rồi nhìn Giang Tự, trong phút chốc cũng không biết nói gì. Một lát sau, chị ta mới nói với Mã Hạo: "Đáng!"
"Do anh không tôn trọng bác sĩ người ta, đáng bị đánh." Nguyễn Tú Phương nói.
"Vợ ơi!" Mã Hạo đã chịu thua không đứng dậy nổi: "Em cầu xin bác sĩ Giang giùm anh đi, để cậu ấy nối tay lại cho anh với..."
Vừa dứt lời, mấy người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ cầm côn đẩy cửa đi vào. Sau đó một người, hai người đều choáng váng ngẩn ra nhìn nhau một lúc, cuối cùng nhìn Giang Tự.
"Bác sĩ Giang, tình huống như thế nào vậy?"
Giang Tự nhẹ nhàng buông tay, chỉ vào Mã Hạo nói với bảo vệ: "Anh ta muốn đánh tôi."
Thẩm Phương Dục giơ tay: "Tôi làm chứng, đúng là vậy đấy."
Thiệu Nhạc: "Tôi cũng vậy..."
Mã Hạo: "?"
Thiệu Nhạc thì thôi đi, người đàn ông khoanh tay dựa vào cửa còn chụp ảnh Giang Tự này ở đâu ra?
Thẩm Phương Dục cong môi cười với gã ta, cười đến đầy ẩn ý.
———
*HPV: HPV là tên viết tắt của Human Papilloma Virus – virus gây u nhú ở người. Có khoảng 100 loại HPV ảnh hưởng đến các bộ phận khác nhau của cơ thể. Khoảng 40 loại HPV có thể gây ra các bệnh về đường sinh dục bao gồm: Âm hộ, âm đ/ạo, cổ tử c/ung, dương v*t, bìu, cũng như trực tràng và hậu môn,... Trong số đó, khoảng 15 loại được coi là có "nguy cơ cao" dẫn đến ung thư cổ tử cung. (1)
Những bệnh nhiễm trùng do virus HPV gây ra thường lây truyền qua đường tình d/ục hoặc qua các tiếp xúc da kề da. Tiêm vắc xin là biện pháp hữu hiệu giúp chống lại các chủng HPV có khả năng gây ra mụn cóc sinh dục hoặc ung thư cổ tử cung.
Cơ thể bị nhiễm virus HPV sẽ hình thành mụn cóc dưới nhiều hình thức khác nhau, tùy thuộc vào loại HPV: (3)
- Mụn cóc sinh dục: Xuất hiện dưới dạng vết sưng không đau, tiết dịch và gây ngứa. Ở phụ nữ, mụn cóc sinh dục chủ yếu xuất hiện ở âm hộ nhưng cũng có thể gặp ở gần hậu môn, trên cổ tử cung hoặc trong âm đ/ạo. Ở nam giới, mụn cóc sinh dục hình thành trên dương v*t và bìu hoặc xung quanh hậu môn.
- Mụn cóc thông thường: Xuất hiện trên bàn tay và ngón tay dưới dạng những nốt sần sùi, gồ lên. Trong hầu hết các trường hợp, mụn cóc dạng này chỉ gây mất thẩm mỹ, nhưng đôi lúc cũng gây đau đớn hoặc chảy máu.
- Mụn cóc Plantar: Là những mụn cứng, sần sùi, thường xuất hiện ở gót chân hoặc lòng bàn chân, gây ngứa ngáy khó chịu.
- Mụn cóc phẳng: Là những nốt có đầu phẳng, hơi nhô cao. Chúng có thể xuất hiện ở bất cứ đâu. Trẻ em thường bị ở mặt, phụ nữ bị ở chân còn nam giới có xu hướng nổi ở vùng râu.
Những yếu tố nguy cơ lây nhiễm HPV bao gồm:
- Có nhiều bạn tình: Bạn càng có nhiều bạn tình, nguy cơ nhiễm HPV sinh dục của bạn càng cao. Không chỉ vậy, quan hệ tình d/ục với người có nhiều bạn tình cũng làm tăng nguy cơ mắc bệnh.
- Tuổi tác: Mụn cóc thông thường chủ yếu xảy ra ở trẻ em, còn mụn cóc sinh dục xảy ra phổ biến ở thanh thiếu niên và thanh niên.
- Hệ thống miễn dịch suy yếu: Những người có hệ miễn dịch suy yếu có khả năng nhiễm HPV cao hơn. Nguyên nhân làm suy yếu hệ miễn dịch có thể do HIV/AIDS hoặc các loại thuốc ức chế miễn dịch (thường được sử dụng sau khi cấy ghép nội tạng).
- Da bị tổn thương: Những vùng da bị hở hoặc có vết xước sẽ dễ phát triển mụn cóc thông thường hơn.
- Có sự tiếp xúc không an toàn: Chạm vào mụn cóc của người khác hoặc không mặc đồ bảo vệ trước khi tiếp xúc với các bề mặt có chứa virus HPV – chẳng hạn như vòi hoa sen công cộng, hồ bơi – có thể làm tăng nguy cơ nhiễm HPV.
Một số cách khác để giảm nguy cơ nhiễm HPV gồm có:
- Quan hệ tình d/ục an toàn, tránh việc quan hệ với nhiều bạn tình cùng lúc.
- Phụ nữ nên làm xét nghiệm Pap/Thinprep/HPV DNA định kỳ hàng năm hoặc mỗi 3 năm để phát hiện sớm những thay đổi bất thường ở cổ tử cung – dấu hiệu tiền ung thư.
- Nam và nữ nên dừng quan hệ tình d/ục ngay khi biết hoặc nghĩ mình mắc bệnh sùi mào gà, sau đó cần đi khám và điều trị triệt để.
- Tầm soát sức khỏe định kỳ để phát hiện sớm tổn thương do nhiễm virus HPV.
- Tiêm ngừa vắc xin phòng HPV: Tại Việt Nam đang lưu hành vắc xin phòng ung thư cổ tử cu/ng, âm h/ộ, âm đạ/o, các tổn thương tiền ung thư và loạn sản, mụn cóc sinh dục và bệnh lý do nhiễm virus HPV. Vắc xin được chỉ định tiêm cho nữ giới từ 9 – 26 tuổi, bất kể đã từng quan hệ tình d/ục hay chưa. Ngoài ra, các bé trai trong độ tuổi dậy thì cũng có thể tiêm loại vắc xin này để phòng ngừa nguy cơ nhiễm HPV dẫn tới ung thư vòm họng, ung thư miệng, lưỡi, ung thư đường sinh dục nam giới (hậu môn, dương v*t,...).
———
Tiêm vắc xin phòng HPV quan trọng lắm nha mn!!! Các bạn nữ nên tiêm đầy đủ và tốt nhất là tiêm trước khi quan hệ tình d/ục lần đầu (đại khái là tốt nhất tiêm phòng khi còn trinh nha)!
Ở VN mình nữ giới còn ngại đi khám phụ khoa quá, nhưng mọi người nên đi khám định kỳ để theo dõi sức khoẻ sinh sản của bản thân nha! Dù có sinh con hay không thì skss cũng rất quan trọng đó! Mn đừng ngại ngùng hay xấu hổ gì cả, với bác sĩ thì mình chỉ là bệnh nhân chứ chẳng phải nam hay nữ gì đâu nên cứ tự tin đi khám nha! Còn nếu quá ngại thì có thể yêu cầu bác sĩ nữ khám cũng được nè, khoa phụ sản hay bệnh viện phụ sản đều rất hỗ trợ trong vấn đề này, vì họ cũng biết nhiều bệnh nhân ngại ngùng nên sẽ ưu tiên cho bệnh nhân chọn bác sĩ thăm khám đó.
Giang Tự thay áo blouse trắng sạch sẽ, cổ tay áo được cài khuy tỉ mỉ. Trên cổ treo ống nghe lạnh lẽo, thẻ chức danh màu xanh trắng được cài trên túi áo trước ngực.
So với khi nãy ở trước mặt Thẩm Phương Dục, khí chất Giang Tự ôn hòa hơn rất nhiều.
Anh uống một ngụm trà, khẽ đẩy mắt kính, sau đó nhìn lướt qua một loạt dãy số đăng ký rồi bắt đầu ấn gọi.
Những ca bệnh đầu đều là tái khám lại sau khi đã khám vào buổi sáng. Đoán chừng là sau khi có kết quả kiểm tra liền trực tiếp quay lại đây. Người bệnh tái khám đầu tiên là một người phụ nữ khoảng hơn 40 tuổi.
Chị ta đi vào đứng trước mặt Giang Tự, vuốt vuốt tóc bên thái dương, thoạt nhìn có hơi lo lắng.
"Chị ngồi đi." Giang Tự nói.
"À... à vâng." Người phụ nữ vịn ghế dựa ngồi xuống.
Giang Tự nhìn tên hiển thị trên màn hình máy tính, xác nhận với người bệnh: "Nguyễn Tú Phương?"
Người phụ nữ gật đầu: "Là tôi ạ". Trông chị ta có hơi lo lắng bất an.
"Chị khó chịu ở đâu?" Giang Tự dời ánh mắt khỏi màn hình máy tính, nhìn người phụ nữa trước mắt.
"Tôi... tôi..." Nguyễn Tú Phương mấp máy môi hồi lâu cũng không nói rõ ràng.
"Chị cứ nói thẳng là được rồi, không sao cả."
Mỗi lần ngồi khám Giang Tự đều sẽ gặp được rất nhiều người bệnh như vậy. Khác với những khoa khác, rất nhiều chị em phụ nữ bị tư tưởng phong kiến đầu độc, luôn mang tâm lý xấu hổ khi đi khám phụ khoa. Đặc biệt là những người phụ nữ lớn tuổi ít học và những cô gái mới lớn, thường cứ nhắc về phụ khoa là sợ tái mặt.
Thiệu Nhạc nhìn thoáng qua Giang Tự đang cầm bút, anh đeo khẩu trang nên chỉ lộ ra đôi mắt, bình tĩnh chờ đợi Nguyễn Tú Phương nói chuyện. Ánh mắt sau cặp kính không hề mất kiên nhẫn, cũng không hề có cảm giác hung hãn. Chỉ một ánh mắt bình thường lại khiến cho người ta có cảm giác muốn tin tưởng vào anh.
Giang Tự đối mặt với người bệnh rất khác Giang Tự đối mặt với học sinh, từ lần đầu tiên Thiệu Nhạc theo anh đi khám bệnh đã cảm nhận được điều này.
Khi đó Giang Tự đã nói với cô, tâm lý người bệnh thường rất yếu ớt, đặc biệt là những bệnh nhân tới khoa phụ sản. Những người đến nơi này đều rất dũng cảm.
Bọn họ không phải học sinh nên không cần bạn nghiêm khắc dạy dỗ họ bất cứ điều gì. Điều duy nhất bạn cần làm là cố hết sức mà giúp đỡ họ thôi.
Quả nhiên Nguyễn Tú Phương do dự trong chốc lát, cúi đầu nhìn chằm chằm bàn làm việc nhỏ giọng nói: "Mỗi lần... tôi quan hệ với đàn ông đều rất đau, không biết vì sao lại như vậy."
Thoạt nhìn chị ta rất đau khổ: "Tôi không muốn ngủ với anh ta, anh ta liền nổi giận với tôi."
"Đã bao lâu rồi?" Giang Tự cúi đầu bắt đầu viết bệnh án.
Nguyễn Tú Phương xoa xoa tay: "Tầm 2, 3 tháng rồi."
"Chị có bị chảy máu sau khi quan hệ không?"
Nguyễn Tú Phương ngạc nhiên nói: "Bác sĩ, sao anh biết được?"
Có thể là do đã nói được mấy câu nên về sau chị ta nói chuyện cũng thoải mái hơn rất nhiều: "Với cả kinh nguyệt của tôi cũng không đều. Tôi cũng không biết có phải vì sắp đến tuổi mãn kinh hay không nữa."
"Chị từng có tiền sử nhiễm HPV* không?" Giang Tự hỏi.
"Có ạ. Chẳng qua cũng đã mười mấy năm trước rồi. Bác sĩ nói là do khả năng miễn dịch quá kém." Nguyễn Tú Phương càng lúc càng cúi thấp đầu, giống như muốn vùi vào quần áo luôn vậy,
"Là bởi vì nguyên nhân này à? Nhưng bác sĩ khi đó nói đã trị hết rồi mà." Chị ta trông rất khó hiểu.
Giang Tự im lặng một lát, anh dừng bút quay đầu nhìn Thiệu Nhạc, sau đó chỉ phòng kiểm tra bên cạnh nói với Nguyễn Tú Phương: "Chị đi khám đi. Có cần bác sĩ nữ đi cùng chị không?" Giang Tự hỏi.
Có một số người bệnh không muốn để bác sĩ nam kiểm tra một mình, cũng có một số người bệnh muốn người kiểm tra càng ít càng tốt, cho nên Giang Tự thường hỏi ý kiến người bệnh như vậy.
Nguyễn Tú Phương nhìn thoáng qua Thiệu Nhạc, do dự gật đầu.
Thiệu Nhạc đóng cửa phòng khám lại, vén rèm khám bệnh dẫn Nguyễn Tú Phương nằm lên giường, Giang Tự bên cạnh rửa tay mang bao tay vào. Lúc anh đang định lấy thiết bị siêu âm thì cửa phòng khám bên ngoài bị đẩy mạnh ra một cái, Giang Tự theo bản năng cầm ga trải giường phủ lên người Nguyễn Tú Phương, một người đàn ông đầy mùi rượu vén rèm lên đi vào.
"Giang Tự là ai?" Giọng nói gã ta hung ác.
"Là tôi." Giang Tự khó hiểu nhìn gã ta một cái.
"Anh đi ra ngoài trước đi, chúng tôi phải làm kiểm tra, có chuyện gì thì nói sau."
Không ngờ anh vừa nói xong thì gã đàn ông kia càng trở nên kiêu ngạo, gã ta trực tiếp đi tới vài bước, dáng vẻ muốn đánh người: "Đệch mẹ mày có biết xấu hổ hay không? Một thằng bác sĩ nam thì khám phụ khoa cái gì? Mấy thằng chó như mày thì yên tâm thế nào được?"
Gã ta nói năng tục tĩu khiến Giang Tự nhíu mày, người phụ nữ trên giường đột nhiên ngồi dậy: "Mã Hạo, sao anh lại tới đây?"
"Sao tao lại tới đây hả?" Gã đàn ông vươn tay chỉ chỉ người phụ nữ ở trên giường bệnh.
"Mẹ nó nếu tao không tới có phải là mày để cho thằng này xem mày không? Mày rẻ rúng vừa thôi!"
"Mã Hạo, anh nói cái gì vậy!" Trong giọng nói của Nguyễn Tú Phương đã xen lẫn tiếng khóc nức nở, có chút lo lắng sắc bén nói: "Người ta là bác sĩ đứng đắn, tôi cũng chỉ đi khám bệnh đàng hoàng thôi!"
"Đàn ông đứng đắn ai lại tới khoa phụ sản hả? Tao thấy mày không có ý tốt thì có!" Mã Hạo chỉ vào mặt Giang Tự nói.
Gã vừa nói vừa đi về phía Giang Tự, Thiệu Nhạc vội ngăn cản. Mã Hạo trừng mắt nhìn cô, đột nhiên gã giơ tay muốn tát vào mặt cô. Nhưng trong nháy mắt, một lực thật lớn bắt lấy cổ tay gã, Giang Tự đè gã đàn ông cao to 1m8 lên mặt bàn.
"Đệch mẹ!"
Gã còn muốn giãy giụa nhưng Giang Tự đã thẳng tay đè gáy gã, một tay khác bắt chéo hai tay gã ra sau lưng đè lại, hai chân đè chặt gã: "Còn muốn động thủ thì tôi trực tiếp bẻ gãy tay anh." Giang Tự nói xong làm bộ nắm cổ tay gã.
Gã đàn ông bị đè trên mặt bàn, đột nhiên bị tình huống ngoài ý muốn này làm cho ngơ ngác: "Mẹ nó mày không phải bác sĩ à? Bác sĩ thì phải trị bệnh cứu người chứ sao lại đánh người?"
Giang Tự bị gã chọc tức cười.
"Được thôi."
Giang Tự đổi tay đè Mã Hạo, một tay nhanh nhẹn cởi khuy áo blouse rồi buông tay dứt khoát cởi áo blouse ra ném lên trên ghế. Không đợi Mã Hạo phản ứng anh đã đè gã lại, thậm chí còn đau hơn lần trước.
Người đàn ông mặc áo sơ mi màu trắng có hoa văn, tay áo xắn lên trên khuỷu tay lộ ra một nửa cánh tay săn chắc, bởi vì đang dùng sức nên có thể nhìn thấy từng đường gân xanh nổi lên trên làn da trắng lạnh.
"Giới thiệu một lần nữa. Tôi tên Giang Tự, là thành viên Hiệp hội đấu vật thành phố A. Bây giờ tôi có thể đánh anh chưa nhỉ?" Giọng nói của Giang Tự không nghe ra vui giận.
"..." Mã Hạo: Tại sao mày không ra bài theo kịch bản vậy?
Không đợi Mã Hạo lên tiếng, Giang Tự trực tiếp tháo khớp cổ tay gã.
Mã Hạo hét thảm một tiếng, đột nhiên ăn đau khiến đầy mặt gã đều là hoảng sợ và tuyệt vọng. Gã đàn ông vừa rồi còn hung hãn bây giờ đã cứng đờ cả người, lắp bắp nói: "Bác sĩ... bác sĩ Giang... Cầu xin cậu mau cứu tôi... đau quá..."
"Đau là được rồi. Điều mình không muốn nhận thì đừng làm với người khác. Lần sau lúc người yêu anh nói đau thì mong anh có thể nhớ rõ cảm giác lúc này." Giang Tự nói.
Nước mắt của Mã Hạo cũng sắp trào ra đến nơi, nghe anh nói vậy cũng gật đầu bất chấp, không còn chút khí thế nào như vừa rồi.
"Thầy Giang..." Thiệu Nhạc bên cạnh nhìn đến ngu người. Lần đầu tiên cô thấy chuyện này, trong thoáng chốc không biết nói như nào.
"Như này... không sao thật ạ?"
Trước kia lúc cô còn đi học, những bác sĩ thực tập ở bệnh viện đều nói với cô rằng gặp phải người quấy rối thì chạy là tốt nhất. Đây là lần đầu tiên cô thấy bác sĩ làm căng tới cùng với người nhà bệnh nhân như vậy.
Hai tay Giang Tự đè chặt Mã Hạo trên bàn, nghe Thiệu Nhạc hỏi vậy liền hỏi lại: "Em nói anh ta hay nói tôi?"
"..." Thiệu Nhạc: Xem như em không hỏi gì cả.
"Náo nhiệt quá ha." Thẩm Phương Dục nhàn nhã đẩy cửa ra, khoanh tay dựa vào cửa xem kịch.
"Thầy Thẩm..." Thiệu Nhạc sửng sốt.
Thẩm Phương Dục cười cười với cô: "Tôi nói này, nếu em lo lắng cho thầy Giang của em thì lúc này không nên đứng kịch nữa, phải chạy đi gọi bảo vệ mới đúng."
Lúc này Thiệu Nhạc mới phản ứng lại, bởi vì dáng vẻ của Giang Tự giống như không cần giúp đỡ khiến cô quên mất phải đi gọi bảo vệ, chỉ biết đứng ngây ra tại chỗ.
Cô vội muốn đi gọi người nhưng Thẩm Phương Dục lại ngăn lại: "Không cần đâu. Tôi vừa nghe tiếng đá cửa là đã gọi điện thoại cho bảo vệ rồi."
Hắn nhìn Giang Tự, nhướng mày, giọng điệu vô cùng phóng đại nói: "Bác sĩ Thẩm hiền lành tốt bụng lại một lần lấy ân báo oán, cậu tính cảm ơn tôi thế nào đây?"
Giang Tự nhìn Thẩm Phương Dục, đáy mắt có chút ý nghĩa sâu xa.
Lúc này Nguyễn Tú Phương cũng xuống khỏi giường siêu âm, chị ta nhìn thoáng qua chồng mình đang bị đè lại rồi nhìn Giang Tự, trong phút chốc cũng không biết nói gì. Một lát sau, chị ta mới nói với Mã Hạo: "Đáng!"
"Do anh không tôn trọng bác sĩ người ta, đáng bị đánh." Nguyễn Tú Phương nói.
"Vợ ơi!" Mã Hạo đã chịu thua không đứng dậy nổi: "Em cầu xin bác sĩ Giang giùm anh đi, để cậu ấy nối tay lại cho anh với..."
Vừa dứt lời, mấy người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ cầm côn đẩy cửa đi vào. Sau đó một người, hai người đều choáng váng ngẩn ra nhìn nhau một lúc, cuối cùng nhìn Giang Tự.
"Bác sĩ Giang, tình huống như thế nào vậy?"
Giang Tự nhẹ nhàng buông tay, chỉ vào Mã Hạo nói với bảo vệ: "Anh ta muốn đánh tôi."
Thẩm Phương Dục giơ tay: "Tôi làm chứng, đúng là vậy đấy."
Thiệu Nhạc: "Tôi cũng vậy..."
Mã Hạo: "?"
Thiệu Nhạc thì thôi đi, người đàn ông khoanh tay dựa vào cửa còn chụp ảnh Giang Tự này ở đâu ra?
Thẩm Phương Dục cong môi cười với gã ta, cười đến đầy ẩn ý.
———
*HPV: HPV là tên viết tắt của Human Papilloma Virus – virus gây u nhú ở người. Có khoảng 100 loại HPV ảnh hưởng đến các bộ phận khác nhau của cơ thể. Khoảng 40 loại HPV có thể gây ra các bệnh về đường sinh dục bao gồm: Âm hộ, âm đ/ạo, cổ tử c/ung, dương v*t, bìu, cũng như trực tràng và hậu môn,... Trong số đó, khoảng 15 loại được coi là có "nguy cơ cao" dẫn đến ung thư cổ tử cung. (1)
Những bệnh nhiễm trùng do virus HPV gây ra thường lây truyền qua đường tình d/ục hoặc qua các tiếp xúc da kề da. Tiêm vắc xin là biện pháp hữu hiệu giúp chống lại các chủng HPV có khả năng gây ra mụn cóc sinh dục hoặc ung thư cổ tử cung.
Cơ thể bị nhiễm virus HPV sẽ hình thành mụn cóc dưới nhiều hình thức khác nhau, tùy thuộc vào loại HPV: (3)
- Mụn cóc sinh dục: Xuất hiện dưới dạng vết sưng không đau, tiết dịch và gây ngứa. Ở phụ nữ, mụn cóc sinh dục chủ yếu xuất hiện ở âm hộ nhưng cũng có thể gặp ở gần hậu môn, trên cổ tử cung hoặc trong âm đ/ạo. Ở nam giới, mụn cóc sinh dục hình thành trên dương v*t và bìu hoặc xung quanh hậu môn.
- Mụn cóc thông thường: Xuất hiện trên bàn tay và ngón tay dưới dạng những nốt sần sùi, gồ lên. Trong hầu hết các trường hợp, mụn cóc dạng này chỉ gây mất thẩm mỹ, nhưng đôi lúc cũng gây đau đớn hoặc chảy máu.
- Mụn cóc Plantar: Là những mụn cứng, sần sùi, thường xuất hiện ở gót chân hoặc lòng bàn chân, gây ngứa ngáy khó chịu.
- Mụn cóc phẳng: Là những nốt có đầu phẳng, hơi nhô cao. Chúng có thể xuất hiện ở bất cứ đâu. Trẻ em thường bị ở mặt, phụ nữ bị ở chân còn nam giới có xu hướng nổi ở vùng râu.
Những yếu tố nguy cơ lây nhiễm HPV bao gồm:
- Có nhiều bạn tình: Bạn càng có nhiều bạn tình, nguy cơ nhiễm HPV sinh dục của bạn càng cao. Không chỉ vậy, quan hệ tình d/ục với người có nhiều bạn tình cũng làm tăng nguy cơ mắc bệnh.
- Tuổi tác: Mụn cóc thông thường chủ yếu xảy ra ở trẻ em, còn mụn cóc sinh dục xảy ra phổ biến ở thanh thiếu niên và thanh niên.
- Hệ thống miễn dịch suy yếu: Những người có hệ miễn dịch suy yếu có khả năng nhiễm HPV cao hơn. Nguyên nhân làm suy yếu hệ miễn dịch có thể do HIV/AIDS hoặc các loại thuốc ức chế miễn dịch (thường được sử dụng sau khi cấy ghép nội tạng).
- Da bị tổn thương: Những vùng da bị hở hoặc có vết xước sẽ dễ phát triển mụn cóc thông thường hơn.
- Có sự tiếp xúc không an toàn: Chạm vào mụn cóc của người khác hoặc không mặc đồ bảo vệ trước khi tiếp xúc với các bề mặt có chứa virus HPV – chẳng hạn như vòi hoa sen công cộng, hồ bơi – có thể làm tăng nguy cơ nhiễm HPV.
Một số cách khác để giảm nguy cơ nhiễm HPV gồm có:
- Quan hệ tình d/ục an toàn, tránh việc quan hệ với nhiều bạn tình cùng lúc.
- Phụ nữ nên làm xét nghiệm Pap/Thinprep/HPV DNA định kỳ hàng năm hoặc mỗi 3 năm để phát hiện sớm những thay đổi bất thường ở cổ tử cung – dấu hiệu tiền ung thư.
- Nam và nữ nên dừng quan hệ tình d/ục ngay khi biết hoặc nghĩ mình mắc bệnh sùi mào gà, sau đó cần đi khám và điều trị triệt để.
- Tầm soát sức khỏe định kỳ để phát hiện sớm tổn thương do nhiễm virus HPV.
- Tiêm ngừa vắc xin phòng HPV: Tại Việt Nam đang lưu hành vắc xin phòng ung thư cổ tử cu/ng, âm h/ộ, âm đạ/o, các tổn thương tiền ung thư và loạn sản, mụn cóc sinh dục và bệnh lý do nhiễm virus HPV. Vắc xin được chỉ định tiêm cho nữ giới từ 9 – 26 tuổi, bất kể đã từng quan hệ tình d/ục hay chưa. Ngoài ra, các bé trai trong độ tuổi dậy thì cũng có thể tiêm loại vắc xin này để phòng ngừa nguy cơ nhiễm HPV dẫn tới ung thư vòm họng, ung thư miệng, lưỡi, ung thư đường sinh dục nam giới (hậu môn, dương v*t,...).
———
Tiêm vắc xin phòng HPV quan trọng lắm nha mn!!! Các bạn nữ nên tiêm đầy đủ và tốt nhất là tiêm trước khi quan hệ tình d/ục lần đầu (đại khái là tốt nhất tiêm phòng khi còn trinh nha)!
Ở VN mình nữ giới còn ngại đi khám phụ khoa quá, nhưng mọi người nên đi khám định kỳ để theo dõi sức khoẻ sinh sản của bản thân nha! Dù có sinh con hay không thì skss cũng rất quan trọng đó! Mn đừng ngại ngùng hay xấu hổ gì cả, với bác sĩ thì mình chỉ là bệnh nhân chứ chẳng phải nam hay nữ gì đâu nên cứ tự tin đi khám nha! Còn nếu quá ngại thì có thể yêu cầu bác sĩ nữ khám cũng được nè, khoa phụ sản hay bệnh viện phụ sản đều rất hỗ trợ trong vấn đề này, vì họ cũng biết nhiều bệnh nhân ngại ngùng nên sẽ ưu tiên cho bệnh nhân chọn bác sĩ thăm khám đó.