Bác Sĩ Giang Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Chương 21: Còng tay
Một tháng sau, phòng làm việc số 2 khoa phụ sản.
Giang Tự và Thẩm Phương Dục gần như cùng lúc cởi áo blouse trắng đứng dậy, một người đi ra từ cửa trước, một người đi ra từ cửa sau, đưa lưng về phía nhau mà đi dọc theo hành lang hướng về hai đầu thang máy.
Tay trái Giang Tự cầm hộp giữ ấm vẫn còn một nửa cháo còn dư, tay phải cầm điện thoại check email. Mới vừa đi vào bãi đỗ xe ngầm đã thấy Thẩm Phương Dục mới đi ngược hướng với anh từ đằng xa.
Giang Tự suy nghĩ một lát, đi cách xa phương hướng của hắn mấy mét. Nhưng Thẩm Phương Dục trực tiếp ngồi vào xe xoay vô lăng ngoặt một cái dừng trước mặt anh, hạ cửa sổ xe xuống chống khuỷu tay lên khung xe, chớp mắt nói với Giang Tự: "Xe mới đẹp không?"
Hai người bọn họ đều có sở thích giống như đa số đàn ông trên thế giới này - thích xe!
Quả nhiên Thẩm Phương Dục nói xong, ánh mắt Giang Tự liền rơi lên chiếc xe mới của hắn.
Xe màu vàng có hơi phô trương, Giang Tự không thích lắm. Chẳng qua mẫu mã... là mẫu mới mà Giang Tự ngắm trúng từ lâu. Nhưng vì bận rộn công việc, sau đó lại bị chuyện mang thai ngoài ý muốn đánh tới nên không có tâm trạng xem. Đến bây giờ anh còn chưa đến cửa hàng 4S để thử xe nữa.
Hình như Thẩm Phương Dục có thể đọc hiểu tâm tư của Giang Tự, hắn xuống xe mở cửa ghế phụ, nói: "Thử không?"
Sau khi tạm biệt trong không vui với Thẩm Phương Dục lúc đó, gần hai tháng này bọn họ không hề nói chuyện với nhau. Ngoại trừ giao tiếp trong công việc thì cũng chỉ có sau khi Lệ Lệ sinh xong, Thẩm Phương Dục nhắn tới một câu "Mẹ con bình an" rồi thôi.
Nói đến cũng buồn cười, rõ ràng là em gái Giang Tự nhưng cuối cùng người báo tin vui lại là Thẩm Phương Dục.
Hai tháng nay Thẩm Phương Dục vẫn luôn làm theo câu nói "Cách xa tôi ra một chút" kia. Hôm nay là lần đầu tiên hắn chủ động đến trước mặt Giang Tự.
Giang Tự liếc hắn một cái, nói: "Có thử thì cũng phải ngồi ghế lái chứ."
"Tôi còn chưa rút chìa khoá đâu, lỡ cậu lái xe tôi đi thì làm sao bây giờ?" Thoạt nhìn Thẩm Phương Dục như đang lo lắng thật.
"Tôi cũng mở cửa xe cho cậu rồi, cậu cứ thoải mái đi."
Giang Tự có chút do dự, cứ cảm thấy Thẩm Phương Dục không hề có ý tốt.
"Không dám ngồi thì thôi." Thẩm Phương Dục nhún vai, làm bộ muốn đóng cửa xe. Giang Tự giơ tay cản lại, lạnh lùng liếc Thẩm Phương Dục: "Ai không dám chứ?"
Giang Tự hoàn toàn quên mất ba tháng trước bản thân cũng bị phép khích tướng của Thẩm Phương Dục hố cho to bụng rồi.
Anh vòng qua Thẩm Phương Dục đi tới trước mặt hắn, đang định ngồi vào thì Thẩm Phương Dục ở phía sau đột nhiên nắm chặt cổ tay anh. Bởi vì trong tay vẫn đang cầm đồ nên Giang Tự không kịp phản ứng, "lách cách" một tiếng cổ tay lành lạnh. Ngay lúc Giang Tự còn đang hoảng hốt thì Thẩm Phương Dục đã trực tiếp bế anh lên đặt vào ghế phụ, gọn gàng cài dây an toàn, vòng qua ngồi vào ghế lái khoá cửa xe lại.
Trước người Giang Tự cài dây an toàn, hai tay bị còng tay khoá lại ở sau lưng. Anh hơi giãy giụa, vô cảm nhìn Thẩm Phương Dục: "Còng tay đâu ra vậy?"
"Cửa hàng không người bán*."
Giỏi nhỉ? Không mua bao cao su nhưng giỏi mua đồ chơi tình thú phết.
Dường như Thẩm Phương Dục có thể đọc được tâm tư của anh: "Ngày đó sau khi thầy Giang phê bình em xong thì em mới đi học tập nghiên cứu một chút ạ."
"Cậu chán sống rồi à?" Giang Tự đánh giá nói.
Sau kho Thẩm Phương Dục đặt hộp giữ ấm ở giữa hai chỗ ngồi, cũng nhét điện thoại lại trong túi cho Giang Tự, cười nói: "Xin lỗi nhá, tôi cũng chỉ nhận uỷ thác của người khác thôi."
Xe thể thao màu vàng rực rỡ bay nhanh trên đường quốc lộ, Giang Tự im lặng nghe âm nhạc sôi động trong xe, nghiêm túc tự hỏi lát nữa nên xử lý thi thể của Thẩm Phương Dục thế nào.
Xe chậm rãi dừng ở bãi đổ xe của bệnh viện tư nhân Khang Gia, Đường Khả cười tủm tỉm đứng đón, cậu ta cảm thán vẫn là bác sĩ Thẩm làm việc hiệu quả.
Sau khi Giang Tự biết mình có thai, Đường Khả đã nhiều lần dặn dò Giang Tự nhớ đến khám thai vào tháng thứ ba. Kết quả đã đến ngày kiểm tra nhưng mỗi khi anh thúc giục thì Giang Tự chỉ nói một câu "bận".
Đường Khả không còn cách nào đành phải mang theo thái độ có trách nhiệm với bệnh nhân mà gọi cho Thẩm Phương Dục, Thẩm Phương Dục lập tức lên án hành vi không coi trọng thân thể của Giang Tự, hơn nữa hắn còn hứa sẽ nhanh chóng mang Giang Tự đến đây.
Nhưng khi cửa ghế phụ được mở ra, Đường Khả im lặng.
"Nghe nói đây là sắp xếp của cậu hả?" Giang Tự cắn chặt quai hàm.
Trên mặt anh không có biểu cảm gì nhưng lại khiến Đường Khả sợ đến hoảng. Đường Khả run tay vội gỡ dây an toàn ra cho Giang Tự, đợi đến khi nhìn thấy còng tay trên tay anh, cậu ta hít sâu một hơi mém chút là xỉu luôn.
Thẩm Phương Dục đúng là không sợ chết mà...
Đầu sỏ gây tội lúc này vẫn đang vui vẻ thoải mái ung dung bước ra khỏi ghế lái, tay vẫn xoay chiếc chìa khoá còng tay. Hắn nhìn Đường Khả, nói: "Thế nào? Tôi hoàn thành nhiệm vụ không tệ đúng không?"
Không tệ chỗ nào? Ngài đây đúng là liều mạng hoàn thành nhiệm vụ luôn đó. Đường Khả không dám hé răng, trực tiếp lùi ra xa 3 mét.
Quả nhiên, trong nháy mắt còng tay được tháo ra, Giang Tự trực tiếp xoay người khoá tay Thẩm Phương Dục, cánh tay phải đè lên cổ hắn ấn hắn lên cửa kính xe.
Thẩm Phương Dục bị đau, vội nói: "Nhẹ chút đi."
Giang Tự đang định mở miệng thì Thẩm Phương Dục lợi dụng anh sơ hở xoay người, trong nháy mắt vặn tay Giang Tự khoá lại sau lưng anh. Giang Tự phản ứng lại đá vào đầu gối hắn khiến hắn mất trọng tâm ngã về phía trước, theo bản năng đè Giang Tự phía dưới. Nhưng ngay lúc hai người gần té xuống đất, Thẩm Phương Dục khó khăn xoay người một cái, đổi vị trí với Giang Tự.
Bụi đất bay lên, "rầm" một tiếng Thẩm Phương Dục ngã xuống đất, Giang Tự ngã ngồi trên người hắn. Giang Tự vô thức giơ tay đấm một đấm vào vai Thẩm Phương Dục, hắn rên một tiếng chịu cú đấm này.
"Sao cậu không né?" Giang Tự nhìn hắn như nhìn tên điên.
"Hết giận chưa?" Hai khuỷu tay của Thẩm Phương Dục chống trên đất, nửa người nhổm dậy nhìn Giang Tự đang ngồi trên người mình. Gió mùa thu lành lạnh thổi qua cổ áo, hắn chỉ chỉ bên vai còn lại.
"Chưa hết giận thì đấm thêm bên này một cái đi."
Lửa giận trong lòng Giang Tự đột nhiên tiêu tán. Anh "chậc" một tiếng đứng dậy, nói với Đường Khả: "Không phải muốn đi làm kiểm tra à?" Giang Tự nhìn đồng hồ.
"Đi thôi."
———
*Cửa hàng không người bán: Những cửa hàng không hề có người bán, hay còn gọi là cửa hàng tự phục vụ, là điều không khó tìm thấy tại Nhật Bản. Những gian hàng này xuất hiện tại nhiều nơi trên khắp Nhật Bản và có tên gọi là "Mujin Hanbaisho" có nghĩa là cửa hàng không người bán.
Sau khi tập đoàn Amazon giới thiệu mô hình cửa hàng không có nhân viên Amazon Go hồi cuối năm ngoái, hàng loạt các hãng công nghệ của Trung Quốc đã nắm bắt cơ hội và nhanh chóng cho ra đời các chuỗi cửa hàng sử dụng các công nghệ thanh toán tự động để thay thế cho các nhân viên bán hàng.
Giang Tự và Thẩm Phương Dục gần như cùng lúc cởi áo blouse trắng đứng dậy, một người đi ra từ cửa trước, một người đi ra từ cửa sau, đưa lưng về phía nhau mà đi dọc theo hành lang hướng về hai đầu thang máy.
Tay trái Giang Tự cầm hộp giữ ấm vẫn còn một nửa cháo còn dư, tay phải cầm điện thoại check email. Mới vừa đi vào bãi đỗ xe ngầm đã thấy Thẩm Phương Dục mới đi ngược hướng với anh từ đằng xa.
Giang Tự suy nghĩ một lát, đi cách xa phương hướng của hắn mấy mét. Nhưng Thẩm Phương Dục trực tiếp ngồi vào xe xoay vô lăng ngoặt một cái dừng trước mặt anh, hạ cửa sổ xe xuống chống khuỷu tay lên khung xe, chớp mắt nói với Giang Tự: "Xe mới đẹp không?"
Hai người bọn họ đều có sở thích giống như đa số đàn ông trên thế giới này - thích xe!
Quả nhiên Thẩm Phương Dục nói xong, ánh mắt Giang Tự liền rơi lên chiếc xe mới của hắn.
Xe màu vàng có hơi phô trương, Giang Tự không thích lắm. Chẳng qua mẫu mã... là mẫu mới mà Giang Tự ngắm trúng từ lâu. Nhưng vì bận rộn công việc, sau đó lại bị chuyện mang thai ngoài ý muốn đánh tới nên không có tâm trạng xem. Đến bây giờ anh còn chưa đến cửa hàng 4S để thử xe nữa.
Hình như Thẩm Phương Dục có thể đọc hiểu tâm tư của Giang Tự, hắn xuống xe mở cửa ghế phụ, nói: "Thử không?"
Sau khi tạm biệt trong không vui với Thẩm Phương Dục lúc đó, gần hai tháng này bọn họ không hề nói chuyện với nhau. Ngoại trừ giao tiếp trong công việc thì cũng chỉ có sau khi Lệ Lệ sinh xong, Thẩm Phương Dục nhắn tới một câu "Mẹ con bình an" rồi thôi.
Nói đến cũng buồn cười, rõ ràng là em gái Giang Tự nhưng cuối cùng người báo tin vui lại là Thẩm Phương Dục.
Hai tháng nay Thẩm Phương Dục vẫn luôn làm theo câu nói "Cách xa tôi ra một chút" kia. Hôm nay là lần đầu tiên hắn chủ động đến trước mặt Giang Tự.
Giang Tự liếc hắn một cái, nói: "Có thử thì cũng phải ngồi ghế lái chứ."
"Tôi còn chưa rút chìa khoá đâu, lỡ cậu lái xe tôi đi thì làm sao bây giờ?" Thoạt nhìn Thẩm Phương Dục như đang lo lắng thật.
"Tôi cũng mở cửa xe cho cậu rồi, cậu cứ thoải mái đi."
Giang Tự có chút do dự, cứ cảm thấy Thẩm Phương Dục không hề có ý tốt.
"Không dám ngồi thì thôi." Thẩm Phương Dục nhún vai, làm bộ muốn đóng cửa xe. Giang Tự giơ tay cản lại, lạnh lùng liếc Thẩm Phương Dục: "Ai không dám chứ?"
Giang Tự hoàn toàn quên mất ba tháng trước bản thân cũng bị phép khích tướng của Thẩm Phương Dục hố cho to bụng rồi.
Anh vòng qua Thẩm Phương Dục đi tới trước mặt hắn, đang định ngồi vào thì Thẩm Phương Dục ở phía sau đột nhiên nắm chặt cổ tay anh. Bởi vì trong tay vẫn đang cầm đồ nên Giang Tự không kịp phản ứng, "lách cách" một tiếng cổ tay lành lạnh. Ngay lúc Giang Tự còn đang hoảng hốt thì Thẩm Phương Dục đã trực tiếp bế anh lên đặt vào ghế phụ, gọn gàng cài dây an toàn, vòng qua ngồi vào ghế lái khoá cửa xe lại.
Trước người Giang Tự cài dây an toàn, hai tay bị còng tay khoá lại ở sau lưng. Anh hơi giãy giụa, vô cảm nhìn Thẩm Phương Dục: "Còng tay đâu ra vậy?"
"Cửa hàng không người bán*."
Giỏi nhỉ? Không mua bao cao su nhưng giỏi mua đồ chơi tình thú phết.
Dường như Thẩm Phương Dục có thể đọc được tâm tư của anh: "Ngày đó sau khi thầy Giang phê bình em xong thì em mới đi học tập nghiên cứu một chút ạ."
"Cậu chán sống rồi à?" Giang Tự đánh giá nói.
Sau kho Thẩm Phương Dục đặt hộp giữ ấm ở giữa hai chỗ ngồi, cũng nhét điện thoại lại trong túi cho Giang Tự, cười nói: "Xin lỗi nhá, tôi cũng chỉ nhận uỷ thác của người khác thôi."
Xe thể thao màu vàng rực rỡ bay nhanh trên đường quốc lộ, Giang Tự im lặng nghe âm nhạc sôi động trong xe, nghiêm túc tự hỏi lát nữa nên xử lý thi thể của Thẩm Phương Dục thế nào.
Xe chậm rãi dừng ở bãi đổ xe của bệnh viện tư nhân Khang Gia, Đường Khả cười tủm tỉm đứng đón, cậu ta cảm thán vẫn là bác sĩ Thẩm làm việc hiệu quả.
Sau khi Giang Tự biết mình có thai, Đường Khả đã nhiều lần dặn dò Giang Tự nhớ đến khám thai vào tháng thứ ba. Kết quả đã đến ngày kiểm tra nhưng mỗi khi anh thúc giục thì Giang Tự chỉ nói một câu "bận".
Đường Khả không còn cách nào đành phải mang theo thái độ có trách nhiệm với bệnh nhân mà gọi cho Thẩm Phương Dục, Thẩm Phương Dục lập tức lên án hành vi không coi trọng thân thể của Giang Tự, hơn nữa hắn còn hứa sẽ nhanh chóng mang Giang Tự đến đây.
Nhưng khi cửa ghế phụ được mở ra, Đường Khả im lặng.
"Nghe nói đây là sắp xếp của cậu hả?" Giang Tự cắn chặt quai hàm.
Trên mặt anh không có biểu cảm gì nhưng lại khiến Đường Khả sợ đến hoảng. Đường Khả run tay vội gỡ dây an toàn ra cho Giang Tự, đợi đến khi nhìn thấy còng tay trên tay anh, cậu ta hít sâu một hơi mém chút là xỉu luôn.
Thẩm Phương Dục đúng là không sợ chết mà...
Đầu sỏ gây tội lúc này vẫn đang vui vẻ thoải mái ung dung bước ra khỏi ghế lái, tay vẫn xoay chiếc chìa khoá còng tay. Hắn nhìn Đường Khả, nói: "Thế nào? Tôi hoàn thành nhiệm vụ không tệ đúng không?"
Không tệ chỗ nào? Ngài đây đúng là liều mạng hoàn thành nhiệm vụ luôn đó. Đường Khả không dám hé răng, trực tiếp lùi ra xa 3 mét.
Quả nhiên, trong nháy mắt còng tay được tháo ra, Giang Tự trực tiếp xoay người khoá tay Thẩm Phương Dục, cánh tay phải đè lên cổ hắn ấn hắn lên cửa kính xe.
Thẩm Phương Dục bị đau, vội nói: "Nhẹ chút đi."
Giang Tự đang định mở miệng thì Thẩm Phương Dục lợi dụng anh sơ hở xoay người, trong nháy mắt vặn tay Giang Tự khoá lại sau lưng anh. Giang Tự phản ứng lại đá vào đầu gối hắn khiến hắn mất trọng tâm ngã về phía trước, theo bản năng đè Giang Tự phía dưới. Nhưng ngay lúc hai người gần té xuống đất, Thẩm Phương Dục khó khăn xoay người một cái, đổi vị trí với Giang Tự.
Bụi đất bay lên, "rầm" một tiếng Thẩm Phương Dục ngã xuống đất, Giang Tự ngã ngồi trên người hắn. Giang Tự vô thức giơ tay đấm một đấm vào vai Thẩm Phương Dục, hắn rên một tiếng chịu cú đấm này.
"Sao cậu không né?" Giang Tự nhìn hắn như nhìn tên điên.
"Hết giận chưa?" Hai khuỷu tay của Thẩm Phương Dục chống trên đất, nửa người nhổm dậy nhìn Giang Tự đang ngồi trên người mình. Gió mùa thu lành lạnh thổi qua cổ áo, hắn chỉ chỉ bên vai còn lại.
"Chưa hết giận thì đấm thêm bên này một cái đi."
Lửa giận trong lòng Giang Tự đột nhiên tiêu tán. Anh "chậc" một tiếng đứng dậy, nói với Đường Khả: "Không phải muốn đi làm kiểm tra à?" Giang Tự nhìn đồng hồ.
"Đi thôi."
———
*Cửa hàng không người bán: Những cửa hàng không hề có người bán, hay còn gọi là cửa hàng tự phục vụ, là điều không khó tìm thấy tại Nhật Bản. Những gian hàng này xuất hiện tại nhiều nơi trên khắp Nhật Bản và có tên gọi là "Mujin Hanbaisho" có nghĩa là cửa hàng không người bán.
Sau khi tập đoàn Amazon giới thiệu mô hình cửa hàng không có nhân viên Amazon Go hồi cuối năm ngoái, hàng loạt các hãng công nghệ của Trung Quốc đã nắm bắt cơ hội và nhanh chóng cho ra đời các chuỗi cửa hàng sử dụng các công nghệ thanh toán tự động để thay thế cho các nhân viên bán hàng.