Bắc Phái Đạo Mộ Bút Ký
Chương 16: 16: Vại Nước 2
Những năm đầu, người quen trong nghề trộm mộ gặp nhau thường sẽ hỏi: “Người đó là ai, nghe nói năm ngoái nhóc cậu đã xây hai căn cứ địa lớn?"
Người nọ trả lời: "Nào có nào có, chỉ là may mắn thôi, xây hai căn cứ địa nhỏ thôi"
Dựng căn cứ địa có rủi ro, vì dễ bị phát hiện, nếu buổi sáng có ông già hay bà già nào đó bất chợt lên núi tản bộ mà vô tình rơi vào đạo động (động được đào để trộm) của chúng tôi thì chúng tôi coi như xong.
Do đó, lợi nhuận và rủi ro tỷ lệ thuận với nhau, muốn lợi nhuận cao thì phải chấp nhận rủi ro.
Vương thủ lĩnh gật đầu nói sau khi cân nhắc: "Mấy năm nay hàng Tây Chu ở chợ đen ngày một tăng, đến mức điên rồ, tôi cho rằng đáng để chấp nhận rủi ro này, cứ làm đi.
"
Biết chúng tôi đắc thủ, Tôn lão đại bên đó lập tức liên lạc với Nốt Ruồi, bảo Nốt Ruồi cử người tới dọn đồ, tiện thể giúp che giấu đạo động.
Nốt Ruồi cũng là một người phụ nữ có tài, sau này qua vài lần tiếp xúc tôi được biết, hầu hết các anh trai mưa và anh em mà Nốt Ruồi quen biết đều rất có bối cảnh, người này không chỉ làm văn phòng hậu cần cho Vương thủ lĩnh, nghe nói còn kiêm chức lo liệu hậu cần cho các băng nhóm khác.
Theo lý mà nói, làm như vậy chắc chắn không hợp quy củ, nhưng Nốt Ruồi rất có năng lực, Vương thủ lĩnh cũng coi như không thấy, cố ý mở một mắt nhằm một mắt.
Điều này giống như những nhà quản lý chuyên nghiệp ở những công ty lớn, những người này thường nằm giữ những vị trí quan trọng trong nhiều công ty.
Nốt Ruồi nuôi một vài thanh niên, bọn họ cam tâm tình nguyện, dốc lòng đi theo Nốt Ruồi.
Ban đêm mang máy phát điện, máy bơm nước cho chúng tôi, giúp chúng tôi giấu đi đạo động, tất cả đều do mấy thanh niên tay chân này của Nốt Ruồi làm.
Băng nhóm của chúng tôi khi đó nếu không có Nốt Ruồi, thật đúng là không thể xoay sở.
Đất quán đỉnh dính bùn thạch cao xanh đó quá rõ ràng, thời gian cấp bách không dám tùy tiện vứt, nên cũng được chúng tôi mang về.
Loại đất này giống như những quả bom hẹn giờ, trong nghề chúng tôi không biết đã có bao nhiêu người đã lật xe trên loại đất này.
Năm đó nhóm trộm mộ núi Bát Bảo của Bắc Kinh chính là bởi vì để lại một đống nhỏ đất xanh trắng trong núi mà bị một bà lão đi dạo phát hiện, mới khiến toàn bộ băng nhóm bị diệt, ăn cơm tù mười mấy năm.
Ngày hôm sau.
Trở lại khách sạn nhỏ ở Thuận Đức, tôi ngồi xổm bên bồn nước đánh răng, nghĩ xem một lát đi đâu rải hết chỗ đất xanh trắng kia.
Ngay lúc này.
"Bách!" Một cái tát nặng nề đánh vào mông tôi từ phía sau.
Đang đánh răng thì bị tát như thế, khiến đống nước súc miệng chưa kịp nhổ ra lại nuốt vào bụng.
Tôi giận dữ quay lại thì thấy Nốt Ruồi mặc áo dây, đang mỉm cười.
Nốt Ruồi tuy lớn hơn tôi một giáp, nhưng dáng người bảo dưỡng rất đẹp, lại vì có tiền, lúc đó chị ta dùng toàn những mỹ phẩm dưỡng da tốt nhất, cặp đùi lộ ra dưới chiếc áo dây hồng trắng nõn, thẳng tắp, khiến cổ họng tôi khô khốc.
"Haha.
Nốt Ruồi lẳng lơ nói với tôi: "Tiểu Vân Phong, hôm qua tôi nghe lão nhị nói, cậu thậm chí còn chưa chạm vào tay con gái? Phải không?"
Khi đó tôi đỏ mặt nói một câu: “Liên quan gì chị.
”
Nốt Ruồi thấy tôi ngượng ngùng thì càng cười suồng sã hơn, sóng biển cuộn trào.
Chị ta móc ngón tay tôi: "Tiểu Vân Phong à, có muốn trở thành người đàn ông thứ bốn mươi lăm của chị không hả?"
Lúc đó tôi còn nhỏ, không hiểu nhân tình thế thái, nên thuận miệng nói một câu: "Tôi không thèm, đến khi chị bốn mươi tuổi, không phải tôi đã đội chín mươi chín chiếc sừng trên đầu à.
Người phụ nữ không biết liêm sỉ như chị, đừng hòng hại Hạng Vân Phong tôi!"
Nốt Ruồi bị tôi mắng, nhất thời tức giận, chị ta giơ cao cây lau nhà trong khách sạn, đuổi tôi chạy khắp sân.
Buổi trưa, tranh thủ giờ ăn, tôi mang cặp sách đen, ăn mặc như học sinh cấp ba, đi khắp thành phố Thuận Đức.
Trong cặp sách chứa đầy đất xanh trắng, tôi phải tìm một nơi thích hợp để rải hết chỗ đất này.
Đi mãi đi mãi, trong đầu tôi cứ nghĩ về một chuyện.
Không biết chuyện ra làm sao, cái vại lớn đậy nắp trong góc nhĩ thất phía Tây đêm qua.
Tôi luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
***Được dịch và biên bởi iinatrans