Bắc Hoang
Chương 4
6.
Bên phủ tướng quân cũng không yên ổn.
“Ngươi bây giờ càng ngày càng cao quý rồi.” Lão phu nhân nhàn nhã nhấp một ngụm trà: “Ngươi xuất thân ti tiện, nhà lại nghèo, còn không biết phép tắc, có thể gả cho Tử Nghi đã là phúc khí của ngươi."
Từ Tử Nghi đã quỳ trên mặt đất nửa canh giờ, chỉ cảm thấy tại sao mà cơ thể của nữ tử này lại yếu ớt như vậy, chỉ một lúc đầu gối đã cảm thấy bủn rủn, trán lấm tấm mồ hôi, mồ hôi thấm vào vết thương cũ trên lòng bàn tay làm cho đau nhức.
Vết thương trên tay vẫn còn chưa lành lại, mà quần áo phải giặt thì có rất nhiều, lão phu nhân đã truyền lời dặn dò, muốn tôi luyện tâm tính của Quỳnh Nguyệt, khiến nàng học được cách hiếu thuận, không người nào được giúp đỡ.
Những bộ quần áo đó chỉ là giặt rồi phơi, sau đó cất đi rồi mang ra giặt lại.
Hắn nghĩ đến cái đêm hắn áp bách nàng, Quỳnh Nguyệt đã nắm chặt cây trâm ở trong tay, đâm đ ến huyết nhục mơ hồ.
Nhưng mà dù sao cũng chính là quả đắng mà nàng tự chuốc lấy, dám dùng loại thủ đoạn bẩn thỉu đó để tính kế hắn.
"Ngươi đúng là không biết cố gắng, cho dù ta đã đưa rượu kia, ngươi cũng không thể giữ Tử Nghi lại bên cạnh ngươi." Lão phu nhân cười khẩy: "Không phải lúc trước ngươi cũng biết cái gì mà chơi đàn tỳ bà, hay một ít y thuật chữa trị cho súc sinh hay sao? Sao không học theo Huyên Mộng cô nương mà giữ lại phu quân của mình?”
Từ Tử Nghi nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu lên:
“Rượu gì cơ?”
"Ôi, muội muội vẫn cho rằng mình vẫn còn là đại khuê nữ hay sao?" Chu di nương ôm bụng, trên mặt hiện lên vẻ ghen ghét: "Từ trước đến giờ, đệ đệ sủng ái muội, nên muội đương nhiên cũng không biết."
… Vậy rượu này là do mẫu thân ban cho sao?
Vậy nàng ngày đó...
“Ngay cả người trong phòng của muội ấy cũng không sạch sẽ, thì làm sao có thể dạy dỗ Tu Viễn được tốt?” Trang di nương mỉa mai nhìn Hồng Ngọc, Hồng Ngọc cụp mắt xuống không nói gì.
“Ngươi cứ quỳ ở đây mà suy nghĩ về lỗi lầm của mình đi, nửa canh giờ sau phu tử sẽ đến dạy Tu Viễn, ngươi không cần bồi ở bên cạnh nữa, dù Tu Viễn có bướng bỉnh đến đâu, thì cũng là người của Từ gia. Không đến phiên người ngoài như ngươi dạy dỗ, sau này Tu Viễn sẽ giao cho Trang di nương chăm sóc."
Trang di nương không giấu được sự vui mừng, đồng ý ngay lập tức, luôn miệng đảm bảo Tu Viễn sẽ thành tài, về sau sẽ hiếu thảo với lão phu nhân, vân vân và mây mây, nịnh lão phu nhân vui vẻ ra mặt.
Đám nữ quyến vây quanh lão phu nhân, tốp năm tốp ba rời đi, chỉ còn Từ Tử Nghi vẫn quỳ trên đất.
Mệnh lệnh của mẫu thân, hắn không dám cãi lời.
Chắc chắn là do trước đây tính tình Quỳnh Nguyệt nóng nảy, xuất thân hương dã, không hiểu quy củ, chọc cho mẫu thân không hài lòng, nên mẫu thân mới nhân cơ hội tóm lấy nhược điểm để làm khó nàng như thế này.
Mẫu thân của mình thì mình là người biết rõ nhất, mẫu thân từ ái yêu thương mình suốt hai mấy năm qua, đã bao giờ gây khó dễ cho mình? Yêu ai yêu cả đường đi, thì làm sao có thể vô duyên vô cớ gây khó dễ cho Chu Quỳnh Nguyệt được?
“Phu nhân à, ngài chính là quá si mê, nhọc lòng quá sức.” Nhìn Từ Tử Nghi đang quỳ, nhũ mẫu hầu hạ bên cạnh mẫu thân nhiều năm thở dài, muốn đỡ nàng đứng dậy: “Những nam nhân này, từ lúc còn bé cho đến hơn hai mươi tuổi cũng chưa hiếu thuận được lần nào, thành hôn một cái, thì lập tức trở thành một người con hiếu thảo, nói cái gì mà mẫu thân như thế nhiều năm cũng không hề dễ dàng, nếu mẹ chồng và nàng dâu cãi nhau, thì mẫu thân của mình đều là từ mẫu, cả nhà trên dưới kết hợp lại để đối phó với cô nương, ủy khuất của cô nương thì biết nói cùng ai?”
Từ Tử Nghi lỗ tai nóng bừng:
“Lấy vợ về, chẳng phải là hiếu thuận với phụ mẫu hay sao?”
"Lão phu nhân đã nuôi lớn thiếu gia, nhưng chưa hề nuôi dưỡng phu nhân một ngày, lấy đâu ra hiếu thuận vừa nói?" Nhũ mẫu mỉm cười: "Phu nhân, đây không được gọi là hiếu thuận, mà là yêu ai yêu cả đường đi, nhìn đến mặt mũi của thiếu gia."
Từ Tử Nghi tự biết mình không còn gì để nói, thở dài.
"Phu nhân à, ngài hãy ngồi uống một ngụm trà nóng, ăn chút gì đó lót bụng, nô tỳ sẽ ra ngoài canh cho ngài. Lão phu nhân đi nhìn cháu trai, phải đến bữa trưa mới quay lại."
“Ta chỉ cảm thấy người không thoải mái, không muốn ăn uống gì.” Từ Tử Nghi lắc đầu.
"Không thoải mái thì cũng hãy ăn một miếng điểm tâm để lót dạ đi."
Từ Tử Nghi xua tay, chỉ uống mấy ngụm trà nóng.
Nhưng hắn rất nhanh đã cảm thấy hối hận.
Ăn cơm trong phủ có rất nhiều quy củ, lão phu nhân khi ăn cơm phải cần đám con dâu đứng hầu hạ, Từ Tử Nghi cầm bình trà, cảm thấy đầu choáng mắt hoa, không biết có phải là cố ý hay vô ý, lão phu nhân thấy tay hắn run run, nên càng ăn chậm hơn.
Cuối cùng, hắn cảm thấy mắt mình cay xè, eo như rót dấm, bình trà trên tay tựa như nặng ngàn cân, hắn loạng choạng ngã xuống.
Đám nha hoàn muốn ra đỡ, nhưng bị lão phu nhân ho nhẹ một tiếng, đặt đũa xuống, lập tức không ai dám cử động.
Khi Từ Tử Nghi mở mắt ra thì đã nằm trên giường, cảm thấy bụng dưới đau khủng khiếp.
"Phu nhân, người tỉnh rồi à? Tôn công công trong cung phái người đến hỏi thăm, cuối năm rồi."
Cuối năm? Xảy ra chuyện gì vào cuối năm cơ?
Từ Tử Nghi đang định đứng dậy thì đột nhiên cảm thấy phần th@n dưới rất khó chịu.
“Phu nhân đến tháng rồi.” Hồng Ngọc cười: “May mà không mang thai.”
Không mang thai? Có đáng để vui mừng đến vậy không?
Từ Tử Nghi còn chưa kịp suy nghĩ kỹ thì chợt nhớ tới việc của Tôn công công:
"Cuối năm rồi? Có nghĩa là gì?"
"Phu nhân, người choáng váng đến ngốc rồi, Tôn công công cuối năm không phải là tới đòi tiền sao."
Tôn công công tên là Tôn Khấu Bảo, người cũng như tên, ỷ vào uy phong của ngự tiền, thường xuyên đòi tiền các quan viên dưới quyền, Từ Tử Nghi khinh thường nhất là loại hoạn quan không có cốt khí này, mỗi lần vào cung cũng chưa bao giờ cho hắn sắc mặt tốt.
"Không cho!"
“Phu nhân sao có thể nói như vậy được!” Hồng Ngọc hoảng sợ che miệng Từ Tử Nghi: “Lão gia tính tình thẳng thắn, xưa nay coi thường việc kết bè kết phái vì lợi ích cá nhân. Ngài lúc trước cũng nói quan trường phức tạp, sao có thể chỉ lo thân mình? Lúc trước lão gia đã đắc tội giúp quan văn kia, nếu không phải phu nhân ngài thường xuyên chuẩn bị cho đám thái giám, bọn họ nói giúp lão gia trước mặt hoàng đế, thì cuộc sống làm sao có thể thoải mái như vậy?”
Nàng ấy... giúp ta chuẩn bị? Từ Tử Nghi ngây ngẩn cả người, chưa từng nghe Quỳnh Nguyệt nói điều này bao giờ.
"Lão gia xưa nay không quen nhìn những người kia ỷ thế hiếp người, nhưng càng là loại tiểu nhân này, thì càng không thể đắc tội." Hồng Ngọc thở dài: "Phu nhân, ngài quyết định đi. Năm nay, lão gia đánh thắng trận hai lần, được phong thưởng không ít, chỉ sợ sẽ bị người ta ghen ghét.”
Từ Tử Nghi chỉ im lặng, hắn đâu có biết nên chuẩn bị như thế nào?
"Nô tỳ sẽ đi lấy sổ sách cho phu nhân!"
Đúng rồi! Còn có sổ sách!
Khi Hồng Ngọc ra lệnh bọn nha hoàn mang đến một bàn sổ sách dày như tường thành, Từ Tử Nghi lập tức cảm thấy đầu mình đã to gấp đôi.
“Đây là sổ sách nửa năm của phủ tướng quân chúng ta, phu nhân có muốn xem nửa năm trước không?”
"... Không cần đâu."
Từ Tử Nghi là một kẻ kém văn, phụ thân hắn lúc trước từng phải cầm roi bắt hắn đọc sách, nhưng hắn vẫn không đọc nổi một chữ nào, hắn còn phát âm "Quan Quan Sư Cưu" thành "Quản Quản Cữu Cữu", khiến phụ thân hắn mắng xa xả:
“Ngươi nhìn con bé Quỳnh Nguyệt đi, ba tuổi đã đọc “Kinh Thi”, năm tuổi đã học thuộc lòng “Thiên Tự Văn”, bảy tuổi học tỳ bà, tám tuổi đã biết cách chữa bệnh cho súc sinh. Ngày mai ta sẽ đi hỏi nha đầu Quỳnh Nguyệt kia một chút, là làm sao để có thể chữa bệnh cho súc sinh không có tiền đồ là ngươi!”
Lúc đó mình đã nói gì?
"Phụ thân, nếu phụ thân thích Quỳnh Nguyệt như thế, thì sau này con sẽ cưới nàng, nàng ấy sẽ cùng con dạy cháu trai cho phụ thân. Chẳng phải là muốn văn có văn, muốn võ có võ hay sao?"
Từ Tử Nghi mở sổ sách ra, bất ngờ vì phía trên ghi chi ra, thu vào sạch sẽ chi tiết, hắn không hề biết rằng ngoài tài đánh đàn tỳ bà và y thuật ra, thì Quỳnh Nguyệt còn giỏi cả số học.
Chữ viết trên sổ sách tinh tế, duyên dáng, nếu là mục phong thưởng của hắn, còn có một vòng tròn nhỏ màu đỏ và hai chữ nho nhỏ “Tử Nghi”, hai chữ kia khiến lòng hắn bất giác mềm mại hơn.
Giống như đang khen ngợi hắn, Từ Tử Nghi không khỏi cong môi lên.
Chỉ là nàng chưa bao giờ kể với hắn về những công việc quản gia vụn vặt này, những lá thư nhà gửi tới luôn là mọi việc vẫn ổn, bảo hắn yên tâm.
Đám sổ sách này dày đặc những chuyện vặt vãnh khiến người ta đau đầu, thật khó tin là nàng ấy đã làm việc này trong suốt 4 năm qua mà không có sai sót gì.
“Lúc trước vì những sổ sách này, mà bị khinh bỉ suốt.”
Hồng Ngọc cẩn thận mài mực: “Chu di nương nằm mơ cũng ước được quản lý sổ sách, nhưng không ai không biết là nàng ta muốn gửi bạc về cho nhà mẹ đẻ nghèo khó kia, nếu phu nhân phạm chút sai lầm, nàng ta chắc chắn sẽ la lối om sòm, khóc lóc, náo loạn hết cả lên. Phu nhân muốn thể diện, cho nên nàng ta càng là cái thứ không có thể diện, còn có Trang di nương kia, sổ nợ trong phòng bọn họ còn rối tinh rối mù, nha hoàn hay vú già đều là những kẻ xảo quyệt."
… Chu di nương thường xuyên gây khó dễ cho nàng ấy sao?
Nhưng Chu di nương chính mình cũng đã từng gặp rồi, mỹ nhân đầy đặn lớn lên ở vùng sông nước Giang Nam, nhìn qua tính tình có vẻ hiền lành dịu dàng. Bởi vì ngại là mối quan hệ thúc tẩu, nên hắn chưa từng nhìn kỹ tẩu ấy, chỉ nghe khi tẩu ấy làm nũng mẫu thân, giọng điệu mềm mại yêu kiều, sau này anh cả lại cưới Trang di nương, thì tẩu ấy bị anh cả ném ra sau đầu.
... Chu di nương dịu dàng như vậy, sao lại muốn gây khó dễ cho Quỳnh Nguyệt?
Hắn thế mà lại không thể hiểu được những loanh quanh lòng vòng của hậu viện.
“Hồng Ngọc, ngươi đi lấy chút bạc.” Từ Tử Nghi đột nhiên nghĩ tới cái gì đó: “Rồi tìm một gã sai vặt đáng tin cậy.”
7.
Dương Chiêu Khê nhìn ta từ trên cao xuống, động tác nhanh đến mức kinh ngạc, lúc y giơ tay lên, con dao găm ở thắt lưng đã kề vào cổ ta, ta sợ tới mức không biết phải phản ứng thế nào.
"... Nàng ấy mới lạ hơn Quỳnh Nguyệt."
Dương Chiêu Khê lại cười khẩy: "Ai cũng có thể lấy làm chồng, một nữ nhân lả lơi ong bướm, nàng ta đến từ phía bên kia của núi Tiếu Thi, làm sao mà biết có phải là gian tế của Tiêu Tộc hay không?"
“… Nàng ấy đang chuẩn bị quay trở lại Bắc Hoang rồi.”
"Vậy thuộc hạ một lòng chúc phúc cho tướng quân, chúc ngài đừng có c h ê/ t ở Bắc Hoang." Dương Chiêu Khê nhìn chằm chằm vào cổ họng của ta, giống như một con báo đang vận sức chuẩn bị tấn công, lúc nào cũng có thể lấy mạng ta bằng một đòn: "Nếu không, thuộc hạ cũng không dám đảm bảo, không biết từ đâu nhảy ra một con sói đói, vừa vặn trùng hợp gặp phải Huyên Mộng cô nương.”
Ta vuốt cổ, chưa hồi lại tinh thần.
Dương Chiêu Khê là công tử của Dương quốc công phủ, dòng dõi quân tử, danh vọng quyền lực truyền lại năm đời, đến đời y đã là đời thứ ba, gia đình muốn y thi đỗ làm quan, nhưng ai ngờ, vốn là y đã chuẩn bị xong xuôi hết, thì tự dưng lại lẳng lặng chạy đến Bắc Hoang đánh giặc, dựa vào chiến công một đường chém g i ê/ t đến vị trí phó tướng quân mới bị người ta nhận ra.
Dương tiểu công tử ở kinh thành nổi tiếng hiền lành tốt tính, mấy năm không gặp sao có thể trở nên ngang ngược hung bạo như vậy?
Ta suy nghĩ cẩn thận về lời nói của Dương Chiêu Khê.
Những nam nhân có thân phận tôn quý ở kinh thành đều thích Huyên Mộng cô nương, tính cách của y lại có hơi xảo trá, tinh quái như vậy, nhất định là yêu mà không được nàng ta đáp lại, lại bị thân phận tướng quân của Từ Tử Nghi áp đảo, y bị mắc kẹt ở Bắc Hoang không thể gặp nàng ta. Cho nên vì yêu mà sinh hận, dần dần sinh ra tâm ma.
Thật đáng thương...
Ta thương hại nhìn y, không nghĩ là vừa nhìn y đã cất dao, c ởi quần áo chuẩn bị đi ngủ.
Ánh nến lập lòe hắt lên chiếc mũi cao và đôi môi mỏng như dao của y, thân trên để trần, quần áo thắt ngang eo, tóc dài như thác nước, thân trên vạm vỡ đầy những vết thương cũ mới, nhưng không giấu được sức mạnh bùng nổ của y.
Hai dải dây buộc tóc màu đỏ kia, lại coi như bảo bối mà quấn quanh cổ tay.
Nhận ra ta đang nhìn y, y cười khinh miệt, dáng vẻ rất coi thường ta.
Hóa ra là một kẻ điên, yêu mà không được đáp lại…
Thật sự đáng thương…
Ta xoa xoa cổ như thế nào cũng không ngủ được, luôn cảm thấy Dương Chiêu Khê đang tìm cơ hội để ra tay với ta.
Ánh trăng ngoài kia sáng như nước.
Vừa nằm xuống, ta không khỏi suy nghĩ, bên Từ Tử Nghi... mọi chuyện vẫn ổn chứ?
Ta mơ mơ màng màng rồi ngủ thiếp đi, nhưng nếu không phải là mơ thấy Dương Chiêu Khê biến thành sói, quay lưng về phía ta mài móng vuốt, thì cũng là Từ Tử Nghi đặt tờ hưu thư trước mặt ta.
Ta dứt khoát không ngủ nữa, ra ngoài trướng đi dạo một chút, ta và Dương Chiêu Khê ở chung cùng một doanh trướng, dù cách nhau một tấm màn nhưng ta vẫn cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Vừa mới xốc cửa doanh trướng lên, binh lính ở cửa vội vàng giấu đồ trong tay đi, bộ dạng khả nghi.
“Đang giấu cái gì vậy?"
“Tướng quân đại nhân, thuộc hạ không dám!” Hắn ta cuống quít quỳ xuống, chiếc trâm bạc đơn giản giơ ra trước mặt.
"Đây là..."
"Là chiếc trâm của vị hôn thê của thuộc hạ, nàng ấy đang chờ thuộc hạ quay về cưới nàng..."
Ánh mắt trong suốt của thiếu niên kia, lòng ta nghi hoặc, rõ ràng chỉ là một chiếc trâm, hắn ta vì sao lại sợ hãi như vậy?
“Nhớ nhà là điều cấm kỵ nhất trong quân doanh, quân tâm dao dộng…”
"Sau này đừng để ta nhìn thấy nữa."
Ta học theo dáng vẻ của Từ Tử Nghi, lạnh lùng nói một câu, không ngờ sắc mặt của thiếu niên kia trở nên u ám, nghiến răng nghiến lợi nhẫn tâm muốn ném chiếc trâm vào lửa, may mà ta nhanh tay lẹ mắt, giật lại.
“Ta bảo ngươi cất đi.” Ta thở dài, giao chiếc trâm vào tay hắn ta: “Ta không bảo ngươi vứt nó đi, sao ngươi lại thiếu suy nghĩ như vậy.”
"Mặt trời thật sự là mọc ở đằng Tây rồi." Ta vừa quay đầu lại, Dương Chiêu Khê đã tỉnh dậy, dựa vào doanh trướng một cách tùy tiện, bộ dáng như một tên ăn chơi trác táng, chỉ nghĩ đến việc xem trò vui: “Đại tướng quân có chuyện vui gì sao?”
"Đại tướng quân, là tiểu nhân phạm lỗi trước, không nên làm ngài khó xử."
Thiếu niên dập đầu mấy lần, nhưng mà mới có mười bốn, mười lăm tuổi, một chút việc nhỏ cũng khiến hắn ta sợ đến mức hồn vía lên mây.
Cũng giống như Dương Chiếu Khê lúc mười lăm tuổi, y làm việc gì cũng hoảng loạn, trong tiệc rượu vào ngày thành hôn của ta, đụng phải kiệu của ta, khiến ta ngã từ trên kiệu xuống. Y hoảng sợ đến mức không biết phải làm sao cho phải, vẫn là ta đỡ y đứng dậy, y nhút nhát sợ sệt xin lỗi ta, nói một câu Quỳnh Nguyệt tỷ tỷ chắc cũng rất sợ hãi.
Bây giờ mười chín tuổi, đã biết cách giả vờ trưởng thành rồi sao?
Ta thở dài: “Đừng sợ, giữ đồ của mình cho tốt, đối xử tốt với người thân.”
Thiếu niên sửng sốt, chợt kích động gật đầu:
"Cám ơn đại tướng quân, tiểu nhân nhất định sẽ giữ cẩn thận! Nhất định sẽ giữ nó!"
"Lòng dạ đàn bà." Dương Chiêu Khê cười lạnh một tiếng, quay người trở về doanh trướng.
Nhìn thấy thái độ khinh thường của y, trong lòng ta như có một ngọn lửa không rõ nguyên nhân bùng lên, không biết có phải là Từ Tử Nghi vốn dĩ bất mãn với Dương Chiếu Khê hay không, cho nên cơ thể này cũng rất dễ cáu kỉnh.
Ta cố gắng chịu đựng không phát ra, chỉ nghĩ một điều nhịn là chín điều lành, vượt qua giai đoạn này, chờ Từ Tử Nghi báo tin đã tìm ra cách để đổi trở lại.
Nhưng không ngờ, cuộc sống lại không bình yên như ta tưởng.
Mùa đông bắt đầu sớm ở miền Bắc, tháng 10 đã bắt đầu hiếm khi có trời nắng.
Những bông tuyết to như nắm tay, Nguyên Tước vẻ mặt ngưng trọng, phe phẩy chiếc quạt:
“Đã nhiều ngày như vậy rồi, Tiêu Tộc chắc chắn có động tĩnh gì đó. Chỉ là nếu chúng ta chiến đấu trong thời tiết như này, thì phần thắng quá thấp.”
Nguyên Tước dặn dò Sấu Nha phải tăng thêm tuần tra vào ban đêm, quả nhiên đêm khuya vài ngày sau, đã bắt được một thám tử.
Hôm đó ta vừa mới ôm gối, thì binh lính bên ngoài đến báo tin bắt được một thám tử, trên người tên thám tử này mang theo đá lửa, lén lút tiếp cận kho lương thảo của ta, may mà bị binh lính tuần tra phát hiện.
Một đám tướng sĩ đã xếp thành đội hình sẵn sàng nghênh đón quân địch, nghe quân sư Nguyên Tước trầm ngâm một lúc, nhìn ta nói:
"Tướng quân nghĩ thế nào?"
Ta nghĩ đến chuyện lúc trước ở bên trong hậu viện, nha hoàn của Trang di nương trộm trang sức rồi giấu ở trong phòng của Lục Châu, muốn vu khống Lục Châu ăn cắp, ta và Hồng Ngọc chỉ đơn giản tương kế tựu kế, khiến cho các nàng ta ăn mệt đủ.
Ta thử hỏi một câu: “Tương kế tựu kế?”
"Còn mười lăm phút nữa bắt đầu nổi lửa." Nguyên Tước là một người giỏi giang, trong đầu hắn sớm đã có hàng vạn biện pháp đối phó, chỉ chờ ta nói ra thôi, hắn khẽ mỉm cười nói: "Trói chặt tên thám tử kia, xếp hàng điểm danh, bất cứ ai cũng không được ra vào! Sẵn sàng đợi mệnh lệnh trước canh ba."
“Ta đi phóng hỏa!” Sấu Nha xung phong đi đốt lửa.
"Mắt thấy năm mới đang đến gần, cuộc sống Tiêu Tộc khổ sở, đoán chừng là họ không chờ nổi nữa." Dương Chiêu Khê trầm tư một lúc.
Cơn bão này vừa đi qua, cơn bão khác lại nổi lên, vị Huyên Mộng cô nương kia đã đến Bắc Hoang.
Nàng ta còn mang đến một tin tức, Quỳnh Nguyệt dùng tà thuật để hãm hại Chu di nương, đã bị nhốt lại, lão phu nhân ra lệnh không cho ăn cơm.
Bên phủ tướng quân cũng không yên ổn.
“Ngươi bây giờ càng ngày càng cao quý rồi.” Lão phu nhân nhàn nhã nhấp một ngụm trà: “Ngươi xuất thân ti tiện, nhà lại nghèo, còn không biết phép tắc, có thể gả cho Tử Nghi đã là phúc khí của ngươi."
Từ Tử Nghi đã quỳ trên mặt đất nửa canh giờ, chỉ cảm thấy tại sao mà cơ thể của nữ tử này lại yếu ớt như vậy, chỉ một lúc đầu gối đã cảm thấy bủn rủn, trán lấm tấm mồ hôi, mồ hôi thấm vào vết thương cũ trên lòng bàn tay làm cho đau nhức.
Vết thương trên tay vẫn còn chưa lành lại, mà quần áo phải giặt thì có rất nhiều, lão phu nhân đã truyền lời dặn dò, muốn tôi luyện tâm tính của Quỳnh Nguyệt, khiến nàng học được cách hiếu thuận, không người nào được giúp đỡ.
Những bộ quần áo đó chỉ là giặt rồi phơi, sau đó cất đi rồi mang ra giặt lại.
Hắn nghĩ đến cái đêm hắn áp bách nàng, Quỳnh Nguyệt đã nắm chặt cây trâm ở trong tay, đâm đ ến huyết nhục mơ hồ.
Nhưng mà dù sao cũng chính là quả đắng mà nàng tự chuốc lấy, dám dùng loại thủ đoạn bẩn thỉu đó để tính kế hắn.
"Ngươi đúng là không biết cố gắng, cho dù ta đã đưa rượu kia, ngươi cũng không thể giữ Tử Nghi lại bên cạnh ngươi." Lão phu nhân cười khẩy: "Không phải lúc trước ngươi cũng biết cái gì mà chơi đàn tỳ bà, hay một ít y thuật chữa trị cho súc sinh hay sao? Sao không học theo Huyên Mộng cô nương mà giữ lại phu quân của mình?”
Từ Tử Nghi nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu lên:
“Rượu gì cơ?”
"Ôi, muội muội vẫn cho rằng mình vẫn còn là đại khuê nữ hay sao?" Chu di nương ôm bụng, trên mặt hiện lên vẻ ghen ghét: "Từ trước đến giờ, đệ đệ sủng ái muội, nên muội đương nhiên cũng không biết."
… Vậy rượu này là do mẫu thân ban cho sao?
Vậy nàng ngày đó...
“Ngay cả người trong phòng của muội ấy cũng không sạch sẽ, thì làm sao có thể dạy dỗ Tu Viễn được tốt?” Trang di nương mỉa mai nhìn Hồng Ngọc, Hồng Ngọc cụp mắt xuống không nói gì.
“Ngươi cứ quỳ ở đây mà suy nghĩ về lỗi lầm của mình đi, nửa canh giờ sau phu tử sẽ đến dạy Tu Viễn, ngươi không cần bồi ở bên cạnh nữa, dù Tu Viễn có bướng bỉnh đến đâu, thì cũng là người của Từ gia. Không đến phiên người ngoài như ngươi dạy dỗ, sau này Tu Viễn sẽ giao cho Trang di nương chăm sóc."
Trang di nương không giấu được sự vui mừng, đồng ý ngay lập tức, luôn miệng đảm bảo Tu Viễn sẽ thành tài, về sau sẽ hiếu thảo với lão phu nhân, vân vân và mây mây, nịnh lão phu nhân vui vẻ ra mặt.
Đám nữ quyến vây quanh lão phu nhân, tốp năm tốp ba rời đi, chỉ còn Từ Tử Nghi vẫn quỳ trên đất.
Mệnh lệnh của mẫu thân, hắn không dám cãi lời.
Chắc chắn là do trước đây tính tình Quỳnh Nguyệt nóng nảy, xuất thân hương dã, không hiểu quy củ, chọc cho mẫu thân không hài lòng, nên mẫu thân mới nhân cơ hội tóm lấy nhược điểm để làm khó nàng như thế này.
Mẫu thân của mình thì mình là người biết rõ nhất, mẫu thân từ ái yêu thương mình suốt hai mấy năm qua, đã bao giờ gây khó dễ cho mình? Yêu ai yêu cả đường đi, thì làm sao có thể vô duyên vô cớ gây khó dễ cho Chu Quỳnh Nguyệt được?
“Phu nhân à, ngài chính là quá si mê, nhọc lòng quá sức.” Nhìn Từ Tử Nghi đang quỳ, nhũ mẫu hầu hạ bên cạnh mẫu thân nhiều năm thở dài, muốn đỡ nàng đứng dậy: “Những nam nhân này, từ lúc còn bé cho đến hơn hai mươi tuổi cũng chưa hiếu thuận được lần nào, thành hôn một cái, thì lập tức trở thành một người con hiếu thảo, nói cái gì mà mẫu thân như thế nhiều năm cũng không hề dễ dàng, nếu mẹ chồng và nàng dâu cãi nhau, thì mẫu thân của mình đều là từ mẫu, cả nhà trên dưới kết hợp lại để đối phó với cô nương, ủy khuất của cô nương thì biết nói cùng ai?”
Từ Tử Nghi lỗ tai nóng bừng:
“Lấy vợ về, chẳng phải là hiếu thuận với phụ mẫu hay sao?”
"Lão phu nhân đã nuôi lớn thiếu gia, nhưng chưa hề nuôi dưỡng phu nhân một ngày, lấy đâu ra hiếu thuận vừa nói?" Nhũ mẫu mỉm cười: "Phu nhân, đây không được gọi là hiếu thuận, mà là yêu ai yêu cả đường đi, nhìn đến mặt mũi của thiếu gia."
Từ Tử Nghi tự biết mình không còn gì để nói, thở dài.
"Phu nhân à, ngài hãy ngồi uống một ngụm trà nóng, ăn chút gì đó lót bụng, nô tỳ sẽ ra ngoài canh cho ngài. Lão phu nhân đi nhìn cháu trai, phải đến bữa trưa mới quay lại."
“Ta chỉ cảm thấy người không thoải mái, không muốn ăn uống gì.” Từ Tử Nghi lắc đầu.
"Không thoải mái thì cũng hãy ăn một miếng điểm tâm để lót dạ đi."
Từ Tử Nghi xua tay, chỉ uống mấy ngụm trà nóng.
Nhưng hắn rất nhanh đã cảm thấy hối hận.
Ăn cơm trong phủ có rất nhiều quy củ, lão phu nhân khi ăn cơm phải cần đám con dâu đứng hầu hạ, Từ Tử Nghi cầm bình trà, cảm thấy đầu choáng mắt hoa, không biết có phải là cố ý hay vô ý, lão phu nhân thấy tay hắn run run, nên càng ăn chậm hơn.
Cuối cùng, hắn cảm thấy mắt mình cay xè, eo như rót dấm, bình trà trên tay tựa như nặng ngàn cân, hắn loạng choạng ngã xuống.
Đám nha hoàn muốn ra đỡ, nhưng bị lão phu nhân ho nhẹ một tiếng, đặt đũa xuống, lập tức không ai dám cử động.
Khi Từ Tử Nghi mở mắt ra thì đã nằm trên giường, cảm thấy bụng dưới đau khủng khiếp.
"Phu nhân, người tỉnh rồi à? Tôn công công trong cung phái người đến hỏi thăm, cuối năm rồi."
Cuối năm? Xảy ra chuyện gì vào cuối năm cơ?
Từ Tử Nghi đang định đứng dậy thì đột nhiên cảm thấy phần th@n dưới rất khó chịu.
“Phu nhân đến tháng rồi.” Hồng Ngọc cười: “May mà không mang thai.”
Không mang thai? Có đáng để vui mừng đến vậy không?
Từ Tử Nghi còn chưa kịp suy nghĩ kỹ thì chợt nhớ tới việc của Tôn công công:
"Cuối năm rồi? Có nghĩa là gì?"
"Phu nhân, người choáng váng đến ngốc rồi, Tôn công công cuối năm không phải là tới đòi tiền sao."
Tôn công công tên là Tôn Khấu Bảo, người cũng như tên, ỷ vào uy phong của ngự tiền, thường xuyên đòi tiền các quan viên dưới quyền, Từ Tử Nghi khinh thường nhất là loại hoạn quan không có cốt khí này, mỗi lần vào cung cũng chưa bao giờ cho hắn sắc mặt tốt.
"Không cho!"
“Phu nhân sao có thể nói như vậy được!” Hồng Ngọc hoảng sợ che miệng Từ Tử Nghi: “Lão gia tính tình thẳng thắn, xưa nay coi thường việc kết bè kết phái vì lợi ích cá nhân. Ngài lúc trước cũng nói quan trường phức tạp, sao có thể chỉ lo thân mình? Lúc trước lão gia đã đắc tội giúp quan văn kia, nếu không phải phu nhân ngài thường xuyên chuẩn bị cho đám thái giám, bọn họ nói giúp lão gia trước mặt hoàng đế, thì cuộc sống làm sao có thể thoải mái như vậy?”
Nàng ấy... giúp ta chuẩn bị? Từ Tử Nghi ngây ngẩn cả người, chưa từng nghe Quỳnh Nguyệt nói điều này bao giờ.
"Lão gia xưa nay không quen nhìn những người kia ỷ thế hiếp người, nhưng càng là loại tiểu nhân này, thì càng không thể đắc tội." Hồng Ngọc thở dài: "Phu nhân, ngài quyết định đi. Năm nay, lão gia đánh thắng trận hai lần, được phong thưởng không ít, chỉ sợ sẽ bị người ta ghen ghét.”
Từ Tử Nghi chỉ im lặng, hắn đâu có biết nên chuẩn bị như thế nào?
"Nô tỳ sẽ đi lấy sổ sách cho phu nhân!"
Đúng rồi! Còn có sổ sách!
Khi Hồng Ngọc ra lệnh bọn nha hoàn mang đến một bàn sổ sách dày như tường thành, Từ Tử Nghi lập tức cảm thấy đầu mình đã to gấp đôi.
“Đây là sổ sách nửa năm của phủ tướng quân chúng ta, phu nhân có muốn xem nửa năm trước không?”
"... Không cần đâu."
Từ Tử Nghi là một kẻ kém văn, phụ thân hắn lúc trước từng phải cầm roi bắt hắn đọc sách, nhưng hắn vẫn không đọc nổi một chữ nào, hắn còn phát âm "Quan Quan Sư Cưu" thành "Quản Quản Cữu Cữu", khiến phụ thân hắn mắng xa xả:
“Ngươi nhìn con bé Quỳnh Nguyệt đi, ba tuổi đã đọc “Kinh Thi”, năm tuổi đã học thuộc lòng “Thiên Tự Văn”, bảy tuổi học tỳ bà, tám tuổi đã biết cách chữa bệnh cho súc sinh. Ngày mai ta sẽ đi hỏi nha đầu Quỳnh Nguyệt kia một chút, là làm sao để có thể chữa bệnh cho súc sinh không có tiền đồ là ngươi!”
Lúc đó mình đã nói gì?
"Phụ thân, nếu phụ thân thích Quỳnh Nguyệt như thế, thì sau này con sẽ cưới nàng, nàng ấy sẽ cùng con dạy cháu trai cho phụ thân. Chẳng phải là muốn văn có văn, muốn võ có võ hay sao?"
Từ Tử Nghi mở sổ sách ra, bất ngờ vì phía trên ghi chi ra, thu vào sạch sẽ chi tiết, hắn không hề biết rằng ngoài tài đánh đàn tỳ bà và y thuật ra, thì Quỳnh Nguyệt còn giỏi cả số học.
Chữ viết trên sổ sách tinh tế, duyên dáng, nếu là mục phong thưởng của hắn, còn có một vòng tròn nhỏ màu đỏ và hai chữ nho nhỏ “Tử Nghi”, hai chữ kia khiến lòng hắn bất giác mềm mại hơn.
Giống như đang khen ngợi hắn, Từ Tử Nghi không khỏi cong môi lên.
Chỉ là nàng chưa bao giờ kể với hắn về những công việc quản gia vụn vặt này, những lá thư nhà gửi tới luôn là mọi việc vẫn ổn, bảo hắn yên tâm.
Đám sổ sách này dày đặc những chuyện vặt vãnh khiến người ta đau đầu, thật khó tin là nàng ấy đã làm việc này trong suốt 4 năm qua mà không có sai sót gì.
“Lúc trước vì những sổ sách này, mà bị khinh bỉ suốt.”
Hồng Ngọc cẩn thận mài mực: “Chu di nương nằm mơ cũng ước được quản lý sổ sách, nhưng không ai không biết là nàng ta muốn gửi bạc về cho nhà mẹ đẻ nghèo khó kia, nếu phu nhân phạm chút sai lầm, nàng ta chắc chắn sẽ la lối om sòm, khóc lóc, náo loạn hết cả lên. Phu nhân muốn thể diện, cho nên nàng ta càng là cái thứ không có thể diện, còn có Trang di nương kia, sổ nợ trong phòng bọn họ còn rối tinh rối mù, nha hoàn hay vú già đều là những kẻ xảo quyệt."
… Chu di nương thường xuyên gây khó dễ cho nàng ấy sao?
Nhưng Chu di nương chính mình cũng đã từng gặp rồi, mỹ nhân đầy đặn lớn lên ở vùng sông nước Giang Nam, nhìn qua tính tình có vẻ hiền lành dịu dàng. Bởi vì ngại là mối quan hệ thúc tẩu, nên hắn chưa từng nhìn kỹ tẩu ấy, chỉ nghe khi tẩu ấy làm nũng mẫu thân, giọng điệu mềm mại yêu kiều, sau này anh cả lại cưới Trang di nương, thì tẩu ấy bị anh cả ném ra sau đầu.
... Chu di nương dịu dàng như vậy, sao lại muốn gây khó dễ cho Quỳnh Nguyệt?
Hắn thế mà lại không thể hiểu được những loanh quanh lòng vòng của hậu viện.
“Hồng Ngọc, ngươi đi lấy chút bạc.” Từ Tử Nghi đột nhiên nghĩ tới cái gì đó: “Rồi tìm một gã sai vặt đáng tin cậy.”
7.
Dương Chiêu Khê nhìn ta từ trên cao xuống, động tác nhanh đến mức kinh ngạc, lúc y giơ tay lên, con dao găm ở thắt lưng đã kề vào cổ ta, ta sợ tới mức không biết phải phản ứng thế nào.
"... Nàng ấy mới lạ hơn Quỳnh Nguyệt."
Dương Chiêu Khê lại cười khẩy: "Ai cũng có thể lấy làm chồng, một nữ nhân lả lơi ong bướm, nàng ta đến từ phía bên kia của núi Tiếu Thi, làm sao mà biết có phải là gian tế của Tiêu Tộc hay không?"
“… Nàng ấy đang chuẩn bị quay trở lại Bắc Hoang rồi.”
"Vậy thuộc hạ một lòng chúc phúc cho tướng quân, chúc ngài đừng có c h ê/ t ở Bắc Hoang." Dương Chiêu Khê nhìn chằm chằm vào cổ họng của ta, giống như một con báo đang vận sức chuẩn bị tấn công, lúc nào cũng có thể lấy mạng ta bằng một đòn: "Nếu không, thuộc hạ cũng không dám đảm bảo, không biết từ đâu nhảy ra một con sói đói, vừa vặn trùng hợp gặp phải Huyên Mộng cô nương.”
Ta vuốt cổ, chưa hồi lại tinh thần.
Dương Chiêu Khê là công tử của Dương quốc công phủ, dòng dõi quân tử, danh vọng quyền lực truyền lại năm đời, đến đời y đã là đời thứ ba, gia đình muốn y thi đỗ làm quan, nhưng ai ngờ, vốn là y đã chuẩn bị xong xuôi hết, thì tự dưng lại lẳng lặng chạy đến Bắc Hoang đánh giặc, dựa vào chiến công một đường chém g i ê/ t đến vị trí phó tướng quân mới bị người ta nhận ra.
Dương tiểu công tử ở kinh thành nổi tiếng hiền lành tốt tính, mấy năm không gặp sao có thể trở nên ngang ngược hung bạo như vậy?
Ta suy nghĩ cẩn thận về lời nói của Dương Chiêu Khê.
Những nam nhân có thân phận tôn quý ở kinh thành đều thích Huyên Mộng cô nương, tính cách của y lại có hơi xảo trá, tinh quái như vậy, nhất định là yêu mà không được nàng ta đáp lại, lại bị thân phận tướng quân của Từ Tử Nghi áp đảo, y bị mắc kẹt ở Bắc Hoang không thể gặp nàng ta. Cho nên vì yêu mà sinh hận, dần dần sinh ra tâm ma.
Thật đáng thương...
Ta thương hại nhìn y, không nghĩ là vừa nhìn y đã cất dao, c ởi quần áo chuẩn bị đi ngủ.
Ánh nến lập lòe hắt lên chiếc mũi cao và đôi môi mỏng như dao của y, thân trên để trần, quần áo thắt ngang eo, tóc dài như thác nước, thân trên vạm vỡ đầy những vết thương cũ mới, nhưng không giấu được sức mạnh bùng nổ của y.
Hai dải dây buộc tóc màu đỏ kia, lại coi như bảo bối mà quấn quanh cổ tay.
Nhận ra ta đang nhìn y, y cười khinh miệt, dáng vẻ rất coi thường ta.
Hóa ra là một kẻ điên, yêu mà không được đáp lại…
Thật sự đáng thương…
Ta xoa xoa cổ như thế nào cũng không ngủ được, luôn cảm thấy Dương Chiêu Khê đang tìm cơ hội để ra tay với ta.
Ánh trăng ngoài kia sáng như nước.
Vừa nằm xuống, ta không khỏi suy nghĩ, bên Từ Tử Nghi... mọi chuyện vẫn ổn chứ?
Ta mơ mơ màng màng rồi ngủ thiếp đi, nhưng nếu không phải là mơ thấy Dương Chiêu Khê biến thành sói, quay lưng về phía ta mài móng vuốt, thì cũng là Từ Tử Nghi đặt tờ hưu thư trước mặt ta.
Ta dứt khoát không ngủ nữa, ra ngoài trướng đi dạo một chút, ta và Dương Chiêu Khê ở chung cùng một doanh trướng, dù cách nhau một tấm màn nhưng ta vẫn cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Vừa mới xốc cửa doanh trướng lên, binh lính ở cửa vội vàng giấu đồ trong tay đi, bộ dạng khả nghi.
“Đang giấu cái gì vậy?"
“Tướng quân đại nhân, thuộc hạ không dám!” Hắn ta cuống quít quỳ xuống, chiếc trâm bạc đơn giản giơ ra trước mặt.
"Đây là..."
"Là chiếc trâm của vị hôn thê của thuộc hạ, nàng ấy đang chờ thuộc hạ quay về cưới nàng..."
Ánh mắt trong suốt của thiếu niên kia, lòng ta nghi hoặc, rõ ràng chỉ là một chiếc trâm, hắn ta vì sao lại sợ hãi như vậy?
“Nhớ nhà là điều cấm kỵ nhất trong quân doanh, quân tâm dao dộng…”
"Sau này đừng để ta nhìn thấy nữa."
Ta học theo dáng vẻ của Từ Tử Nghi, lạnh lùng nói một câu, không ngờ sắc mặt của thiếu niên kia trở nên u ám, nghiến răng nghiến lợi nhẫn tâm muốn ném chiếc trâm vào lửa, may mà ta nhanh tay lẹ mắt, giật lại.
“Ta bảo ngươi cất đi.” Ta thở dài, giao chiếc trâm vào tay hắn ta: “Ta không bảo ngươi vứt nó đi, sao ngươi lại thiếu suy nghĩ như vậy.”
"Mặt trời thật sự là mọc ở đằng Tây rồi." Ta vừa quay đầu lại, Dương Chiêu Khê đã tỉnh dậy, dựa vào doanh trướng một cách tùy tiện, bộ dáng như một tên ăn chơi trác táng, chỉ nghĩ đến việc xem trò vui: “Đại tướng quân có chuyện vui gì sao?”
"Đại tướng quân, là tiểu nhân phạm lỗi trước, không nên làm ngài khó xử."
Thiếu niên dập đầu mấy lần, nhưng mà mới có mười bốn, mười lăm tuổi, một chút việc nhỏ cũng khiến hắn ta sợ đến mức hồn vía lên mây.
Cũng giống như Dương Chiếu Khê lúc mười lăm tuổi, y làm việc gì cũng hoảng loạn, trong tiệc rượu vào ngày thành hôn của ta, đụng phải kiệu của ta, khiến ta ngã từ trên kiệu xuống. Y hoảng sợ đến mức không biết phải làm sao cho phải, vẫn là ta đỡ y đứng dậy, y nhút nhát sợ sệt xin lỗi ta, nói một câu Quỳnh Nguyệt tỷ tỷ chắc cũng rất sợ hãi.
Bây giờ mười chín tuổi, đã biết cách giả vờ trưởng thành rồi sao?
Ta thở dài: “Đừng sợ, giữ đồ của mình cho tốt, đối xử tốt với người thân.”
Thiếu niên sửng sốt, chợt kích động gật đầu:
"Cám ơn đại tướng quân, tiểu nhân nhất định sẽ giữ cẩn thận! Nhất định sẽ giữ nó!"
"Lòng dạ đàn bà." Dương Chiêu Khê cười lạnh một tiếng, quay người trở về doanh trướng.
Nhìn thấy thái độ khinh thường của y, trong lòng ta như có một ngọn lửa không rõ nguyên nhân bùng lên, không biết có phải là Từ Tử Nghi vốn dĩ bất mãn với Dương Chiếu Khê hay không, cho nên cơ thể này cũng rất dễ cáu kỉnh.
Ta cố gắng chịu đựng không phát ra, chỉ nghĩ một điều nhịn là chín điều lành, vượt qua giai đoạn này, chờ Từ Tử Nghi báo tin đã tìm ra cách để đổi trở lại.
Nhưng không ngờ, cuộc sống lại không bình yên như ta tưởng.
Mùa đông bắt đầu sớm ở miền Bắc, tháng 10 đã bắt đầu hiếm khi có trời nắng.
Những bông tuyết to như nắm tay, Nguyên Tước vẻ mặt ngưng trọng, phe phẩy chiếc quạt:
“Đã nhiều ngày như vậy rồi, Tiêu Tộc chắc chắn có động tĩnh gì đó. Chỉ là nếu chúng ta chiến đấu trong thời tiết như này, thì phần thắng quá thấp.”
Nguyên Tước dặn dò Sấu Nha phải tăng thêm tuần tra vào ban đêm, quả nhiên đêm khuya vài ngày sau, đã bắt được một thám tử.
Hôm đó ta vừa mới ôm gối, thì binh lính bên ngoài đến báo tin bắt được một thám tử, trên người tên thám tử này mang theo đá lửa, lén lút tiếp cận kho lương thảo của ta, may mà bị binh lính tuần tra phát hiện.
Một đám tướng sĩ đã xếp thành đội hình sẵn sàng nghênh đón quân địch, nghe quân sư Nguyên Tước trầm ngâm một lúc, nhìn ta nói:
"Tướng quân nghĩ thế nào?"
Ta nghĩ đến chuyện lúc trước ở bên trong hậu viện, nha hoàn của Trang di nương trộm trang sức rồi giấu ở trong phòng của Lục Châu, muốn vu khống Lục Châu ăn cắp, ta và Hồng Ngọc chỉ đơn giản tương kế tựu kế, khiến cho các nàng ta ăn mệt đủ.
Ta thử hỏi một câu: “Tương kế tựu kế?”
"Còn mười lăm phút nữa bắt đầu nổi lửa." Nguyên Tước là một người giỏi giang, trong đầu hắn sớm đã có hàng vạn biện pháp đối phó, chỉ chờ ta nói ra thôi, hắn khẽ mỉm cười nói: "Trói chặt tên thám tử kia, xếp hàng điểm danh, bất cứ ai cũng không được ra vào! Sẵn sàng đợi mệnh lệnh trước canh ba."
“Ta đi phóng hỏa!” Sấu Nha xung phong đi đốt lửa.
"Mắt thấy năm mới đang đến gần, cuộc sống Tiêu Tộc khổ sở, đoán chừng là họ không chờ nổi nữa." Dương Chiêu Khê trầm tư một lúc.
Cơn bão này vừa đi qua, cơn bão khác lại nổi lên, vị Huyên Mộng cô nương kia đã đến Bắc Hoang.
Nàng ta còn mang đến một tin tức, Quỳnh Nguyệt dùng tà thuật để hãm hại Chu di nương, đã bị nhốt lại, lão phu nhân ra lệnh không cho ăn cơm.