Bắc Hoang
Chương 1
1.
Phu quân của ta thích vị cô nương mà hắn mới mang về, ta đã nhìn ra được từ những ngày qua.
Nàng ta xinh đẹp, tài năng, táo bạo và yêu kiều. Nàng ta dám đến thanh lâu để đối đáp thơ ca cùng nhóm văn nhân, lúc bị phát hiện là một nữ nhi đã làm kinh diễm tứ lầu. Nàng ta ngâm thơ về ánh trăng khiến các học sĩ Nội Các say mê, ca ngợi nàng ta tiêu sái và cuồng ngạo, thơ giống như người.
Nàng ta so sánh tất cả các cô nương trong kinh thành như những chú chim trong lồ ng, hèn nhát và nhỏ bé.
Vì vậy, khi lão phu nhân hỏi những ngày gần đây phu quân ta có ngủ lại với ta hay không; hay khi cháu trai Từ Tu Viễn của ta lớn lên chỉ bám lấy vị cô nương kia, giả bệnh để tránh ta, oán trách rằng ta nhàm chán và nghiêm khắc; hay là khi phu quân tránh ánh mắt chờ mong của ta, đặt lên bàn một tờ hưu thư. Thì ta… thực sự đã rất ngưỡng mộ, thậm chí là ghen tị với vị cô nương đó.
Từ khi hắn trở về từ Bắc Hoang, ta đã đợi ba đêm, nhưng lại chỉ đợi được hắn đích thân mang hưu thư đến phòng ta.
Phu quân của ta Từ Tử Nghi - người mà ta ngày đêm mong nhớ, ngồi xuống cho có lệ, nếm một vài món ăn:
"Ta nghe nói hôm nay nàng đã đến gặp mẫu thân."
"Vâng."
Ta cẩn thận rót rượu cho hắn, lão phu nhân dặn ta phải chuẩn bị thật tốt, hôm nay bà nhất định sẽ bắt Từ Tử Nghi đến chỗ ta.
"Khó trách." Trong mắt Từ Tử Nghi hiện lên vẻ chán ghét: "Bà ấy đã mắng ta một trận, bảo ta đừng sủng thiếp diệt thê*."
*sủng thiếp diệt thê: thiếp được yêu chiều mà vượt qua chính thất
"Ta không..." Ta muốn giải thích, nhưng Từ Tử Nghi đã cắt ngang lời ta.
"Ta cũng không muốn nói thêm nữa." Hắn rút ra tờ hưu thư. "Huyên Mộng nói, nàng ấy chỉ muốn nhất sinh nhất thế nhất song nhân*."
*nhất sinh nhất thế nhất song nhân: cả đời một vợ một chồng
Ta đã nghĩ đến ngày này, nhưng không ngờ nó lại đến nhanh như vậy.
"Nếu không phải còn lưu luyến tình xưa, vì sao phu quân tối nay lại đến đây?" Ta vẫn muốn tìm thấy chút nuối tiếc trong mắt hắn.
Hắn dường như đã uống nhiều, thần trí không được tỉnh táo, ta vội đi qua đỡ hắn.
Cơ thể hắn nóng rực, hắn nhận ra điều gì đó, tức giận quăng vỡ bát canh.
Ta sợ hãi lùi lại một bước.
"Phu quân..."
Hắn từng bước tới gần, khiến ta không thể lùi được nữa, ngồi ở mép giường.
Hắn tóm lấy cằm ta, nâng đầu ta lên khiến ta phải nhìn hắn, mắt hắn đỏ lên như ma/u:
"Chu Quỳnh Nguyệt, ngay cả thủ đoạn này ngươi cũng học được rồi cơ à?" Hắn nhìn ta với ánh mắt đầy căm hận.
Chu Quỳnh Nguyệt.
Chúng ta mới nửa năm không gặp, xưng hô đã xa lạ như thế sao.
Chúng ta nhất kiến chung tình*, tình cảm phu thê 4 năm vậy mà lại chẳng là gì so với sự mới mẻ mà “Huyên Mộng cô nương” trong miệng hắn mang đến.
*nhất kiến chung tình: yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên
Ta cẩn thận nhìn nam nhân trước mặt, mày kiếm mắt sáng, cảm xúc hỉ nộ ái ố hiện rõ trên khuôn mặt, chính xác là Từ Tử Nghi mà ta đã yêu bảy năm không sai.
"Có muốn ta giúp chàng cởi áo ra không?"
Môi ta run run không nói nên lời, cúi đầu cởi áo ngoài.
Chiếc áo màu bạch nguyệt mà ta tỉ mỉ lựa chọn rơi xuống đất, trên đó có thêu mai mỹ nhân - vật đính hôn của chúng ta, hoa mai kia là hắn đã chạy chế.t hai con ngựa tốt từ Bắc Hoang mang về cho ta, chỉ để khiến ta cười...
Còn chiếc áo lót uyên ương màu đỏ thẫm kia là ta đã thêu suốt đêm, khiến hai má ta nóng bừng. Có lần đôi tai chúng ta chạm nhau, hắn bỡn cợt mà tóm lấy ngắm nhìn thật kỹ, nhìn lâu đến mức khiến tai ta nóng bừng lên, vội giật ra nhưng lại bị hắn dùng gian kế ôm ta vào lòng.
Nước mắt ta từng giọt rơi xuống.
Gió tháng chín thổi xuyên qua cửa sổ, nhu tình ngày xưa như một con dao băng cứa vào trái tim ta từng nhát một.
Ta nghe thấy giọng run run của mình:
“Tim chàng đã hướng đến người khác rồi, cần gì phải vũ nhục Quỳnh Nguyệt như vậy?”
Từ Tử Nghi hừ lạnh một tiếng, quay người đi:
"Nếu ngươi mà gặp nàng, thì ngươi sẽ biết mình ghê tởm cỡ nào. Ngươi ở hậu viện lâu rồi, còn biết dùng đến những thủ đoạn như này cơ đấy.
Chu Quỳnh Nguyệt, ngươi không nhớ lúc trước đã nói gì sao, ngươi nói ngươi sợ sinh con, ngươi nói đợi thêm chút nữa, ta đều nghe lời ngươi.
Nhưng khi nàng ấy tới, thì ngươi lại không sợ nữa?”
Ta chỉ nhớ rõ cơn đau dữ dội khắp người, như thể cả người ta đầy vết lở loét, khiến hắn tránh còn không kịp.
Ta nắm chặt chiếc trâm cài tóc hoa mai mà chúng ta đính hôn lúc trước, bông hoa mai sắc bén, đâm vào lòng bàn tay ta huyết nhục mơ hồ, nhưng ta thậm chí còn chẳng cảm thấy đau.
Có khi cô kỹ nữ rẻ tiền nhất Chương Đài hắn còn có chút dịu dàng, trong bóng tối hắn vội vàng kéo chăn lên ngủ thiếp đi, tựa hồ bị ta làm cho ghê tởm c h ê/ t đi được.
Trái tim ta giống như có một lỗ thủng lớn, làm gió thổi xuyên qua cơ thể ta suốt đêm.
Sớm biết như vậy... Sớm biết...
Sớm biết tâm ý chàng đã thay đổi, ta thà mong chàng chế.t nơi chiến trường, còn hơn ngây ngốc mong chàng trở về, ngày đêm ta còn cầu nguyện trước Đức Phật, cầu mong đao kiếm trên chiến trường nếu không có mắt, đều rơi xuống người ta, đừng làm thương tổn đến người ta yêu.
Ta cuộn tròn thân mình, c ắn môi dưới khóc suốt đêm.
Mọi thứ đã biến đổi kể từ ngày đó.
2.
Tin tức tướng quân trở về sau khi đánh thắng trận đã truyền khắp kinh thành.
Ba ngày trước, ta đã bắt đầu dọn dẹp phủ tướng quân để đón hắn. Sáng sớm, ta đã tự mình ngồi canh nồi canh bồ câu trên bếp.
Khi nghe tin xe ngựa đã vào kinh thành, ta vội vàng trang điểm, do dự nhìn những món đồ trang sức trong hộp trang điểm. Ngay cả nha hoàn Lục Châu cũng nhìn ra tâm tư của ta, trêu ta: “Phu nhân hãy đeo chiếc trâm mai mỹ nhân đính hôn kia, nhất định lão gia sẽ yêu thích không buông tay.”
Từ xa nhìn thấy bóng chiến mã của tướng quân, bóng trắng nổi bật của Chiếu Dạ, nhóm sai vặt ở cửa đã bắt đầu reo hò lão gia đã trở về.
Ta nhìn thấy phu quân ngày nhớ đêm mong của mình, Từ Tử Nghi, hắn dường như đã gầy đi một chút, chắc là do chiến sự căng thẳng, làm việc quá sức.
Hắn nhảy xuống ngựa, lại không nhìn ta. Thay vào đó nhẹ nhàng vén rèm xe ngựa lên, một cô nương đang háo hức nhảy xuống từ chiếc xe ngựa, làn váy màu xanh nước biển như một bông hoa bìm bịp tỏa ra giữa không trung, tràn đầy sức sống lại tươi sáng.
“Lại nghịch ngợm rồi.” Phu quân ta dịu dàng nhìn nàng ta, nhẹ nhàng điểm mũi nàng ta.
Nàng ta lè lưỡi, tỏ vẻ không quan tâm.
"Phu quân..."
Lời ta định nói bị chặn lại, bởi vì cô nương này đã chạy đến trước mặt ta như một con thỏ con.
“Cô chính là phu nhân của tướng quân.” Cô nương đó nhìn ta cười hì hì: “Ta nghe Tử Nghi nói về cô, mặc dù cô và hắn tự quyết định hôn sự của mình, bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ nhưng các người đều được coi là nạn nhân của chế độ phong kiến.”
Chế độ phong kiến có nghĩa là gì?
… Hắn kể với cô nương này về quá khứ của chúng ta sao?
Ta cảm thấy hơi không được tự nhiên.
"Được rồi được rồi, Nghi Nhi trở về là tốt rồi, gầy và đen đi một chút." Lão phu nhân không cầm lòng được rơi hai giọt nước mắt: "Lúc trước ca ca con mất sớm, may mắn là Tử Nghi con vẫn còn chiến đấu, giống như phụ thân con..."
“Nương, sao không ngồi trong phòng, mà lại đứng ở cửa thế này, như là phủ tướng quân chúng ta lớn như vậy cũng không có nổi một chỗ để nói chuyện.”
Chu di nương mỉm cười, nốt ruồi son ở khóe mắt càng thêm đáng yêu, dịu dàng đỡ lão phu nhân vào nhà.
Hàn huyên một lúc, thì các tỷ muội tẩu tử và bọn nha hoàn vây quanh lão phu nhân đi về Đông Noãn Các.
"Phu quân, ta hầm canh bồ câu, chờ..."
"Huyên Mộng cô nương và ta mấy ngày nay có một số việc phải xử lý, đừng chờ ta."
Ta sửng sốt, bỏ qua đau đớn trong lòng, cúi đầu nhẹ nhàng vâng dạ.
"Tử Nghi, nàng ấy thật giống với lời chàng nói, nàng ấy thực sự rất hiền huệ, cũng không có ghen tị." Vị Huyên Mộng cô nương kia giống như nhìn thấy cái gì mới mẻ, đi tới cẩn thận đánh giá ta: "Nàng ấy cũng rất xinh đẹp, nhưng đáng tiếc, chỉ biết bám theo nam nhân, thì có tiền đồ gì?"
"Ta trước đó đã nói với nàng, bọn họ làm sao có thể so sánh được với nàng?"
Ta ngơ ngác nhìn Từ Tử Nghi, trong lòng đột nhiên có một cảm giác nhục nhã.
Chiếu Dạ cảm nhận được tâm trạng của ta, cọ cổ vào mặt ta.
Đúng với cái tên, Chiếu Dạ toàn thân màu trắng như tuyết, không có chút tạp sắc nào, phi nước đại bay nhanh như tia chớp chiếu sáng màn đêm, nên được đặt tên là Chiếu Dạ.
Lúc trước ta là người đỡ đẻ Chiếu Dạ, nó tính tình hung hãn, khó thuần, chỉ nghe mỗi lời ta.
Lúc Từ Tử Nghi vẫn còn là một thằng nhóc thò lò mũi xanh, đã bị Chiếu Dạ đá xuống hố bùn, nước mắt chảy ròng ròng đi tìm lão tướng quân.
Lão tướng quân là một người cha rất yêu con, ông ấy không nhịn được việc Từ Tử Nghi mè nheo, nên mới nói cho hắn một đường tắt: lấy lòng cô bé nuôi ngựa, cũng chính là ta.
Phụ thân ta là người huấn luyện ngựa ở trại ngựa, còn ta là con gái duy nhất của ông ấy, Chu Quỳnh Nguyệt.
Từ Tử Nghi nhìn thấy Chiếu Dạ ngoan ngoãn nghe lời ta, thì hâm mộ lắm, nên hắn đã dùng hết tất cả các thủ đoạn để lấy lòng ta, nhưng tính ta lại bướng bỉnh và kiêu ngạo, chưa bao giờ để vào mắt những thứ như tiền tài vật chất, điều đó đã làm khó Từ Tử Nghi, hắn vắt hết óc tìm đồ chơi hiếm lạ: hạt châu bằng pha lê, tượng nhân làm từ tóc Sơn Tiêu, mã tấu Chước Hoạch, đổi lại cuối cùng ta cũng cho phép hắn chạm vào lông của Chiếu Dạ.
Chúng ta cũng là có tình cảm với nhau từ lúc đó, thoạt nhìn thì điều đó thật khó tin, con gái của mã nô và con trai duy nhất của tướng quân lại tự quyết định hôn sự của mình, vượt qua vô vàn trở ngại về thân phận địa vị, cuối cùng cũng thành thân.
Nhưng tất cả đều đã là chuyện xưa…
Phu quân của ta thích vị cô nương mà hắn mới mang về, ta đã nhìn ra được từ những ngày qua.
Nàng ta xinh đẹp, tài năng, táo bạo và yêu kiều. Nàng ta dám đến thanh lâu để đối đáp thơ ca cùng nhóm văn nhân, lúc bị phát hiện là một nữ nhi đã làm kinh diễm tứ lầu. Nàng ta ngâm thơ về ánh trăng khiến các học sĩ Nội Các say mê, ca ngợi nàng ta tiêu sái và cuồng ngạo, thơ giống như người.
Nàng ta so sánh tất cả các cô nương trong kinh thành như những chú chim trong lồ ng, hèn nhát và nhỏ bé.
Vì vậy, khi lão phu nhân hỏi những ngày gần đây phu quân ta có ngủ lại với ta hay không; hay khi cháu trai Từ Tu Viễn của ta lớn lên chỉ bám lấy vị cô nương kia, giả bệnh để tránh ta, oán trách rằng ta nhàm chán và nghiêm khắc; hay là khi phu quân tránh ánh mắt chờ mong của ta, đặt lên bàn một tờ hưu thư. Thì ta… thực sự đã rất ngưỡng mộ, thậm chí là ghen tị với vị cô nương đó.
Từ khi hắn trở về từ Bắc Hoang, ta đã đợi ba đêm, nhưng lại chỉ đợi được hắn đích thân mang hưu thư đến phòng ta.
Phu quân của ta Từ Tử Nghi - người mà ta ngày đêm mong nhớ, ngồi xuống cho có lệ, nếm một vài món ăn:
"Ta nghe nói hôm nay nàng đã đến gặp mẫu thân."
"Vâng."
Ta cẩn thận rót rượu cho hắn, lão phu nhân dặn ta phải chuẩn bị thật tốt, hôm nay bà nhất định sẽ bắt Từ Tử Nghi đến chỗ ta.
"Khó trách." Trong mắt Từ Tử Nghi hiện lên vẻ chán ghét: "Bà ấy đã mắng ta một trận, bảo ta đừng sủng thiếp diệt thê*."
*sủng thiếp diệt thê: thiếp được yêu chiều mà vượt qua chính thất
"Ta không..." Ta muốn giải thích, nhưng Từ Tử Nghi đã cắt ngang lời ta.
"Ta cũng không muốn nói thêm nữa." Hắn rút ra tờ hưu thư. "Huyên Mộng nói, nàng ấy chỉ muốn nhất sinh nhất thế nhất song nhân*."
*nhất sinh nhất thế nhất song nhân: cả đời một vợ một chồng
Ta đã nghĩ đến ngày này, nhưng không ngờ nó lại đến nhanh như vậy.
"Nếu không phải còn lưu luyến tình xưa, vì sao phu quân tối nay lại đến đây?" Ta vẫn muốn tìm thấy chút nuối tiếc trong mắt hắn.
Hắn dường như đã uống nhiều, thần trí không được tỉnh táo, ta vội đi qua đỡ hắn.
Cơ thể hắn nóng rực, hắn nhận ra điều gì đó, tức giận quăng vỡ bát canh.
Ta sợ hãi lùi lại một bước.
"Phu quân..."
Hắn từng bước tới gần, khiến ta không thể lùi được nữa, ngồi ở mép giường.
Hắn tóm lấy cằm ta, nâng đầu ta lên khiến ta phải nhìn hắn, mắt hắn đỏ lên như ma/u:
"Chu Quỳnh Nguyệt, ngay cả thủ đoạn này ngươi cũng học được rồi cơ à?" Hắn nhìn ta với ánh mắt đầy căm hận.
Chu Quỳnh Nguyệt.
Chúng ta mới nửa năm không gặp, xưng hô đã xa lạ như thế sao.
Chúng ta nhất kiến chung tình*, tình cảm phu thê 4 năm vậy mà lại chẳng là gì so với sự mới mẻ mà “Huyên Mộng cô nương” trong miệng hắn mang đến.
*nhất kiến chung tình: yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên
Ta cẩn thận nhìn nam nhân trước mặt, mày kiếm mắt sáng, cảm xúc hỉ nộ ái ố hiện rõ trên khuôn mặt, chính xác là Từ Tử Nghi mà ta đã yêu bảy năm không sai.
"Có muốn ta giúp chàng cởi áo ra không?"
Môi ta run run không nói nên lời, cúi đầu cởi áo ngoài.
Chiếc áo màu bạch nguyệt mà ta tỉ mỉ lựa chọn rơi xuống đất, trên đó có thêu mai mỹ nhân - vật đính hôn của chúng ta, hoa mai kia là hắn đã chạy chế.t hai con ngựa tốt từ Bắc Hoang mang về cho ta, chỉ để khiến ta cười...
Còn chiếc áo lót uyên ương màu đỏ thẫm kia là ta đã thêu suốt đêm, khiến hai má ta nóng bừng. Có lần đôi tai chúng ta chạm nhau, hắn bỡn cợt mà tóm lấy ngắm nhìn thật kỹ, nhìn lâu đến mức khiến tai ta nóng bừng lên, vội giật ra nhưng lại bị hắn dùng gian kế ôm ta vào lòng.
Nước mắt ta từng giọt rơi xuống.
Gió tháng chín thổi xuyên qua cửa sổ, nhu tình ngày xưa như một con dao băng cứa vào trái tim ta từng nhát một.
Ta nghe thấy giọng run run của mình:
“Tim chàng đã hướng đến người khác rồi, cần gì phải vũ nhục Quỳnh Nguyệt như vậy?”
Từ Tử Nghi hừ lạnh một tiếng, quay người đi:
"Nếu ngươi mà gặp nàng, thì ngươi sẽ biết mình ghê tởm cỡ nào. Ngươi ở hậu viện lâu rồi, còn biết dùng đến những thủ đoạn như này cơ đấy.
Chu Quỳnh Nguyệt, ngươi không nhớ lúc trước đã nói gì sao, ngươi nói ngươi sợ sinh con, ngươi nói đợi thêm chút nữa, ta đều nghe lời ngươi.
Nhưng khi nàng ấy tới, thì ngươi lại không sợ nữa?”
Ta chỉ nhớ rõ cơn đau dữ dội khắp người, như thể cả người ta đầy vết lở loét, khiến hắn tránh còn không kịp.
Ta nắm chặt chiếc trâm cài tóc hoa mai mà chúng ta đính hôn lúc trước, bông hoa mai sắc bén, đâm vào lòng bàn tay ta huyết nhục mơ hồ, nhưng ta thậm chí còn chẳng cảm thấy đau.
Có khi cô kỹ nữ rẻ tiền nhất Chương Đài hắn còn có chút dịu dàng, trong bóng tối hắn vội vàng kéo chăn lên ngủ thiếp đi, tựa hồ bị ta làm cho ghê tởm c h ê/ t đi được.
Trái tim ta giống như có một lỗ thủng lớn, làm gió thổi xuyên qua cơ thể ta suốt đêm.
Sớm biết như vậy... Sớm biết...
Sớm biết tâm ý chàng đã thay đổi, ta thà mong chàng chế.t nơi chiến trường, còn hơn ngây ngốc mong chàng trở về, ngày đêm ta còn cầu nguyện trước Đức Phật, cầu mong đao kiếm trên chiến trường nếu không có mắt, đều rơi xuống người ta, đừng làm thương tổn đến người ta yêu.
Ta cuộn tròn thân mình, c ắn môi dưới khóc suốt đêm.
Mọi thứ đã biến đổi kể từ ngày đó.
2.
Tin tức tướng quân trở về sau khi đánh thắng trận đã truyền khắp kinh thành.
Ba ngày trước, ta đã bắt đầu dọn dẹp phủ tướng quân để đón hắn. Sáng sớm, ta đã tự mình ngồi canh nồi canh bồ câu trên bếp.
Khi nghe tin xe ngựa đã vào kinh thành, ta vội vàng trang điểm, do dự nhìn những món đồ trang sức trong hộp trang điểm. Ngay cả nha hoàn Lục Châu cũng nhìn ra tâm tư của ta, trêu ta: “Phu nhân hãy đeo chiếc trâm mai mỹ nhân đính hôn kia, nhất định lão gia sẽ yêu thích không buông tay.”
Từ xa nhìn thấy bóng chiến mã của tướng quân, bóng trắng nổi bật của Chiếu Dạ, nhóm sai vặt ở cửa đã bắt đầu reo hò lão gia đã trở về.
Ta nhìn thấy phu quân ngày nhớ đêm mong của mình, Từ Tử Nghi, hắn dường như đã gầy đi một chút, chắc là do chiến sự căng thẳng, làm việc quá sức.
Hắn nhảy xuống ngựa, lại không nhìn ta. Thay vào đó nhẹ nhàng vén rèm xe ngựa lên, một cô nương đang háo hức nhảy xuống từ chiếc xe ngựa, làn váy màu xanh nước biển như một bông hoa bìm bịp tỏa ra giữa không trung, tràn đầy sức sống lại tươi sáng.
“Lại nghịch ngợm rồi.” Phu quân ta dịu dàng nhìn nàng ta, nhẹ nhàng điểm mũi nàng ta.
Nàng ta lè lưỡi, tỏ vẻ không quan tâm.
"Phu quân..."
Lời ta định nói bị chặn lại, bởi vì cô nương này đã chạy đến trước mặt ta như một con thỏ con.
“Cô chính là phu nhân của tướng quân.” Cô nương đó nhìn ta cười hì hì: “Ta nghe Tử Nghi nói về cô, mặc dù cô và hắn tự quyết định hôn sự của mình, bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ nhưng các người đều được coi là nạn nhân của chế độ phong kiến.”
Chế độ phong kiến có nghĩa là gì?
… Hắn kể với cô nương này về quá khứ của chúng ta sao?
Ta cảm thấy hơi không được tự nhiên.
"Được rồi được rồi, Nghi Nhi trở về là tốt rồi, gầy và đen đi một chút." Lão phu nhân không cầm lòng được rơi hai giọt nước mắt: "Lúc trước ca ca con mất sớm, may mắn là Tử Nghi con vẫn còn chiến đấu, giống như phụ thân con..."
“Nương, sao không ngồi trong phòng, mà lại đứng ở cửa thế này, như là phủ tướng quân chúng ta lớn như vậy cũng không có nổi một chỗ để nói chuyện.”
Chu di nương mỉm cười, nốt ruồi son ở khóe mắt càng thêm đáng yêu, dịu dàng đỡ lão phu nhân vào nhà.
Hàn huyên một lúc, thì các tỷ muội tẩu tử và bọn nha hoàn vây quanh lão phu nhân đi về Đông Noãn Các.
"Phu quân, ta hầm canh bồ câu, chờ..."
"Huyên Mộng cô nương và ta mấy ngày nay có một số việc phải xử lý, đừng chờ ta."
Ta sửng sốt, bỏ qua đau đớn trong lòng, cúi đầu nhẹ nhàng vâng dạ.
"Tử Nghi, nàng ấy thật giống với lời chàng nói, nàng ấy thực sự rất hiền huệ, cũng không có ghen tị." Vị Huyên Mộng cô nương kia giống như nhìn thấy cái gì mới mẻ, đi tới cẩn thận đánh giá ta: "Nàng ấy cũng rất xinh đẹp, nhưng đáng tiếc, chỉ biết bám theo nam nhân, thì có tiền đồ gì?"
"Ta trước đó đã nói với nàng, bọn họ làm sao có thể so sánh được với nàng?"
Ta ngơ ngác nhìn Từ Tử Nghi, trong lòng đột nhiên có một cảm giác nhục nhã.
Chiếu Dạ cảm nhận được tâm trạng của ta, cọ cổ vào mặt ta.
Đúng với cái tên, Chiếu Dạ toàn thân màu trắng như tuyết, không có chút tạp sắc nào, phi nước đại bay nhanh như tia chớp chiếu sáng màn đêm, nên được đặt tên là Chiếu Dạ.
Lúc trước ta là người đỡ đẻ Chiếu Dạ, nó tính tình hung hãn, khó thuần, chỉ nghe mỗi lời ta.
Lúc Từ Tử Nghi vẫn còn là một thằng nhóc thò lò mũi xanh, đã bị Chiếu Dạ đá xuống hố bùn, nước mắt chảy ròng ròng đi tìm lão tướng quân.
Lão tướng quân là một người cha rất yêu con, ông ấy không nhịn được việc Từ Tử Nghi mè nheo, nên mới nói cho hắn một đường tắt: lấy lòng cô bé nuôi ngựa, cũng chính là ta.
Phụ thân ta là người huấn luyện ngựa ở trại ngựa, còn ta là con gái duy nhất của ông ấy, Chu Quỳnh Nguyệt.
Từ Tử Nghi nhìn thấy Chiếu Dạ ngoan ngoãn nghe lời ta, thì hâm mộ lắm, nên hắn đã dùng hết tất cả các thủ đoạn để lấy lòng ta, nhưng tính ta lại bướng bỉnh và kiêu ngạo, chưa bao giờ để vào mắt những thứ như tiền tài vật chất, điều đó đã làm khó Từ Tử Nghi, hắn vắt hết óc tìm đồ chơi hiếm lạ: hạt châu bằng pha lê, tượng nhân làm từ tóc Sơn Tiêu, mã tấu Chước Hoạch, đổi lại cuối cùng ta cũng cho phép hắn chạm vào lông của Chiếu Dạ.
Chúng ta cũng là có tình cảm với nhau từ lúc đó, thoạt nhìn thì điều đó thật khó tin, con gái của mã nô và con trai duy nhất của tướng quân lại tự quyết định hôn sự của mình, vượt qua vô vàn trở ngại về thân phận địa vị, cuối cùng cũng thành thân.
Nhưng tất cả đều đã là chuyện xưa…