Bà Xã Là Alpha Hàng Đầu Thì Phải Làm Sao Bây Giờ?
Chương 97
Ra khỏi phòng, Tống Du nheo mắt đánh giá Dung Thời: "Anh cười gì?"
Dung Thời kéo cậu lại rồi xoa xoa đầu: "Vợ đẹp nên anh phấn khởi."
Tống Du: "..."
Hệ thống kết đôi chất dẫn dụ bị cấm, việc phân tích tương quan trở nên rắc rối, hai người sang phòng thí nghiệm, Dung Thời bảo 01 sao lưu mẫu mà nhân viên nghiên cứu đã thu thập.
【Dự tính báo cáo phân tích sẽ được công bố sau một tiếng đồng hồ.】
Tống Du vừa vặn nắm tay Dung Thời, cũng nghe thấy 01 nói.
Ra khỏi phòng giam, cậu thắc mắc: "Lúc trước tôi đã định hỏi anh, hệ thống kết đôi 01 trang bị ở đâu ra vậy?"
Dung Thời ngẫm nghĩ: "Không biết nữa."
Trước khi hắn chết 01 chỉ là chiến giáp bình thường, sau khi trùng sinh chẳng hiểu vì sao nó được bổ sung rất nhiều chức năng, còn vài mô-đun đến bây giờ vẫn chưa có quyền hạn mở ra.
Tưởng hắn không muốn nói, Tống Du lại hỏi: "Cùng một hệ thống với bộ não thông minh kia à?"
Dung Thời: "Có khả năng."
Đây cũng là điều hắn thắc mắc.
Hệ thống thông minh của 01 vào 15 năm sau thuộc trình độ tân tiến nhất, nếu hắn không ra lệnh thì nó chẳng bao giờ xâm nhập bộ não thông minh để đánh cắp hệ thống kết đôi về.
【Tôi không phải? Phải tôi không? Tôi không biết gì cả! Hức hức hức...】
Dung Thời: "..."
Trở lại xe bay, Tống Du nhắn tin cho Bạc Vinh, chưa đầy hai phút thì nhận được hồi âm.
"Không phải." Cậu đưa tin nhắn cho Dung Thời đọc: "Hệ thống kết đôi không thể phục chế, hiện vẫn còn nằm trong bộ não thông minh, chứng tỏ hệ thống của 01 là cái khác."
Dung Thời đọc dòng tin ngắn ngủi, trầm mặc.
Hệ thống kết đôi được quản lý bởi người thống trị và ba vị tổng tư lệnh, không thể phục chế.
So với suy đoán 01 tự lập trình hệ thống kết đôi, thì trực tiếp di dời về có khả năng cao hơn.
Vậy ai đã chỉnh sửa 01?
Người kia nhất định tiếp xúc với hắn sau khi hắn chết.
Thiên Lí ư?
Nghĩ vậy, Dung Thời quay đầu nhìn Tống Du, trong lòng mơ hồ có suy đoán, nhưng hắn lại gạt phắt đi.
Chuyện bản thân trùng sinh chẳng hề có logic, vậy suy đoán những chuyện xảy ra sau khi mình chết thật vô nghĩa.
Một hàng chữ đột ngột nhảy ra trên cửa sổ ảo.
【Bạc Vinh: Bệ hạ muốn gặp Dung Thời trước khi hai người rời đi.】
"Có gì đẹp đâu mà gặp?" Tống Du lạnh lùng từ chối.
Lúc gửi đi, cậu mới nhận thấy lời này mang nghĩa khác.
Sợ hắn hiểu lầm, cậu bèn giải thích: "Ông ấy đối xử với tôi không tốt nên khỏi nhắc tới anh, chả hơi đâu vác xác đến rồi nghe mắng chửi."
Dung Thời câu lấy ngón tay mảnh khảnh của cậu rồi nắm chặt, lạnh nhạt bảo: "Sau này ông xã sẽ đối xử với em thật tốt."
Tống Du mở to mắt, cười khanh khách ghé sát vào: "Tốt đến mức nào?"
Dung Thời nhướn mày: "Thích gì được nấy?"
Tống Du thong thả gật đầu, đặt tay lên vai hắn cười: "Vậy bắt đầu làm búp bê cho tôi luyện tập nhé?"
Dung Thời: "...Từ chối."
Tống Du: "Đây là thích gì được nấy hả?"
Dung Thời: "..."
Cậu đứng dậy, co một chân quỳ bên cạnh hắn, đôi tay đè lên vai đối phương, tầm mắt mờ ám đảo qua cặp môi mỏng trước mặt.
"Cảnh cáo trước, tôi không yêu đương với anh như học sinh tiểu học, đừng tưởng chỉ cần cầm tay với hôn môi là đủ thỏa mãn tôi."
Dung Thời ngước mắt, thản nhiên nhìn cậu.
"Vậy phải thế nào?"
Tống Du ghé sát tai hắn, thấp giọng cười bảo: "Trước kia thường xuyên nghe người trong giới kể về nhiều kiểu chơi kỳ quái, chi bằng chúng ta thử từng cái một?"
Dung Thời: "..."
Nghe Bé Mèo Tống chạy đua bên tai, tốc độ càng ngày càng nhanh.
"Tiểu Du." Dung Thời kéo cậu lại, để cậu ngồi lên đùi mình.
Tống Du vui vẻ trêu ghẹo, phút chốc chẳng phát hiện tư thế này có vấn đề: "Rung động chưa? Đêm nay thực hành nhé?"
Dung Thời sắc mặt bình tĩnh: "Xe đồ chơi không lên được cao tốc."
Tống Du: "..." Móa.
Cậu ngồi về vị trí cũ, chân dài bắt chéo, hờ hững nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cười giễu cợt: "Nói như thể cái kia của anh không phải đồ chơi ấy nhỉ? Hừ."
Dung Thời: "..."
Hôm sau, hai người trở lại Học viện Hoàng gia, đến chiều sẽ khởi hành.
Đám Lưu Hoành Trần Thần mấy ngày không gặp cũng lục tục xuất hiện, tụ tập trò chuyện sôi nổi trong ký túc của Dung Thời.
"Tối qua còn ngủ ở đó, sáng sớm đã phải đi rồi." Lưu Hoành ăn gà rán, lắc đầu líu lưỡi: "Lần này không cần xuất hiện trước công chúng mà vẫn ra mắt với vị trí trung tâm, ghi danh sử sách."
Trần Thần tựa vào sô pha nhấm nháp khoai tây chiên: "Hạ Niệm kia rốt cuộc bị làm sao thế nhỉ? Liệu có tìm được không?"
Bạch Đình ngồi xếp bằng dưới nền, há mồm gặm hamburger: "Chắc là không, bạn bè trong nhóm đều đoán cậu ta đã chết, khả năng rất cao."
Lưu Hoành đẩy đẩy Tần Lạc đang vùi đầu ăn: "Này, cậu ở gần đấy, có nắm được tin tức nội bộ gì không?"
Bị cả đám nhìn chằm chằm bằng ánh mắt hóng hớt, Tần Lạc bình tĩnh gặm sườn muối tiêu.
"Đừng có hỏi, hỏi cũng không biết."
Người khác: "..."
Lưu Hoành ghét bỏ: "Ngoài ăn ra cậu còn biết cái gì?"
Tần Lạc đáp trả đúng lý hợp tình: "Còn biết chơi!"
Lưu Hoành: "Mẹ kiếp... quá giỏi."
Trong phòng ngủ, Tống Du ký tên rồi gửi lại tập văn kiện cuối cùng xong, vừa bước ra ngoài thì ngửi thấy mùi đồ ăn vặt bay khắp nơi.
Một ổ đại thiếu gia này đã phải nhẫn nhịn mấy ngày ở nhà.
"Anh, cánh gà rán với sườn heo để dành cho anh đây, hơi bị ngon." Tần Lạc mút ngón tay dính muối tiêu, lấy giấy lau tạm rồi đứng lên kéo ghế giúp Tống Du.
Tống Du nhìn một vòng xung quanh: "Vợ tôi đâu?"
Trần Thần: "Vừa bị thầy hướng dẫn gọi đi rồi, bảo là tới Học viện Hoàng gia chào từ biệt lãnh đạo."
Hồ Phong lắc đầu: "Công việc thuận lợi vẻ vang, kéo Dung papa đi rất có thể diện."
Có phải linh vật đâu, nhận lời làm gì không biết? Tống Du nhíu mày, chuyển hướng bước ra ngoài.
Tần Lạc vừa kéo ghế thì chẳng thấy bóng người đâu.
"Anh, chị dâu bảo đi một chút rồi về, anh vừa ăn vừa chờ cũng được."
Tống Du mở cửa, không thèm liếc mắt.
"Vợ vắng mặt, nuốt không trôi."
Tần Lạc: "..."
Người khác: "..."
Bớt khoe khoang một lần thì chết à?
Không có vợ thì chẳng cần ăn uống à?
Dung Thời bị dẫn quanh một vòng, lúc rời khỏi văn phòng, thầy hướng dẫn tươi cười vỗ vỗ vai hắn.
"Dung Thời à, tình huống ghép cặp của mấy người trong đội thế nào?"
League lần này, trường quân đội xem như được mùa.
Có Dung Thời nổi bật dẫn đầu, sinh viên liên quan cũng được chú ý.
League kết thúc, có rất nhiều sĩ quan bày tỏ ý định ghép cặp với sinh viên trường quân đội.
Trong đó đương nhiên được săn đón nhất vẫn là Dung Thời, chẳng qua những sĩ quan bình thường ôm tâm tư mèo mù vớ cá rán cứ hỏi thăm xem thế nào, chứ họ rất rõ, mình đoạt không nổi hạt giống tốt như vậy.
Dung Thời lạnh nhạt đáp: "Họ đã lập kế hoạch cho cuộc sống của mình rồi."
Thầy hướng dẫn: "..."
Ăn no chờ chết từ miệng cậu nghe thật là cao thượng.
Nhưng mà chỉ thuận miệng hỏi nên ông chẳng bận tâm lắm.
Đám Lưu Hoành đều sinh ra từ tinh cầu Đế Đô, bối cảnh không thua kém ai, gia đình chẳng thiếu cơm ăn áo mặc.
"Tôi đã gửi cho cậu danh sách sĩ quan, cậu có quyền lựa chọn một trong số họ, đừng lãng phí cơ hội này." Ông liếc trái liếc phải, hạ thấp giọng: "Tôi thấy thiếu tướng Triệu Cơ không tồi..."
Dung Thời nghe ông thao thao bất tuyệt, bụng lại nghĩ về chuyện khác.
Hạ Niệm mất tích, ngoài Hạ gia thì người sốt ruột nhất hẳn là Lâm Cảnh.
Nếu Hạ Niệm được bồi dưỡng thành Omega dành cho Tiểu Du, vậy địa vị và năng lực của ông ta trong tổ chức không hề thấp.
Đột nhiên nhiệm vụ thất bại còn người thì mất tích, tất nhiên Lâm Cảnh sẽ đề phòng.
Nhất định ông ta và Tổ chức bảo vệ quyền lợi Omega sẽ hành động trong thời gian tới.
Một trận gió thổi qua, thoáng thấy thứ gì đó bay đến trước mặt, Dung Thời duỗi tay bắt lấy theo bản năng.
Là tờ giấy trắng, bên trên vẽ một chú mèo Ba Tư.
Mèo Ba Tư bộ lông xoã tung, dáng vẻ uyển chuyển, nhưng hình như chưa vẽ xong, đôi mắt trống trơn, không có tròng, hơi quái dị.
"Xin lỗi, gió lớn quá, không giữ nên bị thổi bay mất."
Nghe thấy vậy, Dung Thời xoay người.
Sau lưng hắn tầm 5 mét là một Omega nam trung niên.
Nói là trung niên, nhưng chỉ khoảng hơn ba mươi, cao tầm mét tám, vóc người nhỏ, thoạt nhìn hơi gầy yếu.
Ngũ quan ôn hòa đẹp đẽ, đôi mắt cong cong khi cười rộ lên, dáng vẻ thật dịu dàng.
Ngón tay Dung Thời giật giật, hắn phải nỗ lực hết sức mới không vò nát tờ giấy trong tay.
Đối phương đến gần, ngẩng đầu mỉm cười nhìn hắn: "Có thể trả nó lại cho tôi được không?"
Thấy hắn chẳng phản ứng, thầy hướng dẫn huých huých khuỷu tay: "Dung Thời?"
Hắn cụp mắt, đưa tờ giấy ra.
"Rất đẹp." Giọng hắn trầm thấp: "Tôi cũng thích mèo Ba Tư."
Omega trung niên nhận lấy, tầm mắt đảo qua hình vẽ trên tờ giấy.
Ông ta khẽ cười: "Đây là di ảnh tôi vẽ cho con mèo trong nhà ấy mà."
Ấn đường Dung Thời giật nảy.
Lông mày nhăn lại, rồi lẳng lặng giãn ra.
Nụ cười này khiến hắn vô cùng khó chịu.
Cuối hành lang bỗng có ba người mặc đồ đen chạy ra.
Omega trung niên cất bức tranh, vẫy vẫy tay với Dung Thời: "Cảm ơn cậu, hẹn gặp lại."
Dung Thời hơi gật đầu, nhìn ông ta rời đi.
"Em biết ông ấy à?" Thầy hướng dẫn khó hiểu: "Nhìn không giống Omega bình thường, trông thật quý phái."
Dung Thời lạnh nhạt chuyển tầm mắt, vòng qua chỗ ngoặt đi tiếp, giọng căng thẳng.
"Không biết ạ."
"Điện hạ...!" Người mặc đồ đen lo lắng, run run bảo: "Xin đừng đột ngột biến mất."
Omega trung niên được gọi là điện hạ phớt lờ hắn, quay đầu nhìn theo hướng Dung Thời rời đi.
"Điện hạ, hiệu trưởng tới rồi." Người mặc đồ đen khác cung kính thông báo.
Omega trung niên chuyển tầm mắt, ý cười trên khóe miệng sâu thẳm, ánh mắt lại lạnh lẽo như băng.
"Đi thôi."
Trở về ký túc, thầy hướng dẫn có việc bận nên tạm biệt Dung Thời.
"Hai giờ chiều tập hợp tại đại sảnh 1, hãy giúp tôi thông báo cho các bạn."
Dung Thời: "Vâng."
"Dung Thời."
Đang nói chuyện, bỗng nghe thấy Tống Du gọi, hắn bèn nhìn theo.
Cậu bước ra từ ngã rẽ: "Xong rồi à?"
"Ừ." Dung Thời nắm tay cậu, hơi gật đầu với thầy hướng dẫn: "Thầy vội thì đi đi."
Thầy hướng dẫn đã quen với thái độ lạnh nhạt của hắn, biết hắn kiệm lời, ông bèn xoay lưng rời khỏi đó.
Tống Du cúi đầu liếc nhìn bàn tay đang nắm tay mình, nhíu mày.
Tay Thỏ Thỏ đang run?
"Dung Thời, sao anh lại..."
Cậu chưa hỏi xong, Dung Thời đã ám chỉ bằng ánh mắt, rồi dẫn cậu về ký túc.
Trong phòng khách, thấy Tống Du chướng mắt với cơm hộp, Tần Lạc quyết định cho nó chui vào bụng mình.
Cầm cánh gà định gặm thì cửa ký túc mở ra.
Tống Du vừa ra ngoài mang theo Dung Thời về.
"Khụ, anh, anh có muốn ăn..."
Tần Lạc xấu hổ hắng giọng, lại phát hiện chả ai để ý tới mình.
Hai ông anh bước thẳng vào phòng ngủ, không chút hứng thú với cánh gà trong tay cậu.
"Rầm" một tiếng.
Cửa phòng ngủ đóng sập.
"Sao thế nhỉ?" Tần Lạc lẩm bẩm.
Mấy người còn lại hai mặt nhìn nhau, ánh mắt dần trở nên mờ ám.
"Gặp lại sau khi xa nhau ít bữa còn máu lửa hơn cả đêm tân hôn, bình thường bình thường."
"Chỉ là hơi ngắn, mới có hai tiếng đồng hồ."
"Mày chưa nghe một giây không gặp như cách ba thu à? Cứ vậy mà tính thì họ đã xa nhau tới mấy nghìn năm rồi đấy, củi khô lửa mới bốc chứ, hắc hắc hắc..."
"Hai Alpha yêu đương có thể bám dính nhau thế à?"
"Mấu chốt ở chỗ Dung papa vậy mà có thể dính người?"
"Còn anh tôi vì sao lại dính người được nhỉ?" Tần Lạc khó hiểu: "Chẳng lẽ đó là tình yêu?"
Bị cả đám suy diễn đóng cửa làm chuyện tốt - Dung Thời và Tống Du, giờ phút này tâm trạng vô cùng nặng nề.
Dung Thời ngồi trên ghế, hai bàn tay nắm chặt để trước người, khớp xương trắng bệch.
"Tiểu Du." Hắn nỗ lực kiềm chế, nhưng giọng nói vẫn lạnh như băng: "Em có ảnh vương hậu không?"
Theo thông lệ của Đế Quốc, ngoại trừ hôn lễ, vương hậu các đời không lộ diện trước công chúng.
Mà vương hậu đương nhiệm là vợ kế, không cử hành hôn lễ chính thức, thế nên ngoại trừ vài người trong cung, ngay cả Dung Thời lăn lộn hơn mười năm trong quân đội cũng không biết mặt mũi ông ta ra sao.
Khi trông thấy Dung Thời ở dưới tầng, Tống Du đã biết hắn không ổn.
Rõ ràng cùng 18 tuổi, nhưng hắn luôn bình tĩnh đến đáng sợ, như thể kiểm soát mọi thứ trong lòng bàn tay.
Còn bây giờ, sự bình tĩnh ấy đã bị phá vỡ.
"Có." Tống Du không hỏi lý do, mở thiết bị đầu cuối kéo ảnh chụp ra rồi thả lên màn hình ảo.
Dung Thời ngước mắt nhìn, cơ thể cứng đờ, máu toàn thân chảy ngược.
Đúng như hắn đoán, Omega vừa gặp trên hành lang chính là vương hậu.
Nhưng tại sao, ông ta lại giống hệt ba như vậy?
Dung Thời kéo cậu lại rồi xoa xoa đầu: "Vợ đẹp nên anh phấn khởi."
Tống Du: "..."
Hệ thống kết đôi chất dẫn dụ bị cấm, việc phân tích tương quan trở nên rắc rối, hai người sang phòng thí nghiệm, Dung Thời bảo 01 sao lưu mẫu mà nhân viên nghiên cứu đã thu thập.
【Dự tính báo cáo phân tích sẽ được công bố sau một tiếng đồng hồ.】
Tống Du vừa vặn nắm tay Dung Thời, cũng nghe thấy 01 nói.
Ra khỏi phòng giam, cậu thắc mắc: "Lúc trước tôi đã định hỏi anh, hệ thống kết đôi 01 trang bị ở đâu ra vậy?"
Dung Thời ngẫm nghĩ: "Không biết nữa."
Trước khi hắn chết 01 chỉ là chiến giáp bình thường, sau khi trùng sinh chẳng hiểu vì sao nó được bổ sung rất nhiều chức năng, còn vài mô-đun đến bây giờ vẫn chưa có quyền hạn mở ra.
Tưởng hắn không muốn nói, Tống Du lại hỏi: "Cùng một hệ thống với bộ não thông minh kia à?"
Dung Thời: "Có khả năng."
Đây cũng là điều hắn thắc mắc.
Hệ thống thông minh của 01 vào 15 năm sau thuộc trình độ tân tiến nhất, nếu hắn không ra lệnh thì nó chẳng bao giờ xâm nhập bộ não thông minh để đánh cắp hệ thống kết đôi về.
【Tôi không phải? Phải tôi không? Tôi không biết gì cả! Hức hức hức...】
Dung Thời: "..."
Trở lại xe bay, Tống Du nhắn tin cho Bạc Vinh, chưa đầy hai phút thì nhận được hồi âm.
"Không phải." Cậu đưa tin nhắn cho Dung Thời đọc: "Hệ thống kết đôi không thể phục chế, hiện vẫn còn nằm trong bộ não thông minh, chứng tỏ hệ thống của 01 là cái khác."
Dung Thời đọc dòng tin ngắn ngủi, trầm mặc.
Hệ thống kết đôi được quản lý bởi người thống trị và ba vị tổng tư lệnh, không thể phục chế.
So với suy đoán 01 tự lập trình hệ thống kết đôi, thì trực tiếp di dời về có khả năng cao hơn.
Vậy ai đã chỉnh sửa 01?
Người kia nhất định tiếp xúc với hắn sau khi hắn chết.
Thiên Lí ư?
Nghĩ vậy, Dung Thời quay đầu nhìn Tống Du, trong lòng mơ hồ có suy đoán, nhưng hắn lại gạt phắt đi.
Chuyện bản thân trùng sinh chẳng hề có logic, vậy suy đoán những chuyện xảy ra sau khi mình chết thật vô nghĩa.
Một hàng chữ đột ngột nhảy ra trên cửa sổ ảo.
【Bạc Vinh: Bệ hạ muốn gặp Dung Thời trước khi hai người rời đi.】
"Có gì đẹp đâu mà gặp?" Tống Du lạnh lùng từ chối.
Lúc gửi đi, cậu mới nhận thấy lời này mang nghĩa khác.
Sợ hắn hiểu lầm, cậu bèn giải thích: "Ông ấy đối xử với tôi không tốt nên khỏi nhắc tới anh, chả hơi đâu vác xác đến rồi nghe mắng chửi."
Dung Thời câu lấy ngón tay mảnh khảnh của cậu rồi nắm chặt, lạnh nhạt bảo: "Sau này ông xã sẽ đối xử với em thật tốt."
Tống Du mở to mắt, cười khanh khách ghé sát vào: "Tốt đến mức nào?"
Dung Thời nhướn mày: "Thích gì được nấy?"
Tống Du thong thả gật đầu, đặt tay lên vai hắn cười: "Vậy bắt đầu làm búp bê cho tôi luyện tập nhé?"
Dung Thời: "...Từ chối."
Tống Du: "Đây là thích gì được nấy hả?"
Dung Thời: "..."
Cậu đứng dậy, co một chân quỳ bên cạnh hắn, đôi tay đè lên vai đối phương, tầm mắt mờ ám đảo qua cặp môi mỏng trước mặt.
"Cảnh cáo trước, tôi không yêu đương với anh như học sinh tiểu học, đừng tưởng chỉ cần cầm tay với hôn môi là đủ thỏa mãn tôi."
Dung Thời ngước mắt, thản nhiên nhìn cậu.
"Vậy phải thế nào?"
Tống Du ghé sát tai hắn, thấp giọng cười bảo: "Trước kia thường xuyên nghe người trong giới kể về nhiều kiểu chơi kỳ quái, chi bằng chúng ta thử từng cái một?"
Dung Thời: "..."
Nghe Bé Mèo Tống chạy đua bên tai, tốc độ càng ngày càng nhanh.
"Tiểu Du." Dung Thời kéo cậu lại, để cậu ngồi lên đùi mình.
Tống Du vui vẻ trêu ghẹo, phút chốc chẳng phát hiện tư thế này có vấn đề: "Rung động chưa? Đêm nay thực hành nhé?"
Dung Thời sắc mặt bình tĩnh: "Xe đồ chơi không lên được cao tốc."
Tống Du: "..." Móa.
Cậu ngồi về vị trí cũ, chân dài bắt chéo, hờ hững nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cười giễu cợt: "Nói như thể cái kia của anh không phải đồ chơi ấy nhỉ? Hừ."
Dung Thời: "..."
Hôm sau, hai người trở lại Học viện Hoàng gia, đến chiều sẽ khởi hành.
Đám Lưu Hoành Trần Thần mấy ngày không gặp cũng lục tục xuất hiện, tụ tập trò chuyện sôi nổi trong ký túc của Dung Thời.
"Tối qua còn ngủ ở đó, sáng sớm đã phải đi rồi." Lưu Hoành ăn gà rán, lắc đầu líu lưỡi: "Lần này không cần xuất hiện trước công chúng mà vẫn ra mắt với vị trí trung tâm, ghi danh sử sách."
Trần Thần tựa vào sô pha nhấm nháp khoai tây chiên: "Hạ Niệm kia rốt cuộc bị làm sao thế nhỉ? Liệu có tìm được không?"
Bạch Đình ngồi xếp bằng dưới nền, há mồm gặm hamburger: "Chắc là không, bạn bè trong nhóm đều đoán cậu ta đã chết, khả năng rất cao."
Lưu Hoành đẩy đẩy Tần Lạc đang vùi đầu ăn: "Này, cậu ở gần đấy, có nắm được tin tức nội bộ gì không?"
Bị cả đám nhìn chằm chằm bằng ánh mắt hóng hớt, Tần Lạc bình tĩnh gặm sườn muối tiêu.
"Đừng có hỏi, hỏi cũng không biết."
Người khác: "..."
Lưu Hoành ghét bỏ: "Ngoài ăn ra cậu còn biết cái gì?"
Tần Lạc đáp trả đúng lý hợp tình: "Còn biết chơi!"
Lưu Hoành: "Mẹ kiếp... quá giỏi."
Trong phòng ngủ, Tống Du ký tên rồi gửi lại tập văn kiện cuối cùng xong, vừa bước ra ngoài thì ngửi thấy mùi đồ ăn vặt bay khắp nơi.
Một ổ đại thiếu gia này đã phải nhẫn nhịn mấy ngày ở nhà.
"Anh, cánh gà rán với sườn heo để dành cho anh đây, hơi bị ngon." Tần Lạc mút ngón tay dính muối tiêu, lấy giấy lau tạm rồi đứng lên kéo ghế giúp Tống Du.
Tống Du nhìn một vòng xung quanh: "Vợ tôi đâu?"
Trần Thần: "Vừa bị thầy hướng dẫn gọi đi rồi, bảo là tới Học viện Hoàng gia chào từ biệt lãnh đạo."
Hồ Phong lắc đầu: "Công việc thuận lợi vẻ vang, kéo Dung papa đi rất có thể diện."
Có phải linh vật đâu, nhận lời làm gì không biết? Tống Du nhíu mày, chuyển hướng bước ra ngoài.
Tần Lạc vừa kéo ghế thì chẳng thấy bóng người đâu.
"Anh, chị dâu bảo đi một chút rồi về, anh vừa ăn vừa chờ cũng được."
Tống Du mở cửa, không thèm liếc mắt.
"Vợ vắng mặt, nuốt không trôi."
Tần Lạc: "..."
Người khác: "..."
Bớt khoe khoang một lần thì chết à?
Không có vợ thì chẳng cần ăn uống à?
Dung Thời bị dẫn quanh một vòng, lúc rời khỏi văn phòng, thầy hướng dẫn tươi cười vỗ vỗ vai hắn.
"Dung Thời à, tình huống ghép cặp của mấy người trong đội thế nào?"
League lần này, trường quân đội xem như được mùa.
Có Dung Thời nổi bật dẫn đầu, sinh viên liên quan cũng được chú ý.
League kết thúc, có rất nhiều sĩ quan bày tỏ ý định ghép cặp với sinh viên trường quân đội.
Trong đó đương nhiên được săn đón nhất vẫn là Dung Thời, chẳng qua những sĩ quan bình thường ôm tâm tư mèo mù vớ cá rán cứ hỏi thăm xem thế nào, chứ họ rất rõ, mình đoạt không nổi hạt giống tốt như vậy.
Dung Thời lạnh nhạt đáp: "Họ đã lập kế hoạch cho cuộc sống của mình rồi."
Thầy hướng dẫn: "..."
Ăn no chờ chết từ miệng cậu nghe thật là cao thượng.
Nhưng mà chỉ thuận miệng hỏi nên ông chẳng bận tâm lắm.
Đám Lưu Hoành đều sinh ra từ tinh cầu Đế Đô, bối cảnh không thua kém ai, gia đình chẳng thiếu cơm ăn áo mặc.
"Tôi đã gửi cho cậu danh sách sĩ quan, cậu có quyền lựa chọn một trong số họ, đừng lãng phí cơ hội này." Ông liếc trái liếc phải, hạ thấp giọng: "Tôi thấy thiếu tướng Triệu Cơ không tồi..."
Dung Thời nghe ông thao thao bất tuyệt, bụng lại nghĩ về chuyện khác.
Hạ Niệm mất tích, ngoài Hạ gia thì người sốt ruột nhất hẳn là Lâm Cảnh.
Nếu Hạ Niệm được bồi dưỡng thành Omega dành cho Tiểu Du, vậy địa vị và năng lực của ông ta trong tổ chức không hề thấp.
Đột nhiên nhiệm vụ thất bại còn người thì mất tích, tất nhiên Lâm Cảnh sẽ đề phòng.
Nhất định ông ta và Tổ chức bảo vệ quyền lợi Omega sẽ hành động trong thời gian tới.
Một trận gió thổi qua, thoáng thấy thứ gì đó bay đến trước mặt, Dung Thời duỗi tay bắt lấy theo bản năng.
Là tờ giấy trắng, bên trên vẽ một chú mèo Ba Tư.
Mèo Ba Tư bộ lông xoã tung, dáng vẻ uyển chuyển, nhưng hình như chưa vẽ xong, đôi mắt trống trơn, không có tròng, hơi quái dị.
"Xin lỗi, gió lớn quá, không giữ nên bị thổi bay mất."
Nghe thấy vậy, Dung Thời xoay người.
Sau lưng hắn tầm 5 mét là một Omega nam trung niên.
Nói là trung niên, nhưng chỉ khoảng hơn ba mươi, cao tầm mét tám, vóc người nhỏ, thoạt nhìn hơi gầy yếu.
Ngũ quan ôn hòa đẹp đẽ, đôi mắt cong cong khi cười rộ lên, dáng vẻ thật dịu dàng.
Ngón tay Dung Thời giật giật, hắn phải nỗ lực hết sức mới không vò nát tờ giấy trong tay.
Đối phương đến gần, ngẩng đầu mỉm cười nhìn hắn: "Có thể trả nó lại cho tôi được không?"
Thấy hắn chẳng phản ứng, thầy hướng dẫn huých huých khuỷu tay: "Dung Thời?"
Hắn cụp mắt, đưa tờ giấy ra.
"Rất đẹp." Giọng hắn trầm thấp: "Tôi cũng thích mèo Ba Tư."
Omega trung niên nhận lấy, tầm mắt đảo qua hình vẽ trên tờ giấy.
Ông ta khẽ cười: "Đây là di ảnh tôi vẽ cho con mèo trong nhà ấy mà."
Ấn đường Dung Thời giật nảy.
Lông mày nhăn lại, rồi lẳng lặng giãn ra.
Nụ cười này khiến hắn vô cùng khó chịu.
Cuối hành lang bỗng có ba người mặc đồ đen chạy ra.
Omega trung niên cất bức tranh, vẫy vẫy tay với Dung Thời: "Cảm ơn cậu, hẹn gặp lại."
Dung Thời hơi gật đầu, nhìn ông ta rời đi.
"Em biết ông ấy à?" Thầy hướng dẫn khó hiểu: "Nhìn không giống Omega bình thường, trông thật quý phái."
Dung Thời lạnh nhạt chuyển tầm mắt, vòng qua chỗ ngoặt đi tiếp, giọng căng thẳng.
"Không biết ạ."
"Điện hạ...!" Người mặc đồ đen lo lắng, run run bảo: "Xin đừng đột ngột biến mất."
Omega trung niên được gọi là điện hạ phớt lờ hắn, quay đầu nhìn theo hướng Dung Thời rời đi.
"Điện hạ, hiệu trưởng tới rồi." Người mặc đồ đen khác cung kính thông báo.
Omega trung niên chuyển tầm mắt, ý cười trên khóe miệng sâu thẳm, ánh mắt lại lạnh lẽo như băng.
"Đi thôi."
Trở về ký túc, thầy hướng dẫn có việc bận nên tạm biệt Dung Thời.
"Hai giờ chiều tập hợp tại đại sảnh 1, hãy giúp tôi thông báo cho các bạn."
Dung Thời: "Vâng."
"Dung Thời."
Đang nói chuyện, bỗng nghe thấy Tống Du gọi, hắn bèn nhìn theo.
Cậu bước ra từ ngã rẽ: "Xong rồi à?"
"Ừ." Dung Thời nắm tay cậu, hơi gật đầu với thầy hướng dẫn: "Thầy vội thì đi đi."
Thầy hướng dẫn đã quen với thái độ lạnh nhạt của hắn, biết hắn kiệm lời, ông bèn xoay lưng rời khỏi đó.
Tống Du cúi đầu liếc nhìn bàn tay đang nắm tay mình, nhíu mày.
Tay Thỏ Thỏ đang run?
"Dung Thời, sao anh lại..."
Cậu chưa hỏi xong, Dung Thời đã ám chỉ bằng ánh mắt, rồi dẫn cậu về ký túc.
Trong phòng khách, thấy Tống Du chướng mắt với cơm hộp, Tần Lạc quyết định cho nó chui vào bụng mình.
Cầm cánh gà định gặm thì cửa ký túc mở ra.
Tống Du vừa ra ngoài mang theo Dung Thời về.
"Khụ, anh, anh có muốn ăn..."
Tần Lạc xấu hổ hắng giọng, lại phát hiện chả ai để ý tới mình.
Hai ông anh bước thẳng vào phòng ngủ, không chút hứng thú với cánh gà trong tay cậu.
"Rầm" một tiếng.
Cửa phòng ngủ đóng sập.
"Sao thế nhỉ?" Tần Lạc lẩm bẩm.
Mấy người còn lại hai mặt nhìn nhau, ánh mắt dần trở nên mờ ám.
"Gặp lại sau khi xa nhau ít bữa còn máu lửa hơn cả đêm tân hôn, bình thường bình thường."
"Chỉ là hơi ngắn, mới có hai tiếng đồng hồ."
"Mày chưa nghe một giây không gặp như cách ba thu à? Cứ vậy mà tính thì họ đã xa nhau tới mấy nghìn năm rồi đấy, củi khô lửa mới bốc chứ, hắc hắc hắc..."
"Hai Alpha yêu đương có thể bám dính nhau thế à?"
"Mấu chốt ở chỗ Dung papa vậy mà có thể dính người?"
"Còn anh tôi vì sao lại dính người được nhỉ?" Tần Lạc khó hiểu: "Chẳng lẽ đó là tình yêu?"
Bị cả đám suy diễn đóng cửa làm chuyện tốt - Dung Thời và Tống Du, giờ phút này tâm trạng vô cùng nặng nề.
Dung Thời ngồi trên ghế, hai bàn tay nắm chặt để trước người, khớp xương trắng bệch.
"Tiểu Du." Hắn nỗ lực kiềm chế, nhưng giọng nói vẫn lạnh như băng: "Em có ảnh vương hậu không?"
Theo thông lệ của Đế Quốc, ngoại trừ hôn lễ, vương hậu các đời không lộ diện trước công chúng.
Mà vương hậu đương nhiệm là vợ kế, không cử hành hôn lễ chính thức, thế nên ngoại trừ vài người trong cung, ngay cả Dung Thời lăn lộn hơn mười năm trong quân đội cũng không biết mặt mũi ông ta ra sao.
Khi trông thấy Dung Thời ở dưới tầng, Tống Du đã biết hắn không ổn.
Rõ ràng cùng 18 tuổi, nhưng hắn luôn bình tĩnh đến đáng sợ, như thể kiểm soát mọi thứ trong lòng bàn tay.
Còn bây giờ, sự bình tĩnh ấy đã bị phá vỡ.
"Có." Tống Du không hỏi lý do, mở thiết bị đầu cuối kéo ảnh chụp ra rồi thả lên màn hình ảo.
Dung Thời ngước mắt nhìn, cơ thể cứng đờ, máu toàn thân chảy ngược.
Đúng như hắn đoán, Omega vừa gặp trên hành lang chính là vương hậu.
Nhưng tại sao, ông ta lại giống hệt ba như vậy?