Bà Xã Là Alpha Hàng Đầu Thì Phải Làm Sao Bây Giờ?
Chương 64
Nhóm Tần Lạc đang chuẩn bị giải quyết kiến thợ xung quanh thì mặt đất bỗng rung chuyển, động tĩnh thật lớn truyền tới.
Ngẩng đầu lên, phắc! Chủ tịch đã giết chết con kiến chúa trong tích tắc!
Lưu Hoành trợn tròn mắt: "Cậu ấy là con người ư?"
Họ còn chưa bắt đầu, hắn đã làm xong xuôi.
Bạch Đình huýt sáo: "Chủ tịch ngầu lòi!"
Tần Lạc: "Sao súng phóng trong tay anh ta hiệu quả thế nhỉ?"
Trần Thần: "Mấu chốt vấn đề không phải do súng phóng, mà là người sử dụng."
Hồ Phong: "Sau League lần này, súng phóng sẽ cháy hàng."
Đàn kiến bị tiêu diệt trên diện rộng, chỉ sót lại tốp năm tốp ba ở vòng ngoài. Nguy hiểm không còn, thực lực cũng bại lộ, vậy chẳng cần thiết phải giả vờ.
Dung Thời đơn giản đi theo mọi người, cùng bắt tay giải quyết sạch sẽ.
Đội cứu viện mãi chưa tới. Sinh viên trong hang đá vừa nãy căng mình chiến đấu để bảo vệ tính mạng, bây giờ lại phải chịu đựng tiếng kêu rên của Tống Kha, họ sắp mất hết kiên nhẫn, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Sống chết trước mắt, một sinh viên năm thứ nhất Học viện Hoàng gia hét vào mặt Tống Kha.
"Đừng ồn ào nữa!"
Tống Kha ôm vết thương trên vai, từng giọt mồ hôi lớn lăn từ trán xuống, sắc mặt tái nhợt.
Hắn khàn giọng gầm lên: "Dám quát tao hả, ngày mai bố sẽ cho cả dòng họ nhà mày biến khỏi tinh cầu Đế Đô!"
Sinh viên kia không biết hắn, thấy vậy càng tức giận.
"Tốt nhất anh nên ngẫm lại xem làm thế nào để sống sót đến ngày mai đi!"
Tống Kha trợn to đôi mắt đỏ ngầu: "Mày... a..!"
Nói năng lớn tiếng đụng đến vết thương khiến hắn đau tới mức nhe răng trợn mắt, biểu cảm vặn vẹo, hắn định chịu đựng cho qua cơn đau rồi mắng tiếp.
"Đội cứu viện tới!"
Có người hô lớn, ánh mắt Tống Kha sáng lên, lập tức bảo Lâm Duệ ra dẫn đội cứu viện vào.
"Bảo họ đến đây cõng tôi trước!"
"Vâng!"
Lâm Duệ vui vẻ, nhưng đứng dậy mới phát hiện, chả phải đội cứu viện mà là đám người Tần Lạc.
Tần Lạc ngồi xổm trước mặt Tống Kha đang dựa trong góc, nỗ lực nhịn cười: "Tiếc quá, có lẽ vẫn phải đợi thêm, chẳng thấy bóng dáng ai cả."
"Sao có thể..." Tống Kha thở hổn hển, liều mạng ngó ra ngoài xem xét.
Nếu Tống Du gặp chuyện thì chắc chắn Tần Lạc không phản ứng thế này.
Lẽ nào...
"Trời đất ơi! Sao họ làm được điều đó?"
"Tao đang thắc mắc sao chúng ta có thể cầm cự lâu như vậy, hóa ra bên ngoài đã giải quyết sạch sẽ rồi!"
"Chủ tịch trường quân đội quá mạnh! Sau khi trở về tao phải xem lại chương trình phát sóng trực tiếp mới được!"
"Thế mà không bị thương chút nào! Đúng là kỳ tích!"
Xung quanh vang lên tiếng cảm thán làm đầu Tống Kha kêu ong ong. Hắn nhìn xuyên qua khe hở thì thấy phía xa xa, Tống Du và Dung Thời đang đứng dưới tàng cây cổ thụ, hoàn hảo, chẳng bị làm sao cả.
Hắn vừa tức giận vừa đau đớn, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Lâm Duệ: "Điện hạ...!"
Cây đa được Dung Thời chọn làm cọc đã tổn thương nghiêm trọng, sợi dây khảm sâu vào thân, nếu lâu hơn chút nữa sẽ bị cắt đứt.
Tống Du thu sợi dây lại, chợt thoáng trông thấy viên đá màu lam dán dưới đáy súng phóng của Dung Thời, nhìn hơi quen mắt.
"Đó là gì?" Cậu hỏi.
Dung Thời: "Pin."
Tống Du: "?"
Nửa thân mình con kiến chúa bị cắt đầu nằm nghiêng trên mặt đất, chất nhầy sền sệt màu xanh lục chậm rãi chảy xuống từ miệng vết thương, mùi hôi nồng nặc bốc ra làm Tống Du khó chịu.
Cậu cau mày, mất kiên nhẫn tìm kiếm bóng dáng Tống Kha.
Vốn định giẫm gãy ba khúc xương sườn trước rồi ném vào đàn kiến để hưởng thụ, ai ngờ đối phương đã bị thương nặng trước khi cậu kịp ra tay.
"Không biết phấn đấu."
【Hừ hừ, không biết phấn đấu.】
Dung Thời: "..."
Liên quan gì tới mày?
Cất súng phóng, họ vòng qua kiến chúa tiến vào tổ của nó.
Để xem "bàn tay đen"* thế nào, cần thiết lại bổ thêm hai nhát.
(Bàn tay đen: một thuật ngữ chỉ người xúc đồ bỏ đi từ xác quái vật)
"Vấn đề xưng hô vừa nãy tôi còn chưa..."
Đang nói, Tống Du bỗng cảm thấy dưới chân khác thường.
Cậu lập tức lui về phía sau nhưng vẫn không kịp.
"Mịa!"
Một sợi râu chui lên khỏi mặt đất, quấn lấy bắp chân Tống Du, kéo cậu xuống dưới.
Dung Thời cũng nhận thấy khác thường, rút kiếm định chém đứt sợi râu.
Nhưng mặt đất bỗng đột ngột sụp đổ trên phạm vi rộng, hai người mất ổn định, rơi xuống theo.
"Ôm lấy tôi."
Dung Thời vẻ mặt lạnh lùng, vòng tay ôm eo Tống Du, rút súng phóng bắn về phía cây đa.
Sau khi mặt đất sụp đổ, một lượng lớn bùn đất trượt vào tổ kiến. Lúc này Dung Thời mới quan sát rõ, sợi râu quấn lấy chân Tống Du mọc từ lưng con kiến chúa.
Đầu bị cắt mất nhưng thần kinh vẫn hoạt động!
Lực kéo trên chân rất nặng, Tống Du phải gánh chịu đồng thời cả hai lực kéo phía trên và phía dưới, vị trí từ bắp chân xuống mắt cá chân đau đến mất đi cảm giác.
Cậu rút kiếm, chật vật co người thử chém đứt sợi râu.
Nhưng chưa kịp đụng vào thì một cái chân kiến mọc đầy gai ngược đâm tới.
"Không...!"
Có tiếng thét chói tai truyền đến từ phía xa.
Tống Du nhận ra tiếng thét đau lòng của Tần Lạc.
"Đã chết đâu, ầm ĩ."
Cậu lạnh lùng phỉ nhổ, tay giơ kiếm chém ngang để ngăn cản đòn tấn công.
Dung Thời co chân đá hậu, bù thêm một cước, rồi quan sát bốn phía xung quanh.
Con kiến chúa đang rơi xuống, còn họ đứng trên thân nó, ngay trung tâm mối nguy hiểm, có thể bị tấn công bất cứ lúc nào.
Nếu cứ vậy, chân Tống Du sẽ đứt rời.
Lại một chân khác đâm tới từ phía sau.
Tống Du ấn bờ vai Dung Thời, mượn lực xoay người, kiếm trên tay vung tới.
Mất vài lần, họ vẫn chưa chém đứt được sợi râu!
"Ha!"
Mái tóc Tống Du ướt nhẹp, mồ hôi trượt dài trên gò má láng mịn: "Quên đi, mặc kệ tôi."
Giọng điệu trầm thấp mang theo run rẩy khó phát hiện, Dung Thời biết cậu đã đạt đến giới hạn chịu đựng.
Nếu không thể thay đổi hiện trạng thì sẽ phải chết hoặc hi sinh một chân để bảo toàn tính mạng.
Đều là kết cục mà Dung Thời chẳng muốn chứng kiến.
Ba cái chân kiến dài đồng loạt đâm tới, không thể tránh né.
Dung Thời chẳng kịp hỗ trợ.
"Buông tay ra!" Tống Du lạnh lùng quát: "Cứ thế này thì cả hai đều chết!"
Dung Thời nhìn cậu thật sâu rồi khẽ đáp: "Được."
Cơ thể đột nhiên nhẹ bẫng, Tống Du rơi vào một cái hố vừa sâu vừa rộng.
Cậu nhìn ba cái chân kia chạm vào nhau.
Chậm chút nữa là họ bị xuyên thủng.
"Tại sao anh cũng xuống?" Tống Du nhìn Dung Thời ôm chặt mình không chịu buông.
Cất súng phóng đi, hắn trở tay rút kiếm, tranh thủ chém đứt sợi râu trên chân cậu.
"Tôi không xuống thì chả lẽ nhìn cậu chịu chết à?"
Họ rơi trúng con kiến chúa, Dung Thời lại đổi sang súng phóng, ngẩng đầu tìm kiếm vị trí cố định.
Nhưng con kiến chúa rơi xuống tạo ảnh hưởng trầm trọng, làm mặt đất sụp đổ trên diện rộng, nếu không thoát lên được thì họ sẽ bị chôn sống.
Phía trên bên trái nhô ra tảng đá nhỏ, Tống Du chỉ tay, gấp gáp: "Chỗ đó!"
Dung Thời lập tức phóng dây, nhưng nửa đường bị kiến chúa dùng râu chặn lại, rồi quăng về phía họ.
Tống Du định tránh né, chân trái bỗng nhói đau khiến cậu lảo đảo.
Dung Thời che chở cho cậu, rồi lăn sang một bên.
Tránh được đòn tấn công lại bỏ lỡ cơ hội duy nhất thoát ra ngoài.
Lượng lớn bùn đất sụp xuống, ánh sáng dần biến mất, không gian trước mắt đen ngòm.
Dung Thời bảo vệ Tống Du bên dưới cơ thể, hắn quát khẽ: "Đừng nhúc nhích."
"Anh điên rồi sao?" Tống Du không dám tin: "Tôi không cần anh bảo vệ!"
Trong hoàn cảnh sống chết, hắn lại không hề do dự bảo vệ cậu, rốt cuộc là vì sao?
Bỗng có tiếng thở dài vang lên, âm thanh từ tính trầm thấp làm tai cậu ngứa ngáy.
"Cậu cứ coi như tôi bảo vệ một chú mèo con đi."
Trái tim Tống Du đập mạnh, cậu định hỏi rõ ràng, nhưng cú va chạm đột ngột khiến cậu không tài nào hỏi được.
Hệt như hòn đá bị ném từ trên vách núi xuống, họ lăn lông lốc, va đập liên hồi.
Chẳng biết qua bao lâu, trong bóng đêm, Tống Du khôi phục ý thức, trước mắt vẫn đen ngòm, chân trái truyền tới cơn đau nhức.
Sau khi tỉnh hẳn, cậu hốt hoảng.
"Dung Thời? Dung Thời?"
Từ trên cao rơi xuống, lại bị chôn vùi, cơ thể có làm bằng sắt cũng chẳng chịu nổi.
Người phía trên nửa ngày không phản ứng, Tống Du cắn răng gọi thêm hai tiếng.
Tay chân không thể nhúc nhích, có mỗi đầu cử động được trong phạm vi nhỏ.
Cậu bèn cọ quậy đầu, trong lúc vô tình má dán vào má đối phương.
Vẫn ấm, Tống Du khẽ thở phào.
"Dung Thời, tỉnh lại đi!"
"Dung Thời, mẹ kiếp anh muốn ngủ tới khi nào?"
"Dung Thời?"
...
Giọng Tống Du ngày càng khô khốc, lồng ngực như bị kim đâm, cơn đau đớn lan tỏa từ đầu ngón tay.
Kẻ gây họa như Dung Thời sao có thể chết dễ dàng vậy?
Trong không gian yên tĩnh đột nhiên vang lên âm thanh cẩn thận, mang theo vài phần ấm ức.
【Ông chủ, đừng bắt nạt kim chủ papa nữa.】
Tống Du: "..."
Nỗi chua xót dâng trào toàn thân biến mất không sủi tăm.
Giọng Tống Du lạnh lẽo: "01?"
【Hôm nay sử dụng năng lượng quá độ, thật vất vả béo lên chút ít lại gầy mất toi vài cân rồi, hu hu hu...】
Tống Du: "Lúc về tao cho mày một phi thuyền có đủ hay không?"
【Đủ đủ đủ! Má ơi đủ lắm rồi! Cám ơn kim chủ papa! Yêu ngài quá đi mất~】
Sắc mặt Tống Du lạnh lẽo tựa băng.
"Anh định giả vờ tới khi nào?"
Dung Thời: "..."
Tên nhóc phản bội.
Tống Du tức giận đến mức ngứa răng, cậu xoay đầu, hung hăng cắn vào má người nào đó.
"Ui da."
Dung Thời tránh thoát khỏi miệng ai kia: "Tôi vừa tỉnh mà."
Không gian nhỏ hẹp, hai người buộc phải kề sát nhau nói chuyện.
Tống Du: "Tình hình hiện tại thế nào?"
Dung Thời hơi nhổm người dậy: "Lăn vào tổ kiến."
Tống Du thấy có khoảng trống, bèn dùng tay cảm nhận hoàn cảnh xung quanh.
Xung quanh không phải bùn đất, mà là kim loại?
Câu hỏi vừa hiện lên trong đầu thì cậu nghe thấy Dung Thời bảo: "01, bật đèn."
【Dùng đèn tiết kiệm năng lượng có được không? (thì thầm)】
Dung Thời: "..."
Dung Thời: "Được."
Không gian chợt sáng bừng, Tống Du bị chói bèn nheo mắt lại, tới khi thích ứng, cậu suýt tưởng mình nằm mơ chưa tỉnh.
Đâu phải rơi vào tổ kiến? Không gian kim loại màu xanh lam này là gì?
Nếu nói thì hơi giống khoang thoát hiểm trong cơ giáp.
Dung Thời: "Mở rộng không gian."
【Một hay gấp đôi?】
Dung Thời: "Gấp năm."
【Hức hức hức... lại gầy đi rồi!】
Không gian vốn chỉ có người trưởng thành nằm thẳng từ từ mở rộng, Dung Thời chống tay ngồi dậy, nâng Tống Du lên rồi kiểm tra chân cậu.
Mặc dù chân rất đau, thế nhưng sự chú ý của Tống Du lại hoàn toàn bị đồ vật kỳ lạ trước mắt hấp dẫn.
"Đây là gì?"
"Không phải cậu biết rồi sao?"
Dung Thời cẩn thận gỡ ủng của cậu ra rồi cuốn ống quần lên, bắp chân thon dài xanh tím, mắt cá chân sưng tấy, hắn trông thấy vậy thì nhíu mày.
Tống Du trầm mặc một lát, thử hỏi: "01?"
Dung Thời: "Ừ."
Bàn tay mơn trớn trên vách tường kim loại, Tống Du ngoài mặt bình tĩnh, nội tâm lại trống rỗng.
"Rốt cuộc nó là thứ gì?"
Dung Thời: "Một công cụ phụ trợ được chế tạo bởi sự kết hợp kim loại đặc biệt và công nghệ nano."
【...】
Bộ chiến giáp oai phong như 01 nó chẳng xứng đáng có tên họ à?
Thấy Dung Thời chịu trả lời, Tống Du hào hứng thắc mắc rất nhiều điều.
Dung Thời chọn câu hỏi hắn có thể giải đáp, tay nhẹ nhàng ấn lên chân Tống Du, xác nhận xương cốt không có vấn đề.
"01, rà quét."
【Công cụ rà quét 01 xin phục vụ ngài tận tình – đang rà quét – đã rà quét – dịch vụ đến đây là kết thúc, xin cảm ơn vì đã sử dụng.】
Âm thanh máy móc đột ngột vang lên làm cả hai sửng sốt.
Tống Du: "...Bị va đập nên nó hỏng rồi chăng?"
Dung Thời đọc báo cáo kiểm tra qua cửa sổ ảo: "Bỏ đói thêm mấy năm nữa thì tốt rồi."
【Q^Q】
Dung Thời: "Xương rất cứng, vậy mà không việc gì."
Khóe môi hắn hơi cong lên rồi mau chóng hạ xuống, nhưng trong mắt Tống Du lại biến thành trêu chọc.
"Nếu xương không cứng thì làm sao sống đến tận bây giờ?"
Dung Thời: "Rà quét địa hình tổ kiến."
Bản đồ rà quét nhanh chóng hiện ra trước mặt hai người, đồng thời âm thanh tủi thân của 01 vang lên.
【Đừng khấu trừ đá năng lượng của tôi, tôi không dám nữa...】
Tống Du cảm thấy thú vị: "Sao anh lại có nó?"
Dung Thời: "Đặt làm."
Bên trong tổ kiến khổng lồ chằng chịt hệt một tòa thành, họ đang ở trong hang chứa đồ, cách mặt đất theo chiều thẳng đứng tầm năm mươi mét, lúc lăn xuống họ đã chệch khỏi quỹ đạo hơn một nghìn mét.
Ngoại trừ bùn đất trượt theo thì bề mặt nơi này không bị sụp xuống.
Dung Thời bảo 01 ra khỏi hang.
Không gian còn có khả năng di chuyển, đôi mắt Tống Du tỏa sáng.
Dung Thời thấy cậu tò mò ngó trái ngó phải hệt em bé, đáy mắt hắn dâng lên ý cười nhàn nhạt.
Tới khi ra ngoài, 01 co lại, biến thành một bóng đèn lớn lơ lửng trên đầu họ.
Lúc này có thể quan sát rõ ràng mọi thứ, trong hang đặt một ít cam thảo và hoa quả, thoạt nhìn rất sạch sẽ.
Biết biến hình nữa? Tống Du càng chấn động.
"Đặt làm ở đâu thế, tôi ra giá gấp mười lần."
Dung Thời: "Không bán, nhưng nếu cậu muốn thì vẫn có thể..."
Tống Du: "Có thể!"
Dung Thời nhìn thẳng vào cậu: "Tôi chưa ra điều kiện mà."
Tống Du: "Tùy anh, thế nào cũng được."
Dung Thời bất đắc dĩ lắc đầu, tiến tới: "Nào, để tôi cõng cậu."
Tống Du: "Không cần."
Thấy cậu muốn tự mình bước, Dung Thời lạnh lùng: "Cõng hay ôm công chúa, cậu chọn đi."
Tống Du: "..."
Năm phút sau, hai người đi trên hành lang dài hẹp.
Tống Du ôm cổ Dung Thời, dựa vào lưng hắn, thản nhiên cười: "Nếu anh không phải tình địch thì kết giao bạn bè cũng rất tốt."
Dung Thời cõng cậu: "Nếu cậu không phải Alpha thì cưới làm vợ cũng rất tốt."
Cả hai vừa đi vừa chọc ngoáy nhau, đến một nơi, bỗng chân Dung Thời đụng vào thứ gì đó, hắn cúi đầu nhìn thấy một ống tiêm.
"01, bên trái." Dung Thời lập tức rẽ vào hang gần đó nhất.
Vừa đặt chân vào, cả hai đều ngẩn người.
Thế mà có hẳn một phòng thí nghiệm bên trong tổ kiến?
Ngẩng đầu lên, phắc! Chủ tịch đã giết chết con kiến chúa trong tích tắc!
Lưu Hoành trợn tròn mắt: "Cậu ấy là con người ư?"
Họ còn chưa bắt đầu, hắn đã làm xong xuôi.
Bạch Đình huýt sáo: "Chủ tịch ngầu lòi!"
Tần Lạc: "Sao súng phóng trong tay anh ta hiệu quả thế nhỉ?"
Trần Thần: "Mấu chốt vấn đề không phải do súng phóng, mà là người sử dụng."
Hồ Phong: "Sau League lần này, súng phóng sẽ cháy hàng."
Đàn kiến bị tiêu diệt trên diện rộng, chỉ sót lại tốp năm tốp ba ở vòng ngoài. Nguy hiểm không còn, thực lực cũng bại lộ, vậy chẳng cần thiết phải giả vờ.
Dung Thời đơn giản đi theo mọi người, cùng bắt tay giải quyết sạch sẽ.
Đội cứu viện mãi chưa tới. Sinh viên trong hang đá vừa nãy căng mình chiến đấu để bảo vệ tính mạng, bây giờ lại phải chịu đựng tiếng kêu rên của Tống Kha, họ sắp mất hết kiên nhẫn, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Sống chết trước mắt, một sinh viên năm thứ nhất Học viện Hoàng gia hét vào mặt Tống Kha.
"Đừng ồn ào nữa!"
Tống Kha ôm vết thương trên vai, từng giọt mồ hôi lớn lăn từ trán xuống, sắc mặt tái nhợt.
Hắn khàn giọng gầm lên: "Dám quát tao hả, ngày mai bố sẽ cho cả dòng họ nhà mày biến khỏi tinh cầu Đế Đô!"
Sinh viên kia không biết hắn, thấy vậy càng tức giận.
"Tốt nhất anh nên ngẫm lại xem làm thế nào để sống sót đến ngày mai đi!"
Tống Kha trợn to đôi mắt đỏ ngầu: "Mày... a..!"
Nói năng lớn tiếng đụng đến vết thương khiến hắn đau tới mức nhe răng trợn mắt, biểu cảm vặn vẹo, hắn định chịu đựng cho qua cơn đau rồi mắng tiếp.
"Đội cứu viện tới!"
Có người hô lớn, ánh mắt Tống Kha sáng lên, lập tức bảo Lâm Duệ ra dẫn đội cứu viện vào.
"Bảo họ đến đây cõng tôi trước!"
"Vâng!"
Lâm Duệ vui vẻ, nhưng đứng dậy mới phát hiện, chả phải đội cứu viện mà là đám người Tần Lạc.
Tần Lạc ngồi xổm trước mặt Tống Kha đang dựa trong góc, nỗ lực nhịn cười: "Tiếc quá, có lẽ vẫn phải đợi thêm, chẳng thấy bóng dáng ai cả."
"Sao có thể..." Tống Kha thở hổn hển, liều mạng ngó ra ngoài xem xét.
Nếu Tống Du gặp chuyện thì chắc chắn Tần Lạc không phản ứng thế này.
Lẽ nào...
"Trời đất ơi! Sao họ làm được điều đó?"
"Tao đang thắc mắc sao chúng ta có thể cầm cự lâu như vậy, hóa ra bên ngoài đã giải quyết sạch sẽ rồi!"
"Chủ tịch trường quân đội quá mạnh! Sau khi trở về tao phải xem lại chương trình phát sóng trực tiếp mới được!"
"Thế mà không bị thương chút nào! Đúng là kỳ tích!"
Xung quanh vang lên tiếng cảm thán làm đầu Tống Kha kêu ong ong. Hắn nhìn xuyên qua khe hở thì thấy phía xa xa, Tống Du và Dung Thời đang đứng dưới tàng cây cổ thụ, hoàn hảo, chẳng bị làm sao cả.
Hắn vừa tức giận vừa đau đớn, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Lâm Duệ: "Điện hạ...!"
Cây đa được Dung Thời chọn làm cọc đã tổn thương nghiêm trọng, sợi dây khảm sâu vào thân, nếu lâu hơn chút nữa sẽ bị cắt đứt.
Tống Du thu sợi dây lại, chợt thoáng trông thấy viên đá màu lam dán dưới đáy súng phóng của Dung Thời, nhìn hơi quen mắt.
"Đó là gì?" Cậu hỏi.
Dung Thời: "Pin."
Tống Du: "?"
Nửa thân mình con kiến chúa bị cắt đầu nằm nghiêng trên mặt đất, chất nhầy sền sệt màu xanh lục chậm rãi chảy xuống từ miệng vết thương, mùi hôi nồng nặc bốc ra làm Tống Du khó chịu.
Cậu cau mày, mất kiên nhẫn tìm kiếm bóng dáng Tống Kha.
Vốn định giẫm gãy ba khúc xương sườn trước rồi ném vào đàn kiến để hưởng thụ, ai ngờ đối phương đã bị thương nặng trước khi cậu kịp ra tay.
"Không biết phấn đấu."
【Hừ hừ, không biết phấn đấu.】
Dung Thời: "..."
Liên quan gì tới mày?
Cất súng phóng, họ vòng qua kiến chúa tiến vào tổ của nó.
Để xem "bàn tay đen"* thế nào, cần thiết lại bổ thêm hai nhát.
(Bàn tay đen: một thuật ngữ chỉ người xúc đồ bỏ đi từ xác quái vật)
"Vấn đề xưng hô vừa nãy tôi còn chưa..."
Đang nói, Tống Du bỗng cảm thấy dưới chân khác thường.
Cậu lập tức lui về phía sau nhưng vẫn không kịp.
"Mịa!"
Một sợi râu chui lên khỏi mặt đất, quấn lấy bắp chân Tống Du, kéo cậu xuống dưới.
Dung Thời cũng nhận thấy khác thường, rút kiếm định chém đứt sợi râu.
Nhưng mặt đất bỗng đột ngột sụp đổ trên phạm vi rộng, hai người mất ổn định, rơi xuống theo.
"Ôm lấy tôi."
Dung Thời vẻ mặt lạnh lùng, vòng tay ôm eo Tống Du, rút súng phóng bắn về phía cây đa.
Sau khi mặt đất sụp đổ, một lượng lớn bùn đất trượt vào tổ kiến. Lúc này Dung Thời mới quan sát rõ, sợi râu quấn lấy chân Tống Du mọc từ lưng con kiến chúa.
Đầu bị cắt mất nhưng thần kinh vẫn hoạt động!
Lực kéo trên chân rất nặng, Tống Du phải gánh chịu đồng thời cả hai lực kéo phía trên và phía dưới, vị trí từ bắp chân xuống mắt cá chân đau đến mất đi cảm giác.
Cậu rút kiếm, chật vật co người thử chém đứt sợi râu.
Nhưng chưa kịp đụng vào thì một cái chân kiến mọc đầy gai ngược đâm tới.
"Không...!"
Có tiếng thét chói tai truyền đến từ phía xa.
Tống Du nhận ra tiếng thét đau lòng của Tần Lạc.
"Đã chết đâu, ầm ĩ."
Cậu lạnh lùng phỉ nhổ, tay giơ kiếm chém ngang để ngăn cản đòn tấn công.
Dung Thời co chân đá hậu, bù thêm một cước, rồi quan sát bốn phía xung quanh.
Con kiến chúa đang rơi xuống, còn họ đứng trên thân nó, ngay trung tâm mối nguy hiểm, có thể bị tấn công bất cứ lúc nào.
Nếu cứ vậy, chân Tống Du sẽ đứt rời.
Lại một chân khác đâm tới từ phía sau.
Tống Du ấn bờ vai Dung Thời, mượn lực xoay người, kiếm trên tay vung tới.
Mất vài lần, họ vẫn chưa chém đứt được sợi râu!
"Ha!"
Mái tóc Tống Du ướt nhẹp, mồ hôi trượt dài trên gò má láng mịn: "Quên đi, mặc kệ tôi."
Giọng điệu trầm thấp mang theo run rẩy khó phát hiện, Dung Thời biết cậu đã đạt đến giới hạn chịu đựng.
Nếu không thể thay đổi hiện trạng thì sẽ phải chết hoặc hi sinh một chân để bảo toàn tính mạng.
Đều là kết cục mà Dung Thời chẳng muốn chứng kiến.
Ba cái chân kiến dài đồng loạt đâm tới, không thể tránh né.
Dung Thời chẳng kịp hỗ trợ.
"Buông tay ra!" Tống Du lạnh lùng quát: "Cứ thế này thì cả hai đều chết!"
Dung Thời nhìn cậu thật sâu rồi khẽ đáp: "Được."
Cơ thể đột nhiên nhẹ bẫng, Tống Du rơi vào một cái hố vừa sâu vừa rộng.
Cậu nhìn ba cái chân kia chạm vào nhau.
Chậm chút nữa là họ bị xuyên thủng.
"Tại sao anh cũng xuống?" Tống Du nhìn Dung Thời ôm chặt mình không chịu buông.
Cất súng phóng đi, hắn trở tay rút kiếm, tranh thủ chém đứt sợi râu trên chân cậu.
"Tôi không xuống thì chả lẽ nhìn cậu chịu chết à?"
Họ rơi trúng con kiến chúa, Dung Thời lại đổi sang súng phóng, ngẩng đầu tìm kiếm vị trí cố định.
Nhưng con kiến chúa rơi xuống tạo ảnh hưởng trầm trọng, làm mặt đất sụp đổ trên diện rộng, nếu không thoát lên được thì họ sẽ bị chôn sống.
Phía trên bên trái nhô ra tảng đá nhỏ, Tống Du chỉ tay, gấp gáp: "Chỗ đó!"
Dung Thời lập tức phóng dây, nhưng nửa đường bị kiến chúa dùng râu chặn lại, rồi quăng về phía họ.
Tống Du định tránh né, chân trái bỗng nhói đau khiến cậu lảo đảo.
Dung Thời che chở cho cậu, rồi lăn sang một bên.
Tránh được đòn tấn công lại bỏ lỡ cơ hội duy nhất thoát ra ngoài.
Lượng lớn bùn đất sụp xuống, ánh sáng dần biến mất, không gian trước mắt đen ngòm.
Dung Thời bảo vệ Tống Du bên dưới cơ thể, hắn quát khẽ: "Đừng nhúc nhích."
"Anh điên rồi sao?" Tống Du không dám tin: "Tôi không cần anh bảo vệ!"
Trong hoàn cảnh sống chết, hắn lại không hề do dự bảo vệ cậu, rốt cuộc là vì sao?
Bỗng có tiếng thở dài vang lên, âm thanh từ tính trầm thấp làm tai cậu ngứa ngáy.
"Cậu cứ coi như tôi bảo vệ một chú mèo con đi."
Trái tim Tống Du đập mạnh, cậu định hỏi rõ ràng, nhưng cú va chạm đột ngột khiến cậu không tài nào hỏi được.
Hệt như hòn đá bị ném từ trên vách núi xuống, họ lăn lông lốc, va đập liên hồi.
Chẳng biết qua bao lâu, trong bóng đêm, Tống Du khôi phục ý thức, trước mắt vẫn đen ngòm, chân trái truyền tới cơn đau nhức.
Sau khi tỉnh hẳn, cậu hốt hoảng.
"Dung Thời? Dung Thời?"
Từ trên cao rơi xuống, lại bị chôn vùi, cơ thể có làm bằng sắt cũng chẳng chịu nổi.
Người phía trên nửa ngày không phản ứng, Tống Du cắn răng gọi thêm hai tiếng.
Tay chân không thể nhúc nhích, có mỗi đầu cử động được trong phạm vi nhỏ.
Cậu bèn cọ quậy đầu, trong lúc vô tình má dán vào má đối phương.
Vẫn ấm, Tống Du khẽ thở phào.
"Dung Thời, tỉnh lại đi!"
"Dung Thời, mẹ kiếp anh muốn ngủ tới khi nào?"
"Dung Thời?"
...
Giọng Tống Du ngày càng khô khốc, lồng ngực như bị kim đâm, cơn đau đớn lan tỏa từ đầu ngón tay.
Kẻ gây họa như Dung Thời sao có thể chết dễ dàng vậy?
Trong không gian yên tĩnh đột nhiên vang lên âm thanh cẩn thận, mang theo vài phần ấm ức.
【Ông chủ, đừng bắt nạt kim chủ papa nữa.】
Tống Du: "..."
Nỗi chua xót dâng trào toàn thân biến mất không sủi tăm.
Giọng Tống Du lạnh lẽo: "01?"
【Hôm nay sử dụng năng lượng quá độ, thật vất vả béo lên chút ít lại gầy mất toi vài cân rồi, hu hu hu...】
Tống Du: "Lúc về tao cho mày một phi thuyền có đủ hay không?"
【Đủ đủ đủ! Má ơi đủ lắm rồi! Cám ơn kim chủ papa! Yêu ngài quá đi mất~】
Sắc mặt Tống Du lạnh lẽo tựa băng.
"Anh định giả vờ tới khi nào?"
Dung Thời: "..."
Tên nhóc phản bội.
Tống Du tức giận đến mức ngứa răng, cậu xoay đầu, hung hăng cắn vào má người nào đó.
"Ui da."
Dung Thời tránh thoát khỏi miệng ai kia: "Tôi vừa tỉnh mà."
Không gian nhỏ hẹp, hai người buộc phải kề sát nhau nói chuyện.
Tống Du: "Tình hình hiện tại thế nào?"
Dung Thời hơi nhổm người dậy: "Lăn vào tổ kiến."
Tống Du thấy có khoảng trống, bèn dùng tay cảm nhận hoàn cảnh xung quanh.
Xung quanh không phải bùn đất, mà là kim loại?
Câu hỏi vừa hiện lên trong đầu thì cậu nghe thấy Dung Thời bảo: "01, bật đèn."
【Dùng đèn tiết kiệm năng lượng có được không? (thì thầm)】
Dung Thời: "..."
Dung Thời: "Được."
Không gian chợt sáng bừng, Tống Du bị chói bèn nheo mắt lại, tới khi thích ứng, cậu suýt tưởng mình nằm mơ chưa tỉnh.
Đâu phải rơi vào tổ kiến? Không gian kim loại màu xanh lam này là gì?
Nếu nói thì hơi giống khoang thoát hiểm trong cơ giáp.
Dung Thời: "Mở rộng không gian."
【Một hay gấp đôi?】
Dung Thời: "Gấp năm."
【Hức hức hức... lại gầy đi rồi!】
Không gian vốn chỉ có người trưởng thành nằm thẳng từ từ mở rộng, Dung Thời chống tay ngồi dậy, nâng Tống Du lên rồi kiểm tra chân cậu.
Mặc dù chân rất đau, thế nhưng sự chú ý của Tống Du lại hoàn toàn bị đồ vật kỳ lạ trước mắt hấp dẫn.
"Đây là gì?"
"Không phải cậu biết rồi sao?"
Dung Thời cẩn thận gỡ ủng của cậu ra rồi cuốn ống quần lên, bắp chân thon dài xanh tím, mắt cá chân sưng tấy, hắn trông thấy vậy thì nhíu mày.
Tống Du trầm mặc một lát, thử hỏi: "01?"
Dung Thời: "Ừ."
Bàn tay mơn trớn trên vách tường kim loại, Tống Du ngoài mặt bình tĩnh, nội tâm lại trống rỗng.
"Rốt cuộc nó là thứ gì?"
Dung Thời: "Một công cụ phụ trợ được chế tạo bởi sự kết hợp kim loại đặc biệt và công nghệ nano."
【...】
Bộ chiến giáp oai phong như 01 nó chẳng xứng đáng có tên họ à?
Thấy Dung Thời chịu trả lời, Tống Du hào hứng thắc mắc rất nhiều điều.
Dung Thời chọn câu hỏi hắn có thể giải đáp, tay nhẹ nhàng ấn lên chân Tống Du, xác nhận xương cốt không có vấn đề.
"01, rà quét."
【Công cụ rà quét 01 xin phục vụ ngài tận tình – đang rà quét – đã rà quét – dịch vụ đến đây là kết thúc, xin cảm ơn vì đã sử dụng.】
Âm thanh máy móc đột ngột vang lên làm cả hai sửng sốt.
Tống Du: "...Bị va đập nên nó hỏng rồi chăng?"
Dung Thời đọc báo cáo kiểm tra qua cửa sổ ảo: "Bỏ đói thêm mấy năm nữa thì tốt rồi."
【Q^Q】
Dung Thời: "Xương rất cứng, vậy mà không việc gì."
Khóe môi hắn hơi cong lên rồi mau chóng hạ xuống, nhưng trong mắt Tống Du lại biến thành trêu chọc.
"Nếu xương không cứng thì làm sao sống đến tận bây giờ?"
Dung Thời: "Rà quét địa hình tổ kiến."
Bản đồ rà quét nhanh chóng hiện ra trước mặt hai người, đồng thời âm thanh tủi thân của 01 vang lên.
【Đừng khấu trừ đá năng lượng của tôi, tôi không dám nữa...】
Tống Du cảm thấy thú vị: "Sao anh lại có nó?"
Dung Thời: "Đặt làm."
Bên trong tổ kiến khổng lồ chằng chịt hệt một tòa thành, họ đang ở trong hang chứa đồ, cách mặt đất theo chiều thẳng đứng tầm năm mươi mét, lúc lăn xuống họ đã chệch khỏi quỹ đạo hơn một nghìn mét.
Ngoại trừ bùn đất trượt theo thì bề mặt nơi này không bị sụp xuống.
Dung Thời bảo 01 ra khỏi hang.
Không gian còn có khả năng di chuyển, đôi mắt Tống Du tỏa sáng.
Dung Thời thấy cậu tò mò ngó trái ngó phải hệt em bé, đáy mắt hắn dâng lên ý cười nhàn nhạt.
Tới khi ra ngoài, 01 co lại, biến thành một bóng đèn lớn lơ lửng trên đầu họ.
Lúc này có thể quan sát rõ ràng mọi thứ, trong hang đặt một ít cam thảo và hoa quả, thoạt nhìn rất sạch sẽ.
Biết biến hình nữa? Tống Du càng chấn động.
"Đặt làm ở đâu thế, tôi ra giá gấp mười lần."
Dung Thời: "Không bán, nhưng nếu cậu muốn thì vẫn có thể..."
Tống Du: "Có thể!"
Dung Thời nhìn thẳng vào cậu: "Tôi chưa ra điều kiện mà."
Tống Du: "Tùy anh, thế nào cũng được."
Dung Thời bất đắc dĩ lắc đầu, tiến tới: "Nào, để tôi cõng cậu."
Tống Du: "Không cần."
Thấy cậu muốn tự mình bước, Dung Thời lạnh lùng: "Cõng hay ôm công chúa, cậu chọn đi."
Tống Du: "..."
Năm phút sau, hai người đi trên hành lang dài hẹp.
Tống Du ôm cổ Dung Thời, dựa vào lưng hắn, thản nhiên cười: "Nếu anh không phải tình địch thì kết giao bạn bè cũng rất tốt."
Dung Thời cõng cậu: "Nếu cậu không phải Alpha thì cưới làm vợ cũng rất tốt."
Cả hai vừa đi vừa chọc ngoáy nhau, đến một nơi, bỗng chân Dung Thời đụng vào thứ gì đó, hắn cúi đầu nhìn thấy một ống tiêm.
"01, bên trái." Dung Thời lập tức rẽ vào hang gần đó nhất.
Vừa đặt chân vào, cả hai đều ngẩn người.
Thế mà có hẳn một phòng thí nghiệm bên trong tổ kiến?