Bà Xã Là Alpha Hàng Đầu Thì Phải Làm Sao Bây Giờ?
Chương 58
"Câu hỏi này đơn giản quá vậy? Tự dưng cho không."
Còn chưa đáp, Trần Thần đã cười.
Lưu Hoành sờ cằm ngẫm nghĩ: "Đề kiểu này thằng Phong rành lắm đây."
Tần Lạc: "..."
Việc quái gì phải sợ nhỉ? Rất đơn giản, đằng nào chả đáp đúng!
Dưới ánh mắt nóng bỏng của ba người, Dung Thời và Tống Du y hệt hai ngọn nến cắm trước màn hình ảo, vài giây không động đậy.
Tống Du nhìn màn hình, huých khuỷu tay vào Dung Thời, khẽ bảo: "Anh đáp."
Dung Thời: "..."
Hình ảnh lại đóng băng.
Dung Thời: "Cậu tin tưởng tôi thế cơ à?"
Tống Du: "..."
Lối đi yên tĩnh đến dọa người.
Trần Thần cứ tưởng họ sẽ trả lời ngay, nào ngờ sắp kết thúc đếm ngược mà hai nhân vật lớn cứ như bị điểm huyệt, đứng yên đó chẳng hề nhúc nhích.
"Ơ kìa, sắp hết giờ rồi."
Lưu Hoành: "Vấn đáp mệt mỏi nên muốn nghỉ ngơi một lát chăng?"
Tần Lạc: "..."
Xe bán tải dường như càng lúc càng xa.
Khi đọc câu hỏi, ban đầu Dung Thời nghĩ ngay tới đáp án A sẽ ăn.
Từ đề bài có thể suy ra A là người không muốn ăn, qua điều kiện AO bất đồng ý kiến, dễ dàng đoán được đáp án.
Trong tình huống này, câu hỏi "Anh có chắc là không muốn ăn không?" mang hàm ý "Em muốn ăn.".
Nhưng câu hỏi lại mang tiền đề, hai người là bạn đời.
Thay thế AO trong đề bài bằng hắn và Bé Mèo... mặc dù Bé Mèo không phải O.
Bé Mèo muốn ăn thì hắn chẳng ý kiến gì, còn nếu hắn muốn ăn thì chắc chắn Bé Mèo sẽ đồng ý.
Vậy nguyên nhân nào khiến họ bất đồng vì một bữa ăn? Dung Thời cảm thấy chỉ có một – nhường nhịn nhau.
Hắn muốn ăn mà Bé Mèo lại không muốn, vậy chẳng đời nào hắn bắt Bé Mèo ăn.
Nhưng nếu Bé Mèo biết hắn muốn ăn thì nhất định Bé Mèo sẽ kéo hắn đi ăn.
Mà hắn biết Bé Mèo không muốn ăn nhưng lại nhường nhịn mình thì nhất định hắn sẽ không đi.
Lúc này Bé Mèo hỏi hắn – bạn có chắc là không muốn ăn không?
Thì câu nói sẽ mang hàm ý "Không phải nhường nhịn tui đâu, ăn hay không tùy bạn.".
Trong tình huống đầu, A còn bồng bột, chỉ vì bữa lẩu mà cãi nhau với bạn đời của mình.
Trong tình huống sau, A rõ ràng giống một quý ông lịch lãm.
Dung Thời cảm thấy tình huống sau hợp gu thẩm mỹ của hắn hơn.
Vào ba giây cuối cùng của năm phút đếm ngược, hắn tự tin đáp: "Không ăn."
【Trả lời sai, màn vấn đáp này bị diệt toàn đoàn, hãy vui lòng thử lại.】
Tần Lạc, Lưu Hoành, Trần Thần: "..."
Đại ca, mạch não cấu tạo bằng gì đấy?
Tống Du giễu cợt: "Biết vậy chả trông cậy vào anh."
Dung Thời: "Thế sao cậu không đáp?"
Nụ cười cứng đờ trên mặt Tống Du: "..."
Mặt đất tách ra, cả năm người rơi xuống.
Bên dưới tối om, cơ thể trôi tuột theo máng trượt, nhanh chóng rơi vào thứ gì đó còn mềm xốp hơn cả bông, rồi mặt đất bất thình lình bật nảy, ném họ lên không trung.
Trước mắt đột nhiên sáng bừng, Dung Thời phản ứng mau lẹ, bắt lấy sợi dây mây quấn vào cành cây đang buông xuống gần đó, vững vàng đáp đất.
Nhìn xung quanh, nơi này là phía sau căn nhà, còn hắn bị ném lên từ miệng giếng.
"A! Má ơi thật kích thích!"
"Mịa! Phì phì phì!"
"Oa a a a... tao sợ độ cao!"
Một trận quỷ khóc sói gào vang lên từ giếng nước.
Dung Thời xoay lại, bốn người kia bị ném lên ngay sau đó.
Hắn vươn tay kéo Tống Du về phía mình.
Cơ quan thiết kế thực tài tình, sức bật không nặng không nhẹ, vừa vặn bay khỏi miệng giếng.
Tần Lạc liều mạng bắt lấy cành cây phía trên, còng queo hệt con khỉ, toàn thân dính lông gà, đang bay bay xuống theo từng cú đong đưa.
"Thật... thật kích thích."
Lưu Hoành và Trần Thần chẳng ai đỡ, trong tầm tay cũng không có cành cây nào, mông nện xuống đất.
Trần Thần phủi lông gà trên đầu, đứng dậy: "Tao cảm thấy thế giới này tồn tại ác ý sâu sắc với cẩu độc thân."
Lưu Hoành phì phì nửa ngày, mặt mũi nhăn nhúm: "Toàn mùi phân gà."
Tống Du còn chưa rõ hoàn cảnh đã đâm sầm vào lồng ngực ai đó, ngẩng đầu lên, quả nhiên là Dung Thời.
Mùi lạ trên thân khiến cậu vô cùng khó chịu, nhưng khi nhìn thấy tạo hình của Dung Thời thì tâm trạng lại cân bằng.
Chờ cậu đứng vững, Dung Thời buông tay, gỡ lông gà dính trên đầu giúp cậu.
"Lông gà rất hợp với màu tóc."
"Vậy anh cũng dám nói." Tống Du thấy hắn chật vật, bật cười: "Chủ tịch Dung cũng có lúc lật thuyền trong mương nhỉ?"
Dung Thời: "Đi với cậu đặc biệt dễ lật."
Tống Du: "...Đừng có đổ vấy cho tôi."
Thấy hắn cứ mải gỡ lông gà giúp mình, Tống Du không khỏi nhắc nhở: "Anh tự lo cho bản thân trước đã."
Dung Thời thản nhiên bảo: "Mặc kệ, dù sao tôi cũng chẳng trông thấy."
Tống Du: "..." Nhưng tôi lại trông thấy!
Cậu liếc nhìn đầu hắn khá nhiều lần, lông gà nổi bật trên nền tóc đen, nhưng vẫn nhịn không chịu giơ tay lên.
Khóe miệng Dung Thời cong lên rồi ép xuống rất nhanh, hắn giả bộ lơ đãng, hơi hơi cúi đầu.
Gỡ được ba bốn cái, lông gà lớn bé vẫn còn lẫn đầy trong tóc, Tống Du dần nóng nảy.
"Mọc nhiều tóc vậy làm gì? Vướng víu."
Dung Thời: "..."
Có thể kiên nhẫn hơn một chút không?
Ba người kia nhìn họ, ánh mắt vi diệu: "..."
Nguyên nhân nào khiến mình chọn đi theo đội ngũ này nhỉ? Tự nhiên nghĩ mãi không ra.
Dù sao cũng xơi no cơm tró rồi.
Trần Thần đi tới: "Chủ tịch, có thể thuật lại cách giải quyết vấn đề của cậu với tôi không?"
Dung Thời vẫn cảm thấy mình không sai, bèn bình tĩnh thuật lại.
Tống Du vuốt ngược mái tóc ra phía sau, thêm một cái lông gà bay xuống: "Tôi cũng nghĩ giống anh."
Trần Thần: "..."
Tần Lạc nhảy xuống, lắc đầu thở dài: "Hai người nghĩ nhiều quá, với dạng câu hỏi này thì ý tứ đều nằm trên mặt chữ."
Người bình thường tính đến một hai, thiên tài đã tính đến ba, bốn, năm, sáu...
Đôi khi đầu óc quá thông minh cũng không vận dụng được.
Bạch Đình và Hồ Phong ngoan ngoãn ngồi phơi nắng trước căn nhà, nghe thấy tiếng động bèn chạy qua.
Hai bên đối diện, nhìn nhau không nói gì.
Bình luận trên chương trình phát sóng trực tiếp League điên cuồng làm mới...
"Mạch não này thật tuyệt, a ha ha ha ha..."
"Sao tao cũng cảm thấy có lý nhỉ?"
"Chủ tịch trường quân đội rất thẳng thắn, nhưng tui cứ cảm thấy đáng yêu thế nào ấy, ha ha ha ha..."
"Chẳng trách Tống Du lại kết hôn với hắn, hô hô... căn bản hai người này cùng một giuộc."
"Chính là cảm giác CP đây ư? Làm sao bây giờ? Tôi muốn quỳ lạy họ. Alpha nhá."
"A yêu A niềm vui bất tận:3333."
Lần thứ hai bước xuống đường hầm, thương lượng xong cả đội vẫn quyết định để Dung Thời và Tống Du phụ trách trả lời câu hỏi.
Nếu làm lại, chắc chắn câu hỏi đã thay đổi, trả lời cẩn thận là được.
Tiến vào căn phòng đá thứ nhất, màn hình ảo hạ xuống.
【Một cặp đôi đi ngang qua quán lẩu, hai người bất đồng về việc ăn hay không ăn, Omega nói với Alpha: Anh muốn thì cứ đi đi, em thế nào cũng được. Xin hỏi rốt cuộc anh ấy có đi hay không?】
Dung Thời: "..."
Tống Du: "..."
Năm người kia: "..."
Dung Thời dùng bả vai đẩy Tống Du: "Cậu đáp."
Tống Du: "..."
Mắt thấy sắp kết thúc đếm ngược, trong đầu Tống Du hình dung ra mấy chục tình huống bất đồng, đáp án nào cũng có khả năng.
Toàn ra dạng câu hỏi phiến diện, chỉ muốn đập vỡ AI hệ thống ngay lập tức. Năm người còn lại sắp hít thở không thông, toàn thân căng cứng, sẵn sàng chuẩn bị bay ra ngoài bất cứ lúc nào.
"Cậu muốn thì cứ đi đi, tôi thế nào cũng được."
Trong không gian tĩnh lặng, Tống Du chợt nhớ tới giọng nói lạnh lùng của Dung Thời.
Trái tim đập mạnh, bỗng cậu nghĩ ra đáp án.
"Không đi."
【Trả lời chính xác, vui lòng chọn một con đường dẫn tới màn tiếp theo.】
Bảy người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
An toàn tiến vào căn phòng đá thứ hai, màn hình ảo hạ xuống.
Tống Du: "Câu hỏi này anh đáp, chúng ta luân phiên nhau."
【Một cặp đôi đang dạo chơi trên phố, bỗng một con chó to chạy ra từ góc khuất làm Omega hoảng hốt, lúc này Alpha sẽ: A, Hét lớn với con chó: Có bản lĩnh thì đến chỗ tao đi! B, Dịu dàng bảo Omega: Sợ thì trốn trong vòng tay anh này. C, Núp sau lưng Omega nói: Đuổi con chó đi mau, anh sợ lắm!】
Năm người: "..."
Mẹ kiếp câu hỏi dành cho học sinh tiểu học à, thế này mà trả lời sai thì thật nhục nhã.
Nhưng đợi hồi lâu, Dung Thời cứ đứng yên như phỗng.
Tống Du quay đầu nhìn hắn, ám chỉ bằng ánh mắt vài lần mà chả có tác dụng.
Thời gian trả lời chỉ còn lại một phút, Tống Du mở miệng, giọng điệu cứng nhắc: "Trời ơi, con chó to quá, làm em sợ chết khiếp."
Năm người: "..." Cậu đọc diễn cảm bài tập làm văn đấy à?
Dung Thời: "Sợ thì trốn trong vòng tay anh này."
【Trả lời chính xác.】
Tống Du: "..."
Tên cáo già, chỉ chờ để chiếm lời từ cậu có phải không?
Dung Thời quay sang, khóe miệng hơi cong lên: "Cậu sẽ trốn vào thật sao?"
Tống Du lạnh lùng bước: "Mắc bệnh mau trị sớm một chút."
Dung Thời: "..."
Có tình huống mô phỏng đơn giản, xác xuất trả lời đúng được đề cao không ít.
Đến màn thứ tám, họ đã cách căn nhà đất tầm một cây số.
Tính theo bình quân một căn phòng với bốn lối đi, diện tích khu vực đáp đề vượt màn khá rộng lớn.
Bảy người đang cùng nhau đi tới căn phòng đá thứ tám.
Vừa bước vào cửa, Dung Thời cảm thấy là lạ, hắn quay đầu thì năm người phía sau đã biến mất, bên cạnh còn mỗi Tống Du.
Tống Du nhìn theo tầm mắt hắn, nhíu mày: "Họ đâu rồi nhỉ?"
Dung Thời lắc đầu, ánh mắt cảnh giác: "Vừa nãy vẫn đi cùng mà."
【Từ màn này bắt đầu áp dụng quy tắc chia nhóm trả lời, mỗi màn phải có ít nhất hai đáp án chính xác.】
Thông báo quy tắc xong, thiết bị đầu cuối của Dung Thời và Tống Du cùng vang lên.
Trần Thần và Tần Lạc gọi video tới.
Trần Thần, Bạch Đình, Hồ Phong ở trong một căn phòng đá.
Trần Thần: "Đang đi tự nhiên chả thấy tăm hơi hai người, làm tôi sợ chết đi được."
Tần Lạc và Lưu Hoành ở một căn phòng đá khác, vừa nghe xong quy tắc.
Tần Lạc: "Vậy là đội chúng ta chia thành ba nhóm, mỗi màn chỉ cần hai nhóm trả lời chính xác sẽ được đi tiếp đúng không nhỉ?"
Ba nhóm chỉ được phép trả lời sai hai lần, mỗi lần đào thải một nhóm, nhóm cuối cùng bị loại tức là đội đó thua cuộc.
Màn hình ảo lơ lửng bắt đầu đếm ngược, nhưng câu hỏi chậm chạp chưa xuất hiện, Dung Thời mơ hồ cảm thấy còn có quy tắc khác.
Đột nhiên, cánh cửa đá đối diện mở ra, Lục Minh và Triệu Loan bước vào.
Lục Minh nhìn họ, cau mày: "Sao hai người lại ở đây?"
Dung Thời: "Tự quản mình trước đi."
Triệu Loan đang định chào hỏi, thấy họ vừa gặp chỉ hận không thể choảng nhau, bèn lặng lẽ rụt chân về.
Đợi thêm vài phút, câu hỏi vẫn không xuất hiện.
Tống Du dần dần mất kiên nhẫn với hệ thống.
Cậu đường đường là vương tử của Đế Quốc, vì sao lại phải vật lộn với lông gà để lấy hai thùng dầu diesel.
Trong vòng mười phút, hai cánh cửa đá còn lại lần lượt mở ra, tiến vào là hai nhóm sinh viên của Học viện Hoàng gia. Một nhóm trong đó Dung Thời biết, chính là Tống Kha và Lâm Duệ.
Trên mặt họ còn thương tích do Tống Du gây ra.
Cách thật xa, Dung Thời đã ngửi thấy mùi thuốc súng.
Giữa anh em sao lại có mối hận thù lớn như vậy? Hắn không hiểu nổi.
Tống Kha cười khẩy: "Thời điểm thi đấu còn bám theo chồng? Dính người chả khác nào một Omega."
Trong hầu hết tình huống, nói Alpha nào đó giống Omega là sự xúc phạm trắng trợn.
Tống Du đáp trả: "Giống Omega như tôi mà đánh không lại, vậy anh cũng được tính là Alpha hả?"
Tống Kha tức giận lườm Tống Du, đang định bước qua thì màn hình ảo hạ xuống.
Tổng cộng bốn màn hình, lần lượt hiển thị các câu hỏi để từng nhóm thay phiên nhau trả lời, được lựa chọn một cách ngẫu nhiên.
Nhóm Tống Kha đáp trước, là câu hỏi về vũ trụ lượng tử.
Trùng hợp chính là câu hỏi mà đội Dung Thời đã vượt qua.
"Đề này khó quá!" Triệu Loan đứng bên cạnh Lục Minh thì thầm.
Nhóm sinh viên còn lại của Học viện Hoàng gia nhìn màn hình ảo, vẻ mặt hoảng sợ.
"Đọc đề còn chả hiểu gì, có khó quá không?"
"Vận may kém, gặp ngay phải kiểu đề này."
Tổng cộng chỉ có năm phút để trả lời, bao gồm cả quá trình suy luận.
Đọc được nửa câu hỏi, Tống Kha đã hoa mắt.
"Lâm Duệ, đề này giao cho cậu."
Lâm Duệ lộ vẻ nôn nóng: "Em không rành về vũ trụ lượng tử lắm."
Tống Kha cau mày quát khẽ: "Cậu muốn tôi mất thể diện trước mặt Tống Du à?"
Lâm Duệ mấy máy môi, xóa đi sửa lại, mãi mới trả lời trong vài giây đếm ngược cuối cùng.
【Hãy chọn một trong bốn lối đi.】
Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên, ánh mắt Lâm Duệ sáng ngời.
Hắn đoán bừa đúng rồi có phải không?
Những người còn lại trong phòng...
"Thật xuất sắc, vậy mà trả lời đúng!"
"Trâu bò!"
Tống Kha xoay người về phía Tống Du, nở nụ cười tự mãn: "Có gì khó đâu, dùng ngón chân cũng biết được đáp án."
Tống Du nhìn Dung Thời để tẩy rửa đôi mắt, thật sự lười phản ứng với tên ngu ngốc kia.
Cứ trông thấy, cậu lại sợ bản thân không nhịn được xắn tay áo đập cho hắn một trận tơi bời.
Tống Kha chọn bừa một cánh cửa, đang chuẩn bị đi, bỗng tiếng động khe khẽ truyền tới.
Trông thấy đầu con rắn thò ra, Lâm Duệ vội vã kéo Tống Kha: "Có rắn!"
Ba đội còn lại trong phòng nghe thấy, lập tức đề cao cảnh giác.
Hai con rắn nhanh chóng bò qua khe cửa, sau đó là năm... mười... hai mươi con...
Hình thể rắn nhỏ, chừng bằng cổ tay, dài hơn một mét, chẳng khó đối phó nhưng số lượng rất nhiều!
Nền đá chen chúc đàn rắn không ngừng ngọ nguậy, tuy nhỏ nhưng chúng nó cực kỳ hung hãn.
Bốn nhóm bắt đầu hỗn chiến, vừa đánh vừa lùi, nhưng chỉ có thể lùi tới vách tường đá, ba cánh cửa còn lại đã khép chặt.
Ủng quân đội của Tống Du bị máu rắn bắn vào, cậu cau mày, rút phắt dao găm bên đùi phải, phóng thẳng về phía tên đầu sỏ.
Tống Kha đang dùng hết sức đối phó với bầy rắn, bỗng một cơn gió xẹt qua, con dao găm cọ vào tai hắn rồi cắm lên vách tường đá phía sau.
Hắn xoay đầu nhìn theo hướng con dao găm bay tới thì thấy ánh mắt phẫn nộ lạnh như băng của Tống Du.
Tống Du: "Lúc nào anh cũng bắt người khác phải trả giá cho sự bất tài của mình."
Tống Kha cắn môi, gương mặt lúc xanh lúc đỏ.
Đàn rắn vẫn cuồn cuộn ùa vào qua cửa đá.
So với chiến đấu thì Tống Du để ý tới vấn đề tâm lý hơn, cậu nhìn bầy rắn ngo ngoe, cảm thấy không khoẻ.
Số lượng quá nhiều, giết thì dính máu, mà không giết thì sẽ bị chúng nó cắn.
"Sợ hả?"
Chất giọng cuốn hút của Dung Thời bỗng truyền tới từ phía sau, Tống Du quay đầu lại.
Trong góc phòng, hắn cầm chiếc lọ nhỏ rải gì đó lên nền đá, trong vòng bán kính một mét chẳng con rắn nào dám bén mảng tới gần.
Hắn cất chiếc lọ đi, dang đôi tay về phía cậu.
"Sợ thì trốn trong vòng tay anh này."
Tống Du: "..." Mịa.
Còn chưa đáp, Trần Thần đã cười.
Lưu Hoành sờ cằm ngẫm nghĩ: "Đề kiểu này thằng Phong rành lắm đây."
Tần Lạc: "..."
Việc quái gì phải sợ nhỉ? Rất đơn giản, đằng nào chả đáp đúng!
Dưới ánh mắt nóng bỏng của ba người, Dung Thời và Tống Du y hệt hai ngọn nến cắm trước màn hình ảo, vài giây không động đậy.
Tống Du nhìn màn hình, huých khuỷu tay vào Dung Thời, khẽ bảo: "Anh đáp."
Dung Thời: "..."
Hình ảnh lại đóng băng.
Dung Thời: "Cậu tin tưởng tôi thế cơ à?"
Tống Du: "..."
Lối đi yên tĩnh đến dọa người.
Trần Thần cứ tưởng họ sẽ trả lời ngay, nào ngờ sắp kết thúc đếm ngược mà hai nhân vật lớn cứ như bị điểm huyệt, đứng yên đó chẳng hề nhúc nhích.
"Ơ kìa, sắp hết giờ rồi."
Lưu Hoành: "Vấn đáp mệt mỏi nên muốn nghỉ ngơi một lát chăng?"
Tần Lạc: "..."
Xe bán tải dường như càng lúc càng xa.
Khi đọc câu hỏi, ban đầu Dung Thời nghĩ ngay tới đáp án A sẽ ăn.
Từ đề bài có thể suy ra A là người không muốn ăn, qua điều kiện AO bất đồng ý kiến, dễ dàng đoán được đáp án.
Trong tình huống này, câu hỏi "Anh có chắc là không muốn ăn không?" mang hàm ý "Em muốn ăn.".
Nhưng câu hỏi lại mang tiền đề, hai người là bạn đời.
Thay thế AO trong đề bài bằng hắn và Bé Mèo... mặc dù Bé Mèo không phải O.
Bé Mèo muốn ăn thì hắn chẳng ý kiến gì, còn nếu hắn muốn ăn thì chắc chắn Bé Mèo sẽ đồng ý.
Vậy nguyên nhân nào khiến họ bất đồng vì một bữa ăn? Dung Thời cảm thấy chỉ có một – nhường nhịn nhau.
Hắn muốn ăn mà Bé Mèo lại không muốn, vậy chẳng đời nào hắn bắt Bé Mèo ăn.
Nhưng nếu Bé Mèo biết hắn muốn ăn thì nhất định Bé Mèo sẽ kéo hắn đi ăn.
Mà hắn biết Bé Mèo không muốn ăn nhưng lại nhường nhịn mình thì nhất định hắn sẽ không đi.
Lúc này Bé Mèo hỏi hắn – bạn có chắc là không muốn ăn không?
Thì câu nói sẽ mang hàm ý "Không phải nhường nhịn tui đâu, ăn hay không tùy bạn.".
Trong tình huống đầu, A còn bồng bột, chỉ vì bữa lẩu mà cãi nhau với bạn đời của mình.
Trong tình huống sau, A rõ ràng giống một quý ông lịch lãm.
Dung Thời cảm thấy tình huống sau hợp gu thẩm mỹ của hắn hơn.
Vào ba giây cuối cùng của năm phút đếm ngược, hắn tự tin đáp: "Không ăn."
【Trả lời sai, màn vấn đáp này bị diệt toàn đoàn, hãy vui lòng thử lại.】
Tần Lạc, Lưu Hoành, Trần Thần: "..."
Đại ca, mạch não cấu tạo bằng gì đấy?
Tống Du giễu cợt: "Biết vậy chả trông cậy vào anh."
Dung Thời: "Thế sao cậu không đáp?"
Nụ cười cứng đờ trên mặt Tống Du: "..."
Mặt đất tách ra, cả năm người rơi xuống.
Bên dưới tối om, cơ thể trôi tuột theo máng trượt, nhanh chóng rơi vào thứ gì đó còn mềm xốp hơn cả bông, rồi mặt đất bất thình lình bật nảy, ném họ lên không trung.
Trước mắt đột nhiên sáng bừng, Dung Thời phản ứng mau lẹ, bắt lấy sợi dây mây quấn vào cành cây đang buông xuống gần đó, vững vàng đáp đất.
Nhìn xung quanh, nơi này là phía sau căn nhà, còn hắn bị ném lên từ miệng giếng.
"A! Má ơi thật kích thích!"
"Mịa! Phì phì phì!"
"Oa a a a... tao sợ độ cao!"
Một trận quỷ khóc sói gào vang lên từ giếng nước.
Dung Thời xoay lại, bốn người kia bị ném lên ngay sau đó.
Hắn vươn tay kéo Tống Du về phía mình.
Cơ quan thiết kế thực tài tình, sức bật không nặng không nhẹ, vừa vặn bay khỏi miệng giếng.
Tần Lạc liều mạng bắt lấy cành cây phía trên, còng queo hệt con khỉ, toàn thân dính lông gà, đang bay bay xuống theo từng cú đong đưa.
"Thật... thật kích thích."
Lưu Hoành và Trần Thần chẳng ai đỡ, trong tầm tay cũng không có cành cây nào, mông nện xuống đất.
Trần Thần phủi lông gà trên đầu, đứng dậy: "Tao cảm thấy thế giới này tồn tại ác ý sâu sắc với cẩu độc thân."
Lưu Hoành phì phì nửa ngày, mặt mũi nhăn nhúm: "Toàn mùi phân gà."
Tống Du còn chưa rõ hoàn cảnh đã đâm sầm vào lồng ngực ai đó, ngẩng đầu lên, quả nhiên là Dung Thời.
Mùi lạ trên thân khiến cậu vô cùng khó chịu, nhưng khi nhìn thấy tạo hình của Dung Thời thì tâm trạng lại cân bằng.
Chờ cậu đứng vững, Dung Thời buông tay, gỡ lông gà dính trên đầu giúp cậu.
"Lông gà rất hợp với màu tóc."
"Vậy anh cũng dám nói." Tống Du thấy hắn chật vật, bật cười: "Chủ tịch Dung cũng có lúc lật thuyền trong mương nhỉ?"
Dung Thời: "Đi với cậu đặc biệt dễ lật."
Tống Du: "...Đừng có đổ vấy cho tôi."
Thấy hắn cứ mải gỡ lông gà giúp mình, Tống Du không khỏi nhắc nhở: "Anh tự lo cho bản thân trước đã."
Dung Thời thản nhiên bảo: "Mặc kệ, dù sao tôi cũng chẳng trông thấy."
Tống Du: "..." Nhưng tôi lại trông thấy!
Cậu liếc nhìn đầu hắn khá nhiều lần, lông gà nổi bật trên nền tóc đen, nhưng vẫn nhịn không chịu giơ tay lên.
Khóe miệng Dung Thời cong lên rồi ép xuống rất nhanh, hắn giả bộ lơ đãng, hơi hơi cúi đầu.
Gỡ được ba bốn cái, lông gà lớn bé vẫn còn lẫn đầy trong tóc, Tống Du dần nóng nảy.
"Mọc nhiều tóc vậy làm gì? Vướng víu."
Dung Thời: "..."
Có thể kiên nhẫn hơn một chút không?
Ba người kia nhìn họ, ánh mắt vi diệu: "..."
Nguyên nhân nào khiến mình chọn đi theo đội ngũ này nhỉ? Tự nhiên nghĩ mãi không ra.
Dù sao cũng xơi no cơm tró rồi.
Trần Thần đi tới: "Chủ tịch, có thể thuật lại cách giải quyết vấn đề của cậu với tôi không?"
Dung Thời vẫn cảm thấy mình không sai, bèn bình tĩnh thuật lại.
Tống Du vuốt ngược mái tóc ra phía sau, thêm một cái lông gà bay xuống: "Tôi cũng nghĩ giống anh."
Trần Thần: "..."
Tần Lạc nhảy xuống, lắc đầu thở dài: "Hai người nghĩ nhiều quá, với dạng câu hỏi này thì ý tứ đều nằm trên mặt chữ."
Người bình thường tính đến một hai, thiên tài đã tính đến ba, bốn, năm, sáu...
Đôi khi đầu óc quá thông minh cũng không vận dụng được.
Bạch Đình và Hồ Phong ngoan ngoãn ngồi phơi nắng trước căn nhà, nghe thấy tiếng động bèn chạy qua.
Hai bên đối diện, nhìn nhau không nói gì.
Bình luận trên chương trình phát sóng trực tiếp League điên cuồng làm mới...
"Mạch não này thật tuyệt, a ha ha ha ha..."
"Sao tao cũng cảm thấy có lý nhỉ?"
"Chủ tịch trường quân đội rất thẳng thắn, nhưng tui cứ cảm thấy đáng yêu thế nào ấy, ha ha ha ha..."
"Chẳng trách Tống Du lại kết hôn với hắn, hô hô... căn bản hai người này cùng một giuộc."
"Chính là cảm giác CP đây ư? Làm sao bây giờ? Tôi muốn quỳ lạy họ. Alpha nhá."
"A yêu A niềm vui bất tận:3333."
Lần thứ hai bước xuống đường hầm, thương lượng xong cả đội vẫn quyết định để Dung Thời và Tống Du phụ trách trả lời câu hỏi.
Nếu làm lại, chắc chắn câu hỏi đã thay đổi, trả lời cẩn thận là được.
Tiến vào căn phòng đá thứ nhất, màn hình ảo hạ xuống.
【Một cặp đôi đi ngang qua quán lẩu, hai người bất đồng về việc ăn hay không ăn, Omega nói với Alpha: Anh muốn thì cứ đi đi, em thế nào cũng được. Xin hỏi rốt cuộc anh ấy có đi hay không?】
Dung Thời: "..."
Tống Du: "..."
Năm người kia: "..."
Dung Thời dùng bả vai đẩy Tống Du: "Cậu đáp."
Tống Du: "..."
Mắt thấy sắp kết thúc đếm ngược, trong đầu Tống Du hình dung ra mấy chục tình huống bất đồng, đáp án nào cũng có khả năng.
Toàn ra dạng câu hỏi phiến diện, chỉ muốn đập vỡ AI hệ thống ngay lập tức. Năm người còn lại sắp hít thở không thông, toàn thân căng cứng, sẵn sàng chuẩn bị bay ra ngoài bất cứ lúc nào.
"Cậu muốn thì cứ đi đi, tôi thế nào cũng được."
Trong không gian tĩnh lặng, Tống Du chợt nhớ tới giọng nói lạnh lùng của Dung Thời.
Trái tim đập mạnh, bỗng cậu nghĩ ra đáp án.
"Không đi."
【Trả lời chính xác, vui lòng chọn một con đường dẫn tới màn tiếp theo.】
Bảy người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
An toàn tiến vào căn phòng đá thứ hai, màn hình ảo hạ xuống.
Tống Du: "Câu hỏi này anh đáp, chúng ta luân phiên nhau."
【Một cặp đôi đang dạo chơi trên phố, bỗng một con chó to chạy ra từ góc khuất làm Omega hoảng hốt, lúc này Alpha sẽ: A, Hét lớn với con chó: Có bản lĩnh thì đến chỗ tao đi! B, Dịu dàng bảo Omega: Sợ thì trốn trong vòng tay anh này. C, Núp sau lưng Omega nói: Đuổi con chó đi mau, anh sợ lắm!】
Năm người: "..."
Mẹ kiếp câu hỏi dành cho học sinh tiểu học à, thế này mà trả lời sai thì thật nhục nhã.
Nhưng đợi hồi lâu, Dung Thời cứ đứng yên như phỗng.
Tống Du quay đầu nhìn hắn, ám chỉ bằng ánh mắt vài lần mà chả có tác dụng.
Thời gian trả lời chỉ còn lại một phút, Tống Du mở miệng, giọng điệu cứng nhắc: "Trời ơi, con chó to quá, làm em sợ chết khiếp."
Năm người: "..." Cậu đọc diễn cảm bài tập làm văn đấy à?
Dung Thời: "Sợ thì trốn trong vòng tay anh này."
【Trả lời chính xác.】
Tống Du: "..."
Tên cáo già, chỉ chờ để chiếm lời từ cậu có phải không?
Dung Thời quay sang, khóe miệng hơi cong lên: "Cậu sẽ trốn vào thật sao?"
Tống Du lạnh lùng bước: "Mắc bệnh mau trị sớm một chút."
Dung Thời: "..."
Có tình huống mô phỏng đơn giản, xác xuất trả lời đúng được đề cao không ít.
Đến màn thứ tám, họ đã cách căn nhà đất tầm một cây số.
Tính theo bình quân một căn phòng với bốn lối đi, diện tích khu vực đáp đề vượt màn khá rộng lớn.
Bảy người đang cùng nhau đi tới căn phòng đá thứ tám.
Vừa bước vào cửa, Dung Thời cảm thấy là lạ, hắn quay đầu thì năm người phía sau đã biến mất, bên cạnh còn mỗi Tống Du.
Tống Du nhìn theo tầm mắt hắn, nhíu mày: "Họ đâu rồi nhỉ?"
Dung Thời lắc đầu, ánh mắt cảnh giác: "Vừa nãy vẫn đi cùng mà."
【Từ màn này bắt đầu áp dụng quy tắc chia nhóm trả lời, mỗi màn phải có ít nhất hai đáp án chính xác.】
Thông báo quy tắc xong, thiết bị đầu cuối của Dung Thời và Tống Du cùng vang lên.
Trần Thần và Tần Lạc gọi video tới.
Trần Thần, Bạch Đình, Hồ Phong ở trong một căn phòng đá.
Trần Thần: "Đang đi tự nhiên chả thấy tăm hơi hai người, làm tôi sợ chết đi được."
Tần Lạc và Lưu Hoành ở một căn phòng đá khác, vừa nghe xong quy tắc.
Tần Lạc: "Vậy là đội chúng ta chia thành ba nhóm, mỗi màn chỉ cần hai nhóm trả lời chính xác sẽ được đi tiếp đúng không nhỉ?"
Ba nhóm chỉ được phép trả lời sai hai lần, mỗi lần đào thải một nhóm, nhóm cuối cùng bị loại tức là đội đó thua cuộc.
Màn hình ảo lơ lửng bắt đầu đếm ngược, nhưng câu hỏi chậm chạp chưa xuất hiện, Dung Thời mơ hồ cảm thấy còn có quy tắc khác.
Đột nhiên, cánh cửa đá đối diện mở ra, Lục Minh và Triệu Loan bước vào.
Lục Minh nhìn họ, cau mày: "Sao hai người lại ở đây?"
Dung Thời: "Tự quản mình trước đi."
Triệu Loan đang định chào hỏi, thấy họ vừa gặp chỉ hận không thể choảng nhau, bèn lặng lẽ rụt chân về.
Đợi thêm vài phút, câu hỏi vẫn không xuất hiện.
Tống Du dần dần mất kiên nhẫn với hệ thống.
Cậu đường đường là vương tử của Đế Quốc, vì sao lại phải vật lộn với lông gà để lấy hai thùng dầu diesel.
Trong vòng mười phút, hai cánh cửa đá còn lại lần lượt mở ra, tiến vào là hai nhóm sinh viên của Học viện Hoàng gia. Một nhóm trong đó Dung Thời biết, chính là Tống Kha và Lâm Duệ.
Trên mặt họ còn thương tích do Tống Du gây ra.
Cách thật xa, Dung Thời đã ngửi thấy mùi thuốc súng.
Giữa anh em sao lại có mối hận thù lớn như vậy? Hắn không hiểu nổi.
Tống Kha cười khẩy: "Thời điểm thi đấu còn bám theo chồng? Dính người chả khác nào một Omega."
Trong hầu hết tình huống, nói Alpha nào đó giống Omega là sự xúc phạm trắng trợn.
Tống Du đáp trả: "Giống Omega như tôi mà đánh không lại, vậy anh cũng được tính là Alpha hả?"
Tống Kha tức giận lườm Tống Du, đang định bước qua thì màn hình ảo hạ xuống.
Tổng cộng bốn màn hình, lần lượt hiển thị các câu hỏi để từng nhóm thay phiên nhau trả lời, được lựa chọn một cách ngẫu nhiên.
Nhóm Tống Kha đáp trước, là câu hỏi về vũ trụ lượng tử.
Trùng hợp chính là câu hỏi mà đội Dung Thời đã vượt qua.
"Đề này khó quá!" Triệu Loan đứng bên cạnh Lục Minh thì thầm.
Nhóm sinh viên còn lại của Học viện Hoàng gia nhìn màn hình ảo, vẻ mặt hoảng sợ.
"Đọc đề còn chả hiểu gì, có khó quá không?"
"Vận may kém, gặp ngay phải kiểu đề này."
Tổng cộng chỉ có năm phút để trả lời, bao gồm cả quá trình suy luận.
Đọc được nửa câu hỏi, Tống Kha đã hoa mắt.
"Lâm Duệ, đề này giao cho cậu."
Lâm Duệ lộ vẻ nôn nóng: "Em không rành về vũ trụ lượng tử lắm."
Tống Kha cau mày quát khẽ: "Cậu muốn tôi mất thể diện trước mặt Tống Du à?"
Lâm Duệ mấy máy môi, xóa đi sửa lại, mãi mới trả lời trong vài giây đếm ngược cuối cùng.
【Hãy chọn một trong bốn lối đi.】
Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên, ánh mắt Lâm Duệ sáng ngời.
Hắn đoán bừa đúng rồi có phải không?
Những người còn lại trong phòng...
"Thật xuất sắc, vậy mà trả lời đúng!"
"Trâu bò!"
Tống Kha xoay người về phía Tống Du, nở nụ cười tự mãn: "Có gì khó đâu, dùng ngón chân cũng biết được đáp án."
Tống Du nhìn Dung Thời để tẩy rửa đôi mắt, thật sự lười phản ứng với tên ngu ngốc kia.
Cứ trông thấy, cậu lại sợ bản thân không nhịn được xắn tay áo đập cho hắn một trận tơi bời.
Tống Kha chọn bừa một cánh cửa, đang chuẩn bị đi, bỗng tiếng động khe khẽ truyền tới.
Trông thấy đầu con rắn thò ra, Lâm Duệ vội vã kéo Tống Kha: "Có rắn!"
Ba đội còn lại trong phòng nghe thấy, lập tức đề cao cảnh giác.
Hai con rắn nhanh chóng bò qua khe cửa, sau đó là năm... mười... hai mươi con...
Hình thể rắn nhỏ, chừng bằng cổ tay, dài hơn một mét, chẳng khó đối phó nhưng số lượng rất nhiều!
Nền đá chen chúc đàn rắn không ngừng ngọ nguậy, tuy nhỏ nhưng chúng nó cực kỳ hung hãn.
Bốn nhóm bắt đầu hỗn chiến, vừa đánh vừa lùi, nhưng chỉ có thể lùi tới vách tường đá, ba cánh cửa còn lại đã khép chặt.
Ủng quân đội của Tống Du bị máu rắn bắn vào, cậu cau mày, rút phắt dao găm bên đùi phải, phóng thẳng về phía tên đầu sỏ.
Tống Kha đang dùng hết sức đối phó với bầy rắn, bỗng một cơn gió xẹt qua, con dao găm cọ vào tai hắn rồi cắm lên vách tường đá phía sau.
Hắn xoay đầu nhìn theo hướng con dao găm bay tới thì thấy ánh mắt phẫn nộ lạnh như băng của Tống Du.
Tống Du: "Lúc nào anh cũng bắt người khác phải trả giá cho sự bất tài của mình."
Tống Kha cắn môi, gương mặt lúc xanh lúc đỏ.
Đàn rắn vẫn cuồn cuộn ùa vào qua cửa đá.
So với chiến đấu thì Tống Du để ý tới vấn đề tâm lý hơn, cậu nhìn bầy rắn ngo ngoe, cảm thấy không khoẻ.
Số lượng quá nhiều, giết thì dính máu, mà không giết thì sẽ bị chúng nó cắn.
"Sợ hả?"
Chất giọng cuốn hút của Dung Thời bỗng truyền tới từ phía sau, Tống Du quay đầu lại.
Trong góc phòng, hắn cầm chiếc lọ nhỏ rải gì đó lên nền đá, trong vòng bán kính một mét chẳng con rắn nào dám bén mảng tới gần.
Hắn cất chiếc lọ đi, dang đôi tay về phía cậu.
"Sợ thì trốn trong vòng tay anh này."
Tống Du: "..." Mịa.