Bà Xã Là Alpha Hàng Đầu Thì Phải Làm Sao Bây Giờ?
Chương 31
Dung Thời đập nát một loạt thuốc, Tống Du thì dọn sạch phòng thí nghiệm, trước khi về còn khuyến mại thêm trái bom.
Hai người rời khỏi tòa nhà số mười hai, Dung Thời theo Tống Du lên xe bay: "Cách thức phạm tội có vẻ quen tay."
"Bùm" mặt đất chấn động dữ dội, Tống Du xoa thái dương: "Giờ anh muốn đi đâu?"
"Trở về ký túc xá hay là?" Tần Lạc ngồi trên ghế điều khiển, quay đầu lại hỏi.
Tống Du tháo kính cảm ứng nhiệt, bực bội kéo cổ áo: "Cậu cút xuống xe trước đã."
Tần Lạc: "Vì sao?"
Tống Du: "Bốc mùi."
Tần Lạc: "..."
Bị thứ thuốc không tên trong lọ thủy tinh kích thích khiến Tống Du giải phóng chất dẫn dụ, giác quan vô cùng nhạy bén, cảm nhận được chút mùi vị chất dẫn dụ của Alpha khác khiến cậu trở nên nóng nảy.
Tần Lạc tủi thân mở cửa, cậu ta liếc nhìn Dung Thời: "Vì sao anh ta không phải cút?"
Tống Du: "Anh ta không có mùi."
"Em cũng có mùi gì đâu." Tần Lạc làu bàu bước xuống xe: "Rất thơm mà, nào có bốc mùi."
Dung Thời: "..."
Sau khi thiết lập điều hướng, Dung Thời khởi động chế độ lái tự động.
Nghĩ đến lọ thuốc nước dán mã H506, hắn quay đầu hỏi: "Lúc ấy có cảm giác gì?"
Tống Du cởi bỏ trang bị trên người, thay quần áo ngay trước mặt hắn.
"Giống như bị Omega động dục quyến rũ ấy, chết tiệt!"
Ngẫm lại vẫn còn tức giận, Tống Du hít sâu hai hơi mới bình tĩnh lại, cậu tự giễu: "May mắn không phải Omega thật, bằng không khó mà nói có thể giữ được tỉnh táo hay không."
Có lẽ có, Dung Thời thầm bổ sung.
Đời trước Tống Du có vị hôn thê, theo lẽ thường trong hoàng gia thì nhất định gia cảnh và chất dẫn dụ phải xứng đôi.
Thế nhưng dưới tình huống có bạn đời trấn an và trình độ y tế tân tiến nhất duy trì, cậu vẫn bị bùng phát chất dẫn dụ, thậm chí nghiêm trọng tới mức phải cắt bỏ tuyến thể.
Nghĩ thế nào cũng thấy kỳ quái.
Dung Thời: "Omega cậu thích là đại quý tộc à?"
Kéo quần lên được một nửa, đột nhiên bị hỏi tới vấn đề khó hiểu, Tống Du quay đầu nhìn hắn: "Vì sao lại hỏi vậy?"
Dung Thời giả bộ thản nhiên bảo: "Trông cậu giống đại quý tộc, hẳn là cũng thích Omega trong giới quý tộc."
Tống Du cười nhạt: "Ánh mắt không tồi, nhưng mà cậu ấy không phải quý tộc."
Chẳng biết nghĩ tới điều gì, cậu nhỏ giọng bổ sung: "Chắc là không phải."
Vậy nói cách khác, kiếp trước Tống Du không kết hôn với Omega mà cậu ấy thích.
Trái lại trong hoàng gia, chuyện này rất bình thường, nhưng đối với Tống Du lại chẳng hề bình thường.
Dung Thời: "Trong tình huống nào thì cậu sẽ kết hôn với người mình không thích?"
Hỏi xong hắn mới nhận ra, chẳng phải là tình huống hiện tại sao?
Tống Du nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc: "Anh nói thử xem?"
Lấy mức độ hiểu biết không nhiều lắm của Dung Thời về Tống Du, từng này tuổi cậu đã tàn nhẫn ít nhiều, thì khỏi nói tới cậu của bảy tám năm về sau.
Dưới tình thế bất lợi, bị bắt buộc phải tiếp nhận hoặc chủ động lựa chọn, thì chắc chắn Tống Du là người sau.
Mà nếu lựa chọn kết hôn thì nhất định đã chuẩn bị sẵn sàng, đâu đến mức thua hết cả bàn cờ như thế.
Vậy thì hoặc tin tức năm ấy sai, hoặc trong đó có cất giấu bí mật.
Cho dù thế nào, việc Tống Du đính hôn với một Omega là điểm mấu chốt.
Nếu Omega đó có độ xứng đôi với Tống Du cũng đạt 100%, thì chuyện kiếp trước cậu ấy bị hãm hại nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của hắn.
Thấy hắn nhìn mình chằm chằm, Tống Du mặc áo sơmi, ngón tay thon dài vòng quanh nút thắt, cài từng nút một: "Nhìn đủ chưa?"
Thu hồi dòng suy nghĩ bay cao bay xa, Dung Thời đáp lấy lệ: "Dáng người không tồi."
Tống Du lạnh lùng nói: "Có khen cũng vô dụng, tôi chẳng thích anh đâu, nhân lúc còn sớm mà từ bỏ đi."
Dung Thời: "..."
Phong thái tự tin này thật ra rất tương xứng với tuổi tác của cậu.
Trở về trường học đã nửa đêm, nhưng vẫn còn rất nhiều người lang thang trong khuôn viên trường.
Hai người thản nhiên trở về ký túc, tình cờ có thể nghe thấy tiếng hô khẽ.
"Mẹ ơi mẹ ơi! Hẹn hò lúc nửa đêm!"
"Không dắt tay không ôm eo, giả vờ đứng đắn, nhưng sao tao vẫn ngửi thấy mùi cơm chó nhỉ?"
"Vậy mày muốn thế nào? Biểu diễn môi lưỡi quấn quýt trước mặt mọi người à? Nghe cũng kích thích ghê."
Tần Lạc đi phía sau hai người: "..."
Coi cậu là liệt sĩ à?
Trở lại ký túc xá, Dung Thời rót cốc nước rồi thả 01 ra: "Kết quả kiểm tra thế nào?"
Một cửa sổ ảo lơ lửng giữa không trung.
【Phát hiện bước đầu là chiết xuất chất dẫn dụ hoặc mô phỏng chất dẫn dụ, thành phần H506 giải phóng có độ xứng đôi với chất dẫn dụ của Tống Du hơn 99.9%.】
Mô phỏng chất dẫn dụ chính là chất dẫn dụ tổng hợp nhân tạo, chất lượng khác biệt, tương tự nước hoa. Thường thì chất lượng tốt sẽ dùng để chữa bệnh, có tác dụng kích tình nhất định, tuy nhiên không thể so sánh với chất dẫn dụ thực sự.
Lấy tố chất của Tống Du, bị ảnh hưởng tới tình trạng này thật sự không bình thường.
Dung Thời: "Những thứ khác thì sao?"
【Tổng cộng có hai trăm mười hai bình, trong đó L739 hoàn toàn tương ứng với chất dẫn dụ của Lâm Mạt, L783 hoàn toàn tương ứng với chất dẫn dụ của Lâm Đang.】
Dung Thời lấy ra hai tập hồ sơ bệnh án đã được rà quét, số hiệu đánh dấu phía trên đúng là hai mã này.
Nếu nói mỗi lọ thuốc đều được mã hóa tương ứng, vậy liệu có người mang mã H506 có độ xứng đôi với Tống Du gần 100% không?
Đó là vị hôn thê của cậu ấy sao?
Dung Thời: "Có thể điều tra tư liệu vị hôn thê của Tống Du không?"
【Hạ Niệm, Omega, tốt nghiệp Học viện Hoàng gia hệ triết học, con dòng chính của đại quý tộc họ Hạ, hai lăm tuổi tổ chức tiệc đính hôn với nhị vương tử, sau đó chia tay mà không đăng ký kết hôn, tâm lý bị tổn thương nên đã du hành vũ trụ.】
Dung Thời thưởng thức cái cốc trong tay, trầm ngâm.
"Sau đó không hề có tin tức gì về cậu ta ư?"
【Theo toàn bộ kho tư liệu cộng đồng thì đúng là cậu ta chưa từng quay trở lại, tuy nhiên chưa hẳn đã chính xác. 】
Phải tìm cơ hội tới tinh cầu Đế Đô.
Dung Thời: "Có chất dẫn dụ xứng đôi với tao không?"
【Cao nhất chính là P103, độ xứng đôi đạt 12%, còn lại rất thấp, không đáng kể.】
Nhắc tới độ xứng đôi, hắn lại nghĩ đến vấn đề khác: "Nhật ký còn chưa khôi phục à?"
【Phần tương quan đã khôi phục, nhưng liên quan tới bí mật cốt lõi, phải quét mống mắt của ba tôi thì mới mở khóa ra xem xét được, ngay cả tôi cũng bó tay.】
Dung Thời: "..."
Dung Thời: "Thằng nhóc ấy là ba mày, thế tao là gì của mày?"
【Ông... ông nội? Q^Q】
Dung Thời: "............"
Trước khi hắn xảy ra chuyện, 01 chỉ là chiến giáp bình thường, hiện giờ lại có rất nhiều chức năng kỳ kỳ quái quái.
Chưa nói những cái khác, chỉ có bốn người trong Đế Quốc mới có quyền hạn mở ra chương trình kết hợp chất dẫn dụ, vậy rốt cuộc ai đã cấy chương trình này vào 01?
【Ngài muốn tìm ba tôi hả? (ω)】
Dung Thời: "Từ từ, đừng nóng nảy."
Học trò ngốc đâu phải cư dân tinh cầu Học Phủ, muốn tìm sẽ tốn không ít công sức.
Dung Thời lấy viên thuốc mang về từ trong túi ra.
Vốn định nhờ bé mèo hỗ trợ kiểm tra phân tích thành phần, thế nhưng Tống Du đã dọn cả phòng thí nghiệm về, vậy tìm cậu ấy là được rồi.
Trở lại phòng ngủ, hắn bỏ thuốc vào trong ngăn kéo, đăng nhập Star Wars.
Vừa tìm được bé mèo trắng lông xù ở cộng đồng ảo, chưa kịp nói chuyện hắn đã bị cậu kéo vào phòng huấn luyện.
Bé mèo ấn bờ vai của hắn, âm thanh dồn dập: "Thuốc kia ai đưa cho bạn? Bạn đã từng sử dụng nó chưa?"
"Chưa từng." Dung Thời vỗ vỗ tay cậu: "Muộn thế này còn online, vẫn luôn chờ tui hả?"
Bé mèo khẽ thở phào, gật đầu: "Làm tui sợ muốn chết, bạn không biết hôm nay tui đã đến đây thế nào đâu."
Hai người ngồi cạnh sàn thi đấu, Dung Thời ôn hòa bảo: "Khiến bạn phải lo lắng rồi."
"Nếu bạn của bạn không mắc bệnh về tuyến thể thì bạn khuyên cậu ấy đừng uống."
Bé mèo lấy kết quả phân tích ra, giải thích chi tiết cho Dung Thời nghe: "Đây không phải dược phẩm hợp pháp, thành phần rất giống thuốc kích thích chất dẫn dụ, muốn kết quả dược tính chi tiết hơn thì phải chờ thêm vài ngày nữa."
Dung Thời cẩn thận lắng nghe: "Đúng là tuyến thể của cậu ấy phát dục bất thường, nhưng cụ thể nguyên nhân mắc bệnh thì tạm thời tui cũng không rõ."
Miên Miên mắc bệnh bẩm sinh, khi đó cha đang còn sống.
Hắn chỉ biết Miên Miên và ba đều phải uống thuốc định kỳ, chưa từng thắc mắc về nơi sản xuất.
"Bạn đừng nóng vội." Bé mèo thấy tâm trạng hắn không tốt, dùng lớp đệm thịt mềm như bông vỗ vỗ tay thỏ: "Chờ có kết quả phân tích chi tiết lại nói, nếu yêu cầu kiểm tra thân thể thì cứ nói với tui, tui sẽ giới thiệu bác sĩ đáng tin cậy cho bạn."
Dung Thời xoa lớp lông trên đầu cậu: "May mà có bạn ở đây."
Bé mèo cười: "Bất kể chuyện gì, chỉ cần bạn nói ra tui đều giải quyết được."
Tai mèo nhích tới nhích lui, biểu cảm cầu khen ngợi, Dung Thời nhìn mà trái tim tan chảy: "Thật giỏi."
"Hôm nay có người khen tư thế chiến đấu của tui đẹp." Bé mèo nghiêng người, chân cả hai dựa sát vào nhau: "Còn nói muốn làm học trò của bạn."
Bé mèo đánh nhau với người ta?
Dung Thời: "Sau đó thì sao?"
"Đương nhiên không được rồi." Bé mèo hừ lạnh: "Bạn là của riêng mình tui - thầy Thỏ à."
Dung Thời bị cậu chọc, hắn cười khẽ, kéo người ra giữa sàn thi đấu: "Nếu đã là thầy của bạn, vậy hôm nay tui lại dạy cho bạn một đòn chí mạng thật là đẹp."
Bé mèo: "..." Tại sao đòn chí mạng cũng phải đẹp?
Sớm hôm sau, Dung Thời mở cửa ký túc, đúng lúc nhìn thấy Tống Du.
Tống Du mỉm cười: "Chào buổi sáng, anh hai."
Dung Thời khép cửa: "Tâm trạng vui vẻ nhỉ?"
Hai người sóng vai bước ra ngoài.
Tống Du: "Đương nhiên rồi, mỗi ngày đến trường là một niềm vui mà."
Dung Thời: "..." một ngày dậy sớm nên bị ngốc rồi sao?
Tới phòng học, đám đông đang xúm lại bàn tán.
Tần Lạc thích xem náo nhiệt, bèn bước đến nghe ngóng: "Lại có tin tức gì đấy?"
"Cậu không biết à? Nghe nói Bệnh viện Quân y 88 nổ tung! Hiện đang nghi ngờ bị địch tập kích!"
"Âm thầm xâm nhập tinh cầu Học Phủ, thú vị đây, chúng ta có được nghỉ học không nhỉ?"
"Mày chỉ mong nghỉ học thôi phải không? Cuối tuần chơi chưa đủ à?"
Ánh mắt Dung Thời đối diện với Tống Du trong giây lát, cả hai song song ngồi xuống hàng ghế cuối.
Đã đột nhập phòng thí nghiệm thì tốt nhất không để bị phát hiện, còn nếu đã bị phát hiện rồi thì phải làm lớn chuyện lên, chuyện càng ồn ào họ càng có lợi.
Một khi quân đội tinh cầu Học Phủ tham gia thì chắc chắn đối phương không dám hành động.
Nhưng mà Dung Thời vẫn thắc mắc.
Tại sao không có người trực đêm, là quá tự tin với hệ thống báo động và AI tuần tra ư?
Sau khi kết thúc tiết học phân tích thực chiến trong buổi chiều, Thiên Phàm bước vào lớp.
"Các bạn đã nhập học một tháng, dựa theo quy định, thứ hai tuần sau sẽ tiến hành đợt thi tháng đầu tiên. Bài kiểm tra được chia thành kiểm tra viết và mô phỏng thực chiến, thành tích xếp hạng sẽ trực tiếp ảnh hưởng tới việc phân lớp sau này, hy vọng các bạn chuẩn bị cho tốt."
Ông nhìn Dung Thời và Tống Du mệt mỏi ở hàng ghế cuối, tư thế nằm ngủ úp sấp giống hệt nhau.
>>
"Ai đó đừng có cả ngày chỉ biết tới yêu với đương, nếu thành tích mà giảm xuống thì đừng trách tôi dùng gậy sắt vô tình đánh uyên ương, có nghe thấy không?"
Hai người chỉ kém nước bị điểm danh: "..."
Tống Du trở mặt ngủ tiếp.
Tối hôm qua học được ba điểm đòn chí mạng tuyệt đẹp, thật mệt mỏi.
Dung Thời bất động.
Dạy bé mèo xong rồi sơ ý đọc tư liệu thâu đêm, thật mệt mỏi.
Những người khác: "..."
Nhân vật nổi tiếng quả là chịu chơi, ngủ đặc biệt ngon.
Thấy Thiên Phàm nổi giận, Tần Lạc lập tức giơ tay: "Em biết rồi, em sẽ truyền đạt lại chính xác cho đôi uyên ương nghe ạ!"
Thiên Phàm: "..."
Tuy năm thứ nhất chưa phân chuyên ngành, nhưng lại dựa theo điểm thi tháng để chia lớp, hàng tháng sẽ xếp lớp căn cứ vào thành tích.
Thành tích kém sẽ bị chuyển tới lớp kém hơn, chuyên môn của thầy cô cũng yếu đi, rất dễ rơi vào vòng luẩn quẩn.
Bước sang năm thứ hai nếu thành tích không đạt tiêu chuẩn, thì thậm chí còn không được phép chọn chuyên ngành mình yêu thích.
Một câu nói đơn giản của Thiên Phàm khiến cả lớp tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, ngay cả Lục Minh và Trương Nghị cũng dừng mọi việc, vùi đầu huấn luyện.
Ngoại trừ Dung Thời và Tống Du.
Tan học ngày thứ sáu, Dung Thời đến khoa mầm non đón Miên Miên.
Lúc hắn tới cổng trường thì rất nhiều phụ huynh đã đứng chờ ở đó, đảo tầm mắt có thể trông thấy vài thầy giáo trong trường quân đội.
"Ơ, Dung Thời? Sao em lại đến đây?" Omega đứng bên cạnh hắn hỏi.
Dung Thời nhìn sang, hắn nhớ mang máng đây là thầy giáo dạy chính trị năm thứ hai: "Em tới đón em trai ạ."
"Em trai em học ở đây à?"
"Quả là anh trai tốt, hai anh em kém nhau bao nhiêu tuổi thế?"
"Có phải "con riêng" trên diễn đàn lần đó không? Trông cậu bé thật đáng yêu! Tên là gì ấy nhỉ?"
Cổng trường chưa mở, Dung Thời đã bị một đám phụ huynh vây quanh, dồn dập hỏi chuyện.
Một phút sau hắn im lặng, quyết định từ bỏ.
Chuông tan học vang lên, toàn bộ phụ huynh đồng loạt nhìn về phía cổng trường, mắt không chớp, sợ bỏ lỡ nhóc con nhà mình.
Dung Thời xoa thái dương phát đau, cũng dáo dác ngó nghiêng.
Chẳng bao lâu sau, bọn nhóc con đồng loạt chạy ào ra từ các dãy phòng học, lít nhít hệt đám vịt con ùa khỏi chuồng.
Trông thấy phụ huynh xung quanh đều tìm được nhóc con nhà mình, Dung Thời hoa mắt.
Sao nhóc nào cũng giống nhau thế này?
Hắn giả vờ bình tĩnh, nỗ lực quan sát bằng khả năng cao nhất, sợ Miên Miên cũng hoa mắt mà chạy theo người khác.
Chờ tới khi phần lớn rời đi hắn mới xác định, Miên Miên chưa chạy ra.
Hắn đi về phía dãy nhà dành cho lớp mẫu giáo bé, lúc bước ngang qua thảm cỏ thì phát hiện có một hạt đậu nhỏ đáng ngờ đứng nép trong góc tường, lén nhìn phòng chỗ Miên Miên học.
Dung Thời bước qua, vỗ vỗ bả vai hạt đậu nhỏ.
Đậu nhỏ hất tay hắn ra, không chịu quay đầu lại: "Chờ một chút."
Hắn lại vỗ vỗ.
Đậu nhỏ mất kiên nhẫn: "Tớ đã bảo chờ một chút mà, lát nữa thôi!"
Dung Thời: "Nhóc đang nhìn lén ai?"
Hạt đậu nhỏ sợ tới mức đôi má run lên, cậu bé chậm rãi quay đầu thì thấy trước mắt xuất hiện hai cái đùi.
Lại run rẩy ngẩng đầu rồi kinh ngạc.
Một ngọn núi cao thật cao.
Dung Thời chưa kịp nói chuyện, âm thanh 01 vang lên.
【Tống Dương, Alpha, nhũ danh Coca, chuyên gia vũ khí xuất sắc nhất Đế Quốc trăm năm khó gặp một lần, sinh ra trong gia đình đại quý tộc, người thừa kế Cố thị - tập đoàn thương nghiệp súng ống đạn dược lớn nhất Đế Quốc, sau này được ngài nhận làm học trò.】
【Áu áu áu áu!!! Là ba!!! 】
Dung Thời: "..."
Bánh bao sữa này sẽ lớn lên và trở thành học trò chơi máy móc của hắn đây á?
Mới sớm mười mấy năm, sao giống loài cũng thay đổi rồi?
01 lặng lẽ rời vòng tay, biến thành quả bóng cao su nhỏ, hớn hở lăn đến cọ cọ lên chân Coca.
【Ba!!! Nhớ muốn chết con, hu hu hu... con cứ tưởng sẽ không được gặp lại...】
Coca nhìn quả bóng lăn tới, giơ chân sút nó văng ra xa theo phản xạ có điều kiện: "Bóng ở đâu ra thế này?"
01 đập vào thân cây, lăn trúng bụi cỏ, chết lặng.
Dung Thời: "..." Ai bảo mày la liếm.
"Anh?"
Nghe tiếng gọi, Dung Thời nhìn về phía lớp mẫu giáo, Miên Miên khoác cặp sách đi ra.
"Anh là anh trai của Miên Miên hả?"
Học trò ngốc vừa rồi còn cảnh giác bỗng đôi mắt sáng ngời, nhón chân mười phần nỗ lực giới thiệu bản thân: "Em là Coca, bạn cùng phòng với Miên Miên, anh cứ yên tâm đem bạn ấy giao (gả) cho em ạ!"
Dung Thời: "..." Nằm mơ, thằng nhóc thúi.
Miên Miên đi tới: "Coca, anh họ của bạn chưa tới đón bạn về sao?"
Coca bĩu môi: "Còn lâu anh ấy mới tới đúng giờ."
"Lại nói xấu sau lưng anh mày cái gì đấy?"
Nghe tiếng, Dung Thời quay đầu nhìn, quả nhiên là Tống Du.
Tống Du ngạc nhiên: "Trùng hợp nhỉ?"
Dung Thời: "Thế giới thật nhỏ bé."
Coca: "Anh, anh biết anh trai Miên Miên à?"
Miên Miên: "Anh Du, hóa ra anh là anh của Coca ư?"
Quá đẹp, biết nhau cả, không cần phải giới thiệu.
Dung Thời một tay cầm cặp sách của Miên Miên, một tay bế cậu bé lên, khẽ hỏi: "Bạn ấy có bắt nạt em không?"
Miên Miên ngoan ngoãn lắc đầu.
Tống Du xỏ tay vào túi định đi trước thì bị Coca kéo ống quần.
"Em cũng muốn bế!"
Tống Du khom lưng kẹp nhóc vào cánh tay, cắp đi hệt con lợn con.
Coca giãy giụa cả tay chân: "Em muốn giống Miên Miên cơ!"
Tống Du: "Không chịu thì tự đi."
Tứ chi Coca buông thõng xuống mặt đất, cậu ủ rũ nói thầm: "Kiểu này thì kiểu này vậy, đàn ông con trai co được duỗi được."
Tống Du vô tình trào phúng: "Đi đường còn đòi bế thì tính là đàn ông con trai cái nỗi gì?"
Coca: "..."
Dung Thời liếc mắt nhìn cậu học trò ngốc héo như quả dưa muối, hơi bất ngờ.
Nhóc con này cũng thuộc dòng dõi hoàng gia.
Trên đường trở về, hai người một ôm một cắp bé con, tỉ lệ người quay đầu nhìn theo đạt 100%.
Không quá giờ cơm chiều đã chễm chệ trên đầu trang chủ diễn đàn.
"Mới được một tuần đã sinh hai đứa! Nhân tính mất rồi hay đạo đức bị chôn vùi thế!"
"Thời điểm người ta đang chuẩn bị cho kỳ thi hàng tháng thì có người lại sinh đứa thứ hai [Nằm bẹp]"
"A a a a a... tôi chết đây! Đứa thứ hai cũng đáng yêu quá vậy!"
"Quả nhiên đứa đầu tiên chăm như sách, đứa thứ hai nuôi như lợn, từ tư thế ôm là có thể nhìn ra [Đầu chó]"
Hai người tự biết bản thân mình nổi tiếng tới mức nào, nếu mang hai bé con tới nhà ăn thì khả năng bọn nhóc sẽ bị dọa.
Dung Thời bế Miên Miên về ký túc, Tống Du ung dung bám theo.
Dung Thời: "Cậu vào đây làm gì?"
Tống Du: "Ăn cơm."
Dung Thời: "Tôi không chuẩn bị phần của cậu."
Tống Du: "Anh cần nguyên liệu nấu ăn gì, tôi mua."
Miên Miên đứng bên chân Dung Thời, giật nhẹ ống quần hắn: "Anh, để anh Du và Coca ở lại ăn cùng đi, họ không có cơm ăn, thật đáng thương."
Coca cực kỳ lanh lợi, giật nhẹ ống quần khác: "Anh hai, chúng ta đáng thương quá."
Dung Thời: "..."
"Vậy làm phiền rồi." Tống Du bế Miên Miên, dẫn Coca ngồi xuống sô pha xem TV, một lớn hai nhỏ chuẩn bị xong tư thế chờ cơm.
Dung Thời: "..."
Năm phút sau, Dung Thời bưng một đĩa lớn salad trái cây tới.
Hai nhóc con hoan hô, cùng nhau ăn.
Tống Du: "Cảm ơn đã chiêu đãi."
Cậu nhón một miếng dâu tây nhưng chưa kịp bỏ vào miệng đã bị Dung Thời cướp mất.
Hắn kéo cậu xuống bếp: "Đó là cho bọn nhóc, còn cậu vào đây hỗ trợ."
Tống Du: "..."
Có hai bé con nên Dung Thời làm đồ ăn tương đối thanh đạm.
Ăn no xong, Tống Du tính ung dung rời đi thì lại bị tóm vào rửa bát.
Vì ăn ké một bữa mà vứt sạch tôn nghiêm.
Cậu cuốn ống tay áo lau đĩa, nhếch mép: "Sớm hay muộn anh cũng phải hối hận vì dám sai khiến tôi."
Dung Thời đưa cái đĩa đầy bọt khác cho cậu: "Lau khô một chút."
Tống Du: "..."
Thu dọn xong, còn chưa ra khỏi bếp, thiết bị đầu cuối của Tống Du vang lên, cậu nhấp nhẹ rồi nhìn thoáng qua, sắc mặt khẽ đổi.
Dung Thời trông thấy, bèn hỏi thử: "Có phải báo cáo phân tích thành phần dược phẩm không?"
Thấy hắn để ý, Tống Du lười biếng cười: "Đúng thế, muốn biết hả?"
Dung Thời: "..."
Dung Thời: "Một bữa cơm trao đổi thông tin, cậu không cảm thấy rất hời sao?"
"Cơm tôi tự nấu, bát tôi cũng tự rửa." Tống Du cười nhạo: "Muốn xem kết quả kiểm tra ấy à? Van xin tôi đi."
Dung Thời: "..."
Tống Du dầu muối không ăn, sắp ôm bé con bỏ của chạy lấy người.
Dung Thời ngăn cậu lại, bất đắc dĩ tung đòn chí mạng.
"Trao đổi thông tin, tôi dạy cậu cách hẹn hò cùng Omega."
Bước chân Tống Du khựng lại, tay kẹp Coca quay đầu nhìn, ánh mắt nghi ngờ đánh giá hắn: "Anh á? Thật không?"
Dung Thời chẳng hề chột dạ, gật đầu: "Thật chứ."
Mười phút sau, hai bé con ngồi làm bài tập trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh.
Dung Thời và Tống Du ngồi trước quầy bar xem xét báo cáo phân tích thành phần một đống dược phẩm.
Những lọ thuốc bị Dung Thời đập nát không thể kiểm tra, nhưng H506 vẫn được bảo tồn, đúng là chất dẫn dụ mô phỏng.
Tuy nhiên thứ Dung Thời để ý là báo cáo của khu dược phẩm.
Hắn tìm tòi mấy trăm cửa sổ ảo, lật xem tới cái cuối cùng, đáy lòng thầm than một tiếng.
Báo cáo thành phần dược phẩm này giống hệt thuốc của Miên Miên.
"Báo cáo này không nằm trong phòng thí nghiệm kia đâu."
Không đợi Dung Thời ngẫm nghĩ, Tống Du kéo báo cáo qua phía mình.
Dung Thời lẳng lặng hỏi: "Không phải phòng thí nghiệm kia vậy thì ở đâu ra?"
Tống Du: "Một người bạn bảo tôi điều tra."
Dung Thời âm thầm siết chặt tay: "Bạn ư?"
Thấy hắn cứ hỏi, Tống Du bèn nhìn sang: "Đúng vậy, làm sao thế?"
Nhận ra đáy mắt cậu cảnh giác, Dung Thời biết mình thắc mắc quá nhiều.
Nâng cốc nước lên, giọng điệu hắn bình tĩnh: "Kỳ lạ ở chỗ với tính cách của cậu thế mà vẫn có bạn bè."
Tai nghe thấy tiếng Tống Du cười khẩy.
"Hai ta giống nhau mà, tuy nói không có bạn bè, nhưng tôi vẫn có Omega mình thích chứ."
Động tác uống nước của Dung Thời đột ngột khựng lại...
Hai người rời khỏi tòa nhà số mười hai, Dung Thời theo Tống Du lên xe bay: "Cách thức phạm tội có vẻ quen tay."
"Bùm" mặt đất chấn động dữ dội, Tống Du xoa thái dương: "Giờ anh muốn đi đâu?"
"Trở về ký túc xá hay là?" Tần Lạc ngồi trên ghế điều khiển, quay đầu lại hỏi.
Tống Du tháo kính cảm ứng nhiệt, bực bội kéo cổ áo: "Cậu cút xuống xe trước đã."
Tần Lạc: "Vì sao?"
Tống Du: "Bốc mùi."
Tần Lạc: "..."
Bị thứ thuốc không tên trong lọ thủy tinh kích thích khiến Tống Du giải phóng chất dẫn dụ, giác quan vô cùng nhạy bén, cảm nhận được chút mùi vị chất dẫn dụ của Alpha khác khiến cậu trở nên nóng nảy.
Tần Lạc tủi thân mở cửa, cậu ta liếc nhìn Dung Thời: "Vì sao anh ta không phải cút?"
Tống Du: "Anh ta không có mùi."
"Em cũng có mùi gì đâu." Tần Lạc làu bàu bước xuống xe: "Rất thơm mà, nào có bốc mùi."
Dung Thời: "..."
Sau khi thiết lập điều hướng, Dung Thời khởi động chế độ lái tự động.
Nghĩ đến lọ thuốc nước dán mã H506, hắn quay đầu hỏi: "Lúc ấy có cảm giác gì?"
Tống Du cởi bỏ trang bị trên người, thay quần áo ngay trước mặt hắn.
"Giống như bị Omega động dục quyến rũ ấy, chết tiệt!"
Ngẫm lại vẫn còn tức giận, Tống Du hít sâu hai hơi mới bình tĩnh lại, cậu tự giễu: "May mắn không phải Omega thật, bằng không khó mà nói có thể giữ được tỉnh táo hay không."
Có lẽ có, Dung Thời thầm bổ sung.
Đời trước Tống Du có vị hôn thê, theo lẽ thường trong hoàng gia thì nhất định gia cảnh và chất dẫn dụ phải xứng đôi.
Thế nhưng dưới tình huống có bạn đời trấn an và trình độ y tế tân tiến nhất duy trì, cậu vẫn bị bùng phát chất dẫn dụ, thậm chí nghiêm trọng tới mức phải cắt bỏ tuyến thể.
Nghĩ thế nào cũng thấy kỳ quái.
Dung Thời: "Omega cậu thích là đại quý tộc à?"
Kéo quần lên được một nửa, đột nhiên bị hỏi tới vấn đề khó hiểu, Tống Du quay đầu nhìn hắn: "Vì sao lại hỏi vậy?"
Dung Thời giả bộ thản nhiên bảo: "Trông cậu giống đại quý tộc, hẳn là cũng thích Omega trong giới quý tộc."
Tống Du cười nhạt: "Ánh mắt không tồi, nhưng mà cậu ấy không phải quý tộc."
Chẳng biết nghĩ tới điều gì, cậu nhỏ giọng bổ sung: "Chắc là không phải."
Vậy nói cách khác, kiếp trước Tống Du không kết hôn với Omega mà cậu ấy thích.
Trái lại trong hoàng gia, chuyện này rất bình thường, nhưng đối với Tống Du lại chẳng hề bình thường.
Dung Thời: "Trong tình huống nào thì cậu sẽ kết hôn với người mình không thích?"
Hỏi xong hắn mới nhận ra, chẳng phải là tình huống hiện tại sao?
Tống Du nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc: "Anh nói thử xem?"
Lấy mức độ hiểu biết không nhiều lắm của Dung Thời về Tống Du, từng này tuổi cậu đã tàn nhẫn ít nhiều, thì khỏi nói tới cậu của bảy tám năm về sau.
Dưới tình thế bất lợi, bị bắt buộc phải tiếp nhận hoặc chủ động lựa chọn, thì chắc chắn Tống Du là người sau.
Mà nếu lựa chọn kết hôn thì nhất định đã chuẩn bị sẵn sàng, đâu đến mức thua hết cả bàn cờ như thế.
Vậy thì hoặc tin tức năm ấy sai, hoặc trong đó có cất giấu bí mật.
Cho dù thế nào, việc Tống Du đính hôn với một Omega là điểm mấu chốt.
Nếu Omega đó có độ xứng đôi với Tống Du cũng đạt 100%, thì chuyện kiếp trước cậu ấy bị hãm hại nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của hắn.
Thấy hắn nhìn mình chằm chằm, Tống Du mặc áo sơmi, ngón tay thon dài vòng quanh nút thắt, cài từng nút một: "Nhìn đủ chưa?"
Thu hồi dòng suy nghĩ bay cao bay xa, Dung Thời đáp lấy lệ: "Dáng người không tồi."
Tống Du lạnh lùng nói: "Có khen cũng vô dụng, tôi chẳng thích anh đâu, nhân lúc còn sớm mà từ bỏ đi."
Dung Thời: "..."
Phong thái tự tin này thật ra rất tương xứng với tuổi tác của cậu.
Trở về trường học đã nửa đêm, nhưng vẫn còn rất nhiều người lang thang trong khuôn viên trường.
Hai người thản nhiên trở về ký túc, tình cờ có thể nghe thấy tiếng hô khẽ.
"Mẹ ơi mẹ ơi! Hẹn hò lúc nửa đêm!"
"Không dắt tay không ôm eo, giả vờ đứng đắn, nhưng sao tao vẫn ngửi thấy mùi cơm chó nhỉ?"
"Vậy mày muốn thế nào? Biểu diễn môi lưỡi quấn quýt trước mặt mọi người à? Nghe cũng kích thích ghê."
Tần Lạc đi phía sau hai người: "..."
Coi cậu là liệt sĩ à?
Trở lại ký túc xá, Dung Thời rót cốc nước rồi thả 01 ra: "Kết quả kiểm tra thế nào?"
Một cửa sổ ảo lơ lửng giữa không trung.
【Phát hiện bước đầu là chiết xuất chất dẫn dụ hoặc mô phỏng chất dẫn dụ, thành phần H506 giải phóng có độ xứng đôi với chất dẫn dụ của Tống Du hơn 99.9%.】
Mô phỏng chất dẫn dụ chính là chất dẫn dụ tổng hợp nhân tạo, chất lượng khác biệt, tương tự nước hoa. Thường thì chất lượng tốt sẽ dùng để chữa bệnh, có tác dụng kích tình nhất định, tuy nhiên không thể so sánh với chất dẫn dụ thực sự.
Lấy tố chất của Tống Du, bị ảnh hưởng tới tình trạng này thật sự không bình thường.
Dung Thời: "Những thứ khác thì sao?"
【Tổng cộng có hai trăm mười hai bình, trong đó L739 hoàn toàn tương ứng với chất dẫn dụ của Lâm Mạt, L783 hoàn toàn tương ứng với chất dẫn dụ của Lâm Đang.】
Dung Thời lấy ra hai tập hồ sơ bệnh án đã được rà quét, số hiệu đánh dấu phía trên đúng là hai mã này.
Nếu nói mỗi lọ thuốc đều được mã hóa tương ứng, vậy liệu có người mang mã H506 có độ xứng đôi với Tống Du gần 100% không?
Đó là vị hôn thê của cậu ấy sao?
Dung Thời: "Có thể điều tra tư liệu vị hôn thê của Tống Du không?"
【Hạ Niệm, Omega, tốt nghiệp Học viện Hoàng gia hệ triết học, con dòng chính của đại quý tộc họ Hạ, hai lăm tuổi tổ chức tiệc đính hôn với nhị vương tử, sau đó chia tay mà không đăng ký kết hôn, tâm lý bị tổn thương nên đã du hành vũ trụ.】
Dung Thời thưởng thức cái cốc trong tay, trầm ngâm.
"Sau đó không hề có tin tức gì về cậu ta ư?"
【Theo toàn bộ kho tư liệu cộng đồng thì đúng là cậu ta chưa từng quay trở lại, tuy nhiên chưa hẳn đã chính xác. 】
Phải tìm cơ hội tới tinh cầu Đế Đô.
Dung Thời: "Có chất dẫn dụ xứng đôi với tao không?"
【Cao nhất chính là P103, độ xứng đôi đạt 12%, còn lại rất thấp, không đáng kể.】
Nhắc tới độ xứng đôi, hắn lại nghĩ đến vấn đề khác: "Nhật ký còn chưa khôi phục à?"
【Phần tương quan đã khôi phục, nhưng liên quan tới bí mật cốt lõi, phải quét mống mắt của ba tôi thì mới mở khóa ra xem xét được, ngay cả tôi cũng bó tay.】
Dung Thời: "..."
Dung Thời: "Thằng nhóc ấy là ba mày, thế tao là gì của mày?"
【Ông... ông nội? Q^Q】
Dung Thời: "............"
Trước khi hắn xảy ra chuyện, 01 chỉ là chiến giáp bình thường, hiện giờ lại có rất nhiều chức năng kỳ kỳ quái quái.
Chưa nói những cái khác, chỉ có bốn người trong Đế Quốc mới có quyền hạn mở ra chương trình kết hợp chất dẫn dụ, vậy rốt cuộc ai đã cấy chương trình này vào 01?
【Ngài muốn tìm ba tôi hả? (ω)】
Dung Thời: "Từ từ, đừng nóng nảy."
Học trò ngốc đâu phải cư dân tinh cầu Học Phủ, muốn tìm sẽ tốn không ít công sức.
Dung Thời lấy viên thuốc mang về từ trong túi ra.
Vốn định nhờ bé mèo hỗ trợ kiểm tra phân tích thành phần, thế nhưng Tống Du đã dọn cả phòng thí nghiệm về, vậy tìm cậu ấy là được rồi.
Trở lại phòng ngủ, hắn bỏ thuốc vào trong ngăn kéo, đăng nhập Star Wars.
Vừa tìm được bé mèo trắng lông xù ở cộng đồng ảo, chưa kịp nói chuyện hắn đã bị cậu kéo vào phòng huấn luyện.
Bé mèo ấn bờ vai của hắn, âm thanh dồn dập: "Thuốc kia ai đưa cho bạn? Bạn đã từng sử dụng nó chưa?"
"Chưa từng." Dung Thời vỗ vỗ tay cậu: "Muộn thế này còn online, vẫn luôn chờ tui hả?"
Bé mèo khẽ thở phào, gật đầu: "Làm tui sợ muốn chết, bạn không biết hôm nay tui đã đến đây thế nào đâu."
Hai người ngồi cạnh sàn thi đấu, Dung Thời ôn hòa bảo: "Khiến bạn phải lo lắng rồi."
"Nếu bạn của bạn không mắc bệnh về tuyến thể thì bạn khuyên cậu ấy đừng uống."
Bé mèo lấy kết quả phân tích ra, giải thích chi tiết cho Dung Thời nghe: "Đây không phải dược phẩm hợp pháp, thành phần rất giống thuốc kích thích chất dẫn dụ, muốn kết quả dược tính chi tiết hơn thì phải chờ thêm vài ngày nữa."
Dung Thời cẩn thận lắng nghe: "Đúng là tuyến thể của cậu ấy phát dục bất thường, nhưng cụ thể nguyên nhân mắc bệnh thì tạm thời tui cũng không rõ."
Miên Miên mắc bệnh bẩm sinh, khi đó cha đang còn sống.
Hắn chỉ biết Miên Miên và ba đều phải uống thuốc định kỳ, chưa từng thắc mắc về nơi sản xuất.
"Bạn đừng nóng vội." Bé mèo thấy tâm trạng hắn không tốt, dùng lớp đệm thịt mềm như bông vỗ vỗ tay thỏ: "Chờ có kết quả phân tích chi tiết lại nói, nếu yêu cầu kiểm tra thân thể thì cứ nói với tui, tui sẽ giới thiệu bác sĩ đáng tin cậy cho bạn."
Dung Thời xoa lớp lông trên đầu cậu: "May mà có bạn ở đây."
Bé mèo cười: "Bất kể chuyện gì, chỉ cần bạn nói ra tui đều giải quyết được."
Tai mèo nhích tới nhích lui, biểu cảm cầu khen ngợi, Dung Thời nhìn mà trái tim tan chảy: "Thật giỏi."
"Hôm nay có người khen tư thế chiến đấu của tui đẹp." Bé mèo nghiêng người, chân cả hai dựa sát vào nhau: "Còn nói muốn làm học trò của bạn."
Bé mèo đánh nhau với người ta?
Dung Thời: "Sau đó thì sao?"
"Đương nhiên không được rồi." Bé mèo hừ lạnh: "Bạn là của riêng mình tui - thầy Thỏ à."
Dung Thời bị cậu chọc, hắn cười khẽ, kéo người ra giữa sàn thi đấu: "Nếu đã là thầy của bạn, vậy hôm nay tui lại dạy cho bạn một đòn chí mạng thật là đẹp."
Bé mèo: "..." Tại sao đòn chí mạng cũng phải đẹp?
Sớm hôm sau, Dung Thời mở cửa ký túc, đúng lúc nhìn thấy Tống Du.
Tống Du mỉm cười: "Chào buổi sáng, anh hai."
Dung Thời khép cửa: "Tâm trạng vui vẻ nhỉ?"
Hai người sóng vai bước ra ngoài.
Tống Du: "Đương nhiên rồi, mỗi ngày đến trường là một niềm vui mà."
Dung Thời: "..." một ngày dậy sớm nên bị ngốc rồi sao?
Tới phòng học, đám đông đang xúm lại bàn tán.
Tần Lạc thích xem náo nhiệt, bèn bước đến nghe ngóng: "Lại có tin tức gì đấy?"
"Cậu không biết à? Nghe nói Bệnh viện Quân y 88 nổ tung! Hiện đang nghi ngờ bị địch tập kích!"
"Âm thầm xâm nhập tinh cầu Học Phủ, thú vị đây, chúng ta có được nghỉ học không nhỉ?"
"Mày chỉ mong nghỉ học thôi phải không? Cuối tuần chơi chưa đủ à?"
Ánh mắt Dung Thời đối diện với Tống Du trong giây lát, cả hai song song ngồi xuống hàng ghế cuối.
Đã đột nhập phòng thí nghiệm thì tốt nhất không để bị phát hiện, còn nếu đã bị phát hiện rồi thì phải làm lớn chuyện lên, chuyện càng ồn ào họ càng có lợi.
Một khi quân đội tinh cầu Học Phủ tham gia thì chắc chắn đối phương không dám hành động.
Nhưng mà Dung Thời vẫn thắc mắc.
Tại sao không có người trực đêm, là quá tự tin với hệ thống báo động và AI tuần tra ư?
Sau khi kết thúc tiết học phân tích thực chiến trong buổi chiều, Thiên Phàm bước vào lớp.
"Các bạn đã nhập học một tháng, dựa theo quy định, thứ hai tuần sau sẽ tiến hành đợt thi tháng đầu tiên. Bài kiểm tra được chia thành kiểm tra viết và mô phỏng thực chiến, thành tích xếp hạng sẽ trực tiếp ảnh hưởng tới việc phân lớp sau này, hy vọng các bạn chuẩn bị cho tốt."
Ông nhìn Dung Thời và Tống Du mệt mỏi ở hàng ghế cuối, tư thế nằm ngủ úp sấp giống hệt nhau.
>>
"Ai đó đừng có cả ngày chỉ biết tới yêu với đương, nếu thành tích mà giảm xuống thì đừng trách tôi dùng gậy sắt vô tình đánh uyên ương, có nghe thấy không?"
Hai người chỉ kém nước bị điểm danh: "..."
Tống Du trở mặt ngủ tiếp.
Tối hôm qua học được ba điểm đòn chí mạng tuyệt đẹp, thật mệt mỏi.
Dung Thời bất động.
Dạy bé mèo xong rồi sơ ý đọc tư liệu thâu đêm, thật mệt mỏi.
Những người khác: "..."
Nhân vật nổi tiếng quả là chịu chơi, ngủ đặc biệt ngon.
Thấy Thiên Phàm nổi giận, Tần Lạc lập tức giơ tay: "Em biết rồi, em sẽ truyền đạt lại chính xác cho đôi uyên ương nghe ạ!"
Thiên Phàm: "..."
Tuy năm thứ nhất chưa phân chuyên ngành, nhưng lại dựa theo điểm thi tháng để chia lớp, hàng tháng sẽ xếp lớp căn cứ vào thành tích.
Thành tích kém sẽ bị chuyển tới lớp kém hơn, chuyên môn của thầy cô cũng yếu đi, rất dễ rơi vào vòng luẩn quẩn.
Bước sang năm thứ hai nếu thành tích không đạt tiêu chuẩn, thì thậm chí còn không được phép chọn chuyên ngành mình yêu thích.
Một câu nói đơn giản của Thiên Phàm khiến cả lớp tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, ngay cả Lục Minh và Trương Nghị cũng dừng mọi việc, vùi đầu huấn luyện.
Ngoại trừ Dung Thời và Tống Du.
Tan học ngày thứ sáu, Dung Thời đến khoa mầm non đón Miên Miên.
Lúc hắn tới cổng trường thì rất nhiều phụ huynh đã đứng chờ ở đó, đảo tầm mắt có thể trông thấy vài thầy giáo trong trường quân đội.
"Ơ, Dung Thời? Sao em lại đến đây?" Omega đứng bên cạnh hắn hỏi.
Dung Thời nhìn sang, hắn nhớ mang máng đây là thầy giáo dạy chính trị năm thứ hai: "Em tới đón em trai ạ."
"Em trai em học ở đây à?"
"Quả là anh trai tốt, hai anh em kém nhau bao nhiêu tuổi thế?"
"Có phải "con riêng" trên diễn đàn lần đó không? Trông cậu bé thật đáng yêu! Tên là gì ấy nhỉ?"
Cổng trường chưa mở, Dung Thời đã bị một đám phụ huynh vây quanh, dồn dập hỏi chuyện.
Một phút sau hắn im lặng, quyết định từ bỏ.
Chuông tan học vang lên, toàn bộ phụ huynh đồng loạt nhìn về phía cổng trường, mắt không chớp, sợ bỏ lỡ nhóc con nhà mình.
Dung Thời xoa thái dương phát đau, cũng dáo dác ngó nghiêng.
Chẳng bao lâu sau, bọn nhóc con đồng loạt chạy ào ra từ các dãy phòng học, lít nhít hệt đám vịt con ùa khỏi chuồng.
Trông thấy phụ huynh xung quanh đều tìm được nhóc con nhà mình, Dung Thời hoa mắt.
Sao nhóc nào cũng giống nhau thế này?
Hắn giả vờ bình tĩnh, nỗ lực quan sát bằng khả năng cao nhất, sợ Miên Miên cũng hoa mắt mà chạy theo người khác.
Chờ tới khi phần lớn rời đi hắn mới xác định, Miên Miên chưa chạy ra.
Hắn đi về phía dãy nhà dành cho lớp mẫu giáo bé, lúc bước ngang qua thảm cỏ thì phát hiện có một hạt đậu nhỏ đáng ngờ đứng nép trong góc tường, lén nhìn phòng chỗ Miên Miên học.
Dung Thời bước qua, vỗ vỗ bả vai hạt đậu nhỏ.
Đậu nhỏ hất tay hắn ra, không chịu quay đầu lại: "Chờ một chút."
Hắn lại vỗ vỗ.
Đậu nhỏ mất kiên nhẫn: "Tớ đã bảo chờ một chút mà, lát nữa thôi!"
Dung Thời: "Nhóc đang nhìn lén ai?"
Hạt đậu nhỏ sợ tới mức đôi má run lên, cậu bé chậm rãi quay đầu thì thấy trước mắt xuất hiện hai cái đùi.
Lại run rẩy ngẩng đầu rồi kinh ngạc.
Một ngọn núi cao thật cao.
Dung Thời chưa kịp nói chuyện, âm thanh 01 vang lên.
【Tống Dương, Alpha, nhũ danh Coca, chuyên gia vũ khí xuất sắc nhất Đế Quốc trăm năm khó gặp một lần, sinh ra trong gia đình đại quý tộc, người thừa kế Cố thị - tập đoàn thương nghiệp súng ống đạn dược lớn nhất Đế Quốc, sau này được ngài nhận làm học trò.】
【Áu áu áu áu!!! Là ba!!! 】
Dung Thời: "..."
Bánh bao sữa này sẽ lớn lên và trở thành học trò chơi máy móc của hắn đây á?
Mới sớm mười mấy năm, sao giống loài cũng thay đổi rồi?
01 lặng lẽ rời vòng tay, biến thành quả bóng cao su nhỏ, hớn hở lăn đến cọ cọ lên chân Coca.
【Ba!!! Nhớ muốn chết con, hu hu hu... con cứ tưởng sẽ không được gặp lại...】
Coca nhìn quả bóng lăn tới, giơ chân sút nó văng ra xa theo phản xạ có điều kiện: "Bóng ở đâu ra thế này?"
01 đập vào thân cây, lăn trúng bụi cỏ, chết lặng.
Dung Thời: "..." Ai bảo mày la liếm.
"Anh?"
Nghe tiếng gọi, Dung Thời nhìn về phía lớp mẫu giáo, Miên Miên khoác cặp sách đi ra.
"Anh là anh trai của Miên Miên hả?"
Học trò ngốc vừa rồi còn cảnh giác bỗng đôi mắt sáng ngời, nhón chân mười phần nỗ lực giới thiệu bản thân: "Em là Coca, bạn cùng phòng với Miên Miên, anh cứ yên tâm đem bạn ấy giao (gả) cho em ạ!"
Dung Thời: "..." Nằm mơ, thằng nhóc thúi.
Miên Miên đi tới: "Coca, anh họ của bạn chưa tới đón bạn về sao?"
Coca bĩu môi: "Còn lâu anh ấy mới tới đúng giờ."
"Lại nói xấu sau lưng anh mày cái gì đấy?"
Nghe tiếng, Dung Thời quay đầu nhìn, quả nhiên là Tống Du.
Tống Du ngạc nhiên: "Trùng hợp nhỉ?"
Dung Thời: "Thế giới thật nhỏ bé."
Coca: "Anh, anh biết anh trai Miên Miên à?"
Miên Miên: "Anh Du, hóa ra anh là anh của Coca ư?"
Quá đẹp, biết nhau cả, không cần phải giới thiệu.
Dung Thời một tay cầm cặp sách của Miên Miên, một tay bế cậu bé lên, khẽ hỏi: "Bạn ấy có bắt nạt em không?"
Miên Miên ngoan ngoãn lắc đầu.
Tống Du xỏ tay vào túi định đi trước thì bị Coca kéo ống quần.
"Em cũng muốn bế!"
Tống Du khom lưng kẹp nhóc vào cánh tay, cắp đi hệt con lợn con.
Coca giãy giụa cả tay chân: "Em muốn giống Miên Miên cơ!"
Tống Du: "Không chịu thì tự đi."
Tứ chi Coca buông thõng xuống mặt đất, cậu ủ rũ nói thầm: "Kiểu này thì kiểu này vậy, đàn ông con trai co được duỗi được."
Tống Du vô tình trào phúng: "Đi đường còn đòi bế thì tính là đàn ông con trai cái nỗi gì?"
Coca: "..."
Dung Thời liếc mắt nhìn cậu học trò ngốc héo như quả dưa muối, hơi bất ngờ.
Nhóc con này cũng thuộc dòng dõi hoàng gia.
Trên đường trở về, hai người một ôm một cắp bé con, tỉ lệ người quay đầu nhìn theo đạt 100%.
Không quá giờ cơm chiều đã chễm chệ trên đầu trang chủ diễn đàn.
"Mới được một tuần đã sinh hai đứa! Nhân tính mất rồi hay đạo đức bị chôn vùi thế!"
"Thời điểm người ta đang chuẩn bị cho kỳ thi hàng tháng thì có người lại sinh đứa thứ hai [Nằm bẹp]"
"A a a a a... tôi chết đây! Đứa thứ hai cũng đáng yêu quá vậy!"
"Quả nhiên đứa đầu tiên chăm như sách, đứa thứ hai nuôi như lợn, từ tư thế ôm là có thể nhìn ra [Đầu chó]"
Hai người tự biết bản thân mình nổi tiếng tới mức nào, nếu mang hai bé con tới nhà ăn thì khả năng bọn nhóc sẽ bị dọa.
Dung Thời bế Miên Miên về ký túc, Tống Du ung dung bám theo.
Dung Thời: "Cậu vào đây làm gì?"
Tống Du: "Ăn cơm."
Dung Thời: "Tôi không chuẩn bị phần của cậu."
Tống Du: "Anh cần nguyên liệu nấu ăn gì, tôi mua."
Miên Miên đứng bên chân Dung Thời, giật nhẹ ống quần hắn: "Anh, để anh Du và Coca ở lại ăn cùng đi, họ không có cơm ăn, thật đáng thương."
Coca cực kỳ lanh lợi, giật nhẹ ống quần khác: "Anh hai, chúng ta đáng thương quá."
Dung Thời: "..."
"Vậy làm phiền rồi." Tống Du bế Miên Miên, dẫn Coca ngồi xuống sô pha xem TV, một lớn hai nhỏ chuẩn bị xong tư thế chờ cơm.
Dung Thời: "..."
Năm phút sau, Dung Thời bưng một đĩa lớn salad trái cây tới.
Hai nhóc con hoan hô, cùng nhau ăn.
Tống Du: "Cảm ơn đã chiêu đãi."
Cậu nhón một miếng dâu tây nhưng chưa kịp bỏ vào miệng đã bị Dung Thời cướp mất.
Hắn kéo cậu xuống bếp: "Đó là cho bọn nhóc, còn cậu vào đây hỗ trợ."
Tống Du: "..."
Có hai bé con nên Dung Thời làm đồ ăn tương đối thanh đạm.
Ăn no xong, Tống Du tính ung dung rời đi thì lại bị tóm vào rửa bát.
Vì ăn ké một bữa mà vứt sạch tôn nghiêm.
Cậu cuốn ống tay áo lau đĩa, nhếch mép: "Sớm hay muộn anh cũng phải hối hận vì dám sai khiến tôi."
Dung Thời đưa cái đĩa đầy bọt khác cho cậu: "Lau khô một chút."
Tống Du: "..."
Thu dọn xong, còn chưa ra khỏi bếp, thiết bị đầu cuối của Tống Du vang lên, cậu nhấp nhẹ rồi nhìn thoáng qua, sắc mặt khẽ đổi.
Dung Thời trông thấy, bèn hỏi thử: "Có phải báo cáo phân tích thành phần dược phẩm không?"
Thấy hắn để ý, Tống Du lười biếng cười: "Đúng thế, muốn biết hả?"
Dung Thời: "..."
Dung Thời: "Một bữa cơm trao đổi thông tin, cậu không cảm thấy rất hời sao?"
"Cơm tôi tự nấu, bát tôi cũng tự rửa." Tống Du cười nhạo: "Muốn xem kết quả kiểm tra ấy à? Van xin tôi đi."
Dung Thời: "..."
Tống Du dầu muối không ăn, sắp ôm bé con bỏ của chạy lấy người.
Dung Thời ngăn cậu lại, bất đắc dĩ tung đòn chí mạng.
"Trao đổi thông tin, tôi dạy cậu cách hẹn hò cùng Omega."
Bước chân Tống Du khựng lại, tay kẹp Coca quay đầu nhìn, ánh mắt nghi ngờ đánh giá hắn: "Anh á? Thật không?"
Dung Thời chẳng hề chột dạ, gật đầu: "Thật chứ."
Mười phút sau, hai bé con ngồi làm bài tập trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh.
Dung Thời và Tống Du ngồi trước quầy bar xem xét báo cáo phân tích thành phần một đống dược phẩm.
Những lọ thuốc bị Dung Thời đập nát không thể kiểm tra, nhưng H506 vẫn được bảo tồn, đúng là chất dẫn dụ mô phỏng.
Tuy nhiên thứ Dung Thời để ý là báo cáo của khu dược phẩm.
Hắn tìm tòi mấy trăm cửa sổ ảo, lật xem tới cái cuối cùng, đáy lòng thầm than một tiếng.
Báo cáo thành phần dược phẩm này giống hệt thuốc của Miên Miên.
"Báo cáo này không nằm trong phòng thí nghiệm kia đâu."
Không đợi Dung Thời ngẫm nghĩ, Tống Du kéo báo cáo qua phía mình.
Dung Thời lẳng lặng hỏi: "Không phải phòng thí nghiệm kia vậy thì ở đâu ra?"
Tống Du: "Một người bạn bảo tôi điều tra."
Dung Thời âm thầm siết chặt tay: "Bạn ư?"
Thấy hắn cứ hỏi, Tống Du bèn nhìn sang: "Đúng vậy, làm sao thế?"
Nhận ra đáy mắt cậu cảnh giác, Dung Thời biết mình thắc mắc quá nhiều.
Nâng cốc nước lên, giọng điệu hắn bình tĩnh: "Kỳ lạ ở chỗ với tính cách của cậu thế mà vẫn có bạn bè."
Tai nghe thấy tiếng Tống Du cười khẩy.
"Hai ta giống nhau mà, tuy nói không có bạn bè, nhưng tôi vẫn có Omega mình thích chứ."
Động tác uống nước của Dung Thời đột ngột khựng lại...