Bà Xã Là Alpha Hàng Đầu Thì Phải Làm Sao Bây Giờ?
Chương 164
"Chào các bạn, tôi là Dung Thời."
Một câu hấp dẫn sự chú ý, người trong phòng học đang ồn ào tức khắc nín bặt.
Dung Thời mắt nhìn thẳng, giọng trầm ấm, từ tốn.
"Như các bạn thấy, hiện tại tôi đang ở tiền tuyến."
Wow!
Phòng học vang tiếng xuýt xoa.
Không phải chủ tịch đến tinh cầu Đế Đô giao lưu sao?
Quả nhiên tinh cầu Đế Đô đã xảy ra chuyện!
Người đầu óc nhạy bén tức khắc đoán ra tám chín phần khúc mắc.
Dung Thời: "Tôi nghĩ các bạn đều biết tình hình của tinh cầu Học Phủ rồi, việc điều động quân đồn trú và cứu viện cần thời gian, nếu chúng ta giữ vững trong 24 giờ mấu chốt, thì có thể giảm bớt thương vong đến 90% trở lên."
Sinh viên cảm thấy trái tim mình rung động, họ bắt đầu mong chờ trong vô thức.
Lẽ nào chủ tịch nói có thể...?
Tựa như nghe được tiếng lòng của họ, Dung Thời tiếp tục: "Phần lớn chúng ta đều không phải quân nhân chính thức, nhưng thời điểm đặc biệt, vẫn có thể đóng góp chút công sức vì đất nước. Tôi muốn kêu gọi khoảng một trăm người, tình nguyện cùng tôi xuất chinh. Trong vòng mười phút các bạn hãy tập hợp tại hội trường số 1 khu huấn luyện."
Video thông báo chỉ ngắn ngủi mấy câu, sau khi màn hình ảo tắt, trong phòng học, mọi người vẫn yên lặng thật lâu.
Bỗng có sinh viên đứng dậy bước nhanh ra ngoài.
"Đứng lại!" Thầy giáo trên bục giảng gọi: "Em định đi đâu?"
Sinh viên: "Tới hội trường số 1! Em muốn theo chủ tịch xuất chinh!"
Có một thì có hai, sinh viên trong lớp lục tục đứng dậy.
"Chúng em cũng muốn theo chủ tịch xuất chinh!"
Thầy giáo nhìn lướt qua toàn bộ, sắc mặt nghiêm túc: "Đây không phải diễn tập, các em hiểu rõ xuất chinh đại biểu cho điều gì không?"
Sinh viên đứng ở cửa xoay mình, thực hiện động tác chào quân đội với thầy: "Trong cuộc đối đầu với kẻ địch mạnh mà có thể yên tâm ẩn núp thì em không xứng đáng trở thành chiến sĩ!"
Thầy giáo nhìn những sinh viên còn lại: "Các em cũng nghĩ như vậy sao?"
Tất cả đồng loạt giậm chân chào: "Vâng!"
Thầy giáo hít một hơi thật sâu: "Xếp hàng, xuất phát!"
Tắt video xong, Dung Thời mới nhớ ra, đây không phải cuộc điều động nội bộ quân đoàn mà một mình hắn có thể quyết định.
Tuy nắm quyền chủ tịch, nhưng vẫn phải xin phép nhà trường.
Nghĩ tới chuyện Thiên Phàm là hiệu trưởng tạm thời, hắn hơi đau đầu, lập tức bấm số liên lạc.
Vừa kết nối đã bị mắng xối xả.
"Thằng nhóc thối! Sao trước lúc thông báo không nói với tôi một tiếng?"
Dung Thời mặt gỗ, hơi chột dạ: "Em tưởng thầy nhất định sẽ ủng hộ..."
"Ủng hộ cái rắm!" Thiên Phàm giận sôi máu: "Sớm hay muộn tôi cũng bị cậu làm cho tức chết!"
Dung Thời: "...Vậy để em rút lại thông báo..."
Thiên Phàm: "Thôi khỏi, chờ cậu tới rồi nói!"
Màn hình tối thui, ông đã ngắt máy.
Dung Thời: "..."
Tranh thủ nửa tiếng 01 đùa giỡn với kẻ địch, Dung Thời cho cấp dưới liên lạc đề nghị quân đồn trú nhường đường, đồng thời bảo trường học mở đường hầm kết nối.
Đến hội trường số 1, AI phát hiện quyền chủ tịch của Dung Thời, cửa tự động mở ra.
Hội trường rộng lớn chật cứng bởi mười vạn sinh viên, ai cũng nghiêm túc xếp hàng chờ đợi.
"Chủ tịch."
Đám Trần Thần Lưu Hoành bước nhanh tới.
Trần Thần: "Chuyện náo nhiệt thế này sao có thể vắng chúng tôi?"
Lưu Hoành ồm ồm: "Nhanh lên, còn đập chết lũ con cháu kia!"
Hồ Phong: "Thêm tôi nữa."
Dung Thời nhìn bọn họ, lại nhìn đội ngũ hầu như không thấy điểm cuối, ý chí chiến đấu trong lòng vốn mờ nhạt lại bắt đầu nhen nhóm.
Quân đội mục ruỗng chia bè kéo cánh nhiều năm trời, thế lực các phe phái lớn mạnh, hoàng thất nỗ lực bao nhiêu lâu vẫn không cải thiện được tình hình.
Cộng thêm kết cục bi thảm ở kiếp trước khiến Dung Thời thất vọng tột cùng với quân đội.
Nhưng hiện giờ xem ra, đâu phải hoàn toàn vô vọng.
Thành viên Hội sinh viên lần lượt chạy tới.
Thấy Dung Thời nhìn sang, Ngô Hàm do dự: "Phó chủ tịch hắn..."
"Còn nhắc tới nó làm gì?" Lưu Hoành nóng tính, vừa thấy nói đến Lục Minh liền nổi giận: "Nó đã theo quân nổi loạn rồi!"
Đế Quốc không quy định tội liên đới, cho dù cha tạo phản, chỉ cần con không tham gia sẽ không bị xử phạt.
Nhưng trước khi quân nổi loạn đến, Lục Minh đột nhiên biến mất.
Đối với chuyện này, Dung Thời chẳng thấy bất ngờ.
Kiếp trước, Lục Minh và cha hắn - Lục Hữu Khải đều kiên định đứng về phe đại vương tử.
Trần Thần: "Không chỉ có hắn, mà còn rất nhiều người bỏ trốn cùng với hắn vào hai ngày trước."
"Đó không phải việc của chúng ta." Dung Thời lạnh nhạt nói: "Hãy giải quyết chuyện trước mắt đã."
Hắn nhìn thấy Thiên Phàm trong đám đông, bèn qua đón.
Thiên Phàm cau mày, chưa kịp trút giận đã thấy Dung Thời giậm chân chào.
Dung Thời: "Cảm ơn thầy đã ủng hộ."
Thiên Phàm: "Tôi chưa nói gì cơ mà, sao cậu biết tôi ủng hộ?"
Dung Thời: "Những sinh viên này chính là câu trả lời của thầy."
Tính giả vờ nổi nóng cũng không xong, Thiên Phàm vừa tức giận vừa buồn cười, ông chắp tay sau lưng bước lên bục cùng với hắn, nhân tiện nói đùa: "Vất vả lắm tôi mới leo lên được vị trí hiệu trưởng đấy, thằng nhóc cậu đừng có phá đám."
Dung Thời khẽ cười: "Không ai đoạt nổi vị trí hiệu trưởng của thầy."
【01: Ông chủ, đã bắt cóc toàn bộ AI chiến hạm cỡ nhỏ.】
Nghe nó nhắc nhở, Dung Thời quay mặt về phía mọi người, giọng nói xuyên qua loa phát thanh truyền tới mọi ngóc ngách trong hội trường.
"Các bạn có tình nguyện theo tôi xuất chinh không?"
Tất cả sinh viên giậm chân, lưng thẳng tắp, thực hiện động tác chào.
"Có!"
-
Tới khi Lâm Nhạc, Lục Hữu Khải và sĩ quan chỉ huy lần lượt phát hiện mình bị lừa thì nổi trận lôi đình.
"Đánh cho tôi!"
Ngắn ngủi chưa đầy hai mươi phút, lồng phòng hộ bị bắn thủng lỗ chỗ.
Số lượng lớn máy bay chiến đấu và cơ giáp thừa dịp xông vào, mặc cho quân đồn trú ngăn cản, không ít tên vẫn chọc thủng tầng phòng ngự, đáp xuống mặt đất.
Cùng lúc, trên mạng internet, Lâm Quyền nhìn dư luận nghiêng về một phía, cực kỳ hài lòng.
Hầu như tất cả mọi người đều tin rằng chính nhị vương tử Tống Du tạo phản, còn ông ta đại diện cho quân đội thanh trừng những kẻ nổi loạn.
Mọi hành động đều diễn ra vô cùng thuận lợi, tuy đi trước rất nhiều năm, nhưng kế hoạch thực hiện bao nhiêu lâu không hề uổng phí.
Bầy tôm ươn cá thối của Thiên Lí và Tần Trì căn bản không phải đối thủ của ông ta.
Lâm Quyền sai phụ tá: "Bảo đội lục chiến mau tìm Kỷ Minh mang về đây, hãy chuẩn bị sẵn sàng, tôi muốn phát trực tuyến trên toàn bộ mạng lưới."
Tống Du có thể tạo dư luận bằng cách phát trực tuyến thì ông ta cũng có thể.
Phụ tá: "Vâng!"
Ông ta mặc bộ quân phục trang trọng nhất, cài tất cả huân chương lên ngực, nhìn camera tự tin nói: "Hỡi con dân Đế Quốc, tôi chính là tổng tư lệnh Lâm Quyền, đừng hoảng sợ vì nguy cơ trước mắt, quân nổi loạn đã bị quân ta khống chế hoàn toàn, kẻ tạo phản nhị vương tử đã bị bắt giữ, sẽ không gây ra bất kỳ mối đe dọa nào cho Đế Quốc..."
Cha con Lục gia đứng trong khoang chỉ huy quân đoàn 9, xem Lâm Quyền phát trực tuyến.
Cho rằng Dung Thời chọn sai phe, sắp thất bại, thậm chí còn phải ngồi tù, Lục Minh âm thầm sảng khoái.
Hắn vào phần bình luận, xem có ai mắng chửi Dung Thời hay không.
Nhưng hắn vừa nhìn thoáng qua, đồng tử co lại, toàn thân khó chịu.
Phần bình luận...
"Thật đúng là vừa ăn cướp vừa la làng, bày trò hề, mau cút đi!"
"Thời buổi này giặc giã cũng dám livestream? Cười ẻ."
"Đúng đúng, quân nổi loạn đã bị khống chế hoàn toàn, chính là lão đấy, giặc Lâm à."
"Bây giờ cả Đế Quốc đều biết ông làm phản rồi, thức thời thì mau vẫy cờ đầu hàng đi, chưa từng thấy ai ngu xuẩn như vậy."
"Nhị vương tử: Người ngồi trong nhà, nồi từ trên trời rớt xuống, chả dại gì mà cõng. [cười nhạt]"
"Một bó tuổi rồi, về quê làm vườn dưỡng lão không thơm sao?"
Lục Minh hệt như bị sét đánh ngang tai, nhịp tim tăng tốc, cơn khủng hoảng không biết từ đâu ập xuống khiến đầu ngón tay hắn run rẩy.
Hắn nhanh chóng lướt xuống, phát hiện bình luận nghiêng về một phía, toàn bộ đều công kích bọn họ.
Không ổn!
Không ổn chút nào!
Cảnh báo giả của AI chiến hạm đột ngột hiện lên trước mắt, chẳng biết Lục Minh nghĩ tới điều gì, hắn mở bừa một trang mạng xã hội, khi nhìn thấy hình ảnh phát trực tuyến trên cùng, thì giống như đầu bị đập một nhát búa, hoàn toàn ngây ngốc.
Hình ảnh là cảnh Lâm Quyền đang phát trực tuyến.
Tần Lạc vẫn còn livestream, camera nhắm thẳng vào màn hình ảo phóng đại nằm chính giữa khoang chỉ huy, bên trên là Lâm Quyền đang phát trực tuyến.
Cái gì thế này? Không phải livestream của nó đã bị chặn rồi sao?
Lục Minh chưa kịp hiểu ra thì nghe Tần Lạc nói.
"Lão Lâm này tự tin thật đấy, còn định quẳng nồi cho nhị điện hạ cõng, chậc chậc... Mọi người cứ xem cho vui thôi, đừng lên livestream mắng lão nhé. Tôi chỉ sợ già cả rồi trái tim thủy tinh, bị mắng mỏ sẽ trầm cảm mất."
Phần bình luận...
"Không biết xấu hổ!"
"Nhìn thấy quân giặc ngu xuẩn như vậy, rốt cuộc tôi có thể yên tâm ngủ rồi."
"Quân giặc cần tìm một lập trình viên giỏi hơn, thế quái nào chưa đánh đã thua rồi."
"Trình độ công nghệ bên ta vượt đối thủ hẳn một thời đại, chúng bị đùa giỡn tới mức xoay mòng mòng."
"Rõ ràng chiến tranh đã bắt đầu, tại sao tao vẫn có thể ngồi trên giường và cười như một thằng ngốc thế nhỉ?"
"Họ còn chưa phát hiện mạng internet của mình bị hack sao? Lo lắng cho họ quá đê~"
"Sao lại thế?" Lục Hữu Khải đứng bên cũng nhận ra, sắc mặt thay đổi hẳn.
Lục Minh không rảnh để ý tới ông ta, nhập từ khóa về chủ đề liên quan trên nền tảng tìm kiếm.
Kéo xuống xem, cả hai choáng váng.
Những phát biểu chống lại bọn chúng đâu rồi?
Những lời mắng mỏ nhị vương tử đâu rồi?
Vì sao tất cả đều chửi rủa họ?
Lục Minh không tin có quỷ, liên tiếp mở vài nền tảng xã hội, bất kể nền tảng nào, hướng gió đều nhất quán.
Không một ai ủng hộ họ.
Ngay cả cuộc chiến dư luận mà Lâm Quyền nhắc tới cũng chả thấy dù chỉ là cái bóng, sự thật hoàn toàn trái ngược!
"Mạng internet của chúng ta có vấn đề." Lục Minh sắc mặt xám xịt, ngồi phịch xuống ghế: "Giả dối, tất cả những thứ trước đó đều là giả dối."
Lục Hữu Khải trợn mắt thất thần hồi lâu, ấp úng tự hỏi: "Không thể nào... Tại sao người của chúng ta không phát hiện ra mạng internet có vấn đề?"
Thắc mắc xong, ông ta chợt nhớ lúc nãy AI chiến hạm liên tục phát cảnh báo sai lầm, một cơn ớn lạnh bỗng chạy dọc sống lưng.
Lâm Quyền tự tin học thuộc mấy ngàn chữ, thấy phụ tá không ngừng ra hiệu cho mình thì bất mãn, mất một lúc ông ta mới tìm được nút click mở phần bình luận.
Khoảnh khắc nhìn thấy, máu dâng lên khắp cơ thể, mặt mày xây xẩm từng đợt.
Ai cơ? Họ nói ai tạo phản?
Như để ông ta hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, màn hình phát trực tuyến bỗng chuyển đổi sang khoang chỉ huy khác.
Từ màn hình ảo phóng đại, camera quay sang ghế chỉ huy, hình ảnh Tống Du nở nụ cười xuất hiện.
"Lão Lâm, cả bó tuổi rồi vẫn thích livestream."
Lâm Quyền đứng bật dậy, mắt mũi tối sầm ngã trở lại.
"Mày... sao mày lại ở đây?"
Tống Du chân dài bắt chéo, chống cằm, lười biếng nhìn: "Tôi không ở đây thì ở đâu?"
Tai Lâm Quyền ù đi.
Cuối cùng ông ta cũng nhận ra mọi việc không ổn.
Ông ta tối sầm mặt, lạnh lùng quát: "Phản bội đất nước chẳng có kết cục tốt đẹp đâu, tôi khuyên cậu hãy đầu hàng ngay lập tức!"
Tống Du cứ như nghe thấy điều gì đó thật nực cười, không khỏi cười khanh khách.
"Khả năng diễn xuất chưa đạt yêu cầu."
Lâm Quyền nghiến răng nghiến lợi: "Cậu bắt cóc vương hậu và đại vương tử, hãm hại bệ hạ với ý đồ mưu phản, tôi tuyệt đối không..."
"Phụ vương, ông ta bảo con hãm hại ngài kìa." Tống Du quay đầu nhìn sang bên cạnh.
Camera chuyển hướng, quốc vương xuất hiện trên màn hình.
Tống Chinh lạnh lùng nhìn Lâm Quyền: "Ông có điều gì muốn nói với tôi?"
Lâm Quyền trợn to mắt, chẳng dám tin.
Không thể nào? Chẳng phải Tống Chinh bị Kỷ Linh khống chế hiện giờ vẫn chưa tỉnh lại sao?
Tống Du không để Tống Chinh xuất hiện nhiều, ngón tay mảnh khảnh khẽ nâng, camera quay trở lại.
Cậu nghịch chiếc nhẫn trên ngón áp út, thản nhiên cười: "Chưa hiểu rõ tình hình hả? Vậy để tôi cho ông xem vài thứ."
Tống Du búng tay, trên màn hình xuất hiện mấy cửa sổ nhỏ.
Hình ảnh thứ nhất là các học giả, siêu sao hàng đầu và vận động viên nổi tiếng bị khống chế không ngừng lăn lộn.
Họ là lực lượng chính phát động cuộc chiến dư luận.
Hình ảnh thứ hai là Kỷ Linh và Tống Kha trong phòng giam.
Hình ảnh thứ ba là căn cứ dưới đáy biển V99 chòm Tiên Nữ, toàn bộ nhân viên và quản lý đã bị bắt giữ.
Hình ảnh thứ tư là lực lượng hùng hậu đóng quân tại tinh cầu Tuyết và Omega chờ được cải tạo tay đeo xiềng xích, từng người lần lượt bước ra khỏi lối đi dưới lòng đất.
Lâm Quyền càng xem càng khiếp sợ.
Không thể nào!
Sao chúng hành động nhanh như vậy? Chúng lấy đâu ra thời gian?
"Tôi cho ông mười phút để rút lui toàn bộ lực lượng rồi mang theo người của ông đến tinh cầu Đế Đô nhận tội, tôi sẽ cân nhắc tha cho gia đình bọn họ, bằng không..." Ánh mắt Tống Du lạnh lẽo: "Đành phải phiền họ tới làm hàng xóm với thể biến dị cấp năm."
Lời này khiến những kẻ tạo phản run lên.
Nhị vương tử muốn đưa gia đình họ đến khu nguy hiểm cấp năm? Vậy khác nào tàn sát?
Phụ tá bên cạnh Lâm Quyền mất bình tĩnh, cướp lời trước khi thủ trưởng mình kịp lên tiếng.
"Pháp luật Đế Quốc không quy định tội liên đới, ngài không có quyền làm thế!"
"Đúng vậy, nhưng tội phản quốc là ngoại lệ." Tống Du thản nhiên, không hề chột dạ: "Quy định này vừa được tôi bổ sung."
Phụ tá: "Quy định không phù hợp nguyên tắc cơ bản về nhân quyền..."
"Nhân quyền?" Tống Du cười nhạo: "Nã súng vào đồng bào thì đến súc sinh cũng chẳng bằng, các người lấy đâu ra nhân quyền?"
Phụ tá đối mắt với cậu, bị sự sắc bén trong đó dọa lùi lại nửa bước, suýt ngã khỏi bậc thang ngay dưới ghế chỉ huy.
Tống Du nhìn Lâm Quyền: "Ông còn tám phút, quá thời hạn không chờ."
Dứt lời, màn hình phát trực tuyến trước mặt Lâm Quyền lại chuyển về chính bản thân ông ta.
Nhìn gương mặt xám xịt thảm hại, trong đầu Lâm Quyền không ngừng hiện lên bốn chữ - chẳng thể cứu vãn.
Rõ ràng nửa tiếng trước tất thảy đều tiến triển vô cùng thuận lợi, vì sao lại đột ngột sụp đổ?
Phần bình luận cả hai phòng phát trực tuyến đều bùng nổ.
"Cái... cái gì cơ? Mỹ nhân Tống là nhị vương tử á?"
"Đậu má! Gã Alpha khốn nạn dính vào vụ bê bối kia thế mà là đại vương tử, tao muốn ói!"
"A a a a a ta trời đất ơi! Tống Du đáp ứng tất cả trí tưởng tượng tốt đẹp của tôi về một vị vương tử! Thần tiên vương tử!"
"Áu áu áu áu áu thế chẳng phải chủ tịch của chúng ta là vương phi hay sao?"
"Wow! Tao đã chèo thuyền một CP vương tử, tao đâm đầu vào chăn bông tự tử đây!"
"Chó Lâm, ta ra lệnh cho nhà ngươi hãy đầu hàng ngay lập tức, đừng ngăn cản chúng ta chèo thuyền!"
-
"Không xong!"
Người bên dưới cuống quít chạy tới.
Lâm Quyền ngơ ngác quay đầu nhìn thì nghe đối phương vội vã báo cáo: "Đội lục chiến đụng độ kẻ địch đáng gờm, đã tổn thất một nửa!"
Lâm Quyền đập mạnh xuống tay vịn.
Một màn hình ảo giám sát được phóng đại, bên trên hiển thị tình hình dưới mặt đất.
Máy bay chiến đấu và cơ giáp xông vào qua lỗ hổng trên lồng phòng hộ, chưa đầy hai giây bị bắn nổ tan tành.
Lỗ hổng trên lồng phòng hộ ngày một rộng, mọi thứ bên dưới dần trở nên rõ ràng.
Lục Minh mở to mắt, lẩm bẩm: "Sao có thể..."
Một loạt máy bay chiến đấu từ phía học viện quân sự phóng tới, đội hình chặt chẽ, di chuyển theo từng tiểu đội. Sự phối hợp trong từng tiểu đội và giữa các tiểu đội vô cùng ăn ý, bảo đảm có thể đồng thời né tránh đòn tấn công của kẻ địch và phản kích bằng phương thức hữu hiệu nhất.
Trên mặt đất, xe bọc thép xếp thành hàng dài, xuất phát từ các cổng lớn Học viện, trên xe chở đủ loại pháo hạng nặng, phân phối đến từng khu phố, chi viện cho các điểm đóng quân.
Phía sau đội máy bay chiến đấu đông đảo, đội cơ giáp cũng xuất kích toàn bộ.
Tuy Học viện có kho vũ khí, nhưng không có nhiều cảnh vệ đến vậy!
Đây cũng là lý do vì sao họ không sợ kho vũ khí của Học viện.
Sinh viên trường quân sự là thế hệ tương lai của quân đội, trừ lúc cần thiết, sẽ không phải tham gia vào cuộc chiến như thế này.
Đó là thông lệ của Đế Quốc, cũng là điểm mấu chốt.
Nhưng hiện giờ, toàn bộ lại xuất kích!
Tại sao?
Tại sao lại hoàn toàn khác với những gì họ dự đoán?
"Không có đường lui." Lục Hữu Khải mặt mũi cau có: "Nếu bây giờ bỏ cuộc, tất cả sẽ kết thúc."
Lục Minh ánh mắt thay đổi, nghiến răng nói: "Con muốn xuất kích!"
Người có thể điều động toàn bộ trường quân đội ra trận chỉ có thể là Dung Thời, bởi mỗi Dung Thời mới có năng lực đó!
Nhất định phải đánh bại Dung Thời, hắn còn chưa thua đâu!
Tạm đảm nhiệm chức chỉ huy trên bục cao ở hội trường số 1, Dung Thời nhìn mấy chục màn hình ảo phóng đại, đưa ra từng chỉ thị một cách trật tự.
Phía sau lưng, Hồ Phong, Trần Mộ, Trần Thần đang bận rộn giúp hắn sắp xếp các hạng mục dữ liệu.
Một màn hình ảo nhảy ra, Lưu Hoành ngồi trong buồng lái cơ giáp, giọng ồm ồm: "Chủ tịch, có một tiểu đội máy bay đang đuổi theo oanh tạc chúng tôi nãy giờ, cậu mau nghĩ cách đi."
Trần Thần ngẩng đầu, chả nể nang cằn nhằn: "Bây giờ mày đang là đội phó đội cơ giáp đấy, đừng có gào tướng lên như thế được không?"
Lưu Hoành: "Không thèm nói chuyện với mày!"
Trong lúc họ đấu võ mồm, Dung Thời nhìn thấy tiểu đội máy bay mà hắn nói thông qua kết nối hình ảnh với cơ giáp.
Tiểu đội của Lưu Hoành nhận nhiệm vụ tấn công đội cơ giáp tiên phong của kẻ địch, nếu phải đối phó với cả máy bay và cơ giáp cùng lúc thì đúng là quá sức.
Dung Thời lướt khẽ lên màn hình ảo, ngón tay dừng trên một chiến hạm nhỏ nào đó.
"01, chuẩn bị."
【01: Đã nhận lệnh!】
Lưu Hoành chưa nghe rõ Dung Thời nói gì, chợt thấy một luồng sáng trắng từ trên bầu trời phóng xuống, hắn phản ứng mau chóng, dùng toàn lực rút lui.
Khoảnh khắc tiếp theo, luồng sáng trắng kia xuyên thủng tiểu đội máy bay, khiến chúng vỡ vụn trong nháy mắt.
"Đậu má!"
Hắn sợ hết hồn, một tiếng nói vang lên ngay bên tai.
Dung Thời mặt vô cảm, giọng lạnh nhạt: "Đã giải quyết."
Lưu Hoành: "...!!"
Dùng pháo trên chiến hạm kẻ địch oanh tạc máy bay chiến đấu của chúng, vừa hiểm vừa độc, tuyệt cú mèo!
Toàn bộ sinh viên quân sự xuất kích, nếu chỉ tính riêng về số lượng, đủ cạnh tranh với kẻ thù.
Nhưng sinh viên còn non nớt, thiếu kinh nghiệm chiến đấu, đại đa số chưa từng trải qua các cuộc chiến lớn.
Chỉ huy bọn họ còn khó hơn chỉ huy quân đoàn.
Thiên Phàm thấy Dung Thời chỉ dăm ba câu đã khiến mọi người hành động theo ý mình, lại lần nữa đổi mới cái nhìn về Dung Thời.
"Đứa nhỏ này trời sinh đã là một chỉ huy." Trịnh Hải chắp tay sau lưng, thở dài: "Tôi chẳng thấy cậu ấy có khuyết điểm nào, nhân tài như vậy, có lẽ cả trăm năm Đế Quốc cũng không đào tạo ra nổi một người."
"Tiểu Dung thật xuất sắc." Thiên Phàm ánh mắt vui mừng, giọng rất khẽ: "Tiểu Tống cũng không kém, hơn hai mươi năm trước còn có một người nữa, đáng tiếc..."
Trịnh Hải ngẩn ra: "Thầy muốn nói tới Dung..."
Mới nửa chừng, ông dừng lại.
Người kia nổi tiếng một thời gian, đáng tiếc lại xảy ra chuyện, để tránh anh ta phải chịu thêm những lời chỉ trích, giáo viên đều nhất trí không nhắc đến tên anh ta nữa.
"Dung Quang, sinh viên ưu tú nhất của tôi." Thiên Phàm nhìn bóng dáng Dung Thời, đáy mắt rưng rưng: "Thầy Trịnh à, tôi tin rằng ở nơi tăm tối nào đó vẫn có sự kế thừa huyết thống."
Dung Thời xem xét báo cáo từ những anh em ở quân đoàn 2 để phản hồi chính xác và kịp thời.
Từ lúc bắt đầu, hắn đã xác định rõ ràng vị trí của sinh viên.
Tiền tuyến có quân đồn trú chống cự, họ chỉ phụ trách chi viện phía sau và yểm hộ tấn công.
Tuy kỹ thuật chuyên môn và kinh nghiệm chiến đấu không cao, nhưng sinh viên trẻ tuổi, nhiệt huyết, dám nghĩ dám làm.
Dung Thời yêu cầu một trăm anh em trong quân đoàn 2 phân chia theo khả năng cá nhân của họ và phụ trách chỉ huy từng đội sinh viên. Trên cơ sở đó, hắn bao quát tình hình chung, đảm bảo tiến độ hành động của từng đội diễn ra suôn sẻ.
Chỉ cần chỉ huy đúng cách, mười vạn người này có thể phát huy sức mạnh không thể nào tưởng tượng.
Một màn hình ảo nhảy ra, đội trưởng đội cơ giáp Cừu Thiên Hạo xuất hiện.
"Chủ tịch, Lục Minh tới."
Dung Thời ngước mắt, nhìn lướt qua màn hình giám sát.
Lục Minh đang lái một chiếc cơ giáp và nã pháo vào đội sinh viên. Mẫu hắn điều khiển chính là Z_MAX999, cơ giáp có sức tấn công mạnh mẽ nhất trong thời điểm hiện tại, mệnh danh là kẻ hủy diệt.
Dung Thời híp mắt, nhìn hắn đẩy lùi một chiếc cơ giáp và truy đuổi nó.
"Hắn..."
Thiết bị đầu cuối bỗng rung lên, một cửa sổ ảo mở rộng trước mặt Dung Thời.
"Anh hai." Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Tống Du hơi nheo lại, cậu nhìn hắn mỉm cười: "Em rất nhớ anh."
Dung Thời: "..."
Sao trái tim hắn lại không ngừng nhảy nhót chỉ vì một câu nói của vợ mình ngay trong lúc đối đầu với kẻ địch mạnh?
Dung Thời cố gắng kiềm chế, mặt gỗ bảo: "Anh sẽ gọi lại cho em sau."
Tống Du: "Anh ghét bỏ em à?"
"Đâu có." Dung Thời nhìn lướt qua chiếc bát trong tay cậu, thuận miệng hỏi: "Đang ăn gì thế?"
Cậu mỉm cười đáp: "Cháo ba nấu, nghe nói rất bổ, ăn vào có thể một đêm chín lần."
Dung Thời: "............"
Giả vờ bản thân không tồn tại - Cừu Thiên Hạo: "............"
Tống Du nhìn màn hình giám sát, nụ cười bỗng phai nhạt: "Có kẻ leo đầu cưỡi cổ mà anh lại không muốn chỉnh đốn hắn là sao?"
Dung Thời: "..."
Cậu ấm ức: "Anh không thích cơ giáp Thỏ Thỏ em tặng anh chứ gì?"
Dung Thời: "............"
Ba phút sau, cửa sập trên kho vũ khí Học viện mở rộng, một chú thỏ cơ giáp mượt mà trắng nõn xông ra ngoài...
Một câu hấp dẫn sự chú ý, người trong phòng học đang ồn ào tức khắc nín bặt.
Dung Thời mắt nhìn thẳng, giọng trầm ấm, từ tốn.
"Như các bạn thấy, hiện tại tôi đang ở tiền tuyến."
Wow!
Phòng học vang tiếng xuýt xoa.
Không phải chủ tịch đến tinh cầu Đế Đô giao lưu sao?
Quả nhiên tinh cầu Đế Đô đã xảy ra chuyện!
Người đầu óc nhạy bén tức khắc đoán ra tám chín phần khúc mắc.
Dung Thời: "Tôi nghĩ các bạn đều biết tình hình của tinh cầu Học Phủ rồi, việc điều động quân đồn trú và cứu viện cần thời gian, nếu chúng ta giữ vững trong 24 giờ mấu chốt, thì có thể giảm bớt thương vong đến 90% trở lên."
Sinh viên cảm thấy trái tim mình rung động, họ bắt đầu mong chờ trong vô thức.
Lẽ nào chủ tịch nói có thể...?
Tựa như nghe được tiếng lòng của họ, Dung Thời tiếp tục: "Phần lớn chúng ta đều không phải quân nhân chính thức, nhưng thời điểm đặc biệt, vẫn có thể đóng góp chút công sức vì đất nước. Tôi muốn kêu gọi khoảng một trăm người, tình nguyện cùng tôi xuất chinh. Trong vòng mười phút các bạn hãy tập hợp tại hội trường số 1 khu huấn luyện."
Video thông báo chỉ ngắn ngủi mấy câu, sau khi màn hình ảo tắt, trong phòng học, mọi người vẫn yên lặng thật lâu.
Bỗng có sinh viên đứng dậy bước nhanh ra ngoài.
"Đứng lại!" Thầy giáo trên bục giảng gọi: "Em định đi đâu?"
Sinh viên: "Tới hội trường số 1! Em muốn theo chủ tịch xuất chinh!"
Có một thì có hai, sinh viên trong lớp lục tục đứng dậy.
"Chúng em cũng muốn theo chủ tịch xuất chinh!"
Thầy giáo nhìn lướt qua toàn bộ, sắc mặt nghiêm túc: "Đây không phải diễn tập, các em hiểu rõ xuất chinh đại biểu cho điều gì không?"
Sinh viên đứng ở cửa xoay mình, thực hiện động tác chào quân đội với thầy: "Trong cuộc đối đầu với kẻ địch mạnh mà có thể yên tâm ẩn núp thì em không xứng đáng trở thành chiến sĩ!"
Thầy giáo nhìn những sinh viên còn lại: "Các em cũng nghĩ như vậy sao?"
Tất cả đồng loạt giậm chân chào: "Vâng!"
Thầy giáo hít một hơi thật sâu: "Xếp hàng, xuất phát!"
Tắt video xong, Dung Thời mới nhớ ra, đây không phải cuộc điều động nội bộ quân đoàn mà một mình hắn có thể quyết định.
Tuy nắm quyền chủ tịch, nhưng vẫn phải xin phép nhà trường.
Nghĩ tới chuyện Thiên Phàm là hiệu trưởng tạm thời, hắn hơi đau đầu, lập tức bấm số liên lạc.
Vừa kết nối đã bị mắng xối xả.
"Thằng nhóc thối! Sao trước lúc thông báo không nói với tôi một tiếng?"
Dung Thời mặt gỗ, hơi chột dạ: "Em tưởng thầy nhất định sẽ ủng hộ..."
"Ủng hộ cái rắm!" Thiên Phàm giận sôi máu: "Sớm hay muộn tôi cũng bị cậu làm cho tức chết!"
Dung Thời: "...Vậy để em rút lại thông báo..."
Thiên Phàm: "Thôi khỏi, chờ cậu tới rồi nói!"
Màn hình tối thui, ông đã ngắt máy.
Dung Thời: "..."
Tranh thủ nửa tiếng 01 đùa giỡn với kẻ địch, Dung Thời cho cấp dưới liên lạc đề nghị quân đồn trú nhường đường, đồng thời bảo trường học mở đường hầm kết nối.
Đến hội trường số 1, AI phát hiện quyền chủ tịch của Dung Thời, cửa tự động mở ra.
Hội trường rộng lớn chật cứng bởi mười vạn sinh viên, ai cũng nghiêm túc xếp hàng chờ đợi.
"Chủ tịch."
Đám Trần Thần Lưu Hoành bước nhanh tới.
Trần Thần: "Chuyện náo nhiệt thế này sao có thể vắng chúng tôi?"
Lưu Hoành ồm ồm: "Nhanh lên, còn đập chết lũ con cháu kia!"
Hồ Phong: "Thêm tôi nữa."
Dung Thời nhìn bọn họ, lại nhìn đội ngũ hầu như không thấy điểm cuối, ý chí chiến đấu trong lòng vốn mờ nhạt lại bắt đầu nhen nhóm.
Quân đội mục ruỗng chia bè kéo cánh nhiều năm trời, thế lực các phe phái lớn mạnh, hoàng thất nỗ lực bao nhiêu lâu vẫn không cải thiện được tình hình.
Cộng thêm kết cục bi thảm ở kiếp trước khiến Dung Thời thất vọng tột cùng với quân đội.
Nhưng hiện giờ xem ra, đâu phải hoàn toàn vô vọng.
Thành viên Hội sinh viên lần lượt chạy tới.
Thấy Dung Thời nhìn sang, Ngô Hàm do dự: "Phó chủ tịch hắn..."
"Còn nhắc tới nó làm gì?" Lưu Hoành nóng tính, vừa thấy nói đến Lục Minh liền nổi giận: "Nó đã theo quân nổi loạn rồi!"
Đế Quốc không quy định tội liên đới, cho dù cha tạo phản, chỉ cần con không tham gia sẽ không bị xử phạt.
Nhưng trước khi quân nổi loạn đến, Lục Minh đột nhiên biến mất.
Đối với chuyện này, Dung Thời chẳng thấy bất ngờ.
Kiếp trước, Lục Minh và cha hắn - Lục Hữu Khải đều kiên định đứng về phe đại vương tử.
Trần Thần: "Không chỉ có hắn, mà còn rất nhiều người bỏ trốn cùng với hắn vào hai ngày trước."
"Đó không phải việc của chúng ta." Dung Thời lạnh nhạt nói: "Hãy giải quyết chuyện trước mắt đã."
Hắn nhìn thấy Thiên Phàm trong đám đông, bèn qua đón.
Thiên Phàm cau mày, chưa kịp trút giận đã thấy Dung Thời giậm chân chào.
Dung Thời: "Cảm ơn thầy đã ủng hộ."
Thiên Phàm: "Tôi chưa nói gì cơ mà, sao cậu biết tôi ủng hộ?"
Dung Thời: "Những sinh viên này chính là câu trả lời của thầy."
Tính giả vờ nổi nóng cũng không xong, Thiên Phàm vừa tức giận vừa buồn cười, ông chắp tay sau lưng bước lên bục cùng với hắn, nhân tiện nói đùa: "Vất vả lắm tôi mới leo lên được vị trí hiệu trưởng đấy, thằng nhóc cậu đừng có phá đám."
Dung Thời khẽ cười: "Không ai đoạt nổi vị trí hiệu trưởng của thầy."
【01: Ông chủ, đã bắt cóc toàn bộ AI chiến hạm cỡ nhỏ.】
Nghe nó nhắc nhở, Dung Thời quay mặt về phía mọi người, giọng nói xuyên qua loa phát thanh truyền tới mọi ngóc ngách trong hội trường.
"Các bạn có tình nguyện theo tôi xuất chinh không?"
Tất cả sinh viên giậm chân, lưng thẳng tắp, thực hiện động tác chào.
"Có!"
-
Tới khi Lâm Nhạc, Lục Hữu Khải và sĩ quan chỉ huy lần lượt phát hiện mình bị lừa thì nổi trận lôi đình.
"Đánh cho tôi!"
Ngắn ngủi chưa đầy hai mươi phút, lồng phòng hộ bị bắn thủng lỗ chỗ.
Số lượng lớn máy bay chiến đấu và cơ giáp thừa dịp xông vào, mặc cho quân đồn trú ngăn cản, không ít tên vẫn chọc thủng tầng phòng ngự, đáp xuống mặt đất.
Cùng lúc, trên mạng internet, Lâm Quyền nhìn dư luận nghiêng về một phía, cực kỳ hài lòng.
Hầu như tất cả mọi người đều tin rằng chính nhị vương tử Tống Du tạo phản, còn ông ta đại diện cho quân đội thanh trừng những kẻ nổi loạn.
Mọi hành động đều diễn ra vô cùng thuận lợi, tuy đi trước rất nhiều năm, nhưng kế hoạch thực hiện bao nhiêu lâu không hề uổng phí.
Bầy tôm ươn cá thối của Thiên Lí và Tần Trì căn bản không phải đối thủ của ông ta.
Lâm Quyền sai phụ tá: "Bảo đội lục chiến mau tìm Kỷ Minh mang về đây, hãy chuẩn bị sẵn sàng, tôi muốn phát trực tuyến trên toàn bộ mạng lưới."
Tống Du có thể tạo dư luận bằng cách phát trực tuyến thì ông ta cũng có thể.
Phụ tá: "Vâng!"
Ông ta mặc bộ quân phục trang trọng nhất, cài tất cả huân chương lên ngực, nhìn camera tự tin nói: "Hỡi con dân Đế Quốc, tôi chính là tổng tư lệnh Lâm Quyền, đừng hoảng sợ vì nguy cơ trước mắt, quân nổi loạn đã bị quân ta khống chế hoàn toàn, kẻ tạo phản nhị vương tử đã bị bắt giữ, sẽ không gây ra bất kỳ mối đe dọa nào cho Đế Quốc..."
Cha con Lục gia đứng trong khoang chỉ huy quân đoàn 9, xem Lâm Quyền phát trực tuyến.
Cho rằng Dung Thời chọn sai phe, sắp thất bại, thậm chí còn phải ngồi tù, Lục Minh âm thầm sảng khoái.
Hắn vào phần bình luận, xem có ai mắng chửi Dung Thời hay không.
Nhưng hắn vừa nhìn thoáng qua, đồng tử co lại, toàn thân khó chịu.
Phần bình luận...
"Thật đúng là vừa ăn cướp vừa la làng, bày trò hề, mau cút đi!"
"Thời buổi này giặc giã cũng dám livestream? Cười ẻ."
"Đúng đúng, quân nổi loạn đã bị khống chế hoàn toàn, chính là lão đấy, giặc Lâm à."
"Bây giờ cả Đế Quốc đều biết ông làm phản rồi, thức thời thì mau vẫy cờ đầu hàng đi, chưa từng thấy ai ngu xuẩn như vậy."
"Nhị vương tử: Người ngồi trong nhà, nồi từ trên trời rớt xuống, chả dại gì mà cõng. [cười nhạt]"
"Một bó tuổi rồi, về quê làm vườn dưỡng lão không thơm sao?"
Lục Minh hệt như bị sét đánh ngang tai, nhịp tim tăng tốc, cơn khủng hoảng không biết từ đâu ập xuống khiến đầu ngón tay hắn run rẩy.
Hắn nhanh chóng lướt xuống, phát hiện bình luận nghiêng về một phía, toàn bộ đều công kích bọn họ.
Không ổn!
Không ổn chút nào!
Cảnh báo giả của AI chiến hạm đột ngột hiện lên trước mắt, chẳng biết Lục Minh nghĩ tới điều gì, hắn mở bừa một trang mạng xã hội, khi nhìn thấy hình ảnh phát trực tuyến trên cùng, thì giống như đầu bị đập một nhát búa, hoàn toàn ngây ngốc.
Hình ảnh là cảnh Lâm Quyền đang phát trực tuyến.
Tần Lạc vẫn còn livestream, camera nhắm thẳng vào màn hình ảo phóng đại nằm chính giữa khoang chỉ huy, bên trên là Lâm Quyền đang phát trực tuyến.
Cái gì thế này? Không phải livestream của nó đã bị chặn rồi sao?
Lục Minh chưa kịp hiểu ra thì nghe Tần Lạc nói.
"Lão Lâm này tự tin thật đấy, còn định quẳng nồi cho nhị điện hạ cõng, chậc chậc... Mọi người cứ xem cho vui thôi, đừng lên livestream mắng lão nhé. Tôi chỉ sợ già cả rồi trái tim thủy tinh, bị mắng mỏ sẽ trầm cảm mất."
Phần bình luận...
"Không biết xấu hổ!"
"Nhìn thấy quân giặc ngu xuẩn như vậy, rốt cuộc tôi có thể yên tâm ngủ rồi."
"Quân giặc cần tìm một lập trình viên giỏi hơn, thế quái nào chưa đánh đã thua rồi."
"Trình độ công nghệ bên ta vượt đối thủ hẳn một thời đại, chúng bị đùa giỡn tới mức xoay mòng mòng."
"Rõ ràng chiến tranh đã bắt đầu, tại sao tao vẫn có thể ngồi trên giường và cười như một thằng ngốc thế nhỉ?"
"Họ còn chưa phát hiện mạng internet của mình bị hack sao? Lo lắng cho họ quá đê~"
"Sao lại thế?" Lục Hữu Khải đứng bên cũng nhận ra, sắc mặt thay đổi hẳn.
Lục Minh không rảnh để ý tới ông ta, nhập từ khóa về chủ đề liên quan trên nền tảng tìm kiếm.
Kéo xuống xem, cả hai choáng váng.
Những phát biểu chống lại bọn chúng đâu rồi?
Những lời mắng mỏ nhị vương tử đâu rồi?
Vì sao tất cả đều chửi rủa họ?
Lục Minh không tin có quỷ, liên tiếp mở vài nền tảng xã hội, bất kể nền tảng nào, hướng gió đều nhất quán.
Không một ai ủng hộ họ.
Ngay cả cuộc chiến dư luận mà Lâm Quyền nhắc tới cũng chả thấy dù chỉ là cái bóng, sự thật hoàn toàn trái ngược!
"Mạng internet của chúng ta có vấn đề." Lục Minh sắc mặt xám xịt, ngồi phịch xuống ghế: "Giả dối, tất cả những thứ trước đó đều là giả dối."
Lục Hữu Khải trợn mắt thất thần hồi lâu, ấp úng tự hỏi: "Không thể nào... Tại sao người của chúng ta không phát hiện ra mạng internet có vấn đề?"
Thắc mắc xong, ông ta chợt nhớ lúc nãy AI chiến hạm liên tục phát cảnh báo sai lầm, một cơn ớn lạnh bỗng chạy dọc sống lưng.
Lâm Quyền tự tin học thuộc mấy ngàn chữ, thấy phụ tá không ngừng ra hiệu cho mình thì bất mãn, mất một lúc ông ta mới tìm được nút click mở phần bình luận.
Khoảnh khắc nhìn thấy, máu dâng lên khắp cơ thể, mặt mày xây xẩm từng đợt.
Ai cơ? Họ nói ai tạo phản?
Như để ông ta hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, màn hình phát trực tuyến bỗng chuyển đổi sang khoang chỉ huy khác.
Từ màn hình ảo phóng đại, camera quay sang ghế chỉ huy, hình ảnh Tống Du nở nụ cười xuất hiện.
"Lão Lâm, cả bó tuổi rồi vẫn thích livestream."
Lâm Quyền đứng bật dậy, mắt mũi tối sầm ngã trở lại.
"Mày... sao mày lại ở đây?"
Tống Du chân dài bắt chéo, chống cằm, lười biếng nhìn: "Tôi không ở đây thì ở đâu?"
Tai Lâm Quyền ù đi.
Cuối cùng ông ta cũng nhận ra mọi việc không ổn.
Ông ta tối sầm mặt, lạnh lùng quát: "Phản bội đất nước chẳng có kết cục tốt đẹp đâu, tôi khuyên cậu hãy đầu hàng ngay lập tức!"
Tống Du cứ như nghe thấy điều gì đó thật nực cười, không khỏi cười khanh khách.
"Khả năng diễn xuất chưa đạt yêu cầu."
Lâm Quyền nghiến răng nghiến lợi: "Cậu bắt cóc vương hậu và đại vương tử, hãm hại bệ hạ với ý đồ mưu phản, tôi tuyệt đối không..."
"Phụ vương, ông ta bảo con hãm hại ngài kìa." Tống Du quay đầu nhìn sang bên cạnh.
Camera chuyển hướng, quốc vương xuất hiện trên màn hình.
Tống Chinh lạnh lùng nhìn Lâm Quyền: "Ông có điều gì muốn nói với tôi?"
Lâm Quyền trợn to mắt, chẳng dám tin.
Không thể nào? Chẳng phải Tống Chinh bị Kỷ Linh khống chế hiện giờ vẫn chưa tỉnh lại sao?
Tống Du không để Tống Chinh xuất hiện nhiều, ngón tay mảnh khảnh khẽ nâng, camera quay trở lại.
Cậu nghịch chiếc nhẫn trên ngón áp út, thản nhiên cười: "Chưa hiểu rõ tình hình hả? Vậy để tôi cho ông xem vài thứ."
Tống Du búng tay, trên màn hình xuất hiện mấy cửa sổ nhỏ.
Hình ảnh thứ nhất là các học giả, siêu sao hàng đầu và vận động viên nổi tiếng bị khống chế không ngừng lăn lộn.
Họ là lực lượng chính phát động cuộc chiến dư luận.
Hình ảnh thứ hai là Kỷ Linh và Tống Kha trong phòng giam.
Hình ảnh thứ ba là căn cứ dưới đáy biển V99 chòm Tiên Nữ, toàn bộ nhân viên và quản lý đã bị bắt giữ.
Hình ảnh thứ tư là lực lượng hùng hậu đóng quân tại tinh cầu Tuyết và Omega chờ được cải tạo tay đeo xiềng xích, từng người lần lượt bước ra khỏi lối đi dưới lòng đất.
Lâm Quyền càng xem càng khiếp sợ.
Không thể nào!
Sao chúng hành động nhanh như vậy? Chúng lấy đâu ra thời gian?
"Tôi cho ông mười phút để rút lui toàn bộ lực lượng rồi mang theo người của ông đến tinh cầu Đế Đô nhận tội, tôi sẽ cân nhắc tha cho gia đình bọn họ, bằng không..." Ánh mắt Tống Du lạnh lẽo: "Đành phải phiền họ tới làm hàng xóm với thể biến dị cấp năm."
Lời này khiến những kẻ tạo phản run lên.
Nhị vương tử muốn đưa gia đình họ đến khu nguy hiểm cấp năm? Vậy khác nào tàn sát?
Phụ tá bên cạnh Lâm Quyền mất bình tĩnh, cướp lời trước khi thủ trưởng mình kịp lên tiếng.
"Pháp luật Đế Quốc không quy định tội liên đới, ngài không có quyền làm thế!"
"Đúng vậy, nhưng tội phản quốc là ngoại lệ." Tống Du thản nhiên, không hề chột dạ: "Quy định này vừa được tôi bổ sung."
Phụ tá: "Quy định không phù hợp nguyên tắc cơ bản về nhân quyền..."
"Nhân quyền?" Tống Du cười nhạo: "Nã súng vào đồng bào thì đến súc sinh cũng chẳng bằng, các người lấy đâu ra nhân quyền?"
Phụ tá đối mắt với cậu, bị sự sắc bén trong đó dọa lùi lại nửa bước, suýt ngã khỏi bậc thang ngay dưới ghế chỉ huy.
Tống Du nhìn Lâm Quyền: "Ông còn tám phút, quá thời hạn không chờ."
Dứt lời, màn hình phát trực tuyến trước mặt Lâm Quyền lại chuyển về chính bản thân ông ta.
Nhìn gương mặt xám xịt thảm hại, trong đầu Lâm Quyền không ngừng hiện lên bốn chữ - chẳng thể cứu vãn.
Rõ ràng nửa tiếng trước tất thảy đều tiến triển vô cùng thuận lợi, vì sao lại đột ngột sụp đổ?
Phần bình luận cả hai phòng phát trực tuyến đều bùng nổ.
"Cái... cái gì cơ? Mỹ nhân Tống là nhị vương tử á?"
"Đậu má! Gã Alpha khốn nạn dính vào vụ bê bối kia thế mà là đại vương tử, tao muốn ói!"
"A a a a a ta trời đất ơi! Tống Du đáp ứng tất cả trí tưởng tượng tốt đẹp của tôi về một vị vương tử! Thần tiên vương tử!"
"Áu áu áu áu áu thế chẳng phải chủ tịch của chúng ta là vương phi hay sao?"
"Wow! Tao đã chèo thuyền một CP vương tử, tao đâm đầu vào chăn bông tự tử đây!"
"Chó Lâm, ta ra lệnh cho nhà ngươi hãy đầu hàng ngay lập tức, đừng ngăn cản chúng ta chèo thuyền!"
-
"Không xong!"
Người bên dưới cuống quít chạy tới.
Lâm Quyền ngơ ngác quay đầu nhìn thì nghe đối phương vội vã báo cáo: "Đội lục chiến đụng độ kẻ địch đáng gờm, đã tổn thất một nửa!"
Lâm Quyền đập mạnh xuống tay vịn.
Một màn hình ảo giám sát được phóng đại, bên trên hiển thị tình hình dưới mặt đất.
Máy bay chiến đấu và cơ giáp xông vào qua lỗ hổng trên lồng phòng hộ, chưa đầy hai giây bị bắn nổ tan tành.
Lỗ hổng trên lồng phòng hộ ngày một rộng, mọi thứ bên dưới dần trở nên rõ ràng.
Lục Minh mở to mắt, lẩm bẩm: "Sao có thể..."
Một loạt máy bay chiến đấu từ phía học viện quân sự phóng tới, đội hình chặt chẽ, di chuyển theo từng tiểu đội. Sự phối hợp trong từng tiểu đội và giữa các tiểu đội vô cùng ăn ý, bảo đảm có thể đồng thời né tránh đòn tấn công của kẻ địch và phản kích bằng phương thức hữu hiệu nhất.
Trên mặt đất, xe bọc thép xếp thành hàng dài, xuất phát từ các cổng lớn Học viện, trên xe chở đủ loại pháo hạng nặng, phân phối đến từng khu phố, chi viện cho các điểm đóng quân.
Phía sau đội máy bay chiến đấu đông đảo, đội cơ giáp cũng xuất kích toàn bộ.
Tuy Học viện có kho vũ khí, nhưng không có nhiều cảnh vệ đến vậy!
Đây cũng là lý do vì sao họ không sợ kho vũ khí của Học viện.
Sinh viên trường quân sự là thế hệ tương lai của quân đội, trừ lúc cần thiết, sẽ không phải tham gia vào cuộc chiến như thế này.
Đó là thông lệ của Đế Quốc, cũng là điểm mấu chốt.
Nhưng hiện giờ, toàn bộ lại xuất kích!
Tại sao?
Tại sao lại hoàn toàn khác với những gì họ dự đoán?
"Không có đường lui." Lục Hữu Khải mặt mũi cau có: "Nếu bây giờ bỏ cuộc, tất cả sẽ kết thúc."
Lục Minh ánh mắt thay đổi, nghiến răng nói: "Con muốn xuất kích!"
Người có thể điều động toàn bộ trường quân đội ra trận chỉ có thể là Dung Thời, bởi mỗi Dung Thời mới có năng lực đó!
Nhất định phải đánh bại Dung Thời, hắn còn chưa thua đâu!
Tạm đảm nhiệm chức chỉ huy trên bục cao ở hội trường số 1, Dung Thời nhìn mấy chục màn hình ảo phóng đại, đưa ra từng chỉ thị một cách trật tự.
Phía sau lưng, Hồ Phong, Trần Mộ, Trần Thần đang bận rộn giúp hắn sắp xếp các hạng mục dữ liệu.
Một màn hình ảo nhảy ra, Lưu Hoành ngồi trong buồng lái cơ giáp, giọng ồm ồm: "Chủ tịch, có một tiểu đội máy bay đang đuổi theo oanh tạc chúng tôi nãy giờ, cậu mau nghĩ cách đi."
Trần Thần ngẩng đầu, chả nể nang cằn nhằn: "Bây giờ mày đang là đội phó đội cơ giáp đấy, đừng có gào tướng lên như thế được không?"
Lưu Hoành: "Không thèm nói chuyện với mày!"
Trong lúc họ đấu võ mồm, Dung Thời nhìn thấy tiểu đội máy bay mà hắn nói thông qua kết nối hình ảnh với cơ giáp.
Tiểu đội của Lưu Hoành nhận nhiệm vụ tấn công đội cơ giáp tiên phong của kẻ địch, nếu phải đối phó với cả máy bay và cơ giáp cùng lúc thì đúng là quá sức.
Dung Thời lướt khẽ lên màn hình ảo, ngón tay dừng trên một chiến hạm nhỏ nào đó.
"01, chuẩn bị."
【01: Đã nhận lệnh!】
Lưu Hoành chưa nghe rõ Dung Thời nói gì, chợt thấy một luồng sáng trắng từ trên bầu trời phóng xuống, hắn phản ứng mau chóng, dùng toàn lực rút lui.
Khoảnh khắc tiếp theo, luồng sáng trắng kia xuyên thủng tiểu đội máy bay, khiến chúng vỡ vụn trong nháy mắt.
"Đậu má!"
Hắn sợ hết hồn, một tiếng nói vang lên ngay bên tai.
Dung Thời mặt vô cảm, giọng lạnh nhạt: "Đã giải quyết."
Lưu Hoành: "...!!"
Dùng pháo trên chiến hạm kẻ địch oanh tạc máy bay chiến đấu của chúng, vừa hiểm vừa độc, tuyệt cú mèo!
Toàn bộ sinh viên quân sự xuất kích, nếu chỉ tính riêng về số lượng, đủ cạnh tranh với kẻ thù.
Nhưng sinh viên còn non nớt, thiếu kinh nghiệm chiến đấu, đại đa số chưa từng trải qua các cuộc chiến lớn.
Chỉ huy bọn họ còn khó hơn chỉ huy quân đoàn.
Thiên Phàm thấy Dung Thời chỉ dăm ba câu đã khiến mọi người hành động theo ý mình, lại lần nữa đổi mới cái nhìn về Dung Thời.
"Đứa nhỏ này trời sinh đã là một chỉ huy." Trịnh Hải chắp tay sau lưng, thở dài: "Tôi chẳng thấy cậu ấy có khuyết điểm nào, nhân tài như vậy, có lẽ cả trăm năm Đế Quốc cũng không đào tạo ra nổi một người."
"Tiểu Dung thật xuất sắc." Thiên Phàm ánh mắt vui mừng, giọng rất khẽ: "Tiểu Tống cũng không kém, hơn hai mươi năm trước còn có một người nữa, đáng tiếc..."
Trịnh Hải ngẩn ra: "Thầy muốn nói tới Dung..."
Mới nửa chừng, ông dừng lại.
Người kia nổi tiếng một thời gian, đáng tiếc lại xảy ra chuyện, để tránh anh ta phải chịu thêm những lời chỉ trích, giáo viên đều nhất trí không nhắc đến tên anh ta nữa.
"Dung Quang, sinh viên ưu tú nhất của tôi." Thiên Phàm nhìn bóng dáng Dung Thời, đáy mắt rưng rưng: "Thầy Trịnh à, tôi tin rằng ở nơi tăm tối nào đó vẫn có sự kế thừa huyết thống."
Dung Thời xem xét báo cáo từ những anh em ở quân đoàn 2 để phản hồi chính xác và kịp thời.
Từ lúc bắt đầu, hắn đã xác định rõ ràng vị trí của sinh viên.
Tiền tuyến có quân đồn trú chống cự, họ chỉ phụ trách chi viện phía sau và yểm hộ tấn công.
Tuy kỹ thuật chuyên môn và kinh nghiệm chiến đấu không cao, nhưng sinh viên trẻ tuổi, nhiệt huyết, dám nghĩ dám làm.
Dung Thời yêu cầu một trăm anh em trong quân đoàn 2 phân chia theo khả năng cá nhân của họ và phụ trách chỉ huy từng đội sinh viên. Trên cơ sở đó, hắn bao quát tình hình chung, đảm bảo tiến độ hành động của từng đội diễn ra suôn sẻ.
Chỉ cần chỉ huy đúng cách, mười vạn người này có thể phát huy sức mạnh không thể nào tưởng tượng.
Một màn hình ảo nhảy ra, đội trưởng đội cơ giáp Cừu Thiên Hạo xuất hiện.
"Chủ tịch, Lục Minh tới."
Dung Thời ngước mắt, nhìn lướt qua màn hình giám sát.
Lục Minh đang lái một chiếc cơ giáp và nã pháo vào đội sinh viên. Mẫu hắn điều khiển chính là Z_MAX999, cơ giáp có sức tấn công mạnh mẽ nhất trong thời điểm hiện tại, mệnh danh là kẻ hủy diệt.
Dung Thời híp mắt, nhìn hắn đẩy lùi một chiếc cơ giáp và truy đuổi nó.
"Hắn..."
Thiết bị đầu cuối bỗng rung lên, một cửa sổ ảo mở rộng trước mặt Dung Thời.
"Anh hai." Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Tống Du hơi nheo lại, cậu nhìn hắn mỉm cười: "Em rất nhớ anh."
Dung Thời: "..."
Sao trái tim hắn lại không ngừng nhảy nhót chỉ vì một câu nói của vợ mình ngay trong lúc đối đầu với kẻ địch mạnh?
Dung Thời cố gắng kiềm chế, mặt gỗ bảo: "Anh sẽ gọi lại cho em sau."
Tống Du: "Anh ghét bỏ em à?"
"Đâu có." Dung Thời nhìn lướt qua chiếc bát trong tay cậu, thuận miệng hỏi: "Đang ăn gì thế?"
Cậu mỉm cười đáp: "Cháo ba nấu, nghe nói rất bổ, ăn vào có thể một đêm chín lần."
Dung Thời: "............"
Giả vờ bản thân không tồn tại - Cừu Thiên Hạo: "............"
Tống Du nhìn màn hình giám sát, nụ cười bỗng phai nhạt: "Có kẻ leo đầu cưỡi cổ mà anh lại không muốn chỉnh đốn hắn là sao?"
Dung Thời: "..."
Cậu ấm ức: "Anh không thích cơ giáp Thỏ Thỏ em tặng anh chứ gì?"
Dung Thời: "............"
Ba phút sau, cửa sập trên kho vũ khí Học viện mở rộng, một chú thỏ cơ giáp mượt mà trắng nõn xông ra ngoài...