Bà Xã Là Alpha Hàng Đầu Thì Phải Làm Sao Bây Giờ?
Chương 159
"Tiểu Du, em có sao không?" Dung Thời lo lắng hỏi.
"Không sao." Tống Du chịu đựng cơn choáng váng chốc lát, ngón tay siết lại, khóa chặt cổ Kỷ Linh, nhìn ông ta đau đớn giãy giụa: "Cho dù bất động vẫn có thể giải phóng chất dẫn dụ, vũ khí thật tiện lợi."
Kỷ Linh cố gắng bẻ tay Tống Du, hô hấp khó khăn khiến ông ta ho sù sụ: "Buông... buông tao ra...!"
Cậu cười nhạo, ngón tay siết chặt hơn: "Nhưng mà bị trấn áp dễ dàng quá, rốt cuộc chất dẫn dụ của ông cũng chỉ đến thế mà thôi."
"Câm miệng!" Kỷ Linh khàn giọng, gương mặt đỏ bừng vặn vẹo.
Vì sao chất dẫn dụ của Dung Thời có thể trấn áp ông ta? Không thể, tuyệt đối không thể!
Người này quá nguy hiểm, Tống Du đang định đánh gục ông ta trước thì giọng 00 vang lên trong đầu.
【00: Cậu chủ, có hơn 300 người đang bao vây chúng ta, vũ khí mạnh nhất là pháo cầm tay hạng nặng Z_323BAR.】
Vừa nói xong, Tống Du thấy họ xuất hiện ngoài cửa sổ.
"Ha ha ha ha..." Kỷ Linh cất tiếng cười to: "Hôm nay chúng mày đừng hòng nghĩ tới chuyện rời khỏi đây, khụ khụ khụ..."
Tầm mắt Dung Thời lướt qua một loạt nòng pháo đen như mực, thứ này có thể thổi bay người thành bột phấn chỉ bằng một phát bắn.
"Có ông trong tay, việc quái gì chúng tôi phải sợ?"
Tiếng cười Kỷ Linh đứt quãng, nham hiểm: "Chắc chưa?"
Cảm giác khó chịu khiến đôi mắt đỏ ngầu, ông ta hung hăng liếc ra phía ngoài, rít lên: "Giết!"
Nhìn những khẩu pháo hạng nặng dựng nòng, Dung Thời nhíu mày.
Kỷ Linh muốn kéo họ chết cùng?
Muỗi nhỏ 01 từ bên ngoài bay vào, đậu lên tóc Dung Thời.
【01: Toàn bộ cung điện chính là một kho vũ khí, hình như vương hậu muốn san bằng nơi này?】
Tống Du: "Ông điên mất rồi?"
Kỷ Linh không hề sợ hãi, ánh mắt lộ vẻ dữ dằn: "Có chúng mày chôn cùng, tao cũng chẳng lỗ."
Với vũ khí mang tính sát thương cao, né tránh cũng vô ích.
Diện tích nhỏ, không có chỗ trốn.
01 và 00 đã sẵn sàng bảo vệ chủ.
Thoáng trông thấy một cảnh vệ sắp bóp cò, trong khoảnh khắc Dung Thời nghĩ ra cách phản công và thoát thân.
Pằng!
Biến cố xảy ra trong tích tắc.
Chưa kịp bóp cò, tên cảnh vệ kia đã trúng đạn ngã gục.
Mấy chục cảnh vệ bên cạnh quay sang, chẳng hiểu chuyện gì xảy ra thì tiếng súng đã vang lên liên tiếp khiến chúng không ngừng lăn xuống đất.
Quả pháo cắt đôi không trung, để một vệt khói trắng phía sau, nhưng giữa đường lại bị lưới phòng hộ chặn đứng, nổ tung.
Khoảng cách quá gần, đám cảnh vệ bị luồng sóng xung kích đánh bay ra xa.
Nhìn khung cảnh hỗn loạn bên ngoài, Dung Thời kéo Tống Du lùi về phía sau, tránh sóng lan tới.
Âm thanh mau chóng lắng xuống, nhóm cảnh vệ trang bị đầy đủ lôi đám cảnh vệ cầm pháo đi.
Đội ngũ tách ra từ giữa, Bạc Vinh đỡ Tống Chinh bước lên những bậc thang bằng gỗ.
Tống Kha vốn đã sợ đến mất hồn vía, vừa nhìn thấy Tống Chinh thì phản ứng đầu tiên là mừng rỡ, nhưng nhanh chóng nhận ra.
Hình như phụ vương không đứng về phía mình.
Tống Du nhìn ông bước đến gần, bỗng nhớ ra, vừa rồi 00 nói hơn 300 người, có lẽ phần lớn đều là người của phụ vương.
"Quá xằng bậy." Tống Chinh sắc mặt tái nhợt, nhìn Tống Du với ánh mắt nghiêm khắc: "Con tưởng cơ thể mình làm bằng sắt, có thể đỡ đạn và pháo hạng nặng hay sao?"
Thấy bầu không khí cha con căng thẳng, Bạc Vinh khẽ giải thích: "Bệ hạ đã sắp xếp, nhưng không ngờ tốc độ hai người nhanh quá..."
Bạc Vinh cứ tưởng hai người vừa chạm trán Kỷ Linh, thì chí ít cũng phải đánh Thái cực quyền một lát, không ngờ đã lập tức hành động, thế nên ông vội vàng cho người trấn áp trước khi Kỷ Linh phát động đợt tấn công thứ hai.
Cha con bất thình lình gặp mặt, phút chốc Tống Du chẳng biết phải thế nào.
Thời gian càng trôi đi, cậu càng mất dần hy vọng vào tình thân trước thái độ thay đổi đột ngột của Tống Chinh.
Ngay cả bây giờ tuy biết đối phương có nỗi khổ riêng, có lẽ chứa uẩn khúc, nhưng tất cả sự việc phát sinh vẫn không làm biến mất những ảnh hưởng đã tác động lên cậu.
"Cha cũng có mặt mũi chỉ trích con." Tống Du tối sầm mặt, chuyển tầm mắt ra chỗ khác: "Dùng bản thân chắn họng súng không phải cha làm trước sao?"
Tiếng nổ mạnh khiến tai Kỷ Linh kêu ong ong.
Cảm giác khó thở và chất dẫn dụ làm đầu óc ông ta muốn vỡ tung, trong cơn choáng váng ông ta tưởng mình đã thành công.
Nhưng khi khung cảnh trước mắt dần trở nên rõ ràng, Kỷ Linh ngây ngốc.
"Sao... sao ông lại ở đây?"
Tống Chinh nhìn sang: "Tôi không ở đây thì ở đâu?"
Đối diện với đôi mắt tỉnh táo của Tống Chinh, Kỷ Linh hồi tưởng lại, không dám tin trợn tròn đôi mắt.
"Chừng nào thì ông thoát khỏi khống chế của...?"
"Tôi không bị cậu khống chế hoàn toàn." Tống Chinh ngắt lời: "Ngạc nhiên lắm sao?"
Kỷ Linh bàng hoàng, hồi lâu chẳng thốt nên lời.
Không thể nào!
Chất dẫn dụ của Tống Chinh và ông ta xứng đôi một trăm phần trăm, sao đối phương có thể thoát!
Kỷ Linh nghiến răng, tức giận, giọng nói run rẩy: "Vậy vì sao ông lại muốn cưới tôi? Ngay cả người ông yêu nhất - Thẩm Tư Niên chết ông cũng thờ ơ!"
"Còn không phải bởi vì ngày hôm nay ư?" Tống Chinh lạnh lùng: "Tôi chưa bao giờ muốn đối phó với cậu, cậu chẳng qua chỉ là con rối tôi để bên ngoài mà thôi."
Lòng tự trọng kiêu ngạo bị chà đạp, Kỷ Linh tức giận bật cười: "Con rối? Vậy cùng con rối sinh con cũng nằm trong kế hoạch của ông?"
Những lời này không đâm trúng Tống Chinh, trái lại làm sắc mặt Tống Du thay đổi, tay cậu siết chặt hơn.
Cho dù phụ vương lên kế hoạch thế nào đi chăng nữa, sự tồn tại của Tống Kha vẫn luôn là trở ngại không thể vượt qua giữa hai cha con.
"Ức...!" Kỷ Linh phát ra tiếng kêu thảm thiết quái dị từ cổ họng, xương cốt bị ép vang lên lách cách.
"Tiểu Du, con buông ra đã." Tống Chinh cau mày.
Tống Du: "Đừng hòng."
Tống Chinh: "Không nên làm bẩn tay con."
Tống Du liếc nhìn ông, dùng sức quẳng Kỷ Linh xuống đất.
Thấy ông ta quỳ rạp trên nền, không ngừng ho khan, Tống Chinh quay sang nhìn Tống Kha.
Từ nãy tới giờ, Tống Kha vẫn im thít, hận không thể trở thành vô hình.
Đột nhiên chạm mắt Tống Chinh, sống lưng hắn ớn lạnh, tim nện thình thịch, đôi tay rũ xuống không ngừng run rẩy.
"Phụ vương, mau cứu con! Bọn nó muốn giết con, muốn giết con!"
Tống Chinh thản nhiên: "Cậu không phải là con tôi."
Lời vừa nói ra, cả Dung Thời và Tống Du đều quay sang nhìn, ngay cả Kỷ Linh ngồi bệt dưới đất cũng chẳng dám tin, ngẩng đầu lên.
Tống Kha bối rối, hắn không phải đứa con mà ba trộm tinh tr//ùng của cha tạo ra sao?
Tuy sự ra đời của hắn hệt vết nhơ mà hắn chỉ muốn giấu kín, nhưng quan hệ huyết thống là thật!
Tống Kha: "Cha gạt con! Con vừa mới xem video!"
"Video?" Tống Chinh quay đầu ý bảo Bạc Vinh giải thích.
Bạc Vinh chưa lên tiếng, Dung Thời nhìn Tống Du thật sâu rồi mở thiết bị đầu cuối lấy ra đoạn video vẫn đang phát lặp lại trên mạng xã hội, cho Tống Chinh xem.
"Toàn bộ Đế Quốc đều biết ngài bị trộm..."
Tống Chinh: "..."
Ông nhìn chăm chú một lát: "Từ đâu ra thế?"
Tống Du chẳng hề chột dạ, thẳng thắn: "Nó được tổng hợp từ công nghệ cao, nhưng chẳng lẽ đây không phải sự thật?"
Có thể lừa gạt Kỷ Linh, chứng tỏ đoạn video này chẳng khác sự thật lắm.
Tống Chinh: "Người nằm đó không phải là cha."
Kỷ Linh kêu lên: "Không thể nào! Chính là ông!"
Tống Chinh cụp mắt, từ trên cao nhìn xuống: "Lần cậu mang con đến cho tôi cũng là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt."
Không khí ngưng đọng trong khoảnh khắc.
Dung Thời và Tống Du đều ngẫm nghĩ lời này.
"Rõ ràng chúng ta đã gặp nhau nhiều lần, sao có thể..." đang nói, Kỷ Linh bỗng trợn tròn đôi mắt, trong đầu hiện lên một suy đoán đáng sợ.
Chẳng lẽ lần đầu tình cờ gặp mặt, người đó không phải là Tống Chinh?
"Không thể nào, sao có thể..." Kỷ Linh lẩm bẩm.
Khi đó kế hoạch của tổ chức chỉ mới ở giai đoạn sơ khai, chất dẫn dụ của ông ta còn chưa căn cứ vào Tống Chinh để cải tạo, sao Tống Chinh có thể đề phòng ông ta sớm như vậy?
Tống Chinh: "Chất dẫn dụ của cậu đúng là rất mạnh, nhờ cậu ban tặng, mấy năm tôi sống mơ màng hồ đồ, suýt nữa bị khống chế hoàn toàn. Xét từ điểm đó mà nói, cậu đã bước đầu thành công, nếu không, tôi cũng chẳng hạ quyết tâm tiễn Tư Niên đi."
Kỷ Linh ho đến miệng đầy máu, cười không ngừng được.
Alpha quả nhiên là giống loài ghê tởm nhất thế gian.
"Ông ẩn giấu thật sâu, khụ khụ..." Kỷ Linh chống tay ngồi dậy: "Nhưng mà đáng tiếc, chắc chắn ông sẽ thất bại thảm hại."
Tống Chinh hơi cau mày, thì nghe bên tai truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Một cảnh vệ trang bị đầy đủ chạy vào, vội vã nói: "Bệ hạ, quân nổi loạn xâm nhập từ trên không!"
Cùng lúc, tiếng cảnh báo của 01 và 00 vang lên.
【01: Hệ thống chống giám sát của chúng rất mạnh, ngay cả tôi và em trai đều không phát hiện ra.】
Dung Thời dùng dao đánh ngất Tống Kha, quẳng cho cảnh vệ rồi đi tới cửa sổ.
Tống Du bước đến bên cạnh hắn, ngẩng đầu nhìn lên.
"Được ăn cả ngã về không."
Mấy chục con chiến hạm cỡ lớn che mất ánh sáng của sao Hằng, bao phủ trên bầu trời khoảng một nghìn mét, cảnh tượng vô cùng chấn động.
Một màn này khiến Dung Thời nghĩ đến tinh cầu Tuyết trong kiếp trước, hắn không nhịn được nắm lấy tay Tống Du.
Kỷ Linh giãy giụa, bò dậy từ trên mặt đất, nở nụ cười điên cuồng.
"Hôm nay chúng ta hãy chôn cùng nhau đi."
Nghe thế, Dung Thời quay sang nhìn ông ta: "Vì sao ông muốn làm vậy? Lẽ ra ông đã có một cuộc sống tốt đẹp cơ mà."
"Công cụ thì nói gì tới cuộc sống?" Kỷ Linh nổi nóng phản bác: "Alpha các người vĩnh viễn không hiểu nỗi đau khổ khi sinh ra là Omega đâu!"
Dung Thời lạnh nhạt: "Đúng là tôi không hiểu, thế nhưng đâu phải ai cũng kháng cự giới tính bản thân, ông không thể đại diện cho toàn thể Omega, cũng không quyết định được số phận của họ."
"Câm miệng! Tao không muốn nghe!" Kỷ Linh nhìn Tống Chinh cười nham hiểm: "Từ nay về sau, hàng ngàn hàng vạn Omega bị hãm hại sẽ thẩm thấu vào cốt nhục Đế Quốc, làm nó tan rã từng chút một, và lần nữa thành lập nên vương quốc của chính mình! Các người hãy chống mắt mà xem, lực lượng Omega chúng tôi mạnh đến mức nào!"
"Hàng ngàn hàng vạn?" Tống Du xem thời gian, khẽ cười: "Nếu ông nói chính là Omega siêu cấp trong căn cứ dưới đáy biển V99 thì thật đáng tiếc, hiện giờ họ đã bị bắt giam hết rồi."
Kỷ Linh cứng đờ.
Tống Du nói tiếp: "Tất cả bệnh viện quân y, phòng khám tư nhân, công ty hậu cần có liên quan tới tổ chức Omega đều bị giám thị từ lâu, chỉ chờ ông hành động là thu lưới."
Thấy Kỷ Linh mang dáng vẻ khó tin, cậu búng một cái rồi xoay cổ tay, màn hình ảo trước mặt mở rộng thành mấy chục cửa sổ, mỗi cửa sổ là thông tin về một Omega.
"Phần tài liệu này không hề xa lạ với ông đúng không?"
Kỷ Linh nhìn màn hình ảo tạo thành vòng tròn, càng đọc càng khiếp sợ.
"Làm sao mày có?"
Tống Du cười nhạo: "Vào đó copy lại thôi, đơn giản mà, ông có đánh giá mức độ phòng thủ của căn cứ cao quá không?"
Kỷ Linh tối sầm mặt, lạnh lùng cười: "Cứ coi họ đã bị mày khống chế, thì vẫn còn có..."
"Còn có những đứa trẻ sắp được cải tạo ở tinh cầu Tuyết sao?" Dung Thời lạnh nhạt nói tiếp: "Lúc chúng tôi tới đây thì ở đó, mọi phương tiện thông tin liên lạc ra bên ngoài đã bị cắt đứt, e rằng thời điểm này họ bắt đầu hành động rồi."
Hắn vừa nói xong, Bạc Vinh bấm số liên lạc, một hình ảnh ba chiều nhanh chóng xuất hiện trước mặt.
Đó là một Bạc Vinh khác.
Kỷ Linh sợ tới mức lùi ra sau hai bước, hoàn toàn không kịp phản ứng.
Sao lại thế này? Vì sao có tới hai Bạc Vinh?
"Bạc Vinh" trong hình ảnh ba chiều nhìn lướt qua Dung Thời rồi mới nhìn về phía Tống Chinh.
"Bệ hạ, toàn bộ người trong căn cứ dưới lòng đất đã bị khống chế."
Tống Chinh: "Cho quân đội vào, nghiêm khắc thẩm tra cư dân, đuổi từng nhóm đi, cấm vận hàng không một trăm năm, bắt giam toàn bộ thành viên tổ chức ngay tại chỗ."
"Bạc Vinh": "Vâng."
Hình ảnh ba chiều biến mất, Kỷ Linh mở thiết bị đầu cuối cá nhân, thử liên lạc với cấp dưới trên tinh cầu Tuyết nhưng không được.
Chẳng một ai bắt máy!
Không thể nào, bàn cờ bố trí tỉ mỉ trong bao nhiêu năm sao lại dễ dàng thất bại như thế?
Ông ta bỗng nghĩ tới gì đó, lảo đảo bước về phía cửa sổ.
Quân đội tới lâu như vậy rồi, vì sao chẳng thấy một chút động tĩnh nào?
Vừa ngẩng đầu, Kỷ Linh ngây ngẩn cả người.
Chẳng biết từ bao giờ, lồng phòng hộ trên không bao quanh cung điện đã kích hoạt, cột cảm ứng trùm lên toàn bộ quận Thánh Đức.
Phía trên lồng phòng hộ, mấy chục chiến hạm bao vây một nhóm chiến hạm khác, Kỷ Linh nheo mắt nhìn một hồi lâu mới phát hiện, đó là quân đoàn 1 do Thiên Lí phụ trách, còn có quân đoàn 4,6,8 đáng lẽ đang xuất chinh, và quân đoàn 2 vừa đi rồi quay trở lại.
Nhóm chiến hạm bị bao vây đang hứng chịu đòn tấn công từ hai phía, bị hỏa lực ép cho phải bay dần lên cao.
Thất bại tới nông nỗi này, Kỷ Linh trái lại bình tĩnh, ông ta quay đầu nhìn Tống Chinh, ánh mắt oán hận.
"Kết cục ngày hôm nay đã được ông lên kế hoạch từ sớm rồi ư?"
Tống Chinh nắm chặt áo khoác trên vai, ho khan hai tiếng: "Không khiến cậu tưởng hai cha con chúng tôi đã hoàn toàn rơi vào bẫy, thì sao các người lại hành động nhanh như vậy?"
Nghe thấy hai chữ cha con, trái tim Tống Du nhói lên.
Phụ vương chẳng nói cậu cũng hiểu kế hoạch của ông.
Nếu ví tổ chức Omega là một quả bom thì Kỷ Linh chính là ngòi dẫn, sơ sẩy sẽ khiến bom nổ tung, vô số mảnh nhỏ khảm sâu vào máu thịt Đế Quốc, muốn rửa sạch cực kỳ khó khăn.
Biện pháp tốt nhất chính là duy trì Kỷ Linh, đào nguyên vẹn quả bom được giấu trong lòng đất ra.
Tống Chinh làm mồi nhử lâu dài, thu hút sự chú ý của Kỷ Linh, khiến ông ta ảo tưởng mình nắm được quyền điều khiển và thả lỏng cảnh giác; đồng thời lợi dụng sơ hở để lần theo manh mối, tìm hiểu về tổ chức.
Kế hoạch bị xáo trộn bởi Dung Thời và Tống Du, Tống Chinh bèn tương kế tựu kế, mê hoặc Kỷ Linh, để ông ta ra tay với Tống Du.
Hành động của Kỷ Linh đã phát động toàn bộ, Tống Chinh chỉ cần ở chỗ tối quan sát, chờ những kẻ ẩn núp tự mình trồi lên khỏi mặt nước.
"Từ bỏ đi." Tống Chinh lạnh nhạt: "Cậu thua rồi."
Kỷ Linh tựa hồ bị rút hết sức lực, xụi lơ trên nền đất.
Lúc này, thiết bị đầu cuối của Dung Thời rung lên, hắn mở ra, hình ảnh ba chiều của Thiên Lí xuất hiện trước mặt.
Thiên Lí: "Thoạt nhìn cậu vẫn ổn."
Dung Thời: "Chúng tôi không sao."
Thiên Lí gật đầu, quay sang nhìn Tống Chinh, cung kính: "Bệ hạ, quân nổi loạn đã bị bao vây, để đảm bảo, xin ngài và bọn nhỏ hãy dời bước đến khu vực an toàn, tránh hỏa lực lan tới."
Trong khoang chỉ huy của một chiến hạm nào đó, viên sĩ quan chỉ huy không ngừng lau mồ hôi.
"Giữ vững! Lùi về phía sau!"
"Sợ cái gì?"
Nghe thấy giọng nói già nua hùng hậu, viên chỉ huy vội vã xoay người, cúi chào hình ảnh ba chiều trước mắt.
"Thủ trưởng! Tình thế hiện tại với chúng ta vô cùng bất lợi!"
Lâm Quyền nhìn màn hình ảo phóng đại, sắc mặt tối tăm.
Lão già Thiên Lí kia, thế mà ép ông ta một đường!
"Không được rút lui, tiếp tục chiến đấu."
Viên chỉ huy: "Sức chiến đấu của đối phương ngang ngửa với chúng ta, tổn thất chúng ta gánh không nổi, hơn nữa chúng ta đã bỏ lỡ cơ hội tiến công cung điện, hiện giờ toàn bộ lồng phòng hộ đã kích hoạt, e rằng rất khó đột phá."
Lâm Quyền cười khẩy: "Chưa hẳn thế đâu..."
Cảnh vệ khống chế Kỷ Linh và Tống Kha, nhưng chưa kịp rời Hồ Tâm Uyển thì vườn hoa ngay trước mặt vang lên tiếng nổ mạnh.
Tống Chinh được Bạc Vinh đỡ ra ngoài, không kịp đề phòng, bất ngờ bị làn sóng từ vụ nổ hất sang bên.
Bỗng được ai đó giữ tay lại, Tống Chinh nghiêng đầu thì thấy gương mặt nóng nảy của Tống Du.
"Đi bộ cũng ngã, thân thể mấy năm nay bị Kỷ Linh đào rỗng rồi à?"
Tống Chinh: "..."
Thằng nhóc thúi này!
Ông chưa kịp lên tiếng thì khoảng đất trống trước mặt đột ngột nứt toác.
Bạc Vinh vội vã nói: "Bệ hạ, điện hạ, tới nơi an toàn trước rồi nói sau được không?"
Dung Thời ngước mắt nhìn bốn phía xung quanh.
Hướng nào cũng có bóng người chen chúc, cho dù cảnh vệ cố gắng cản lại thì đạn vẫn lọt vào.
Hắn nghiêm túc: "Chú Bạc, chiến hạm thoát hiểm ở chỗ nào?"
Bạc Vinh: "Hướng tây bắc, điện ngầm Thánh Quang."
"Được." Dung Thời nghiêng đầu nhìn Tống Du: "Tiểu Du, chúng ta hộ tống bệ hạ tới đó."
Tống Du lập tức hiểu ý, cong môi cười khẽ: "Lúc ngửi thấy chất dẫn dụ của anh, em đã ngứa ngáy tay chân muốn đánh một trận rồi."
Cậu nâng tay phải lên, một quả cầu nhỏ màu xanh lam từ mái tóc vàng bay ra rơi xuống mu bàn tay.
Quả cầu nháy mắt khuếch tán, từ đầu ngón tay, lớp vỏ kim loại nhanh chóng tràn dọc theo cánh tay hướng lên phía trên.
Lại một quả pháo bay về phía này.
Tống Du giơ tay, lớp vỏ kim loại trên mu bàn tay tách mở, hình dạng thay đổi, nòng súng dựng lên.
Đạn khí nén cao bay vút ra, trúng vào quả pháo.
Ầm!
Quả pháo nổ mạnh giữa không trung.
Lúc Tống Du đưa tay về, vỏ kim loại đã bao trùm toàn thân cậu.
【00: Kích hoạt chế độ chiến giáp, lượng pin còn lại là 49%, có khóa tất cả mục tiêu tấn công trong vòng 3 km không?】
Tống Du: "Khóa mục tiêu."
【00: Đang khóa... đã khóa, đã rà quét vị trí.】
Tống Chinh và Bạc Vinh ngẩn ra, chiến giáp xuất hiện bất thình lình khiến họ hoảng sợ.
Tống Chinh: "Đây... đây là cơ giáp?"
"Một loại cơ giáp có thể biến hình." Giải thích ngắn gọn xong, Dung Thời vẫy tay gọi 01.
Hai người liền nhìn thấy những sợi tơ màu xanh lam chảy xuống nhè nhẹ thành từng đợt giữa không trung, bao quanh cả ba, rồi nhanh chóng biến thành vách tường kim loại kín không kẽ hở.
Cảm giác mặt đất chuyển động, ánh mắt Tống Chinh cảnh giác.
Dung Thời vươn tay, sợi kim loại hội tụ thành cần điều khiển dưới lòng bàn tay, hắn thản nhiên bảo: "Yên tâm, nơi này rất an toàn."
Ngắn ngủn mấy hơi thở, Tống Chinh trơ mắt nhìn không gian kim loại trống rỗng biến thành khoang điều khiển cơ giáp.
Trước mắt xuất hiện màn hình ảo phóng đại, phía trên hiển thị tình huống bên ngoài.
"Đúng.. đúng là một cơ giáp lợi hại." Vẻ mặt bình tĩnh hàng năm của Bạc Vinh như nứt ra.
Nếu không tận mắt nhìn thấy, chắc chắn ông chẳng tin đây là sự thật.
Trong không gian đột ngột vang lên giọng bé trai, thái độ vô cùng kiêu ngạo.
"Ông lớn 01 lúc nào chả lợi hại!"
Tống Chinh: "Ông lớn 01? Nghĩa là sao?"
Dung Thời: "..."
Cái danh xưng kỳ quái này từ miệng quốc vương thốt ra, đúng là không bình thường chút nào.
Dung Thời: "Một AI không được thông minh cho lắm."
01: "Tôi cực kỳ thông minh nhá! Q^Q"
"Anh hai, anh đưa người qua đó trước, em chơi một lát."
Giọng Tống Du vang lên, Dung Thời đồng ý: "Đừng có phá nhà đấy."
Tống Chinh nghe thấy cậu hừ lạnh.
"Cần thì phá chứ, dù sao cũng chả phải nhà em."
Tống Chinh: "..."
Bên ngoài tiếng nổ mạnh vang lên không dứt, Dung Thời điều khiển 01 bay về hướng tây bắc.
Qua khóe mắt, trông thấy biểu cảm vi diệu của Tống Chinh, hắn ngẫm nghĩ, giải thích: "Tiểu Du rất lo cho ngài, mấy hôm nay ngủ cũng chẳng yên."
Tống Chinh nhìn một trong những màn hình ảo đang hiển thị cuộc chiến của cơ giáp, giọng rất khẽ: "Tôi biết, nhưng nó chẳng chịu tha thứ cho tôi."
Trước mắt Dung Thời hiện lên một người thiếu trách nhiệm tương tự.
"Không đâu."
Tống Chinh mở to mắt, trái tim nặng nề cháy lên niềm hy vọng.
Ông nghe thấy Dung Thời nói tiếp: "Đánh mất tình thân quá lâu nên em ấy đã lấp chỗ trống bằng một thứ quan trọng hơn, nếu ngài muốn cứu vãn, e rằng sẽ phải tốn rất nhiều tâm tư."
Tống Chinh: "Thứ quan trọng hơn?"
Dung Thời nghiêm túc đáp: "Vâng, chính là tôi."
Tống Chinh cứng đờ: "............"
Đây là cách cậu an ủi người đấy à?
"Không sao." Tống Du chịu đựng cơn choáng váng chốc lát, ngón tay siết lại, khóa chặt cổ Kỷ Linh, nhìn ông ta đau đớn giãy giụa: "Cho dù bất động vẫn có thể giải phóng chất dẫn dụ, vũ khí thật tiện lợi."
Kỷ Linh cố gắng bẻ tay Tống Du, hô hấp khó khăn khiến ông ta ho sù sụ: "Buông... buông tao ra...!"
Cậu cười nhạo, ngón tay siết chặt hơn: "Nhưng mà bị trấn áp dễ dàng quá, rốt cuộc chất dẫn dụ của ông cũng chỉ đến thế mà thôi."
"Câm miệng!" Kỷ Linh khàn giọng, gương mặt đỏ bừng vặn vẹo.
Vì sao chất dẫn dụ của Dung Thời có thể trấn áp ông ta? Không thể, tuyệt đối không thể!
Người này quá nguy hiểm, Tống Du đang định đánh gục ông ta trước thì giọng 00 vang lên trong đầu.
【00: Cậu chủ, có hơn 300 người đang bao vây chúng ta, vũ khí mạnh nhất là pháo cầm tay hạng nặng Z_323BAR.】
Vừa nói xong, Tống Du thấy họ xuất hiện ngoài cửa sổ.
"Ha ha ha ha..." Kỷ Linh cất tiếng cười to: "Hôm nay chúng mày đừng hòng nghĩ tới chuyện rời khỏi đây, khụ khụ khụ..."
Tầm mắt Dung Thời lướt qua một loạt nòng pháo đen như mực, thứ này có thể thổi bay người thành bột phấn chỉ bằng một phát bắn.
"Có ông trong tay, việc quái gì chúng tôi phải sợ?"
Tiếng cười Kỷ Linh đứt quãng, nham hiểm: "Chắc chưa?"
Cảm giác khó chịu khiến đôi mắt đỏ ngầu, ông ta hung hăng liếc ra phía ngoài, rít lên: "Giết!"
Nhìn những khẩu pháo hạng nặng dựng nòng, Dung Thời nhíu mày.
Kỷ Linh muốn kéo họ chết cùng?
Muỗi nhỏ 01 từ bên ngoài bay vào, đậu lên tóc Dung Thời.
【01: Toàn bộ cung điện chính là một kho vũ khí, hình như vương hậu muốn san bằng nơi này?】
Tống Du: "Ông điên mất rồi?"
Kỷ Linh không hề sợ hãi, ánh mắt lộ vẻ dữ dằn: "Có chúng mày chôn cùng, tao cũng chẳng lỗ."
Với vũ khí mang tính sát thương cao, né tránh cũng vô ích.
Diện tích nhỏ, không có chỗ trốn.
01 và 00 đã sẵn sàng bảo vệ chủ.
Thoáng trông thấy một cảnh vệ sắp bóp cò, trong khoảnh khắc Dung Thời nghĩ ra cách phản công và thoát thân.
Pằng!
Biến cố xảy ra trong tích tắc.
Chưa kịp bóp cò, tên cảnh vệ kia đã trúng đạn ngã gục.
Mấy chục cảnh vệ bên cạnh quay sang, chẳng hiểu chuyện gì xảy ra thì tiếng súng đã vang lên liên tiếp khiến chúng không ngừng lăn xuống đất.
Quả pháo cắt đôi không trung, để một vệt khói trắng phía sau, nhưng giữa đường lại bị lưới phòng hộ chặn đứng, nổ tung.
Khoảng cách quá gần, đám cảnh vệ bị luồng sóng xung kích đánh bay ra xa.
Nhìn khung cảnh hỗn loạn bên ngoài, Dung Thời kéo Tống Du lùi về phía sau, tránh sóng lan tới.
Âm thanh mau chóng lắng xuống, nhóm cảnh vệ trang bị đầy đủ lôi đám cảnh vệ cầm pháo đi.
Đội ngũ tách ra từ giữa, Bạc Vinh đỡ Tống Chinh bước lên những bậc thang bằng gỗ.
Tống Kha vốn đã sợ đến mất hồn vía, vừa nhìn thấy Tống Chinh thì phản ứng đầu tiên là mừng rỡ, nhưng nhanh chóng nhận ra.
Hình như phụ vương không đứng về phía mình.
Tống Du nhìn ông bước đến gần, bỗng nhớ ra, vừa rồi 00 nói hơn 300 người, có lẽ phần lớn đều là người của phụ vương.
"Quá xằng bậy." Tống Chinh sắc mặt tái nhợt, nhìn Tống Du với ánh mắt nghiêm khắc: "Con tưởng cơ thể mình làm bằng sắt, có thể đỡ đạn và pháo hạng nặng hay sao?"
Thấy bầu không khí cha con căng thẳng, Bạc Vinh khẽ giải thích: "Bệ hạ đã sắp xếp, nhưng không ngờ tốc độ hai người nhanh quá..."
Bạc Vinh cứ tưởng hai người vừa chạm trán Kỷ Linh, thì chí ít cũng phải đánh Thái cực quyền một lát, không ngờ đã lập tức hành động, thế nên ông vội vàng cho người trấn áp trước khi Kỷ Linh phát động đợt tấn công thứ hai.
Cha con bất thình lình gặp mặt, phút chốc Tống Du chẳng biết phải thế nào.
Thời gian càng trôi đi, cậu càng mất dần hy vọng vào tình thân trước thái độ thay đổi đột ngột của Tống Chinh.
Ngay cả bây giờ tuy biết đối phương có nỗi khổ riêng, có lẽ chứa uẩn khúc, nhưng tất cả sự việc phát sinh vẫn không làm biến mất những ảnh hưởng đã tác động lên cậu.
"Cha cũng có mặt mũi chỉ trích con." Tống Du tối sầm mặt, chuyển tầm mắt ra chỗ khác: "Dùng bản thân chắn họng súng không phải cha làm trước sao?"
Tiếng nổ mạnh khiến tai Kỷ Linh kêu ong ong.
Cảm giác khó thở và chất dẫn dụ làm đầu óc ông ta muốn vỡ tung, trong cơn choáng váng ông ta tưởng mình đã thành công.
Nhưng khi khung cảnh trước mắt dần trở nên rõ ràng, Kỷ Linh ngây ngốc.
"Sao... sao ông lại ở đây?"
Tống Chinh nhìn sang: "Tôi không ở đây thì ở đâu?"
Đối diện với đôi mắt tỉnh táo của Tống Chinh, Kỷ Linh hồi tưởng lại, không dám tin trợn tròn đôi mắt.
"Chừng nào thì ông thoát khỏi khống chế của...?"
"Tôi không bị cậu khống chế hoàn toàn." Tống Chinh ngắt lời: "Ngạc nhiên lắm sao?"
Kỷ Linh bàng hoàng, hồi lâu chẳng thốt nên lời.
Không thể nào!
Chất dẫn dụ của Tống Chinh và ông ta xứng đôi một trăm phần trăm, sao đối phương có thể thoát!
Kỷ Linh nghiến răng, tức giận, giọng nói run rẩy: "Vậy vì sao ông lại muốn cưới tôi? Ngay cả người ông yêu nhất - Thẩm Tư Niên chết ông cũng thờ ơ!"
"Còn không phải bởi vì ngày hôm nay ư?" Tống Chinh lạnh lùng: "Tôi chưa bao giờ muốn đối phó với cậu, cậu chẳng qua chỉ là con rối tôi để bên ngoài mà thôi."
Lòng tự trọng kiêu ngạo bị chà đạp, Kỷ Linh tức giận bật cười: "Con rối? Vậy cùng con rối sinh con cũng nằm trong kế hoạch của ông?"
Những lời này không đâm trúng Tống Chinh, trái lại làm sắc mặt Tống Du thay đổi, tay cậu siết chặt hơn.
Cho dù phụ vương lên kế hoạch thế nào đi chăng nữa, sự tồn tại của Tống Kha vẫn luôn là trở ngại không thể vượt qua giữa hai cha con.
"Ức...!" Kỷ Linh phát ra tiếng kêu thảm thiết quái dị từ cổ họng, xương cốt bị ép vang lên lách cách.
"Tiểu Du, con buông ra đã." Tống Chinh cau mày.
Tống Du: "Đừng hòng."
Tống Chinh: "Không nên làm bẩn tay con."
Tống Du liếc nhìn ông, dùng sức quẳng Kỷ Linh xuống đất.
Thấy ông ta quỳ rạp trên nền, không ngừng ho khan, Tống Chinh quay sang nhìn Tống Kha.
Từ nãy tới giờ, Tống Kha vẫn im thít, hận không thể trở thành vô hình.
Đột nhiên chạm mắt Tống Chinh, sống lưng hắn ớn lạnh, tim nện thình thịch, đôi tay rũ xuống không ngừng run rẩy.
"Phụ vương, mau cứu con! Bọn nó muốn giết con, muốn giết con!"
Tống Chinh thản nhiên: "Cậu không phải là con tôi."
Lời vừa nói ra, cả Dung Thời và Tống Du đều quay sang nhìn, ngay cả Kỷ Linh ngồi bệt dưới đất cũng chẳng dám tin, ngẩng đầu lên.
Tống Kha bối rối, hắn không phải đứa con mà ba trộm tinh tr//ùng của cha tạo ra sao?
Tuy sự ra đời của hắn hệt vết nhơ mà hắn chỉ muốn giấu kín, nhưng quan hệ huyết thống là thật!
Tống Kha: "Cha gạt con! Con vừa mới xem video!"
"Video?" Tống Chinh quay đầu ý bảo Bạc Vinh giải thích.
Bạc Vinh chưa lên tiếng, Dung Thời nhìn Tống Du thật sâu rồi mở thiết bị đầu cuối lấy ra đoạn video vẫn đang phát lặp lại trên mạng xã hội, cho Tống Chinh xem.
"Toàn bộ Đế Quốc đều biết ngài bị trộm..."
Tống Chinh: "..."
Ông nhìn chăm chú một lát: "Từ đâu ra thế?"
Tống Du chẳng hề chột dạ, thẳng thắn: "Nó được tổng hợp từ công nghệ cao, nhưng chẳng lẽ đây không phải sự thật?"
Có thể lừa gạt Kỷ Linh, chứng tỏ đoạn video này chẳng khác sự thật lắm.
Tống Chinh: "Người nằm đó không phải là cha."
Kỷ Linh kêu lên: "Không thể nào! Chính là ông!"
Tống Chinh cụp mắt, từ trên cao nhìn xuống: "Lần cậu mang con đến cho tôi cũng là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt."
Không khí ngưng đọng trong khoảnh khắc.
Dung Thời và Tống Du đều ngẫm nghĩ lời này.
"Rõ ràng chúng ta đã gặp nhau nhiều lần, sao có thể..." đang nói, Kỷ Linh bỗng trợn tròn đôi mắt, trong đầu hiện lên một suy đoán đáng sợ.
Chẳng lẽ lần đầu tình cờ gặp mặt, người đó không phải là Tống Chinh?
"Không thể nào, sao có thể..." Kỷ Linh lẩm bẩm.
Khi đó kế hoạch của tổ chức chỉ mới ở giai đoạn sơ khai, chất dẫn dụ của ông ta còn chưa căn cứ vào Tống Chinh để cải tạo, sao Tống Chinh có thể đề phòng ông ta sớm như vậy?
Tống Chinh: "Chất dẫn dụ của cậu đúng là rất mạnh, nhờ cậu ban tặng, mấy năm tôi sống mơ màng hồ đồ, suýt nữa bị khống chế hoàn toàn. Xét từ điểm đó mà nói, cậu đã bước đầu thành công, nếu không, tôi cũng chẳng hạ quyết tâm tiễn Tư Niên đi."
Kỷ Linh ho đến miệng đầy máu, cười không ngừng được.
Alpha quả nhiên là giống loài ghê tởm nhất thế gian.
"Ông ẩn giấu thật sâu, khụ khụ..." Kỷ Linh chống tay ngồi dậy: "Nhưng mà đáng tiếc, chắc chắn ông sẽ thất bại thảm hại."
Tống Chinh hơi cau mày, thì nghe bên tai truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Một cảnh vệ trang bị đầy đủ chạy vào, vội vã nói: "Bệ hạ, quân nổi loạn xâm nhập từ trên không!"
Cùng lúc, tiếng cảnh báo của 01 và 00 vang lên.
【01: Hệ thống chống giám sát của chúng rất mạnh, ngay cả tôi và em trai đều không phát hiện ra.】
Dung Thời dùng dao đánh ngất Tống Kha, quẳng cho cảnh vệ rồi đi tới cửa sổ.
Tống Du bước đến bên cạnh hắn, ngẩng đầu nhìn lên.
"Được ăn cả ngã về không."
Mấy chục con chiến hạm cỡ lớn che mất ánh sáng của sao Hằng, bao phủ trên bầu trời khoảng một nghìn mét, cảnh tượng vô cùng chấn động.
Một màn này khiến Dung Thời nghĩ đến tinh cầu Tuyết trong kiếp trước, hắn không nhịn được nắm lấy tay Tống Du.
Kỷ Linh giãy giụa, bò dậy từ trên mặt đất, nở nụ cười điên cuồng.
"Hôm nay chúng ta hãy chôn cùng nhau đi."
Nghe thế, Dung Thời quay sang nhìn ông ta: "Vì sao ông muốn làm vậy? Lẽ ra ông đã có một cuộc sống tốt đẹp cơ mà."
"Công cụ thì nói gì tới cuộc sống?" Kỷ Linh nổi nóng phản bác: "Alpha các người vĩnh viễn không hiểu nỗi đau khổ khi sinh ra là Omega đâu!"
Dung Thời lạnh nhạt: "Đúng là tôi không hiểu, thế nhưng đâu phải ai cũng kháng cự giới tính bản thân, ông không thể đại diện cho toàn thể Omega, cũng không quyết định được số phận của họ."
"Câm miệng! Tao không muốn nghe!" Kỷ Linh nhìn Tống Chinh cười nham hiểm: "Từ nay về sau, hàng ngàn hàng vạn Omega bị hãm hại sẽ thẩm thấu vào cốt nhục Đế Quốc, làm nó tan rã từng chút một, và lần nữa thành lập nên vương quốc của chính mình! Các người hãy chống mắt mà xem, lực lượng Omega chúng tôi mạnh đến mức nào!"
"Hàng ngàn hàng vạn?" Tống Du xem thời gian, khẽ cười: "Nếu ông nói chính là Omega siêu cấp trong căn cứ dưới đáy biển V99 thì thật đáng tiếc, hiện giờ họ đã bị bắt giam hết rồi."
Kỷ Linh cứng đờ.
Tống Du nói tiếp: "Tất cả bệnh viện quân y, phòng khám tư nhân, công ty hậu cần có liên quan tới tổ chức Omega đều bị giám thị từ lâu, chỉ chờ ông hành động là thu lưới."
Thấy Kỷ Linh mang dáng vẻ khó tin, cậu búng một cái rồi xoay cổ tay, màn hình ảo trước mặt mở rộng thành mấy chục cửa sổ, mỗi cửa sổ là thông tin về một Omega.
"Phần tài liệu này không hề xa lạ với ông đúng không?"
Kỷ Linh nhìn màn hình ảo tạo thành vòng tròn, càng đọc càng khiếp sợ.
"Làm sao mày có?"
Tống Du cười nhạo: "Vào đó copy lại thôi, đơn giản mà, ông có đánh giá mức độ phòng thủ của căn cứ cao quá không?"
Kỷ Linh tối sầm mặt, lạnh lùng cười: "Cứ coi họ đã bị mày khống chế, thì vẫn còn có..."
"Còn có những đứa trẻ sắp được cải tạo ở tinh cầu Tuyết sao?" Dung Thời lạnh nhạt nói tiếp: "Lúc chúng tôi tới đây thì ở đó, mọi phương tiện thông tin liên lạc ra bên ngoài đã bị cắt đứt, e rằng thời điểm này họ bắt đầu hành động rồi."
Hắn vừa nói xong, Bạc Vinh bấm số liên lạc, một hình ảnh ba chiều nhanh chóng xuất hiện trước mặt.
Đó là một Bạc Vinh khác.
Kỷ Linh sợ tới mức lùi ra sau hai bước, hoàn toàn không kịp phản ứng.
Sao lại thế này? Vì sao có tới hai Bạc Vinh?
"Bạc Vinh" trong hình ảnh ba chiều nhìn lướt qua Dung Thời rồi mới nhìn về phía Tống Chinh.
"Bệ hạ, toàn bộ người trong căn cứ dưới lòng đất đã bị khống chế."
Tống Chinh: "Cho quân đội vào, nghiêm khắc thẩm tra cư dân, đuổi từng nhóm đi, cấm vận hàng không một trăm năm, bắt giam toàn bộ thành viên tổ chức ngay tại chỗ."
"Bạc Vinh": "Vâng."
Hình ảnh ba chiều biến mất, Kỷ Linh mở thiết bị đầu cuối cá nhân, thử liên lạc với cấp dưới trên tinh cầu Tuyết nhưng không được.
Chẳng một ai bắt máy!
Không thể nào, bàn cờ bố trí tỉ mỉ trong bao nhiêu năm sao lại dễ dàng thất bại như thế?
Ông ta bỗng nghĩ tới gì đó, lảo đảo bước về phía cửa sổ.
Quân đội tới lâu như vậy rồi, vì sao chẳng thấy một chút động tĩnh nào?
Vừa ngẩng đầu, Kỷ Linh ngây ngẩn cả người.
Chẳng biết từ bao giờ, lồng phòng hộ trên không bao quanh cung điện đã kích hoạt, cột cảm ứng trùm lên toàn bộ quận Thánh Đức.
Phía trên lồng phòng hộ, mấy chục chiến hạm bao vây một nhóm chiến hạm khác, Kỷ Linh nheo mắt nhìn một hồi lâu mới phát hiện, đó là quân đoàn 1 do Thiên Lí phụ trách, còn có quân đoàn 4,6,8 đáng lẽ đang xuất chinh, và quân đoàn 2 vừa đi rồi quay trở lại.
Nhóm chiến hạm bị bao vây đang hứng chịu đòn tấn công từ hai phía, bị hỏa lực ép cho phải bay dần lên cao.
Thất bại tới nông nỗi này, Kỷ Linh trái lại bình tĩnh, ông ta quay đầu nhìn Tống Chinh, ánh mắt oán hận.
"Kết cục ngày hôm nay đã được ông lên kế hoạch từ sớm rồi ư?"
Tống Chinh nắm chặt áo khoác trên vai, ho khan hai tiếng: "Không khiến cậu tưởng hai cha con chúng tôi đã hoàn toàn rơi vào bẫy, thì sao các người lại hành động nhanh như vậy?"
Nghe thấy hai chữ cha con, trái tim Tống Du nhói lên.
Phụ vương chẳng nói cậu cũng hiểu kế hoạch của ông.
Nếu ví tổ chức Omega là một quả bom thì Kỷ Linh chính là ngòi dẫn, sơ sẩy sẽ khiến bom nổ tung, vô số mảnh nhỏ khảm sâu vào máu thịt Đế Quốc, muốn rửa sạch cực kỳ khó khăn.
Biện pháp tốt nhất chính là duy trì Kỷ Linh, đào nguyên vẹn quả bom được giấu trong lòng đất ra.
Tống Chinh làm mồi nhử lâu dài, thu hút sự chú ý của Kỷ Linh, khiến ông ta ảo tưởng mình nắm được quyền điều khiển và thả lỏng cảnh giác; đồng thời lợi dụng sơ hở để lần theo manh mối, tìm hiểu về tổ chức.
Kế hoạch bị xáo trộn bởi Dung Thời và Tống Du, Tống Chinh bèn tương kế tựu kế, mê hoặc Kỷ Linh, để ông ta ra tay với Tống Du.
Hành động của Kỷ Linh đã phát động toàn bộ, Tống Chinh chỉ cần ở chỗ tối quan sát, chờ những kẻ ẩn núp tự mình trồi lên khỏi mặt nước.
"Từ bỏ đi." Tống Chinh lạnh nhạt: "Cậu thua rồi."
Kỷ Linh tựa hồ bị rút hết sức lực, xụi lơ trên nền đất.
Lúc này, thiết bị đầu cuối của Dung Thời rung lên, hắn mở ra, hình ảnh ba chiều của Thiên Lí xuất hiện trước mặt.
Thiên Lí: "Thoạt nhìn cậu vẫn ổn."
Dung Thời: "Chúng tôi không sao."
Thiên Lí gật đầu, quay sang nhìn Tống Chinh, cung kính: "Bệ hạ, quân nổi loạn đã bị bao vây, để đảm bảo, xin ngài và bọn nhỏ hãy dời bước đến khu vực an toàn, tránh hỏa lực lan tới."
Trong khoang chỉ huy của một chiến hạm nào đó, viên sĩ quan chỉ huy không ngừng lau mồ hôi.
"Giữ vững! Lùi về phía sau!"
"Sợ cái gì?"
Nghe thấy giọng nói già nua hùng hậu, viên chỉ huy vội vã xoay người, cúi chào hình ảnh ba chiều trước mắt.
"Thủ trưởng! Tình thế hiện tại với chúng ta vô cùng bất lợi!"
Lâm Quyền nhìn màn hình ảo phóng đại, sắc mặt tối tăm.
Lão già Thiên Lí kia, thế mà ép ông ta một đường!
"Không được rút lui, tiếp tục chiến đấu."
Viên chỉ huy: "Sức chiến đấu của đối phương ngang ngửa với chúng ta, tổn thất chúng ta gánh không nổi, hơn nữa chúng ta đã bỏ lỡ cơ hội tiến công cung điện, hiện giờ toàn bộ lồng phòng hộ đã kích hoạt, e rằng rất khó đột phá."
Lâm Quyền cười khẩy: "Chưa hẳn thế đâu..."
Cảnh vệ khống chế Kỷ Linh và Tống Kha, nhưng chưa kịp rời Hồ Tâm Uyển thì vườn hoa ngay trước mặt vang lên tiếng nổ mạnh.
Tống Chinh được Bạc Vinh đỡ ra ngoài, không kịp đề phòng, bất ngờ bị làn sóng từ vụ nổ hất sang bên.
Bỗng được ai đó giữ tay lại, Tống Chinh nghiêng đầu thì thấy gương mặt nóng nảy của Tống Du.
"Đi bộ cũng ngã, thân thể mấy năm nay bị Kỷ Linh đào rỗng rồi à?"
Tống Chinh: "..."
Thằng nhóc thúi này!
Ông chưa kịp lên tiếng thì khoảng đất trống trước mặt đột ngột nứt toác.
Bạc Vinh vội vã nói: "Bệ hạ, điện hạ, tới nơi an toàn trước rồi nói sau được không?"
Dung Thời ngước mắt nhìn bốn phía xung quanh.
Hướng nào cũng có bóng người chen chúc, cho dù cảnh vệ cố gắng cản lại thì đạn vẫn lọt vào.
Hắn nghiêm túc: "Chú Bạc, chiến hạm thoát hiểm ở chỗ nào?"
Bạc Vinh: "Hướng tây bắc, điện ngầm Thánh Quang."
"Được." Dung Thời nghiêng đầu nhìn Tống Du: "Tiểu Du, chúng ta hộ tống bệ hạ tới đó."
Tống Du lập tức hiểu ý, cong môi cười khẽ: "Lúc ngửi thấy chất dẫn dụ của anh, em đã ngứa ngáy tay chân muốn đánh một trận rồi."
Cậu nâng tay phải lên, một quả cầu nhỏ màu xanh lam từ mái tóc vàng bay ra rơi xuống mu bàn tay.
Quả cầu nháy mắt khuếch tán, từ đầu ngón tay, lớp vỏ kim loại nhanh chóng tràn dọc theo cánh tay hướng lên phía trên.
Lại một quả pháo bay về phía này.
Tống Du giơ tay, lớp vỏ kim loại trên mu bàn tay tách mở, hình dạng thay đổi, nòng súng dựng lên.
Đạn khí nén cao bay vút ra, trúng vào quả pháo.
Ầm!
Quả pháo nổ mạnh giữa không trung.
Lúc Tống Du đưa tay về, vỏ kim loại đã bao trùm toàn thân cậu.
【00: Kích hoạt chế độ chiến giáp, lượng pin còn lại là 49%, có khóa tất cả mục tiêu tấn công trong vòng 3 km không?】
Tống Du: "Khóa mục tiêu."
【00: Đang khóa... đã khóa, đã rà quét vị trí.】
Tống Chinh và Bạc Vinh ngẩn ra, chiến giáp xuất hiện bất thình lình khiến họ hoảng sợ.
Tống Chinh: "Đây... đây là cơ giáp?"
"Một loại cơ giáp có thể biến hình." Giải thích ngắn gọn xong, Dung Thời vẫy tay gọi 01.
Hai người liền nhìn thấy những sợi tơ màu xanh lam chảy xuống nhè nhẹ thành từng đợt giữa không trung, bao quanh cả ba, rồi nhanh chóng biến thành vách tường kim loại kín không kẽ hở.
Cảm giác mặt đất chuyển động, ánh mắt Tống Chinh cảnh giác.
Dung Thời vươn tay, sợi kim loại hội tụ thành cần điều khiển dưới lòng bàn tay, hắn thản nhiên bảo: "Yên tâm, nơi này rất an toàn."
Ngắn ngủn mấy hơi thở, Tống Chinh trơ mắt nhìn không gian kim loại trống rỗng biến thành khoang điều khiển cơ giáp.
Trước mắt xuất hiện màn hình ảo phóng đại, phía trên hiển thị tình huống bên ngoài.
"Đúng.. đúng là một cơ giáp lợi hại." Vẻ mặt bình tĩnh hàng năm của Bạc Vinh như nứt ra.
Nếu không tận mắt nhìn thấy, chắc chắn ông chẳng tin đây là sự thật.
Trong không gian đột ngột vang lên giọng bé trai, thái độ vô cùng kiêu ngạo.
"Ông lớn 01 lúc nào chả lợi hại!"
Tống Chinh: "Ông lớn 01? Nghĩa là sao?"
Dung Thời: "..."
Cái danh xưng kỳ quái này từ miệng quốc vương thốt ra, đúng là không bình thường chút nào.
Dung Thời: "Một AI không được thông minh cho lắm."
01: "Tôi cực kỳ thông minh nhá! Q^Q"
"Anh hai, anh đưa người qua đó trước, em chơi một lát."
Giọng Tống Du vang lên, Dung Thời đồng ý: "Đừng có phá nhà đấy."
Tống Chinh nghe thấy cậu hừ lạnh.
"Cần thì phá chứ, dù sao cũng chả phải nhà em."
Tống Chinh: "..."
Bên ngoài tiếng nổ mạnh vang lên không dứt, Dung Thời điều khiển 01 bay về hướng tây bắc.
Qua khóe mắt, trông thấy biểu cảm vi diệu của Tống Chinh, hắn ngẫm nghĩ, giải thích: "Tiểu Du rất lo cho ngài, mấy hôm nay ngủ cũng chẳng yên."
Tống Chinh nhìn một trong những màn hình ảo đang hiển thị cuộc chiến của cơ giáp, giọng rất khẽ: "Tôi biết, nhưng nó chẳng chịu tha thứ cho tôi."
Trước mắt Dung Thời hiện lên một người thiếu trách nhiệm tương tự.
"Không đâu."
Tống Chinh mở to mắt, trái tim nặng nề cháy lên niềm hy vọng.
Ông nghe thấy Dung Thời nói tiếp: "Đánh mất tình thân quá lâu nên em ấy đã lấp chỗ trống bằng một thứ quan trọng hơn, nếu ngài muốn cứu vãn, e rằng sẽ phải tốn rất nhiều tâm tư."
Tống Chinh: "Thứ quan trọng hơn?"
Dung Thời nghiêm túc đáp: "Vâng, chính là tôi."
Tống Chinh cứng đờ: "............"
Đây là cách cậu an ủi người đấy à?