Bà Xã Là Alpha Hàng Đầu Thì Phải Làm Sao Bây Giờ?
Chương 153
Trong cung, một Beta ăn mặc như người hầu lẻn vào phòng làm việc của Tống Kha.
"Cút ra ngoài."
Tống Kha nằm trên ghế bập bênh chơi game, đầu cũng lười nâng.
Từ lúc phụ vương loại bỏ toàn bộ người bên cạnh, thời gian bị cấm túc đã hết, nhưng hắn vẫn cảm giác như mình bị giam lỏng.
Chẳng có lấy một người đáng tin cậy, bị giám sát mọi lúc mọi nơi.
"Điện hạ, là tôi đây." Người hầu Beta liếc nhìn xung quanh, khẽ nói.
Giọng rất quen thuộc, Tống Kha ngẩng đầu, ngồi bật dậy.
"Sao anh vào được đây?"
Người hầu Beta này chính là trợ lý đặc biệt của Tống Kha trước kia.
"Tôi nghe ngóng được... vài chuyện." Trợ lý cũ bước nhanh tới, ghé tai Tống Kha thì thầm mấy câu.
Tống Kha nhíu mày, sau đó đôi mắt tỏa sáng.
"Ba tôi gọi nó về thật à?"
Trợ lý cũ gật đầu, hạ thấp giọng: "Hình như vương hậu điện hạ muốn ra tay."
Tống Kha quẳng máy chơi game, đứng dậy, bước qua lại, càng nghĩ càng hào hứng.
"Cuối cùng cũng hành động!" Hắn phấn khích xoa xoa tay: "Trời mới biết tôi chờ ngày này đã bao lâu."
Đáy mắt trợ lý lộ vẻ khôn khéo: "Bây giờ ngài chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, duy trì hình tượng ngồi mát ăn bát vàng một cách tốt nhất."
Tống Kha không nhịn được nhếch môi, trong vòng vài phút ngắn ngủi đã tưởng tượng ra hình ảnh được vạn người tung hô sau khi lên ngôi.
"Anh tiếp tục hỏi thăm tin tức." Tống Kha dặn dò: "Chờ tôi lên ngôi, không thể thiếu lợi ích cho anh!"
Trợ lý mắt lóe sáng, cung kính: "Vâng."
Người đi rồi, Tống Kha không thể bình tĩnh, ngược lại càng phấn khích.
Tống Du ba lần bốn lượt đánh hắn trước mặt bao nhiêu người, còn hại hắn mất hết thể diện ở Đế Quốc, việc này không thể để yên!
Nếu ba muốn ra tay, chi bằng khiến cho ngọn lửa này cháy càng mãnh liệt hơn!
Hắn mở thiết bị đầu cuối, tìm thông tin liên lạc của Lưu Nam rồi bấm số.
Cách vách phòng làm việc, trợ lý đương nhiệm của Tống Kha thu hồi thiết bị nghe lén, bước ra ngoài như không có chuyện gì xảy ra.
-
Tình hình hiện tại rất hỗn loạn, hầu như quân đoàn nào cũng có sĩ quan bị Omega siêu cấp ảnh hưởng.
Phạm vi quá lớn nên khó phán đoán chính xác, trước mắt Dung Thời chỉ có thể xác định, quân đoàn 2 chưa bị kẻ thù khống chế.
"Em định bí mật rời đi."
Trong đại sảnh sân bay, Tống Du ngồi bên cạnh Dung Thời trên ghế chờ, hạ thấp giọng: "Cho dù bị tập kích, người của em cũng chẳng yếu, chắc chắn không sao."
Tầm mắt Dung Thời đảo qua đám đông sinh viên bị chặn ngoài đại sảnh, giọng nhẹ nhàng, lạnh nhạt.
"Lần này tất cả mọi thứ đều khác trước, ông ta công khai tuyên chiến với em, chứng tỏ đã chuẩn bị kỹ lưỡng, bảo đảm em không thể an toàn trở lại tinh cầu Đế Đô."
Cách nói thật uyển chuyển, trong lòng Tống Du cũng hiểu rõ.
Kỷ Linh nôn nóng muốn giết cậu.
So với ở tinh cầu Đế Đô, thời cơ xuống tay tốt nhất chính là trên đường trở về, một tai nạn "ngoài ý muốn" đủ để tiễn cậu đi.
Chỉ cần cậu chết, Tống Kha là người thừa kế duy nhất, phụ vương bị khống chế, toàn bộ quốc gia sẽ nằm gọn trong lòng bàn tay Kỷ Linh.
"Biện pháp của anh có khả thi không?" Tống Du chăm chú nhìn Tần Lạc đang cầm máy chụp ảnh với sinh viên: "Trông có vẻ không đáng tin cậy lắm."
Dung Thời dứt khoát bảo: "Cứ tin tưởng vào chồng em."
Tống Du liếc nhìn hắn, khẽ cười: "Nếu thuận lợi trở về tinh cầu Đế Đô, em sẽ gọi anh là chồng."
Dung Thời: "Nói rồi đấy nhé."
Tống Du: "..."
Trả lời nhanh vậy, sợ cậu đổi ý hả?
Chụp ảnh với sinh viên xong, Tần Lạc nhấp ngón tay, cắt góc cameras để phát trực tuyến.
Cậu nhìn thời gian, phất tay với sinh viên đến tiễn chân: "Chúng tôi sắp xuất phát, mọi người trở về đi."
Lưu Hoành, Trần Thần đứng đằng trước đám đông, bị lan can và sinh viên sau lưng ép cho thở không nổi.
Thấy Tần Lạc định chạy, Lưu Hoành duỗi tay túm áo kéo lại.
"Phi thuyền lớn như vậy, thêm một người có làm sao? Cậu hỏi thử Dung Thời xem, không chừng cậu ấy lại đồng ý?"
Trần Thần: "Đi ra ngoài chơi không dẫn chúng tôi theo, làm ăn kiểu gì thế?"
Tần Lạc bị kéo loạng choạng, sau khi đứng yên được thì lạnh lùng gạt phắt tay Lưu Hoành.
"Chúng tôi đi học hỏi giao lưu chứ có phải đi chơi đâu!"
Bạch Đình: "Bọn nó không cùng đẳng cấp với Dung papa thì giao lưu khỉ gió gì? Có khác nào đi chơi đâu?"
Sinh viên xung quanh ồn ào...
"Lại đi Học viện Hoàng gia giao lưu, Dung papa ngầu lòi!"
"Tao còn chưa tới tinh cầu Đế Đô bao giờ, ba năm ở không trong Học viện quân sự thật uổng phí."
"Muốn giao lưu à, tao nghĩ bởi lần trước thua trường quân đội nên họ tìm cớ để giành lại vị trí của mình ấy mà."
"Thế chả phải họ muốn ngược đãi à? Học viện Hoàng gia làm gì có ai sánh được với chủ tịch, giải đấu trên tinh cầu hoang chưa đủ chứng minh điều đó sao?"
"Chỉ cần không dùng câu hỏi về đời sống sinh hoạt hằng ngày, còn lâu Dung papa mới thua."
"Nhưng so tài năng thì chả đủ trình, mà tao vẫn muốn xem."
Tần Lạc giơ tay ra hiệu im lặng rồi lớn giọng: "Lần này tôi sẽ livestream toàn bộ quá trình học hỏi giao lưu, ai hứng thú có thể vào phòng phát trực tuyến. Đã tới lúc tôi phải đi rồi, bằng không hai ông anh sẽ vứt tôi lại mất."
Nói xong, cậu xoay người chạy, vừa kịp lúc chui vào khi cánh cửa khép lại.
"Dung papa, cố lên!"
"Tống Du, cố lên!"
Trước khi bước vào con đường kim loại, nghe tiếng hò hét cổ vũ bên ngoài, Dung Thời dừng chân, xoay người phất phất tay với mọi người.
Vốn định bảo họ rời đi, kết quả tiếng thét còn chói tai hơn nữa.
"Học hỏi giao lưu cái quỷ gì không biết, chẳng có chút tin tức nào, nói đi là đi luôn thế nhỉ?" Trên đường trở về, Lưu Hoành lầm bầm: "Nếu báo sớm hơn, tao có thể giằng co thêm một lúc."
Trần Thần lắc đầu thở dài: "Bỏ lỡ mất cơ hội ra ngoài hóng gió."
Bạch Đình khóc tang: "Cùng chủ tịch làm gì cũng thú vị, cảm giác như vừa tổn thất mấy trăm triệu vậy!"
Ba người làu bàu suốt cả quãng đường về, cuối cùng mở diễn đàn trường học, chọn giao diện phát trực tuyến.
Quên đi, xem livestream cho đỡ thèm, coi như bản thân tham gia vậy.
Phi thuyền sử dụng chính là phi thuyền chuyên đưa đón sinh viên của nhà trường, lần này tới tinh cầu Đế Đô chỉ có ba người, không khác gì bao cả chuyến.
Tần Lạc giao lưu một buổi sáng xong, ngồi xuống rót hai chén nước.
"Mẹ kiếp làm trợ lý idol mệt mỏi quá, không trả tôi một triệu một ngày thì khó mà xong việc."
Tống Du nhìn số người online trong màn hình phát trực tuyến, khóe môi cong lên.
"Xem ra mọi người đều cảm thấy hứng thú với lần học hỏi giao lưu này nhỉ?"
Câu trả lời lập tức xuất hiện trong khu bình luận "Chính xác là cảm thấy hứng thú với hai cậu (Đầu chó)".
Tống Du: "Hứng thú với tôi thì được, còn với Dung Thời thì không, anh ấy là của tôi."
Khu bình luận...
"Ha ha ha ha mỹ nhân Tống muốn độc chiếm."
"Chủ tịch tức giận."
"Rõ ràng tao vào đây để học hỏi giao lưu, sao lại phải dùng chậu rửa mặt hứng cơm chó thế nhở?"
"Còn 18 ngày nữa là đến kỳ thi tháng, các cậu có thể quay về sau 19 ngày được không? Làm ơn đi, hãy để cho bọn trẻ vui vẻ trở lại."
Dung Thời nhìn Tống Du mỉm cười, hoàn toàn không nhận ra một tiếng đồng hồ trước, cậu còn ôm hắn chẳng chịu buông tay, lạc lõng như chú mèo rơi xuống nước, lông toàn thân rũ rượi.
Sự kiên nhẫn của Tống Du có hạn, nói hai câu xong bèn ngồi đọc sách, chẳng hề có tư tưởng tiếp tục buôn chuyện.
Chả có việc gì làm, Tần Lạc cầm máy ra ngoài, đi vòng vòng, nói đến miệng khô khốc, nhìn số người online, đã hơn trăm vạn.
Lưu lượng truy cập diễn đàn trường quân đội rất lớn, giao diện phát trực tuyến hoàn toàn công khai, hơn nữa hai người lại nổi tiếng, đương nhiên số lượng khán giả xem livestream không hề nhỏ.
Vẫn còn quá ít, Tần Lạc cảm thấy cậu phải đáng giá hơn một triệu, thế nhưng thật sự không còn gì để nói.
Trở lại cabin nghỉ ngơi, Tống Du đang đọc sách, Dung Thời làm bài tập, quyển bài tập toán đặt trước mặt.
Tần Lạc chĩa cameras về phía họ, đi lục túi đồ ăn vặt.
Ăn được nửa chừng, cậu nhìn màn hình phát trực tuyến, miếng khoai tây chiên mắc kẹt giữa cổ họng.
Cậu nói miệng khô khốc mới được trăm vạn, Dung Thời chỉ ngồi đó làm bài tập, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, hiện tại số người xem đã lên tới một triệu.
Khu bình luận trên livestream náo nhiệt hệt ăn tết, khác biệt hoàn toàn với bầu không khí ở cabin nghỉ ngơi.
Ngay khi phi thuyền chuẩn bị tiến vào điểm nhảy không gian, tiếng cảnh báo chói tai đột ngột vang lên.
Tại cabin nghỉ ngơi, vẻ mặt ba người thay đổi.
Tần Lạc cố ý kêu lên: "Không thể nào, chuyện gì xảy ra thế nhỉ? Chả nhẽ chúng tôi gặp phải đoàn tinh tặc?"
Dung Thời buông bút, kéo Tống Du đứng dậy: "Ra ngoài xem sao."
Khoang chỉ huy phi thuyền chỉ có cơ trưởng và cơ phó, giờ phút này đều mang biểu cảm không thể tin nổi.
"Ơ, đoàn tinh tặc này mù à? Dám gây sự với cả ông nội chúng?"
Khi ba người chạy tới nơi, trên màn hình ảo phóng đại đang hiển thị trước mặt có hai chiến hạm lớn, cùng với bảy tám chiến hạm nhỏ rải rác xung quanh.
Phi công mở kênh công cộng liên lạc với bên kia.
"Đây là phi thuyền chuyên dụng của Học viện quân sự trung ương, nếu nhận được xin hãy cho qua, nếu nhận được xin hãy cho qua."
Dám khiêu khích Học viện quân sự trung ương, khác nào khiêu khích Bộ quân sự, tình tiết nghiêm trọng sẽ phán quyết tử hình.
Vì vậy thông thường đoàn tinh tặc chẳng bao giờ dám khiêu khích phi thuyền của Học viện quân sự, bởi bắn hạ phi thuyền chả mang về lợi ích gì, lại bị quân đội truy lùng, chẳng có trái ngon mà ăn.
Tần Lạc chĩa cameras vào màn hình ảo, đùa giỡn: "Chúng tôi bị đoàn tinh tặc chặn đường cướp bóc, hu hu hu... tôi rất sợ chúng cướp mất túi đồ ăn vặt này..."
Giọng điệu nhẹ nhàng, khiến người xem cũng bị dẫn đi chệch hướng, khu bình luận lấp đầy tiếng cười ha ha, căn bản không đặt đoàn tinh tặc vào mắt, cho dù có số ít người bày tỏ sự lo lắng, cũng nhanh chóng bị nhấn chìm.
Dung Thời nhìn màn hình ảo, từ mô hình kích cỡ chiến hạm có thể đoán được, đây là lực lượng quân đội bí mật.
Một số chiến hạm thích hợp cho việc theo dõi và ẩn nấp, không thích hợp cho việc trực tiếp đối đầu, nên mẫu này quân đội mua rồi không dùng tới, cuối cùng thông qua cách thức đặc biệt chảy vào đơn vị ngầm.
Chờ chưa đầy hai phút, một quả pháo phân tử phóng ra, bay thẳng về phía phi thuyền.
Hai phi công giật mình, định điều khiển phi thuyền tránh né, nhưng có người tốc độ mau hơn bọn họ.
Phi công: "!!!"
Dung Thời đứng trước bàn điều khiển phía bên kia, ngón tay nhảy múa trên bàn phím, thuần thục điều khiển phi thuyền tránh né quả pháo phân tử thứ hai.
Bình luận trên livestream bùng nổ...
"Thế quái nào vậy! Chuyện gì đang xảy ra? Đoàn tinh tặc dám ra tay với trường quân đội."
"Tốc độ phản ứng của chủ tịch còn nhanh hơn phi công!"
"Hóa ra chủ tịch biết lái phi thuyền thật, đẹp trai quá đi!"
"Đâu phải lúc mê trai, tình hình hiện giờ rất nghiêm trọng! Mau báo cho nhà trường tới giải cứu chủ tịch và Tống Du!"
Giọng Dung Thời lạnh nhạt: "Đánh thức AI phi thuyền."
Trên phi thuyền, một giọng nam điềm đạm vang lên.
"Tôi là AI Ares, tôi có thể giúp gì cho ngài?"
Dung Thời: "Bắt cóc hệ thống chiến hạm của quân địch, gửi hình ảnh giám sát về đây."
Ares: "Vâng."
Phi công nghe mà choáng váng.
Ares chỉ là hệ thống AI hỗ trợ điều khiển, căn bản không cùng một đẳng cấp với AI chiến hạm, sao có năng lực bắt cóc AI chiến hạm được? Chẳng phải nghe thật nực cười sao?
Vừa nghĩ vậy thì giọng Ares vang lên.
"Đã bắt cóc."
Cùng lúc, một màn hình ảo phóng đại hiện lên giữa khoang điều khiển, hiển thị hình ảnh bên trong chiến hạm quân địch.
Phi công và khán giả đều choáng váng.
AI chiến hạm của đối phương chưa tỉnh ngủ à? Sao bị bắt cóc dễ dàng quá vậy?
Nhưng nghĩ kỹ lại không đúng, bất kỳ AI được cài đặt trên chiến hạm đều phải đạt tiêu chuẩn về mặt trí năng.
Bên ta dùng là AI phi thuyền, mà chưa đến ba giây đồng hồ lại bắt cóc được AI chiến hạm, đây chính là giết địch vượt cấp!
"Đoàn tinh tặc thiểu năng này từ đâu ra không biết, ngay cả papa cũng dám đánh!"
"Lai lịch của Ares thế nào nhỉ, trâu bò quá đi!"
"Liệu có phải AI chiến hạm giải nghệ không? Có cảm giác như ông trùm vậy."
"Tao thì thấy cho dù là thứ gì, cứ vào tay chủ tịch đều đặc biệt trâu bò."
Trong ký túc xá, Lưu Hoành đứng bật dậy, khó tin trợn tròn mắt.
"Sao trong đoàn tinh tặc có người giống anh họ tao thế nhỉ?"
Ngay khi phi thuyền đang tránh né làn đạn, âm thanh của AI khác vang lên.
Giọng nữ dịu dàng: "Tôi là Zero Reese em trai Ares, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho ngài?"
Phi công/khán giả: "...?"
Vì sao AI lại có em trai? Mà em trai lại mang giọng nữ?
Tống Du nhìn màn hình, nở nụ cười lạnh lẽo.
"Khống chế hệ thống phóng của quân địch, làm pháo phân tử chệch hướng 10 độ."
Zero Reese: "Vâng!"
Tống Du: "Chệch hướng 5 độ... chệch hướng 20 độ..."
Cậu ra lệnh ngắn gọn, AI nhanh chóng chấp hành.
Pháo phân tử chệch hướng bất thường gây nguy hiểm cho các chiến hạm nhỏ xung quanh.
Một chiến hạm nhỏ di chuyển sang ngang để né pháo phân tử phía trên, lại bị pháo phân tử phía dưới bắn trúng, nổ tung tại chỗ.
Hai phi công đứng đó hệt như ngọn nến, cảm thấy mình không thể nào can thiệp.
Bị đoàn tinh tặc tấn công đã là chuyện không thể tưởng tượng, mà hai tân sinh viên còn điều khiển phi thuyền lưu loát hơn bọn họ, có thể khống chế AI trực tiếp tấn công hệ thống của đối phương, mẹ kiếp AI còn có cả một em trai nữa!
Đây là phương thức mở ra thế giới huyền ảo hay gì?
Khán giả trong chương trình phát trực tuyến quan sát rõ cuộc chiến của họ thông qua màn hình ảo trong khoang điều khiển.
Khu bình luận trống rỗng vài giây lại bắt đầu bùng nổ.
"Quá xuất sắc áu áu áu, kích thích hơn xem Star Wars nhiều!"
"Hóa ra Star Wars hiện thực cũng chơi lớn như vậy sao? Thật... thật lợi hại!"
"Không nói nhiều, chủ tịch vĩnh viễn là thần! Tống mỹ nhân vĩnh viễn là thần!"
"Quân địch nhìn quen mắt thế nhỉ, đó không phải là thượng úy Lưu Đức sao? Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Móa! Không phải đoàn tinh tặc à?"
Quân địch bị đánh không có đường chống trả.
Trên chiến hạm, có người vội vàng chạy đến khoang chỉ huy báo cáo với Lưu Đức.
"Đối phương mở livestream, số người xem lên tới mười triệu! Các hình ảnh nội bộ của chúng ta đều bại lộ rồi!"
Sắc mặt thay đổi hẳn, Lưu Đức lập tức nhìn màn hình chửi: "Mẹ kiếp!"
Lúc này trên màn hình đang hiển thị hình ảnh của họ, câu nói vừa rồi cũng được phát sóng.
Nói cách khác hiện giờ có hơn mười triệu người đều biết Lưu Đức hắn dùng pháo phân tử oanh tạc phi thuyền trường quân đội!
Một nhóm khác đang phục kích gần đó, sai người vào livestream để nghiên cứu.
Có người hỏi: "Làm sao bây giờ, không thể tấn công nếu không phá hủy chương trình phát trực tuyến này, nhỡ họ cũng tới đây, thân phận của chúng ta liền bại lộ!"
Alpha cầm đầu sắc mặt tối tăm: "Bảo lập trình viên phá hủy chương trình phát trực tuyến trước đã."
Hắn chưa từng thấy ai dám phát trực tuyến hình ảnh cả hai khoang chỉ huy trong cuộc đối đầu giữa đôi bên.
Rõ ràng nói cho quân địch phương án tác chiến của họ, lại có thể đùa bỡn quân địch xoay mòng mòng.
Quả thực không khác nào chỉ thẳng vào mặt đối phương mà nói "Cho dù tôi có nói nước đi tiếp theo thế nào anh cũng không thắng nổi tôi đâu."
Mẹ kiếp, chưa thấy lối chơi kiêu ngạo như thế bao giờ!
___o0o___
Tác giả có lời muốn nói:
Tống Meo Meo: Vợ quá giỏi gây chuyện.
Dung Thỏ Thỏ: Anh đang chờ em gọi chồng. [Ngoan ngoãn]
Tống Meo Meo:...
"Cút ra ngoài."
Tống Kha nằm trên ghế bập bênh chơi game, đầu cũng lười nâng.
Từ lúc phụ vương loại bỏ toàn bộ người bên cạnh, thời gian bị cấm túc đã hết, nhưng hắn vẫn cảm giác như mình bị giam lỏng.
Chẳng có lấy một người đáng tin cậy, bị giám sát mọi lúc mọi nơi.
"Điện hạ, là tôi đây." Người hầu Beta liếc nhìn xung quanh, khẽ nói.
Giọng rất quen thuộc, Tống Kha ngẩng đầu, ngồi bật dậy.
"Sao anh vào được đây?"
Người hầu Beta này chính là trợ lý đặc biệt của Tống Kha trước kia.
"Tôi nghe ngóng được... vài chuyện." Trợ lý cũ bước nhanh tới, ghé tai Tống Kha thì thầm mấy câu.
Tống Kha nhíu mày, sau đó đôi mắt tỏa sáng.
"Ba tôi gọi nó về thật à?"
Trợ lý cũ gật đầu, hạ thấp giọng: "Hình như vương hậu điện hạ muốn ra tay."
Tống Kha quẳng máy chơi game, đứng dậy, bước qua lại, càng nghĩ càng hào hứng.
"Cuối cùng cũng hành động!" Hắn phấn khích xoa xoa tay: "Trời mới biết tôi chờ ngày này đã bao lâu."
Đáy mắt trợ lý lộ vẻ khôn khéo: "Bây giờ ngài chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, duy trì hình tượng ngồi mát ăn bát vàng một cách tốt nhất."
Tống Kha không nhịn được nhếch môi, trong vòng vài phút ngắn ngủi đã tưởng tượng ra hình ảnh được vạn người tung hô sau khi lên ngôi.
"Anh tiếp tục hỏi thăm tin tức." Tống Kha dặn dò: "Chờ tôi lên ngôi, không thể thiếu lợi ích cho anh!"
Trợ lý mắt lóe sáng, cung kính: "Vâng."
Người đi rồi, Tống Kha không thể bình tĩnh, ngược lại càng phấn khích.
Tống Du ba lần bốn lượt đánh hắn trước mặt bao nhiêu người, còn hại hắn mất hết thể diện ở Đế Quốc, việc này không thể để yên!
Nếu ba muốn ra tay, chi bằng khiến cho ngọn lửa này cháy càng mãnh liệt hơn!
Hắn mở thiết bị đầu cuối, tìm thông tin liên lạc của Lưu Nam rồi bấm số.
Cách vách phòng làm việc, trợ lý đương nhiệm của Tống Kha thu hồi thiết bị nghe lén, bước ra ngoài như không có chuyện gì xảy ra.
-
Tình hình hiện tại rất hỗn loạn, hầu như quân đoàn nào cũng có sĩ quan bị Omega siêu cấp ảnh hưởng.
Phạm vi quá lớn nên khó phán đoán chính xác, trước mắt Dung Thời chỉ có thể xác định, quân đoàn 2 chưa bị kẻ thù khống chế.
"Em định bí mật rời đi."
Trong đại sảnh sân bay, Tống Du ngồi bên cạnh Dung Thời trên ghế chờ, hạ thấp giọng: "Cho dù bị tập kích, người của em cũng chẳng yếu, chắc chắn không sao."
Tầm mắt Dung Thời đảo qua đám đông sinh viên bị chặn ngoài đại sảnh, giọng nhẹ nhàng, lạnh nhạt.
"Lần này tất cả mọi thứ đều khác trước, ông ta công khai tuyên chiến với em, chứng tỏ đã chuẩn bị kỹ lưỡng, bảo đảm em không thể an toàn trở lại tinh cầu Đế Đô."
Cách nói thật uyển chuyển, trong lòng Tống Du cũng hiểu rõ.
Kỷ Linh nôn nóng muốn giết cậu.
So với ở tinh cầu Đế Đô, thời cơ xuống tay tốt nhất chính là trên đường trở về, một tai nạn "ngoài ý muốn" đủ để tiễn cậu đi.
Chỉ cần cậu chết, Tống Kha là người thừa kế duy nhất, phụ vương bị khống chế, toàn bộ quốc gia sẽ nằm gọn trong lòng bàn tay Kỷ Linh.
"Biện pháp của anh có khả thi không?" Tống Du chăm chú nhìn Tần Lạc đang cầm máy chụp ảnh với sinh viên: "Trông có vẻ không đáng tin cậy lắm."
Dung Thời dứt khoát bảo: "Cứ tin tưởng vào chồng em."
Tống Du liếc nhìn hắn, khẽ cười: "Nếu thuận lợi trở về tinh cầu Đế Đô, em sẽ gọi anh là chồng."
Dung Thời: "Nói rồi đấy nhé."
Tống Du: "..."
Trả lời nhanh vậy, sợ cậu đổi ý hả?
Chụp ảnh với sinh viên xong, Tần Lạc nhấp ngón tay, cắt góc cameras để phát trực tuyến.
Cậu nhìn thời gian, phất tay với sinh viên đến tiễn chân: "Chúng tôi sắp xuất phát, mọi người trở về đi."
Lưu Hoành, Trần Thần đứng đằng trước đám đông, bị lan can và sinh viên sau lưng ép cho thở không nổi.
Thấy Tần Lạc định chạy, Lưu Hoành duỗi tay túm áo kéo lại.
"Phi thuyền lớn như vậy, thêm một người có làm sao? Cậu hỏi thử Dung Thời xem, không chừng cậu ấy lại đồng ý?"
Trần Thần: "Đi ra ngoài chơi không dẫn chúng tôi theo, làm ăn kiểu gì thế?"
Tần Lạc bị kéo loạng choạng, sau khi đứng yên được thì lạnh lùng gạt phắt tay Lưu Hoành.
"Chúng tôi đi học hỏi giao lưu chứ có phải đi chơi đâu!"
Bạch Đình: "Bọn nó không cùng đẳng cấp với Dung papa thì giao lưu khỉ gió gì? Có khác nào đi chơi đâu?"
Sinh viên xung quanh ồn ào...
"Lại đi Học viện Hoàng gia giao lưu, Dung papa ngầu lòi!"
"Tao còn chưa tới tinh cầu Đế Đô bao giờ, ba năm ở không trong Học viện quân sự thật uổng phí."
"Muốn giao lưu à, tao nghĩ bởi lần trước thua trường quân đội nên họ tìm cớ để giành lại vị trí của mình ấy mà."
"Thế chả phải họ muốn ngược đãi à? Học viện Hoàng gia làm gì có ai sánh được với chủ tịch, giải đấu trên tinh cầu hoang chưa đủ chứng minh điều đó sao?"
"Chỉ cần không dùng câu hỏi về đời sống sinh hoạt hằng ngày, còn lâu Dung papa mới thua."
"Nhưng so tài năng thì chả đủ trình, mà tao vẫn muốn xem."
Tần Lạc giơ tay ra hiệu im lặng rồi lớn giọng: "Lần này tôi sẽ livestream toàn bộ quá trình học hỏi giao lưu, ai hứng thú có thể vào phòng phát trực tuyến. Đã tới lúc tôi phải đi rồi, bằng không hai ông anh sẽ vứt tôi lại mất."
Nói xong, cậu xoay người chạy, vừa kịp lúc chui vào khi cánh cửa khép lại.
"Dung papa, cố lên!"
"Tống Du, cố lên!"
Trước khi bước vào con đường kim loại, nghe tiếng hò hét cổ vũ bên ngoài, Dung Thời dừng chân, xoay người phất phất tay với mọi người.
Vốn định bảo họ rời đi, kết quả tiếng thét còn chói tai hơn nữa.
"Học hỏi giao lưu cái quỷ gì không biết, chẳng có chút tin tức nào, nói đi là đi luôn thế nhỉ?" Trên đường trở về, Lưu Hoành lầm bầm: "Nếu báo sớm hơn, tao có thể giằng co thêm một lúc."
Trần Thần lắc đầu thở dài: "Bỏ lỡ mất cơ hội ra ngoài hóng gió."
Bạch Đình khóc tang: "Cùng chủ tịch làm gì cũng thú vị, cảm giác như vừa tổn thất mấy trăm triệu vậy!"
Ba người làu bàu suốt cả quãng đường về, cuối cùng mở diễn đàn trường học, chọn giao diện phát trực tuyến.
Quên đi, xem livestream cho đỡ thèm, coi như bản thân tham gia vậy.
Phi thuyền sử dụng chính là phi thuyền chuyên đưa đón sinh viên của nhà trường, lần này tới tinh cầu Đế Đô chỉ có ba người, không khác gì bao cả chuyến.
Tần Lạc giao lưu một buổi sáng xong, ngồi xuống rót hai chén nước.
"Mẹ kiếp làm trợ lý idol mệt mỏi quá, không trả tôi một triệu một ngày thì khó mà xong việc."
Tống Du nhìn số người online trong màn hình phát trực tuyến, khóe môi cong lên.
"Xem ra mọi người đều cảm thấy hứng thú với lần học hỏi giao lưu này nhỉ?"
Câu trả lời lập tức xuất hiện trong khu bình luận "Chính xác là cảm thấy hứng thú với hai cậu (Đầu chó)".
Tống Du: "Hứng thú với tôi thì được, còn với Dung Thời thì không, anh ấy là của tôi."
Khu bình luận...
"Ha ha ha ha mỹ nhân Tống muốn độc chiếm."
"Chủ tịch tức giận."
"Rõ ràng tao vào đây để học hỏi giao lưu, sao lại phải dùng chậu rửa mặt hứng cơm chó thế nhở?"
"Còn 18 ngày nữa là đến kỳ thi tháng, các cậu có thể quay về sau 19 ngày được không? Làm ơn đi, hãy để cho bọn trẻ vui vẻ trở lại."
Dung Thời nhìn Tống Du mỉm cười, hoàn toàn không nhận ra một tiếng đồng hồ trước, cậu còn ôm hắn chẳng chịu buông tay, lạc lõng như chú mèo rơi xuống nước, lông toàn thân rũ rượi.
Sự kiên nhẫn của Tống Du có hạn, nói hai câu xong bèn ngồi đọc sách, chẳng hề có tư tưởng tiếp tục buôn chuyện.
Chả có việc gì làm, Tần Lạc cầm máy ra ngoài, đi vòng vòng, nói đến miệng khô khốc, nhìn số người online, đã hơn trăm vạn.
Lưu lượng truy cập diễn đàn trường quân đội rất lớn, giao diện phát trực tuyến hoàn toàn công khai, hơn nữa hai người lại nổi tiếng, đương nhiên số lượng khán giả xem livestream không hề nhỏ.
Vẫn còn quá ít, Tần Lạc cảm thấy cậu phải đáng giá hơn một triệu, thế nhưng thật sự không còn gì để nói.
Trở lại cabin nghỉ ngơi, Tống Du đang đọc sách, Dung Thời làm bài tập, quyển bài tập toán đặt trước mặt.
Tần Lạc chĩa cameras về phía họ, đi lục túi đồ ăn vặt.
Ăn được nửa chừng, cậu nhìn màn hình phát trực tuyến, miếng khoai tây chiên mắc kẹt giữa cổ họng.
Cậu nói miệng khô khốc mới được trăm vạn, Dung Thời chỉ ngồi đó làm bài tập, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, hiện tại số người xem đã lên tới một triệu.
Khu bình luận trên livestream náo nhiệt hệt ăn tết, khác biệt hoàn toàn với bầu không khí ở cabin nghỉ ngơi.
Ngay khi phi thuyền chuẩn bị tiến vào điểm nhảy không gian, tiếng cảnh báo chói tai đột ngột vang lên.
Tại cabin nghỉ ngơi, vẻ mặt ba người thay đổi.
Tần Lạc cố ý kêu lên: "Không thể nào, chuyện gì xảy ra thế nhỉ? Chả nhẽ chúng tôi gặp phải đoàn tinh tặc?"
Dung Thời buông bút, kéo Tống Du đứng dậy: "Ra ngoài xem sao."
Khoang chỉ huy phi thuyền chỉ có cơ trưởng và cơ phó, giờ phút này đều mang biểu cảm không thể tin nổi.
"Ơ, đoàn tinh tặc này mù à? Dám gây sự với cả ông nội chúng?"
Khi ba người chạy tới nơi, trên màn hình ảo phóng đại đang hiển thị trước mặt có hai chiến hạm lớn, cùng với bảy tám chiến hạm nhỏ rải rác xung quanh.
Phi công mở kênh công cộng liên lạc với bên kia.
"Đây là phi thuyền chuyên dụng của Học viện quân sự trung ương, nếu nhận được xin hãy cho qua, nếu nhận được xin hãy cho qua."
Dám khiêu khích Học viện quân sự trung ương, khác nào khiêu khích Bộ quân sự, tình tiết nghiêm trọng sẽ phán quyết tử hình.
Vì vậy thông thường đoàn tinh tặc chẳng bao giờ dám khiêu khích phi thuyền của Học viện quân sự, bởi bắn hạ phi thuyền chả mang về lợi ích gì, lại bị quân đội truy lùng, chẳng có trái ngon mà ăn.
Tần Lạc chĩa cameras vào màn hình ảo, đùa giỡn: "Chúng tôi bị đoàn tinh tặc chặn đường cướp bóc, hu hu hu... tôi rất sợ chúng cướp mất túi đồ ăn vặt này..."
Giọng điệu nhẹ nhàng, khiến người xem cũng bị dẫn đi chệch hướng, khu bình luận lấp đầy tiếng cười ha ha, căn bản không đặt đoàn tinh tặc vào mắt, cho dù có số ít người bày tỏ sự lo lắng, cũng nhanh chóng bị nhấn chìm.
Dung Thời nhìn màn hình ảo, từ mô hình kích cỡ chiến hạm có thể đoán được, đây là lực lượng quân đội bí mật.
Một số chiến hạm thích hợp cho việc theo dõi và ẩn nấp, không thích hợp cho việc trực tiếp đối đầu, nên mẫu này quân đội mua rồi không dùng tới, cuối cùng thông qua cách thức đặc biệt chảy vào đơn vị ngầm.
Chờ chưa đầy hai phút, một quả pháo phân tử phóng ra, bay thẳng về phía phi thuyền.
Hai phi công giật mình, định điều khiển phi thuyền tránh né, nhưng có người tốc độ mau hơn bọn họ.
Phi công: "!!!"
Dung Thời đứng trước bàn điều khiển phía bên kia, ngón tay nhảy múa trên bàn phím, thuần thục điều khiển phi thuyền tránh né quả pháo phân tử thứ hai.
Bình luận trên livestream bùng nổ...
"Thế quái nào vậy! Chuyện gì đang xảy ra? Đoàn tinh tặc dám ra tay với trường quân đội."
"Tốc độ phản ứng của chủ tịch còn nhanh hơn phi công!"
"Hóa ra chủ tịch biết lái phi thuyền thật, đẹp trai quá đi!"
"Đâu phải lúc mê trai, tình hình hiện giờ rất nghiêm trọng! Mau báo cho nhà trường tới giải cứu chủ tịch và Tống Du!"
Giọng Dung Thời lạnh nhạt: "Đánh thức AI phi thuyền."
Trên phi thuyền, một giọng nam điềm đạm vang lên.
"Tôi là AI Ares, tôi có thể giúp gì cho ngài?"
Dung Thời: "Bắt cóc hệ thống chiến hạm của quân địch, gửi hình ảnh giám sát về đây."
Ares: "Vâng."
Phi công nghe mà choáng váng.
Ares chỉ là hệ thống AI hỗ trợ điều khiển, căn bản không cùng một đẳng cấp với AI chiến hạm, sao có năng lực bắt cóc AI chiến hạm được? Chẳng phải nghe thật nực cười sao?
Vừa nghĩ vậy thì giọng Ares vang lên.
"Đã bắt cóc."
Cùng lúc, một màn hình ảo phóng đại hiện lên giữa khoang điều khiển, hiển thị hình ảnh bên trong chiến hạm quân địch.
Phi công và khán giả đều choáng váng.
AI chiến hạm của đối phương chưa tỉnh ngủ à? Sao bị bắt cóc dễ dàng quá vậy?
Nhưng nghĩ kỹ lại không đúng, bất kỳ AI được cài đặt trên chiến hạm đều phải đạt tiêu chuẩn về mặt trí năng.
Bên ta dùng là AI phi thuyền, mà chưa đến ba giây đồng hồ lại bắt cóc được AI chiến hạm, đây chính là giết địch vượt cấp!
"Đoàn tinh tặc thiểu năng này từ đâu ra không biết, ngay cả papa cũng dám đánh!"
"Lai lịch của Ares thế nào nhỉ, trâu bò quá đi!"
"Liệu có phải AI chiến hạm giải nghệ không? Có cảm giác như ông trùm vậy."
"Tao thì thấy cho dù là thứ gì, cứ vào tay chủ tịch đều đặc biệt trâu bò."
Trong ký túc xá, Lưu Hoành đứng bật dậy, khó tin trợn tròn mắt.
"Sao trong đoàn tinh tặc có người giống anh họ tao thế nhỉ?"
Ngay khi phi thuyền đang tránh né làn đạn, âm thanh của AI khác vang lên.
Giọng nữ dịu dàng: "Tôi là Zero Reese em trai Ares, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho ngài?"
Phi công/khán giả: "...?"
Vì sao AI lại có em trai? Mà em trai lại mang giọng nữ?
Tống Du nhìn màn hình, nở nụ cười lạnh lẽo.
"Khống chế hệ thống phóng của quân địch, làm pháo phân tử chệch hướng 10 độ."
Zero Reese: "Vâng!"
Tống Du: "Chệch hướng 5 độ... chệch hướng 20 độ..."
Cậu ra lệnh ngắn gọn, AI nhanh chóng chấp hành.
Pháo phân tử chệch hướng bất thường gây nguy hiểm cho các chiến hạm nhỏ xung quanh.
Một chiến hạm nhỏ di chuyển sang ngang để né pháo phân tử phía trên, lại bị pháo phân tử phía dưới bắn trúng, nổ tung tại chỗ.
Hai phi công đứng đó hệt như ngọn nến, cảm thấy mình không thể nào can thiệp.
Bị đoàn tinh tặc tấn công đã là chuyện không thể tưởng tượng, mà hai tân sinh viên còn điều khiển phi thuyền lưu loát hơn bọn họ, có thể khống chế AI trực tiếp tấn công hệ thống của đối phương, mẹ kiếp AI còn có cả một em trai nữa!
Đây là phương thức mở ra thế giới huyền ảo hay gì?
Khán giả trong chương trình phát trực tuyến quan sát rõ cuộc chiến của họ thông qua màn hình ảo trong khoang điều khiển.
Khu bình luận trống rỗng vài giây lại bắt đầu bùng nổ.
"Quá xuất sắc áu áu áu, kích thích hơn xem Star Wars nhiều!"
"Hóa ra Star Wars hiện thực cũng chơi lớn như vậy sao? Thật... thật lợi hại!"
"Không nói nhiều, chủ tịch vĩnh viễn là thần! Tống mỹ nhân vĩnh viễn là thần!"
"Quân địch nhìn quen mắt thế nhỉ, đó không phải là thượng úy Lưu Đức sao? Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Móa! Không phải đoàn tinh tặc à?"
Quân địch bị đánh không có đường chống trả.
Trên chiến hạm, có người vội vàng chạy đến khoang chỉ huy báo cáo với Lưu Đức.
"Đối phương mở livestream, số người xem lên tới mười triệu! Các hình ảnh nội bộ của chúng ta đều bại lộ rồi!"
Sắc mặt thay đổi hẳn, Lưu Đức lập tức nhìn màn hình chửi: "Mẹ kiếp!"
Lúc này trên màn hình đang hiển thị hình ảnh của họ, câu nói vừa rồi cũng được phát sóng.
Nói cách khác hiện giờ có hơn mười triệu người đều biết Lưu Đức hắn dùng pháo phân tử oanh tạc phi thuyền trường quân đội!
Một nhóm khác đang phục kích gần đó, sai người vào livestream để nghiên cứu.
Có người hỏi: "Làm sao bây giờ, không thể tấn công nếu không phá hủy chương trình phát trực tuyến này, nhỡ họ cũng tới đây, thân phận của chúng ta liền bại lộ!"
Alpha cầm đầu sắc mặt tối tăm: "Bảo lập trình viên phá hủy chương trình phát trực tuyến trước đã."
Hắn chưa từng thấy ai dám phát trực tuyến hình ảnh cả hai khoang chỉ huy trong cuộc đối đầu giữa đôi bên.
Rõ ràng nói cho quân địch phương án tác chiến của họ, lại có thể đùa bỡn quân địch xoay mòng mòng.
Quả thực không khác nào chỉ thẳng vào mặt đối phương mà nói "Cho dù tôi có nói nước đi tiếp theo thế nào anh cũng không thắng nổi tôi đâu."
Mẹ kiếp, chưa thấy lối chơi kiêu ngạo như thế bao giờ!
___o0o___
Tác giả có lời muốn nói:
Tống Meo Meo: Vợ quá giỏi gây chuyện.
Dung Thỏ Thỏ: Anh đang chờ em gọi chồng. [Ngoan ngoãn]
Tống Meo Meo:...