Bà Xã Là Alpha Hàng Đầu Thì Phải Làm Sao Bây Giờ?
Chương 129
Kỷ Minh? Dung Thời nhíu mày.
Hình như hắn đã từng nghe thấy cái tên này ở đâu đó.
Chưa kịp nghĩ kỹ, giường đối diện phát ra tiếng động.
Trong lúc ngủ mơ, Tống Du cau mày, biểu cảm khổ sở, bàn tay đặt trên chăn siết chặt, thỉnh thoảng lẩm bẩm nói mớ.
"Thỏ... Thỏ... "
Hương rượu bắt đầu lan tỏa, vừa ngọt ngào vừa mãnh liệt.
Dung Thời đứng dậy, rón rén bước tới.
Đến gần, có thể thấy trán Tống Du lấm tấm mồ hôi.
Dạo này chất lượng giấc ngủ của cậu càng ngày càng kém, nửa đêm hay bừng tỉnh giấc, ôm hắn ngủ thì mới yên ổn đôi chút.
Lần đầu tiên ra chiến trường đã phát sinh bao nhiêu chuyện, có lẽ quá sức chịu đựng chăng?
Dù mạnh mẽ đến đâu cũng chỉ mới 18 tuổi mà thôi.
Dung Thời xốc chăn lên, nằm xuống, ôm nhánh cỏ non thơm ngào ngạt vào lòng rồi vỗ về.
"Ngoan, anh ở đây."
Giường quá nhỏ, nhỡ lật người sẽ văng xuống đất nên hắn phải nằm nghiêng.
Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, Tống Du tựa vào hắn, lông mày dần giãn ra, chất dẫn dụ nồng đậm cũng rút về.
Sáng tinh mơ, khoang huấn luyện chật kín người.
Một đám đông vây quanh góc trống phía Tây Nam, thỉnh thoảng phát ra tiếng reo hò cổ vũ.
"Cậu Dung thật trâu bò!"
"Đội trưởng vẫn ổn chứ?"
"Móa, đánh lâu thế mà không thèm thở dốc, quả nhiên là tuổi trẻ."
"Đệt! Ra đòn quá hay!"
Giữa đám đông, Dung Thời đang so chiêu cùng Lão Lâm.
Lão Lâm mặc quần quân đội, áo ngoài đã cởi, chỉ còn lại chiếc ba lỗ màu trắng, mồ hôi ướt đẫm toàn thân, cứ như vừa được vớt từ dưới nước lên, động tác rõ ràng thể hiện sự bất lực.
Dung Thời ngược lại, đồ tác chiến chỉnh tề, góc áo phẳng phiu, đừng nói mồ hôi, ngay cả kiểu tóc cũng chưa rối, thong dong hệt như đang trêu chọc trẻ con.
Tốc độ ra đòn của Dung Thời cực nhanh, đòn nào cũng đánh thẳng vào điểm yếu. Tiết tấu của Lão Lâm ngày càng rối loạn, bị bức ép bởi một động tác quét ngang cổ, hắn lảo đảo lùi về phía sau vài bước.
"Thôi thôi không đánh nữa!" Lão Lâm bỏ cuộc, há mồm thở dốc: "Thằng nhóc cậu chẳng nương tay gì cả, trước mặt bao nhiêu anh em thế này, không thể chừa chút mặt mũi cho tôi sao?"
Dung Thời vuốt phẳng cổ tay áo, giọng lạnh nhạt, chậm rãi: "Đã chừa lại không ít mặt mũi."
Anh em binh sĩ vây xung quanh cười lớn...
"Ha ha ha ha... đội trưởng, sáng sớm vội vàng rước nhục hả?"
"Thảo nào ở trường quân đội nhiều người lại gọi Dung papa như vậy ha ha ha..."
"Ai bảo anh tìm Dung papa khiêu chiến làm chi?"
"Khà khà... đến lớp lót cũng chẳng còn..."
"Đội trưởng đừng mếu, đứng lên thì vẫn là đàn ông mà, phụt... ha ha ha..."
"Lão Lâm đừng hèn nhát thế, mau đánh trả đi!"
Một vài người háo hức muốn so chiêu với Dung Thời.
Bầu không khí này khiến hắn hoảng hốt, phảng phất như bản thân quay trở về quân đoàn 1.
Vào những buổi sáng, mỗi khi không có kế hoạch tác chiến, hắn lại so chiêu với cấp dưới, thỉnh thoảng gợi ý cho họ. Với hắn, đây là một trong số ít của hạng mục giải trí.
Hai thầy trò Thanh Tùng và Cừu Thiên Hạo tập thể dục buổi sáng xong, từ phòng huấn luyện đi ra, đang thảo luận về phương án hôm nay thì thấy đám đông chen chúc ồn ào trong một góc, không khỏi cảm thấy lạ lẫm.
"Bọn họ làm gì thế nhỉ?" Thanh Tùng kéo Cừu Thiên Hạo đến đó: "Đi, chúng ta tới xem náo nhiệt."
Quá đông người, Thanh Tùng trèo lên trụ bóng rổ, ngồi xuống quan sát.
Ồ! Là Dung Thời!
Mắt nhìn thấy thầy mình leo nhanh như con khỉ, Cừu Thiên Hạo: "..."
Hình tượng đâu?
"Ái chà, nhóc con khá quá!" Thanh Tùng hào hứng vẫy tay với học trò ngoan: "Thiên Hạo, mau trèo lên đây, quả là xuất sắc!"
Cừu Thiên Hạo: "..."
Xa luân chiến kịch liệt khoảng nửa tiếng, số lượng người tìm Dung Thời khiêu chiến giảm mạnh.
Mẹ kiếp thật sự quá giỏi! Căn bản đánh không lại!
Dung Thời bước tới gần, duỗi tay kéo đối thủ vừa ngã xuống rồi nhìn quanh bốn phía: "Còn ai nữa không?"
"Không có không có! Bị cậu diệt toàn đoàn rồi."
"Sống sót rất tốt, chả tội gì tìm chết, sao phải bận tâm nhỉ?"
"Độ thử thách quá lớn, tôi đành bó tay."
"Không đánh còn có thể ảo tưởng, một khi đánh rồi thì biết mình đánh không lại."
"Nhìn đi xem mấy cậu hèn nhát thế nào! Vậy mà vừa nãy còn dám chê tôi hả?" Lão Lâm khoanh tay đứng bên cười khẩy, thấy Dung Thời mặt không đỏ, hơi thở cũng chẳng loạn, hắn cười hề hề trêu chọc: "Nhóc con thể lực tốt nhỉ? Thảo nào vợ cậu lại thích cậu đến thế."
Dung Thời: "Ấy là do các anh quá kém."
Lão Lâm: "..."
Cứ mở mồm là thấy ghét!
Trên trụ bóng rổ, Thanh Tùng huých Cừu Thiên Hạo: "Cậu thử xem."
Cừu Thiên Hạo: "Em đã hẹn cậu ấy đấu cơ giáp mô phỏng rồi, mời thầy."
Thanh Tùng: "Nếu tôi thua chẳng phải mất thể diện lắm sao?"
Cừu Thiên Hạo: "Thầy cũng đâu có nhiều thể diện."
Thanh Tùng: "..."
Chưa chi đã nghĩ hắn thua rồi, học trò kiểu gì thế này?
Hai người đang trò chuyện thì thấy Tống Du từ xa bước tới, đám đông tự động nhường đường.
"Anh hai?" Cậu đảo tầm mắt qua mọi người: "Vừa rồi chơi gì thế?"
Sau khi cài ba cúc áo, che kín mít xương quai xanh và cổ Tống Du xong, Dung Thời mới hài lòng.
"Tập thể dục buổi sáng, có muốn vận động làm nóng người không?"
Tống Du gạt bay tay hắn, cởi bỏ cúc áo trên cùng, thản nhiên: "Được thôi, một lúc nữa mới tới giờ ăn."
Anh em binh sĩ đang định giải tán lập tức quay lại.
Nghe thú vị hơn xa luân chiến nhiều!
Cả đám cười hềnh hệch, giọng điệu ngả ngớn...
"Trên giường đánh không đủ, dưới giường lại đánh tiếp, kịch liệt đến vậy sao? Ái chà chà..."
"Thế người ta gọi là quan hệ khăng khít."
"Đánh là thân mắng là yêu mà hắc hắc hắc..."
So chiêu với vợ, chắc hẳn Dung Thời sẽ nương tay?
Trước khi cuộc chiến bắt đầu, mọi người đều nghĩ vậy.
Nhưng sau một phút, họ biết suy nghĩ của mình thật viển vông.
Tống Du thay đổi tác phong lười biếng thường ngày, tung đòn sắc bén, góc độ lắt léo, căn bản không cho đối thủ cơ hội thở dốc.
Chỉ nhìn thôi đã hít thở không thông.
Nếu đổi thành họ, liệu mặt mũi có bầm dập bởi những cú đấm liên hoàn kia không nhỉ?
Dung Thời gặp đòn nào phá giải đòn nấy, chờ cơ hội đối phương sơ hở thì phản kích, đánh vợ còn tàn nhẫn hơn so với bất cứ ai.
Mọi người xem đến say sưa, nào có rảnh buông lời cợt nhả.
"Đệch! Tôi đã tin lúc nãy cậu ấy nương tay rồi."
"Chết tiệt, bây giờ tiêu chuẩn của sinh viên quân đội đều cao như vậy ư?"
"Đòn lúc nãy tôi chịu chết, hóa ra là phải đỡ thế này, Tiểu Tống mạnh thật!"
"Ngày đầu tiên vừa đến đã đâm thủng tay đối thủ, không mạnh sao được?"
Trên trụ bóng rổ, hai thầy trò chăm chú quan sát.
Thanh Tùng: "Kịch bản ra đòn của họ tương tự nhau, nhưng Tiểu Tống ngày càng tiến bộ, chỉ cần có chút cơ hội sẽ phản công, còn Tiểu Dung thì tương đối ổn định."
Cừu Thiên Hạo gật đầu: "Rất giống tính cách của họ."
Thanh Tùng: "Thảo nào mỗi khi nhìn thấy họ thủ trưởng đều khó chịu, nếu là tôi thì tôi cũng thế."
Cừu Thiên Hạo khó hiểu: "Vì sao?"
Thanh Tùng lắc đầu líu lưỡi: "Hạt giống tốt cứ lắc lư trước mặt, lại chỉ có thể nhìn chứ không thể thu nhận, ai mà không tức giận cơ chứ?"
Trong tình huống bình thường, vị trí thực tập sinh trong mỗi quân đoàn đều dành cho học trò của mình, giống như Cừu Thiên Hạo đang thực tập tại quân đoàn 2.
Nhưng Dung Thời và Tống Du bất đồng, họ chẳng có chút quan hệ gì với quân đoàn 2, đi làm nhiệm vụ lần này là do cấp trên trực tiếp bố trí.
Kiểu như trông nom con cái hộ, có thích bao nhiêu đi chăng nữa cũng là con nhà người ta.
Vui vẻ chơi đùa chừng hai mươi phút, Dung Thời và Tống Du tay trong tay trở về tắm rửa.
Để lại đám Lão Lâm với vẻ mặt tổn thương trầm trọng.
Đã bị kỹ năng của tuổi trẻ đâm một nhát, lại còn nốc đầy miệng cơm chó, đả kích chí mạng nhân đôi.
Tại khu nghỉ ngơi trên tầng ba, một quân y mặc áo blouse trắng, ngậm thuốc lá, tựa vào cửa sổ nhìn hai người đi xa, khóe miệng nhếch lên.
Đúng là Giang Hoài cải trang.
"Tuổi trẻ thật tuyệt." Một quân y khác cũng mặc áo trắng đứng bên cạnh, vừa rít thuốc vừa cảm thán: "Năm 18 tuổi tôi cắm đầu vào đống sách y học, vô duyên vô cớ lãng phí mất khoảng thời gian tốt đẹp."
Ý cười trong mắt Giang Hoài càng sâu: "18 tuổi, đúng là không nên xem thường."
Tiểu đội A8 bị quân địch tập kích hai lần đã khiến quân đoàn chú ý.
Kim Đại Triệu phái đội cơ giáp tuần tra vùng phụ cận khu vực M80 và L100, nhưng chẳng tìm được gì ngoài dấu vết lưu lại từ cuộc chiến trước đó.
Dung Thời và Tống Du đứng trong phòng điều khiển chính, nhìn phi thuyền của tiểu đội A8 bay ra khỏi chiến hạm qua màn hình ảo.
Tống Du thì thầm: "Dữ liệu cốt lõi không còn, họ chẳng dễ dàng chịu dừng tay đâu."
Dung Thời gật đầu, ánh mắt hơi u ám.
Trước mắt ở V99 chỉ có quân đoàn 2, tuyệt đối sẽ trở thành mục tiêu hoài nghi số một của tổ chức.
Nhưng ngày đó sau khi rút lui, họ không bại lộ thân phận, cũng không trực tiếp liên hệ với quân đoàn 2.
Bây giờ phải xem liệu tổ chức có tấn công quân đoàn 2 bằng mọi giá chỉ vì nghi ngờ hay không thôi.
Chưa đầy một tiếng, phòng điều khiển chính nhận được tin cầu cứu từ tiểu đội A8.
Giọng nói oang oang của Lão Lâm vang lên qua loa.
"Mẹ kiếp mau tới cứu viện! Đám con cháu kia lại đột kích tấn công bố nó!"
Lập trình viên mau chóng định vị, gửi tọa độ cho đội cơ giáp.
Nhưng phi thuyền A8 chưa tới mục tiêu, đội cơ giáp đang tuần tra lại cách đó rất xa, đưa thẳng chiến hạm đến còn nhanh hơn.
Đoạn video Lão Lâm gửi về được phát trên màn hình ảo.
Năm chiến hạm cỡ vừa và mấy chục chiến hạm cỡ nhỏ lấp đầy màn hình, không ngừng bắn về phía này.
"Nhanh lên!" Màn hình rung lắc kịch liệt, giọng nói giận dữ của Lão Lâm truyền tới: "Nếu chậm trễ thì A8 sẽ bị bắn thành đám tro bụi mất!"
"Mẹ kiếp! Quy mô gì đây?" Đội trưởng phòng điều khiển thấy tình hình không ổn, lập tức cấp báo với trung tâm chỉ huy.
Vẫn đến.
Dung Thời đổi sắc mặt, lẳng lặng bước ra ngoài cùng Tống Du.
Trong khoang tàu dưới cùng trên chiến hạm, đội cơ giáp tiên phong của Thanh Tùng đã sẵn sàng lên đường.
"Mọi người hãy thắp sáng cơ giáp trong vòng 30 giây, một phút sau chúng ta xuất phát!"
"Vâng!"
Hàng chục binh sĩ mặc đồ tác chiến hô vang, bước vào cơ giáp một cách trật tự.
Dung Thời và Tống Du chạy tới, đúng lúc gặp Thanh Tùng đang định lên cơ giáp.
"Hãy cho chúng tôi đi cùng." Dung Thời nói nhanh: "Chúng tôi có thể giúp đỡ."
Cừu Thiên Hạo đứng bên mắt sáng lên: "Các cậu cũng muốn đi à? Ngồi cơ giáp của tôi này."
"Không được." Thanh Tùng vốn dễ nói chuyện lại nhất quyết từ chối.
Sắc mặt hắn nghiêm túc: "Chuyến này đâu phải đi khai hoang, tình huống đặc biệt, các cậu cứ ngoan ngoãn đợi trên chiến hạm đi!"
Dung Thời: "Bởi tình huống đặc biệt nên chúng tôi mới muốn đi."
Nhưng Thanh Tùng nhất định không lùi bước.
Thời gian cấp bách, hắn chẳng nhiều lời, tiến vào cơ giáp.
Nguồn điện của mấy chục chiếc cơ giáp hầu như được thắp sáng cùng một lúc, chúng nó đồng loạt đứng dậy từ trạng thái quỳ một gối, vỏ ngoài biến hình, nòng pháo ẩn bên trong dựng lên, sẵn sàng chiến đấu.
Tay Dung Thời rũ bên hông siết chặt, hắn kéo Tống Du chạy đi.
Ở một khoang tàu khác, đội y tế đang leo lên phi thuyền cấp cứu chuyên dụng.
Trong đám đông mặc áo blouse trắng, Dung chỉ liếc mắt đã nhận ra Giang Hoài ôm hòm thuốc.
Tống Du lập tức hiểu ý hắn, mặc dù biết đi theo đội y tế là thích hợp nhất, cậu vẫn không nhịn được cau mày.
Đuổi kịp trước khi Giang Hoài lên phi thuyền, Dung Thời giữ ông lại.
Giang Hoài nghiêng đầu, dùng bộ mặt hóa trang rất bình thường nhìn hắn: "Sao vậy, bệnh trĩ lại tái phát à?"
Dung Thời: "..."
Giang Hoài tránh ra, xoay người đi lên trên: "Cứ nhét tạm vào đã, chờ tôi trở lại sẽ chữa trị cho cậu sau."
"Chú hãy đưa chúng cháu theo." Dung Thời chẳng muốn dông dài.
Giang Hoài cười cười: "Tôi không có nghĩa vụ đó."
Dứt khoát từ chối.
Thoáng thấy Tống Du chạy tới, Dung Thời bèn hạ thấp giọng: "Không thì cháu sẽ nói cho Tiểu Du biết thân phận của chú."
Nụ cười trên môi Giang Hoài cứng đờ: "..."
Thằng nhóc thúi này.
Nhìn thấy hai người họ lại đứng với nhau, Tống Du nổi nóng, bước tới kéo Dung Thời ra sau lưng, cố nén xúc động muốn giết người, sắc mặt không thể tệ hơn.
"Bác sĩ, ông định làm gì vợ tôi?"
Giang Hoài: "..."
___o0o___
Tác giả có lời muốn nói:
Sau đó...
Ba mèo: Tôi không dám nhận hai thằng bé ngỗ nghịch này đâu, xem bao nhiêu cân rồi bán đi dùm cái.
Tống Meo Meo: Ba ơi con sai rồi! Q^Q [nằm phơi bụng ra cho sờ]
Dung Thỏ Thỏ:... [im lặng phơi bụng ra]
#dám uy hiếp ba vợ, lá gan từ đâu ra?#
Hình như hắn đã từng nghe thấy cái tên này ở đâu đó.
Chưa kịp nghĩ kỹ, giường đối diện phát ra tiếng động.
Trong lúc ngủ mơ, Tống Du cau mày, biểu cảm khổ sở, bàn tay đặt trên chăn siết chặt, thỉnh thoảng lẩm bẩm nói mớ.
"Thỏ... Thỏ... "
Hương rượu bắt đầu lan tỏa, vừa ngọt ngào vừa mãnh liệt.
Dung Thời đứng dậy, rón rén bước tới.
Đến gần, có thể thấy trán Tống Du lấm tấm mồ hôi.
Dạo này chất lượng giấc ngủ của cậu càng ngày càng kém, nửa đêm hay bừng tỉnh giấc, ôm hắn ngủ thì mới yên ổn đôi chút.
Lần đầu tiên ra chiến trường đã phát sinh bao nhiêu chuyện, có lẽ quá sức chịu đựng chăng?
Dù mạnh mẽ đến đâu cũng chỉ mới 18 tuổi mà thôi.
Dung Thời xốc chăn lên, nằm xuống, ôm nhánh cỏ non thơm ngào ngạt vào lòng rồi vỗ về.
"Ngoan, anh ở đây."
Giường quá nhỏ, nhỡ lật người sẽ văng xuống đất nên hắn phải nằm nghiêng.
Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, Tống Du tựa vào hắn, lông mày dần giãn ra, chất dẫn dụ nồng đậm cũng rút về.
Sáng tinh mơ, khoang huấn luyện chật kín người.
Một đám đông vây quanh góc trống phía Tây Nam, thỉnh thoảng phát ra tiếng reo hò cổ vũ.
"Cậu Dung thật trâu bò!"
"Đội trưởng vẫn ổn chứ?"
"Móa, đánh lâu thế mà không thèm thở dốc, quả nhiên là tuổi trẻ."
"Đệt! Ra đòn quá hay!"
Giữa đám đông, Dung Thời đang so chiêu cùng Lão Lâm.
Lão Lâm mặc quần quân đội, áo ngoài đã cởi, chỉ còn lại chiếc ba lỗ màu trắng, mồ hôi ướt đẫm toàn thân, cứ như vừa được vớt từ dưới nước lên, động tác rõ ràng thể hiện sự bất lực.
Dung Thời ngược lại, đồ tác chiến chỉnh tề, góc áo phẳng phiu, đừng nói mồ hôi, ngay cả kiểu tóc cũng chưa rối, thong dong hệt như đang trêu chọc trẻ con.
Tốc độ ra đòn của Dung Thời cực nhanh, đòn nào cũng đánh thẳng vào điểm yếu. Tiết tấu của Lão Lâm ngày càng rối loạn, bị bức ép bởi một động tác quét ngang cổ, hắn lảo đảo lùi về phía sau vài bước.
"Thôi thôi không đánh nữa!" Lão Lâm bỏ cuộc, há mồm thở dốc: "Thằng nhóc cậu chẳng nương tay gì cả, trước mặt bao nhiêu anh em thế này, không thể chừa chút mặt mũi cho tôi sao?"
Dung Thời vuốt phẳng cổ tay áo, giọng lạnh nhạt, chậm rãi: "Đã chừa lại không ít mặt mũi."
Anh em binh sĩ vây xung quanh cười lớn...
"Ha ha ha ha... đội trưởng, sáng sớm vội vàng rước nhục hả?"
"Thảo nào ở trường quân đội nhiều người lại gọi Dung papa như vậy ha ha ha..."
"Ai bảo anh tìm Dung papa khiêu chiến làm chi?"
"Khà khà... đến lớp lót cũng chẳng còn..."
"Đội trưởng đừng mếu, đứng lên thì vẫn là đàn ông mà, phụt... ha ha ha..."
"Lão Lâm đừng hèn nhát thế, mau đánh trả đi!"
Một vài người háo hức muốn so chiêu với Dung Thời.
Bầu không khí này khiến hắn hoảng hốt, phảng phất như bản thân quay trở về quân đoàn 1.
Vào những buổi sáng, mỗi khi không có kế hoạch tác chiến, hắn lại so chiêu với cấp dưới, thỉnh thoảng gợi ý cho họ. Với hắn, đây là một trong số ít của hạng mục giải trí.
Hai thầy trò Thanh Tùng và Cừu Thiên Hạo tập thể dục buổi sáng xong, từ phòng huấn luyện đi ra, đang thảo luận về phương án hôm nay thì thấy đám đông chen chúc ồn ào trong một góc, không khỏi cảm thấy lạ lẫm.
"Bọn họ làm gì thế nhỉ?" Thanh Tùng kéo Cừu Thiên Hạo đến đó: "Đi, chúng ta tới xem náo nhiệt."
Quá đông người, Thanh Tùng trèo lên trụ bóng rổ, ngồi xuống quan sát.
Ồ! Là Dung Thời!
Mắt nhìn thấy thầy mình leo nhanh như con khỉ, Cừu Thiên Hạo: "..."
Hình tượng đâu?
"Ái chà, nhóc con khá quá!" Thanh Tùng hào hứng vẫy tay với học trò ngoan: "Thiên Hạo, mau trèo lên đây, quả là xuất sắc!"
Cừu Thiên Hạo: "..."
Xa luân chiến kịch liệt khoảng nửa tiếng, số lượng người tìm Dung Thời khiêu chiến giảm mạnh.
Mẹ kiếp thật sự quá giỏi! Căn bản đánh không lại!
Dung Thời bước tới gần, duỗi tay kéo đối thủ vừa ngã xuống rồi nhìn quanh bốn phía: "Còn ai nữa không?"
"Không có không có! Bị cậu diệt toàn đoàn rồi."
"Sống sót rất tốt, chả tội gì tìm chết, sao phải bận tâm nhỉ?"
"Độ thử thách quá lớn, tôi đành bó tay."
"Không đánh còn có thể ảo tưởng, một khi đánh rồi thì biết mình đánh không lại."
"Nhìn đi xem mấy cậu hèn nhát thế nào! Vậy mà vừa nãy còn dám chê tôi hả?" Lão Lâm khoanh tay đứng bên cười khẩy, thấy Dung Thời mặt không đỏ, hơi thở cũng chẳng loạn, hắn cười hề hề trêu chọc: "Nhóc con thể lực tốt nhỉ? Thảo nào vợ cậu lại thích cậu đến thế."
Dung Thời: "Ấy là do các anh quá kém."
Lão Lâm: "..."
Cứ mở mồm là thấy ghét!
Trên trụ bóng rổ, Thanh Tùng huých Cừu Thiên Hạo: "Cậu thử xem."
Cừu Thiên Hạo: "Em đã hẹn cậu ấy đấu cơ giáp mô phỏng rồi, mời thầy."
Thanh Tùng: "Nếu tôi thua chẳng phải mất thể diện lắm sao?"
Cừu Thiên Hạo: "Thầy cũng đâu có nhiều thể diện."
Thanh Tùng: "..."
Chưa chi đã nghĩ hắn thua rồi, học trò kiểu gì thế này?
Hai người đang trò chuyện thì thấy Tống Du từ xa bước tới, đám đông tự động nhường đường.
"Anh hai?" Cậu đảo tầm mắt qua mọi người: "Vừa rồi chơi gì thế?"
Sau khi cài ba cúc áo, che kín mít xương quai xanh và cổ Tống Du xong, Dung Thời mới hài lòng.
"Tập thể dục buổi sáng, có muốn vận động làm nóng người không?"
Tống Du gạt bay tay hắn, cởi bỏ cúc áo trên cùng, thản nhiên: "Được thôi, một lúc nữa mới tới giờ ăn."
Anh em binh sĩ đang định giải tán lập tức quay lại.
Nghe thú vị hơn xa luân chiến nhiều!
Cả đám cười hềnh hệch, giọng điệu ngả ngớn...
"Trên giường đánh không đủ, dưới giường lại đánh tiếp, kịch liệt đến vậy sao? Ái chà chà..."
"Thế người ta gọi là quan hệ khăng khít."
"Đánh là thân mắng là yêu mà hắc hắc hắc..."
So chiêu với vợ, chắc hẳn Dung Thời sẽ nương tay?
Trước khi cuộc chiến bắt đầu, mọi người đều nghĩ vậy.
Nhưng sau một phút, họ biết suy nghĩ của mình thật viển vông.
Tống Du thay đổi tác phong lười biếng thường ngày, tung đòn sắc bén, góc độ lắt léo, căn bản không cho đối thủ cơ hội thở dốc.
Chỉ nhìn thôi đã hít thở không thông.
Nếu đổi thành họ, liệu mặt mũi có bầm dập bởi những cú đấm liên hoàn kia không nhỉ?
Dung Thời gặp đòn nào phá giải đòn nấy, chờ cơ hội đối phương sơ hở thì phản kích, đánh vợ còn tàn nhẫn hơn so với bất cứ ai.
Mọi người xem đến say sưa, nào có rảnh buông lời cợt nhả.
"Đệch! Tôi đã tin lúc nãy cậu ấy nương tay rồi."
"Chết tiệt, bây giờ tiêu chuẩn của sinh viên quân đội đều cao như vậy ư?"
"Đòn lúc nãy tôi chịu chết, hóa ra là phải đỡ thế này, Tiểu Tống mạnh thật!"
"Ngày đầu tiên vừa đến đã đâm thủng tay đối thủ, không mạnh sao được?"
Trên trụ bóng rổ, hai thầy trò chăm chú quan sát.
Thanh Tùng: "Kịch bản ra đòn của họ tương tự nhau, nhưng Tiểu Tống ngày càng tiến bộ, chỉ cần có chút cơ hội sẽ phản công, còn Tiểu Dung thì tương đối ổn định."
Cừu Thiên Hạo gật đầu: "Rất giống tính cách của họ."
Thanh Tùng: "Thảo nào mỗi khi nhìn thấy họ thủ trưởng đều khó chịu, nếu là tôi thì tôi cũng thế."
Cừu Thiên Hạo khó hiểu: "Vì sao?"
Thanh Tùng lắc đầu líu lưỡi: "Hạt giống tốt cứ lắc lư trước mặt, lại chỉ có thể nhìn chứ không thể thu nhận, ai mà không tức giận cơ chứ?"
Trong tình huống bình thường, vị trí thực tập sinh trong mỗi quân đoàn đều dành cho học trò của mình, giống như Cừu Thiên Hạo đang thực tập tại quân đoàn 2.
Nhưng Dung Thời và Tống Du bất đồng, họ chẳng có chút quan hệ gì với quân đoàn 2, đi làm nhiệm vụ lần này là do cấp trên trực tiếp bố trí.
Kiểu như trông nom con cái hộ, có thích bao nhiêu đi chăng nữa cũng là con nhà người ta.
Vui vẻ chơi đùa chừng hai mươi phút, Dung Thời và Tống Du tay trong tay trở về tắm rửa.
Để lại đám Lão Lâm với vẻ mặt tổn thương trầm trọng.
Đã bị kỹ năng của tuổi trẻ đâm một nhát, lại còn nốc đầy miệng cơm chó, đả kích chí mạng nhân đôi.
Tại khu nghỉ ngơi trên tầng ba, một quân y mặc áo blouse trắng, ngậm thuốc lá, tựa vào cửa sổ nhìn hai người đi xa, khóe miệng nhếch lên.
Đúng là Giang Hoài cải trang.
"Tuổi trẻ thật tuyệt." Một quân y khác cũng mặc áo trắng đứng bên cạnh, vừa rít thuốc vừa cảm thán: "Năm 18 tuổi tôi cắm đầu vào đống sách y học, vô duyên vô cớ lãng phí mất khoảng thời gian tốt đẹp."
Ý cười trong mắt Giang Hoài càng sâu: "18 tuổi, đúng là không nên xem thường."
Tiểu đội A8 bị quân địch tập kích hai lần đã khiến quân đoàn chú ý.
Kim Đại Triệu phái đội cơ giáp tuần tra vùng phụ cận khu vực M80 và L100, nhưng chẳng tìm được gì ngoài dấu vết lưu lại từ cuộc chiến trước đó.
Dung Thời và Tống Du đứng trong phòng điều khiển chính, nhìn phi thuyền của tiểu đội A8 bay ra khỏi chiến hạm qua màn hình ảo.
Tống Du thì thầm: "Dữ liệu cốt lõi không còn, họ chẳng dễ dàng chịu dừng tay đâu."
Dung Thời gật đầu, ánh mắt hơi u ám.
Trước mắt ở V99 chỉ có quân đoàn 2, tuyệt đối sẽ trở thành mục tiêu hoài nghi số một của tổ chức.
Nhưng ngày đó sau khi rút lui, họ không bại lộ thân phận, cũng không trực tiếp liên hệ với quân đoàn 2.
Bây giờ phải xem liệu tổ chức có tấn công quân đoàn 2 bằng mọi giá chỉ vì nghi ngờ hay không thôi.
Chưa đầy một tiếng, phòng điều khiển chính nhận được tin cầu cứu từ tiểu đội A8.
Giọng nói oang oang của Lão Lâm vang lên qua loa.
"Mẹ kiếp mau tới cứu viện! Đám con cháu kia lại đột kích tấn công bố nó!"
Lập trình viên mau chóng định vị, gửi tọa độ cho đội cơ giáp.
Nhưng phi thuyền A8 chưa tới mục tiêu, đội cơ giáp đang tuần tra lại cách đó rất xa, đưa thẳng chiến hạm đến còn nhanh hơn.
Đoạn video Lão Lâm gửi về được phát trên màn hình ảo.
Năm chiến hạm cỡ vừa và mấy chục chiến hạm cỡ nhỏ lấp đầy màn hình, không ngừng bắn về phía này.
"Nhanh lên!" Màn hình rung lắc kịch liệt, giọng nói giận dữ của Lão Lâm truyền tới: "Nếu chậm trễ thì A8 sẽ bị bắn thành đám tro bụi mất!"
"Mẹ kiếp! Quy mô gì đây?" Đội trưởng phòng điều khiển thấy tình hình không ổn, lập tức cấp báo với trung tâm chỉ huy.
Vẫn đến.
Dung Thời đổi sắc mặt, lẳng lặng bước ra ngoài cùng Tống Du.
Trong khoang tàu dưới cùng trên chiến hạm, đội cơ giáp tiên phong của Thanh Tùng đã sẵn sàng lên đường.
"Mọi người hãy thắp sáng cơ giáp trong vòng 30 giây, một phút sau chúng ta xuất phát!"
"Vâng!"
Hàng chục binh sĩ mặc đồ tác chiến hô vang, bước vào cơ giáp một cách trật tự.
Dung Thời và Tống Du chạy tới, đúng lúc gặp Thanh Tùng đang định lên cơ giáp.
"Hãy cho chúng tôi đi cùng." Dung Thời nói nhanh: "Chúng tôi có thể giúp đỡ."
Cừu Thiên Hạo đứng bên mắt sáng lên: "Các cậu cũng muốn đi à? Ngồi cơ giáp của tôi này."
"Không được." Thanh Tùng vốn dễ nói chuyện lại nhất quyết từ chối.
Sắc mặt hắn nghiêm túc: "Chuyến này đâu phải đi khai hoang, tình huống đặc biệt, các cậu cứ ngoan ngoãn đợi trên chiến hạm đi!"
Dung Thời: "Bởi tình huống đặc biệt nên chúng tôi mới muốn đi."
Nhưng Thanh Tùng nhất định không lùi bước.
Thời gian cấp bách, hắn chẳng nhiều lời, tiến vào cơ giáp.
Nguồn điện của mấy chục chiếc cơ giáp hầu như được thắp sáng cùng một lúc, chúng nó đồng loạt đứng dậy từ trạng thái quỳ một gối, vỏ ngoài biến hình, nòng pháo ẩn bên trong dựng lên, sẵn sàng chiến đấu.
Tay Dung Thời rũ bên hông siết chặt, hắn kéo Tống Du chạy đi.
Ở một khoang tàu khác, đội y tế đang leo lên phi thuyền cấp cứu chuyên dụng.
Trong đám đông mặc áo blouse trắng, Dung chỉ liếc mắt đã nhận ra Giang Hoài ôm hòm thuốc.
Tống Du lập tức hiểu ý hắn, mặc dù biết đi theo đội y tế là thích hợp nhất, cậu vẫn không nhịn được cau mày.
Đuổi kịp trước khi Giang Hoài lên phi thuyền, Dung Thời giữ ông lại.
Giang Hoài nghiêng đầu, dùng bộ mặt hóa trang rất bình thường nhìn hắn: "Sao vậy, bệnh trĩ lại tái phát à?"
Dung Thời: "..."
Giang Hoài tránh ra, xoay người đi lên trên: "Cứ nhét tạm vào đã, chờ tôi trở lại sẽ chữa trị cho cậu sau."
"Chú hãy đưa chúng cháu theo." Dung Thời chẳng muốn dông dài.
Giang Hoài cười cười: "Tôi không có nghĩa vụ đó."
Dứt khoát từ chối.
Thoáng thấy Tống Du chạy tới, Dung Thời bèn hạ thấp giọng: "Không thì cháu sẽ nói cho Tiểu Du biết thân phận của chú."
Nụ cười trên môi Giang Hoài cứng đờ: "..."
Thằng nhóc thúi này.
Nhìn thấy hai người họ lại đứng với nhau, Tống Du nổi nóng, bước tới kéo Dung Thời ra sau lưng, cố nén xúc động muốn giết người, sắc mặt không thể tệ hơn.
"Bác sĩ, ông định làm gì vợ tôi?"
Giang Hoài: "..."
___o0o___
Tác giả có lời muốn nói:
Sau đó...
Ba mèo: Tôi không dám nhận hai thằng bé ngỗ nghịch này đâu, xem bao nhiêu cân rồi bán đi dùm cái.
Tống Meo Meo: Ba ơi con sai rồi! Q^Q [nằm phơi bụng ra cho sờ]
Dung Thỏ Thỏ:... [im lặng phơi bụng ra]
#dám uy hiếp ba vợ, lá gan từ đâu ra?#