Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Bà Xã Là Alpha Hàng Đầu Thì Phải Làm Sao Bây Giờ?

Chương 10



"Chuyện gì thế?"
"Sợi dây phát ra ánh sáng trắng kia là sao?"
"Trâu rừng rơi xuống sông rồi!"
Trong hang động xôn xao một trận, tất cả bàng hoàng vì tình thế đảo ngược trước mắt.
Tống Du phản ứng nhanh nhất. Cậu vừa chạy vừa rút súng phóng nhắm tới cây nhãn bên kia bờ sông, sau khi sợi dây móc chặt vào thân cây thì ghim đầu còn lại lên vách đá.
Bật chế độ dòng điện với cường độ mạnh, sợi dây lập tức biến thành đường điện cao thế chắn ngang trước mặt đàn trâu.
Dung Thời thiết lập chướng ngại vật xong thì mau chóng lùi về phía sau: "Mọi người hãy rút lui theo thứ tự!"
Súng phóng của họ chẳng trói nổi trâu rừng, thế nhưng rơi vào tay Dung Thời lại có thể giết chết hàng loạt trong vài phút. Đôi mắt nhóm sinh viên trong hang bỗng sáng ngời, nhiệt huyết tuổi trẻ sôi trào từ xương cốt.
Theo mệnh lệnh của Dung Thời, họ vừa rút lui vừa dựng rào chắn dọc đường.
Đàn trâu di chuyển nhưng thân cây lại cố định, tỷ lệ ngắm trúng cao hơn rất nhiều.
Trong đêm tối, mấy chục đường dây cao thế tạo thành hàng rào bảo vệ chắn trước mặt đàn trâu rừng.
Trâu rừng chạy với tốc độ cực nhanh, lực va chạm lớn, một vài sợi dây móc vào thân cây nhỏ, khi bị húc trúng lập tức bật gốc. Tuy nhiên chúng lại văng về phía đàn trâu theo quán tính, tiếp tục gây tổn thương.
Trong một nhóm lớn thuộc trường quân đội, Trần Thần đánh thức mọi người dậy xem phát sóng trực tiếp...
"Quá đẹp!"
"Đây mới là phương thức chính xác bắt đầu quá trình huấn luyện khảo sát!"
"Hóa ra súng phóng có thể sử dụng thế này ư? Bây giờ tao mới ngộ ra. Ha ha ha ha..."
"Hơn nửa đêm cho tui xem thứ này sao!"
"Có thể khiến những tay lính mới phát huy đến mức này, chỉ huy quả là tuyệt cú mèo!"
Đàn trâu rừng giẫm đạp lên nhau không biết bao nhiêu mà kể, cặp sừng sắc nhọn lại trở thành vũ khí chí mạng dành cho đồng loại, tốc độ di chuyển của chúng mau chóng giảm xuống.
Số trâu rừng có thể vượt qua chướng ngại rất ít ỏi, thân mình đều bị thương.
Dung Thời cầm kiếm trong tay: "Alpha giải quyết trâu rừng chạy tới, Beta lấy súng phóng bị rơi xuống rồi nhắm bắn lại, Omega nào hỗ trợ được thì giúp, không thì mau núp đi."
"Được!"
"Lấy được rồi!"
"Tôi... tôi muốn hỗ trợ!"
"Tôi cũng muốn!"
Nửa ngày đều bị thú hoang đuổi giết, họ chỉ biết chạy trốn, cho tới bây giờ mới chân chính cảm nhận được thế nào là chiến đấu.
Hóa ra chỉ cần đúng phương pháp thì họ có thể hạ cả đàn trâu rừng.
Quá tuyệt vời!
Trâu rừng bị thương nên tính công kích yếu bớt, mỗi đợt chỉ có một hai con vượt qua phòng tuyến đều bị nhóm Alpha bao vây đón đánh, rất nhanh đã bỏ mạng.
Thậm chí những Alpha còn cảm thấy giết chưa đã.
"Hóa ra thân thủ của tao tốt đến vậy."
"Phí lời! Trâu rừng thoi thóp thì đương nhiên dễ giết rồi."
"Rốt cuộc cũng tìm lại được cảm giác trong trò chơi Star Wars, má nó, tao đang bùng cháy!"
"Chủ tịch sáng suốt, thật sự đi theo hắn có cảm giác rất an toàn!"
Đàn trâu rừng bị thương quá nửa, chúng bị đánh đến sợ, không liều mạng lao về phía trước nữa. Thậm chí có con chạy trở về, nhưng phía sau cũng bị dây điện cao thế chặn lại.
Sao Hằng mọc lên, không gian bừng sáng.
Hai bên sông chất đầy thi thể trâu rừng.
Chỉ còn lại mười mấy con bị nhốt trong đường dây cao thế, đứng yên không nhúc nhích.
Chiến đấu cả đêm, tất cả đều chật vật, đầu tóc dính bết vào nhau, quần áo lẫn cả mồ hôi và máu, tản ra mùi hôi chua. Tuy nhiên trong tâm trạng phấn chấn, chẳng ai cảm thấy mệt mỏi.
Hai bên giằng co nhau cách đường dây cao thế, trong đội ngũ có người khẽ thì thầm...
"Chúng nó đang làm gì thế, sao không xông lên nữa?"
"Ai biết, chúng đứng đó chắc phải tới nửa giờ rồi?"
"Biết đánh không lại nên đầu hàng hả?"
Tần Lạc lau mồ hôi, bước đến cạnh Dung Thời: "Chúng bị dọa choáng váng nên từ bỏ phản kháng có phải không?"
Nhiều người bị chọc cười, tưởng cậu nói giỡn.
Lại không ngờ Dung Thời lạnh nhạt bảo: "Alpha qua đó tặng cho chúng nó mấy nhát dao đi."
Mọi người: "..." Thật hả?
Sáng sớm, diễn đàn ẩn danh của Học viện náo nhiệt thật lâu, một hashtag #ra tay giữa đêm khuya! Dung Thời dạy bạn thế nào là một chỉ huy chân chính# nhận được bão like trên trang chủ.
Bình luận cực kỳ sôi nổi.
"Đã lâu không thấy trình độ chiến đấu xuất sắc như vậy! Năm mươi lính mới chiến đấu với mấy trăm con trâu rừng, thế mà giành được chiến thắng không cần tới súng!"
"Copy paste từ bài phân tích bên cạnh, Dung Thời xứng đáng phong thần sau một trận chiến."
"Có thể khơi dậy tinh thần chiến đấu khiến đội viên phát huy được năng lực chiến đấu tối đa, mẹ kiếp thế mới gọi là chỉ huy chứ! Đâu như ai đó cứ bắt đội viên phải lao về phía trước, vội vàng đi đầu thai, xem tay cậu ta đang siết thành nắm đấm kia kìa."
"Không hề có vũ khí nóng, chỉ dựa vào súng phóng và kiếm mà năng lực chiến đấu lại mạnh mẽ như vậy! Bạn cùng phòng còn hỏi tao sao phải quỳ gối xem phát sóng trực tiếp."
"Cậu ta thực am hiểu lợi dụng hoàn cảnh và công cụ được cung cấp để tạo ra lợi thế, đây là tân sinh viên thật sao? Có lẽ huấn luyện viên cũng chưa chắc đã làm được ấy nhỉ? [Thì thầm]"
"Không phải cố ý chê bai, nhưng so sánh thì Lục Minh kém xa, quá nóng vội thể hiện, vẫn là tuổi trẻ chưa đủ ổn trọng."
"Thật ra Lục Minh cũng rất tuyệt, chỉ là..."
"Tâng bốc loại xấu xa đó làm chi, con trai thiếu tướng thì sao? Căn bản Lục Minh không biết chỉ huy, lúc chạm trán với bầy sói nếu Dung Thời không bảo họ chạy trốn thì chẳng biết mọi người còn sống sót hay không! Muốn theo đuổi chủ nghĩa anh hùng cá nhân ư, chẳng vừa mắt chút nào!"
Ở trong văn phòng tạm thời trên phi thuyền, thầy cô cũng đang thảo luận việc này.
"Lâu lắm rồi không thấy sinh viên có thiên phú cao như vậy."
"Bình tĩnh xem xét, khả năng tôi cũng chẳng làm tốt được như cậu ta, thật xấu hổ."
"Trong sự nghiệp có một học trò như vậy cũng được coi là viên mãn, thầy Thiên thật may mắn."
Thiên Phàm không nhịn được cong khóe miệng, ba điểm sáu mươi của Dung Thời vào ngày hôm qua làm ông tức giận tới mức ăn nhiều hơn hai bát cơm. Ông dự tính mười phương án để đưa hắn về con đường đúng đắn, ai ngờ sáng sớm nay lại có tin vui bất ngờ như vậy.
Thế mới phải chứ, thằng nhóc thối!
"Ơ, cậu ta làm gì thế? Nướng thịt à?"
Thiên Phàm đang cảm thấy lâng lâng thì đột nhiên nghe thấy, bong bóng bay đầy trong đầu bỗng vỡ tan, ông đứng bật dậy, ngó màn hình.
Nhóm học viên chiến đấu xong thì tìm một chỗ sạch sẽ để nghỉ ngơi, họ đều uống dịch dinh dưỡng, chỉ có Dung Thời ngồi bên đống lửa xiên thịt nướng!
Thiên Phàm: "..." Có linh cảm không tốt.
-
Thỉnh thoảng có đội viên nhìn trộm Dung Thời, đáy lòng mười phần khó hiểu.
Giết xong đám trâu rừng, họ thu dọn vũ khí trang bị thì thấy Dung Thời chặt một khúc chân sau của con trâu rừng, vốn tưởng rằng lấy để làm mồi nhử linh tinh gì đó, lại không ngờ hắn nướng ăn!
Trong vòng hai ngày sẽ tới được mục tiêu nên họ có đủ dịch dinh dưỡng, căn bản không cần ăn thịt thú hoang.
Bất kỳ động thực vật ở khu vực nguy hiểm đều có độc, ăn vào không chừng sẽ gây ra tác dụng phụ.
Nhìn xiên thịt trâu vàng ươm, mùi hương bay theo làn gió, mắt các đội viên trông mong nhìn xiên thịt, bụng réo òng ọc, dịch dinh dưỡng trong tay đột nhiên không còn thơm nữa.
Dung Thời cầm lấy một xiên thổi thổi rồi nếm thử, đậm đà tinh tế, mang hương vị đặc trưng của thịt nướng, nói chung thịt bò nuôi trên đồng cỏ không thể so sánh, tuy nhiên hơi nhạt.
Hắn lấy từ trong ba lô một lọ gia vị nhỏ rồi rắc lên.
Phối thêm vị, mùi thịt nướng càng đậm đà.
Các đội viên ngậm dịch dinh dưỡng, không nhịn được nuốt nước miếng: "..." Nhất định ăn rất ngon đi?
"Anh à, không thích cũng uống một ít, đừng để bị đói." Tần Lạc đưa cho Tống Du một lọ dinh dưỡng.
Tống Du vặn nắp, uống một ngụm.
Tần Lạc tò mò hỏi: "Có ngon không?"
Hỏi xong, cậu ta thấy Tống Du yên lặng đậy nắp lại, tiện tay ném vào lòng mình rồi đi về phía Dung Thời.
Tống Du ngồi xuống bên cạnh Dung Thời, trắng trợn cướp một xiên thịt trong tay hắn.
Dung Thời nghiêng đầu nhìn cậu: "Thịt này có độc."
Tống Du cười nhạo: "Có độc sao anh còn ăn?"
Cậu đang định ăn thì Tần Lạc chạy tới ngăn cản: "Anh, thứ này... thứ này thoạt nhìn không sạch, lại chưa sát khuẩn, sao mà ăn được?"
Ngài là vương tử, đừng nói tới món ăn hoang dã, ngay cả dịch dinh dưỡng cũng chưa uống qua, nhỡ ăn vào thân thể xảy ra vấn đề thì phải làm sao bây giờ?
Tống Du: "Tại sao anh ta ăn được còn tôi thì không?"
Tần Lạc cắn răng, thong thả cướp lấy một xiên: "Để em ăn trước đã! Không việc gì thì anh hãy ăn."
Dùng tâm tình chịu chết cắn một miếng, mùi vị thơm ngon nháy mắt tràn ngập khoang miệng, cả người cậu bay bay.
"Đù mé! Thịt ngon quá! Thế này mà không gọi là ngon à? Anh, ơ kìa..."
Cậu ta ngẩng đầu thì thấy Tống Du đã sớm ăn xong một xiên, lại đoạt xiên khác, sung sướng nhấm nháp.
Trong phòng học khóa trên, cả đám nuốt nước miếng...
"Xem huấn luyện khảo sát làm tao đói bụng quá."
"Tuổi trẻ không được ăn gian! Khảo hạch thì khảo hạch, sao cậu ta lại nướng thịt!"
"Nhìn đã biết là thịt ngon rồi, mày xem người ngồi quanh đó đều thèm thuồng tới mức nhỏ dãi kìa."
"Có ai biết cậu ta rắc gia vị gì không?"
Trên diễn đàn học viện, mau chóng xuất hiện hashtag nóng hổi mới #cuộc hành trình mỹ thực, phương pháp chế biến kỹ càng tỉ mỉ món thịt rừng nướng nhãn hiệu Dung Thời, mấy thằng nhóc xung quanh thèm phát khóc#
Đội viên khác tuy thèm nhưng chẳng dám không kiêng nể gì như họ, lỡ ăn vào mà gặp vấn đề thì ở vào hoàn cảnh này đâu phải chuyện chơi.
Trương Nghị ngồi bên Lục Minh, cảm thấy mất cân bằng: "Tự cho là mình thông minh hơn một chút nên ra vẻ nổi bật."
Beta gần đó nhịn không được vặn lại: "Nếu không có hắn thì hiện giờ chẳng biết mày ở trong bụng con trâu rừng nào đâu."
Trương Nghị nghẹn đến mức cả gương mặt đỏ bừng, thật lâu chẳng thốt nên được lời nào.
Lục Minh càng khỏi nói, tưởng chừng như nghẹt thở, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Đợt huấn luyện khảo sát đối với tân sinh viên là cơ hội phấn đấu đạt thành tích cao để được phân vào lớp chọn, thế nhưng đối với hắn lại là thời cơ quan trọng để tạo dựng uy tín.
Chỉ cần dùng sức mạnh tuyệt đối khiến người khác nể phục thì về sau, việc thực hiện quyền lợi trong Hội sinh viên cực kỳ thuận lợi.
Nhưng hiện giờ Dung Thời đã đoạt đi tất cả!
Lục Minh uống dịch dinh dưỡng xong thì lẳng lặng xuất phát, Trương Nghị vội vàng đuổi theo.
Những người khác đã nghỉ ngơi đầy đủ, thấy Dung Thời vẫn ngồi đó nướng thịt, vài người bèn đi qua nhắc nhở hắn. Nhưng Dung Thời nói rõ hắn sẽ không đồng hành với họ.
Tính cách vị tân chủ tịch này vốn tùy tiện, họ đã được chứng kiến trong lễ khai giảng rồi.
Thấy khuyên không được, phần lớn bèn xuất phát.
Không thể đồng hành cùng Dung Thời thì ít nhất cũng phải theo chân Lục Minh, tuy kém hơn chút nhưng cũng được xem là nhân vật lớn.
Tần Lạc quẳng trước mặt một đống xiên tre lớn, xoa xoa bụng, ăn đến no căng.
Bởi vì ba người ăn không đủ nên cậu ta lại chạy đi chặt một cái chân sau mang về.
"Thế mới gọi là cuộc sống, ha... ặc..." Tần Lạc chưa kịp cười ra tiếng, bụng đột nhiên đau quặn, sắc mặt trắng bệch: "Có... có độc!"
Sắc mặt Tống Du biến đổi: "Cậu thấy sao?"
Tần Lạc đang định nói gì đó, bụng đột nhiên truyền ra âm thanh, bèn vội vàng ôm bụng kẹp chân, cuống quít chạy mất.
Tống Du thấy cậu ta ngồi xổm trong bụi cỏ phía xa thì quay đầu nhìn Dung Thời.
Dung Thời ăn thịt, tỏ vẻ hiểu rõ mà ung dung lên tiếng: "Đã bảo có độc rồi."
Tống Du nhíu mày: "Vậy sao tôi không việc gì?"
Vừa nói xong, trước mắt cậu hiện lên sự việc trong hang đá vào hôm qua, do tác dụng của thuốc giải độc cậu uống lúc đó sao?
Đi ngoài ba lần, uống thuốc giải độc xong, sắc mặt Tần Lạc tái xanh: "Tôi không bao giờ tham ăn nữa."
Họ tiến vào rừng rậm, vui vẻ thoải mái như du sơn ngoạn thủy.
Bỗng thấy con gà rừng chạy vào lùm cây, mắt Tần Lạc sáng ngời, cậu hỏi Dung Thời: "Gà rừng ăn có ngon không?"
Lời tuyên bố hùng hồn khác nào thả rắm.
Dung Thời: "Ngon."
Một tiếng sau, ba người vây quanh đống lửa ăn gà nướng...
Buổi chiều, Tần Lạc thấy một con thỏ hoang chạy vụt qua rừng cây, cậu liếm mép hỏi: "Thỏ hoang ăn có ngon không?"
Dung Thời: "Ngon..."
Tống Du lạnh lùng cắt ngang: "Không được phép ăn thịt thỏ!"
Dung Thời: "Vì sao?"
Tống Du: "Tôi không cho!"
Một tiếng sau, ba người vây quanh đống lửa, Tống Du nhìn thịt thỏ nướng trong tay, lẩm bẩm câu "thực xin lỗi!"
Dung Thời: "?"
Chương trước Chương tiếp
Loading...