Ba Năm Sau Khi Chia Tay, Tôi Bị Vứt Bỏ Ở Nơi Hoang Dã
Chương 7
Tim tôi chùng xuống, thót lại.
Không biết Cố Thâm nhìn thấy Tử thi của tôi thì có nhận ra tôi không.
Nhưng ngay giây phút này, Cố Thâm trực tiếp từ chối: "Một Tử thi không liên quan gì đến tôi thì có gì đáng xem?"
Cảnh sát hơi lúng túng gật đầu, hỏi và ghi chép tình hình lúc đó, sau đó đồng ý để Cố Thâm đi.
Cửa mở ra, khi Cố Thâm định bước ra ngoài thì bà tôi đột nhiên hét vào mặt anh: "Anh không sợ báo ứng sao, sau này người anh yêu thương cũng bị xe tông c.h.ế.t?!"
Bà thực sự không tỉnh táo rồi.
Cố Thâm khựng lại, quay người, nụ cười trong mắt mang sức ép vô hình.
Anh tiến lại gần bà tôi hai bước, đột nhiên hỏi: "bà nội người c.h.ế.t là cháu gái bà. Vậy cháu gái bà tên gì?"
Bà tôi há miệng, không trả lời được.
Bà lú lẫn, đến cả tên tôi cũng quên mất.
Cố Thâm chỉ nghĩ bà hoảng sợ, thong thả cười nói tiếp: "Bà nên nghĩ cho kỹ. Gán tên người sống cho người chết, biết đâu người sống sẽ c.h.ế.t thật."
Anh là luật sư, đương nhiên không tin vào mê tín.
Nhưng một người già như bà tôi, đa phần đều tin vào những thứ này.
Bà tôi ngập ngừng mãi, cuối cùng mới mở miệng nói: "Người c.h.ế.t là tiểu Ninh, cháu gái tôi tên... tên Đường Ninh."
Giống như chính tay mình lột từng lại từng lớp da, bà chỉ nói một câu mà đã run rẩy cả người.
Đáp lại bà chỉ là tiếng cười rất rõ của Cố Thâm: "Bà chắc chắn cháu gái bà họ Đường sao?"
Anh không biết, sau khi tôi chia tay anh, bố tôi đã tìm một người vợ khác.
Tôi không theo họ bố nữa mà đổi tên, theo họ bà tôi.
Bà tôi vội vã gật đầu: "Họ Đường, họ Đường mà."
Cố Thâm dường như cảm thấy nói thêm một câu với bà tôi nữa cũng là lãng phí thời gian.
Anh trầm tư một lát, cười nói với cảnh sát: "Tôi đổi ý rồi. Về lời vu khống của bà này, tôi sẵn sàng phối hợp điều tra. “
"Luật sư của tôi sẽ tới ngay, nhưng mà sau khi kết thúc vụ kiện, xác định tôi vô tội thì..."
Anh dừng lại một chút, ánh mắt lướt qua người bà tôi: "Về việc bà này vu khống và tống tiền tôi, tôi có thể khởi kiện một lần nữa."
Không biết Cố Thâm nhìn thấy Tử thi của tôi thì có nhận ra tôi không.
Nhưng ngay giây phút này, Cố Thâm trực tiếp từ chối: "Một Tử thi không liên quan gì đến tôi thì có gì đáng xem?"
Cảnh sát hơi lúng túng gật đầu, hỏi và ghi chép tình hình lúc đó, sau đó đồng ý để Cố Thâm đi.
Cửa mở ra, khi Cố Thâm định bước ra ngoài thì bà tôi đột nhiên hét vào mặt anh: "Anh không sợ báo ứng sao, sau này người anh yêu thương cũng bị xe tông c.h.ế.t?!"
Bà thực sự không tỉnh táo rồi.
Cố Thâm khựng lại, quay người, nụ cười trong mắt mang sức ép vô hình.
Anh tiến lại gần bà tôi hai bước, đột nhiên hỏi: "bà nội người c.h.ế.t là cháu gái bà. Vậy cháu gái bà tên gì?"
Bà tôi há miệng, không trả lời được.
Bà lú lẫn, đến cả tên tôi cũng quên mất.
Cố Thâm chỉ nghĩ bà hoảng sợ, thong thả cười nói tiếp: "Bà nên nghĩ cho kỹ. Gán tên người sống cho người chết, biết đâu người sống sẽ c.h.ế.t thật."
Anh là luật sư, đương nhiên không tin vào mê tín.
Nhưng một người già như bà tôi, đa phần đều tin vào những thứ này.
Bà tôi ngập ngừng mãi, cuối cùng mới mở miệng nói: "Người c.h.ế.t là tiểu Ninh, cháu gái tôi tên... tên Đường Ninh."
Giống như chính tay mình lột từng lại từng lớp da, bà chỉ nói một câu mà đã run rẩy cả người.
Đáp lại bà chỉ là tiếng cười rất rõ của Cố Thâm: "Bà chắc chắn cháu gái bà họ Đường sao?"
Anh không biết, sau khi tôi chia tay anh, bố tôi đã tìm một người vợ khác.
Tôi không theo họ bố nữa mà đổi tên, theo họ bà tôi.
Bà tôi vội vã gật đầu: "Họ Đường, họ Đường mà."
Cố Thâm dường như cảm thấy nói thêm một câu với bà tôi nữa cũng là lãng phí thời gian.
Anh trầm tư một lát, cười nói với cảnh sát: "Tôi đổi ý rồi. Về lời vu khống của bà này, tôi sẵn sàng phối hợp điều tra. “
"Luật sư của tôi sẽ tới ngay, nhưng mà sau khi kết thúc vụ kiện, xác định tôi vô tội thì..."
Anh dừng lại một chút, ánh mắt lướt qua người bà tôi: "Về việc bà này vu khống và tống tiền tôi, tôi có thể khởi kiện một lần nữa."