Ba Năm Sau Khi Chia Tay, Tôi Bị Vứt Bỏ Ở Nơi Hoang Dã
Chương 29
"Hôm nay đi tìm A Thâm rồi.
"Thật căm hận người khốn nạn kia, nhưng không dám nói với bà, nên nghĩ rằng liệu anh ấy có thể cứu mình không.
"Nhưng anh ấy lại cau mày với mình, thì ra, anh ấy vẫn rất ghét mình.
"Hơn nữa, người anh ấy từng thích vốn không phải mình."
"Vậy thì... đừng làm phiền anh ấy nữa vậy."
Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y lại, cả người run rẩy.
Hóa ra ngày hôm đó, hóa ra ngày hôm đó, cô ấy thực sự đã đi tìm tôi.
Người mang khuôn mặt đầy vết bầm tím, người có khuôn mặt tái nhợt.
Người con gái ấy chịu nhiều thương tích, chịu nhiều uất ức, cô ấy đã đi tìm tôi.
Nhưng tôi lại cau mày, đuổi cô ấy đi.
Đẩy cô ấy vào một địa ngục khác, để cô ấy ch//ết dưới tay bác sĩ tâm lý kia.
Tôi run rẩy đưa hai tay lên che mặt.
Trong cổ họng phát ra những âm thanh kỳ lạ, sự tuyệt vọng giống như một cơn thủy triều dữ dội, nhấn chìm đầu óc tôi.
Quyển nhật ký rơi xuống đất, lúc này tôi như mất đi dưỡng khí.
Tôi lên sân thượng, đứng bên mép.
Trước kia vẫn luôn không kìm được mà nghĩ, Khương Ninh sợ đau như vậy, sao lại dám từ nơi cao thế này gieo mình xuống dưới?
Giờ đây tự mình đứng ở đây, tôi mới bàng hoàng hiểu ra.
Cuộc đời cô ấy vốn đã là một địa ngục không có bờ để bám víu.
Rơi xuống, không phải đau đớn, mà là giải thoát, là thiên đường.
Cơ thể tôi theo chân Khương Ninh rơi xuống những đám mây.
Lần này, tôi nghĩ tại bên vách núi, nắm lấy tay của cô ấy, giữ cô ấy lại….bên tôi.
(Hết)
"Thật căm hận người khốn nạn kia, nhưng không dám nói với bà, nên nghĩ rằng liệu anh ấy có thể cứu mình không.
"Nhưng anh ấy lại cau mày với mình, thì ra, anh ấy vẫn rất ghét mình.
"Hơn nữa, người anh ấy từng thích vốn không phải mình."
"Vậy thì... đừng làm phiền anh ấy nữa vậy."
Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y lại, cả người run rẩy.
Hóa ra ngày hôm đó, hóa ra ngày hôm đó, cô ấy thực sự đã đi tìm tôi.
Người mang khuôn mặt đầy vết bầm tím, người có khuôn mặt tái nhợt.
Người con gái ấy chịu nhiều thương tích, chịu nhiều uất ức, cô ấy đã đi tìm tôi.
Nhưng tôi lại cau mày, đuổi cô ấy đi.
Đẩy cô ấy vào một địa ngục khác, để cô ấy ch//ết dưới tay bác sĩ tâm lý kia.
Tôi run rẩy đưa hai tay lên che mặt.
Trong cổ họng phát ra những âm thanh kỳ lạ, sự tuyệt vọng giống như một cơn thủy triều dữ dội, nhấn chìm đầu óc tôi.
Quyển nhật ký rơi xuống đất, lúc này tôi như mất đi dưỡng khí.
Tôi lên sân thượng, đứng bên mép.
Trước kia vẫn luôn không kìm được mà nghĩ, Khương Ninh sợ đau như vậy, sao lại dám từ nơi cao thế này gieo mình xuống dưới?
Giờ đây tự mình đứng ở đây, tôi mới bàng hoàng hiểu ra.
Cuộc đời cô ấy vốn đã là một địa ngục không có bờ để bám víu.
Rơi xuống, không phải đau đớn, mà là giải thoát, là thiên đường.
Cơ thể tôi theo chân Khương Ninh rơi xuống những đám mây.
Lần này, tôi nghĩ tại bên vách núi, nắm lấy tay của cô ấy, giữ cô ấy lại….bên tôi.
(Hết)