Ba Năm Sau Khi Chia Tay, Tôi Bị Vứt Bỏ Ở Nơi Hoang Dã
Chương 21
21
Ý thức của linh hồn tôi lúc ẩn lúc hiện.
Lần tỉnh lại sau đó, tôi không biết Cố Thâm đã dùng cách gì, mà thật sự để bà nội tôi ra tù.
Bà tôi lúc này đã hoàn toàn minh mẫn, nhưng lại không chịu gặp lại anh.
Bà tự nhốt mình trong nhà và suốt ngày đờ đẫn.
Cho dù Cố Thâm ở bên ngoài cầu xin thế nào, dập đầu ra sao bà cũng không mở cửa.
Trên tay bà suốt ngày cầm một tấm ảnh.
Người trong ảnh là bác sĩ tâm lý trước kia của tôi, Triệu Minh Dư.
Cũng chính là kẻ đã đẩy tôi xuống lầu rồi ném tôi vào nơi hoang vu để tôi trút hơi thở cuối cùng.
Cảnh sát đã điều tra rõ ràng, giám định ADN từ trên người tôi xác định danh tính của kẻ đó là Triệu Minh Dư.
Lúc này Triệu Minh Dư đã trốn mất dạng.
Trong khi, mẹ của anh ta lại hùng hổ cáo buộc cảnh sát, rằng con trai bà không thể nào làm ra chuyện như vậy.
Nói rằng ADN giám định ra là bởi vì trước khi tôi ch//ết, đúng là tôi từng yêu đương một thời gian với Triệu Minh Dư.
Rằng tôi với anh ta quan hệ bình thường, không liên quan tới, việc tôi tự vẫn là vì trầm cảm nặng.
Bà ta nói Triệu Minh Dư bỏ trốn là vì các bác sĩ tâm lý không được phép yêu bệnh nhân.
Anh ta sợ bị bệnh viện truy cứu trách nhiệm nên sợ quá trốn đi nơi khác.
Tôi nhìn ngón tay nhăn nheo của bà nội, chậm rãi xoa miết khuôn mặt của người trên bức ảnh.
Động tác rất nhẹ nhàng bình thường nhưng trong đáy mắt bà, tôi lại cảm thấy một luồng khí lạnh rợn người.
Cảnh sát e ngại tuổi cao của bà nên không nói ra những chi tiết dẫn tới cái ch//ết của tôi, trong đó có việc Triệu Minh Dư cưỡng bức tôi.
Nhưng qua sắc mặt bà lúc này, tôi cũng hiểu, bà đã phát hiện ra rồi.
Tim tôi đau quằn quại, sợ rằng bà sẽ làm chuyện dại dột.
Tôi tiến đến gần bà, cố gắng dùng đầu cọ cọ vào má và cổ bà.
Muốn như hồi nhỏ làm nũng với bà, để bà đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Nhưng tôi không thể chạm được vào bà, cơ thể hư vô chỉ có thể đi xuyên qua người bà từng lần từng lần.
Đang lo sốt vó sắp khóc lên được thì bỗng đôi mắt đờ đẫn của bà nhìn về phía giữa không trung, gần như chạm ngay tầm mắt tôi.
Trên mặt bà lộ ra nụ cười dịu hiền: "Tiểu Ninh, cháu có phải vẫn luôn bên cạnh bà không?"
Ý thức của linh hồn tôi lúc ẩn lúc hiện.
Lần tỉnh lại sau đó, tôi không biết Cố Thâm đã dùng cách gì, mà thật sự để bà nội tôi ra tù.
Bà tôi lúc này đã hoàn toàn minh mẫn, nhưng lại không chịu gặp lại anh.
Bà tự nhốt mình trong nhà và suốt ngày đờ đẫn.
Cho dù Cố Thâm ở bên ngoài cầu xin thế nào, dập đầu ra sao bà cũng không mở cửa.
Trên tay bà suốt ngày cầm một tấm ảnh.
Người trong ảnh là bác sĩ tâm lý trước kia của tôi, Triệu Minh Dư.
Cũng chính là kẻ đã đẩy tôi xuống lầu rồi ném tôi vào nơi hoang vu để tôi trút hơi thở cuối cùng.
Cảnh sát đã điều tra rõ ràng, giám định ADN từ trên người tôi xác định danh tính của kẻ đó là Triệu Minh Dư.
Lúc này Triệu Minh Dư đã trốn mất dạng.
Trong khi, mẹ của anh ta lại hùng hổ cáo buộc cảnh sát, rằng con trai bà không thể nào làm ra chuyện như vậy.
Nói rằng ADN giám định ra là bởi vì trước khi tôi ch//ết, đúng là tôi từng yêu đương một thời gian với Triệu Minh Dư.
Rằng tôi với anh ta quan hệ bình thường, không liên quan tới, việc tôi tự vẫn là vì trầm cảm nặng.
Bà ta nói Triệu Minh Dư bỏ trốn là vì các bác sĩ tâm lý không được phép yêu bệnh nhân.
Anh ta sợ bị bệnh viện truy cứu trách nhiệm nên sợ quá trốn đi nơi khác.
Tôi nhìn ngón tay nhăn nheo của bà nội, chậm rãi xoa miết khuôn mặt của người trên bức ảnh.
Động tác rất nhẹ nhàng bình thường nhưng trong đáy mắt bà, tôi lại cảm thấy một luồng khí lạnh rợn người.
Cảnh sát e ngại tuổi cao của bà nên không nói ra những chi tiết dẫn tới cái ch//ết của tôi, trong đó có việc Triệu Minh Dư cưỡng bức tôi.
Nhưng qua sắc mặt bà lúc này, tôi cũng hiểu, bà đã phát hiện ra rồi.
Tim tôi đau quằn quại, sợ rằng bà sẽ làm chuyện dại dột.
Tôi tiến đến gần bà, cố gắng dùng đầu cọ cọ vào má và cổ bà.
Muốn như hồi nhỏ làm nũng với bà, để bà đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Nhưng tôi không thể chạm được vào bà, cơ thể hư vô chỉ có thể đi xuyên qua người bà từng lần từng lần.
Đang lo sốt vó sắp khóc lên được thì bỗng đôi mắt đờ đẫn của bà nhìn về phía giữa không trung, gần như chạm ngay tầm mắt tôi.
Trên mặt bà lộ ra nụ cười dịu hiền: "Tiểu Ninh, cháu có phải vẫn luôn bên cạnh bà không?"