Ba Năm Sau Khi Chia Tay, Tôi Bị Vứt Bỏ Ở Nơi Hoang Dã
Chương 19
19
Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra.
Cố Thâm làm ầm lên đòi gặp tôi, cuối cùng nhân viên cũng nới lỏng: "Bồi thường tiền, tôi có thể đưa anh đi gặp một lần."
Nói xong, người đàn ông lại bổ sung ngay: "Chỉ nhìn thôi nhé."
"Muốn đem t.h.i t.h.ể hoặc tro cốt đi thì phải chứng minh được anh là gia quyến."
Cố Thâm run rẩy mở điện thoại chuyển 1 vạn cho người đàn ông.
Người đàn ông mặc dù nói "không cần nhiều như vậy", nhưng cuối cùng vẫn nhận, rồi dẫn anh đến nhà xác ở phía sau.
Vừa đúng lúc có một nhân viên khác đi tới từ phía đối diện, người đàn ông lập tức gọi người đó lại:
"Vị này nói là bạn của người ch//ết, muốn nhìn người ch//ết lần cuối."
Nói xong, người đàn ông đưa thông tin của tôi cho người đó.
Nhân viên đó nhận lấy, xem một lúc rồi mới ngước mắt lên: "Vị này vừa mới đưa đi hỏa táng xong."
"Sáng nay cục cảnh sát đưa giấy tờ đến, nói là bà nội của người ch//ết đã đồng ý hỏa táng."
"Người ch//ết đã được để trong quan tài đá rất lâu, giấy tờ vừa đến là liền lập tức đưa đi hỏa táng."
Anh ta nói xong, nhìn Cố Thâm đứng đờ người ra như ch//ết đi, không kìm được sự thương cảm:
"Nếu sớm hơn nửa tiếng, có lẽ còn kịp nhìn một lần."
Đôi mắt của Cố Thâm từ từ đỏ hoe.
Anh ta từ từ quay sang, nhìn người đàn ông dẫn anh ta đến đây: "Tôi muốn... gặp cô ấy."
Nhân viên đối diện thấy tình hình không ổn, lập tức vội vàng rời đi.
Người đàn ông nhìn bộ dạng của Cố Thâm có chút bất an vừa bất lực:
"Thưa anh, anh cũng đã nghe rồi, t.h.i t.h.ể đã hỏa táng rồi. Hay là, để tôi đưa anh tới xem tro cốt?"
Nói xong, anh ta lại nhớ ra điều gì đó, giọng nói nhỏ lại:
"Nhưng mà, cái này thì hình như cũng... không có gì để xem nữa."
Đôi mắt của Cố Thâm như muốn g.i.ế.c người, đột nhiên anh ta giơ tay, túm lấy cổ áo người đàn ông đối diện.
"Tôi nói, tôi phải gặp cô ấy! Tôi phải gặp cô ấy! Anh đưa tôi đi gặp cô ấy!
Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra.
Cố Thâm làm ầm lên đòi gặp tôi, cuối cùng nhân viên cũng nới lỏng: "Bồi thường tiền, tôi có thể đưa anh đi gặp một lần."
Nói xong, người đàn ông lại bổ sung ngay: "Chỉ nhìn thôi nhé."
"Muốn đem t.h.i t.h.ể hoặc tro cốt đi thì phải chứng minh được anh là gia quyến."
Cố Thâm run rẩy mở điện thoại chuyển 1 vạn cho người đàn ông.
Người đàn ông mặc dù nói "không cần nhiều như vậy", nhưng cuối cùng vẫn nhận, rồi dẫn anh đến nhà xác ở phía sau.
Vừa đúng lúc có một nhân viên khác đi tới từ phía đối diện, người đàn ông lập tức gọi người đó lại:
"Vị này nói là bạn của người ch//ết, muốn nhìn người ch//ết lần cuối."
Nói xong, người đàn ông đưa thông tin của tôi cho người đó.
Nhân viên đó nhận lấy, xem một lúc rồi mới ngước mắt lên: "Vị này vừa mới đưa đi hỏa táng xong."
"Sáng nay cục cảnh sát đưa giấy tờ đến, nói là bà nội của người ch//ết đã đồng ý hỏa táng."
"Người ch//ết đã được để trong quan tài đá rất lâu, giấy tờ vừa đến là liền lập tức đưa đi hỏa táng."
Anh ta nói xong, nhìn Cố Thâm đứng đờ người ra như ch//ết đi, không kìm được sự thương cảm:
"Nếu sớm hơn nửa tiếng, có lẽ còn kịp nhìn một lần."
Đôi mắt của Cố Thâm từ từ đỏ hoe.
Anh ta từ từ quay sang, nhìn người đàn ông dẫn anh ta đến đây: "Tôi muốn... gặp cô ấy."
Nhân viên đối diện thấy tình hình không ổn, lập tức vội vàng rời đi.
Người đàn ông nhìn bộ dạng của Cố Thâm có chút bất an vừa bất lực:
"Thưa anh, anh cũng đã nghe rồi, t.h.i t.h.ể đã hỏa táng rồi. Hay là, để tôi đưa anh tới xem tro cốt?"
Nói xong, anh ta lại nhớ ra điều gì đó, giọng nói nhỏ lại:
"Nhưng mà, cái này thì hình như cũng... không có gì để xem nữa."
Đôi mắt của Cố Thâm như muốn g.i.ế.c người, đột nhiên anh ta giơ tay, túm lấy cổ áo người đàn ông đối diện.
"Tôi nói, tôi phải gặp cô ấy! Tôi phải gặp cô ấy! Anh đưa tôi đi gặp cô ấy!