Ba Lê Và Giày Bóng Rổ - Trang 2
Chương 29
Editor: Yuu
Sở Mặc trở về phòng.
Cậu bật đèn, trong phòng vang lên một tiếng “tách”
Cậu quăng mình xuống chiếc giường êm ái, cái đệm lõm xuống một cái hình người. Cậu mở điện thoại ra, bấm vào giao diện Wechat. Có rất nhiều tin nhắn chưa được đọc, tin nhắn không ngừng nhảy lên vị trị đầu.
Cậu bấm vào ảnh đại diện của Vân Khê, lướt lại lịch sử trò chuyện của hai người. Hầu như đều là cậu nói chuyện trêu đùa cô, thỉnh thoảng cô nóng giận mới trả lời lại một hai câu.
Giống như là bị nghiện, không ngừng muốn trêu chọc cô.
Ngón tay cậu lướt nhanh trên bàn phím, không lâu sau, tin nhắn liền được gửi đi.
“Tiểu Thiên Nga, đang làm gì đó.” Cậu hỏi cô.
Một lúc lâu sau, ngay khi Sở Mặc vừa trả lời xong tất cả những tin nhắn chưa đọc, Vân Khê mới trả lời lại: “Đang làm bài tập về nhà.”
Hôm nay là chủ nhật, ngày mai là thứ hai, lại có thể được nhìn thấy Tiểu Thiên Nga.
Trong lòng Sở Mặc thầm vui sướng, cậu trả lời lại rất nhanh: “Hả? Có khó không vậy?”
“Giúp anh làm bài đi.” Cậu mặt dày nói.
“Không.” Vân Khê lập tức từ chối cậu: “Bài tập về nhà của cậu thì cậu phải tự làm.” Cô nghiêm túc thuyết giáo.
Sở Mặc nhìn đến nó, khóe miệng không khỏi giương lên, tâm tình có phần ảm đạm hôm nay bỗng nhiên xoay chuyển.
“Không biết làm.” Cậu trả lời cô: “Em dạy anh làm đi.” Cậu nhắn ở trên Wechat, cuối cùng còn tặng thêm một biểu cảm làm nũng.
Thật sự là cái người không biết xẩu hổ, Vân Khê chửi thầm trong lòng. Nếu cậu để mấy cái tên cẩu bạn thân của mình biết được là cậu làm nũng với cô, không biết bọn họ sẽ cười nhạo cậu như thế nào nữa.
Nhưng Sở Mặc cũng không để ý chút nào.
“Vậy cậu có câu nào không hiểu?” Vân Khê nhắn lại trên Wechat cho cậu.
Sở Mặc lập tức nhảy “phốc” một cái từ trên giường dậy. Cậu lấy cặp sách của mình từ trong góc ra, lại lấy ra một xấp bài thi nhàu nát, trên bài thi không có bất cứ chữ nào, đến họ tên cậu thậm chí còn không viết.
“Là, câu hỏi thứ 15 của đề này.” Cậu gửi cho cô một bức ảnh: “Thấy rõ không?” Cậu hỏi cô.
Vân Khê nhận được bức ảnh Sở Mặc gửi tới. Cô ấn nhẹ vào màn hình để phóng to nó lên, nhận ra đây là một câu hỏi khó chứng minh. Cô cắn bút suy nghĩ một lúc lâu, rốt cuộc cũng nghĩ ra được cách giải câu này.
Cô cầm bút bằng tay phải và viết lên tờ giấy một lúc lâu, cuối cùng cũng hoàn thành toàn bộ câu hỏi. Cô chụp một bức ảnh rồi gửi lại cho Sở Mặc.
Mà Sở Mặc ở bên kia nhìn chằm chằm màn hình như nhìn vào một cái lỗ.
Chẳng lẽ câu hỏi cậu đưa ra quá đơn giản, Tiểu Thiên Nga lười không muốn trả lời? Sở Mặc gãi gãi đầu, cậu nhìn Vân Khê đã lâu không trả lời lại, ánh mắt mơ màng như sắp muốn ngủ.
Đột nhiên điện thoại rung lên.
Sở Mặc lập tức cầm lấy điện thoại.
Một bức ảnh vô cùng rõ ràng được gửi đến, trên đó còn có đáp án kèm theo câu hỏi vừa nãy. Trong lúc chụp ảnh, Vân Khê đã giữ góc tờ giấy bằng tay trái, bởi vậy, trong bức ảnh gửi tới còn có thể thấy một chút bàn tay nho nhỏ ở góc trái phía trên.
Móng tay sạch sẽ không được sơn bất kỳ loại sơn móng tay nào. Bàn tay của cô trong ống kính mềm mại lại mịn màng, hai tay đều không thể lớn bằng bàn tay của Sở Mặc.
Hừm, Sở Mặc chợt nhớ lại cảm giác được cầm tay cô trong lòng bàn tay. Nó mềm mịn, hồng hào, còn có chút lạnh lẽo, giống như một miếng ngọc bích đẹp tuyệt vời.
Chính là cái câu mọi người vẫn hay nói, mỹ nhân như ngọc.
Ngay sau đó, điện thoại lại rung lên vài tiếng, Sở Mặc mở ra liền thấy, là tin nhắn giọng nói.
Giọng nói nhẹ nhàng của Vân Khê từ bên kia điện thoại truyền tới.
Giọng cô nhỏ nhẹ, ngọt ngào, giống như cây liễu được đắm mình trong cơn mưa phùn tháng ba, khiến người nghe được nó không có cách nào có thể giải thích được.
Cậu đeo tai nghe lên lắng nghe giọng nói phát ra từ điện thoại. Mặc dù Vân Khê đã cố kìm lại sự ngọt ngào trong giọng nói, nhưng tai cậu vẫn không thể chịu nổi khi nghe nó.
Hì hì, Tiểu Thiên Nga tới từ phương Nam.
Lúc Vân Khê nói chuyện, giọng nói mềm mại của cô mang âm điệu đặc trưng của người phương Nam, khác hoàn toàn với giọng điều của người phương Bắc. Âm điệu luôn tăng lên một chút, giọng nói ngọt ngào, như muốn cào ngứa tâm can của cậu.
Rất muốn lôi người kia ra khỏi điện thoại mà đè xuống dưới hung hăng hôn.
Sở Mặc nghĩ đến cảnh tượng này, hạ thể liền thấy nóng nóng. Cậu cố tình tăng âm lượng điện thoại lớn hơn nữa, toàn bộ màng nhĩ đều tràn ngập giọng nói của Vân Khê. Cổ họng cậu khô khốc, một luồng khí nóng lan tỏa khắp người cậu.
Điện thoại lại rung lên hai tiếng.
Giọng nói của Vân Khê lại truyền tới một lần nữa.
“Cậu nghe có hiểu không?” Vân Khê ở đầu dây bên kia nói: “Tôi giảng khó hiểu quá sao?” Cho nên mãi không thấy cậu trả lời lại.
Sở Mặc cảm thấy máu nóng trong người như dâng lên đến tận não.
Cậu hít sâu mấy hơi, cố tình đè thấp giọng nói mình xuống: “Ừ, hiểu rồi.”
“Giảng rất rõ ràng.” Cậu bổ sung.
Là quá rõ ràng. Rõ ràng đến mức trong đầu cậu hoàn toàn không có bất cứ công thức, định lý toán học nào, mà là một đống phế liệu màu vàng.
Vân Khê thấy Sở Mặc đã hiểu bài giảng của mình liền thấy yên tâm. Cô nói với Sở Mặc ở đầu dây bên kia: “Được rồi, cứ như vậy đi. Tôi đi tắm trước, mai gặp.”
Nghe vậy, hạ thể Sở Mặc lại càng nóng bỏng hơn.
Mẹ nó, tắm rửa.
Sở Mặc lập tức miên man suy nghĩ.
Cậu nghĩ đến trong phòng tắm mờ mịt hơi nước, một thân thể mảnh khảnh trắng nõn như ẩn như hiện, mái tóc ướt sũng gạt về một bên, để lộ ra làn da trắng nõn, cái cổ thon dài giống như thiên nga trắng trong hồ nước.
Nước ấm lăn dài trên da, để lại một tầng đỏ ửng trên làn da trắng nõn, mịn màng, dường như vươn tay ra là có thể vắt ra nước. Bọt nước theo mái tóc dài màu đen nhỏ giọt xuống xương quai xanh rồi lại xuống ngực, cuối cùng biến mất giữa hai chân.
Đột nhiên, cậu bật dậy khỏi giường.
Không chịu nổi.
Sở Mặc thô lỗ cởi chiếc áo hoodie đen ra, để lộ cơ bụng rắn chắc và đường cong cánh tay mịn màng. Khi thân thể đong đưa, cơ bụng tám múi lộ ra rõ ràng, âm thầm biểu lộ rằng mỗi ngày cậu đều tự thân vận động đến mức biến thái.
Mà hình xăm mới được xăm trên cánh tay được cậu dán bằng băng dính chống thấm nước.
My swan, Thiên nga của tôi. Ánh mắt cậu tối sầm lại, đưa tay lại vuốt ve vị trị băng dán.
Cô, chỉ thuộc về cậu, Tiểu Thiên Nga.
Sở Mặc bước vào trong phòng tắm, từng đợt nước lạnh xối ở trên lưng, kích thích dây thần kinh của cậu. Gân xanh trên trán cậu như muốn vỡ tung ra, dòng nước lạnh như làm dịu đi dục vọng đang dâng lên trong người cậu, nhưng vẫn không đủ.
Cậu đưa tay phải ra nhanh chóng luận động, tất cả những gì trong đầu cậu lúc này đều là giọng nói mềm như bông của Vân Khê. Còn cả lúc cậu đè cô ở trên tường, bàn tay không tự giác mà thâm nhập vào trong áo sơ mi đồng phục của cô, du ngoạn trên làn da mịn màng của cô.
Cậu vuốt ve nơi mềm mại của cô, rơi vào lòng bàn tay, là một cái vừa vặn lớn bằng một bàn tay, cậu vô thức siết chặt lấy nó, xoa nắn, lực bàn tay từ từ tăng lên.
Cho đến khi cô hét lên.
Mà đúng lúc này, cậu cũng gầm nhẹ lên.
Trên tường gạch men sứ là một màu trắng đục.
Cậu quỳ trên mặt đất, chống hai tay vào tường, từng đợt nước xối từ trên đầu xuống đến lưng cậu. Cậu cũng không thấy lạnh chút nào, chỉ cảm thấy sự khô nóng trong thân thể cũng đã giải tỏa được một chút.
Nhưng vẫn là không đủ.
Cậu bật cười.
Cậu cúi đầu, đứng lên.
Không phải cô, tay phải thì làm sao có thể thay thế được cô chứ.
Thân thể mềm như bông của cô, chỉ cần dùng lực một chút là có thể bị bầm tím, vòng eo với đường cong rõ ràng, sự trơn mịn khiến cậu quyến luyến yêu thích không thể buông tay. Từng sợi lông tơ đều có thể dựng lên bất cứ lúc nào, càng thèm muốn nhiều hơn.
Sở Mặc nhanh chóng tắm nước lạnh, với lấy cái khăn tắm màu xanh đậm trên móc treo quần áo, tùy ý lau qua người rồi bước ra khỏi phòng tắm.
Cậu mở điện thoại ra, ảnh màn hình khóa điện thoại là hình ảnh Vân Khê đang nằm ngủ ở trên bàn học.
Góc độ ánh mặt trời vừa vặn chiếu vào gương mặt cô, hàng lông mi cong vút buông xuống, sườn mặt bởi vì ngủ mà hơi phiếm hồng, đôi môi không đỏ, giống như một con mèo ngoan cuộn tròn trên bàn.
Cậu nhân lúc mọi người nghỉ trưa mà chụp lén, không ai có thể phát hiện ra động tác của cậu, mà gương mặt lúc đang ngủ của cô cũng chỉ mình cậu được thấy.
Một ngày nào đó, cô sẽ ngoan ngoãn rúc vào trong lòng cậu mà làm nũng, cậu sẽ đưa ngón tay ra chạm vào gương mặt đang ngủ của Vân Khê, cậu nghĩ như vậy.
Trước khi sắp ngủ, Sở Mặc gửi tin nhắn Wechat cho Vân Khê: “Ngày mai có trận bóng rổ, nhớ tới cổ vũ cho anh.”
Sáng hôm sau, Vân Khê còn buồn ngủ mở điện thoại ra xem thời gian, không ngờ lại nhìn thấy một tin nhắn chưa được đọc.
Vân Khê mở Wechat ra liền thấy.
Là tin nhắn của Sở Mặc.
“Ngày mai có trận bóng rổ, nhớ tới cổ vũ cho anh.” Vân Khê nhỏ giọng thì thầm: “Cái gì cơ.” Cô oán trách, nói: “Không phải có rất nhiều nữ sinh tới cơm bưng nước rót cho sao, còn muốn tôi tới cổ vũ cho cậu làm gì chứ.”
Rõ ràng là ghen tỵ.
Ngày hôm sau đến trường, Vân Khê quay lưng về phía Sở Mặc.
“Này.” Sở Mặc chọc chọc vào lưng Vân Khê: “Tiểu Thiên Nga, Tiểu Thiên Nga.” Cậu ở phía gọi cô.
Nhưng Vân Khê hoàn toàn không để ý đến cậu.
Thay vào đó, Vương Khả Thần lại giành trước một bước mà ngồi xuống bên cạnh Vân Khê.
“Này, Vân Khê.” Vương Khả Thần mang theo sách bài tập tiếng Anh tới: “Có chỗ này muốn hỏi cậu.” Nói xong cậu ta chỉ vào một vài chỗ trống còn chưa được điền vào trên tờ đề.
‘Đại ca’ Sở Mặc khó chịu nhìn hai người phía trước cúi đầu thì thầm thảo luận đề bài.
Mẹ nó chứ, tới hỏi bài là ghê gớm lắm sao. Sở Mặc nằm dài trên bàn xoay xoay cái bút bi trong tay. Thành tích tốt thì ghê gớm lắm sao, cậu có chút hờn dỗi mà nghĩ.
Thật vất vả mới chờ được Vương Khả Thần phiền phức này rời khỏi chỗ ngồi của Lâm Manh Manh, Sở Mặc không chút khách khí đặt mông ngồi xuống chỗ ngồi của Lâm Manh Manh.
Hành động tự nhiên đến nỗi khiến mọi người đều nghĩ rằng đây là chỗ ngồi của cậu.
“Cậu làm gì vậy.” Vân Khê quay sang hỏi cậu: “Trở lại chỗ ngồi của cậu đi.” Vân Khê lập tức đuổi cậu đi, sợ người khác sẽ thấy cậu dính cô như thế nào.
Mông Sở Mặc ngồi còn chưa ấm chỗ đã bị cô đuổi đi, cái cảm giác này vô cùng khó chịu.
Cậu hất cằm lên, hỏi Vân Khê: “Buổi chiều có thi đấu bóng rổ, em sẽ tới cổ vũ cho anh chứ?” Mặc dù cậu đã gửi tin nhắn trên Wechat là muốn cô tới cổ vũ cho mình, nhưng trong lòng cậu bây giờ lại vô cùng trống rỗng.
Chưa kể rằng cô còn chưa trả lời lại tin nhắn của cậu.
Vân Khê cắn môi dưới, bộ dạng vô cùng do dự.
“Không cho phép nói không tới.” Sở Mặc lập tức lạnh mặt nói, sau đó kéo dài giọng ra: “Không tới cũng phải tới.” Bộ dạng không có chút đạo lý nào, nói.
Vân Khê nhỏ giọng nói: “Rõ ràng có rất nhiều nữ sinh tới cổ vũ cho cậu.” Còn muốn cô tới làm gì chứ.
Sở Mặc nghe được giọng nói thầm của cô, cậu lập tức bật cười. Cậu giơ tay chạm vào tóc mái trước trán Vân Khê, nói: “Ngoan, những người đó đều không phải em. Anh chỉ cần em tới cổ vũ thôi.”
Sở Mặc cố tình nhấn mạnh chữ “em”, cường điệu rằng mình chỉ cần Vân Khê tới cổ vũ.
Vân Khê lập tức đỏ mặt.
“Cậu buông tay ra đi.” Vân Khê lắc lắc tay, muốn thoát ra khỏi bàn tay to lớn đang nắm chặt lấy tay mình của Sở Mặc. Nhưng càng làm thế lại càng thấy bất lực, Sở Mặc mạnh mẽ như vậy, Vân Khê dù làm như nào cũng không thể thoát ra được.
“Không buông.” Sở Mặc không chỉ có như vậy, cậu còn nắm chặt lấy tay kia của Vân Khê: “Trừ khi em đồng ý với anh, chiều nay sẽ tới cổ vũ cho anh.” Cậu đưa ra điều kiện.
Vân Khê sợ các bạn trong lớp sẽ nhìn thấy bọn họ trốn vào trong góc làm những động tác nhỏ, bởi vậy mới bất lực mà đồng ý với cậu, nói: “Được rồi, tôi đồng ý với cậu.”
Tâm tình Sở Mặc lập tức trở nên rất tốt, ngay cả ý tượng lặng lẽ đánh Vương Khả Thần một trận cũng lập tức bay đi. Lúc này, cậu mới rời khỏi chỗ của Lâm Manh Manh, nói với Vân Khê: “Nhớ mang theo khăn lông và nước cho anh.” Cậu cũng không quên ‘ra lệnh’ cho cô.
Biết rồi, phiền muốn chết mà, Vân Khê thầm trợn trừng mắt trong lòng. Cái người này cũng thật là, chỉ sợ đôi mắt người khác không dừng trên người cậu thôi, chứ cậu đi đến nơi nào cũng là trung tâm cuộc nói chuyện của những người đó.
Mà chính mình lại lần nữa thỏa hiệp, trong lòng Vân Khê thầm thở dài, bất lực mà suy nghĩ.
Sở Mặc trở về phòng.
Cậu bật đèn, trong phòng vang lên một tiếng “tách”
Cậu quăng mình xuống chiếc giường êm ái, cái đệm lõm xuống một cái hình người. Cậu mở điện thoại ra, bấm vào giao diện Wechat. Có rất nhiều tin nhắn chưa được đọc, tin nhắn không ngừng nhảy lên vị trị đầu.
Cậu bấm vào ảnh đại diện của Vân Khê, lướt lại lịch sử trò chuyện của hai người. Hầu như đều là cậu nói chuyện trêu đùa cô, thỉnh thoảng cô nóng giận mới trả lời lại một hai câu.
Giống như là bị nghiện, không ngừng muốn trêu chọc cô.
Ngón tay cậu lướt nhanh trên bàn phím, không lâu sau, tin nhắn liền được gửi đi.
“Tiểu Thiên Nga, đang làm gì đó.” Cậu hỏi cô.
Một lúc lâu sau, ngay khi Sở Mặc vừa trả lời xong tất cả những tin nhắn chưa đọc, Vân Khê mới trả lời lại: “Đang làm bài tập về nhà.”
Hôm nay là chủ nhật, ngày mai là thứ hai, lại có thể được nhìn thấy Tiểu Thiên Nga.
Trong lòng Sở Mặc thầm vui sướng, cậu trả lời lại rất nhanh: “Hả? Có khó không vậy?”
“Giúp anh làm bài đi.” Cậu mặt dày nói.
“Không.” Vân Khê lập tức từ chối cậu: “Bài tập về nhà của cậu thì cậu phải tự làm.” Cô nghiêm túc thuyết giáo.
Sở Mặc nhìn đến nó, khóe miệng không khỏi giương lên, tâm tình có phần ảm đạm hôm nay bỗng nhiên xoay chuyển.
“Không biết làm.” Cậu trả lời cô: “Em dạy anh làm đi.” Cậu nhắn ở trên Wechat, cuối cùng còn tặng thêm một biểu cảm làm nũng.
Thật sự là cái người không biết xẩu hổ, Vân Khê chửi thầm trong lòng. Nếu cậu để mấy cái tên cẩu bạn thân của mình biết được là cậu làm nũng với cô, không biết bọn họ sẽ cười nhạo cậu như thế nào nữa.
Nhưng Sở Mặc cũng không để ý chút nào.
“Vậy cậu có câu nào không hiểu?” Vân Khê nhắn lại trên Wechat cho cậu.
Sở Mặc lập tức nhảy “phốc” một cái từ trên giường dậy. Cậu lấy cặp sách của mình từ trong góc ra, lại lấy ra một xấp bài thi nhàu nát, trên bài thi không có bất cứ chữ nào, đến họ tên cậu thậm chí còn không viết.
“Là, câu hỏi thứ 15 của đề này.” Cậu gửi cho cô một bức ảnh: “Thấy rõ không?” Cậu hỏi cô.
Vân Khê nhận được bức ảnh Sở Mặc gửi tới. Cô ấn nhẹ vào màn hình để phóng to nó lên, nhận ra đây là một câu hỏi khó chứng minh. Cô cắn bút suy nghĩ một lúc lâu, rốt cuộc cũng nghĩ ra được cách giải câu này.
Cô cầm bút bằng tay phải và viết lên tờ giấy một lúc lâu, cuối cùng cũng hoàn thành toàn bộ câu hỏi. Cô chụp một bức ảnh rồi gửi lại cho Sở Mặc.
Mà Sở Mặc ở bên kia nhìn chằm chằm màn hình như nhìn vào một cái lỗ.
Chẳng lẽ câu hỏi cậu đưa ra quá đơn giản, Tiểu Thiên Nga lười không muốn trả lời? Sở Mặc gãi gãi đầu, cậu nhìn Vân Khê đã lâu không trả lời lại, ánh mắt mơ màng như sắp muốn ngủ.
Đột nhiên điện thoại rung lên.
Sở Mặc lập tức cầm lấy điện thoại.
Một bức ảnh vô cùng rõ ràng được gửi đến, trên đó còn có đáp án kèm theo câu hỏi vừa nãy. Trong lúc chụp ảnh, Vân Khê đã giữ góc tờ giấy bằng tay trái, bởi vậy, trong bức ảnh gửi tới còn có thể thấy một chút bàn tay nho nhỏ ở góc trái phía trên.
Móng tay sạch sẽ không được sơn bất kỳ loại sơn móng tay nào. Bàn tay của cô trong ống kính mềm mại lại mịn màng, hai tay đều không thể lớn bằng bàn tay của Sở Mặc.
Hừm, Sở Mặc chợt nhớ lại cảm giác được cầm tay cô trong lòng bàn tay. Nó mềm mịn, hồng hào, còn có chút lạnh lẽo, giống như một miếng ngọc bích đẹp tuyệt vời.
Chính là cái câu mọi người vẫn hay nói, mỹ nhân như ngọc.
Ngay sau đó, điện thoại lại rung lên vài tiếng, Sở Mặc mở ra liền thấy, là tin nhắn giọng nói.
Giọng nói nhẹ nhàng của Vân Khê từ bên kia điện thoại truyền tới.
Giọng cô nhỏ nhẹ, ngọt ngào, giống như cây liễu được đắm mình trong cơn mưa phùn tháng ba, khiến người nghe được nó không có cách nào có thể giải thích được.
Cậu đeo tai nghe lên lắng nghe giọng nói phát ra từ điện thoại. Mặc dù Vân Khê đã cố kìm lại sự ngọt ngào trong giọng nói, nhưng tai cậu vẫn không thể chịu nổi khi nghe nó.
Hì hì, Tiểu Thiên Nga tới từ phương Nam.
Lúc Vân Khê nói chuyện, giọng nói mềm mại của cô mang âm điệu đặc trưng của người phương Nam, khác hoàn toàn với giọng điều của người phương Bắc. Âm điệu luôn tăng lên một chút, giọng nói ngọt ngào, như muốn cào ngứa tâm can của cậu.
Rất muốn lôi người kia ra khỏi điện thoại mà đè xuống dưới hung hăng hôn.
Sở Mặc nghĩ đến cảnh tượng này, hạ thể liền thấy nóng nóng. Cậu cố tình tăng âm lượng điện thoại lớn hơn nữa, toàn bộ màng nhĩ đều tràn ngập giọng nói của Vân Khê. Cổ họng cậu khô khốc, một luồng khí nóng lan tỏa khắp người cậu.
Điện thoại lại rung lên hai tiếng.
Giọng nói của Vân Khê lại truyền tới một lần nữa.
“Cậu nghe có hiểu không?” Vân Khê ở đầu dây bên kia nói: “Tôi giảng khó hiểu quá sao?” Cho nên mãi không thấy cậu trả lời lại.
Sở Mặc cảm thấy máu nóng trong người như dâng lên đến tận não.
Cậu hít sâu mấy hơi, cố tình đè thấp giọng nói mình xuống: “Ừ, hiểu rồi.”
“Giảng rất rõ ràng.” Cậu bổ sung.
Là quá rõ ràng. Rõ ràng đến mức trong đầu cậu hoàn toàn không có bất cứ công thức, định lý toán học nào, mà là một đống phế liệu màu vàng.
Vân Khê thấy Sở Mặc đã hiểu bài giảng của mình liền thấy yên tâm. Cô nói với Sở Mặc ở đầu dây bên kia: “Được rồi, cứ như vậy đi. Tôi đi tắm trước, mai gặp.”
Nghe vậy, hạ thể Sở Mặc lại càng nóng bỏng hơn.
Mẹ nó, tắm rửa.
Sở Mặc lập tức miên man suy nghĩ.
Cậu nghĩ đến trong phòng tắm mờ mịt hơi nước, một thân thể mảnh khảnh trắng nõn như ẩn như hiện, mái tóc ướt sũng gạt về một bên, để lộ ra làn da trắng nõn, cái cổ thon dài giống như thiên nga trắng trong hồ nước.
Nước ấm lăn dài trên da, để lại một tầng đỏ ửng trên làn da trắng nõn, mịn màng, dường như vươn tay ra là có thể vắt ra nước. Bọt nước theo mái tóc dài màu đen nhỏ giọt xuống xương quai xanh rồi lại xuống ngực, cuối cùng biến mất giữa hai chân.
Đột nhiên, cậu bật dậy khỏi giường.
Không chịu nổi.
Sở Mặc thô lỗ cởi chiếc áo hoodie đen ra, để lộ cơ bụng rắn chắc và đường cong cánh tay mịn màng. Khi thân thể đong đưa, cơ bụng tám múi lộ ra rõ ràng, âm thầm biểu lộ rằng mỗi ngày cậu đều tự thân vận động đến mức biến thái.
Mà hình xăm mới được xăm trên cánh tay được cậu dán bằng băng dính chống thấm nước.
My swan, Thiên nga của tôi. Ánh mắt cậu tối sầm lại, đưa tay lại vuốt ve vị trị băng dán.
Cô, chỉ thuộc về cậu, Tiểu Thiên Nga.
Sở Mặc bước vào trong phòng tắm, từng đợt nước lạnh xối ở trên lưng, kích thích dây thần kinh của cậu. Gân xanh trên trán cậu như muốn vỡ tung ra, dòng nước lạnh như làm dịu đi dục vọng đang dâng lên trong người cậu, nhưng vẫn không đủ.
Cậu đưa tay phải ra nhanh chóng luận động, tất cả những gì trong đầu cậu lúc này đều là giọng nói mềm như bông của Vân Khê. Còn cả lúc cậu đè cô ở trên tường, bàn tay không tự giác mà thâm nhập vào trong áo sơ mi đồng phục của cô, du ngoạn trên làn da mịn màng của cô.
Cậu vuốt ve nơi mềm mại của cô, rơi vào lòng bàn tay, là một cái vừa vặn lớn bằng một bàn tay, cậu vô thức siết chặt lấy nó, xoa nắn, lực bàn tay từ từ tăng lên.
Cho đến khi cô hét lên.
Mà đúng lúc này, cậu cũng gầm nhẹ lên.
Trên tường gạch men sứ là một màu trắng đục.
Cậu quỳ trên mặt đất, chống hai tay vào tường, từng đợt nước xối từ trên đầu xuống đến lưng cậu. Cậu cũng không thấy lạnh chút nào, chỉ cảm thấy sự khô nóng trong thân thể cũng đã giải tỏa được một chút.
Nhưng vẫn là không đủ.
Cậu bật cười.
Cậu cúi đầu, đứng lên.
Không phải cô, tay phải thì làm sao có thể thay thế được cô chứ.
Thân thể mềm như bông của cô, chỉ cần dùng lực một chút là có thể bị bầm tím, vòng eo với đường cong rõ ràng, sự trơn mịn khiến cậu quyến luyến yêu thích không thể buông tay. Từng sợi lông tơ đều có thể dựng lên bất cứ lúc nào, càng thèm muốn nhiều hơn.
Sở Mặc nhanh chóng tắm nước lạnh, với lấy cái khăn tắm màu xanh đậm trên móc treo quần áo, tùy ý lau qua người rồi bước ra khỏi phòng tắm.
Cậu mở điện thoại ra, ảnh màn hình khóa điện thoại là hình ảnh Vân Khê đang nằm ngủ ở trên bàn học.
Góc độ ánh mặt trời vừa vặn chiếu vào gương mặt cô, hàng lông mi cong vút buông xuống, sườn mặt bởi vì ngủ mà hơi phiếm hồng, đôi môi không đỏ, giống như một con mèo ngoan cuộn tròn trên bàn.
Cậu nhân lúc mọi người nghỉ trưa mà chụp lén, không ai có thể phát hiện ra động tác của cậu, mà gương mặt lúc đang ngủ của cô cũng chỉ mình cậu được thấy.
Một ngày nào đó, cô sẽ ngoan ngoãn rúc vào trong lòng cậu mà làm nũng, cậu sẽ đưa ngón tay ra chạm vào gương mặt đang ngủ của Vân Khê, cậu nghĩ như vậy.
Trước khi sắp ngủ, Sở Mặc gửi tin nhắn Wechat cho Vân Khê: “Ngày mai có trận bóng rổ, nhớ tới cổ vũ cho anh.”
Sáng hôm sau, Vân Khê còn buồn ngủ mở điện thoại ra xem thời gian, không ngờ lại nhìn thấy một tin nhắn chưa được đọc.
Vân Khê mở Wechat ra liền thấy.
Là tin nhắn của Sở Mặc.
“Ngày mai có trận bóng rổ, nhớ tới cổ vũ cho anh.” Vân Khê nhỏ giọng thì thầm: “Cái gì cơ.” Cô oán trách, nói: “Không phải có rất nhiều nữ sinh tới cơm bưng nước rót cho sao, còn muốn tôi tới cổ vũ cho cậu làm gì chứ.”
Rõ ràng là ghen tỵ.
Ngày hôm sau đến trường, Vân Khê quay lưng về phía Sở Mặc.
“Này.” Sở Mặc chọc chọc vào lưng Vân Khê: “Tiểu Thiên Nga, Tiểu Thiên Nga.” Cậu ở phía gọi cô.
Nhưng Vân Khê hoàn toàn không để ý đến cậu.
Thay vào đó, Vương Khả Thần lại giành trước một bước mà ngồi xuống bên cạnh Vân Khê.
“Này, Vân Khê.” Vương Khả Thần mang theo sách bài tập tiếng Anh tới: “Có chỗ này muốn hỏi cậu.” Nói xong cậu ta chỉ vào một vài chỗ trống còn chưa được điền vào trên tờ đề.
‘Đại ca’ Sở Mặc khó chịu nhìn hai người phía trước cúi đầu thì thầm thảo luận đề bài.
Mẹ nó chứ, tới hỏi bài là ghê gớm lắm sao. Sở Mặc nằm dài trên bàn xoay xoay cái bút bi trong tay. Thành tích tốt thì ghê gớm lắm sao, cậu có chút hờn dỗi mà nghĩ.
Thật vất vả mới chờ được Vương Khả Thần phiền phức này rời khỏi chỗ ngồi của Lâm Manh Manh, Sở Mặc không chút khách khí đặt mông ngồi xuống chỗ ngồi của Lâm Manh Manh.
Hành động tự nhiên đến nỗi khiến mọi người đều nghĩ rằng đây là chỗ ngồi của cậu.
“Cậu làm gì vậy.” Vân Khê quay sang hỏi cậu: “Trở lại chỗ ngồi của cậu đi.” Vân Khê lập tức đuổi cậu đi, sợ người khác sẽ thấy cậu dính cô như thế nào.
Mông Sở Mặc ngồi còn chưa ấm chỗ đã bị cô đuổi đi, cái cảm giác này vô cùng khó chịu.
Cậu hất cằm lên, hỏi Vân Khê: “Buổi chiều có thi đấu bóng rổ, em sẽ tới cổ vũ cho anh chứ?” Mặc dù cậu đã gửi tin nhắn trên Wechat là muốn cô tới cổ vũ cho mình, nhưng trong lòng cậu bây giờ lại vô cùng trống rỗng.
Chưa kể rằng cô còn chưa trả lời lại tin nhắn của cậu.
Vân Khê cắn môi dưới, bộ dạng vô cùng do dự.
“Không cho phép nói không tới.” Sở Mặc lập tức lạnh mặt nói, sau đó kéo dài giọng ra: “Không tới cũng phải tới.” Bộ dạng không có chút đạo lý nào, nói.
Vân Khê nhỏ giọng nói: “Rõ ràng có rất nhiều nữ sinh tới cổ vũ cho cậu.” Còn muốn cô tới làm gì chứ.
Sở Mặc nghe được giọng nói thầm của cô, cậu lập tức bật cười. Cậu giơ tay chạm vào tóc mái trước trán Vân Khê, nói: “Ngoan, những người đó đều không phải em. Anh chỉ cần em tới cổ vũ thôi.”
Sở Mặc cố tình nhấn mạnh chữ “em”, cường điệu rằng mình chỉ cần Vân Khê tới cổ vũ.
Vân Khê lập tức đỏ mặt.
“Cậu buông tay ra đi.” Vân Khê lắc lắc tay, muốn thoát ra khỏi bàn tay to lớn đang nắm chặt lấy tay mình của Sở Mặc. Nhưng càng làm thế lại càng thấy bất lực, Sở Mặc mạnh mẽ như vậy, Vân Khê dù làm như nào cũng không thể thoát ra được.
“Không buông.” Sở Mặc không chỉ có như vậy, cậu còn nắm chặt lấy tay kia của Vân Khê: “Trừ khi em đồng ý với anh, chiều nay sẽ tới cổ vũ cho anh.” Cậu đưa ra điều kiện.
Vân Khê sợ các bạn trong lớp sẽ nhìn thấy bọn họ trốn vào trong góc làm những động tác nhỏ, bởi vậy mới bất lực mà đồng ý với cậu, nói: “Được rồi, tôi đồng ý với cậu.”
Tâm tình Sở Mặc lập tức trở nên rất tốt, ngay cả ý tượng lặng lẽ đánh Vương Khả Thần một trận cũng lập tức bay đi. Lúc này, cậu mới rời khỏi chỗ của Lâm Manh Manh, nói với Vân Khê: “Nhớ mang theo khăn lông và nước cho anh.” Cậu cũng không quên ‘ra lệnh’ cho cô.
Biết rồi, phiền muốn chết mà, Vân Khê thầm trợn trừng mắt trong lòng. Cái người này cũng thật là, chỉ sợ đôi mắt người khác không dừng trên người cậu thôi, chứ cậu đi đến nơi nào cũng là trung tâm cuộc nói chuyện của những người đó.
Mà chính mình lại lần nữa thỏa hiệp, trong lòng Vân Khê thầm thở dài, bất lực mà suy nghĩ.