Ba Lê Và Giày Bóng Rổ - Trang 2
Chương 2
Editor: Yuu
Giáo viên đi kiểm tra một vòng quanh lớp, tất cả học sinh đều vùi đầu viết bài giảng trên bảng đen vào trong vở. Ánh mặt trời buổi chiều nóng rực xuyên qua cửa sổ đi vào trong lớp, tiếng ve kêu râm ran không ngừng, khung cảnh thật dễ dàng đưa người ta vào giấc mộng.
Giáo viên đi đến cuối phòng học thì thấy Sở Mặc ngủ say đến nỗi không biết trời trăng mây đất, ông ho một cái thật lớn, có chút bực dọc nói: “Có một số học sinh đừng nghĩ rằng phụ huynh đóng tiền học cho tôi rồi muốn làm gì thì làm. Bây giờ là lúc để các em học tập nghiên cứu chứ không phải là lúc các em có thể ngủ!”
Ông vừa dứt lời, đám học sinh đang cặm cụi ghi chép quay lại nhìn rồi bắt đầu thì thầm bàn tán với nhau. Vân Khê cũng tò mò quay xuống, cô chỉ thấy thân ảnh đen kịt kia vẫn đang ghé vào bên bàn mà ngủ say như chết, dường như những lời giáo viên vừa nói không phải là nói về mình.
Giáo viên bị hành động của Sở Mặc làm cho tức chết, ông gõ thật mạnh vào mặt bàn của Sở Mặc. Lúc này, Sở Mặc vẫn còn đang ngái ngủ ngẩng đầu dậy, lười nhác nói: “Hả? Có chuyện gì?”
Giáo viên bị chất vấn bằng cái giọng điệu cứng nhắc đấy, ông “hừ” một tiếng, nói: “Muốn ngủ thì về nhà mà ngủ.”
Sở Mặc nghe được vậy thì nhướng mày, “ừ” một tiếng, sau đó chậm rãi cầm lấy cái cặp sách chưa từng được mở ra trên bàn khoác lên vai, cũng không quay đầu lại mà rời khỏi phòng học.
Giáo viên bị hành động của Sở Mặc làm cho khiếp sợ, nhưng ngay sau đó, ông phản ứng lại, giận dữ hét lớn với bóng dáng của Sở Mặc: “Cậu trở về đây cho tôi! Sở Mặc! Cậu về đây cho tôi!”
Sở Mặc giơ cánh tay phải lên vẫy tay với giáo viên, kiêu ngạo nói: “Tôi về nhà ngủ.”
Dưới ánh mặt trời, thân ảnh của người con trai đó được kéo dài đến vô tận. Cái cặp sách trên lưng được đeo một cách hờ hững, mái tóc ngắn được cắt tỉa gọn gàng, cặp chân dài thẳng tắp được bao bọc ở bên trong quần jean, khuyên tai màu đen lóe sáng lên.
Shh, quả nhiên là một thiếu niên có thể làm người ta vừa yêu vừa hận được.
Những buổi học thêm sau đó cũng không nhìn thấy bóng dáng của Sở Mặc. Vân Khê thì vẫn ngày ngày chạy tới chạy lui hết lớp ba lê lại tới lớp học thêm. Thỉnh thoảng ngẫu nhiên nghe được mọi người bàn luận về giáo thảo của trường Nhất Trung, Sở Mặc, nhưng cô cũng chỉ bỏ ngoài tai.
Trong lòng Vân Khê lặng lẽ thở dài, cây bút trong tay đang ngừng lại lại bắt đầu viết không ngừng nghỉ lên giấy.
Ngày khai giảng.
“Trật tự, trật tự.” Chủ nhiệm lớp đứng trên bục giảng nói: “Mặc dù mới chỉ bắt đầu học kỳ mới nhưng các em cũng không được lơ là chuyện học tập. Đã là học sinh lớp 11 rồi, cũng không còn là những đứa trẻ lớp 10 nữa, các em đều phải trân quý từng giây từng phút một, học hành thật chăm chỉ để chiến đấu một trận nước rút với năm lớp 12.”
Sau đó, dưới lớp học truyền tới một trận la ó cùng than thở, chủ nhiệm lớp như đối mặt với một trận bão lớn, cô ấy vỗ một cái thật mạnh lên bảng đen và nói lớn: “Đừng than thở nữa, bây giờ chúng ta bắt đầu sắp xếp chỗ ngồi. Các em có thể lên bục giảng để xem chỗ ngồi của mình.”
Tiếng nói vừa dứt, học sinh trong lớp đều đồng loạt đi tới bục giảng xem chỗ ngồi của mình.
Lúc mới tới, Vân Khê bị Trần Nhân kéo đến ngồi bên cạnh. Cô nhìn thấy một vài người bạn học ở lớp cũ, sau khi chào hỏi từng người một, cô lấy sách ra bắt đầu đọc.
Thỉnh thoảng có một vài nam sinh cùng nữ sinh đang nói chuyện đi tới. Tốp năm tốp ba tiến đến, đặc biệt có một vài nam sinh lớn tiếng trêu đùa nhau, Vân Khê có chút khó chịu, cô đeo tai nghe vào, lẳng lặng ngồi một bên vừa nghe nhạc vừa đọc sách.
“Này này.” Trần Nhân nhỏ giọng nói với Vân Khê: “Cậu nhìn mấy người ngồi ở phía cuối kìa.” Cô ấy chỉ về phía cuối lớp: “Đều là những người nhờ quan hệ mà vào được lớp chúng ta, Sở Mặc, Vương Kiêu Dương, còn có cả Đàm Thiên nữa. Không ai trong trường là không biết đến bọn họ.”
Vân Khê không quay đầu lại nhìn, cô vẫn chuyên chú nhìn quyển sách trong tay, cũng không ngẩng đầu lên.
“À, tớ nghe nói mấy người bọn họ đều là công tử con nhà giàu đấy. Lúc bọn họ mới vào cao trung, gia đình đã chi hơn 30 vạn giúp bọn họ đi cửa sau, chậc chậc chậc.” Trần Nhân lắc đầu nói, ánh mắt vẫn dán chặt vào mấy người ngồi đằng sau: “Không biết lần này bọn họ đã chi bao nhiêu để vào được đây nữa.”
“Cậu quan tâm làm gì.” Vân Khê lật trang sách, giọng nói mềm mại mang theo chút hương vị nhè nhẹ của vùng đất Giang Nam, như không ngừng trêu chọc trái tim của người đối diện với nó: “Tập trung xem sách của cậu đi, tuần sau phải làm bài kiểm tra rồi đó.”
Trường Nhất Trung có một quy định, khi học sinh trở lại trường học sau kì nghỉ hè nhất định phải làm một bài kiểm tra, coi như là để kiểm tra tình hình học tập trong kì nghỉ hè của học sinh.
Trần Nhân nghe vậy lập tức ủ rũ cụp đuôi. Cô ấy thu hồi ánh mắt lại, bắt đầu chuyên chú đọc sách giáo khoa, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Phiền chết đi được, học hành cái gì chứ, có phải ai cũng vùi đầu vào sách vở cả ngày đâu. Nghỉ hè, nghỉ hè chính là để đi chơi đó.” Nói xong, cô ấy còn giận dữ đem quyển sách lật mạnh một cái tạo ra mấy tiếng xoẹt xoẹt.
Thật ra Vân Khê cũng không quá ngạc nhiên, học sinh thì chính là học sinh thôi, vốn dĩ sinh ra là để học mà. Tuy áp lực học tập của cô không lớn bằng những người khác, nhưng bài kiểm tra năng khiếu chính là ngọn núi lớn đè nặng trong lòng cô, đến bây giờ nó vẫn chưa một lần được giải tỏa.
Sau khi nhìn thấy vị trí ngồi được phân của mình, trong lòng Vân Khê không khỏi lộp bộp vài tiếng.
Cô với Trần Nhân bị tách chỗ ngồi, Trần Nhân ngồi ở bàn thứ ba, còn cô do vóc dáng cao gầy nên được phân đến bàn thứ hai từ dưới đếm lên. Điều đáng nói hơn chỗ ngồi của cô tình cờ được bao vây bởi đám Hỗn thế ma vương của Nhất Trung: Sở Mặc, Vương Kiêu Dương và Đàm Thiên.
Cũng may người ngồi cùng bàn cô là một học bá. Dường như Vân Khê đã từng nghe qua tên của cô ấy, Lâm Manh Manh. Lúc học lớp 10, lớp cô ấy ở ngay bên cạnh lớp cô. Lúc cô ấy cười rộ lên, bên khóe miệng còn ẩn hiện một cái má lúm đồng tiền, trông rất ngọt ngào và ấm áp. Chỉ là, dường như tính tình cô ấy cũng không tốt lắm, nghe nói hồi lớp 10 cô ấy từng đánh nhau với một nữ sinh khác, mà chuyện đấy còn xảy ra thường xuyên nữa.
Vì thế, Vân Khê bị vây quanh bởi một đám tiểu quỷ, bạn cùng bàn của cô là Lâm Manh Manh, Đàm Thiên ngồi ở bên cạnh, đằng sau là Sở Mặc, phía trước là Vương Kiêu Dương.
Trần Nhân nói lời tạm biệt với cô một cách miễn cưỡng, cô ấy còn tỏ ra đáng thương nói với Vân Khê: “Vân Khê, bài tập tiếng Anh của tớ, làm ơn…”
Vân Khê gật đầu với cô ấy, Trần Nhân ôm cô thật chặt, cười hì hì nói: “Tớ yêu cậu, hôn một cái nào.”
Là phúc không phải họa, mà hoạ thì không thể tránh khỏi rồi. Vân Khê khẽ thở dài trong lòng, ngoan ngoãn thu dọn sách vở trên bàn lại rồi di chuyển tới bàn học của mình sau này.
Vân Khê ngồi xuống vị trí mới được sắp xếp. Cô ngồi còn chưa ấm mông đã nghe thấy bên cạnh vang lên một giọng nói trêu đùa: “Ồ, hóa ra người ngồi đây lại là đại mỹ nhân nha, chói sáng quá. Đáng tiếc là người ngồi phía trước cậu không thể lúc nào cũng thưởng thức được người đẹp.”
Người lên tiếng chính là Đàm Thiên ngồi bên cạnh Vân Khê.
Cậu ta nhai kẹo cao su trong miệng, chống tay nhìn Vương Kiêu Dương nói.
Vương Kiêu Dương vẫn vùi đầu vào điện thoại xem Douyin vô cùng vui vẻ. Cậu ta cũng không ngẩng đầu lên, cất giọng nói: “Cũng không phải chỉ mình tao không thể thưởng thức được. Mày xem A Mặc còn chỉ có thể nhìn chằm chằm cái gáy người ta, không phải đáng buồn hơn sao.”
Đàm Thiên nghe vậy thì cười toe toét như hoa nở, chẹp miệng nói với Sở Mặc: “Mặc à, mày cũng không có cơ hội nhìn ngắm người đẹp, chỉ có tao ngày ngày được ngắm nghía bông hoa của chúng ta. Đúng rồi, có một câu như thế này.” Cậu ta vắt chéo chân, chống tay nhìn sườn mặt Vân Khê, nói: ” ‘Hoa khai kham chiết trực tu chiết, mạc đãi vô hoa không chiết chi (*)’, đúng không nhỉ, chúng mày xem tao có nên xuống tay với cô bé này không, ha ha ha.”
(*) Hoa khai kham chiết trực tu chiết/ Mạc đãi vô hoa không chiết chi (câu thơ trong bài thơ “Kim lũ y”): dịch nghĩa: Hoa nở đáng bẻ thì bẻ ngay/ Đừng chờ hoa rụng bẻ cành không (Nguồn: thivien.net)
Vân Khê từ đầu đến cuối cũng không liếc mắt nhìn Đàm Thiên một cái. Cô ngồi ở chỗ sắp xếp cẩn thận lại sách vở cùng đồ dùng học tập. Lâm Manh Manh cũng trở lại chỗ ngồi, cô ấy vui vẻ chào hỏi Vân Khê: “Tớ là Lâm Manh Manh, lúc trước học ở lớp bên cạnh lớp cậu.”
Vân Khê cười dịu dàng với cô ấy, nói: “Tớ là Hứa Vân Khê.”
Tình bạn giữa hai cô gái ngay lập tức được thiết lập.
Lâm Manh Manh hất cằm với Đàm Thiên ở bên kia, khiêu khích nói: “Cô ấy, Hứa Vân Khê, tôi sẽ che chở.”
Đàm Thiên “ồ” một tiếng, cười nói: “Tôi đang có diễm phúc được nói chuyện với ai đây. Đây không phải là Lâm Manh Manh, Lâm đại tiểu thư của chúng ta sao. Sao hả?” Cậu ta một tay chống cằm, một tay vươn ngón trỏ chỉ Hứa Vân Khê: “Trước đây còn chưa từng quen biết cậu ấy, có thể nói một câu che chở dễ dàng như thế sao.”
Lâm Manh Manh hừ lạnh một tiếng, nhìn cậu ta bằng ánh mắt lạnh băng, nói: “Tránh xa Vân Khê một chút, tôi không muốn cái kẻ cặn bã như cậu làm bẩn mắt cậu ấy đâu.” Nói xong còn cố ý dẫm lên chân cậu ta một cái.
Đàm Thiên bị lời nói của cô ấy chọc cười, cậu ta phụt cười rồi nói: “Lâm đại tiểu thư, tôi đây là một kẻ cặn bã, còn cô là một nhành hoa tươi, tiểu nhân sẽ không ở đây làm chướng mắt tiểu thư nữa.” Nói xong, cậu ta nhìn Sở Mặc ngồi ở phía sau Vân Khê, nói: “Mặc, đi chơi bóng rổ đi.”
Sở Mặc đang chơi game trên điện thoại cũng không ngẩng đầu lên, cậu lười biếng nói: “Tiết sau là môn gì?”
Đàm Thiên giương mắt nhìn lên thời khóa biểu vừa mới được viết xong trên bảng đen, nói: “Tiết sau là tiết thể dục, nhanh lên, làm nóng thân thể một chút.”
Sở Mặc nhỏ giọng nói “ừ”, sau đó ném điện thoại vào một góc trên bàn, chậm rãi đứng dậy, nói: “Đi thôi.”
Đàm Thiên gật đầu, Vương Kiêu Dương ngồi trước Vân Khê cũng đứng dậy, vươn tay duỗi người rồi ngáp một cái nói: “Cái này thật không thú vị gì cả.”
“Vâng, đối với Vương đại thiếu gia thì đương nhiên là không thú vị rồi.” Giọng nói bất cần đời của Đàm Thiên vang lên: “Trò chơi này thú vị thế cơ mà, ở trong đó còn có thể ôm được vợ, cái tay phải của mày cũng được tự do.” Nói xong, cậu ta còn khinh bỉ cười “ha ha ha” mấy tiếng.
Sở Mặc nghe xong, khóe miệng cũng vô thức nhếch lên một nụ cười nhẹ. Cậu cởi nút áo đồng phục ngắn tay ra, bên trong là một chiếc áo phông màu đen với một đôi cánh màu vàng được in ở sau lưng. Cậu vuốt lại tóc mai rũ xuống trên mặt, nhân tiện lấy một chai nước khoáng Evian từ trong ngăn bàn ra.
“Này, đi thôi.” Cậu đút tay vào trong túi quần, nhấc chân đạp vào ghế của Vương Kiêu Dương.
“Ha ha ha, đi chơi bóng rổ thôi.” Đàm Thiên câu lấy cổ Sở Mặc, cười hì hì nói: “Cọ xát mấy ván, nhanh lên, không đến lúc nắng gắt mẹ nó muốn chơi cũng không chơi được đâu, chỉ có thể đứng bên cạnh mà nhìn thôi.”
Nói xong, ba người vai kề vai đi ra khỏi phòng học.
“Thứ bảy này rảnh không, cùng nhau ra ngoài chơi đi.” Giọng nói của Đàm Thiên vang lên.
“Không rảnh, mẹ nó chứ, mày không biết ba mẹ tao quản chặt thế nào đâu. Bài kiểm tra sắp tới mà không làm ngon nghẻ thì đừng mong mà sống nữa.” Vương Kiêu Dương nói.
“Ngưng được rồi đó, mày thi cử lúc nào chả nát tươm chứ. Ba mẹ mày sinh mày ra cũng chỉ để mày đội sổ thôi, có học nữa học mãi cũng không thể thông minh như anh Mặc của chúng ta đâu.”
“Mày đi chết đi.” Sở Mặc lạnh lùng nói.
“Ồ, anh Mặc của chúng ta thẹn quá hóa giận rồi, người ta tự lực tiến vào lớp giỏi nhất của ban tự nhiên, còn không cho người khác nói ra.” Đàm Thiên oán giận nói.
Còn chưa nói được vài câu, bọn họ bắt đầu cãi nhau ầm ĩ lên. Học sinh ở tầng trên vây quanh lan can thò đầu ra nhìn xuống dưới, có không ít nữ sinh nhìn Sở Mặc bắt đầu cảm thán.
“Xem kìa, Sở Mặc, Sở Mặc, là Sở Mặc đó.”
“Tiết tiếp theo của bọn họ là tiết thể dục à? Bọn họ đang tới sân thể dục để chơi bóng rổ sao?”
“A a a a a, thật muốn nhìn Sở Mặc chơi bóng rổ, nhất định là rất đẹp trai.”
“Muốn mang nước tới cho anh ấy, muốn đem khăn lông đến cho anh ấy, muốn làm trời xanh mây trắng của anh ấy, a a a a a.”
“Đồ ngốc, người ta sẽ nhìn trúng cậu sao…”
Tiếng bình luận sôi nổi từ trên tầng vang lên. Cái nóng của thời tiết tháng 9 còn chưa lắng xuống, những lời bình luận cũng không vì thế mà ngừng lại. Trời xanh tràn ngập những đám mây trắng lơ lửng, chậm rãi thả trôi, tất cả đều tạo nên một khung cảnh nên thơ.
Giáo viên đi kiểm tra một vòng quanh lớp, tất cả học sinh đều vùi đầu viết bài giảng trên bảng đen vào trong vở. Ánh mặt trời buổi chiều nóng rực xuyên qua cửa sổ đi vào trong lớp, tiếng ve kêu râm ran không ngừng, khung cảnh thật dễ dàng đưa người ta vào giấc mộng.
Giáo viên đi đến cuối phòng học thì thấy Sở Mặc ngủ say đến nỗi không biết trời trăng mây đất, ông ho một cái thật lớn, có chút bực dọc nói: “Có một số học sinh đừng nghĩ rằng phụ huynh đóng tiền học cho tôi rồi muốn làm gì thì làm. Bây giờ là lúc để các em học tập nghiên cứu chứ không phải là lúc các em có thể ngủ!”
Ông vừa dứt lời, đám học sinh đang cặm cụi ghi chép quay lại nhìn rồi bắt đầu thì thầm bàn tán với nhau. Vân Khê cũng tò mò quay xuống, cô chỉ thấy thân ảnh đen kịt kia vẫn đang ghé vào bên bàn mà ngủ say như chết, dường như những lời giáo viên vừa nói không phải là nói về mình.
Giáo viên bị hành động của Sở Mặc làm cho tức chết, ông gõ thật mạnh vào mặt bàn của Sở Mặc. Lúc này, Sở Mặc vẫn còn đang ngái ngủ ngẩng đầu dậy, lười nhác nói: “Hả? Có chuyện gì?”
Giáo viên bị chất vấn bằng cái giọng điệu cứng nhắc đấy, ông “hừ” một tiếng, nói: “Muốn ngủ thì về nhà mà ngủ.”
Sở Mặc nghe được vậy thì nhướng mày, “ừ” một tiếng, sau đó chậm rãi cầm lấy cái cặp sách chưa từng được mở ra trên bàn khoác lên vai, cũng không quay đầu lại mà rời khỏi phòng học.
Giáo viên bị hành động của Sở Mặc làm cho khiếp sợ, nhưng ngay sau đó, ông phản ứng lại, giận dữ hét lớn với bóng dáng của Sở Mặc: “Cậu trở về đây cho tôi! Sở Mặc! Cậu về đây cho tôi!”
Sở Mặc giơ cánh tay phải lên vẫy tay với giáo viên, kiêu ngạo nói: “Tôi về nhà ngủ.”
Dưới ánh mặt trời, thân ảnh của người con trai đó được kéo dài đến vô tận. Cái cặp sách trên lưng được đeo một cách hờ hững, mái tóc ngắn được cắt tỉa gọn gàng, cặp chân dài thẳng tắp được bao bọc ở bên trong quần jean, khuyên tai màu đen lóe sáng lên.
Shh, quả nhiên là một thiếu niên có thể làm người ta vừa yêu vừa hận được.
Những buổi học thêm sau đó cũng không nhìn thấy bóng dáng của Sở Mặc. Vân Khê thì vẫn ngày ngày chạy tới chạy lui hết lớp ba lê lại tới lớp học thêm. Thỉnh thoảng ngẫu nhiên nghe được mọi người bàn luận về giáo thảo của trường Nhất Trung, Sở Mặc, nhưng cô cũng chỉ bỏ ngoài tai.
Trong lòng Vân Khê lặng lẽ thở dài, cây bút trong tay đang ngừng lại lại bắt đầu viết không ngừng nghỉ lên giấy.
Ngày khai giảng.
“Trật tự, trật tự.” Chủ nhiệm lớp đứng trên bục giảng nói: “Mặc dù mới chỉ bắt đầu học kỳ mới nhưng các em cũng không được lơ là chuyện học tập. Đã là học sinh lớp 11 rồi, cũng không còn là những đứa trẻ lớp 10 nữa, các em đều phải trân quý từng giây từng phút một, học hành thật chăm chỉ để chiến đấu một trận nước rút với năm lớp 12.”
Sau đó, dưới lớp học truyền tới một trận la ó cùng than thở, chủ nhiệm lớp như đối mặt với một trận bão lớn, cô ấy vỗ một cái thật mạnh lên bảng đen và nói lớn: “Đừng than thở nữa, bây giờ chúng ta bắt đầu sắp xếp chỗ ngồi. Các em có thể lên bục giảng để xem chỗ ngồi của mình.”
Tiếng nói vừa dứt, học sinh trong lớp đều đồng loạt đi tới bục giảng xem chỗ ngồi của mình.
Lúc mới tới, Vân Khê bị Trần Nhân kéo đến ngồi bên cạnh. Cô nhìn thấy một vài người bạn học ở lớp cũ, sau khi chào hỏi từng người một, cô lấy sách ra bắt đầu đọc.
Thỉnh thoảng có một vài nam sinh cùng nữ sinh đang nói chuyện đi tới. Tốp năm tốp ba tiến đến, đặc biệt có một vài nam sinh lớn tiếng trêu đùa nhau, Vân Khê có chút khó chịu, cô đeo tai nghe vào, lẳng lặng ngồi một bên vừa nghe nhạc vừa đọc sách.
“Này này.” Trần Nhân nhỏ giọng nói với Vân Khê: “Cậu nhìn mấy người ngồi ở phía cuối kìa.” Cô ấy chỉ về phía cuối lớp: “Đều là những người nhờ quan hệ mà vào được lớp chúng ta, Sở Mặc, Vương Kiêu Dương, còn có cả Đàm Thiên nữa. Không ai trong trường là không biết đến bọn họ.”
Vân Khê không quay đầu lại nhìn, cô vẫn chuyên chú nhìn quyển sách trong tay, cũng không ngẩng đầu lên.
“À, tớ nghe nói mấy người bọn họ đều là công tử con nhà giàu đấy. Lúc bọn họ mới vào cao trung, gia đình đã chi hơn 30 vạn giúp bọn họ đi cửa sau, chậc chậc chậc.” Trần Nhân lắc đầu nói, ánh mắt vẫn dán chặt vào mấy người ngồi đằng sau: “Không biết lần này bọn họ đã chi bao nhiêu để vào được đây nữa.”
“Cậu quan tâm làm gì.” Vân Khê lật trang sách, giọng nói mềm mại mang theo chút hương vị nhè nhẹ của vùng đất Giang Nam, như không ngừng trêu chọc trái tim của người đối diện với nó: “Tập trung xem sách của cậu đi, tuần sau phải làm bài kiểm tra rồi đó.”
Trường Nhất Trung có một quy định, khi học sinh trở lại trường học sau kì nghỉ hè nhất định phải làm một bài kiểm tra, coi như là để kiểm tra tình hình học tập trong kì nghỉ hè của học sinh.
Trần Nhân nghe vậy lập tức ủ rũ cụp đuôi. Cô ấy thu hồi ánh mắt lại, bắt đầu chuyên chú đọc sách giáo khoa, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Phiền chết đi được, học hành cái gì chứ, có phải ai cũng vùi đầu vào sách vở cả ngày đâu. Nghỉ hè, nghỉ hè chính là để đi chơi đó.” Nói xong, cô ấy còn giận dữ đem quyển sách lật mạnh một cái tạo ra mấy tiếng xoẹt xoẹt.
Thật ra Vân Khê cũng không quá ngạc nhiên, học sinh thì chính là học sinh thôi, vốn dĩ sinh ra là để học mà. Tuy áp lực học tập của cô không lớn bằng những người khác, nhưng bài kiểm tra năng khiếu chính là ngọn núi lớn đè nặng trong lòng cô, đến bây giờ nó vẫn chưa một lần được giải tỏa.
Sau khi nhìn thấy vị trí ngồi được phân của mình, trong lòng Vân Khê không khỏi lộp bộp vài tiếng.
Cô với Trần Nhân bị tách chỗ ngồi, Trần Nhân ngồi ở bàn thứ ba, còn cô do vóc dáng cao gầy nên được phân đến bàn thứ hai từ dưới đếm lên. Điều đáng nói hơn chỗ ngồi của cô tình cờ được bao vây bởi đám Hỗn thế ma vương của Nhất Trung: Sở Mặc, Vương Kiêu Dương và Đàm Thiên.
Cũng may người ngồi cùng bàn cô là một học bá. Dường như Vân Khê đã từng nghe qua tên của cô ấy, Lâm Manh Manh. Lúc học lớp 10, lớp cô ấy ở ngay bên cạnh lớp cô. Lúc cô ấy cười rộ lên, bên khóe miệng còn ẩn hiện một cái má lúm đồng tiền, trông rất ngọt ngào và ấm áp. Chỉ là, dường như tính tình cô ấy cũng không tốt lắm, nghe nói hồi lớp 10 cô ấy từng đánh nhau với một nữ sinh khác, mà chuyện đấy còn xảy ra thường xuyên nữa.
Vì thế, Vân Khê bị vây quanh bởi một đám tiểu quỷ, bạn cùng bàn của cô là Lâm Manh Manh, Đàm Thiên ngồi ở bên cạnh, đằng sau là Sở Mặc, phía trước là Vương Kiêu Dương.
Trần Nhân nói lời tạm biệt với cô một cách miễn cưỡng, cô ấy còn tỏ ra đáng thương nói với Vân Khê: “Vân Khê, bài tập tiếng Anh của tớ, làm ơn…”
Vân Khê gật đầu với cô ấy, Trần Nhân ôm cô thật chặt, cười hì hì nói: “Tớ yêu cậu, hôn một cái nào.”
Là phúc không phải họa, mà hoạ thì không thể tránh khỏi rồi. Vân Khê khẽ thở dài trong lòng, ngoan ngoãn thu dọn sách vở trên bàn lại rồi di chuyển tới bàn học của mình sau này.
Vân Khê ngồi xuống vị trí mới được sắp xếp. Cô ngồi còn chưa ấm mông đã nghe thấy bên cạnh vang lên một giọng nói trêu đùa: “Ồ, hóa ra người ngồi đây lại là đại mỹ nhân nha, chói sáng quá. Đáng tiếc là người ngồi phía trước cậu không thể lúc nào cũng thưởng thức được người đẹp.”
Người lên tiếng chính là Đàm Thiên ngồi bên cạnh Vân Khê.
Cậu ta nhai kẹo cao su trong miệng, chống tay nhìn Vương Kiêu Dương nói.
Vương Kiêu Dương vẫn vùi đầu vào điện thoại xem Douyin vô cùng vui vẻ. Cậu ta cũng không ngẩng đầu lên, cất giọng nói: “Cũng không phải chỉ mình tao không thể thưởng thức được. Mày xem A Mặc còn chỉ có thể nhìn chằm chằm cái gáy người ta, không phải đáng buồn hơn sao.”
Đàm Thiên nghe vậy thì cười toe toét như hoa nở, chẹp miệng nói với Sở Mặc: “Mặc à, mày cũng không có cơ hội nhìn ngắm người đẹp, chỉ có tao ngày ngày được ngắm nghía bông hoa của chúng ta. Đúng rồi, có một câu như thế này.” Cậu ta vắt chéo chân, chống tay nhìn sườn mặt Vân Khê, nói: ” ‘Hoa khai kham chiết trực tu chiết, mạc đãi vô hoa không chiết chi (*)’, đúng không nhỉ, chúng mày xem tao có nên xuống tay với cô bé này không, ha ha ha.”
(*) Hoa khai kham chiết trực tu chiết/ Mạc đãi vô hoa không chiết chi (câu thơ trong bài thơ “Kim lũ y”): dịch nghĩa: Hoa nở đáng bẻ thì bẻ ngay/ Đừng chờ hoa rụng bẻ cành không (Nguồn: thivien.net)
Vân Khê từ đầu đến cuối cũng không liếc mắt nhìn Đàm Thiên một cái. Cô ngồi ở chỗ sắp xếp cẩn thận lại sách vở cùng đồ dùng học tập. Lâm Manh Manh cũng trở lại chỗ ngồi, cô ấy vui vẻ chào hỏi Vân Khê: “Tớ là Lâm Manh Manh, lúc trước học ở lớp bên cạnh lớp cậu.”
Vân Khê cười dịu dàng với cô ấy, nói: “Tớ là Hứa Vân Khê.”
Tình bạn giữa hai cô gái ngay lập tức được thiết lập.
Lâm Manh Manh hất cằm với Đàm Thiên ở bên kia, khiêu khích nói: “Cô ấy, Hứa Vân Khê, tôi sẽ che chở.”
Đàm Thiên “ồ” một tiếng, cười nói: “Tôi đang có diễm phúc được nói chuyện với ai đây. Đây không phải là Lâm Manh Manh, Lâm đại tiểu thư của chúng ta sao. Sao hả?” Cậu ta một tay chống cằm, một tay vươn ngón trỏ chỉ Hứa Vân Khê: “Trước đây còn chưa từng quen biết cậu ấy, có thể nói một câu che chở dễ dàng như thế sao.”
Lâm Manh Manh hừ lạnh một tiếng, nhìn cậu ta bằng ánh mắt lạnh băng, nói: “Tránh xa Vân Khê một chút, tôi không muốn cái kẻ cặn bã như cậu làm bẩn mắt cậu ấy đâu.” Nói xong còn cố ý dẫm lên chân cậu ta một cái.
Đàm Thiên bị lời nói của cô ấy chọc cười, cậu ta phụt cười rồi nói: “Lâm đại tiểu thư, tôi đây là một kẻ cặn bã, còn cô là một nhành hoa tươi, tiểu nhân sẽ không ở đây làm chướng mắt tiểu thư nữa.” Nói xong, cậu ta nhìn Sở Mặc ngồi ở phía sau Vân Khê, nói: “Mặc, đi chơi bóng rổ đi.”
Sở Mặc đang chơi game trên điện thoại cũng không ngẩng đầu lên, cậu lười biếng nói: “Tiết sau là môn gì?”
Đàm Thiên giương mắt nhìn lên thời khóa biểu vừa mới được viết xong trên bảng đen, nói: “Tiết sau là tiết thể dục, nhanh lên, làm nóng thân thể một chút.”
Sở Mặc nhỏ giọng nói “ừ”, sau đó ném điện thoại vào một góc trên bàn, chậm rãi đứng dậy, nói: “Đi thôi.”
Đàm Thiên gật đầu, Vương Kiêu Dương ngồi trước Vân Khê cũng đứng dậy, vươn tay duỗi người rồi ngáp một cái nói: “Cái này thật không thú vị gì cả.”
“Vâng, đối với Vương đại thiếu gia thì đương nhiên là không thú vị rồi.” Giọng nói bất cần đời của Đàm Thiên vang lên: “Trò chơi này thú vị thế cơ mà, ở trong đó còn có thể ôm được vợ, cái tay phải của mày cũng được tự do.” Nói xong, cậu ta còn khinh bỉ cười “ha ha ha” mấy tiếng.
Sở Mặc nghe xong, khóe miệng cũng vô thức nhếch lên một nụ cười nhẹ. Cậu cởi nút áo đồng phục ngắn tay ra, bên trong là một chiếc áo phông màu đen với một đôi cánh màu vàng được in ở sau lưng. Cậu vuốt lại tóc mai rũ xuống trên mặt, nhân tiện lấy một chai nước khoáng Evian từ trong ngăn bàn ra.
“Này, đi thôi.” Cậu đút tay vào trong túi quần, nhấc chân đạp vào ghế của Vương Kiêu Dương.
“Ha ha ha, đi chơi bóng rổ thôi.” Đàm Thiên câu lấy cổ Sở Mặc, cười hì hì nói: “Cọ xát mấy ván, nhanh lên, không đến lúc nắng gắt mẹ nó muốn chơi cũng không chơi được đâu, chỉ có thể đứng bên cạnh mà nhìn thôi.”
Nói xong, ba người vai kề vai đi ra khỏi phòng học.
“Thứ bảy này rảnh không, cùng nhau ra ngoài chơi đi.” Giọng nói của Đàm Thiên vang lên.
“Không rảnh, mẹ nó chứ, mày không biết ba mẹ tao quản chặt thế nào đâu. Bài kiểm tra sắp tới mà không làm ngon nghẻ thì đừng mong mà sống nữa.” Vương Kiêu Dương nói.
“Ngưng được rồi đó, mày thi cử lúc nào chả nát tươm chứ. Ba mẹ mày sinh mày ra cũng chỉ để mày đội sổ thôi, có học nữa học mãi cũng không thể thông minh như anh Mặc của chúng ta đâu.”
“Mày đi chết đi.” Sở Mặc lạnh lùng nói.
“Ồ, anh Mặc của chúng ta thẹn quá hóa giận rồi, người ta tự lực tiến vào lớp giỏi nhất của ban tự nhiên, còn không cho người khác nói ra.” Đàm Thiên oán giận nói.
Còn chưa nói được vài câu, bọn họ bắt đầu cãi nhau ầm ĩ lên. Học sinh ở tầng trên vây quanh lan can thò đầu ra nhìn xuống dưới, có không ít nữ sinh nhìn Sở Mặc bắt đầu cảm thán.
“Xem kìa, Sở Mặc, Sở Mặc, là Sở Mặc đó.”
“Tiết tiếp theo của bọn họ là tiết thể dục à? Bọn họ đang tới sân thể dục để chơi bóng rổ sao?”
“A a a a a, thật muốn nhìn Sở Mặc chơi bóng rổ, nhất định là rất đẹp trai.”
“Muốn mang nước tới cho anh ấy, muốn đem khăn lông đến cho anh ấy, muốn làm trời xanh mây trắng của anh ấy, a a a a a.”
“Đồ ngốc, người ta sẽ nhìn trúng cậu sao…”
Tiếng bình luận sôi nổi từ trên tầng vang lên. Cái nóng của thời tiết tháng 9 còn chưa lắng xuống, những lời bình luận cũng không vì thế mà ngừng lại. Trời xanh tràn ngập những đám mây trắng lơ lửng, chậm rãi thả trôi, tất cả đều tạo nên một khung cảnh nên thơ.