Bà Cốt Giới Giải Trí - Trang 4
Chương 98: Ghen tuông
Ở trong xe.
Hạ Luật không nói tiếng nào, chỉ im lặng lái xe.
Trường Tuế nói chuyện với anh nhưng phản ứng của anh rất lạnh nhạt, chỉ lãnh đạm ừ một tiếng.
Bầu không khí đóng băng này được duy trì cho đến khi cả hai về đến nhà.
Cửa vừa đóng lại.
Hạ Luật tháo mũ và khẩu trang xuống, mặt mày lạnh lùng cúi đầu đổi giày, đổi giày xong liền đi thẳng vào nhà.
Trường Tuế đổi giày xong thì đuổi theo giữ chặt tay anh, sau đó nắm lấy tay anh: “Anh giận à?”
Câu nói này rõ ràng là đã biết còn hỏi.
Mặc dù trước đây Hạ Luật rất lạnh nhạt, nhưng từ lúc hai người ở bên nhau, anh càng ngày càng dịu dàng, rất hiếm khi để lộ vẻ mặt lạnh nhạt như thế này.
Hạ Luật bị cô giữ chặt, vô thức nắm lại tay cô, dừng một lát mới nói: “Không có.”
Trường Tuế dứt khoát vòng đến trước mặt anh, mặt đối mặt với anh: “Có phải là vì em và Hứa Diệu ôm nhau nên anh không vui phải không?”
Hạ Luật nhìn cô, hơi siết chặt ngón tay, nhưng vẫn nói: “Không có.”
Anh không nói dối, bởi vì anh thực sự không tức giận.
Anh chỉ không thể kìm chế được ghen tị và khủng hoảng trong lòng mình.
Anh là người được Trường Tuế kéo ra khỏi đáy vực, anh biết rằng cô có một trái tim lương thiện và mềm mại được che dấu dưới lớp vỏ bọc lãnh đạm, vì vậy cô mới có thể kiên định vươn tay ra và kéo anh thoát khỏi vực thẳm.
Mà bây giờ, Hứa Diệu là người đang ở dưới vực thẳm.
Hạ Luật nhìn thấy những điểm tương đồng với mình từ trên người Hứa Diệu.
Lúc Hứa Diệu ôm lấy Trường Tuế ở dưới tầng ngầm để xe, anh thấy rõ biểu cảm trên gương mặt Hứa Diệu, đó là loại vùng vẫy giữa kiềm chế và khát vọng đã quá quen thuộc với anh.
Ngay lúc đó, anh đã không kìm chế được mà bấm còi và bật đèn xe.
Anh không thể vững tin rằng Trường Tuế thiếu mình thì không thể, không thể vững tin rằng Trường Tuế sẽ không buông tay mình và nắm tay người khác.
Cô có vô số lựa chọn, và lựa chọn nào cũng tốt hơn anh.
Trường Tuế nhìn vào mắt Hạ Luật, dường như cô có thể nhìn thấu những suy nghĩ yếu đuối và tăm tối trong lòng anh, cô buông tay anh ra, sau đó luồn ngón tay mình vào kẽ hở giữa những ngón tay anh, cùng anh mười ngón đan chặt, khẽ ngước mặt lên, trong đôi mắt đen nhánh và trong veo tràn ra ánh sáng mềm mại.
“Hạ Luật. Anh là độc nhất vô nhị, em thích anh, không giống với loại thích khi em thích người khác. Em thích anh, là loại muốn ôm anh, nắm tay, hôn môi, thậm chí là ngủ với anh.”
Hạ Luật sững sờ, nhìn Trường Tuế nói những lời này mà sắc mặt không hề thay đổi, hàng mi đen nhánh của anh khẽ chớp, vành tai lập tức đỏ bừng.
Sắc mặt của anh cứng đờ, yết hầu lăn một vòng, sau đó cố gắng nói với giọng điệu bình tĩnh: “Em và Hứa Diệu cũng ôm nhau.”
Hai mắt của Trường Tuế lóe sáng, sau đó cười híp mắt nhìn Hạ Luật: “Có phải anh đang ăn dấm không?”
Hạ Luật khẽ nhíu mày nhìn cô, vẻ mặt hơi nghiêm túc: “Anh không biết ăn dấm là cảm giác gì, anh chỉ biết khi thấy em ôm Hứa Diệu, trong lòng anh rất khó chịu, có cảm giác đau nhức.”
Hình dung của anh quá nghiêm túc và chính xác, trái lại khiến cho Trường Tuế sửng sốt, cô cũng nghiêm túc giải thích với anh: “Hứa Diệu là bạn của em, ý nghĩa của hai cái ôm không giống nhau.”
Hạ Luật hỏi: “Không giống nhau chỗ nào?”
Trường Tuế nghiêng đầu: “Đương nhiên là không giống nhau rồi, em ôm Hứa Diệu là vì an ủi và động viên.” Cô nói xong liền chủ động ôm eo Hạ Luật, ôm chặt anh, sau đó cười nói: “Còn em ôm anh chỉ là vì em muốn ôm anh.”
Rõ ràng Hạ Luật đã bị thuyết phục, sự thờ ơ và xa lánh giữa hai hàng lông mày đều hóa thành dịu dàng, còn có một chút xíu ngượng ngùng.
Trường Tuế lo lắng anh không hiểu ý của mình liền truy hỏi: “Anh có hiểu em đang nói gì không?”
Hạ Luật gật đầu, lỗ tai càng đỏ hơn.
Trường Tuế tò mò hỏi: “Vậy bây giờ anh có cảm giác gì?”
Hạ Luật không dám nhìn vào mắt cô, anh mím môi đỏ mặt, sau đó thấp giọng nói: “Anh rất vui.”
Anh thật dễ dụ.
Trường Tuế mỉm cười, sau đó nhìn anh và nghiêm túc nói: “Sau này anh có chuyện gì không vui đều phải nói cho em biết.”
“Xin lỗi.” Trường Tuế càng bao dung và nhẫn nại với anh như vậy, Hạ Luật càng áy náy bất an. Anh rũ mắt xuống, cảm xúc có chút sa sút: “Vừa nãy anh không nên như vậy, xin lỗi, anh không biết làm thế nào để kiểm soát bản thân.”
Anh quá sợ hãi mất đi cô, vì vậy theo bản năng thù địch với bất cứ ai vây quanh cô.
Trường Tuế rất hiểu anh.
Hạ Luật bây giờ giống như chính cô khi mới đến bên cạnh Khương Tô.
Chỉ sợ bị vứt bỏ, cả ngày đều cẩn thận từng li từng tí, thấp thỏm lo âu.
Cô cũng biết phải làm thế nào để vỗ về cảm xúc của anh, cô ôm eo anh, nhón mũi chân hôn lên cằm anh khiến anh không thể không nhìn cô. Cô nhìn anh với ánh mắt bao dung và chân thành: “Hạ Luật, em đã từng nói chúng là là trời sinh một đôi, ai cũng không thể chia rẽ chúng ta.”
Nghe Trường Tuế nói như vậy, Hạ Luật lại theo bản năng phủ nhận chính mình: “Nhưng anh không tốt chút nào. Anh thậm chí không thể là một người bình thường.”
Trường Tuế giống như nghe được điều gì quá đáng, khó bề tưởng tượng mà nói: “Sao anh lại có thể cảm thấy mình không tốt? Nếu như anh không tốt, sao em có thể đối với anh nhất kiến chung tình như vậy?” Cô bưng lấy khuôn mặt của anh, nhìn thẳng vào đôi mắt hoa đào xinh đẹp mê người của anh, kinh ngạc tán thán: “Anh có biết có bao nhiêu người khuynh đảo vì anh không? Nếu như anh không mang mệnh cách thiên sát cô tinh, nói không chừng đã bị một cô gái xinh đẹp nào đó bắt cóc từ lâu rồi.”
Hạ Luật nghe được lời cô nói, lại bị cô bưng lấy mặt, gương mặt anh nóng bừng tưởng phỏng. Khi nghe đến câu cuối cùng, anh khẽ nhíu mày, không chút do dự nói: “Anh sẽ không.”
Trường Tuế đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhéo nhéo khuôn mặt nhìn chua lòm của anh: “Chuyện này thì khó mà nói chính xác, dáng vẻ của anh thế này, dù anh không đi trêu chọc người khác, người khác cũng muốn đến trêu chọc anh. Người trước ngã xuống, người sau tiến lên, không chừng anh chống đỡ không nổi, chưa kịp gặp em đã bị người khác bắt mất.”
Hạ Luật kéo bàn tay đang làm loạn trên mặt mình xuống, giữ chặt trong tay, đôi mắt đào hoa xinh đẹp nhìn cô một cách trịnh trọng, cực kỳ nghiêm túc nói: “Anh sẽ không.”
Không phải anh chưa gặp người vừa bắt đầu đã muốn tiếp cận và quấn lấy anh không buông như cô.
Thậm chí không chỉ là một hai người.
Anh chỉ cảm thấy chán ghét.
Đối với người khác, anh chưa từng mảy may có cảm giác như khi đối với cô.
Dù cho gương mặt anh có lạnh lùng thế nào, lời nói ra lại ác liệt ra sao.
Trong lòng lại không có cách nào chán ghét cô.
Có lẽ là sớm hơn, khi Trường Tuế đến tham gia buổi thử vai, khoảnh khắc hai người lướt qua nhau, ánh mắt anh đúng lúc đối diện với ánh mắt của cô, lúc đó anh đã bị cô thu hút rồi.
Chỉ là trong tiềm thức anh biết mình nên tránh xa cô, cho nên sau này mỗi lần gặp cô, anh đều cố ý giữ khoảng cách với cô.
Khi anh còn chưa xác định được tâm ý của mình, ánh mắt anh đã bắt đầu không kiểm soát được mà tìm kiếm bóng dáng cô.
Rõ ràng muốn đẩy cô ra, ngoài miệng nói cô tránh xa mình ra nhưng lại kìm lòng không được ngầm đồng ý cô tới gần.
Không phải bất cứ người nào có thể đến gần anh thì anh đều thích và ở bên người đó.
Cũng không phải bất cứ người nào ném dây thừng cho anh thì anh đều bắt lấy.
Chỉ vì vừa vặn người đó là cô.
Cũng vì là cô nên anh mới có dũng khí mạo hiểm thịt nát xương tan để bắt lấy sợi dây thừng mà cô thả xuống vực sâu.
Trường Tuế vốn muốn trêu anh, đùa với anh một chút. Khi thấy anh trịnh trọng như vậy, cô cũng không thể không nghiêm túc lên, cô nhìn lại anh, đôi mắt đen bóng lóe lên ánh sáng: “Anh cũng vậy, em thấy anh rất tốt, anh là tốt nhất, không ai so được với anh, cho nên em sẽ không thích người khác, em chỉ thích anh.”
Cô nguyện ý cam đoan với anh, vì trong lòng cô cũng nghĩ như vậy.
Hạ Luật cảm thấy mình không tốt, cô lại cảm thấy anh ngàn tốt vạn tốt.
Trong mắt Hạ Luật dâng lên tình cảm sâu sắc, anh cúi đầu áp trán vào trán cô, nhẹ giọng nói: “Anh cũng vậy.”
…
Hai người đã thổ lộ tình cảm với nhau vào ngày hôm qua.
Ngày hôm sau, khi Trường Tuế đến trạm đường sắt cao tốc tiễn Hứa Diệu, Hạ Luật cũng không buồn bực không vui nữa, anh đích thân lái xe đưa cô đến đó.
Trường Tuế thông qua Tiểu Vũ mới tìm được Hứa Diệu ở trạm đường sắt cao tốc.
Hứa Diệu giấu giếm mình rất kĩ, mũ lưỡi trai đen kết hợp với khẩu trang đen, anh ta đứng ở đằng kia nghịch điện thoại, thỉnh thoảng lại nâng mắt nhìn cửa soát vé ở đại sảnh, Tiểu Vũ đứng bên cạnh hai chiếc vali lớn nhìn ngó xung quanh, anh ta vừa nhảy nhót vừa vẫy tay với Trường Tuế từ xa.
Trường Tuế sợ thu hút sự chú ý nên cũng ăn mặc rất khiêm tốn, cô mặc bộ đồ thể thao ngày trước hay mặc và đeo khẩu trang.
Tiểu Vũ rất tinh mắt, lại có thể vừa nhìn đã nhận ra cô.
Sau khi nhìn thấy Trường Tuế, Hứa Diệu liền đặt điện thoại xuống và lặng lẽ nhìn cô đang đi về phía mình.
“Tôi đã nói với nhà chùa rồi, đến lúc đó sư điệt của tôi sẽ đến đón hai người. Lát nữa tôi sẽ gửi số điện thoại của cậu ấy cho anh, hai người đến nơi thì gọi điện thoại cho cậu ấy nhé.”
Tiểu Vũ vội vàng gật đầu.
Cách thời gian tàu chạy còn nửa tiếng nữa.
Tiểu Vũ nói muốn đi mua nước để hai người nói chuyện riêng.
Mặc dù Hứa Diệu đội mũ đeo khẩu trang nhưng thân hình và cách ăn mặc khí chất lại vô hình phát ra tin tức anh ta là một anh chàng đẹp trai.
Mặt khác, Trường Tuế ăn mặc đơn giản còn đeo khẩu trang nhưng mái tóc dài đến eo với chất tóc cực kỳ tốt và mắt mày tinh tế lộ ra ngoài lại không che giấu được.
Hai người đứng chung một chỗ nói chuyện, hoặc ít hoặc nhiều đều thu hút được một số ánh mắt.
Hứa Diệu đã lâu không xuất hiện trước mặt công chúng, rõ ràng anh ta rất mẫn cảm với những ánh nhìn chăm chú như thế này, bàn tay cầm điện thoại vô thức nắm chặt, bởi vì dùng sức quá mức nên đốt ngón tay hơi trắng bệch.
Trường Tuế chú ý thấy thân thể của anh ta đã bắt đầu cứng đờ, cô ngừng nói chuyện. Phía dưới vành mũ là lông mày nhíu chặt và ánh mắt cũng thay đổi.
Trường Tuế lại gần và nắm chặt cánh tay của anh ta, âm thầm truyền thêm sức mạnh cho anh ta: “Anh không sao chứ?”
Hứa Diệu cúi đầu nhìn thoáng qua tay của Trường Tuế, sau đó nâng mắt nhìn cô và miễn cưỡng nở nụ cười, cố gắng hết sức để giọng nói của mình nghe có vẻ nhẹ nhàng nhất có thể: “Không sao, có lẽ là đã lâu không ra ngoài nên chưa quen lắm.”
Trong lòng Trường Tuế cảm thấy hơi khó chịu, một người quen lộ diện trước mắt công chúng bây giờ lại thấy không thoải mái vì một vài ánh nhìn.
Tiểu Vũ mua nước hết nửa ngày bước tới nhắc nhở hai người, phải chuẩn bị đi vào trạm soát vé rồi.
Lúc này, Trường Tuế chủ động ôm Hứa Diệu.
“Tôi đi đây.” Hứa Diệu ôm cô một chút rồi buông ra.
“Thuận buồm xuôi gió.” Trường Tuế mỉm cười nói.
Hứa Diệu gật đầu, nhìn cô hai giây, đột nhiên sờ lên đầu cô, ánh mắt có chút dịu dàng hiếm thấy: “Tạm biệt.”
Trường Tuế đưa mắt nhìn theo Hứa Diệu và Tiểu Vũ đi vào cửa soát vé, thấy Hứa Diệu ngoái đầu nhìn lại, cô vừa mỉm cười vừa khoát tay với anh ta.
Hứa Diệu dừng lại, cũng giơ tay lên vẫy tay hai lần với cô.
Chờ đến khi không còn nhìn thấy Hứa Diệu và Tiểu Vũ nữa Trường Tuế mới rời khỏi đại sảnh soát vé.
…
Buổi chiều, Hứa Diệu và Tuệ Linh lần lượt gọi điện thoại cho cô nói rằng đã đón được người.
Chờ khi ba người bọn họ đến chùa, Tiểu Vũ gửi cho cô mấy video lúc lên núi và ảnh chụp trong chùa. Hứa Diệu cũng xuất hiện trong ống kính, anh ta ngồi ở ghế sau xe điện ba bánh, đã cởi khẩu trang và mũ xuống, sau lưng là núi xanh và đồng ruộng xanh mơn mởn, anh ta nghiêng mặt nhìn phong cảnh bên đường, gió thổi tung mái tóc của anh ta, dáng vẻ thoải mái, hình tượng đẹp như đang chụp ảnh quảng cáo.
Ngoài ra còn có một vài bức ảnh chụp cảnh trong chùa và cả ảnh chụp phòng dành cho khách.
Trường Tuế đã đặc biệt báo trước, nhờ trong chùa sắp xếp cho anh ta một căn phòng có phong cảnh cửa sổ đẹp. Phòng của Hứa Diệu có mặt sau dựa núi, bên ngoài cửa sổ là núi non xanh biếc, nhìn vào khiến tâm tình thoải mái.
Hứa Diệu còn bình luận về đồ chay mà Trường Tuế ra sức khen ngợi.
“Đúng là rất ngon.”
Trường Tuế thấy nơi ăn chốn ở của Hứa Diệu trong chùa đã được dàn xếp ổn thỏa nên cũng yên tâm.
Chuyện cần làm tiếp theo là bắt tay vào giải quyết chuyện của Hoắc Văn Đình.
Trường Tuế đã rút của Hoắc Văn Đình rất nhiều máu, cũng đủ cho một lần hiến máu luôn rồi.
Hoắc Văn Đình mắc chứng sợ máu, cũng chưa từng hiến máu. Khi thấy Trường Tuế rút của mình nhiều máu như vậy, mặt mũi anh ta đều trắng bệch.
Trường Tuế làm phép cho Hoắc Văn Đình xong, sau đó lại dặn Hoắc Văn Đình một số chuyện cần chú ý.
“Ăn chay ba tháng, không thể chạm vào bất cứ món ăn mặn nào, kỵ sát sinh, cho dù là một con kiến cũng không được giẫm chết.”
Hoắc Văn Đình vừa phải rút máu, vừa phải uống nước bùa, còn phải c ởi quần áo để Trường Tuế vẽ lên lưng mình hết nửa ngày, bị lăn qua lăn lại đến nỗi mặt mũi trắng bệch, vừa nghe vậy liền nhíu mày: “Tôi sẽ không cố ý đi dẫm con kiến, nhưng nếu tôi không cẩn thận dẫm chết nó thì phải làm sao?”
Trường Tuế nói: “Cho nên ba tháng này anh ít đi ra ngoài lại.”
Hoắc Văn Đình nghiến răng nghiến lợi, anh ta nghi ngờ Trường Tuế cố ý làm khổ mình, giống với chuyện cô rõ ràng có thể làm phép cho anh ta sớm hơn nhưng cứ phải kéo dài lâu như vậy. Nhưng anh ta nghi ngờ thì nghi ngờ, ở trong chuyện này anh ta vẫn là người ngoài nghề, cũng tìm không ra điểm nghi vấn, chỉ có thể cắn răng chịu đựng và nuốt hết vào bụng.
“Vậy nếu như tôi không cẩn thận giẫm chết nó thì phải làm sao?”
Trường Tuế đã sớm có chuẩn bị, ném cho anh ta một cuốn kinh thư: “Mang theo bên người, nếu không cẩn thận sát sinh thì đọc ba lần vãng sinh chú là được.”
Hoắc Văn Đình cầm kinh thư, cảm thấy vừa rồi mình có chút bụng dạ tiểu nhân, trong lòng có chút khó chịu.
Hạ Luật không nói tiếng nào, chỉ im lặng lái xe.
Trường Tuế nói chuyện với anh nhưng phản ứng của anh rất lạnh nhạt, chỉ lãnh đạm ừ một tiếng.
Bầu không khí đóng băng này được duy trì cho đến khi cả hai về đến nhà.
Cửa vừa đóng lại.
Hạ Luật tháo mũ và khẩu trang xuống, mặt mày lạnh lùng cúi đầu đổi giày, đổi giày xong liền đi thẳng vào nhà.
Trường Tuế đổi giày xong thì đuổi theo giữ chặt tay anh, sau đó nắm lấy tay anh: “Anh giận à?”
Câu nói này rõ ràng là đã biết còn hỏi.
Mặc dù trước đây Hạ Luật rất lạnh nhạt, nhưng từ lúc hai người ở bên nhau, anh càng ngày càng dịu dàng, rất hiếm khi để lộ vẻ mặt lạnh nhạt như thế này.
Hạ Luật bị cô giữ chặt, vô thức nắm lại tay cô, dừng một lát mới nói: “Không có.”
Trường Tuế dứt khoát vòng đến trước mặt anh, mặt đối mặt với anh: “Có phải là vì em và Hứa Diệu ôm nhau nên anh không vui phải không?”
Hạ Luật nhìn cô, hơi siết chặt ngón tay, nhưng vẫn nói: “Không có.”
Anh không nói dối, bởi vì anh thực sự không tức giận.
Anh chỉ không thể kìm chế được ghen tị và khủng hoảng trong lòng mình.
Anh là người được Trường Tuế kéo ra khỏi đáy vực, anh biết rằng cô có một trái tim lương thiện và mềm mại được che dấu dưới lớp vỏ bọc lãnh đạm, vì vậy cô mới có thể kiên định vươn tay ra và kéo anh thoát khỏi vực thẳm.
Mà bây giờ, Hứa Diệu là người đang ở dưới vực thẳm.
Hạ Luật nhìn thấy những điểm tương đồng với mình từ trên người Hứa Diệu.
Lúc Hứa Diệu ôm lấy Trường Tuế ở dưới tầng ngầm để xe, anh thấy rõ biểu cảm trên gương mặt Hứa Diệu, đó là loại vùng vẫy giữa kiềm chế và khát vọng đã quá quen thuộc với anh.
Ngay lúc đó, anh đã không kìm chế được mà bấm còi và bật đèn xe.
Anh không thể vững tin rằng Trường Tuế thiếu mình thì không thể, không thể vững tin rằng Trường Tuế sẽ không buông tay mình và nắm tay người khác.
Cô có vô số lựa chọn, và lựa chọn nào cũng tốt hơn anh.
Trường Tuế nhìn vào mắt Hạ Luật, dường như cô có thể nhìn thấu những suy nghĩ yếu đuối và tăm tối trong lòng anh, cô buông tay anh ra, sau đó luồn ngón tay mình vào kẽ hở giữa những ngón tay anh, cùng anh mười ngón đan chặt, khẽ ngước mặt lên, trong đôi mắt đen nhánh và trong veo tràn ra ánh sáng mềm mại.
“Hạ Luật. Anh là độc nhất vô nhị, em thích anh, không giống với loại thích khi em thích người khác. Em thích anh, là loại muốn ôm anh, nắm tay, hôn môi, thậm chí là ngủ với anh.”
Hạ Luật sững sờ, nhìn Trường Tuế nói những lời này mà sắc mặt không hề thay đổi, hàng mi đen nhánh của anh khẽ chớp, vành tai lập tức đỏ bừng.
Sắc mặt của anh cứng đờ, yết hầu lăn một vòng, sau đó cố gắng nói với giọng điệu bình tĩnh: “Em và Hứa Diệu cũng ôm nhau.”
Hai mắt của Trường Tuế lóe sáng, sau đó cười híp mắt nhìn Hạ Luật: “Có phải anh đang ăn dấm không?”
Hạ Luật khẽ nhíu mày nhìn cô, vẻ mặt hơi nghiêm túc: “Anh không biết ăn dấm là cảm giác gì, anh chỉ biết khi thấy em ôm Hứa Diệu, trong lòng anh rất khó chịu, có cảm giác đau nhức.”
Hình dung của anh quá nghiêm túc và chính xác, trái lại khiến cho Trường Tuế sửng sốt, cô cũng nghiêm túc giải thích với anh: “Hứa Diệu là bạn của em, ý nghĩa của hai cái ôm không giống nhau.”
Hạ Luật hỏi: “Không giống nhau chỗ nào?”
Trường Tuế nghiêng đầu: “Đương nhiên là không giống nhau rồi, em ôm Hứa Diệu là vì an ủi và động viên.” Cô nói xong liền chủ động ôm eo Hạ Luật, ôm chặt anh, sau đó cười nói: “Còn em ôm anh chỉ là vì em muốn ôm anh.”
Rõ ràng Hạ Luật đã bị thuyết phục, sự thờ ơ và xa lánh giữa hai hàng lông mày đều hóa thành dịu dàng, còn có một chút xíu ngượng ngùng.
Trường Tuế lo lắng anh không hiểu ý của mình liền truy hỏi: “Anh có hiểu em đang nói gì không?”
Hạ Luật gật đầu, lỗ tai càng đỏ hơn.
Trường Tuế tò mò hỏi: “Vậy bây giờ anh có cảm giác gì?”
Hạ Luật không dám nhìn vào mắt cô, anh mím môi đỏ mặt, sau đó thấp giọng nói: “Anh rất vui.”
Anh thật dễ dụ.
Trường Tuế mỉm cười, sau đó nhìn anh và nghiêm túc nói: “Sau này anh có chuyện gì không vui đều phải nói cho em biết.”
“Xin lỗi.” Trường Tuế càng bao dung và nhẫn nại với anh như vậy, Hạ Luật càng áy náy bất an. Anh rũ mắt xuống, cảm xúc có chút sa sút: “Vừa nãy anh không nên như vậy, xin lỗi, anh không biết làm thế nào để kiểm soát bản thân.”
Anh quá sợ hãi mất đi cô, vì vậy theo bản năng thù địch với bất cứ ai vây quanh cô.
Trường Tuế rất hiểu anh.
Hạ Luật bây giờ giống như chính cô khi mới đến bên cạnh Khương Tô.
Chỉ sợ bị vứt bỏ, cả ngày đều cẩn thận từng li từng tí, thấp thỏm lo âu.
Cô cũng biết phải làm thế nào để vỗ về cảm xúc của anh, cô ôm eo anh, nhón mũi chân hôn lên cằm anh khiến anh không thể không nhìn cô. Cô nhìn anh với ánh mắt bao dung và chân thành: “Hạ Luật, em đã từng nói chúng là là trời sinh một đôi, ai cũng không thể chia rẽ chúng ta.”
Nghe Trường Tuế nói như vậy, Hạ Luật lại theo bản năng phủ nhận chính mình: “Nhưng anh không tốt chút nào. Anh thậm chí không thể là một người bình thường.”
Trường Tuế giống như nghe được điều gì quá đáng, khó bề tưởng tượng mà nói: “Sao anh lại có thể cảm thấy mình không tốt? Nếu như anh không tốt, sao em có thể đối với anh nhất kiến chung tình như vậy?” Cô bưng lấy khuôn mặt của anh, nhìn thẳng vào đôi mắt hoa đào xinh đẹp mê người của anh, kinh ngạc tán thán: “Anh có biết có bao nhiêu người khuynh đảo vì anh không? Nếu như anh không mang mệnh cách thiên sát cô tinh, nói không chừng đã bị một cô gái xinh đẹp nào đó bắt cóc từ lâu rồi.”
Hạ Luật nghe được lời cô nói, lại bị cô bưng lấy mặt, gương mặt anh nóng bừng tưởng phỏng. Khi nghe đến câu cuối cùng, anh khẽ nhíu mày, không chút do dự nói: “Anh sẽ không.”
Trường Tuế đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhéo nhéo khuôn mặt nhìn chua lòm của anh: “Chuyện này thì khó mà nói chính xác, dáng vẻ của anh thế này, dù anh không đi trêu chọc người khác, người khác cũng muốn đến trêu chọc anh. Người trước ngã xuống, người sau tiến lên, không chừng anh chống đỡ không nổi, chưa kịp gặp em đã bị người khác bắt mất.”
Hạ Luật kéo bàn tay đang làm loạn trên mặt mình xuống, giữ chặt trong tay, đôi mắt đào hoa xinh đẹp nhìn cô một cách trịnh trọng, cực kỳ nghiêm túc nói: “Anh sẽ không.”
Không phải anh chưa gặp người vừa bắt đầu đã muốn tiếp cận và quấn lấy anh không buông như cô.
Thậm chí không chỉ là một hai người.
Anh chỉ cảm thấy chán ghét.
Đối với người khác, anh chưa từng mảy may có cảm giác như khi đối với cô.
Dù cho gương mặt anh có lạnh lùng thế nào, lời nói ra lại ác liệt ra sao.
Trong lòng lại không có cách nào chán ghét cô.
Có lẽ là sớm hơn, khi Trường Tuế đến tham gia buổi thử vai, khoảnh khắc hai người lướt qua nhau, ánh mắt anh đúng lúc đối diện với ánh mắt của cô, lúc đó anh đã bị cô thu hút rồi.
Chỉ là trong tiềm thức anh biết mình nên tránh xa cô, cho nên sau này mỗi lần gặp cô, anh đều cố ý giữ khoảng cách với cô.
Khi anh còn chưa xác định được tâm ý của mình, ánh mắt anh đã bắt đầu không kiểm soát được mà tìm kiếm bóng dáng cô.
Rõ ràng muốn đẩy cô ra, ngoài miệng nói cô tránh xa mình ra nhưng lại kìm lòng không được ngầm đồng ý cô tới gần.
Không phải bất cứ người nào có thể đến gần anh thì anh đều thích và ở bên người đó.
Cũng không phải bất cứ người nào ném dây thừng cho anh thì anh đều bắt lấy.
Chỉ vì vừa vặn người đó là cô.
Cũng vì là cô nên anh mới có dũng khí mạo hiểm thịt nát xương tan để bắt lấy sợi dây thừng mà cô thả xuống vực sâu.
Trường Tuế vốn muốn trêu anh, đùa với anh một chút. Khi thấy anh trịnh trọng như vậy, cô cũng không thể không nghiêm túc lên, cô nhìn lại anh, đôi mắt đen bóng lóe lên ánh sáng: “Anh cũng vậy, em thấy anh rất tốt, anh là tốt nhất, không ai so được với anh, cho nên em sẽ không thích người khác, em chỉ thích anh.”
Cô nguyện ý cam đoan với anh, vì trong lòng cô cũng nghĩ như vậy.
Hạ Luật cảm thấy mình không tốt, cô lại cảm thấy anh ngàn tốt vạn tốt.
Trong mắt Hạ Luật dâng lên tình cảm sâu sắc, anh cúi đầu áp trán vào trán cô, nhẹ giọng nói: “Anh cũng vậy.”
…
Hai người đã thổ lộ tình cảm với nhau vào ngày hôm qua.
Ngày hôm sau, khi Trường Tuế đến trạm đường sắt cao tốc tiễn Hứa Diệu, Hạ Luật cũng không buồn bực không vui nữa, anh đích thân lái xe đưa cô đến đó.
Trường Tuế thông qua Tiểu Vũ mới tìm được Hứa Diệu ở trạm đường sắt cao tốc.
Hứa Diệu giấu giếm mình rất kĩ, mũ lưỡi trai đen kết hợp với khẩu trang đen, anh ta đứng ở đằng kia nghịch điện thoại, thỉnh thoảng lại nâng mắt nhìn cửa soát vé ở đại sảnh, Tiểu Vũ đứng bên cạnh hai chiếc vali lớn nhìn ngó xung quanh, anh ta vừa nhảy nhót vừa vẫy tay với Trường Tuế từ xa.
Trường Tuế sợ thu hút sự chú ý nên cũng ăn mặc rất khiêm tốn, cô mặc bộ đồ thể thao ngày trước hay mặc và đeo khẩu trang.
Tiểu Vũ rất tinh mắt, lại có thể vừa nhìn đã nhận ra cô.
Sau khi nhìn thấy Trường Tuế, Hứa Diệu liền đặt điện thoại xuống và lặng lẽ nhìn cô đang đi về phía mình.
“Tôi đã nói với nhà chùa rồi, đến lúc đó sư điệt của tôi sẽ đến đón hai người. Lát nữa tôi sẽ gửi số điện thoại của cậu ấy cho anh, hai người đến nơi thì gọi điện thoại cho cậu ấy nhé.”
Tiểu Vũ vội vàng gật đầu.
Cách thời gian tàu chạy còn nửa tiếng nữa.
Tiểu Vũ nói muốn đi mua nước để hai người nói chuyện riêng.
Mặc dù Hứa Diệu đội mũ đeo khẩu trang nhưng thân hình và cách ăn mặc khí chất lại vô hình phát ra tin tức anh ta là một anh chàng đẹp trai.
Mặt khác, Trường Tuế ăn mặc đơn giản còn đeo khẩu trang nhưng mái tóc dài đến eo với chất tóc cực kỳ tốt và mắt mày tinh tế lộ ra ngoài lại không che giấu được.
Hai người đứng chung một chỗ nói chuyện, hoặc ít hoặc nhiều đều thu hút được một số ánh mắt.
Hứa Diệu đã lâu không xuất hiện trước mặt công chúng, rõ ràng anh ta rất mẫn cảm với những ánh nhìn chăm chú như thế này, bàn tay cầm điện thoại vô thức nắm chặt, bởi vì dùng sức quá mức nên đốt ngón tay hơi trắng bệch.
Trường Tuế chú ý thấy thân thể của anh ta đã bắt đầu cứng đờ, cô ngừng nói chuyện. Phía dưới vành mũ là lông mày nhíu chặt và ánh mắt cũng thay đổi.
Trường Tuế lại gần và nắm chặt cánh tay của anh ta, âm thầm truyền thêm sức mạnh cho anh ta: “Anh không sao chứ?”
Hứa Diệu cúi đầu nhìn thoáng qua tay của Trường Tuế, sau đó nâng mắt nhìn cô và miễn cưỡng nở nụ cười, cố gắng hết sức để giọng nói của mình nghe có vẻ nhẹ nhàng nhất có thể: “Không sao, có lẽ là đã lâu không ra ngoài nên chưa quen lắm.”
Trong lòng Trường Tuế cảm thấy hơi khó chịu, một người quen lộ diện trước mắt công chúng bây giờ lại thấy không thoải mái vì một vài ánh nhìn.
Tiểu Vũ mua nước hết nửa ngày bước tới nhắc nhở hai người, phải chuẩn bị đi vào trạm soát vé rồi.
Lúc này, Trường Tuế chủ động ôm Hứa Diệu.
“Tôi đi đây.” Hứa Diệu ôm cô một chút rồi buông ra.
“Thuận buồm xuôi gió.” Trường Tuế mỉm cười nói.
Hứa Diệu gật đầu, nhìn cô hai giây, đột nhiên sờ lên đầu cô, ánh mắt có chút dịu dàng hiếm thấy: “Tạm biệt.”
Trường Tuế đưa mắt nhìn theo Hứa Diệu và Tiểu Vũ đi vào cửa soát vé, thấy Hứa Diệu ngoái đầu nhìn lại, cô vừa mỉm cười vừa khoát tay với anh ta.
Hứa Diệu dừng lại, cũng giơ tay lên vẫy tay hai lần với cô.
Chờ đến khi không còn nhìn thấy Hứa Diệu và Tiểu Vũ nữa Trường Tuế mới rời khỏi đại sảnh soát vé.
…
Buổi chiều, Hứa Diệu và Tuệ Linh lần lượt gọi điện thoại cho cô nói rằng đã đón được người.
Chờ khi ba người bọn họ đến chùa, Tiểu Vũ gửi cho cô mấy video lúc lên núi và ảnh chụp trong chùa. Hứa Diệu cũng xuất hiện trong ống kính, anh ta ngồi ở ghế sau xe điện ba bánh, đã cởi khẩu trang và mũ xuống, sau lưng là núi xanh và đồng ruộng xanh mơn mởn, anh ta nghiêng mặt nhìn phong cảnh bên đường, gió thổi tung mái tóc của anh ta, dáng vẻ thoải mái, hình tượng đẹp như đang chụp ảnh quảng cáo.
Ngoài ra còn có một vài bức ảnh chụp cảnh trong chùa và cả ảnh chụp phòng dành cho khách.
Trường Tuế đã đặc biệt báo trước, nhờ trong chùa sắp xếp cho anh ta một căn phòng có phong cảnh cửa sổ đẹp. Phòng của Hứa Diệu có mặt sau dựa núi, bên ngoài cửa sổ là núi non xanh biếc, nhìn vào khiến tâm tình thoải mái.
Hứa Diệu còn bình luận về đồ chay mà Trường Tuế ra sức khen ngợi.
“Đúng là rất ngon.”
Trường Tuế thấy nơi ăn chốn ở của Hứa Diệu trong chùa đã được dàn xếp ổn thỏa nên cũng yên tâm.
Chuyện cần làm tiếp theo là bắt tay vào giải quyết chuyện của Hoắc Văn Đình.
Trường Tuế đã rút của Hoắc Văn Đình rất nhiều máu, cũng đủ cho một lần hiến máu luôn rồi.
Hoắc Văn Đình mắc chứng sợ máu, cũng chưa từng hiến máu. Khi thấy Trường Tuế rút của mình nhiều máu như vậy, mặt mũi anh ta đều trắng bệch.
Trường Tuế làm phép cho Hoắc Văn Đình xong, sau đó lại dặn Hoắc Văn Đình một số chuyện cần chú ý.
“Ăn chay ba tháng, không thể chạm vào bất cứ món ăn mặn nào, kỵ sát sinh, cho dù là một con kiến cũng không được giẫm chết.”
Hoắc Văn Đình vừa phải rút máu, vừa phải uống nước bùa, còn phải c ởi quần áo để Trường Tuế vẽ lên lưng mình hết nửa ngày, bị lăn qua lăn lại đến nỗi mặt mũi trắng bệch, vừa nghe vậy liền nhíu mày: “Tôi sẽ không cố ý đi dẫm con kiến, nhưng nếu tôi không cẩn thận dẫm chết nó thì phải làm sao?”
Trường Tuế nói: “Cho nên ba tháng này anh ít đi ra ngoài lại.”
Hoắc Văn Đình nghiến răng nghiến lợi, anh ta nghi ngờ Trường Tuế cố ý làm khổ mình, giống với chuyện cô rõ ràng có thể làm phép cho anh ta sớm hơn nhưng cứ phải kéo dài lâu như vậy. Nhưng anh ta nghi ngờ thì nghi ngờ, ở trong chuyện này anh ta vẫn là người ngoài nghề, cũng tìm không ra điểm nghi vấn, chỉ có thể cắn răng chịu đựng và nuốt hết vào bụng.
“Vậy nếu như tôi không cẩn thận giẫm chết nó thì phải làm sao?”
Trường Tuế đã sớm có chuẩn bị, ném cho anh ta một cuốn kinh thư: “Mang theo bên người, nếu không cẩn thận sát sinh thì đọc ba lần vãng sinh chú là được.”
Hoắc Văn Đình cầm kinh thư, cảm thấy vừa rồi mình có chút bụng dạ tiểu nhân, trong lòng có chút khó chịu.