Bà Cốt Giới Giải Trí - Trang 4
Chương 92: Trèo cao
Trường Tuế ôm Hạ Luật ngủ một giấc đến khi trời tối mịt.
Lúc tỉnh dậy, cô phát hiện hai tay hai chân của mình đều quấn hết lên người Hạ Luật, trông chẳng khác gì một cây nho.
Hạ Luật bị cô trói buộc như vậy mà vẫn có thể ôm cô ngủ ngon lành, mặt mày khoan khoái, hô hấp nhẹ nhàng.
Cả khuôn mặt của cô đều vùi vào ngực anh, nhiệt độ từ cái ôm của hai người sưởi ấm mùi vị mát lạnh trên người anh thành hương vị ấm áp, ấm ấm mềm mềm, thật là dễ ngửi.
Cô không đành lòng đánh thức anh, chỉ là lén lút thu hồi cái chân đang gác lên chân anh, sau đó cẩn thận từng li từng tí ngửa đầu ra sau, bắt đầu chiêm ngưỡng khuôn mặt thịnh thế mỹ nhan của anh ở cự ly gần.
Tóc của anh đã dài ra một chút nhưng vẫn chưa cắt, có lẽ là từ nhỏ nhìn đầu trọc đã quen nên Trường Tuế không thích đàn ông để tóc dài. Nhưng Hạ Luật là trường hợp ngoại lệ, cho dù anh có để tóc dài đến eo thì vẫn đẹp trai ngời ngời.
Đuôi tóc mềm mại phủ lên mặt mày yên tĩnh của anh, đôi mắt hoa đào lãnh đạm hờ hững đã nhắm lại, mí mắt mỏng, lông mi vừa dày vừa dài, sống mũi cao thẳng, bờ môi hồng nhạt, làn da trắng nõn, trông giống như một khối ngọc dương chi*.
* ngọc dương chi: thuộc loại đá quý hiếm thượng phẩm. Mang trên mình một màu trắng tinh khiết, bên trong có nhiều chất khoáng và hạt Ngọc mịn. Có công thức hóa học là Ca₂Mg₅(OH)2(Si₄O₁₁). Độ trong của ngọc cao, được hình thành qua một thời gian dài trong môi trường thiên nhiên nên rất quý hiếm. Trong loại đá quý này có lượng magiê nên nếu sử dụng làm trang sức thì càng đeo càng sáng bóng.
Gương mặt này của Hạ Luật có loại kinh diễm chớp mắt đã vạn năm, ưa nhìn đến mức nhìn mãi không chán.
Trường Tuế nhớ đến lần đầu tiên hai người gặp nhau, lúc đó nào biết được cô có thể lừa anh lên giường nhanh như vậy đâu, chính cô cũng không ngờ tới.
Đúng lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Trường Tuế nhìn thấy mí mắt mỏng manh của Hạ Luật khẽ giật, lông mi như cánh bướm run lên, sau đó đôi mắt của anh từ từ mở ra.
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của anh giờ phút này không hề lãnh đạm và hờ hững như ngày thường, mang theo chút mơ màng và ngái ngủ lúc mới tỉnh dậy, dường như anh vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, vẻ mặt vô tội hiếm thấy. Sau đó, ánh mắt của anh dần dần tập trung vào mặt cô. Sau mấy giây im lặng, khuôn mặt đó chậm rãi đỏ lên trước cái nhìn chăm chú của cô, cuối cùng ngơ ngác thốt ra một câu: “Em tỉnh rồi à?”
Trong mắt Trường Tuế tràn đầy ý cười: “Ngủ ngon không?”
Khuôn mặt của Hạ Luật đỏ bừng: “Ừ.”
Giữa chừng anh có tỉnh dậy một lần, thấy cô giống như đang nói mớ nhưng rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Tiếng chuông cửa vẫn đang réo vang.
Hạ Luật mất tự nhiên thu hồi cánh tay đang ôm Trường Tuế của mình lại: “Anh đi mở cửa.”
Trường Tuế cũng theo đó nhỏm dậy, trong miệng lẩm bẩm: “Không biết là kẻ đáng ghét nào quấy nhiễu giấc mơ của người khác.”
Hạ Luật khẽ nhếch môi cười, sau khi mang dép xong liền cúi người xỏ dép lê vào chân cô.
…
Trường Tuế nghĩ rằng người đến nhấn chuông cửa nhà Hạ Luật chính là kẻ đáng ghét Hoắc Văn Đình kia.
Cửa vừa mở ra, người đứng bên ngoài đúng là Hoắc Văn Đình, nhưng còn có một người khác nữa – Bàn Tử, người đại diện của cô.
Hoắc Văn Đình đang đứng ngoài cửa chỉ nhìn thoáng qua Hạ Luật, rồi lại nhìn chằm chằm vào mặt Trường Tuế, ánh mắt có chút khó nói nên lời.
Anh ta nỗ lực duy trì bình tĩnh, vừa vào nhà vừa hỏi Hạ Luật: “Tại sao gọi điện thoại cho cậu mà cậu không nghe máy?”
Hạ Luật bình tĩnh nói: “Tôi ngủ quên mất.”
Hoắc Văn Đình đáp lại bằng vẻ mặt không thể tin được, đồng thời liếc mắt nhìn Trường Tuế.
Bàn Tử cũng đi theo vào nhà, anh ta nhìn hai người bọn họ với ánh mắt kỳ lạ, sau đó đè thấp giọng hỏi Trường Tuế: “Sao cô lại ở chỗ này của cậu ta?”
Anh ta và Hoắc Văn Đình gặp nhau là tình cờ, nhưng chẳng rõ thế nào, rõ ràng hai người đã gặp nhau trước đó, lúc đó Hoắc Văn Đình còn đối với anh ta rất lịch sự. Nhưng hôm nay không biết vì lí do gì, Hoắc Văn Đình dường như rất có ý kiến với anh ta, cố tình phớt lờ anh ta, vẻ mặt còn kiêu căng hết nấc.
Hoắc Văn Đình đang đi ở phía trước vừa vặn nghe được câu nói của Bàn Tử, anh ta lập tức dừng bước, quay đầu lại làm giống như là ngạc nhiên lắm, vừa nhìn liền biết cố ý giả vờ: “Anh Hoàng, Khương Trường Tuế không nói với anh sao? Hai người bọn họ đang yêu nhau đấy.”
Trường Tuế nhìn chằm chằm Hoắc Văn Đình, một trăm phần trăm chắc chắn rằng anh ta cố ý.
Hoắc Văn Đình liếc mắt về phía cô rồi lập tức quay đi, rõ ràng là chột dạ.
Bàn Tử đứng ở cửa ra vào, nghẹn họng nhìn trân trối, nhìn Hạ Luật, rồi lại nhìn Trường Tuế, hỏi với vẻ khó mà tin được: “Hai người đang hẹn hò à?”
Trường Tuế trực tiếp khoác tay Hạ Luật trước mặt hai người đại diện, bình tĩnh nói: “Đúng vậy, chúng tôi đang yêu nhau.”
Bàn Tử ngây người khoảng ba giây, đột nhiên nhìn về phía Hạ Luật: “Bộ phim 《Kiếm Linh》tìm đến Trường Tuế có phải là do cậu thúc đẩy không?”
Hoắc Văn Đình cười như không cười nhìn anh ta và nói: “Xem ra anh vẫn là người khôn ngoan đấy.”
Hạ Luật nhìn Hoắc Văn Đình với ánh mắt cảnh cáo.
Hoắc Văn Đình nhìn Trường Tuế, sau đó hừ lạnh một tiếng: “Được, cậu muốn làm việc tốt không cần lưu danh, là tôi nhiều chuyện rồi.” Anh ta nói xong liền đi thẳng vào phòng khách.
Trường Tuế lại không hiểu sao cả: “《Kiếm Linh》 là chuyện gì?”
Hạ Luật nói một cách qua loa: “Là một bộ phim cổ trang, bọn họ tìm anh, anh liền giới thiệu em với bọn họ.”
Hoắc Văn Đình đứng trong phòng khách dựng thẳng tai nghe bọn họ nói chuyện, nghe đến đây thì khóe miệng co rút, đó mà gọi là tiến cử sao? Là cứng rắn nhét vào mới đúng.
Lúc này Bàn Tử tiếp lời nói với Trường Tuế: “Tôi đến tìm cô chính là vì chuyện này, vừa rồi đoàn phim liên hệ với tôi và nói là muốn gặp mặt trò chuyện với cô một chút.”
Lúc nhận được cuộc gọi từ nhà sản xuất bộ phim 《Kiếm Linh》, anh ta quả thực không dám tin! Đạo diễn của bộ phim này là Triệu Long Uy, là đạo diễn lớn cùng lứa với Tần Diệu Văn, tuy rằng thành tựu không bằng Tần Diệu Văn nhưng đã mấy lần nhận cúp đạo diễn xuất sắc nhất.
Ông ta chuyên quay phim cổ trang, phim mang đậm phong cách cá nhân. Hơn nữa, phim của ông ta nổi tiếng là có thể lăng xê diễn viên, rất biết cách đắp nặn nhân vật, vai diễn nào cũng được yêu thích, yêu cầu đối với trang phục, hóa trang và đạo cụ cũng cực kỳ nghiêm khắc. Ở trong ống kính máy quay của ông ta, bất kể là diễn viên nào cũng có thể đẹp hơn bình thường ba phần.
Bộ phim 《Kiếm Linh》 lần này được đầu tư rất hoành tráng. Từ khi dự án được thông qua, tin đồn ở trong giới liên quan đến việc tuyển chọn nhân vật chính truyền ra rất nhiều phiên bản, bên phía đoàn phim đã thả ra tiếng gió nam chính nhất định phải là Hạ Luật.
Bởi vì Triệu Long Uy cực kỳ thích Hạ Luật và luôn muốn hợp tác với anh. Mặc dù không có thông báo chính thức, nhưng hai ngày trước trong giới đã có tin tức Hạ Luật nhận vai.
Nhưng đoàn phim vẫn chưa tìm được ứng viên thích hợp cho vai nữ chính của 《Kiếm Linh》. Nghe nói phạm vi lựa chọn cũng nằm trong nhóm các nữ diễn viên đang nổi tiếng, độ tuổi không được lớn hơn Hạ Luật quá nhiều, ít nhất là không thể nhìn ra cách biệt tuổi tác quá lớn, bởi vì tuổi của nam nữ chính trong bộ phim này đều chừng hai mươi.
Không ít diễn viên nổi tiếng đều lần lượt đến thử vai.
Theo tin tức mà Bàn Tử nghe ngóng được thì bên phía nhà sản xuất đang hướng đến một minh tinh đang nổi tiếng có tài nguyên vô cùng tốt.
Bàn Tử nghĩ rằng Trường Tuế có thể nhận được một vai phụ trong bộ phim đó là đã khiến người khác yêu thích là tốt lắm rồi. Chỉ cần trang phục, hóa trang và đạo cụ đáng tin cậy, chẳng sợ Trường Tuế chỉ xuất hiện chớp nhoáng, Bàn Tử tin rằng cô vẫn có thể để lại ấn tượng sâu sắc cho người xem.
Đối với chuyện Hạ Luật giới thiệu Trường Tuế, Bàn Tử không hề có gánh nặng tâm lý nào cả, có thể đó chỉ là một câu nói thuận miệng của Hạ Luật mà thôi.
Vì vậy, anh ta mới nhân tiện hỏi: “Hạ Luật, cậu giới thiệu Trường Tuế vào vai gì vậy? Nếu phải đến thử vai thì chúng tôi cũng có thể chuẩn bị trước.”
Hạ Luật nói với giọng nhàn nhạt: “Nữ chính.”
Bàn Tử sửng sốt ba giây, sau đó lại nghi ngờ mình nghe nhầm: “Cái, cái gì?”
Trường Tuế cũng ngạc nhiên nhìn anh.
Sau khi gia nhập giới giải trí một khoảng thời gian, cô cũng xem như hiểu rõ cấp bậc hiện tại của mình, nếu như nói Hạ Luật là cấp một trong cái giới này, vậy thì bây giờ cô có thể vẫn còn ở cấp mười.
Hạ Luật bình tĩnh lặp lại một lần nữa: “Nữ chính.”
Lúc này, Bàn Tử đã nghe rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn, anh ta kinh ngạc đến mức nói lắp: “Không, không phải chứ?”
Mặc dù lúc nhà sản xuất gọi điện thoại đến không hề nói cho anh ta biết đó là vai gì, nhưng Bàn Tử căn bản không dám nghĩ đến vai nữ chính.
Đừng nhìn Trường Tuế bây giờ có chút nhiệt độ, cũng coi như là có chút nổi tiếng.
Nhưng trong lòng Bàn Tử lại hiểu rõ, với địa vị trong giới của Trường Tuế bây giờ, cô chỉ có thể nhận được vai nữ chính trong các bộ phim chiếu mạng mà thôi. Nếu đặt vào tác phẩm có chế tác lớn như 《Kiếm Linh》, cô có thể lấy được một vai diễn được lên hình năm phút là ghê gớm lắm rồi.
Bộ phim hợp tác với Hứa Diệu vốn đã là tài nguyên đỉnh cấp tựa như miếng bánh từ trên trời rơi xuống. Trong khoảng thời gian này, bộ phim đó bị đắp chiếu vô thời hạn vì vụ bê bối của Hứa Diệu khiến anh ta phải sứt đầu mẻ trán không thôi. Ai mà biết được bây giờ lại có thể rơi xuống một miếng bánh lớn kinh thiên động địa như 《Kiếm Linh》 chứ.
Nếu Trường Tuế có thể ăn được miếng bánh lớn này, đoán chừng toàn bộ giới giải trí đều phải chấn động.
Hạ Luật nhìn Trường Tuế, sau đó nói một cách bình thản: “Tôi cảm thấy Trường Tuế rất thích hợp nên mới giới thiệu cô ấy.”
Bàn Tử nhịn không được phóng mắt về hướng phòng khách, bây giờ anh ta đã biết được lý do tại sao Hoắc Văn Đình phớt lờ mình suốt quãng đường đi đến đây rồi.
Đoán chừng là cảm thấy Trường Tuế trèo cao Hạ Luật, lại kết hợp thêm chuyện Hạ Luật giới thiệu tài nguyên cho Trường Tuế. Nếu là anh ta, e là trong lòng cũng không thoải mái.
Nghĩ như vậy, Bàn Tử liền có chút chột dạ, cảm thấy bản thân đã chiếm tiện nghi của người khác, anh ta vô thức nhìn về phía Trường Tuế.
Trường Tuế rõ ràng cũng không biết chuyện này, mặc dù cô cũng ngạc nhiên không kém nhưng nhìn phong thái vẫn rất thản nhiên, không hề có một chút dáng vẻ gọi là bắt người tay ngắn* hay là thấp hơn người một cái đầu nào cả.
* bắt người tay ngắn: lấy thứ gì đó của người khác thì cũng rụt tay lại với người ta.
Vừa thấy Trường Tuế sức lực tràn đầy như vậy, chiếc eo mập mạp của Bàn Tử cũng thẳng hơn.
Đúng vậy!
Anh ta chột dạ cái gì chứ?
Trường Tuế đang hẹn hò với Hạ Luật mà, hai người bọn họ ngươi tình ta nguyện, xét cả thân phận lẫn địa vị ở trong giới của Trường Tuế và Hạ Luật vào thời điểm này thì đúng làm nam cao nữ thấp. Trong mối quan hệ với Hạ Luật, Trường Tuế quả thực đã trèo cao. Nhưng Trường Tuế là người mà cả Tần Diệu Văn lẫn Từ Nghiêu đều đánh giá cao, lại cộng thêm tài nguyên nhân mạch của riêng cô, chuyện nổi tiếng cũng chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi!
Hơn nữa, Trường Tuế không chỉ biết diễn xuất mà còn có thể xem bói đoán mệnh! Còn biết xem phong thủy! Còn biết bắt quỷ nữa chứ!
Hạ Luật biết những thứ đó sao?
Và việc giới thiệu Trường Tuế là chuyện của cậu ấy, cũng không phải là Trường Tuế nhờ cậu ấy làm vậy. Anh ta nhận phần ân tình này, nhưng không thể tỏ ra yếu thế trước mặt Hoắc Văn Đình được.
Vừa rồi anh ta đã nhìn rõ ràng, người đại diện là anh ta còn ở đây mà Hoắc Văn Đình lại dám nhìn Trường Tuế bằng loại ánh mắt đó, nói chuyện thì âm dương quái khí, rõ ràng là không coi trọng Trường Tuế. Nếu như anh ta không ở đây, không chừng Hoắc Văn Đình còn bắt nạt Trường Tuế nữa đấy.
Nghĩ như vậy, Bàn Tử nhịn không được ưỡn cái bụng của mình lên, nói với Hạ Luật: “Cảm ơn cậu đã tiến cử Trường Tuế với đoàn phim, chúng tôi nhất định sẽ nắm chặt cơ hội này, ngày khác tôi mời cậu đi ăn.”
Hạ Luật nhàn nhạt nói: “Không cần.”
Trong lòng Bàn Tử có chút ý kiến với Hoắc Văn Đình nhưng với Hạ Luật thì không, trên mặt tràn đầy tươi cười nói: “Nên mà nên mà.” Anh ta nói xong liền liếc mắt nhìn phía phòng khách, sau đó nói tiếp: “Chuyện là, tôi thấy anh Hoắc có lẽ tìm cậu có việc, chúng tôi không quấy rầy nữa.” Nói xong thì đánh mắt ra hiệu với Trường Tuế: “Trường Tuế, chúng ta đi thôi.”
Trường Tuế gật đầu, quay sang nói với Hạ Luật: “Vậy thì em qua đó trước, lát nữa em sẽ gọi anh ăn cơm.”
Hạ Luật nhìn cô mỉm cười, gật đầu, dịu dàng nói: “Được.”
Khi Bàn Tử nhìn thấy nụ cười nhẹ nhàng và ánh mắt dịu dàng đó của Hạ Luật, vẻ mặt anh ta giống như nhìn thấy một cảnh tượng kỳ diệu nào đó.
Trước đây anh ta từng nghe nói rằng Hạ Luật trừ bỏ lúc đóng phim ra thì không hề có cảm xúc vui buồn mừng giận, chưa có ai thấy cậu ta cười bao giờ.
Hôm nay, anh ta coi như đã được mở rộng tầm mắt.
…
“Cô và Hạ Luật yêu đương thế mà không nói với tôi?!” Trên hành lang, Bàn Tử bắt đầu bất mãn chất vấn Trường Tuế: “Ngay cả Hoắc Văn Đình cũng biết mà tôi vẫn chưa biết! Tôi còn lạ tại sao anh ta cứ phớt lờ tôi suốt đường đi, thì ra là vì chuyện này.”
“Sợ anh dong dài với tôi đó.” Trường Tuế thành thật nói: “Hoắc Văn Đình biết là vì anh ta tình cờ bắt gặp.”
Bàn Tử nói: “… Hai người ở bên nhau bao lâu rồi?”
Trường Tuế suy nghĩ một lát, tha thiết nói: “Quên rồi, có lẽ là chưa được nửa tháng.”
Bàn Tử nói: “Sao cô với Hạ Luật lại có thể đến được với nhau vậy?”
Lúc đến đoàn làm phim thăm cô, anh ta còn rất xem trọng Tần Nhất Xuyên đấy!
Trường Tuế nhìn anh ta với ánh mắt cổ quái: “Anh không phản đối chuyện tôi yêu đương sao?”
Bàn Tử hỏi ngược lại: “Tôi phản đối thì cô sẽ không yêu đương nữa à?”
Trường Tuế nói mà không hề do dự: “Sẽ không.”
Bàn Tử nhịn không được trợn trắng mắt: “Vậy không phải xong rồi sao? Tôi có phản đối cũng vô dụng.”
Lúc tỉnh dậy, cô phát hiện hai tay hai chân của mình đều quấn hết lên người Hạ Luật, trông chẳng khác gì một cây nho.
Hạ Luật bị cô trói buộc như vậy mà vẫn có thể ôm cô ngủ ngon lành, mặt mày khoan khoái, hô hấp nhẹ nhàng.
Cả khuôn mặt của cô đều vùi vào ngực anh, nhiệt độ từ cái ôm của hai người sưởi ấm mùi vị mát lạnh trên người anh thành hương vị ấm áp, ấm ấm mềm mềm, thật là dễ ngửi.
Cô không đành lòng đánh thức anh, chỉ là lén lút thu hồi cái chân đang gác lên chân anh, sau đó cẩn thận từng li từng tí ngửa đầu ra sau, bắt đầu chiêm ngưỡng khuôn mặt thịnh thế mỹ nhan của anh ở cự ly gần.
Tóc của anh đã dài ra một chút nhưng vẫn chưa cắt, có lẽ là từ nhỏ nhìn đầu trọc đã quen nên Trường Tuế không thích đàn ông để tóc dài. Nhưng Hạ Luật là trường hợp ngoại lệ, cho dù anh có để tóc dài đến eo thì vẫn đẹp trai ngời ngời.
Đuôi tóc mềm mại phủ lên mặt mày yên tĩnh của anh, đôi mắt hoa đào lãnh đạm hờ hững đã nhắm lại, mí mắt mỏng, lông mi vừa dày vừa dài, sống mũi cao thẳng, bờ môi hồng nhạt, làn da trắng nõn, trông giống như một khối ngọc dương chi*.
* ngọc dương chi: thuộc loại đá quý hiếm thượng phẩm. Mang trên mình một màu trắng tinh khiết, bên trong có nhiều chất khoáng và hạt Ngọc mịn. Có công thức hóa học là Ca₂Mg₅(OH)2(Si₄O₁₁). Độ trong của ngọc cao, được hình thành qua một thời gian dài trong môi trường thiên nhiên nên rất quý hiếm. Trong loại đá quý này có lượng magiê nên nếu sử dụng làm trang sức thì càng đeo càng sáng bóng.
Gương mặt này của Hạ Luật có loại kinh diễm chớp mắt đã vạn năm, ưa nhìn đến mức nhìn mãi không chán.
Trường Tuế nhớ đến lần đầu tiên hai người gặp nhau, lúc đó nào biết được cô có thể lừa anh lên giường nhanh như vậy đâu, chính cô cũng không ngờ tới.
Đúng lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Trường Tuế nhìn thấy mí mắt mỏng manh của Hạ Luật khẽ giật, lông mi như cánh bướm run lên, sau đó đôi mắt của anh từ từ mở ra.
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của anh giờ phút này không hề lãnh đạm và hờ hững như ngày thường, mang theo chút mơ màng và ngái ngủ lúc mới tỉnh dậy, dường như anh vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, vẻ mặt vô tội hiếm thấy. Sau đó, ánh mắt của anh dần dần tập trung vào mặt cô. Sau mấy giây im lặng, khuôn mặt đó chậm rãi đỏ lên trước cái nhìn chăm chú của cô, cuối cùng ngơ ngác thốt ra một câu: “Em tỉnh rồi à?”
Trong mắt Trường Tuế tràn đầy ý cười: “Ngủ ngon không?”
Khuôn mặt của Hạ Luật đỏ bừng: “Ừ.”
Giữa chừng anh có tỉnh dậy một lần, thấy cô giống như đang nói mớ nhưng rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Tiếng chuông cửa vẫn đang réo vang.
Hạ Luật mất tự nhiên thu hồi cánh tay đang ôm Trường Tuế của mình lại: “Anh đi mở cửa.”
Trường Tuế cũng theo đó nhỏm dậy, trong miệng lẩm bẩm: “Không biết là kẻ đáng ghét nào quấy nhiễu giấc mơ của người khác.”
Hạ Luật khẽ nhếch môi cười, sau khi mang dép xong liền cúi người xỏ dép lê vào chân cô.
…
Trường Tuế nghĩ rằng người đến nhấn chuông cửa nhà Hạ Luật chính là kẻ đáng ghét Hoắc Văn Đình kia.
Cửa vừa mở ra, người đứng bên ngoài đúng là Hoắc Văn Đình, nhưng còn có một người khác nữa – Bàn Tử, người đại diện của cô.
Hoắc Văn Đình đang đứng ngoài cửa chỉ nhìn thoáng qua Hạ Luật, rồi lại nhìn chằm chằm vào mặt Trường Tuế, ánh mắt có chút khó nói nên lời.
Anh ta nỗ lực duy trì bình tĩnh, vừa vào nhà vừa hỏi Hạ Luật: “Tại sao gọi điện thoại cho cậu mà cậu không nghe máy?”
Hạ Luật bình tĩnh nói: “Tôi ngủ quên mất.”
Hoắc Văn Đình đáp lại bằng vẻ mặt không thể tin được, đồng thời liếc mắt nhìn Trường Tuế.
Bàn Tử cũng đi theo vào nhà, anh ta nhìn hai người bọn họ với ánh mắt kỳ lạ, sau đó đè thấp giọng hỏi Trường Tuế: “Sao cô lại ở chỗ này của cậu ta?”
Anh ta và Hoắc Văn Đình gặp nhau là tình cờ, nhưng chẳng rõ thế nào, rõ ràng hai người đã gặp nhau trước đó, lúc đó Hoắc Văn Đình còn đối với anh ta rất lịch sự. Nhưng hôm nay không biết vì lí do gì, Hoắc Văn Đình dường như rất có ý kiến với anh ta, cố tình phớt lờ anh ta, vẻ mặt còn kiêu căng hết nấc.
Hoắc Văn Đình đang đi ở phía trước vừa vặn nghe được câu nói của Bàn Tử, anh ta lập tức dừng bước, quay đầu lại làm giống như là ngạc nhiên lắm, vừa nhìn liền biết cố ý giả vờ: “Anh Hoàng, Khương Trường Tuế không nói với anh sao? Hai người bọn họ đang yêu nhau đấy.”
Trường Tuế nhìn chằm chằm Hoắc Văn Đình, một trăm phần trăm chắc chắn rằng anh ta cố ý.
Hoắc Văn Đình liếc mắt về phía cô rồi lập tức quay đi, rõ ràng là chột dạ.
Bàn Tử đứng ở cửa ra vào, nghẹn họng nhìn trân trối, nhìn Hạ Luật, rồi lại nhìn Trường Tuế, hỏi với vẻ khó mà tin được: “Hai người đang hẹn hò à?”
Trường Tuế trực tiếp khoác tay Hạ Luật trước mặt hai người đại diện, bình tĩnh nói: “Đúng vậy, chúng tôi đang yêu nhau.”
Bàn Tử ngây người khoảng ba giây, đột nhiên nhìn về phía Hạ Luật: “Bộ phim 《Kiếm Linh》tìm đến Trường Tuế có phải là do cậu thúc đẩy không?”
Hoắc Văn Đình cười như không cười nhìn anh ta và nói: “Xem ra anh vẫn là người khôn ngoan đấy.”
Hạ Luật nhìn Hoắc Văn Đình với ánh mắt cảnh cáo.
Hoắc Văn Đình nhìn Trường Tuế, sau đó hừ lạnh một tiếng: “Được, cậu muốn làm việc tốt không cần lưu danh, là tôi nhiều chuyện rồi.” Anh ta nói xong liền đi thẳng vào phòng khách.
Trường Tuế lại không hiểu sao cả: “《Kiếm Linh》 là chuyện gì?”
Hạ Luật nói một cách qua loa: “Là một bộ phim cổ trang, bọn họ tìm anh, anh liền giới thiệu em với bọn họ.”
Hoắc Văn Đình đứng trong phòng khách dựng thẳng tai nghe bọn họ nói chuyện, nghe đến đây thì khóe miệng co rút, đó mà gọi là tiến cử sao? Là cứng rắn nhét vào mới đúng.
Lúc này Bàn Tử tiếp lời nói với Trường Tuế: “Tôi đến tìm cô chính là vì chuyện này, vừa rồi đoàn phim liên hệ với tôi và nói là muốn gặp mặt trò chuyện với cô một chút.”
Lúc nhận được cuộc gọi từ nhà sản xuất bộ phim 《Kiếm Linh》, anh ta quả thực không dám tin! Đạo diễn của bộ phim này là Triệu Long Uy, là đạo diễn lớn cùng lứa với Tần Diệu Văn, tuy rằng thành tựu không bằng Tần Diệu Văn nhưng đã mấy lần nhận cúp đạo diễn xuất sắc nhất.
Ông ta chuyên quay phim cổ trang, phim mang đậm phong cách cá nhân. Hơn nữa, phim của ông ta nổi tiếng là có thể lăng xê diễn viên, rất biết cách đắp nặn nhân vật, vai diễn nào cũng được yêu thích, yêu cầu đối với trang phục, hóa trang và đạo cụ cũng cực kỳ nghiêm khắc. Ở trong ống kính máy quay của ông ta, bất kể là diễn viên nào cũng có thể đẹp hơn bình thường ba phần.
Bộ phim 《Kiếm Linh》 lần này được đầu tư rất hoành tráng. Từ khi dự án được thông qua, tin đồn ở trong giới liên quan đến việc tuyển chọn nhân vật chính truyền ra rất nhiều phiên bản, bên phía đoàn phim đã thả ra tiếng gió nam chính nhất định phải là Hạ Luật.
Bởi vì Triệu Long Uy cực kỳ thích Hạ Luật và luôn muốn hợp tác với anh. Mặc dù không có thông báo chính thức, nhưng hai ngày trước trong giới đã có tin tức Hạ Luật nhận vai.
Nhưng đoàn phim vẫn chưa tìm được ứng viên thích hợp cho vai nữ chính của 《Kiếm Linh》. Nghe nói phạm vi lựa chọn cũng nằm trong nhóm các nữ diễn viên đang nổi tiếng, độ tuổi không được lớn hơn Hạ Luật quá nhiều, ít nhất là không thể nhìn ra cách biệt tuổi tác quá lớn, bởi vì tuổi của nam nữ chính trong bộ phim này đều chừng hai mươi.
Không ít diễn viên nổi tiếng đều lần lượt đến thử vai.
Theo tin tức mà Bàn Tử nghe ngóng được thì bên phía nhà sản xuất đang hướng đến một minh tinh đang nổi tiếng có tài nguyên vô cùng tốt.
Bàn Tử nghĩ rằng Trường Tuế có thể nhận được một vai phụ trong bộ phim đó là đã khiến người khác yêu thích là tốt lắm rồi. Chỉ cần trang phục, hóa trang và đạo cụ đáng tin cậy, chẳng sợ Trường Tuế chỉ xuất hiện chớp nhoáng, Bàn Tử tin rằng cô vẫn có thể để lại ấn tượng sâu sắc cho người xem.
Đối với chuyện Hạ Luật giới thiệu Trường Tuế, Bàn Tử không hề có gánh nặng tâm lý nào cả, có thể đó chỉ là một câu nói thuận miệng của Hạ Luật mà thôi.
Vì vậy, anh ta mới nhân tiện hỏi: “Hạ Luật, cậu giới thiệu Trường Tuế vào vai gì vậy? Nếu phải đến thử vai thì chúng tôi cũng có thể chuẩn bị trước.”
Hạ Luật nói với giọng nhàn nhạt: “Nữ chính.”
Bàn Tử sửng sốt ba giây, sau đó lại nghi ngờ mình nghe nhầm: “Cái, cái gì?”
Trường Tuế cũng ngạc nhiên nhìn anh.
Sau khi gia nhập giới giải trí một khoảng thời gian, cô cũng xem như hiểu rõ cấp bậc hiện tại của mình, nếu như nói Hạ Luật là cấp một trong cái giới này, vậy thì bây giờ cô có thể vẫn còn ở cấp mười.
Hạ Luật bình tĩnh lặp lại một lần nữa: “Nữ chính.”
Lúc này, Bàn Tử đã nghe rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn, anh ta kinh ngạc đến mức nói lắp: “Không, không phải chứ?”
Mặc dù lúc nhà sản xuất gọi điện thoại đến không hề nói cho anh ta biết đó là vai gì, nhưng Bàn Tử căn bản không dám nghĩ đến vai nữ chính.
Đừng nhìn Trường Tuế bây giờ có chút nhiệt độ, cũng coi như là có chút nổi tiếng.
Nhưng trong lòng Bàn Tử lại hiểu rõ, với địa vị trong giới của Trường Tuế bây giờ, cô chỉ có thể nhận được vai nữ chính trong các bộ phim chiếu mạng mà thôi. Nếu đặt vào tác phẩm có chế tác lớn như 《Kiếm Linh》, cô có thể lấy được một vai diễn được lên hình năm phút là ghê gớm lắm rồi.
Bộ phim hợp tác với Hứa Diệu vốn đã là tài nguyên đỉnh cấp tựa như miếng bánh từ trên trời rơi xuống. Trong khoảng thời gian này, bộ phim đó bị đắp chiếu vô thời hạn vì vụ bê bối của Hứa Diệu khiến anh ta phải sứt đầu mẻ trán không thôi. Ai mà biết được bây giờ lại có thể rơi xuống một miếng bánh lớn kinh thiên động địa như 《Kiếm Linh》 chứ.
Nếu Trường Tuế có thể ăn được miếng bánh lớn này, đoán chừng toàn bộ giới giải trí đều phải chấn động.
Hạ Luật nhìn Trường Tuế, sau đó nói một cách bình thản: “Tôi cảm thấy Trường Tuế rất thích hợp nên mới giới thiệu cô ấy.”
Bàn Tử nhịn không được phóng mắt về hướng phòng khách, bây giờ anh ta đã biết được lý do tại sao Hoắc Văn Đình phớt lờ mình suốt quãng đường đi đến đây rồi.
Đoán chừng là cảm thấy Trường Tuế trèo cao Hạ Luật, lại kết hợp thêm chuyện Hạ Luật giới thiệu tài nguyên cho Trường Tuế. Nếu là anh ta, e là trong lòng cũng không thoải mái.
Nghĩ như vậy, Bàn Tử liền có chút chột dạ, cảm thấy bản thân đã chiếm tiện nghi của người khác, anh ta vô thức nhìn về phía Trường Tuế.
Trường Tuế rõ ràng cũng không biết chuyện này, mặc dù cô cũng ngạc nhiên không kém nhưng nhìn phong thái vẫn rất thản nhiên, không hề có một chút dáng vẻ gọi là bắt người tay ngắn* hay là thấp hơn người một cái đầu nào cả.
* bắt người tay ngắn: lấy thứ gì đó của người khác thì cũng rụt tay lại với người ta.
Vừa thấy Trường Tuế sức lực tràn đầy như vậy, chiếc eo mập mạp của Bàn Tử cũng thẳng hơn.
Đúng vậy!
Anh ta chột dạ cái gì chứ?
Trường Tuế đang hẹn hò với Hạ Luật mà, hai người bọn họ ngươi tình ta nguyện, xét cả thân phận lẫn địa vị ở trong giới của Trường Tuế và Hạ Luật vào thời điểm này thì đúng làm nam cao nữ thấp. Trong mối quan hệ với Hạ Luật, Trường Tuế quả thực đã trèo cao. Nhưng Trường Tuế là người mà cả Tần Diệu Văn lẫn Từ Nghiêu đều đánh giá cao, lại cộng thêm tài nguyên nhân mạch của riêng cô, chuyện nổi tiếng cũng chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi!
Hơn nữa, Trường Tuế không chỉ biết diễn xuất mà còn có thể xem bói đoán mệnh! Còn biết xem phong thủy! Còn biết bắt quỷ nữa chứ!
Hạ Luật biết những thứ đó sao?
Và việc giới thiệu Trường Tuế là chuyện của cậu ấy, cũng không phải là Trường Tuế nhờ cậu ấy làm vậy. Anh ta nhận phần ân tình này, nhưng không thể tỏ ra yếu thế trước mặt Hoắc Văn Đình được.
Vừa rồi anh ta đã nhìn rõ ràng, người đại diện là anh ta còn ở đây mà Hoắc Văn Đình lại dám nhìn Trường Tuế bằng loại ánh mắt đó, nói chuyện thì âm dương quái khí, rõ ràng là không coi trọng Trường Tuế. Nếu như anh ta không ở đây, không chừng Hoắc Văn Đình còn bắt nạt Trường Tuế nữa đấy.
Nghĩ như vậy, Bàn Tử nhịn không được ưỡn cái bụng của mình lên, nói với Hạ Luật: “Cảm ơn cậu đã tiến cử Trường Tuế với đoàn phim, chúng tôi nhất định sẽ nắm chặt cơ hội này, ngày khác tôi mời cậu đi ăn.”
Hạ Luật nhàn nhạt nói: “Không cần.”
Trong lòng Bàn Tử có chút ý kiến với Hoắc Văn Đình nhưng với Hạ Luật thì không, trên mặt tràn đầy tươi cười nói: “Nên mà nên mà.” Anh ta nói xong liền liếc mắt nhìn phía phòng khách, sau đó nói tiếp: “Chuyện là, tôi thấy anh Hoắc có lẽ tìm cậu có việc, chúng tôi không quấy rầy nữa.” Nói xong thì đánh mắt ra hiệu với Trường Tuế: “Trường Tuế, chúng ta đi thôi.”
Trường Tuế gật đầu, quay sang nói với Hạ Luật: “Vậy thì em qua đó trước, lát nữa em sẽ gọi anh ăn cơm.”
Hạ Luật nhìn cô mỉm cười, gật đầu, dịu dàng nói: “Được.”
Khi Bàn Tử nhìn thấy nụ cười nhẹ nhàng và ánh mắt dịu dàng đó của Hạ Luật, vẻ mặt anh ta giống như nhìn thấy một cảnh tượng kỳ diệu nào đó.
Trước đây anh ta từng nghe nói rằng Hạ Luật trừ bỏ lúc đóng phim ra thì không hề có cảm xúc vui buồn mừng giận, chưa có ai thấy cậu ta cười bao giờ.
Hôm nay, anh ta coi như đã được mở rộng tầm mắt.
…
“Cô và Hạ Luật yêu đương thế mà không nói với tôi?!” Trên hành lang, Bàn Tử bắt đầu bất mãn chất vấn Trường Tuế: “Ngay cả Hoắc Văn Đình cũng biết mà tôi vẫn chưa biết! Tôi còn lạ tại sao anh ta cứ phớt lờ tôi suốt đường đi, thì ra là vì chuyện này.”
“Sợ anh dong dài với tôi đó.” Trường Tuế thành thật nói: “Hoắc Văn Đình biết là vì anh ta tình cờ bắt gặp.”
Bàn Tử nói: “… Hai người ở bên nhau bao lâu rồi?”
Trường Tuế suy nghĩ một lát, tha thiết nói: “Quên rồi, có lẽ là chưa được nửa tháng.”
Bàn Tử nói: “Sao cô với Hạ Luật lại có thể đến được với nhau vậy?”
Lúc đến đoàn làm phim thăm cô, anh ta còn rất xem trọng Tần Nhất Xuyên đấy!
Trường Tuế nhìn anh ta với ánh mắt cổ quái: “Anh không phản đối chuyện tôi yêu đương sao?”
Bàn Tử hỏi ngược lại: “Tôi phản đối thì cô sẽ không yêu đương nữa à?”
Trường Tuế nói mà không hề do dự: “Sẽ không.”
Bàn Tử nhịn không được trợn trắng mắt: “Vậy không phải xong rồi sao? Tôi có phản đối cũng vô dụng.”