Bà Cốt Giới Giải Trí - Trang 4
Chương 86: Giống như một giấc mơ không có thật
Sau khi Trường Tuế rời khỏi căn phòng kính, cô ước lượng thời gian thì thấy thời gian của bùa ẩn thân không còn nhiều.
Không dám ở lại đây lâu, cô theo chân tiến sĩ Triệu đi dọc theo lối hành lang trở lại phòng thí nghiệm lúc trước. Con thụ yêu nhỏ vẫn nằm tr@n truồng trên chiếc bàn bằng kim loại lạnh lẽo, vẫn chưa tỉnh. Tiến sĩ Triệu bước vào, cô ta khởi động lại thiết bị, sau đó Trường Tuế nhìn thấy cơ thể nhỏ bé của con thụ yêu nhỏ kia bắt đầu co quắp lại, chồi non màu xanh lá cây trên đỉnh đầu cũng rung động một cách dữ dội.
Tiếp theo đó, Trường Tuế nhìn thấy thứ gì đó thông qua hai ống kim được chiết ra từ người con thụ yêu kia, rồi nó được chuyển vào thiết bị thông qua cái ống nhỏ được nối với cây kim.
Nghĩ đến khuôn mặt tươi cười ngây thơ của con thụ yêu nhỏ ngày hôm đó, Trường Tuế cau mày, không đành lòng mà nhìn tiếp cảnh tượng đó.
Cô quay trở lại đại sảnh lớn, nơi đặt những khoang thủy tinh trong suốt kia và giành một chút thời gian để nghiên cứu những khoang thủy tinh trong suốt này.
Rất rõ ràng, những người trong Cục Quản lý Yêu quái muốn lấy thứ gì đó từ trên người của những con yêu quái này. Cô xem một cách cẩn thận, cái ống truyền được gắn vào sau lưng những con yêu quái, sau đó phát hiện cái van nối giữa cái ống mỏng và bình kim loại có thể vặn được.
Trường Tuế ngồi xổm xuống, bắt đầu vặn cái van nối đó một cách cẩn thận, đầu nối được vặn rất chặt. Nói chung là cần phải có dụng cụ mới có thể vặn được nó.
Nhưng Trường Tuế chỉ dùng ngón tay cái và ngón trỏ dùng sức kẹp chặt cái van rồi vặn nó, dùng lực của hai ngón tay vặn mạnh, một lúc thì van nối cũng bị lỏng ra.
Trường Tuế vặn từng chút một, từng chút một, sau đó cảm thấy một luồng năng lượng tràn ra từ đầu nối.
Cô khẽ chạm ngón tay, đôi mắt hiện lên chút kinh hoàng.
Đó là yêu lực.
Cục Quản lý Yêu quái thực sự đang rút yêu lực của yêu quái?!
Trong lòng Trường Tuế chợt thấy kinh hoàng, cô lờ mờ cảm giác rằng sự tồn tại của Cục Quản lý Yêu quái thực sự không chính đáng như vẻ bề ngoài.
Cô lại vặn chặt van nối theo hướng ngược lại, rồi đi theo mọi người từ tầng ngầm thứ năm lên tầng trệt, tuy nhiên không ai muốn rời đi bằng cửa sau, Trường Tuế đi theo họ tìm đến cửa chính.
Khi chuẩn bị đi theo sau hai người đàn ông trước mặt ra khỏi cửa, họ đột nhiên đứng nhường sang một bên, đồng thời hô lên: “Đội trưởng Mục.”
Trường Tuế ngạc nhiên, nhìn sang thì thấy Mục Ngạn, con trai của Ninh Hiểu đang đẩy cửa đi vào.
Trên người anh ta đang mặc bộ đồng phục màu đen của Cục Quản lý Yêu quái, càng làm nổi bật dáng người của anh ta. Anh ta có bờ vai rộng, hông hẹp và đôi chân dài. Anh ta có thân hình cao lớn, ngũ quan thâm thúy và lạnh lùng. Trường Tuế có cảm giác khí chất của anh ta bây giờ khác hoàn toàn so với lúc cô gặp anh ta mặc thường phục ở nhà Ninh Hiểu, có một cảm giác áp bách cùng với sát khí đập thẳng vào mặt. Anh ta nghiêm mặt không cười nói, ánh mắt sắc bén, có một loại cảm giác có thể nhìn xuyên thấu người khác.
Đáp lại lời chào hỏi của người khác, anh ta chỉ gật đầu nhẹ một cái.
Rõ ràng là anh ta rất có uy quyền trong Cục Quản lý Yêu quái, thậm chí hai nhân viên bảo vệ khi nhìn thấy anh ta liền đứng thẳng lưng không dám nhúc nhích.
Trường Tuế cũng có chút phản ứng, cô tránh sang một bên, cô vượt qua trước mặt Mục Ngạn chỉ trong gang tấc, đồng thời cũng nhận thấy logo trên ngực áo đồng phục của anh ta có màu vàng kim.
Ngay trong nháy mắt lúc đi ngang qua, Mục Ngạn đột nhiên đưa ánh mắt sắc bén quét về phía Trường Tuế đang đứng.
Ninh Hiểu từng nói, giác quan của Mục Ngạn rất nhạy bén, hơn nữa anh ta rất nhạy cảm với ánh nhìn của mọi người, vì vậy Trường Tuế đưa mắt nhìn hướng khác, tránh xa tầm nhìn của anh ta, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được chính xác ánh mắt sắc bén của anh ta quét qua khuôn mặt mình.
Mục Ngạn nhíu mày, thu lại ánh mắt, vừa rồi rõ ràng anh ta đã cảm giác được có một ánh mắt xa lạ đang nhìn mình.
Nhưng cả đại sảnh trống không, ngoại trừ mấy người ở ngoài cửa ra, thì không còn người nào khác.
Chắc là dạo này cường độ công việc quá căng thẳng và có nhạy cảm. Hôm nay, khi anh ta trở về nhà và nhìn thấy cô gái tên Trường Tuế đó cũng vậy, rõ ràng biểu hiện của cô ấy không có chỗ nào là bất thường, nhưng anh ta vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Ngay khi Mục Ngạn rời đi thì Trường Tuế lập tức theo sau hai người đàn ông kia ra ngoài.
Đồng thời trong lòng cô cảm thấy có gì đó kỳ quái, rõ ràng khi ở nhà Mục Ngạn nói sẽ không đi nữa, nhưng bây giờ anh ta lại xuất hiện ở đây, là vì Bạch Doanh nên anh ta quay trở lại đây hay sao?
Trường Tuế kìm nén những nghi ngờ trong lòng, và nhanh chóng rời khỏi khu vực của Cục Quản lý Yêu quái.
Cô vừa mới đến chỗ mà mấy tiếng trước dán bùa ẩn thân thì thuật ẩn thân trên người cô cũng vừa hết tác dụng, lá bùa chưa kịp xé ra thì đã hiện ra hình dáng con người cô.
Những người đang đạp xe trên đường vô tình nhìn về hướng này liền thấy Trường Tuế đột nhiên xuất hiện, đầu xe đột nhiên rung lắc, không khỏi tự hỏi liệu có phải mình bị hoa mắt không.
Trường Tuế đội chiếc mũ lên đầu, đeo khẩu trang, rồi bắt taxi rời đi.
Cô ngồi trên xe mở điện thoại ra, vừa nhìn đã thấy tin nhắn Wechat Hạ Luật gửi cho cô một tiếng trước, còn có một cuộc gọi nhỡ.
Trường Tuế trực tiếp gọi điện cho Hạ Luật.
Hạ Luật nhanh chóng bắt máy: “Alo, anh đây.”
Trường Tuế báo cáo với anh ấy về hành trình của mình: “Em ra ngoài làm chút việc, em tắt điện thoại nên không nhận tin nhắn và cuộc gọi của anh. Bây giờ em đang trên đường trở về nhà, khoảng hai mươi phút nữa sẽ về đến nhà.”
Giọng nói lạnh lùng và dễ chịu của Hạ Luật phát ra từ tai nghe: “Được.”
………
Trường Tuế cúp điện thoại, có lẽ là vì nghe được giọng của Hạ Luật, nên trong lòng cô cảm thấy bình tĩnh hơn một chút.
Nhưng trong lòng vẫn còn ớn lạnh.
Ở tầng ngầm thứ năm của Cục Quản lý Yêu quái, khắp nơi đều lộ ra một loại bầu không khí quỷ dị lại lạnh như băng.
Những khoang thủy tinh trong suốt kỳ quái đó, và thứ chất lỏng màu xanh lục không rõ là gì, rồi những cái ống được cắ m vào cơ thể của những con yêu quái, yêu lực bị rút ra, kể cả những yêu quái đang bị nhốt trong căn phòng bằng kính, hoàn toàn bị mất đi sinh khí và sức sống, giống như những con yêu quái không hồn biết đi.
Và những thiết bị kỳ lạ trong phòng thí nghiệm của tiến sĩ Triệu.
Con thụ yêu nhỏ vô hại kia nữa.
Trường Tuế không ngờ rằng, mình chỉ đi trước để dò đường thôi nhưng lại dường như đã mở ra một cánh cửa tràn ngập quỷ dị và tà ác.
Trường Tuế có thể khẳng định chắc chắn rằng, Cục Quản lý Yêu quái đang tồn tại rất nhiều thứ không thể lộ ra trước ánh sáng được.
Chú Địch cũng không tiết lộ gì về những điều này trong điện thoại, và Ninh Hiểu cũng vậy, họ đã quen với những cảnh tượng như thế này rồi, hay là sau khi họ rời khỏi Cục Quản lý Yêu quái mới xảy ra những thay đổi này.
Trường Tuế bây giờ cũng chỉ có thể đợi sau khi về nhà rồi xác nhận chuyện lại này với Địch Cận Duật.
………
Xe dừng lại dưới tòa nhà, từ đằng xa Trường Tuế nhìn thấy Hạ Luật đang đứng ở ven đường đợi cô.
Ánh sáng của ngọn đèn đường từ trên cao đổ xuống lên người anh, phủ lên người anh ấy một vầng hào quang, đẹp lạ thường, trông không giống như người thật.
Nhìn giống như đang lạc vào một giấc mơ không có thật.
Có vẻ như nếu bạn không níu giữ anh ấy, thì anh ấy sẽ nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của bạn.
Xe vừa dừng lại, thì cô lập tức mở cửa xe bước xuống, cởi chiếc mũ và khẩu trang nhét vào trong túi xách, rồi bước đến lại gần anh ấy, nắm lấy tay anh ấy một cách rất tự nhiên, cô nắm chặt tay anh. Sau đó ngẩng đầu lên nhìn anh, rồi nở một nụ cười trên khuôn mặt: “Sao anh lại xuống đây? Anh đang đợi em sao?”
Hạ Luật ậm ừ, sau đó siết chặt lấy tay cô rồi rũ mắt nhìn xuống, ánh sáng xuyên qua khe hở giữa lông mi của anh, tạo thành một bóng sáng và tối, trong đôi mắt của anh ấy cũng lóe lên một ánh sáng.
“Em đã đi đâu vậy?”
“Đi làm một việc quan trọng, đi thôi, về nhà em sẽ nói cho anh biết.” Trường Tuế nói xong liền kéo anh ấy đi vào trong tòa nhà.
Hạ Luật hơi giật mình khi nghe đến hai từ “về nhà”, sau đó siết chặt các ngón tay, nắm chặt tay cô, khóe miệng khẽ nhếch lên.
“Việc của anh đã giải quyết xong chưa?” Ở trong thang máy, Trường Tuế hỏi.
Buổi chiều, sau khi Hạ Luật nhận cuộc gọi thì rời đi trước.
“Ừm, làm xong rồi.” Hạ Luật nhẹ nhàng trả lời mà không đề cập đến nó quá nhiều.
“Là việc gì vậy?” Trường Tuế hỏi: “Ông chủ Chu xảy ra chuyện gì sao?”
Hạ Luật nói: “Không phải, ông ấy rất khỏe, hôm nay anh và ông ấy có nói chuyện điện thoại với nhau, ông ấy nhờ anh chuyển lời cảm ơn đến em vì số thuốc em đã đưa cho ông ấy.”
Khi nói những lời này, trên mặt Hạ Luật cũng mang theo nét dịu dàng.
Trường Tuế nói: “Vậy tốt quá.”
Sau đó Hạ Luật tiếp lời: “Chiều hôm nay anh đã họp với nhà sản xuất về bộ phim tiếp theo.”
“Anh đã nhận lời đóng bộ phim tiếp theo đó rồi sao?” Trường Tuế ngạc nhiên hỏi.
“Ừm, trên cơ bản là đã đàm phán xong.” Hạ Luật nói.
“Em nghĩ là anh cần nghỉ ngơi lâu hơn một chút chứ.” Trường Tuế nói: “Tại sao lại nhận lời đóng bộ phim tiếp theo sớm như vậy?”
Hạ Luật nói: “Bây giờ vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị, đến tháng mười một mới chính thức khởi quay.”
《Kiếm Linh》 là bộ phim được đầu tư với quy mô lớn, vốn đầu tư lên đến hàng trăm tỷ. Tất nhiên là khâu chuẩn bị và đầu tư cho bộ phim không đơn giản như những bộ phim được sản xuất với kinh phí thấp, nó vẫn đang trong giai đoạn tuyển chọn diễn viên, và dự kiến là sẽ mất ít nhất là hai hoặc ba tháng nữa mới bắt đầu bấm máy.
Hai người vừa nói xong, liền bước ra khỏi thang máy.
Đợi sau khi vào nhà của Hạ Luật, Trường Tuế mới yên tâm nói chuyện, cô nhìn anh hỏi: “Anh có tin là trên đời này có yêu quái không?”
Hạ Luật sững sờ, suy nghĩ một lúc rồi bình tĩnh nói: “Nếu như đã có quỷ thần, vậy có yêu quái cũng không có gì là lạ.”
Anh biết rằng, khi Trường Tuế ở trong viện phúc lợi thì có nhìn thấy những thứ mà người thường không thể nhìn thấy, đó là lý do vì sao cô luôn bị cô lập và bị bắt nạt khi ở trong viện phúc lợi.
Thấy Hạ Luật tin có điều đó, thì Trường Tuế cũng không tốn thêm công sức để giải thích, sau đó bắt đầu với câu “Game chính là yêu quái.” Và kể cho Hạ Luật nghe câu chuyện của Bạch Doanh, đồng thời nói, tối nay cô đến Cục Quản lý Yêu quái để do thám.
Cô biết Hạ Luật không có cảm giác an toàn, cho nên cô không muốn giấu Hạ Luật bất kỳ điều gì.
Hạ Luật nghe thấy tối nay cô đến Cục Quản lý Yêu quái để do thám. Mặc dù nghe là yêu quái, bùa ẩn thân, nó có gì đó kỳ ảo không giống với hiện thực nhưng anh vẫn sẵn sàng đón nhận nó, chỉ là hơi nhíu mày nhìn cô, trong mắt anh chứa đầy nỗi lo lắng và có vẻ như không tán thành việc đó: “Quá nguy hiểm.”
Trường Tuế vòng tay qua ôm eo anh ấy, dùng cánh tay ôm chặt vòng eo anh, rồi tự tin nói: “Anh yên tâm, nếu không phải kim cương, thì em sẽ không dùng đồ sứ để đánh đổi mạng sống này.” Nói xong, cô chớp chớp mắt, rồi tiếp lời: “Em biết anh sẽ lo lắng cho em, nhưng em vẫn cảm thấy nên để anh biết là em đang làm những việc gì.”
Hạ Luật nhìn chằm chằm vào cô, trong lòng có một cảm giác khó tả, đau nhói và nhức nhối: “Cảm ơn em.”
“Anh cũng đừng lo lắng cho em.” Trường Tuế nở một nụ người ranh mãnh: “Ít nhất thì trước năm hai mươi tuổi, em sẽ không chết được.”
Hạ Luật ôm chặt lấy cô: “Sau hai mươi tuổi cũng sẽ không.”
Trường Tuế gật đầu, đưa tay ôm cổ anh, sau đó đứng kiễng chân với cự ly gần nhìn chằm chằm vào đôi mắt hoa đào xinh đẹp của anh, cười nói: “Em nhất định sẽ sống qua được năm hai mươi tuổi, em còn muốn được sống bên anh thật lâu, và còn rất rất nhiều việc chúng ta cần làm cùng nhau.”
Cô nói xong, đôi tay đang vòng qua cổ Hạ Luật đột nhiên buông ra ôm lấy khuôn mặt anh, sau đó trong ánh mắt đang sững sờ của anh, cô kiễng chân lên chu môi hôn nhẹ hai cái vào đôi môi mềm mại ấm áp của anh. Sau khi hôn lên môi anh, không hiểu sao lại có chút ngượng ngùng, và cảm thấy xấu hổ khi nhìn thấy biểu hiện trên gương mặt của Hạ Luật, dường như muốn bôi dầu vào lòng bàn chân để chạy trốn khỏi sự xấu hổ ấy: “Cái đó, em vẫn còn rất nhiều việc cần chuẩn bị, vậy em đi trước đây.”
Đương nhiên làm gì có chuyện tốt như vậy.
Ngay khi cô vừa rút tay ra khỏi Hạ Luật, thì đã vòng tay của anh ấy ôm vào eo mình và lập tức kéo cô trở lại vòng tay của anh ấy.
Hạ Luật cũng không nói thêm lời nào, trực tiếp cúi đầu hôn cô ấy.
Một tay anh ôm chặt lấy vòng eo thon gọn của cô, tay còn lại nhẹ nhàng nâng khuôn mặt cô lên, rồi cúi đầu xuống nhẹ nhàng chạm môi mình vào môi cô, sau đó lại cẩn thận thăm dò, rồi tiếp tục dùng đôi môi mình cắn nhẹ vào môi cô ấy, sau đó tiếp tục cọ xát vào môi cô.
Hơi thở dường như quấn lấy nhau, rồi dần dần trở nên hỗn loạn.
Vành tai đỏ bừng.
Không dám ở lại đây lâu, cô theo chân tiến sĩ Triệu đi dọc theo lối hành lang trở lại phòng thí nghiệm lúc trước. Con thụ yêu nhỏ vẫn nằm tr@n truồng trên chiếc bàn bằng kim loại lạnh lẽo, vẫn chưa tỉnh. Tiến sĩ Triệu bước vào, cô ta khởi động lại thiết bị, sau đó Trường Tuế nhìn thấy cơ thể nhỏ bé của con thụ yêu nhỏ kia bắt đầu co quắp lại, chồi non màu xanh lá cây trên đỉnh đầu cũng rung động một cách dữ dội.
Tiếp theo đó, Trường Tuế nhìn thấy thứ gì đó thông qua hai ống kim được chiết ra từ người con thụ yêu kia, rồi nó được chuyển vào thiết bị thông qua cái ống nhỏ được nối với cây kim.
Nghĩ đến khuôn mặt tươi cười ngây thơ của con thụ yêu nhỏ ngày hôm đó, Trường Tuế cau mày, không đành lòng mà nhìn tiếp cảnh tượng đó.
Cô quay trở lại đại sảnh lớn, nơi đặt những khoang thủy tinh trong suốt kia và giành một chút thời gian để nghiên cứu những khoang thủy tinh trong suốt này.
Rất rõ ràng, những người trong Cục Quản lý Yêu quái muốn lấy thứ gì đó từ trên người của những con yêu quái này. Cô xem một cách cẩn thận, cái ống truyền được gắn vào sau lưng những con yêu quái, sau đó phát hiện cái van nối giữa cái ống mỏng và bình kim loại có thể vặn được.
Trường Tuế ngồi xổm xuống, bắt đầu vặn cái van nối đó một cách cẩn thận, đầu nối được vặn rất chặt. Nói chung là cần phải có dụng cụ mới có thể vặn được nó.
Nhưng Trường Tuế chỉ dùng ngón tay cái và ngón trỏ dùng sức kẹp chặt cái van rồi vặn nó, dùng lực của hai ngón tay vặn mạnh, một lúc thì van nối cũng bị lỏng ra.
Trường Tuế vặn từng chút một, từng chút một, sau đó cảm thấy một luồng năng lượng tràn ra từ đầu nối.
Cô khẽ chạm ngón tay, đôi mắt hiện lên chút kinh hoàng.
Đó là yêu lực.
Cục Quản lý Yêu quái thực sự đang rút yêu lực của yêu quái?!
Trong lòng Trường Tuế chợt thấy kinh hoàng, cô lờ mờ cảm giác rằng sự tồn tại của Cục Quản lý Yêu quái thực sự không chính đáng như vẻ bề ngoài.
Cô lại vặn chặt van nối theo hướng ngược lại, rồi đi theo mọi người từ tầng ngầm thứ năm lên tầng trệt, tuy nhiên không ai muốn rời đi bằng cửa sau, Trường Tuế đi theo họ tìm đến cửa chính.
Khi chuẩn bị đi theo sau hai người đàn ông trước mặt ra khỏi cửa, họ đột nhiên đứng nhường sang một bên, đồng thời hô lên: “Đội trưởng Mục.”
Trường Tuế ngạc nhiên, nhìn sang thì thấy Mục Ngạn, con trai của Ninh Hiểu đang đẩy cửa đi vào.
Trên người anh ta đang mặc bộ đồng phục màu đen của Cục Quản lý Yêu quái, càng làm nổi bật dáng người của anh ta. Anh ta có bờ vai rộng, hông hẹp và đôi chân dài. Anh ta có thân hình cao lớn, ngũ quan thâm thúy và lạnh lùng. Trường Tuế có cảm giác khí chất của anh ta bây giờ khác hoàn toàn so với lúc cô gặp anh ta mặc thường phục ở nhà Ninh Hiểu, có một cảm giác áp bách cùng với sát khí đập thẳng vào mặt. Anh ta nghiêm mặt không cười nói, ánh mắt sắc bén, có một loại cảm giác có thể nhìn xuyên thấu người khác.
Đáp lại lời chào hỏi của người khác, anh ta chỉ gật đầu nhẹ một cái.
Rõ ràng là anh ta rất có uy quyền trong Cục Quản lý Yêu quái, thậm chí hai nhân viên bảo vệ khi nhìn thấy anh ta liền đứng thẳng lưng không dám nhúc nhích.
Trường Tuế cũng có chút phản ứng, cô tránh sang một bên, cô vượt qua trước mặt Mục Ngạn chỉ trong gang tấc, đồng thời cũng nhận thấy logo trên ngực áo đồng phục của anh ta có màu vàng kim.
Ngay trong nháy mắt lúc đi ngang qua, Mục Ngạn đột nhiên đưa ánh mắt sắc bén quét về phía Trường Tuế đang đứng.
Ninh Hiểu từng nói, giác quan của Mục Ngạn rất nhạy bén, hơn nữa anh ta rất nhạy cảm với ánh nhìn của mọi người, vì vậy Trường Tuế đưa mắt nhìn hướng khác, tránh xa tầm nhìn của anh ta, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được chính xác ánh mắt sắc bén của anh ta quét qua khuôn mặt mình.
Mục Ngạn nhíu mày, thu lại ánh mắt, vừa rồi rõ ràng anh ta đã cảm giác được có một ánh mắt xa lạ đang nhìn mình.
Nhưng cả đại sảnh trống không, ngoại trừ mấy người ở ngoài cửa ra, thì không còn người nào khác.
Chắc là dạo này cường độ công việc quá căng thẳng và có nhạy cảm. Hôm nay, khi anh ta trở về nhà và nhìn thấy cô gái tên Trường Tuế đó cũng vậy, rõ ràng biểu hiện của cô ấy không có chỗ nào là bất thường, nhưng anh ta vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Ngay khi Mục Ngạn rời đi thì Trường Tuế lập tức theo sau hai người đàn ông kia ra ngoài.
Đồng thời trong lòng cô cảm thấy có gì đó kỳ quái, rõ ràng khi ở nhà Mục Ngạn nói sẽ không đi nữa, nhưng bây giờ anh ta lại xuất hiện ở đây, là vì Bạch Doanh nên anh ta quay trở lại đây hay sao?
Trường Tuế kìm nén những nghi ngờ trong lòng, và nhanh chóng rời khỏi khu vực của Cục Quản lý Yêu quái.
Cô vừa mới đến chỗ mà mấy tiếng trước dán bùa ẩn thân thì thuật ẩn thân trên người cô cũng vừa hết tác dụng, lá bùa chưa kịp xé ra thì đã hiện ra hình dáng con người cô.
Những người đang đạp xe trên đường vô tình nhìn về hướng này liền thấy Trường Tuế đột nhiên xuất hiện, đầu xe đột nhiên rung lắc, không khỏi tự hỏi liệu có phải mình bị hoa mắt không.
Trường Tuế đội chiếc mũ lên đầu, đeo khẩu trang, rồi bắt taxi rời đi.
Cô ngồi trên xe mở điện thoại ra, vừa nhìn đã thấy tin nhắn Wechat Hạ Luật gửi cho cô một tiếng trước, còn có một cuộc gọi nhỡ.
Trường Tuế trực tiếp gọi điện cho Hạ Luật.
Hạ Luật nhanh chóng bắt máy: “Alo, anh đây.”
Trường Tuế báo cáo với anh ấy về hành trình của mình: “Em ra ngoài làm chút việc, em tắt điện thoại nên không nhận tin nhắn và cuộc gọi của anh. Bây giờ em đang trên đường trở về nhà, khoảng hai mươi phút nữa sẽ về đến nhà.”
Giọng nói lạnh lùng và dễ chịu của Hạ Luật phát ra từ tai nghe: “Được.”
………
Trường Tuế cúp điện thoại, có lẽ là vì nghe được giọng của Hạ Luật, nên trong lòng cô cảm thấy bình tĩnh hơn một chút.
Nhưng trong lòng vẫn còn ớn lạnh.
Ở tầng ngầm thứ năm của Cục Quản lý Yêu quái, khắp nơi đều lộ ra một loại bầu không khí quỷ dị lại lạnh như băng.
Những khoang thủy tinh trong suốt kỳ quái đó, và thứ chất lỏng màu xanh lục không rõ là gì, rồi những cái ống được cắ m vào cơ thể của những con yêu quái, yêu lực bị rút ra, kể cả những yêu quái đang bị nhốt trong căn phòng bằng kính, hoàn toàn bị mất đi sinh khí và sức sống, giống như những con yêu quái không hồn biết đi.
Và những thiết bị kỳ lạ trong phòng thí nghiệm của tiến sĩ Triệu.
Con thụ yêu nhỏ vô hại kia nữa.
Trường Tuế không ngờ rằng, mình chỉ đi trước để dò đường thôi nhưng lại dường như đã mở ra một cánh cửa tràn ngập quỷ dị và tà ác.
Trường Tuế có thể khẳng định chắc chắn rằng, Cục Quản lý Yêu quái đang tồn tại rất nhiều thứ không thể lộ ra trước ánh sáng được.
Chú Địch cũng không tiết lộ gì về những điều này trong điện thoại, và Ninh Hiểu cũng vậy, họ đã quen với những cảnh tượng như thế này rồi, hay là sau khi họ rời khỏi Cục Quản lý Yêu quái mới xảy ra những thay đổi này.
Trường Tuế bây giờ cũng chỉ có thể đợi sau khi về nhà rồi xác nhận chuyện lại này với Địch Cận Duật.
………
Xe dừng lại dưới tòa nhà, từ đằng xa Trường Tuế nhìn thấy Hạ Luật đang đứng ở ven đường đợi cô.
Ánh sáng của ngọn đèn đường từ trên cao đổ xuống lên người anh, phủ lên người anh ấy một vầng hào quang, đẹp lạ thường, trông không giống như người thật.
Nhìn giống như đang lạc vào một giấc mơ không có thật.
Có vẻ như nếu bạn không níu giữ anh ấy, thì anh ấy sẽ nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của bạn.
Xe vừa dừng lại, thì cô lập tức mở cửa xe bước xuống, cởi chiếc mũ và khẩu trang nhét vào trong túi xách, rồi bước đến lại gần anh ấy, nắm lấy tay anh ấy một cách rất tự nhiên, cô nắm chặt tay anh. Sau đó ngẩng đầu lên nhìn anh, rồi nở một nụ cười trên khuôn mặt: “Sao anh lại xuống đây? Anh đang đợi em sao?”
Hạ Luật ậm ừ, sau đó siết chặt lấy tay cô rồi rũ mắt nhìn xuống, ánh sáng xuyên qua khe hở giữa lông mi của anh, tạo thành một bóng sáng và tối, trong đôi mắt của anh ấy cũng lóe lên một ánh sáng.
“Em đã đi đâu vậy?”
“Đi làm một việc quan trọng, đi thôi, về nhà em sẽ nói cho anh biết.” Trường Tuế nói xong liền kéo anh ấy đi vào trong tòa nhà.
Hạ Luật hơi giật mình khi nghe đến hai từ “về nhà”, sau đó siết chặt các ngón tay, nắm chặt tay cô, khóe miệng khẽ nhếch lên.
“Việc của anh đã giải quyết xong chưa?” Ở trong thang máy, Trường Tuế hỏi.
Buổi chiều, sau khi Hạ Luật nhận cuộc gọi thì rời đi trước.
“Ừm, làm xong rồi.” Hạ Luật nhẹ nhàng trả lời mà không đề cập đến nó quá nhiều.
“Là việc gì vậy?” Trường Tuế hỏi: “Ông chủ Chu xảy ra chuyện gì sao?”
Hạ Luật nói: “Không phải, ông ấy rất khỏe, hôm nay anh và ông ấy có nói chuyện điện thoại với nhau, ông ấy nhờ anh chuyển lời cảm ơn đến em vì số thuốc em đã đưa cho ông ấy.”
Khi nói những lời này, trên mặt Hạ Luật cũng mang theo nét dịu dàng.
Trường Tuế nói: “Vậy tốt quá.”
Sau đó Hạ Luật tiếp lời: “Chiều hôm nay anh đã họp với nhà sản xuất về bộ phim tiếp theo.”
“Anh đã nhận lời đóng bộ phim tiếp theo đó rồi sao?” Trường Tuế ngạc nhiên hỏi.
“Ừm, trên cơ bản là đã đàm phán xong.” Hạ Luật nói.
“Em nghĩ là anh cần nghỉ ngơi lâu hơn một chút chứ.” Trường Tuế nói: “Tại sao lại nhận lời đóng bộ phim tiếp theo sớm như vậy?”
Hạ Luật nói: “Bây giờ vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị, đến tháng mười một mới chính thức khởi quay.”
《Kiếm Linh》 là bộ phim được đầu tư với quy mô lớn, vốn đầu tư lên đến hàng trăm tỷ. Tất nhiên là khâu chuẩn bị và đầu tư cho bộ phim không đơn giản như những bộ phim được sản xuất với kinh phí thấp, nó vẫn đang trong giai đoạn tuyển chọn diễn viên, và dự kiến là sẽ mất ít nhất là hai hoặc ba tháng nữa mới bắt đầu bấm máy.
Hai người vừa nói xong, liền bước ra khỏi thang máy.
Đợi sau khi vào nhà của Hạ Luật, Trường Tuế mới yên tâm nói chuyện, cô nhìn anh hỏi: “Anh có tin là trên đời này có yêu quái không?”
Hạ Luật sững sờ, suy nghĩ một lúc rồi bình tĩnh nói: “Nếu như đã có quỷ thần, vậy có yêu quái cũng không có gì là lạ.”
Anh biết rằng, khi Trường Tuế ở trong viện phúc lợi thì có nhìn thấy những thứ mà người thường không thể nhìn thấy, đó là lý do vì sao cô luôn bị cô lập và bị bắt nạt khi ở trong viện phúc lợi.
Thấy Hạ Luật tin có điều đó, thì Trường Tuế cũng không tốn thêm công sức để giải thích, sau đó bắt đầu với câu “Game chính là yêu quái.” Và kể cho Hạ Luật nghe câu chuyện của Bạch Doanh, đồng thời nói, tối nay cô đến Cục Quản lý Yêu quái để do thám.
Cô biết Hạ Luật không có cảm giác an toàn, cho nên cô không muốn giấu Hạ Luật bất kỳ điều gì.
Hạ Luật nghe thấy tối nay cô đến Cục Quản lý Yêu quái để do thám. Mặc dù nghe là yêu quái, bùa ẩn thân, nó có gì đó kỳ ảo không giống với hiện thực nhưng anh vẫn sẵn sàng đón nhận nó, chỉ là hơi nhíu mày nhìn cô, trong mắt anh chứa đầy nỗi lo lắng và có vẻ như không tán thành việc đó: “Quá nguy hiểm.”
Trường Tuế vòng tay qua ôm eo anh ấy, dùng cánh tay ôm chặt vòng eo anh, rồi tự tin nói: “Anh yên tâm, nếu không phải kim cương, thì em sẽ không dùng đồ sứ để đánh đổi mạng sống này.” Nói xong, cô chớp chớp mắt, rồi tiếp lời: “Em biết anh sẽ lo lắng cho em, nhưng em vẫn cảm thấy nên để anh biết là em đang làm những việc gì.”
Hạ Luật nhìn chằm chằm vào cô, trong lòng có một cảm giác khó tả, đau nhói và nhức nhối: “Cảm ơn em.”
“Anh cũng đừng lo lắng cho em.” Trường Tuế nở một nụ người ranh mãnh: “Ít nhất thì trước năm hai mươi tuổi, em sẽ không chết được.”
Hạ Luật ôm chặt lấy cô: “Sau hai mươi tuổi cũng sẽ không.”
Trường Tuế gật đầu, đưa tay ôm cổ anh, sau đó đứng kiễng chân với cự ly gần nhìn chằm chằm vào đôi mắt hoa đào xinh đẹp của anh, cười nói: “Em nhất định sẽ sống qua được năm hai mươi tuổi, em còn muốn được sống bên anh thật lâu, và còn rất rất nhiều việc chúng ta cần làm cùng nhau.”
Cô nói xong, đôi tay đang vòng qua cổ Hạ Luật đột nhiên buông ra ôm lấy khuôn mặt anh, sau đó trong ánh mắt đang sững sờ của anh, cô kiễng chân lên chu môi hôn nhẹ hai cái vào đôi môi mềm mại ấm áp của anh. Sau khi hôn lên môi anh, không hiểu sao lại có chút ngượng ngùng, và cảm thấy xấu hổ khi nhìn thấy biểu hiện trên gương mặt của Hạ Luật, dường như muốn bôi dầu vào lòng bàn chân để chạy trốn khỏi sự xấu hổ ấy: “Cái đó, em vẫn còn rất nhiều việc cần chuẩn bị, vậy em đi trước đây.”
Đương nhiên làm gì có chuyện tốt như vậy.
Ngay khi cô vừa rút tay ra khỏi Hạ Luật, thì đã vòng tay của anh ấy ôm vào eo mình và lập tức kéo cô trở lại vòng tay của anh ấy.
Hạ Luật cũng không nói thêm lời nào, trực tiếp cúi đầu hôn cô ấy.
Một tay anh ôm chặt lấy vòng eo thon gọn của cô, tay còn lại nhẹ nhàng nâng khuôn mặt cô lên, rồi cúi đầu xuống nhẹ nhàng chạm môi mình vào môi cô, sau đó lại cẩn thận thăm dò, rồi tiếp tục dùng đôi môi mình cắn nhẹ vào môi cô ấy, sau đó tiếp tục cọ xát vào môi cô.
Hơi thở dường như quấn lấy nhau, rồi dần dần trở nên hỗn loạn.
Vành tai đỏ bừng.