Bà Cốt Giới Giải Trí - Trang 4
Chương 37-3: Tâm tư bất ổn
Dù sao thì ông ấy cũng đã chết rồi, không đồng ý thì có vẻ hơi quá đáng.
Tiêu Cát đành miễn cưỡng nhận lời.
Những cây hương đã sắp cháy hết.
Ông lão vẫn nói huyên thuyên thêm vài câu, cuối cùng dặn dò Tiêu Cát rằng, sang năm phải nhớ mời Trường Tuế chiêu hồn ông lên lại, và đặc biệt phải nhớ gọi con trai và cháu trai đến nữa, còn nhắc cô ấy tuyệt đối không được quên chuyện của ông Vương, sau đó mới hài lòng rời đi.
Sau khi tiễn vong hồn cha chồng đi, Tiêu Cát chẳng biết nên khóc hay cười, nói với Trường Tuế: “Ba chồng tôi lúc còn sống, nhất định đòi chôn cất, không chịu hỏa táng, chẳng biết sao sau khi nằm xuống mới hiểu ra việc đó. Lúc còn sống, ông ấy và chú Vương cả đời lúc nào cũng so sánh hơn thua với nhau, thật không ngờ rằng đã đến một thế giới khác vẫn còn so tính.”
Sau khi nói xong, cô ấy nhìn Trường Tuế với một chút xúc động và nói: “Lúc đó Diệp Lộ đã kể với tôi về những chuyện xảy ra trong nhà cô ấy, còn nói rằng cô ấy và Chu Bân đều nhìn thấy “quỷ”, lúc đó tôi cũng không tin, chỉ nghĩ rằng bọn họ đang bị thứ gì đó che mắt lừa đảo mà thôi, về nhà còn nói đùa với chồng tôi mấy câu nữa chứ, không ngờ hôm nay tôi lại tận mắt chứng kiến được như vậy.”
Trường Tuế thờ ơ nói: “Bởi vì trong ngành này thực sự có quá nhiều kẻ lừa đảo.”
Không chỉ có những kẻ lừa đảo, nửa vời, thật giả lẫn lộn đều có.
Tiêu Cát cảm kích nói: “Hôm nay thật sự rất cảm ơn cô vì đã giúp tôi giải tỏa được những lo lắng bấy lâu nay.”
Trường Tuế mỉm cười nói: “Tôi làm việc thu tiền, cô không cần phải khách khí như vậy.”
Tiêu Cát bây giờ bắt đầu tin tưởng, không nghi ngờ gì về hiệu quả của bùa giảm béo và thuốc mọc tóc của Trường Tuế.
Bùa giảm béo, Trường Tuế vẽ lên người cô ấy ngay tại chỗ.
Còn về thuốc mọc tóc.
Trường Tuế nói: “Bây giờ loại đó tôi không có sẵn, đợi tôi điều chế xong sẽ gửi cho cô.”
Tiêu Cát gật đầu đồng ý: “Chỉ cần sử dụng hiệu quả, tôi nhất định sẽ giới thiệu thêm cho nhiều người khác.”
Trường Tuế mỉm cười: “Chỉ cần không giống cô Lâm là được.”
Tiêu Cát có chút ngượng ngùng: “Thật ra tôi với cô ấy cũng không thân với nhau cho lắm, tình cờ cô ấy nghe Diệp Lộ nói chuyện này với tôi nên nhất định đòi đi cùng tôi. Thực sự thì tôi cũng rất khó từ chối.”
Trường Tuế vừa cười vừa nói: “Tôi cũng không có ý trách chị Cát, mặc dù tôi cũng là đang làm ăn kinh doanh nhưng chưa xưa nay chưa bị ai coi thường.”
Tiêu Cát nói: “Cô yên tâm, những khách hàng sau này tôi giới thiệu đều là những người phù hợp với tính cách của tôi, tất cả đều giống tôi hết.”
Trường Tuế khẽ mỉm cười nói: “Nếu là những người bạn được chị Cát tín nhiệm, thì chắc chắn tôi sẽ luôn hoan nghênh”
Tiêu Cát như được Trường Tuế nâng niu, mỉm cười ôm vào vai cô ấy.
Thật ra mà nói, cô ấy và Lâm Vân quen biết nhau bởi vì hai người đều sống trong cùng một khu chung cư, cũng chỉ miễn cưỡng xem nhau như bạn bè mà thôi. Cô cũng không thích tiếp xúc nhiều với Lâm Vân, cảm thấy Lâm Vân là kẻ hay nịnh hót, nhưng dù sao cũng sống với nhau trong chung cư, bình thường cũng hẹn nhau ăn cơm hay làm việc gì đó, không gặp chỗ này thì cũng gặp nhau chỗ kia, chủ yếu là duy trì quan hệ bên ngoài mà thôi.
Hôm đó, Trường Tuế đã nói thẳng vào mặt Lâm Vân trước mặt cô ấy, làm cho Lâm Vân phải nhìn sang cô ấy, nên trong lòng thầm cảm thấy sảng khoái.
Tiêu Cát còn nói thêm: “À đúng rồi, vừa nãy cô cũng đã nghe ba chồng của tôi nói rồi đấy, có lẽ tôi phải đến nhà ông Vương một chuyến xem sao, nếu họ đồng ý, đến lúc đó phải phiền cô thêm chuyến nữa.”
Trường Tuế nói: “Chỉ cần tôi có thời gian, bất cứ lúc nào cũng có thể giúp được.”
Tiêu Cát tiễn cô ấy xuống lầu và tò mò hỏi thêm: “Cô có bản lĩnh như vậy thì sao lại muốn trở thành diễn viên?”
Theo cách nhìn của cô, Trường Tuế có bản lĩnh phi thường như vậy, tại sao cô ấy còn muốn lăn lộn trong giới giải trí mà làm gì.
Trường Tuế nghĩ thầm, lúc trước cô cho rằng làm diễn viên có thể kiếm được rất nhiều tiền, không ngờ sau khi trải qua rất nhiều việc, cuối cùng cô ấy vẫn trở về làm nghề cũ. Chỉ là nếu cô ấy không gia nhập vào giới này, cô sẽ không biết đến những “vị khách” giàu có này, cũng xem như trăm sông đổ về một biển, hơn nữa thực sự cô rất thích đóng phim.
Trường Tuế cười tủm tỉm nói: “Bởi vì tôi thích đóng phim mà.”
Tiêu Cát không nghĩ là cô ấy sẽ trả lời như vậy, sau đó hơi ngạc nhiên cười nói: “Vậy thì tôi chúc cô sớm đạt được giải thưởng nhé.”
Trường Tuế cười nói: “Cảm ơn chị Cát.”
Hai người vừa đi ra ngoài vừa nói chuyện.
Đúng lúc đó chồng Tiêu Cát cũng vừa về đến nhà.
Anh ta từ trên xe bước xuống, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Trường Tuế hơi ngạc nhiên một chút rồi hỏi: “Cô này là?”
Chồng của Tiêu Cát cũng chỉ hơn ba mươi tuổi, mặc vest và đi giày da, nhìn rất điển trai, dáng người cao ráo, so với thân hình béo phì của Tiêu Cát, thì khách quan mà nói, hoàn toàn không xứng đôi chút nào.
“Đây là Tiểu Khương, là em gái của Diệp Lộ ghé đến thăm em.” Tiêu Cát giới thiệu hai người với nhau: “Trường Tuế, đây là chồng tôi, họ Dương, cô cứ gọi anh rể là được rồi.”
Trường Tuế liếc nhìn chồng Tiêu Cát với vẻ mặt hết sức bình thản: “Anh Dương.”
Chồng Tiêu Cát cũng nhẹ nhàng gật đầu.
Tiêu Cát ngạc nhiên liếc nhìn cô, sau đó cười và nói sang chuyện khác: “Chồng em hôm nay sao lại về muộn thế hả?”
Dương Kiệt ôm lấy cô, cảm thấy hơi bất đắc dĩ: “Em cũng biết mà, gần đây công ty rất nhiều việc.”
Trường Tuế nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng, chỉ thấy đầy tướng đào hoa trên mặt Dương Kiệt, chỉ sợ là anh ta vừa đi với tình nhân về.
Thấy ánh mắt của Tiêu Cát nhìn anh ta tràn đầy tình yêu, trong lòng Trường Tuế không khỏi thở dài một tiếng.
Tiêu Cát đành miễn cưỡng nhận lời.
Những cây hương đã sắp cháy hết.
Ông lão vẫn nói huyên thuyên thêm vài câu, cuối cùng dặn dò Tiêu Cát rằng, sang năm phải nhớ mời Trường Tuế chiêu hồn ông lên lại, và đặc biệt phải nhớ gọi con trai và cháu trai đến nữa, còn nhắc cô ấy tuyệt đối không được quên chuyện của ông Vương, sau đó mới hài lòng rời đi.
Sau khi tiễn vong hồn cha chồng đi, Tiêu Cát chẳng biết nên khóc hay cười, nói với Trường Tuế: “Ba chồng tôi lúc còn sống, nhất định đòi chôn cất, không chịu hỏa táng, chẳng biết sao sau khi nằm xuống mới hiểu ra việc đó. Lúc còn sống, ông ấy và chú Vương cả đời lúc nào cũng so sánh hơn thua với nhau, thật không ngờ rằng đã đến một thế giới khác vẫn còn so tính.”
Sau khi nói xong, cô ấy nhìn Trường Tuế với một chút xúc động và nói: “Lúc đó Diệp Lộ đã kể với tôi về những chuyện xảy ra trong nhà cô ấy, còn nói rằng cô ấy và Chu Bân đều nhìn thấy “quỷ”, lúc đó tôi cũng không tin, chỉ nghĩ rằng bọn họ đang bị thứ gì đó che mắt lừa đảo mà thôi, về nhà còn nói đùa với chồng tôi mấy câu nữa chứ, không ngờ hôm nay tôi lại tận mắt chứng kiến được như vậy.”
Trường Tuế thờ ơ nói: “Bởi vì trong ngành này thực sự có quá nhiều kẻ lừa đảo.”
Không chỉ có những kẻ lừa đảo, nửa vời, thật giả lẫn lộn đều có.
Tiêu Cát cảm kích nói: “Hôm nay thật sự rất cảm ơn cô vì đã giúp tôi giải tỏa được những lo lắng bấy lâu nay.”
Trường Tuế mỉm cười nói: “Tôi làm việc thu tiền, cô không cần phải khách khí như vậy.”
Tiêu Cát bây giờ bắt đầu tin tưởng, không nghi ngờ gì về hiệu quả của bùa giảm béo và thuốc mọc tóc của Trường Tuế.
Bùa giảm béo, Trường Tuế vẽ lên người cô ấy ngay tại chỗ.
Còn về thuốc mọc tóc.
Trường Tuế nói: “Bây giờ loại đó tôi không có sẵn, đợi tôi điều chế xong sẽ gửi cho cô.”
Tiêu Cát gật đầu đồng ý: “Chỉ cần sử dụng hiệu quả, tôi nhất định sẽ giới thiệu thêm cho nhiều người khác.”
Trường Tuế mỉm cười: “Chỉ cần không giống cô Lâm là được.”
Tiêu Cát có chút ngượng ngùng: “Thật ra tôi với cô ấy cũng không thân với nhau cho lắm, tình cờ cô ấy nghe Diệp Lộ nói chuyện này với tôi nên nhất định đòi đi cùng tôi. Thực sự thì tôi cũng rất khó từ chối.”
Trường Tuế vừa cười vừa nói: “Tôi cũng không có ý trách chị Cát, mặc dù tôi cũng là đang làm ăn kinh doanh nhưng chưa xưa nay chưa bị ai coi thường.”
Tiêu Cát nói: “Cô yên tâm, những khách hàng sau này tôi giới thiệu đều là những người phù hợp với tính cách của tôi, tất cả đều giống tôi hết.”
Trường Tuế khẽ mỉm cười nói: “Nếu là những người bạn được chị Cát tín nhiệm, thì chắc chắn tôi sẽ luôn hoan nghênh”
Tiêu Cát như được Trường Tuế nâng niu, mỉm cười ôm vào vai cô ấy.
Thật ra mà nói, cô ấy và Lâm Vân quen biết nhau bởi vì hai người đều sống trong cùng một khu chung cư, cũng chỉ miễn cưỡng xem nhau như bạn bè mà thôi. Cô cũng không thích tiếp xúc nhiều với Lâm Vân, cảm thấy Lâm Vân là kẻ hay nịnh hót, nhưng dù sao cũng sống với nhau trong chung cư, bình thường cũng hẹn nhau ăn cơm hay làm việc gì đó, không gặp chỗ này thì cũng gặp nhau chỗ kia, chủ yếu là duy trì quan hệ bên ngoài mà thôi.
Hôm đó, Trường Tuế đã nói thẳng vào mặt Lâm Vân trước mặt cô ấy, làm cho Lâm Vân phải nhìn sang cô ấy, nên trong lòng thầm cảm thấy sảng khoái.
Tiêu Cát còn nói thêm: “À đúng rồi, vừa nãy cô cũng đã nghe ba chồng của tôi nói rồi đấy, có lẽ tôi phải đến nhà ông Vương một chuyến xem sao, nếu họ đồng ý, đến lúc đó phải phiền cô thêm chuyến nữa.”
Trường Tuế nói: “Chỉ cần tôi có thời gian, bất cứ lúc nào cũng có thể giúp được.”
Tiêu Cát tiễn cô ấy xuống lầu và tò mò hỏi thêm: “Cô có bản lĩnh như vậy thì sao lại muốn trở thành diễn viên?”
Theo cách nhìn của cô, Trường Tuế có bản lĩnh phi thường như vậy, tại sao cô ấy còn muốn lăn lộn trong giới giải trí mà làm gì.
Trường Tuế nghĩ thầm, lúc trước cô cho rằng làm diễn viên có thể kiếm được rất nhiều tiền, không ngờ sau khi trải qua rất nhiều việc, cuối cùng cô ấy vẫn trở về làm nghề cũ. Chỉ là nếu cô ấy không gia nhập vào giới này, cô sẽ không biết đến những “vị khách” giàu có này, cũng xem như trăm sông đổ về một biển, hơn nữa thực sự cô rất thích đóng phim.
Trường Tuế cười tủm tỉm nói: “Bởi vì tôi thích đóng phim mà.”
Tiêu Cát không nghĩ là cô ấy sẽ trả lời như vậy, sau đó hơi ngạc nhiên cười nói: “Vậy thì tôi chúc cô sớm đạt được giải thưởng nhé.”
Trường Tuế cười nói: “Cảm ơn chị Cát.”
Hai người vừa đi ra ngoài vừa nói chuyện.
Đúng lúc đó chồng Tiêu Cát cũng vừa về đến nhà.
Anh ta từ trên xe bước xuống, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Trường Tuế hơi ngạc nhiên một chút rồi hỏi: “Cô này là?”
Chồng của Tiêu Cát cũng chỉ hơn ba mươi tuổi, mặc vest và đi giày da, nhìn rất điển trai, dáng người cao ráo, so với thân hình béo phì của Tiêu Cát, thì khách quan mà nói, hoàn toàn không xứng đôi chút nào.
“Đây là Tiểu Khương, là em gái của Diệp Lộ ghé đến thăm em.” Tiêu Cát giới thiệu hai người với nhau: “Trường Tuế, đây là chồng tôi, họ Dương, cô cứ gọi anh rể là được rồi.”
Trường Tuế liếc nhìn chồng Tiêu Cát với vẻ mặt hết sức bình thản: “Anh Dương.”
Chồng Tiêu Cát cũng nhẹ nhàng gật đầu.
Tiêu Cát ngạc nhiên liếc nhìn cô, sau đó cười và nói sang chuyện khác: “Chồng em hôm nay sao lại về muộn thế hả?”
Dương Kiệt ôm lấy cô, cảm thấy hơi bất đắc dĩ: “Em cũng biết mà, gần đây công ty rất nhiều việc.”
Trường Tuế nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng, chỉ thấy đầy tướng đào hoa trên mặt Dương Kiệt, chỉ sợ là anh ta vừa đi với tình nhân về.
Thấy ánh mắt của Tiêu Cát nhìn anh ta tràn đầy tình yêu, trong lòng Trường Tuế không khỏi thở dài một tiếng.