Bà Cốt Giới Giải Trí - Trang 4
Chương 35-1: Con là con của mẹ mà
Trường Tuế nghiêm mặt và bình tĩnh hỏi: “Lưu Doanh, trước tiên cô hãy bĩnh tĩnh và nói cho tôi biết ở đó đang xảy ra chuyện gì?”
“Trường Tuế, tôi bị chảy máu…Nó giết chết con của tôi …Trường Tuế, tôi nằm mơ thấy nó, tôi mơ thấy nó, nó muốn giết con của tôi, con của tôi bị nó giết chết, Trường Tuế … Nhanh cứu tôi, nhanh cứu lấy con của tôi…” Lưu Doanh như sắp ngã gục, lời nói cũng không còn mạch lạc, hơn nữa trong từng lời nói chất chứa đầy nỗi tuyệt vọng, đau khổ tột cùng.
“Lưu Doanh, cô đừng sợ, bây giờ cô hãy làm theo lời tôi nói, trước tiên cô hãy hít một hơi thật sâu và bình tĩnh lại.” Trường Tuế nắm chặt điện thoại, bình tĩnh hướng dẫn Lưu Doanh: “Hít sâu một hơi.”
Giọng nói bình tĩnh của Trường Tuế phát ra từ trong loa điện thoại, trạng thái tinh thần đang suy sụp của Lưu Doanh như tìm được chỗ bám víu, cô ấy thở hổn hển mấy tiếng, sau đó nghe theo lời Trường Tuế, hít một hơi thật sâu.
Trường Tuế nói: “Đừng có dừng lại, tiếp tục hít một hơi thật sâu nữa.”
Lưu Doanh đã ngừng khóc và cố gắng hít sâu thêm một lần nữa.
Trường Tuế nghe thấy hơi thở của cô ấy đã dần dần bình tĩnh trở lại, liền nói: “Được rồi, bây giờ cô nói cho tôi biết, bây giờ cô thế nào rồi?”
Lưu Doanh đã bình tĩnh lại rất nhiều, nhưng giọng nói vẫn còn mang theo tiếng nức nở: “Tôi bị chảy máu, bên dưới chảy ra rất nhiều máu, bụng rất đau, bây giờ toàn thân bủn rủn, không thể cử động được.”
“Thế chị đã gọi cho 120 chưa?” Trường Tuế bình tĩnh hỏi.
Lưu Doanh nức nở: “Đã gọi rồi.”
Sau khi tỉnh lại, thấy người chảy nhiều máu, cô liền gọi số 120. Sau khi cúp máy, càng nghĩ lại càng sợ hãi, cảm xúc như muốn sụp đổ, ở thời điểm suy sụp đó, người duy nhất cô ấy nghĩ đến chính là Trường Tuế.
Trường Tuế hỏi: “Bây giờ chỉ có một mình cô ở đó thôi sao?”
Lưu Doanh nói: “Đúng vậy, chỉ một mình tôi thôi.”
“Được rồi, tôi biết rồi, cô đừng sợ, xe cứu thương sẽ đến ngay bây giờ.” Trường Tuế hỏi tiếp: “Hiện tại có thể nhờ được ai đi cùng cô đến bệnh viện hay không?”
Sự bình tĩnh trong giọng nói của Trường Tuế khiến cho Lưu Doanh cảm thấy yên tâm, tâm trạng suy sụp của cô ấy đã ổn định hơn nhiều: “Tôi có thể nhờ Tiểu Mẫn đến đây.”
Tiểu Mẫn là trợ lý của cô ấy.
Trường Tuế nói: “Vậy là tốt rồi, bây giờ cô hãy chờ xe cấp cứu đến. Trước tiên cô gọi điện cho Tiểu Mẫn, bảo cô ấy đến bệnh viện cùng cô, bây giờ tôi sẽ ra sân bay, sẽ đến chỗ cô ngay.”
Lưu Doanh nghe cô ấy nói như vậy, càng cảm thấy xúc động hơn, nức nở nói: “Cảm ơn cô, Trường Tuế.”
Cô ấy không bao giờ nghĩ đến, vào lúc này, người duy nhất cô ấy có thể dựa vào lại là Trường Tuế, người mà cô chỉ mới quen biết không lâu.
Người duy nhất cô ấy có thể nghĩ tới lúc đó cũng chỉ là Trường Tuế.
Trường Tuế nhẹ nhàng an ủi cô ấy: “Cô đừng sợ, đừng khóc nữa, ổn định lại cảm xúc, hãy tin tôi, mọi chuyện sẽ ổn thôi mà.”
Lưu Doanh cố gắng hết sức để kìm lại những giọt nước mắt, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Ừ, được rồi, tôi tin tưởng cô.”
Trường Tuế nói: “Bây giờ tôi sẽ tiếp tục nói chuyện với cô và cùng đợi xe cấp cứu đến.”
Lưu Doanh không thể diễn tả được cảm giác xúc động của mình vào lúc này, cô ấy chỉ nghẹn ngào và nói đồng ý.
Trong khi đang nói chuyện điện thoại với Lưu Doanh để giúp cô ấy bình tĩnh lại, Trường Tuế cũng vừa đi đến chỗ Tiêu Cát và chuyển ánh mắt liếc nhìn cô ấy ngỏ ý xin cô ấy hãy đợi mình một lát.
Tiêu Cát liền nói: “Không sao đâu, chuyện của tôi cũng chẳng phải gấp gáp gì.”
Lưu Doanh nghe giọng nói trong điện thoại liền hỏi: “Cô đang có khách à?”
Trường Tuế nói: “Ừ, có một chị gái đến tìm tôi có chút việc.”
Ngay khi Lưu Doanh đang định nói tiếp gì đó, chợt nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa và tiếng hô ở bên ngoài liền nói: “Trường Tuế, xe cấp cứu đến rồi.”
Trường Tuế nói: “Tốt rồi, cô hãy gọi điện cho Tiểu Mẫn trước đi, tôi đi mua vé, còn những việc khác, chờ tôi đến rồi nói sau.”
Lưu Doanh cúp điện thoại, trước đó cô ấy gần như rơi vào trạng thái suy sụp tinh thần, cả người như nhũn ra không còn chút sức lực nào, nhưng sau khi nói chuyện điện thoại với Trường Tuế, cũng không hiểu là nguồn năng lượng từ đâu đến, giống như đã tìm được chỗ dựa tinh thần, đôi chân trước đó hoàn toàn không thể nhấc lên được, nhưng bây giờ đã phần nào lấy lại được sức mạnh.
Ở bên ngoài thợ sửa khóa đã cạy cửa đến mấy lần mới mở được cửa, nhân viên y tế nâng cáng cứu thương chạy vào.
…..
Ngay khi Trường Tuế vừa tắt điện thoại, Tiêu Cát liền quan tâm hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra phải không?”
Vẻ mặt Trường Tuế có chút áy náy: “Xin lỗi cô, bạn của tôi mới xảy ra chuyện, bây giờ tôi cần phải trở về thành phố Bắc một chuyến. Chị Cát ở lại đây một đêm, ngày mai cũng trở về thành phố Bắc đi, đợi tôi giải quyết việc của bạn xong sẽ liên lạc lại với cô ngay.”
Tiêu Cát nói: “Chuyện của bạn cô quan trọng hơn, chuyện của tôi cũng không gấp lắm đâu.” Cô ấy nói xong liền cầm lấy túi xách: “Vậy thì tôi không làm cô trễ việc nữa, tôi đi trước nhé.”
Trường Tuế nói lời cảm ơn: “Cảm ơn cô nhé.”
Tiêu Cát vẫy tay và rời đi.
Trường Tuế vội vàng đi ra ngoài và gõ cửa phòng Tần Nhất Xuyên ở bên cạnh phòng cô.
Tần Nhất Xuyên mở cửa nhìn cô, vẻ mặt vui vẻ: “Đói bụng à? Định đi ăn khuya hay sao?”
Trường Tuế vẻ mặt lạnh lùng: “Giúp tôi đặt vé máy bay trở về thành phố Bắc với.”
Tần Nhất Xuyên ngạc nhiên, giọng nói cũng trở nên lắp bắp: “Lúc nào đi?”
Trường Tuế nói: “Đi ngay bây giờ. Tôi có việc gấp.”
Tần Nhất Xuyên liền nói: “Được, tôi sẽ mua giúp cô.”
“Cảm ơn anh.” Trường Tuế nói xong liền gọi điện cho Từ Nghiêu để xin nghỉ.
Từ Nghiêu vừa nghe là chị gái cô đột nhiên ngã bệnh phải nhập viện cũng rất thông cảm, hơn nữa Trường Tuế ở đoàn làm phim biểu hiện rất tốt, chuyên tâm vào công việc, vì vậy Từ Nghiêu đã cho cô ấy nghỉ phép hai ngày.
Sau khi xin nghỉ phép xong, Tần Nhất Xuyên cũng đã mua được vé máy bay.
Anh ta mua hai vé.
Nói rằng dù sao thì ngày mai mình cũng phải quay về, vậy thì hôm nay về hay là ngày mai về thì cũng đều giống nhau cả.
Trường Tuế mang theo cái ba lô đen của mình cùng Tần Nhất Xuyên vội vàng ra sân bay.
Lúc lên xe cô ấy mới gửi tin nhắn WeChat cho Tiểu Trương nói mình có việc phải về thành phố Bắc và cho cô ấy nghỉ hai ngày này.
“Có việc gì gấp mà phải vội vàng như vậy?” Tần Nhất Xuyên hỏi: “Nói không chừng tôi có thể giúp cô được việc gì đó đấy?”
“Lưu Doanh phải nhập viện.” Trường Tuế nói cho anh ta biết, đối với Tần Nhất Xuyên, cô ấy vẫn rất tin tưởng.
Tần Nhất Xuyên giật mình: “Lưu Doanh phải nhập viện à? Cô ấy bị gì thế?”
Trường Tuế nói: “Tình huống cụ thể ra sao thì phải chờ tới bệnh viện mới biết được, anh đừng nói cho ai biết đấy.”
“Yên tâm đi, nhất định tôi sẽ không nói ra đâu.” Tần Nhất Xuyên trong lòng cảm thấy cao hứng, anh ta cảm thấy rằng hẳn Trường Tuế phải tin tưởng anh ta lắm mới nói cho anh ta biết, anh ta hỏi: “Là Lưu Doanh điện thoại báo cho cô à?”
Trường Tuế gật đầu.
Tần Nhất Xuyên nhìn sườn mặt nghiêng nghiêng của Trường Tuế, trong lòng đột nhiên cảm thấy hơi xót xa.
Có phải bởi vì cô ấy là một đứa trẻ mồ côi không? Cho nên chỉ cần ai đối xử tốt với mình thì cô ấy sẽ ghi nhớ mãi trong lòng như vậy. Lưu Doanh và cô ấy mới quen biết nhau chưa được bao lâu, thế mà chỉ sau một cuộc điện thoại, cô ấy đang ở cùng đoàn làm phim cũng ngay lập tức xin phép về thành phố Bắc ngay trong đêm.
Rõ ràng nhìn bề ngoài cô ấy có vẻ thờ ơ, lạnh lùng, dường như không quan tâm đến bất cứ việc gì khác, nhưng bên trong cô ấy lại có một trái tim mềm mại.
Kỳ thật thì Trường Tuế cũng không biết vì sao cô ấy lại quan tâm đến Lưu Doanh nhiều như vậy.
Có lẽ vì mỗi lần Lưu Doanh gọi tên cô đều rất dịu dàng, cô ấy sẽ để dành đồ ăn cho cô, luôn quan tâm đến cô, còn nhẹ nhàng xoa vào đầu cô, cảm giác giống như chị gái ruột của cô vậy.
Trường Tuế không biết cảm giác có người thân chân chính là như thế nào, cô ấy chỉ có thể dựa vào cảm giác của chính mình, cô ấy cảm thấy tất cả các sư huynh sư điệt ở chùa Thanh Sơn đều là gia đình của mình, nhưng cảm giác đó thật khác với cảm giác mà Lưu Doanh mang lại cho cô. Khi nhìn vào Lưu Doanh, cô ấy thường nghĩ rằng, nếu cô ấy thực sự có một người chị gái, người đó hẳn phải giống Lưu Doanh.
Cô gửi gắm trí tưởng tượng của mình về người thân trên người Lưu Doanh.
….
Sau khi xuống máy bay, Trường Tuế chào tạm biệt Tần Nhất Xuyên, chuẩn bị đón taxi rời đi. Tần Nhất Xuyên lập tức nói: “Để tôi đi cùng cô, nói không chừng tôi có thể giúp được việc gì đó.”
Trường Tuế suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.
Có rất nhiều chuyện cô không hiểu, thoạt nhìn Tần Nhất Xuyên tương đối am hiểu xử lý những chuyện đó.
Vì thế cô đồng ý để Tần Nhất Xuyên đi cùng cô, hai người lên xe đi tới bệnh viện.
Lúc xe dừng trước cổng bệnh viện đã là một giờ sáng.
Tiểu Mẫn đã đứng chờ bọn họ ngay cổng bệnh viện, nhìn dáng vẻ cô ấy cũng rất hoang mang lo sợ, cô ấy hơi ngạc nhiên nhìn sang phía Tần Nhất Xuyên.
Trường Tuế nói: “Là tôi gọi anh ấy đến hỗ trợ.”
Tiểu Mẫn nói: “Chị Lưu Doanh bảo tôi ở chỗ này đón cô.”
Trường Tuế vừa đi vào bệnh viện vừa hỏi: “Cô ấy bây giờ thế nào rồi?”
Tiểu Mẫn hơi liếc mắt nhìn sang Tần Nhất Xuyên rồi nói: “Đã khám xong rồi, bây giờ đang nằm trong phòng nghỉ ngơi.”
Trường Tuế nhẹ nhàng gật đầu, ba người cùng nhau đi thang máy từ sảnh bệnh viện lên tầng bảy.
Khi ra khỏi thang máy, ba người đều cố gắng thả nhẹ bước chân.
Lúc này trong bệnh viện vô cùng yên tĩnh.
Nhưng ở hành lang lại có hai cậu bé đang nô đùa với nhau, trên miệng liên tục phát ra những tiếng cười, trông rất vui vẻ.
Chẳng qua chỉ có Trường Tuế mới nhìn thấy hình ảnh đó.
Tiểu Mẫn và Tần Nhất Xuyên đều không nhìn thấy mấy đứa bé
Một cậu bé chạy lại, trực tiếp xuyên qua người Tần Nhất Xuyên.
Tần Nhất Xuyên đột ngột dừng lại, lúc đó có một cảm giác rất lạ nhưng không thể nào giải thích được.
Trường Tuế phớt lờ hai con tiểu quỷ đó, đi theo Tiểu Mẫn đến phía ngoài phòng bệnh.
Tiểu Mẫn nói: “Lúc tôi mới đi bắt đầu đi xuống dưới, thấy chị Lưu Doanh có vẻ rất buồn ngủ, ó lẽ bây giờ đã ngủ rồi.” Cô ấy nói xong liền đẩy nhẹ cánh cửa phòng bệnh.
Trên giường bệnh, Lưu Doanh vẫn chưa ngủ, nghe thấy tiếng động, liền quay đầu nhìn sang.
Trong nháy mắt lúc cô ấy nhìn thấy Trường Tuế, khóe mắt cô liền đỏ lên, tay trái vẫn đang còn cắm ống truyền dịch, tay phải vươn dài về phía Trường Tuế. Sắc mặt cô tái nhợt, đôi mắt đỏ hoe không nói nên lời, chỉ đưa tay về phía Trường Tuế.
“Trường Tuế, tôi bị chảy máu…Nó giết chết con của tôi …Trường Tuế, tôi nằm mơ thấy nó, tôi mơ thấy nó, nó muốn giết con của tôi, con của tôi bị nó giết chết, Trường Tuế … Nhanh cứu tôi, nhanh cứu lấy con của tôi…” Lưu Doanh như sắp ngã gục, lời nói cũng không còn mạch lạc, hơn nữa trong từng lời nói chất chứa đầy nỗi tuyệt vọng, đau khổ tột cùng.
“Lưu Doanh, cô đừng sợ, bây giờ cô hãy làm theo lời tôi nói, trước tiên cô hãy hít một hơi thật sâu và bình tĩnh lại.” Trường Tuế nắm chặt điện thoại, bình tĩnh hướng dẫn Lưu Doanh: “Hít sâu một hơi.”
Giọng nói bình tĩnh của Trường Tuế phát ra từ trong loa điện thoại, trạng thái tinh thần đang suy sụp của Lưu Doanh như tìm được chỗ bám víu, cô ấy thở hổn hển mấy tiếng, sau đó nghe theo lời Trường Tuế, hít một hơi thật sâu.
Trường Tuế nói: “Đừng có dừng lại, tiếp tục hít một hơi thật sâu nữa.”
Lưu Doanh đã ngừng khóc và cố gắng hít sâu thêm một lần nữa.
Trường Tuế nghe thấy hơi thở của cô ấy đã dần dần bình tĩnh trở lại, liền nói: “Được rồi, bây giờ cô nói cho tôi biết, bây giờ cô thế nào rồi?”
Lưu Doanh đã bình tĩnh lại rất nhiều, nhưng giọng nói vẫn còn mang theo tiếng nức nở: “Tôi bị chảy máu, bên dưới chảy ra rất nhiều máu, bụng rất đau, bây giờ toàn thân bủn rủn, không thể cử động được.”
“Thế chị đã gọi cho 120 chưa?” Trường Tuế bình tĩnh hỏi.
Lưu Doanh nức nở: “Đã gọi rồi.”
Sau khi tỉnh lại, thấy người chảy nhiều máu, cô liền gọi số 120. Sau khi cúp máy, càng nghĩ lại càng sợ hãi, cảm xúc như muốn sụp đổ, ở thời điểm suy sụp đó, người duy nhất cô ấy nghĩ đến chính là Trường Tuế.
Trường Tuế hỏi: “Bây giờ chỉ có một mình cô ở đó thôi sao?”
Lưu Doanh nói: “Đúng vậy, chỉ một mình tôi thôi.”
“Được rồi, tôi biết rồi, cô đừng sợ, xe cứu thương sẽ đến ngay bây giờ.” Trường Tuế hỏi tiếp: “Hiện tại có thể nhờ được ai đi cùng cô đến bệnh viện hay không?”
Sự bình tĩnh trong giọng nói của Trường Tuế khiến cho Lưu Doanh cảm thấy yên tâm, tâm trạng suy sụp của cô ấy đã ổn định hơn nhiều: “Tôi có thể nhờ Tiểu Mẫn đến đây.”
Tiểu Mẫn là trợ lý của cô ấy.
Trường Tuế nói: “Vậy là tốt rồi, bây giờ cô hãy chờ xe cấp cứu đến. Trước tiên cô gọi điện cho Tiểu Mẫn, bảo cô ấy đến bệnh viện cùng cô, bây giờ tôi sẽ ra sân bay, sẽ đến chỗ cô ngay.”
Lưu Doanh nghe cô ấy nói như vậy, càng cảm thấy xúc động hơn, nức nở nói: “Cảm ơn cô, Trường Tuế.”
Cô ấy không bao giờ nghĩ đến, vào lúc này, người duy nhất cô ấy có thể dựa vào lại là Trường Tuế, người mà cô chỉ mới quen biết không lâu.
Người duy nhất cô ấy có thể nghĩ tới lúc đó cũng chỉ là Trường Tuế.
Trường Tuế nhẹ nhàng an ủi cô ấy: “Cô đừng sợ, đừng khóc nữa, ổn định lại cảm xúc, hãy tin tôi, mọi chuyện sẽ ổn thôi mà.”
Lưu Doanh cố gắng hết sức để kìm lại những giọt nước mắt, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Ừ, được rồi, tôi tin tưởng cô.”
Trường Tuế nói: “Bây giờ tôi sẽ tiếp tục nói chuyện với cô và cùng đợi xe cấp cứu đến.”
Lưu Doanh không thể diễn tả được cảm giác xúc động của mình vào lúc này, cô ấy chỉ nghẹn ngào và nói đồng ý.
Trong khi đang nói chuyện điện thoại với Lưu Doanh để giúp cô ấy bình tĩnh lại, Trường Tuế cũng vừa đi đến chỗ Tiêu Cát và chuyển ánh mắt liếc nhìn cô ấy ngỏ ý xin cô ấy hãy đợi mình một lát.
Tiêu Cát liền nói: “Không sao đâu, chuyện của tôi cũng chẳng phải gấp gáp gì.”
Lưu Doanh nghe giọng nói trong điện thoại liền hỏi: “Cô đang có khách à?”
Trường Tuế nói: “Ừ, có một chị gái đến tìm tôi có chút việc.”
Ngay khi Lưu Doanh đang định nói tiếp gì đó, chợt nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa và tiếng hô ở bên ngoài liền nói: “Trường Tuế, xe cấp cứu đến rồi.”
Trường Tuế nói: “Tốt rồi, cô hãy gọi điện cho Tiểu Mẫn trước đi, tôi đi mua vé, còn những việc khác, chờ tôi đến rồi nói sau.”
Lưu Doanh cúp điện thoại, trước đó cô ấy gần như rơi vào trạng thái suy sụp tinh thần, cả người như nhũn ra không còn chút sức lực nào, nhưng sau khi nói chuyện điện thoại với Trường Tuế, cũng không hiểu là nguồn năng lượng từ đâu đến, giống như đã tìm được chỗ dựa tinh thần, đôi chân trước đó hoàn toàn không thể nhấc lên được, nhưng bây giờ đã phần nào lấy lại được sức mạnh.
Ở bên ngoài thợ sửa khóa đã cạy cửa đến mấy lần mới mở được cửa, nhân viên y tế nâng cáng cứu thương chạy vào.
…..
Ngay khi Trường Tuế vừa tắt điện thoại, Tiêu Cát liền quan tâm hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra phải không?”
Vẻ mặt Trường Tuế có chút áy náy: “Xin lỗi cô, bạn của tôi mới xảy ra chuyện, bây giờ tôi cần phải trở về thành phố Bắc một chuyến. Chị Cát ở lại đây một đêm, ngày mai cũng trở về thành phố Bắc đi, đợi tôi giải quyết việc của bạn xong sẽ liên lạc lại với cô ngay.”
Tiêu Cát nói: “Chuyện của bạn cô quan trọng hơn, chuyện của tôi cũng không gấp lắm đâu.” Cô ấy nói xong liền cầm lấy túi xách: “Vậy thì tôi không làm cô trễ việc nữa, tôi đi trước nhé.”
Trường Tuế nói lời cảm ơn: “Cảm ơn cô nhé.”
Tiêu Cát vẫy tay và rời đi.
Trường Tuế vội vàng đi ra ngoài và gõ cửa phòng Tần Nhất Xuyên ở bên cạnh phòng cô.
Tần Nhất Xuyên mở cửa nhìn cô, vẻ mặt vui vẻ: “Đói bụng à? Định đi ăn khuya hay sao?”
Trường Tuế vẻ mặt lạnh lùng: “Giúp tôi đặt vé máy bay trở về thành phố Bắc với.”
Tần Nhất Xuyên ngạc nhiên, giọng nói cũng trở nên lắp bắp: “Lúc nào đi?”
Trường Tuế nói: “Đi ngay bây giờ. Tôi có việc gấp.”
Tần Nhất Xuyên liền nói: “Được, tôi sẽ mua giúp cô.”
“Cảm ơn anh.” Trường Tuế nói xong liền gọi điện cho Từ Nghiêu để xin nghỉ.
Từ Nghiêu vừa nghe là chị gái cô đột nhiên ngã bệnh phải nhập viện cũng rất thông cảm, hơn nữa Trường Tuế ở đoàn làm phim biểu hiện rất tốt, chuyên tâm vào công việc, vì vậy Từ Nghiêu đã cho cô ấy nghỉ phép hai ngày.
Sau khi xin nghỉ phép xong, Tần Nhất Xuyên cũng đã mua được vé máy bay.
Anh ta mua hai vé.
Nói rằng dù sao thì ngày mai mình cũng phải quay về, vậy thì hôm nay về hay là ngày mai về thì cũng đều giống nhau cả.
Trường Tuế mang theo cái ba lô đen của mình cùng Tần Nhất Xuyên vội vàng ra sân bay.
Lúc lên xe cô ấy mới gửi tin nhắn WeChat cho Tiểu Trương nói mình có việc phải về thành phố Bắc và cho cô ấy nghỉ hai ngày này.
“Có việc gì gấp mà phải vội vàng như vậy?” Tần Nhất Xuyên hỏi: “Nói không chừng tôi có thể giúp cô được việc gì đó đấy?”
“Lưu Doanh phải nhập viện.” Trường Tuế nói cho anh ta biết, đối với Tần Nhất Xuyên, cô ấy vẫn rất tin tưởng.
Tần Nhất Xuyên giật mình: “Lưu Doanh phải nhập viện à? Cô ấy bị gì thế?”
Trường Tuế nói: “Tình huống cụ thể ra sao thì phải chờ tới bệnh viện mới biết được, anh đừng nói cho ai biết đấy.”
“Yên tâm đi, nhất định tôi sẽ không nói ra đâu.” Tần Nhất Xuyên trong lòng cảm thấy cao hứng, anh ta cảm thấy rằng hẳn Trường Tuế phải tin tưởng anh ta lắm mới nói cho anh ta biết, anh ta hỏi: “Là Lưu Doanh điện thoại báo cho cô à?”
Trường Tuế gật đầu.
Tần Nhất Xuyên nhìn sườn mặt nghiêng nghiêng của Trường Tuế, trong lòng đột nhiên cảm thấy hơi xót xa.
Có phải bởi vì cô ấy là một đứa trẻ mồ côi không? Cho nên chỉ cần ai đối xử tốt với mình thì cô ấy sẽ ghi nhớ mãi trong lòng như vậy. Lưu Doanh và cô ấy mới quen biết nhau chưa được bao lâu, thế mà chỉ sau một cuộc điện thoại, cô ấy đang ở cùng đoàn làm phim cũng ngay lập tức xin phép về thành phố Bắc ngay trong đêm.
Rõ ràng nhìn bề ngoài cô ấy có vẻ thờ ơ, lạnh lùng, dường như không quan tâm đến bất cứ việc gì khác, nhưng bên trong cô ấy lại có một trái tim mềm mại.
Kỳ thật thì Trường Tuế cũng không biết vì sao cô ấy lại quan tâm đến Lưu Doanh nhiều như vậy.
Có lẽ vì mỗi lần Lưu Doanh gọi tên cô đều rất dịu dàng, cô ấy sẽ để dành đồ ăn cho cô, luôn quan tâm đến cô, còn nhẹ nhàng xoa vào đầu cô, cảm giác giống như chị gái ruột của cô vậy.
Trường Tuế không biết cảm giác có người thân chân chính là như thế nào, cô ấy chỉ có thể dựa vào cảm giác của chính mình, cô ấy cảm thấy tất cả các sư huynh sư điệt ở chùa Thanh Sơn đều là gia đình của mình, nhưng cảm giác đó thật khác với cảm giác mà Lưu Doanh mang lại cho cô. Khi nhìn vào Lưu Doanh, cô ấy thường nghĩ rằng, nếu cô ấy thực sự có một người chị gái, người đó hẳn phải giống Lưu Doanh.
Cô gửi gắm trí tưởng tượng của mình về người thân trên người Lưu Doanh.
….
Sau khi xuống máy bay, Trường Tuế chào tạm biệt Tần Nhất Xuyên, chuẩn bị đón taxi rời đi. Tần Nhất Xuyên lập tức nói: “Để tôi đi cùng cô, nói không chừng tôi có thể giúp được việc gì đó.”
Trường Tuế suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.
Có rất nhiều chuyện cô không hiểu, thoạt nhìn Tần Nhất Xuyên tương đối am hiểu xử lý những chuyện đó.
Vì thế cô đồng ý để Tần Nhất Xuyên đi cùng cô, hai người lên xe đi tới bệnh viện.
Lúc xe dừng trước cổng bệnh viện đã là một giờ sáng.
Tiểu Mẫn đã đứng chờ bọn họ ngay cổng bệnh viện, nhìn dáng vẻ cô ấy cũng rất hoang mang lo sợ, cô ấy hơi ngạc nhiên nhìn sang phía Tần Nhất Xuyên.
Trường Tuế nói: “Là tôi gọi anh ấy đến hỗ trợ.”
Tiểu Mẫn nói: “Chị Lưu Doanh bảo tôi ở chỗ này đón cô.”
Trường Tuế vừa đi vào bệnh viện vừa hỏi: “Cô ấy bây giờ thế nào rồi?”
Tiểu Mẫn hơi liếc mắt nhìn sang Tần Nhất Xuyên rồi nói: “Đã khám xong rồi, bây giờ đang nằm trong phòng nghỉ ngơi.”
Trường Tuế nhẹ nhàng gật đầu, ba người cùng nhau đi thang máy từ sảnh bệnh viện lên tầng bảy.
Khi ra khỏi thang máy, ba người đều cố gắng thả nhẹ bước chân.
Lúc này trong bệnh viện vô cùng yên tĩnh.
Nhưng ở hành lang lại có hai cậu bé đang nô đùa với nhau, trên miệng liên tục phát ra những tiếng cười, trông rất vui vẻ.
Chẳng qua chỉ có Trường Tuế mới nhìn thấy hình ảnh đó.
Tiểu Mẫn và Tần Nhất Xuyên đều không nhìn thấy mấy đứa bé
Một cậu bé chạy lại, trực tiếp xuyên qua người Tần Nhất Xuyên.
Tần Nhất Xuyên đột ngột dừng lại, lúc đó có một cảm giác rất lạ nhưng không thể nào giải thích được.
Trường Tuế phớt lờ hai con tiểu quỷ đó, đi theo Tiểu Mẫn đến phía ngoài phòng bệnh.
Tiểu Mẫn nói: “Lúc tôi mới đi bắt đầu đi xuống dưới, thấy chị Lưu Doanh có vẻ rất buồn ngủ, ó lẽ bây giờ đã ngủ rồi.” Cô ấy nói xong liền đẩy nhẹ cánh cửa phòng bệnh.
Trên giường bệnh, Lưu Doanh vẫn chưa ngủ, nghe thấy tiếng động, liền quay đầu nhìn sang.
Trong nháy mắt lúc cô ấy nhìn thấy Trường Tuế, khóe mắt cô liền đỏ lên, tay trái vẫn đang còn cắm ống truyền dịch, tay phải vươn dài về phía Trường Tuế. Sắc mặt cô tái nhợt, đôi mắt đỏ hoe không nói nên lời, chỉ đưa tay về phía Trường Tuế.