Bà Cốt Giới Giải Trí - Trang 4
Chương 33-2: Giải vây
Hoắc Vân Khai, Diêu Việt và Hà Văn Hiểu là những người có ngoại hình nổi bật nhất trong giới thiếu gia con nhà giàu nên thường bị cư dân mạng đem ra làm chủ đề bình luận.
Bây giờ Trường Tuế lại đang có mối quan hệ với cả Hoắc Vân khai và Hà Văn Hiểu.
Trên các trang mạng cũng tiết lộ rất nhiều thông tin rằng Hoắc Vân Khai là một tay công tử ăn chơi khét tiếng.
Cho tới bây giờ, những cô gái bên cạnh Hoắc Vân Khai chưa bao giờ giống nhau, còn sở thích của anh ta vẫn không thay đổi, đều là các cô gái xinh đẹp, tóc dài với thân hình bốc lửa, hiển nhiên Trường Tuế khác xa với thẩm mỹ bình thường của anh ta.
Nhưng đây lại là lần đầu tiên anh ta công khai “tỏ tình” với một người.
Trong các bình luận trên các trang mạng xã hội của anh ta, còn có không ít fan đã hỏi anh ta với Khương Trường Tuế có quan hệ gì.
Hoắc Vân Khai bị hỏi nhiều quá nên bực mình, vậy nên anh ta đã đặc biệt đăng trên Weibo.
[ Khương Khương là em gái tôi, anh trai tặng quà cho em gái thì có vấn đề gì không? Đừng làm phiền tôi với những câu hỏi nhàm chán như thế nữa, OK? ]
Kết quả là sau khi bài đăng Weibo của anh ta được chuyển tiếp thì lại biến thành Trường Tuế và Hoắc Vân Khai có quan hệ họ hàng với nhau.
Ngay cả Bàn Tử cũng gọi điện đến hỏi Trường Tuế, cô và Hoắc Vân Khai có quan hệ họ hàng hay không.
Trường Tuế mới đầu cũng không hiểu gì, sau khi hỏi rõ lý do mới giải thích là không phải, cô và Hoắc Vân Khai chỉ là bạn bè mà thôi.
Những người bạn trong giới của Hoắc Vân Khai thì đương nhiên biết rõ anh ta căn bản không có cô em gái nào cả.
“Không phải là anh Hoắc vẫn chưa theo đuổi được người ta chứ?”
“Cút đi, tôi muốn theo đuổi thì có ai mà không theo đuổi được chứ? Tôi thật lòng coi cô ấy là em gái, mấy người đừng nói lung tung nữa?” Đây hoàn toàn là những lời thật lòng của Hoắc Vân Khai. Đối với Trường Tuế anh ta quả thật không hề có chút tâm tư tình cảm nam nữ nào cả.
“Không phải thật à? Nếu vậy thì tôi sẽ theo đuổi cô ấy nhé?”
“Cút đi, mấy người mà cũng xứng à?” Hoắc Vân Khai lập tức mắng, cũng không biết vì sao mà mặc dù đối với Trường Tuế anh ta không hề có chút tình cảm nam nữ nào nhưng trong lòng anh ta vẫn có cảm giác thân cận, bảo vệ cô ấy. Ở trong lòng anh ta, Trường Tuế vô cùng sạch sẽ lại thuần khiết, mà đức hạnh của mấy người bạn hồ bằng cẩu hữu của anh ta như thế nào anh ta quá rõ ràng, làm sao có thể để mấy người đó gây họa cho Trường Tuế được.
“Nhìn xem, chẳng phải đã lộ ra hết rồi sao? Vậy mà còn nói không phải! Nếu thực sự không phải thì tại sao anh lại ở chỗ này thủ thân như ngọc thế hả?”
Những lời này vừa vặn chọc vào nỗi đau của Hoắc Vân Khai, anh ta cũng không quên Trường Tuế đã nhắc nhở anh rằng, anh phải kiêng quan hệ tình dục trong ba tháng.
Nếu không thể nhịn được thì không còn là chuyện của ba tháng nữa.
Cho dù anh ta có bị t*ng trùng xông lên não, anh ta cũng phải cố gắng kìm nén lại.
Nhưng hết lần này đến lần khác anh ta vẫn không thể nói ra lý do đó.
Sau đó, anh ta bị ép hỏi đến mức phát điên lên, liền gầm lên: “Mấy người muốn nghĩ như thế nào thì tùy, được chưa?”
Bên cạnh đột nhiên có người hỏi: “Này, Diêu Việt, anh sao vậy? Tâm trạng không tốt sao?”
Hoắc Vân Khai quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Diêu Việt đang ngồi ở đằng kia với vẻ mặt lạnh lùng, vừa rồi bọn họ tán gẫu nhiều chuyện như thế mà anh ta vẫn im lặng không nói câu nào.
Hoắc Vân Khai đang có tâm trạng rất tốt, nên nhìn ra được bạn mình đang có tâm trạng không được tốt cho lắm, liền hất hất cánh tay anh ta: “Sao vậy, tâm trạng không tốt hả?”
Diêu Việt liếc mắt nhìn anh ta, cảm giác sắc mặt vui mừng không hề che dấu kia vô cùng chói mắt.
“Tôi không sao.”
Anh ta còn có thể nói được gì đây? Chẳng lẽ nói tôi thích bạn gái nhỏ của anh, nhưng vì anh là người bạn thân nhất của tôi, vì thế mà tôi không thể làm gì được, nên trong lòng cảm thấy rất khó chịu à?
Bỗng nhiên anh ta cảm thấy thực sự không có hứng thú, đứng dậy muốn rời đi. “Tôi có việc phải làm, đi trước đây.”
Hoắc Vân Khai lập tức đứng lên theo, khoác tay lên vai anh ta: “Anh đi đâu vậy? Tôi đi cùng với, tôi cũng đang chán chết đây.”
Diêu Việt: “Anh không cần đi cùng cô bạn gái nhỏ của anh à?”
Ẩn sâu trong lời nói của anh ta hơi có chút châm chọc, nhưng Hoắc Vân Khai vẫn chưa nghe ra, lúc này anh ta cũng lười giải thích nên liền nói sang chuyện khác: “Có đi chơi game không?”
Diêu Việt gạt tay anh ta ra khỏi vai mình: “Không đi.”
…
Tần Nhất Xuyên hiện cũng không có việc gì làm nên thường xuyên lên mạng internet tìm kiếm các thông tin về Trường Tuế.
Kết quả liền thấy tin tức Hoắc Vân Khai đưa nguyên cả một xe cà phê đến tặng cho Trường Tuế ở trường quay.
Trường Tuế còn cầm cà phê đứng trước xe chụp ảnh.
Mặc dù Hoắc Vân Khai đã giải thích, nói rằng Trường Tuế là em gái của mình.
Nhưng Tần Nhất Xuyên đã biết Trường Tuế là một cô bé mồ côi, cô ấy làm gì có anh em nào cơ chứ?
Anh ta cũng biết rất rõ về Hoắc Vân Khai, cuộc sống riêng của anh ta và đám bạn đó đều cực kỳ loạn.
Tần Nhất Xuyên vô cùng rối rắm, suy nghĩ lui suy nghĩ tới mấy lần rốt cuộc cũng gọi điện cho Trường Tuế để hỏi cho rõ ràng.
Khi anh ta gọi điện đến, đúng lúc đó Trường Tuế đang quay phim nên không nghe được điện thoại của anh ta.
Anh ta lập tức cả người ỉu xìu như quả cà tím héo, không có tâm trạng để làm việc gì khác, tâm trạng tệ đến mức Tần Diệu Văn phải nhắc nhở mấy câu.
Cho đến khi Trường Tuế gọi điện lại.
“Anh có gọi cho tôi à? Có chuyện gì vậy?”
“Tôi xem trên mạng, thấy Hoắc Vân Khai cho mang cả xe cà phê đến tặng cô.”
“Đúng vậy, làm sao thế?”
Tần Nhất Xuyên một tay cầm điện thoại, còn tay kia liên tục rối rắm cào tường: “Chính là chuyện về anh ta, tôi muốn nói cho cô biết, mấy người trong giới của anh ta rất loạn…”
Trường Tuế nói: “Tôi biết mà.”
Tần Nhất Xuyên im lặng một lúc, sau đó hỏi: “Anh ta đang theo đuổi cô à?”
Trường Tuế nói: “Không phải. Tôi đã giúp anh ta xử lý một việc quan trọng nên anh ta muốn cảm ơn tôi thôi.” Nói xong cô cũng cảm thấy hơi kỳ lạ: “Anh gọi điện cho tôi chính là để nói cho tôi biết chuyện này thôi à?”
Ngón tay đang cào tường của Tần Nhất Xuyên đột nhiên dừng lại, trên mặt nóng bừng, cũng may là đang nói chuyện trên điện thoại nên cô không nhìn thấy được, anh ta lên giọng nói: “Chẳng phải là tôi đang lo lắng cho cô sợ rằng cô bị lừa hay sao?”
Trường Tuế mỉm cười nói: “Cảm ơn anh.”
Tần Nhất Xuyên nghe xong cũng thở phào nhẹ nhõm, ngón tay lại bắt đầu cào vách tường, ngập ngừng nói: “Thế thì, hai ngày nữa tôi sẽ đến trường quay thăm mọi người.” Dừng một chút, anh ta lại nói thêm một câu: “Đúng dịp tôi có việc đi thành phố Tây, luôn tiện ghé thăm cô luôn.”
Trường Tuế liền trả lời không chút do dự: “Được rồi. Nhớ mang thêm cho tôi ít đồ ăn.”
Khóe miệng của Tần Nhất Xuyên nhịn không được giương cao lên: “Biết rồi, đồ quỷ tham ăn.” Anh ta không để ý đến trong lời nói của mình có chút cưng chiều mà chính anh ta cũng không nhận ra.
“Sắp đến cảnh quay của tôi rồi, cúp máy trước đây.” Trường Tuế nói.
“Được rồi. Nhớ chăm sóc bản thân thật tốt.” Tần Nhất Xuyên nói.
Trường Tuế nói biết rồi, sau đó liền tắt điện thoại.
…
Lúc đầu Trương Nhã Đình nghe nói ngay ngày đầu tiên tại đoàn làm phim, Trường Tuế đã đắc tội với Hứa Diệu, tâm tình cô ta lập tức tốt lên. Buổi chiều vừa lúc được rảnh rỗi nên đi đến trường quay, kết quả là vừa mới bước vào trường quay, chợt nghe mọi người bàn tán to nhỏ về chuyện Hoắc Vân Khai đã tặng cho Trường Tuế cả xe cà phê, thế là tâm trạng cô ta từ vui vẻ lập tức chuyển sang ảm đạm.
Cả buổi chiều hôm nay tâm trạng của Trương Nhã Đình không được tốt, hôm nay Trường Tuế trở thành tâm điểm của đoàn làm phim vì được tặng cả xe cà phê, mọi người trong đoàn làm phim đều cảm ơn cô ấy.
Lúc thực hiện cảnh quay, Từ Nghiêu cũng khen ngợi cô ấy không dứt miệng.
Trương Nhã Đình căn bản không cảm thấy diễn xuất của Khương Trường Tuế tốt bao nhiêu hết, Từ Nghiêu nhận xét trạng thái cô ấy lúc diễn rất tự nhiên, rất có cảm giác, nhưng cô ta không hề nhìn ra được chút nào. Cô ta cảm thấy nếu giao nhân vật này cho cô ta thì cô ta cũng có thể diễn tốt như vậy.
Trương Nhã Đình là bạn gái của nhà sản xuất bộ phim này. Nhà sản xuất phim này bị cô ta quấn lấy không còn cách nào khác nên đành phải tạm thời nhét cô ta vào đây.
Mặc dù mọi người đều biết nhà sản xuất họ Lưu đã có vợ con, nhưng mà vợ con ông ta sống ở nước ngoài.
Trong giới giải trí những chuyện này cũng không phải hiếm thấy, nên mọi người có thấy cũng không trách.
Từ Nghiêu và nhà sản xuất họ Lưu lại là đối tác, ngoài ra mối quan hệ cá nhân giữa hai người họ cũng không tệ, hơn nữa nhà sản xuất Lưu cũng đã đặc biệt chào hỏi và nhờ ông ấy chiếu cố cho cô bạn gái nhỏ hay nũng nịu của mình, vì vậy lúc ở trên phim trường thái độ của Từ Nghiêu đối với Trương Nhã Đình cũng rất khách khí, càng làm cho Trương Nhã Đình cảm thấy mình có vị trí quan trọng nhất trong đoàn làm phim.
Trong đoàn làm phim cô ta thường huơ tay múa chân, chỉ trỏ đủ thứ, tỏ ra như một bà chủ.
Nhưng cô ta lại không biết rằng nhân viên trong đoàn làm phim ai ai cũng đều ghét cô ta.
Trương Nhã Đình thực sự muốn vạch lá tìm sâu, cố gắng tìm lỗi sai của Trường Tuế.
Nhưng cô ta thực sự không tài nào thực hiện được ý đồ của mình. Ngay cả Từ Nghiêu và Đoạn Khôn cũng công nhận khả năng diễn xuất của Trường Tuế. Ngay cả Hứa Diệu ngay từ đầu có chút xung đột với Trường Tuế, cảm thấy rằng cô ấy là do nhà tài trợ nhét vào trong đoàn phim này cũng không thể không thừa nhận rằng diễn xuất của Trường Tuế tốt hơn anh ta rất nhiều. Hơn nữa lúc không quay phim cô ấy cũng rất khiêm tốn, Hứa Diệu cũng không ghét cô ấy đến mức như vậy.
Hôm nay, nhà sản xuất Lưu đến thăm đoàn làm phim.
Nhà sản xuất Lưu đã ngoài bốn mươi tuổi, bề ngoài chính là một người đàn ông trung niên bình thường của bình thường không có gì đặc biệt hết. Thế mà Trương Nhã Đình thì suốt ngày bám chặt lấy ông ta, lúc nào đi đâu cũng khoác tay và luôn miệng gọi chồng, vô cùng ngọt ngào, giống như thể không hề biết con gái đầu của nhà sản xuất Lưu cũng lớn bằng tuổi cô ấy.
Có thể thấy được, nhà sản xuất Lưu cũng rất thích kiểu như vậy, suốt ngày ôm eo cô ta, như cây cổ thụ đâm thêm chồi mới, mặt mày đầy gió xuân.
Trên thực tế, dù ai nhìn thấy cũng nghĩ rằng đây là hai cha con.
…
Công việc kéo dài đến tận đêm mới kết thúc.
Phó đạo diễn đến thông báo cho Trường Tuế rằng nhà sản xuất Lưu mời mọi người ăn tối.
Bây giờ Trường Tuế lại đang có mối quan hệ với cả Hoắc Vân khai và Hà Văn Hiểu.
Trên các trang mạng cũng tiết lộ rất nhiều thông tin rằng Hoắc Vân Khai là một tay công tử ăn chơi khét tiếng.
Cho tới bây giờ, những cô gái bên cạnh Hoắc Vân Khai chưa bao giờ giống nhau, còn sở thích của anh ta vẫn không thay đổi, đều là các cô gái xinh đẹp, tóc dài với thân hình bốc lửa, hiển nhiên Trường Tuế khác xa với thẩm mỹ bình thường của anh ta.
Nhưng đây lại là lần đầu tiên anh ta công khai “tỏ tình” với một người.
Trong các bình luận trên các trang mạng xã hội của anh ta, còn có không ít fan đã hỏi anh ta với Khương Trường Tuế có quan hệ gì.
Hoắc Vân Khai bị hỏi nhiều quá nên bực mình, vậy nên anh ta đã đặc biệt đăng trên Weibo.
[ Khương Khương là em gái tôi, anh trai tặng quà cho em gái thì có vấn đề gì không? Đừng làm phiền tôi với những câu hỏi nhàm chán như thế nữa, OK? ]
Kết quả là sau khi bài đăng Weibo của anh ta được chuyển tiếp thì lại biến thành Trường Tuế và Hoắc Vân Khai có quan hệ họ hàng với nhau.
Ngay cả Bàn Tử cũng gọi điện đến hỏi Trường Tuế, cô và Hoắc Vân Khai có quan hệ họ hàng hay không.
Trường Tuế mới đầu cũng không hiểu gì, sau khi hỏi rõ lý do mới giải thích là không phải, cô và Hoắc Vân Khai chỉ là bạn bè mà thôi.
Những người bạn trong giới của Hoắc Vân Khai thì đương nhiên biết rõ anh ta căn bản không có cô em gái nào cả.
“Không phải là anh Hoắc vẫn chưa theo đuổi được người ta chứ?”
“Cút đi, tôi muốn theo đuổi thì có ai mà không theo đuổi được chứ? Tôi thật lòng coi cô ấy là em gái, mấy người đừng nói lung tung nữa?” Đây hoàn toàn là những lời thật lòng của Hoắc Vân Khai. Đối với Trường Tuế anh ta quả thật không hề có chút tâm tư tình cảm nam nữ nào cả.
“Không phải thật à? Nếu vậy thì tôi sẽ theo đuổi cô ấy nhé?”
“Cút đi, mấy người mà cũng xứng à?” Hoắc Vân Khai lập tức mắng, cũng không biết vì sao mà mặc dù đối với Trường Tuế anh ta không hề có chút tình cảm nam nữ nào nhưng trong lòng anh ta vẫn có cảm giác thân cận, bảo vệ cô ấy. Ở trong lòng anh ta, Trường Tuế vô cùng sạch sẽ lại thuần khiết, mà đức hạnh của mấy người bạn hồ bằng cẩu hữu của anh ta như thế nào anh ta quá rõ ràng, làm sao có thể để mấy người đó gây họa cho Trường Tuế được.
“Nhìn xem, chẳng phải đã lộ ra hết rồi sao? Vậy mà còn nói không phải! Nếu thực sự không phải thì tại sao anh lại ở chỗ này thủ thân như ngọc thế hả?”
Những lời này vừa vặn chọc vào nỗi đau của Hoắc Vân Khai, anh ta cũng không quên Trường Tuế đã nhắc nhở anh rằng, anh phải kiêng quan hệ tình dục trong ba tháng.
Nếu không thể nhịn được thì không còn là chuyện của ba tháng nữa.
Cho dù anh ta có bị t*ng trùng xông lên não, anh ta cũng phải cố gắng kìm nén lại.
Nhưng hết lần này đến lần khác anh ta vẫn không thể nói ra lý do đó.
Sau đó, anh ta bị ép hỏi đến mức phát điên lên, liền gầm lên: “Mấy người muốn nghĩ như thế nào thì tùy, được chưa?”
Bên cạnh đột nhiên có người hỏi: “Này, Diêu Việt, anh sao vậy? Tâm trạng không tốt sao?”
Hoắc Vân Khai quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Diêu Việt đang ngồi ở đằng kia với vẻ mặt lạnh lùng, vừa rồi bọn họ tán gẫu nhiều chuyện như thế mà anh ta vẫn im lặng không nói câu nào.
Hoắc Vân Khai đang có tâm trạng rất tốt, nên nhìn ra được bạn mình đang có tâm trạng không được tốt cho lắm, liền hất hất cánh tay anh ta: “Sao vậy, tâm trạng không tốt hả?”
Diêu Việt liếc mắt nhìn anh ta, cảm giác sắc mặt vui mừng không hề che dấu kia vô cùng chói mắt.
“Tôi không sao.”
Anh ta còn có thể nói được gì đây? Chẳng lẽ nói tôi thích bạn gái nhỏ của anh, nhưng vì anh là người bạn thân nhất của tôi, vì thế mà tôi không thể làm gì được, nên trong lòng cảm thấy rất khó chịu à?
Bỗng nhiên anh ta cảm thấy thực sự không có hứng thú, đứng dậy muốn rời đi. “Tôi có việc phải làm, đi trước đây.”
Hoắc Vân Khai lập tức đứng lên theo, khoác tay lên vai anh ta: “Anh đi đâu vậy? Tôi đi cùng với, tôi cũng đang chán chết đây.”
Diêu Việt: “Anh không cần đi cùng cô bạn gái nhỏ của anh à?”
Ẩn sâu trong lời nói của anh ta hơi có chút châm chọc, nhưng Hoắc Vân Khai vẫn chưa nghe ra, lúc này anh ta cũng lười giải thích nên liền nói sang chuyện khác: “Có đi chơi game không?”
Diêu Việt gạt tay anh ta ra khỏi vai mình: “Không đi.”
…
Tần Nhất Xuyên hiện cũng không có việc gì làm nên thường xuyên lên mạng internet tìm kiếm các thông tin về Trường Tuế.
Kết quả liền thấy tin tức Hoắc Vân Khai đưa nguyên cả một xe cà phê đến tặng cho Trường Tuế ở trường quay.
Trường Tuế còn cầm cà phê đứng trước xe chụp ảnh.
Mặc dù Hoắc Vân Khai đã giải thích, nói rằng Trường Tuế là em gái của mình.
Nhưng Tần Nhất Xuyên đã biết Trường Tuế là một cô bé mồ côi, cô ấy làm gì có anh em nào cơ chứ?
Anh ta cũng biết rất rõ về Hoắc Vân Khai, cuộc sống riêng của anh ta và đám bạn đó đều cực kỳ loạn.
Tần Nhất Xuyên vô cùng rối rắm, suy nghĩ lui suy nghĩ tới mấy lần rốt cuộc cũng gọi điện cho Trường Tuế để hỏi cho rõ ràng.
Khi anh ta gọi điện đến, đúng lúc đó Trường Tuế đang quay phim nên không nghe được điện thoại của anh ta.
Anh ta lập tức cả người ỉu xìu như quả cà tím héo, không có tâm trạng để làm việc gì khác, tâm trạng tệ đến mức Tần Diệu Văn phải nhắc nhở mấy câu.
Cho đến khi Trường Tuế gọi điện lại.
“Anh có gọi cho tôi à? Có chuyện gì vậy?”
“Tôi xem trên mạng, thấy Hoắc Vân Khai cho mang cả xe cà phê đến tặng cô.”
“Đúng vậy, làm sao thế?”
Tần Nhất Xuyên một tay cầm điện thoại, còn tay kia liên tục rối rắm cào tường: “Chính là chuyện về anh ta, tôi muốn nói cho cô biết, mấy người trong giới của anh ta rất loạn…”
Trường Tuế nói: “Tôi biết mà.”
Tần Nhất Xuyên im lặng một lúc, sau đó hỏi: “Anh ta đang theo đuổi cô à?”
Trường Tuế nói: “Không phải. Tôi đã giúp anh ta xử lý một việc quan trọng nên anh ta muốn cảm ơn tôi thôi.” Nói xong cô cũng cảm thấy hơi kỳ lạ: “Anh gọi điện cho tôi chính là để nói cho tôi biết chuyện này thôi à?”
Ngón tay đang cào tường của Tần Nhất Xuyên đột nhiên dừng lại, trên mặt nóng bừng, cũng may là đang nói chuyện trên điện thoại nên cô không nhìn thấy được, anh ta lên giọng nói: “Chẳng phải là tôi đang lo lắng cho cô sợ rằng cô bị lừa hay sao?”
Trường Tuế mỉm cười nói: “Cảm ơn anh.”
Tần Nhất Xuyên nghe xong cũng thở phào nhẹ nhõm, ngón tay lại bắt đầu cào vách tường, ngập ngừng nói: “Thế thì, hai ngày nữa tôi sẽ đến trường quay thăm mọi người.” Dừng một chút, anh ta lại nói thêm một câu: “Đúng dịp tôi có việc đi thành phố Tây, luôn tiện ghé thăm cô luôn.”
Trường Tuế liền trả lời không chút do dự: “Được rồi. Nhớ mang thêm cho tôi ít đồ ăn.”
Khóe miệng của Tần Nhất Xuyên nhịn không được giương cao lên: “Biết rồi, đồ quỷ tham ăn.” Anh ta không để ý đến trong lời nói của mình có chút cưng chiều mà chính anh ta cũng không nhận ra.
“Sắp đến cảnh quay của tôi rồi, cúp máy trước đây.” Trường Tuế nói.
“Được rồi. Nhớ chăm sóc bản thân thật tốt.” Tần Nhất Xuyên nói.
Trường Tuế nói biết rồi, sau đó liền tắt điện thoại.
…
Lúc đầu Trương Nhã Đình nghe nói ngay ngày đầu tiên tại đoàn làm phim, Trường Tuế đã đắc tội với Hứa Diệu, tâm tình cô ta lập tức tốt lên. Buổi chiều vừa lúc được rảnh rỗi nên đi đến trường quay, kết quả là vừa mới bước vào trường quay, chợt nghe mọi người bàn tán to nhỏ về chuyện Hoắc Vân Khai đã tặng cho Trường Tuế cả xe cà phê, thế là tâm trạng cô ta từ vui vẻ lập tức chuyển sang ảm đạm.
Cả buổi chiều hôm nay tâm trạng của Trương Nhã Đình không được tốt, hôm nay Trường Tuế trở thành tâm điểm của đoàn làm phim vì được tặng cả xe cà phê, mọi người trong đoàn làm phim đều cảm ơn cô ấy.
Lúc thực hiện cảnh quay, Từ Nghiêu cũng khen ngợi cô ấy không dứt miệng.
Trương Nhã Đình căn bản không cảm thấy diễn xuất của Khương Trường Tuế tốt bao nhiêu hết, Từ Nghiêu nhận xét trạng thái cô ấy lúc diễn rất tự nhiên, rất có cảm giác, nhưng cô ta không hề nhìn ra được chút nào. Cô ta cảm thấy nếu giao nhân vật này cho cô ta thì cô ta cũng có thể diễn tốt như vậy.
Trương Nhã Đình là bạn gái của nhà sản xuất bộ phim này. Nhà sản xuất phim này bị cô ta quấn lấy không còn cách nào khác nên đành phải tạm thời nhét cô ta vào đây.
Mặc dù mọi người đều biết nhà sản xuất họ Lưu đã có vợ con, nhưng mà vợ con ông ta sống ở nước ngoài.
Trong giới giải trí những chuyện này cũng không phải hiếm thấy, nên mọi người có thấy cũng không trách.
Từ Nghiêu và nhà sản xuất họ Lưu lại là đối tác, ngoài ra mối quan hệ cá nhân giữa hai người họ cũng không tệ, hơn nữa nhà sản xuất Lưu cũng đã đặc biệt chào hỏi và nhờ ông ấy chiếu cố cho cô bạn gái nhỏ hay nũng nịu của mình, vì vậy lúc ở trên phim trường thái độ của Từ Nghiêu đối với Trương Nhã Đình cũng rất khách khí, càng làm cho Trương Nhã Đình cảm thấy mình có vị trí quan trọng nhất trong đoàn làm phim.
Trong đoàn làm phim cô ta thường huơ tay múa chân, chỉ trỏ đủ thứ, tỏ ra như một bà chủ.
Nhưng cô ta lại không biết rằng nhân viên trong đoàn làm phim ai ai cũng đều ghét cô ta.
Trương Nhã Đình thực sự muốn vạch lá tìm sâu, cố gắng tìm lỗi sai của Trường Tuế.
Nhưng cô ta thực sự không tài nào thực hiện được ý đồ của mình. Ngay cả Từ Nghiêu và Đoạn Khôn cũng công nhận khả năng diễn xuất của Trường Tuế. Ngay cả Hứa Diệu ngay từ đầu có chút xung đột với Trường Tuế, cảm thấy rằng cô ấy là do nhà tài trợ nhét vào trong đoàn phim này cũng không thể không thừa nhận rằng diễn xuất của Trường Tuế tốt hơn anh ta rất nhiều. Hơn nữa lúc không quay phim cô ấy cũng rất khiêm tốn, Hứa Diệu cũng không ghét cô ấy đến mức như vậy.
Hôm nay, nhà sản xuất Lưu đến thăm đoàn làm phim.
Nhà sản xuất Lưu đã ngoài bốn mươi tuổi, bề ngoài chính là một người đàn ông trung niên bình thường của bình thường không có gì đặc biệt hết. Thế mà Trương Nhã Đình thì suốt ngày bám chặt lấy ông ta, lúc nào đi đâu cũng khoác tay và luôn miệng gọi chồng, vô cùng ngọt ngào, giống như thể không hề biết con gái đầu của nhà sản xuất Lưu cũng lớn bằng tuổi cô ấy.
Có thể thấy được, nhà sản xuất Lưu cũng rất thích kiểu như vậy, suốt ngày ôm eo cô ta, như cây cổ thụ đâm thêm chồi mới, mặt mày đầy gió xuân.
Trên thực tế, dù ai nhìn thấy cũng nghĩ rằng đây là hai cha con.
…
Công việc kéo dài đến tận đêm mới kết thúc.
Phó đạo diễn đến thông báo cho Trường Tuế rằng nhà sản xuất Lưu mời mọi người ăn tối.