Bà Cốt Giới Giải Trí - Trang 4
Chương 32-2: Tự mình đa tình
…….
Khi Trường Tuệ gọi điện cho Hoắc Vân Khai, Hoắc Vân Khai vẫn đang uống rượu với Diêu Việt và mấy người bạn khác trong quán bar.
Có người hỏi: “Diêu Việt, cô bạn gái mới của anh đâu rồi? Sao gần đây không thấy anh dẫn cô ấy đi chơi.”
Diêu Việt uể oải nói: “Đã chia tay rồi.”
“Đã chia tay rồi sao? Không phải là mới quen nhau nửa tháng thôi sao? Đây là kỷ lục mới phải không? Kỷ lục chia tay nhanh nhất ấy.”
“Có người mới rồi à?”
Diêu Việt xoay bật lửa trong tay: “Chưa có.”
“Gần đây mấy anh đều làm sao vậy, Diêu Việt thì không nói đến chuyện yêu đương, Vân Khai cũng chẳng chạm vào phụ nữ nữa. Sao vậy? Hai người đã tìm được tình yêu đích thực rồi à?”
Hoắc Vân Khai “hừ” một tiếng, có hơi chút chột dạ: “Cái gì mà tính yêu đích thực chứ, gần đây tôi cảm thấy trong người rất mệt mỏi, chỉ muốn nghỉ ngơi một thời gian.” Sau đó lại đem sự chú ý chuyển sang trên người Diêu Việt: “Tôi nói này, Diêu Việt anh cũng không sợ phiền phức hay sao ấy, phụ nữ ấy hả, một khi đã có danh phận thì làm cao lên cũng là bình thường, anh chia tay nhiều lần như vậy cũng không thấy mệt mỏi lắm sao?”
Diêu Việt nhướng mày: “Chỉ một câu thôi, cho đủ tiền là được.”
“Mẹ kiếp, Diêu Việt, anh cũng hơi quá đáng rồi đấy, lại dám khoe của với chúng tôi à.”
“Diêu Việt còn cần phải khoe à? Ai mà không biết anh có tiền, ba anh chỉ có một đứa con trai là anh, tài sản sau này không giao hết cho anh thì còn cho ai nữa.”
“Cái đó cũng không chắc, nói không chừng ở bên ngoài anh còn đứa em trai em gái nào khác thì sao —-“
Sắc mặt Diêu Việt bỗng trở nên lạnh lùng, động tác đùa nghịch bật lửa trên tay cũng dừng lại, ánh mắt lạnh lùng liếc qua.
Bầu không khí trở nên im ắng.
Người kia lập tức ngậm miệng lại.
Hoắc Vân Khai đạp một cước vào chân người kia: “Nói nhảm gì thế? Muốn bị chửi à?” Vừa dứt lời, tiếng chuông điện thoại di động của anh ta liền vang lên, anh ta lập tức ra hiệu cho những người khác giữ im lặng, sau đó nhẹ giọng trả lời điện thoại: “Alo, cô đã xong việc rồi à?”
“Bây giờ tôi đang ở bên ngoài.”
“Vậy cô đã ăn cơm chưa?”
“Vậy bây giờ tôi về nhà luôn phải không? Hay là tôi qua đó đón cô nhé?”
Giọng điệu này là sao?
Biểu tình của những người trong phòng lập tức trở nên vi diệu, ngay cả Diêu Việt cũng nhướng mày ngạc nhiên.
Hoắc Vân Khai tắt điện thoại, chuẩn bị đứng dậy bước ra ngoài: “Tôi còn có việc phải làm, tôi đi trước đây!”
Vừa đứng lên đã bị kéo ngồi xuống lại.
“Từ từ rồi đi! Trước tiên nói cho rõ ràng cái đã, ai vừa gọi điện cho anh đấy? Có phải anh đang lén lút quen cô bạn gái nào không?”
“Bạn gái đâu mà bạn gái! Chỉ là một cô em gái mà thôi.” Hoắc Vân Khai chột dạ nói, thân phận của Trường Tuế đương nhiên phải giữ bí mật.
“Em gái gì mà em gái? Có mà là em yêu ấy? Vừa rồi nghe giọng anh nói chuyện điện thoại buồn nôn như vậy mà còn nói không phải là bạn gái à?” Mấy người bạn đương nhiên là không tin.
“Thật không phải mà!… Ai dà, nếu mấy người vẫn không tin thì có thể đi hỏi Hà Văn Hiểu ấy? Thực sự chỉ là một em gái thôi, không nói chuyện tiếp với mấy người nữa, tôi có việc, đi trước đây, vậy nhé.” Hoắc Vân Khai nói xong liền đi ngay lập tức.
“Thật không bình thường chút nào, anh ta sẽ không thật sự kết giao với bạn gái đấy chứ?”
Diêu Việt đột nhiên đứng lên: “Tôi cũng đi trước đây.” Sau đó, anh ta liền đi ngay.
Hoắc Vân Khai lúc này đã uống rượu nên đứng bên ngoài quán bar hút thuốc và đợi xe đến.
Diêu Việt đi ra: “Anh có chuyện gì thế?”
Hai người là bạn thân chơi với nhau từ nhỏ nên mối quan hệ giữa họ không giống như mấy người bạn chơi cùng trong quán bar.
“Chuyện gì là chuyện gì chứ?” Hoắc Vân Khai giả vờ tránh đi: “Tôi thật sự không có bạn gái mà, nếu tôi có bạn gái thì liệu có thể giấu được anh hay không?”
Cho dù quan hệ giữa hai người có tốt đến đâu, chuyện mình bị nữ quỷ quấn lấy hút dương khí đến không cứng nổi cũng không thể nói ra được.
Đàn ông chuyện gì cũng có thể không được, chỉ riêng chuyện đó là không thể không được.
Anh ta cũng cần phải giữ mặt mũi chứ!
Diêu Việt cười nhạo một tiếng, cũng không thèm vạch trần anh ta. Thế nhưng anh ta cũng tò mò muốn biết là cô gái đó là người như thế nào mà có thể khiến một người căn bản không hề tin vào tình yêu như Hoắc Vân Khai lại trở nên như vậy.
Hoắc Vân Khai từ xưa tới nay chưa hề có ai gọi là tình nhân hay tri kỷ, thậm chí còn khinh thường giả vờ yêu gì đó. Mấy cái chuyện đó đối với anh ta luôn vô cùng dễ dàng, chẳng cần tốn nhiều sức lực, chỉ cần vẫy tay một cái là đã có người sà vào rồi. Thậm chí cho dù người này vừa đi thì đã có người khác xếp hàng sẵn đó chờ đến lượt. Nhưng vừa rồi lúc anh ta nói chuyện điện thoại, giọng điệu lại chưa bao giờ mềm nhẹ dịu dàng đến như vậy, thực sự không giống với phong cách của anh ta. Chỉ có khả năng duy nhất chính là anh ta có bạn gái.
Có lẽ chỉ đơn giản là trước đây anh ta luôn miệng nói là sẽ không bao giờ tìm bạn gái, bây giờ bị vả mặt nên ngại nói ra mà thôi.
Tài xế vẫn chưa tới, Hoắc Vân Khai sợ Diêu Việt sẽ tiếp tục truy hỏi thêm nên anh ta dứt khoát chuyển đề tài đến trên người Diêu Việt.
“Thế chuyện của anh là sao vậy? Không phải hồi trước anh thích em gái mạng kia lắm à? Vừa tặng túi vừa tặng xe, tại sao mới có nửa tháng mà đã chán rồi thế?”
Trong đầu Diêu Việt lập tức xuất hiện hình ảnh Trường Tuế đang ngồi ăn kẹo bông gòn, có điều thật kỳ lạ, mỗi lần nhớ đến cô thì đều không phải là khoảnh khắc kinh diễm thoáng qua đó mà chỉ là hình ảnh cô mặc toàn thân màu đen và ngồi đó ăn kẹo bông gòn.
Anh ta đã chờ đợi trong suốt mấy ngày nay.
Nhưng anh ta cũng không hiểu là mình đang chờ đợi điều gì nữa, giống như chờ cô ấy lại tiếp tục xuất hiện trong tầm mắt của mình. Lúc này anh ta có thể khẳng định ánh mắt cô nhìn anh lúc đó chỉ như nhìn một người qua đường chứ không phải là cô đang dùng chiêu lạt mềm buộc chặt.
Đây cũng không phải là anh ta tự luyến, mà từ khi còn là một cậu thiếu niên, mấy người phụ nữ vẫn luôn bám riết lấy anh ta chưa từng ngừng lại. Mấy loại thủ đoạn quyến rũ của họ anh ta đều đã từng chứng kiến. Anh ta luôn luôn không thèm để ý mấy thủ đoạn đó, chỉ là sẽ lựa chọn người mà anh ta thấy thuận mắt nhất để đi cùng anh ta một đoạn mà thôi.
Nhưng vẫn không thể lý giải được, anh ta vẫn lưu tâm đến việc liệu có phải cô đang dùng thủ đoạn với anh ta hay không
Nhanh như chớp, đã nhiều ngày như vậy rồi nhưng cô vẫn không hề xuất hiện.
Anh ta cũng không biết tâm tình của mình là đang thất vọng hay vẫn còn điều gì khác, đây là lần đầu tiên trong đời, không phải là phụ nữ đoán anh đang suy nghĩ gì trong đầu mà là anh phải đoán phụ nữ suy nghĩ gì.
“Đang nghĩ gì vậy?” Giọng nói của Hoắc Vân Khai kéo những dòng suy nghĩ trong đầu anh ta quay về.
Đúng lúc này thì tài xế lái xe đến.
Hoắc Vân Khai liền bỏ lại anh ta: “Tôi đi trước, còn phải đi đón người ta nữa.”
Cảm xúc vui mừng phấn khởi đó khiến Diêu Việt cảm thấy thật hâm mộ, cũng cảm thấy bản thân mình thật cô độc.
Nhưng trên thực tế, Hoắc Vân Khai chỉ nóng lòng muốn điều trị dứt điểm căn bệnh của mình mà thôi, còn mẫu người như Trường Tuế thực sự không phải là mẫu người mà anh ta thích.
…….
Hoắc Vân Khai đến khách sạn đón Trường Tuế, vừa giúp cô cầm túi xách, rồi lại mở cửa xe, vô cùng ân cần.
Bây giờ trong mắt anh ta, Trường Tuế chính là người có thể cứu lấy “tính phúc” trong nửa đời còn lại của anh ta, anh ta đương nhiên là phải cung phụng.
“Cô ăn cơm chưa? Nếu không thì chúng ta đi ăn trước nhé? Tôi cũng chưa ăn cơm.” Hoắc Vân Khai vừa lái xe vừa nói với cô.
“Về nhà anh trước đã.” Trường Tuế trả lời.
“Được. Nghe cô hết.” Hoắc Vân Khai vừa lái xe, vừa lén nhìn sang Trường Tuế.
Đến hôm nay anh ta mới biết cô ấy thế mà lại là một diễn viên, vẻ ngoài rất trẻ trung xinh đẹp, rất nhiều người bạn trong nhóm anh ta đều thích mẫu người như thế này, nhất là lúc cô ấy không cười, nhìn vẻ mặt lạnh lùng, vẻ lạnh lùng hờ hững cùng với khí chất cách xa ngàn dặm nhưng vẫn rất hấp dẫn cuốn hút.
Nhưng mẫu người như cô lại không phải là mẫu người mà anh ta thích, anh ta thích những người phụ nữ có vóc người nóng bỏng thành thục, nhưng điều đó không quan hệ với việc anh ta vẫn thưởng thức cô.
“Tối qua anh ngủ như thế nào?” Trường Tuế hỏi.
“Tối hôm qua tôi ngủ ở nhà bạn, tôi cũng đã đặt lá bùa mà cô đưa cho tôi xuống dưới gối rồi, quả thật là ngủ rất ngon! Khụ khụ, mấy giấc mộng đó cũng không có nữa.” Hoắc Vân Khai nói: “Em thật sự là quá lợi hại. Nói thật nhé, tối qua tôi vẫn là bán tín bán nghi, còn bây giờ tôi thực sự khâm phục rồi.”
………
Trường Tuế xách chiếc ba lô nhỏ kia tới, khi đến nhà của Hoắc Vân Khai thì ngay lập tức đi thẳng vào phòng ngủ của anh ta.
Trường Tuế không hề cảm giác được khí tức của dục quỷ kia ở trong phòng nên chuẩn bị bố trí những đạo cụ cần thiết.
Hoắc Vân Khai cũng rất tò mò: “Ai dà, em gái Khương Khương à, cô nói nữ quỷ quấn lấy tôi đó gọi là gì nhỉ? Dục quỷ à?”
Em gái Khương Khương?
Đây là cách xưng hô kỳ quái gì thế?
Trường Tuế cũng lười sửa lại, vừa gật đầu vừa lấy từ trong balo ra một lá bùa.
Hoắc Vân Khai lại hỏi tiếp: “Tại sao lại gọi là dục quỷ vậy? Không phải nên gọi là sắc quỷ à?”
Trường Tuế bình tĩnh trả lời: “Bởi vì dục quỷ không chỉ bị tình dục hấp dẫn, nó cũng có thể bị tham lam, đố kỵ, ái dục hấp dẫn nữa.”
Hoắc Vân Khai hỏi: “Như vậy là dục quỷ cũng có thể có nam quỷ nữa phải không?”
Khi Trường Tuệ gọi điện cho Hoắc Vân Khai, Hoắc Vân Khai vẫn đang uống rượu với Diêu Việt và mấy người bạn khác trong quán bar.
Có người hỏi: “Diêu Việt, cô bạn gái mới của anh đâu rồi? Sao gần đây không thấy anh dẫn cô ấy đi chơi.”
Diêu Việt uể oải nói: “Đã chia tay rồi.”
“Đã chia tay rồi sao? Không phải là mới quen nhau nửa tháng thôi sao? Đây là kỷ lục mới phải không? Kỷ lục chia tay nhanh nhất ấy.”
“Có người mới rồi à?”
Diêu Việt xoay bật lửa trong tay: “Chưa có.”
“Gần đây mấy anh đều làm sao vậy, Diêu Việt thì không nói đến chuyện yêu đương, Vân Khai cũng chẳng chạm vào phụ nữ nữa. Sao vậy? Hai người đã tìm được tình yêu đích thực rồi à?”
Hoắc Vân Khai “hừ” một tiếng, có hơi chút chột dạ: “Cái gì mà tính yêu đích thực chứ, gần đây tôi cảm thấy trong người rất mệt mỏi, chỉ muốn nghỉ ngơi một thời gian.” Sau đó lại đem sự chú ý chuyển sang trên người Diêu Việt: “Tôi nói này, Diêu Việt anh cũng không sợ phiền phức hay sao ấy, phụ nữ ấy hả, một khi đã có danh phận thì làm cao lên cũng là bình thường, anh chia tay nhiều lần như vậy cũng không thấy mệt mỏi lắm sao?”
Diêu Việt nhướng mày: “Chỉ một câu thôi, cho đủ tiền là được.”
“Mẹ kiếp, Diêu Việt, anh cũng hơi quá đáng rồi đấy, lại dám khoe của với chúng tôi à.”
“Diêu Việt còn cần phải khoe à? Ai mà không biết anh có tiền, ba anh chỉ có một đứa con trai là anh, tài sản sau này không giao hết cho anh thì còn cho ai nữa.”
“Cái đó cũng không chắc, nói không chừng ở bên ngoài anh còn đứa em trai em gái nào khác thì sao —-“
Sắc mặt Diêu Việt bỗng trở nên lạnh lùng, động tác đùa nghịch bật lửa trên tay cũng dừng lại, ánh mắt lạnh lùng liếc qua.
Bầu không khí trở nên im ắng.
Người kia lập tức ngậm miệng lại.
Hoắc Vân Khai đạp một cước vào chân người kia: “Nói nhảm gì thế? Muốn bị chửi à?” Vừa dứt lời, tiếng chuông điện thoại di động của anh ta liền vang lên, anh ta lập tức ra hiệu cho những người khác giữ im lặng, sau đó nhẹ giọng trả lời điện thoại: “Alo, cô đã xong việc rồi à?”
“Bây giờ tôi đang ở bên ngoài.”
“Vậy cô đã ăn cơm chưa?”
“Vậy bây giờ tôi về nhà luôn phải không? Hay là tôi qua đó đón cô nhé?”
Giọng điệu này là sao?
Biểu tình của những người trong phòng lập tức trở nên vi diệu, ngay cả Diêu Việt cũng nhướng mày ngạc nhiên.
Hoắc Vân Khai tắt điện thoại, chuẩn bị đứng dậy bước ra ngoài: “Tôi còn có việc phải làm, tôi đi trước đây!”
Vừa đứng lên đã bị kéo ngồi xuống lại.
“Từ từ rồi đi! Trước tiên nói cho rõ ràng cái đã, ai vừa gọi điện cho anh đấy? Có phải anh đang lén lút quen cô bạn gái nào không?”
“Bạn gái đâu mà bạn gái! Chỉ là một cô em gái mà thôi.” Hoắc Vân Khai chột dạ nói, thân phận của Trường Tuế đương nhiên phải giữ bí mật.
“Em gái gì mà em gái? Có mà là em yêu ấy? Vừa rồi nghe giọng anh nói chuyện điện thoại buồn nôn như vậy mà còn nói không phải là bạn gái à?” Mấy người bạn đương nhiên là không tin.
“Thật không phải mà!… Ai dà, nếu mấy người vẫn không tin thì có thể đi hỏi Hà Văn Hiểu ấy? Thực sự chỉ là một em gái thôi, không nói chuyện tiếp với mấy người nữa, tôi có việc, đi trước đây, vậy nhé.” Hoắc Vân Khai nói xong liền đi ngay lập tức.
“Thật không bình thường chút nào, anh ta sẽ không thật sự kết giao với bạn gái đấy chứ?”
Diêu Việt đột nhiên đứng lên: “Tôi cũng đi trước đây.” Sau đó, anh ta liền đi ngay.
Hoắc Vân Khai lúc này đã uống rượu nên đứng bên ngoài quán bar hút thuốc và đợi xe đến.
Diêu Việt đi ra: “Anh có chuyện gì thế?”
Hai người là bạn thân chơi với nhau từ nhỏ nên mối quan hệ giữa họ không giống như mấy người bạn chơi cùng trong quán bar.
“Chuyện gì là chuyện gì chứ?” Hoắc Vân Khai giả vờ tránh đi: “Tôi thật sự không có bạn gái mà, nếu tôi có bạn gái thì liệu có thể giấu được anh hay không?”
Cho dù quan hệ giữa hai người có tốt đến đâu, chuyện mình bị nữ quỷ quấn lấy hút dương khí đến không cứng nổi cũng không thể nói ra được.
Đàn ông chuyện gì cũng có thể không được, chỉ riêng chuyện đó là không thể không được.
Anh ta cũng cần phải giữ mặt mũi chứ!
Diêu Việt cười nhạo một tiếng, cũng không thèm vạch trần anh ta. Thế nhưng anh ta cũng tò mò muốn biết là cô gái đó là người như thế nào mà có thể khiến một người căn bản không hề tin vào tình yêu như Hoắc Vân Khai lại trở nên như vậy.
Hoắc Vân Khai từ xưa tới nay chưa hề có ai gọi là tình nhân hay tri kỷ, thậm chí còn khinh thường giả vờ yêu gì đó. Mấy cái chuyện đó đối với anh ta luôn vô cùng dễ dàng, chẳng cần tốn nhiều sức lực, chỉ cần vẫy tay một cái là đã có người sà vào rồi. Thậm chí cho dù người này vừa đi thì đã có người khác xếp hàng sẵn đó chờ đến lượt. Nhưng vừa rồi lúc anh ta nói chuyện điện thoại, giọng điệu lại chưa bao giờ mềm nhẹ dịu dàng đến như vậy, thực sự không giống với phong cách của anh ta. Chỉ có khả năng duy nhất chính là anh ta có bạn gái.
Có lẽ chỉ đơn giản là trước đây anh ta luôn miệng nói là sẽ không bao giờ tìm bạn gái, bây giờ bị vả mặt nên ngại nói ra mà thôi.
Tài xế vẫn chưa tới, Hoắc Vân Khai sợ Diêu Việt sẽ tiếp tục truy hỏi thêm nên anh ta dứt khoát chuyển đề tài đến trên người Diêu Việt.
“Thế chuyện của anh là sao vậy? Không phải hồi trước anh thích em gái mạng kia lắm à? Vừa tặng túi vừa tặng xe, tại sao mới có nửa tháng mà đã chán rồi thế?”
Trong đầu Diêu Việt lập tức xuất hiện hình ảnh Trường Tuế đang ngồi ăn kẹo bông gòn, có điều thật kỳ lạ, mỗi lần nhớ đến cô thì đều không phải là khoảnh khắc kinh diễm thoáng qua đó mà chỉ là hình ảnh cô mặc toàn thân màu đen và ngồi đó ăn kẹo bông gòn.
Anh ta đã chờ đợi trong suốt mấy ngày nay.
Nhưng anh ta cũng không hiểu là mình đang chờ đợi điều gì nữa, giống như chờ cô ấy lại tiếp tục xuất hiện trong tầm mắt của mình. Lúc này anh ta có thể khẳng định ánh mắt cô nhìn anh lúc đó chỉ như nhìn một người qua đường chứ không phải là cô đang dùng chiêu lạt mềm buộc chặt.
Đây cũng không phải là anh ta tự luyến, mà từ khi còn là một cậu thiếu niên, mấy người phụ nữ vẫn luôn bám riết lấy anh ta chưa từng ngừng lại. Mấy loại thủ đoạn quyến rũ của họ anh ta đều đã từng chứng kiến. Anh ta luôn luôn không thèm để ý mấy thủ đoạn đó, chỉ là sẽ lựa chọn người mà anh ta thấy thuận mắt nhất để đi cùng anh ta một đoạn mà thôi.
Nhưng vẫn không thể lý giải được, anh ta vẫn lưu tâm đến việc liệu có phải cô đang dùng thủ đoạn với anh ta hay không
Nhanh như chớp, đã nhiều ngày như vậy rồi nhưng cô vẫn không hề xuất hiện.
Anh ta cũng không biết tâm tình của mình là đang thất vọng hay vẫn còn điều gì khác, đây là lần đầu tiên trong đời, không phải là phụ nữ đoán anh đang suy nghĩ gì trong đầu mà là anh phải đoán phụ nữ suy nghĩ gì.
“Đang nghĩ gì vậy?” Giọng nói của Hoắc Vân Khai kéo những dòng suy nghĩ trong đầu anh ta quay về.
Đúng lúc này thì tài xế lái xe đến.
Hoắc Vân Khai liền bỏ lại anh ta: “Tôi đi trước, còn phải đi đón người ta nữa.”
Cảm xúc vui mừng phấn khởi đó khiến Diêu Việt cảm thấy thật hâm mộ, cũng cảm thấy bản thân mình thật cô độc.
Nhưng trên thực tế, Hoắc Vân Khai chỉ nóng lòng muốn điều trị dứt điểm căn bệnh của mình mà thôi, còn mẫu người như Trường Tuế thực sự không phải là mẫu người mà anh ta thích.
…….
Hoắc Vân Khai đến khách sạn đón Trường Tuế, vừa giúp cô cầm túi xách, rồi lại mở cửa xe, vô cùng ân cần.
Bây giờ trong mắt anh ta, Trường Tuế chính là người có thể cứu lấy “tính phúc” trong nửa đời còn lại của anh ta, anh ta đương nhiên là phải cung phụng.
“Cô ăn cơm chưa? Nếu không thì chúng ta đi ăn trước nhé? Tôi cũng chưa ăn cơm.” Hoắc Vân Khai vừa lái xe vừa nói với cô.
“Về nhà anh trước đã.” Trường Tuế trả lời.
“Được. Nghe cô hết.” Hoắc Vân Khai vừa lái xe, vừa lén nhìn sang Trường Tuế.
Đến hôm nay anh ta mới biết cô ấy thế mà lại là một diễn viên, vẻ ngoài rất trẻ trung xinh đẹp, rất nhiều người bạn trong nhóm anh ta đều thích mẫu người như thế này, nhất là lúc cô ấy không cười, nhìn vẻ mặt lạnh lùng, vẻ lạnh lùng hờ hững cùng với khí chất cách xa ngàn dặm nhưng vẫn rất hấp dẫn cuốn hút.
Nhưng mẫu người như cô lại không phải là mẫu người mà anh ta thích, anh ta thích những người phụ nữ có vóc người nóng bỏng thành thục, nhưng điều đó không quan hệ với việc anh ta vẫn thưởng thức cô.
“Tối qua anh ngủ như thế nào?” Trường Tuế hỏi.
“Tối hôm qua tôi ngủ ở nhà bạn, tôi cũng đã đặt lá bùa mà cô đưa cho tôi xuống dưới gối rồi, quả thật là ngủ rất ngon! Khụ khụ, mấy giấc mộng đó cũng không có nữa.” Hoắc Vân Khai nói: “Em thật sự là quá lợi hại. Nói thật nhé, tối qua tôi vẫn là bán tín bán nghi, còn bây giờ tôi thực sự khâm phục rồi.”
………
Trường Tuế xách chiếc ba lô nhỏ kia tới, khi đến nhà của Hoắc Vân Khai thì ngay lập tức đi thẳng vào phòng ngủ của anh ta.
Trường Tuế không hề cảm giác được khí tức của dục quỷ kia ở trong phòng nên chuẩn bị bố trí những đạo cụ cần thiết.
Hoắc Vân Khai cũng rất tò mò: “Ai dà, em gái Khương Khương à, cô nói nữ quỷ quấn lấy tôi đó gọi là gì nhỉ? Dục quỷ à?”
Em gái Khương Khương?
Đây là cách xưng hô kỳ quái gì thế?
Trường Tuế cũng lười sửa lại, vừa gật đầu vừa lấy từ trong balo ra một lá bùa.
Hoắc Vân Khai lại hỏi tiếp: “Tại sao lại gọi là dục quỷ vậy? Không phải nên gọi là sắc quỷ à?”
Trường Tuế bình tĩnh trả lời: “Bởi vì dục quỷ không chỉ bị tình dục hấp dẫn, nó cũng có thể bị tham lam, đố kỵ, ái dục hấp dẫn nữa.”
Hoắc Vân Khai hỏi: “Như vậy là dục quỷ cũng có thể có nam quỷ nữa phải không?”