Bà Cốt Giới Giải Trí - Trang 4
Chương 29-2: Bị sốt đến mức hồ đồ
Anh không chống cự cũng không né tránh, dáng vẻ tùy cô muốn làm gì thì làm.
Trường Tuế mềm lòng thu tay lại, bưng canh đậu xanh qua, dùng thìa múc một muỗng canh đưa đến bên miệng anh và cất giọng dụ dỗ: “Há miệng.”
Hạ Luật dừng một chút, hàng mi đen dày khẽ rũ xuống, nhìn canh đậu xanh đung đưa trong thìa, sau đó chậm rãi mở miệng ngậm thìa vào miệng, uống canh xong lại ngẩng đầu nhìn cô.
Ánh mắt không lạnh lùng như ngày thường, ngược lại mang theo cảm giác lưu luyến không muốn xa rời.
Xem ra anh thật sự sốt đến đầu óc không tỉnh táo rồi.
Trường Tuế thầm nghĩ, lại đút thêm một muỗng canh, lúc này không cần cô phải nói, anh đã ngoan ngoãn há miệng uống.
Trường Tuế đút từng muỗng một, Hạ Luật cũng uống từng muỗng một, ngay cả cặn đậu xanh ở đáy chén anh cũng ngoan ngoãn ăn hết.
Ngoan đến mức sau khi Trường Tuế buông bát xuống liền vò tóc anh như đang vò đầu con chó ngốc trong chùa, mái tóc vì quay phim mà để mái che mắt nay loạn cào cào, nhưng điều đó không hề làm ảnh hưởng đến khuôn mặt đẹp trai của anh.
Trường Tuế nhân cơ hội anh đang ngơ ngác ngốc nghếch mà bưng lấy khuôn mặt anh nhìn ngắm tỉ mỉ, cho dù nhìn thế nào thì khuôn mặt này cũng đều hợp gu cô.
Cô không nhịn được khẽ chạm ngón tay vào hàng mi rậm của anh.
Anh nhắm mắt lại.
Ngay lúc này.
Tiếng chuông cửa vang lên.
Trường Tuế buông mặt anh ra, chuẩn bị đi mở cửa.
Tay lại bị Hạ Luật nắm lấy.
Anh khẽ mím môi, bàn tay anh siết chặt cổ tay cô.
Trường Tuế cong mắt cười: “Tôi đi lấy thuốc cho anh, ở ngay cửa thôi.”
Hạ Luật vẫn không buông tay.
Trường Tuế ngẫm nghĩ, sau đó dứt khoát nói: “Vậy thì anh đi với tôi.”
Hạ Luật thế mà thật sự đứng dậy, ngoan ngoãn theo cô đi về phía cửa, bàn tay vẫn nắm chặt tay cô không buông.
Cửa mở.
Trợ lý của Lưu Doanh đứng ở trước cửa, tay xách hai túi ni lông: “Đây là chị Doanh Doanh bảo tôi…”
Tiếng nói của cô ấy đột ngột dừng lại, khiếp sợ mở to hai mắt, tròng mắt chấn động.
Trường Tuế nhận thuốc và cháo từ trong tay cô ấy, sau khi cảm ơn xong thì cười tủm tỉm nói: “Đừng nói chuyện này ra ngoài nhé.”
Trợ lý sửng sốt, nuốt một ngụm nước bọt, ngơ ngác gật gật đầu.
Chờ sau khi cửa đóng lại, cô ấy vẫn chưa lấy lại phản ứng.
Vừa rồi, cô ấy không nhìn nhầm đó chứ?
Hạ Luật một mực nắm tay Trường Tuế không chịu buông…
Bọn họ ở bên nhau rồi sao?!
…
Trường Tuế dẫn Hạ Luật về phòng.
Cô mở nắp cháo ra, mùi thịt bốc lên thơm phức.
Trường Tuế đút mấy muỗng cháo, anh đều ngoan ngoãn ăn, khi đút đến muỗng thứ năm, anh gian nan nuốt xuống, sau đó bỗng nhíu mày và khó chịu nôn khan.
Trường Tuế vội đặt bát xuống rồi vuốt lưng anh: “Có phải anh ăn không nổi nữa không?”
Hạ Luật ngẩng đầu nhìn cô, hốc mắt đỏ bừng ướt át.
Trường Tuế nói: “Vậy thì không ăn nữa.” Vừa nói vừa sờ lên trán anh, vẫn còn nóng.
Cô xem kỹ hướng dẫn sử dụng của thuốc hạ sốt, sau đó tách một viên ra đưa anh uống.
Hạ Luật nhìn viên thuốc, rồi lại nhíu mày nhìn cô, cuối cùng vẫn nhận mệnh nhét thuốc vào miệng, sau đó đón lấy ly nước mà Trường Tuế rót cho anh và nuốt xuống.
“Uống thêm mấy ngụm nữa đi.” Trường Tuế nói.
Anh nghe vậy, lập tức bưng ly lên ngoan ngoãn uống mấy ngụm.
“Ngoan.” Trường Tuế khen ngợi và xoa nhẹ lên đỉnh đầu anh hai cái.
Trường Tuế vào phòng vệ sinh vắt khăn, sau đó giúp anh lau mồ hôi trên mặt.
Trong quá trình lau mặt, Hạ Luật vẫn luôn mở to hai mắt, tròng mắt dán chặt lên mặt cô.
Trường Tuế lau mặt cho anh xong liền nói: “Được rồi, anh uống thuốc rồi ngủ một giấc nhé, chờ ngủ xong tỉnh dậy sẽ tốt hơn.”
Hạ Luật không nhúc nhích.
Trường Tuế chỉ có thể ra lệnh cho anh: “Cởi giày ra, nằm lên giường đi.”
Lúc này Hạ Luật mới chậm chạp cởi giày ra, sau đó ngồi xuống giường, lại nhìn cô lần nữa mới chịu nằm xuống.
Trường Tuế kéo chăn đắp lên người anh, bị anh bắt lấy cổ tay.
Trường Tuế cong mắt cười, ngồi xuống mép giường và hỏi anh: “Có phải muốn tôi ở lại với anh không?”
Hạ Luật không nói chuyện mà chỉ nắm chặt tay cô.
“Tôi không đi.” Trường Tuế dịu dàng nói: “Anh ngủ đi, khi anh ngủ dậy thì tôi vẫn ở đây.”
Hạ Luật khăng khăng không chịu buông tay, như thể chỉ cần anh buông tay thì Trường Tuế sẽ biến mất vậy.
Trường Tuế mặc kệ anh nắm lấy tay mình.
Hạ Luật nằm xuống giường, bàn tay nắm chặt cổ tay cô và nhìn cô không chớp mắt, dần dần, mí mắt anh càng ngày càng nặng, tốc độ chớp mắt dần chậm lại, sau đó liền chìm vào giấc ngủ.
Trường Tuế nhìn Hạ Luật đã mê man ngủ thiếp đi và không khỏi nhếch miệng cười, cô bắt đầu mong chờ biểu hiện của anh khi tỉnh lại.
Cô há miệng ngáp một cái, đột nhiên cũng buồn ngủ, cô đã chống đỡ hơn một giờ, lại sờ lên trán Hạ Luật, đã bớt nóng rồi.
Cô thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận từng li từng tí tách từng ngón tay của anh ra khỏi cổ tay cô, Hạ Luật nhíu mày nhưng không tỉnh lại.
Trường Tuế thưởng thức vẻ đẹp lúc ngủ của Hạ Luật một lúc, đang chuẩn bị đi thì nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên.
Cô lo lắng sẽ đánh thức Hạ Luật nên lập tức đi mở cửa.
Trường Tuế mềm lòng thu tay lại, bưng canh đậu xanh qua, dùng thìa múc một muỗng canh đưa đến bên miệng anh và cất giọng dụ dỗ: “Há miệng.”
Hạ Luật dừng một chút, hàng mi đen dày khẽ rũ xuống, nhìn canh đậu xanh đung đưa trong thìa, sau đó chậm rãi mở miệng ngậm thìa vào miệng, uống canh xong lại ngẩng đầu nhìn cô.
Ánh mắt không lạnh lùng như ngày thường, ngược lại mang theo cảm giác lưu luyến không muốn xa rời.
Xem ra anh thật sự sốt đến đầu óc không tỉnh táo rồi.
Trường Tuế thầm nghĩ, lại đút thêm một muỗng canh, lúc này không cần cô phải nói, anh đã ngoan ngoãn há miệng uống.
Trường Tuế đút từng muỗng một, Hạ Luật cũng uống từng muỗng một, ngay cả cặn đậu xanh ở đáy chén anh cũng ngoan ngoãn ăn hết.
Ngoan đến mức sau khi Trường Tuế buông bát xuống liền vò tóc anh như đang vò đầu con chó ngốc trong chùa, mái tóc vì quay phim mà để mái che mắt nay loạn cào cào, nhưng điều đó không hề làm ảnh hưởng đến khuôn mặt đẹp trai của anh.
Trường Tuế nhân cơ hội anh đang ngơ ngác ngốc nghếch mà bưng lấy khuôn mặt anh nhìn ngắm tỉ mỉ, cho dù nhìn thế nào thì khuôn mặt này cũng đều hợp gu cô.
Cô không nhịn được khẽ chạm ngón tay vào hàng mi rậm của anh.
Anh nhắm mắt lại.
Ngay lúc này.
Tiếng chuông cửa vang lên.
Trường Tuế buông mặt anh ra, chuẩn bị đi mở cửa.
Tay lại bị Hạ Luật nắm lấy.
Anh khẽ mím môi, bàn tay anh siết chặt cổ tay cô.
Trường Tuế cong mắt cười: “Tôi đi lấy thuốc cho anh, ở ngay cửa thôi.”
Hạ Luật vẫn không buông tay.
Trường Tuế ngẫm nghĩ, sau đó dứt khoát nói: “Vậy thì anh đi với tôi.”
Hạ Luật thế mà thật sự đứng dậy, ngoan ngoãn theo cô đi về phía cửa, bàn tay vẫn nắm chặt tay cô không buông.
Cửa mở.
Trợ lý của Lưu Doanh đứng ở trước cửa, tay xách hai túi ni lông: “Đây là chị Doanh Doanh bảo tôi…”
Tiếng nói của cô ấy đột ngột dừng lại, khiếp sợ mở to hai mắt, tròng mắt chấn động.
Trường Tuế nhận thuốc và cháo từ trong tay cô ấy, sau khi cảm ơn xong thì cười tủm tỉm nói: “Đừng nói chuyện này ra ngoài nhé.”
Trợ lý sửng sốt, nuốt một ngụm nước bọt, ngơ ngác gật gật đầu.
Chờ sau khi cửa đóng lại, cô ấy vẫn chưa lấy lại phản ứng.
Vừa rồi, cô ấy không nhìn nhầm đó chứ?
Hạ Luật một mực nắm tay Trường Tuế không chịu buông…
Bọn họ ở bên nhau rồi sao?!
…
Trường Tuế dẫn Hạ Luật về phòng.
Cô mở nắp cháo ra, mùi thịt bốc lên thơm phức.
Trường Tuế đút mấy muỗng cháo, anh đều ngoan ngoãn ăn, khi đút đến muỗng thứ năm, anh gian nan nuốt xuống, sau đó bỗng nhíu mày và khó chịu nôn khan.
Trường Tuế vội đặt bát xuống rồi vuốt lưng anh: “Có phải anh ăn không nổi nữa không?”
Hạ Luật ngẩng đầu nhìn cô, hốc mắt đỏ bừng ướt át.
Trường Tuế nói: “Vậy thì không ăn nữa.” Vừa nói vừa sờ lên trán anh, vẫn còn nóng.
Cô xem kỹ hướng dẫn sử dụng của thuốc hạ sốt, sau đó tách một viên ra đưa anh uống.
Hạ Luật nhìn viên thuốc, rồi lại nhíu mày nhìn cô, cuối cùng vẫn nhận mệnh nhét thuốc vào miệng, sau đó đón lấy ly nước mà Trường Tuế rót cho anh và nuốt xuống.
“Uống thêm mấy ngụm nữa đi.” Trường Tuế nói.
Anh nghe vậy, lập tức bưng ly lên ngoan ngoãn uống mấy ngụm.
“Ngoan.” Trường Tuế khen ngợi và xoa nhẹ lên đỉnh đầu anh hai cái.
Trường Tuế vào phòng vệ sinh vắt khăn, sau đó giúp anh lau mồ hôi trên mặt.
Trong quá trình lau mặt, Hạ Luật vẫn luôn mở to hai mắt, tròng mắt dán chặt lên mặt cô.
Trường Tuế lau mặt cho anh xong liền nói: “Được rồi, anh uống thuốc rồi ngủ một giấc nhé, chờ ngủ xong tỉnh dậy sẽ tốt hơn.”
Hạ Luật không nhúc nhích.
Trường Tuế chỉ có thể ra lệnh cho anh: “Cởi giày ra, nằm lên giường đi.”
Lúc này Hạ Luật mới chậm chạp cởi giày ra, sau đó ngồi xuống giường, lại nhìn cô lần nữa mới chịu nằm xuống.
Trường Tuế kéo chăn đắp lên người anh, bị anh bắt lấy cổ tay.
Trường Tuế cong mắt cười, ngồi xuống mép giường và hỏi anh: “Có phải muốn tôi ở lại với anh không?”
Hạ Luật không nói chuyện mà chỉ nắm chặt tay cô.
“Tôi không đi.” Trường Tuế dịu dàng nói: “Anh ngủ đi, khi anh ngủ dậy thì tôi vẫn ở đây.”
Hạ Luật khăng khăng không chịu buông tay, như thể chỉ cần anh buông tay thì Trường Tuế sẽ biến mất vậy.
Trường Tuế mặc kệ anh nắm lấy tay mình.
Hạ Luật nằm xuống giường, bàn tay nắm chặt cổ tay cô và nhìn cô không chớp mắt, dần dần, mí mắt anh càng ngày càng nặng, tốc độ chớp mắt dần chậm lại, sau đó liền chìm vào giấc ngủ.
Trường Tuế nhìn Hạ Luật đã mê man ngủ thiếp đi và không khỏi nhếch miệng cười, cô bắt đầu mong chờ biểu hiện của anh khi tỉnh lại.
Cô há miệng ngáp một cái, đột nhiên cũng buồn ngủ, cô đã chống đỡ hơn một giờ, lại sờ lên trán Hạ Luật, đã bớt nóng rồi.
Cô thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận từng li từng tí tách từng ngón tay của anh ra khỏi cổ tay cô, Hạ Luật nhíu mày nhưng không tỉnh lại.
Trường Tuế thưởng thức vẻ đẹp lúc ngủ của Hạ Luật một lúc, đang chuẩn bị đi thì nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên.
Cô lo lắng sẽ đánh thức Hạ Luật nên lập tức đi mở cửa.