Bà Cốt Giới Giải Trí - Trang 4
Chương 116: Lật đổ Cục Quản lý Yêu quái
Khí tức của Bạch Lang vừa rồi được coi là bình thản, nhưng lúc này lại đột nhiên dâng trào.
Game nghe mà toàn thân mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra.
Cậu ta chưa bao giờ thấy kẻ nào dám ngang ngược trào phúng nói bóng nói gió như vậy trước mặt Bạch Lang.
Cậu ta lo lắng Bạch Lang trở mặt, liền vội vàng nói: “Khụ, anh cả, Trường Tuế vẫn còn là một cô bé, hơn nữa lần trước may nhờ có cô ấy mới cứu được Bạch Doanh ra khỏi Cục Quản lý Yêu quái. Cô ấy cũng là vì lo lắng cho sự an toàn của chúng ta, vì thế anh đừng để bụng những lời cô ấy vừa nói.”
Cậu ta vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu cho Trường Tuế, ý bảo cô nói thêm vài câu giảng hòa.
Trường Tuế vẫn bình tĩnh đứng đối diện với Bạch Lang, im lặng không nói gì, nhưng đứng trước uy áp cường đại của Bạch Lang phủ xuống, trên người cũng không tuân theo ý chí kiên cường của mình nữa mà phản ứng theo bản năng, toàn thân nổi đầy gai ốc.
Ánh mắt của Bạch Lang như con dao sắc bén lướt qua lướt lại trên cơ thể Trường Tuế, như muốn phanh thây xẻ thịt cô ra để xem xương cốt bên trong người cô cứng rắn đến mức nào.
Dưới uy áp mạnh mẽ như vậy của anh ta, ngay cả yêu quái còn phải biến đổi sắc mặt, huống hồ là con người.
Nhưng cô gái này lại không hề tỏ ra sợ hãi.
Không phải là không biết nên không sợ hãi, mặc dù biết rằng anh ta có thể bóp ch ết cô chỉ bằng một ngón tay, nhưng vẫn không sợ hãi.
Bạch Lang không nói một lời, đột nhiên đứng dậy đi về phía Trường Tuế.
Game đứng phía sau nhìn thấy thế sợ đến dựng tóc gáy, cậu ta tiến tới một bước chắn ở trước mặt Trường Tuế, viền vàng xung quanh con ngươi đã thấp thoáng hiện lên.
Bạch Lang nhìn Game với bộ dạng sẵn sàng yêu hóa bất cứ lúc nào, liền nở nụ cười khinh bỉ: “Nếu tôi muốn làm gì cô ấy, cậu nghĩ rằng có thể ngăn cản được tôi hay sao?”
Viền vàng trong ánh mắt Game lại lóe lên, không vì lời nói của Bạch Lang mà lùi bước: “Cô ấy là bạn tốt của em, nếu không thể ngăn cản được cũng phải cố gắng ngăn cản.”
Bạch Lang nhíu mày, có vẻ như không hiểu, anh ta nhìn chằm chằm vào Trường Tuế qua vai Game, như thể muốn từ trên gương mặt cô để nhìn xem thử có điều gì đặc biệt.
Cuối cùng, anh ta lại đưa mắt nhìn về phía Game, giọng điệu bình thản: “Thật ngu xuẩn, yêu quái và con người không bao giờ có thể làm bạn được với nhau, cậu cùng Bạch Doanh quả thật quá ngu xuẩn cho nên có tu luyện thế nào tu vi cũng không tăng tiến nổi, nếu biết trước như thế này thì trước đây tôi đã không đưa đan dược cho hai người uống.”
Game cũng bắt đầu tức giận: “Em không nói anh phải đưa nó cho em mà. Yêu quái cũng có chí hướng riêng, anh đam mê tu luyện, nhưng em lại không thích tu luyện. Anh đã bị con người lừa gạt, một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, nhưng mà con người cũng giống yêu quái đều có xấu có tốt…”
Bạch Lang đột nhiên như bị chạm vào vảy ngược, sắc mặt đột nhiên thay đổi, nhiệt độ trong giọng nói giảm xuống mấy độ: “Câm miệng!”
Trường Tuế còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy một luồng gió mạnh lướt qua má cô, sau đó thấy Game bay ra ngoài như một cánh diều! Sau khi bay lộn ngược được mấy mét thì bị đập mạnh xuống mặt đất, nằm co quắp trên mặt đất ôm chặt vết thương ở bụng.
Sắc mặt Trường Tuế đột ngột thay đổi, ngón tay nắm chặt lá bùa.
Bạch Lang ánh mắt lạnh lùng liếc qua: “Tôi khuyên cô không nên manh động.”
Một viền vàng lóe lên trong đôi mắt đen của Bạch Lang.
Trong nháy mắt khi Trường Tuế bị đôi mắt ấy nhìn chằm chằm, cô cảm giác giống như có một sự nguy hiểm cực lớn bao phủ, trái tim dường như bị co rút lại, ngón tay cầm lá bùa cũng đang siết chặt, thần kinh cả người trở nên căng thẳng.
Đến tận lúc này cô mới phát hiện ra từ khi cô bước vào cửa, Bạch Lang vẫn luôn thu liễm hơi thở của mình.
Cũng ý thức rõ ràng rằng nếu lúc này cô thực sự động thủ, cô cũng không có bất kỳ một phần thắng nào.
“…Trường Tuế, tôi không sao.”
Bên kia, Game bị nện xuống nằm dài trên mặt đất, vất vả lắm mới gượng đứng lên được.
Trường Tuế buông lỏng lá bùa trong tay.
Cùng lúc đó, viền vàng trong mắt Bạch Lang cũng dần dần biến mất, khí tức nguy hiểm bao trùm trong đại sảnh theo đó cũng tiêu tan.
Trường Tuế lập tức chạy đến bên Game, đỡ cậu ta đứng lên, cô cúi đầu liếc nhìn vết thương trên bụng cậu ta, rõ ràng là miệng vết thương lại bị bung ra, lập tức nhíu nhíu mày.
Game kéo lấy cánh tay Trường Tuế đứng lên, cũng không liếc sang chỗ Bạch Lang nữa: “Những lời cần nói chúng ta cũng đã nói xong, đi thôi.”
Trường Tuế gật đầu, cô cũng không muốn ở lại đây lâu thêm nữa.
*
Cả hai cùng lên xe.
Trường Tuế hỏi Game: “Cậu còn có thể lái xe được không đấy?”
Game ngồi vào ghế lái, cúi người nhìn xuống chiếc áo bị dính máu của mình, gượng cười nói: “Tôi sẽ cố gắng thêm một chút.”
Trường Tuế gật đầu, liếc nhìn thời gian trên điện thoại di động, hỏi: “Cậu nói Bạch Lang bị con người lừa gạt, là chuyện gì vậy?”
Trên mặt Game hiện lên những hồi tưởng: “Đó là chuyện lúc anh ấy mới tu luyện thành hình người, anh ấy không phải trời sinh đã chán ghét con người đâu.”
Hóa ra Bạch Lang khi mới tu luyện được thành người, vì tò mò nên mới bước chân vào thế giới loài người. Ở đây anh ta đã gặp một cô gái là con người, nhưng cuối cùng lại bị cô gái này lừa dối, hóa ra cô ta là một thợ săn yêu quái, Bạch Lang suýt chút nữa đã bị mất mạng.”
Cụ thể về sau đã xảy ra chuyện gì, Game cũng không biết rõ.
Chỉ biết rằng kể từ đó, Bạch Lang bắt đầu căm ghét con người.
Trường Tuế không thể không ác ý nghĩ rằng, Bạch Lang có đến tám chín phần là bị lừa gạt tình cảm, nếu không thì tại sao trong nhiều năm như vậy vẫn không thể quên được, đã qua chừng ấy năm nhưng khi bị nhắc đến vẫn phản ứng dữ dội như thế.
Game cười khổ một tiếng: “Vừa nãy tôi có hơi vội vàng, biết rõ đó là vảy ngược của anh cả mà tôi vẫn còn nhắc lại.” Cậu ta nói xong quay đầu lại nhìn Trường Tuế: “Bây giờ phải làm thế nào đây?”
Trường Tuế suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Chúng ta hãy về nhà trước đã.”
….
Đã ba giờ sáng.
Tất cả các tòa nhà gần tòa nhà của Cục Quản lý Yêu quái chỉ còn rải rác một vài ngọn đèn còn sáng. Khu vực mặt đất phía bên dưới tòa nhà của Cục Quản lý Yêu quái cũng đã tắt đèn, nhưng ở tầng hầm thứ năm đèn đuốc vẫn sáng rực.
Trong một phòng thí nghiệm nào đó, Bạch Doanh cả người tr@n truồng nằm trên bàn phẫu thuật lạnh lẽo, bụng nhô to ra như người đang mang thai năm tháng.
Một cô gái trẻ mặc áo blouse trắng đang thoa đều một lớp gel trong suốt lên bụng cô ấy.
Khi ánh mắt rơi xuống trên khuôn mặt Bạch Doanh, cô ta không khỏi thầm thở dài trong lòng, cho dù có nhìn khuôn mặt này bao nhiêu lần thì lần nào nhìn vào cũng sẽ bị kinh diễm.
Đáng tiếc, cô ấy sẽ không sống được qua tối hôm nay.
“Cô giáo.” Cô gái không nhịn được hỏi: “Bán yêu trong bụng Bạch Doanh chẳng nhẽ mạnh hơn cô ấy hay sao? Bạch Doanh là yêu quái cấp A đấy, nếu chúng ta rút lấy yêu lực của cô ta thì cũng tương đương với mấy yêu quái cấp B rồi.”
Tiến sĩ Triệu, người mà cô ấy gọi là cô giáo, đứng bên cạnh cô ấy, đang đeo găng tay phẫu thuật với vẻ mặt không chút biểu cảm, có lẽ vì cô gái này là học sinh của mình nên cô ấy có chút kiên nhẫn hơn:
“Khi bán yêu ở trong cơ thể mẹ, nó sẽ hấp thụ yêu lực của cơ thể mẹ, nên khi vừa sinh ra nó sẽ là yêu quái cấp B. Hơn nữa bán yêu sau khi sinh ra có thể hấp thu trực tiếp tinh hoa linh khí của trời đất và chuyển hóa thành yêu lực của chính mình, vì thế có tốc độ tu luyện gấp vô số lần so với yêu quái bình thường. Nếu không xảy ra việc gì ngoài ý muốn thì chưa đến mười năm đã có thể luyện thành yêu quái cấp S.”
Cô gái hỏi: “Tại sao trước đây vẫn không thấy bán yêu xuất hiện?”
Tiến sĩ Triệu đeo găng tay phẫu thuật vào, nhìn liếc qua số liệu trên các thiết bị máy móc rồi nói: “Sự kết hợp giữa con người với yêu quái là rất hiếm, hơn nữa con người kết hợp với yêu quái rất khó thụ thai, xác suất chỉ là một phần mười nghìn. Chính vì hiếm như vậy nên bán yêu mới có thể được trời ban thưởng. Không phải là trước đây chưa từng xuất hiện bán yêu, trong danh sách được Cục Quản lý Yêu quái lưu lại vẫn có ba trường hợp, ngoại trừ một con đại yêu quái trưởng thành đạt cấp SS ra, hai bán yêu còn lại đã bị bóp ch ết trong giai đoạn trưởng thành…” Cô ta nói, nhìn bụng bôi đầy gel của Bạch Doanh nói: “Được rồi, có thể phẫu thuật rồi.”
Cô gái gật đầu, thu tay lại, tháo găng tay, đẩy xe phẫu thuật đến bên cạnh tiến sĩ Triệu, đồng thời bày các dụng cụ ra bên ngoài và bật đèn lên.
Tất cả các nguồn sáng đều tập trung vào chiếc bụng nhô lên của Bạch Doanh.
Tiến sĩ Triệu quay đầu lại và cầm lấy con dao từ khay dụng cụ trên xe đẩy.
Đúng lúc này.
Từ bên ngoài truyền đến một tiếng nổ lớn!
Mặt đất liền rung lên.
Tiến sĩ Triệu nhíu mày: “Em nhanh ra ngoài xem có chuyện gì xảy ra.”
Cô gái chạy đến mở cửa phòng thí nghiệm.
Có hai người đàn ông đang canh giữ ở cửa.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Cô gái hỏi.
Hai người đó cũng đang nhìn về hướng phát ra tiếng nổ lớn: “Tôi cũng không biết, đội trưởng Mục yêu cầu chúng tôi phải bảo vệ nơi này cho dù có chuyện gì xảy ra.”
Cô gái nhíu mày: “Một anh đứng ở đây canh gác, còn một anh qua chỗ đó xem thế nào.”
Hai người đàn ông có chút do dự.
Cô gái tức giận nói: “Nếu đội trưởng Mục trách mắng các anh, cứ bảo là do cô giáo của tôi nói.”
Địa vị của tiến sĩ Triệu trong Cục Quản lý Yêu quái ngày một tăng lên, cô gái này là học sinh mà cô ta yêu quý nhất, vì thế hai người bảo vệ canh cửa này cũng không dám đắc tội, thế nên cuối cùng một người ở lại canh gác, còn người kia đi ra bên ngoài xem xét tình hình.
Lúc này cô gái mới hài lòng đóng cửa lại, nhưng khoảnh khắc khi cô ta quay người lại, lập tức sợ hãi và thốt lên: “Cô giáo!”
Tiến sĩ Triệu nằm ngất xỉu trên mặt đất.
Mà Bạch Doanh trên bàn phẫu thuật lại không cánh mà bay!
*
Năm phút sau.
Một chiếc ô tô màu đen đang đậu bên lề đường cách tòa nhà Cục Quản lý Yêu quái chưa đầy năm trăm mét.
Cửa xe đột nhiên tự động mở ra.
Game cẩn thận đưa Bạch Doanh đang mê man đặt vào băng ghế sau.
Trên người cô ấy đang mặc chiếc áo của Game, cũng may là Game có vóc dáng cao nên chiếc áo cũng khá rộng, có thể che được đến phần đùi của cô ấy.
Khi Game đứng dậy còn giúp cô ấy kéo chiếc áo xuống dưới, trong ánh mắt cậu ta lúc này bừng bừng sát khí.
“Cậu ở lại đây bảo vệ Bạch Doanh, tôi và thụ yêu trở lại đó lần nữa.”
“Tôi sẽ đi cùng chị.” Game lập tức bước ra khỏi xe.
“Vừa rồi chẳng phải chúng ta đã thống nhất rồi sao.” Trường Tuế giọng điệu dứt khoát: “Cậu phải ở lại đây, chờ chúng tôi quay lại.”
Game đã bị mất quá nhiều máu, hơn nữa còn là một nhân tố không ổn định, thay vì để cậu ta đi cùng, tốt hơn nên để cậu ta ở lại trong xe bảo vệ Bạch Doanh.
Thụ yêu gật đầu, ngẩng đầu nhìn lên Game, vỗ vỗ bộ ng ực nhỏ bé của mình nói: “Anh yên tâm đi, tôi sẽ bảo vệ được Trường Tuế.”
Game bất đắc dĩ đành phải đồng ý.
Trường Tuế và thụ yêu quay lại chỗ đó thêm lần nữa.
Khả năng xuyên tường của thụ yêu giống như là bật hack, Trường Tuế nắm tay cậu ta xong liền có thể đi vào tòa nhà của Cục Quản lý Yêu quái một cách dễ dàng.
Tiếng động lớn bên kia là do Bạch Lang gây ra.
Nhưng ở bên trong tòa nhà Cục Quản lý Yêu quái tạo ra động tĩnh lớn như vậy mà bên ngoài tòa nhà đó hoàn toàn không thể nghe được một chút gì, giống như có một bức tường vô hình ngăn cách Cục Quản lý Yêu quái và thế giới bên ngoài vậy.
Mà Trường Tuế đã lợi dụng động tĩnh do Bạch Lang gây ra để đánh lạc hướng sự chú ý, dưới sự yểm hộ của anh ta, cô lặng yên không một tiếng động lẻn vào tầng hầm thứ năm, sắp xếp bố trí của mình.
Bạch Doanh chính là bước đầu tiên.
Mục tiêu cuối cùng của cô tối nay là lật đổ toàn bộ Cục Quản lý Yêu quái.
*
Xà yêu bị nhốt trong căn phòng thủy tinh số 101 không nghe được âm thanh bên ngoài, nhàm chán ngồi đếm những chiếc vảy trên đuôi của mình.
Đột nhiên nó cảm giác được cái gì đó, liền nhìn thẳng vào tấm kính.
Chẳng biết tự bao giờ, trên tấm kính trong suốt đó đã dán lên một tờ giấy màu vàng hình chữ nhật có vẽ những hoa văn rất lạ.
Game nghe mà toàn thân mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra.
Cậu ta chưa bao giờ thấy kẻ nào dám ngang ngược trào phúng nói bóng nói gió như vậy trước mặt Bạch Lang.
Cậu ta lo lắng Bạch Lang trở mặt, liền vội vàng nói: “Khụ, anh cả, Trường Tuế vẫn còn là một cô bé, hơn nữa lần trước may nhờ có cô ấy mới cứu được Bạch Doanh ra khỏi Cục Quản lý Yêu quái. Cô ấy cũng là vì lo lắng cho sự an toàn của chúng ta, vì thế anh đừng để bụng những lời cô ấy vừa nói.”
Cậu ta vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu cho Trường Tuế, ý bảo cô nói thêm vài câu giảng hòa.
Trường Tuế vẫn bình tĩnh đứng đối diện với Bạch Lang, im lặng không nói gì, nhưng đứng trước uy áp cường đại của Bạch Lang phủ xuống, trên người cũng không tuân theo ý chí kiên cường của mình nữa mà phản ứng theo bản năng, toàn thân nổi đầy gai ốc.
Ánh mắt của Bạch Lang như con dao sắc bén lướt qua lướt lại trên cơ thể Trường Tuế, như muốn phanh thây xẻ thịt cô ra để xem xương cốt bên trong người cô cứng rắn đến mức nào.
Dưới uy áp mạnh mẽ như vậy của anh ta, ngay cả yêu quái còn phải biến đổi sắc mặt, huống hồ là con người.
Nhưng cô gái này lại không hề tỏ ra sợ hãi.
Không phải là không biết nên không sợ hãi, mặc dù biết rằng anh ta có thể bóp ch ết cô chỉ bằng một ngón tay, nhưng vẫn không sợ hãi.
Bạch Lang không nói một lời, đột nhiên đứng dậy đi về phía Trường Tuế.
Game đứng phía sau nhìn thấy thế sợ đến dựng tóc gáy, cậu ta tiến tới một bước chắn ở trước mặt Trường Tuế, viền vàng xung quanh con ngươi đã thấp thoáng hiện lên.
Bạch Lang nhìn Game với bộ dạng sẵn sàng yêu hóa bất cứ lúc nào, liền nở nụ cười khinh bỉ: “Nếu tôi muốn làm gì cô ấy, cậu nghĩ rằng có thể ngăn cản được tôi hay sao?”
Viền vàng trong ánh mắt Game lại lóe lên, không vì lời nói của Bạch Lang mà lùi bước: “Cô ấy là bạn tốt của em, nếu không thể ngăn cản được cũng phải cố gắng ngăn cản.”
Bạch Lang nhíu mày, có vẻ như không hiểu, anh ta nhìn chằm chằm vào Trường Tuế qua vai Game, như thể muốn từ trên gương mặt cô để nhìn xem thử có điều gì đặc biệt.
Cuối cùng, anh ta lại đưa mắt nhìn về phía Game, giọng điệu bình thản: “Thật ngu xuẩn, yêu quái và con người không bao giờ có thể làm bạn được với nhau, cậu cùng Bạch Doanh quả thật quá ngu xuẩn cho nên có tu luyện thế nào tu vi cũng không tăng tiến nổi, nếu biết trước như thế này thì trước đây tôi đã không đưa đan dược cho hai người uống.”
Game cũng bắt đầu tức giận: “Em không nói anh phải đưa nó cho em mà. Yêu quái cũng có chí hướng riêng, anh đam mê tu luyện, nhưng em lại không thích tu luyện. Anh đã bị con người lừa gạt, một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, nhưng mà con người cũng giống yêu quái đều có xấu có tốt…”
Bạch Lang đột nhiên như bị chạm vào vảy ngược, sắc mặt đột nhiên thay đổi, nhiệt độ trong giọng nói giảm xuống mấy độ: “Câm miệng!”
Trường Tuế còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy một luồng gió mạnh lướt qua má cô, sau đó thấy Game bay ra ngoài như một cánh diều! Sau khi bay lộn ngược được mấy mét thì bị đập mạnh xuống mặt đất, nằm co quắp trên mặt đất ôm chặt vết thương ở bụng.
Sắc mặt Trường Tuế đột ngột thay đổi, ngón tay nắm chặt lá bùa.
Bạch Lang ánh mắt lạnh lùng liếc qua: “Tôi khuyên cô không nên manh động.”
Một viền vàng lóe lên trong đôi mắt đen của Bạch Lang.
Trong nháy mắt khi Trường Tuế bị đôi mắt ấy nhìn chằm chằm, cô cảm giác giống như có một sự nguy hiểm cực lớn bao phủ, trái tim dường như bị co rút lại, ngón tay cầm lá bùa cũng đang siết chặt, thần kinh cả người trở nên căng thẳng.
Đến tận lúc này cô mới phát hiện ra từ khi cô bước vào cửa, Bạch Lang vẫn luôn thu liễm hơi thở của mình.
Cũng ý thức rõ ràng rằng nếu lúc này cô thực sự động thủ, cô cũng không có bất kỳ một phần thắng nào.
“…Trường Tuế, tôi không sao.”
Bên kia, Game bị nện xuống nằm dài trên mặt đất, vất vả lắm mới gượng đứng lên được.
Trường Tuế buông lỏng lá bùa trong tay.
Cùng lúc đó, viền vàng trong mắt Bạch Lang cũng dần dần biến mất, khí tức nguy hiểm bao trùm trong đại sảnh theo đó cũng tiêu tan.
Trường Tuế lập tức chạy đến bên Game, đỡ cậu ta đứng lên, cô cúi đầu liếc nhìn vết thương trên bụng cậu ta, rõ ràng là miệng vết thương lại bị bung ra, lập tức nhíu nhíu mày.
Game kéo lấy cánh tay Trường Tuế đứng lên, cũng không liếc sang chỗ Bạch Lang nữa: “Những lời cần nói chúng ta cũng đã nói xong, đi thôi.”
Trường Tuế gật đầu, cô cũng không muốn ở lại đây lâu thêm nữa.
*
Cả hai cùng lên xe.
Trường Tuế hỏi Game: “Cậu còn có thể lái xe được không đấy?”
Game ngồi vào ghế lái, cúi người nhìn xuống chiếc áo bị dính máu của mình, gượng cười nói: “Tôi sẽ cố gắng thêm một chút.”
Trường Tuế gật đầu, liếc nhìn thời gian trên điện thoại di động, hỏi: “Cậu nói Bạch Lang bị con người lừa gạt, là chuyện gì vậy?”
Trên mặt Game hiện lên những hồi tưởng: “Đó là chuyện lúc anh ấy mới tu luyện thành hình người, anh ấy không phải trời sinh đã chán ghét con người đâu.”
Hóa ra Bạch Lang khi mới tu luyện được thành người, vì tò mò nên mới bước chân vào thế giới loài người. Ở đây anh ta đã gặp một cô gái là con người, nhưng cuối cùng lại bị cô gái này lừa dối, hóa ra cô ta là một thợ săn yêu quái, Bạch Lang suýt chút nữa đã bị mất mạng.”
Cụ thể về sau đã xảy ra chuyện gì, Game cũng không biết rõ.
Chỉ biết rằng kể từ đó, Bạch Lang bắt đầu căm ghét con người.
Trường Tuế không thể không ác ý nghĩ rằng, Bạch Lang có đến tám chín phần là bị lừa gạt tình cảm, nếu không thì tại sao trong nhiều năm như vậy vẫn không thể quên được, đã qua chừng ấy năm nhưng khi bị nhắc đến vẫn phản ứng dữ dội như thế.
Game cười khổ một tiếng: “Vừa nãy tôi có hơi vội vàng, biết rõ đó là vảy ngược của anh cả mà tôi vẫn còn nhắc lại.” Cậu ta nói xong quay đầu lại nhìn Trường Tuế: “Bây giờ phải làm thế nào đây?”
Trường Tuế suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Chúng ta hãy về nhà trước đã.”
….
Đã ba giờ sáng.
Tất cả các tòa nhà gần tòa nhà của Cục Quản lý Yêu quái chỉ còn rải rác một vài ngọn đèn còn sáng. Khu vực mặt đất phía bên dưới tòa nhà của Cục Quản lý Yêu quái cũng đã tắt đèn, nhưng ở tầng hầm thứ năm đèn đuốc vẫn sáng rực.
Trong một phòng thí nghiệm nào đó, Bạch Doanh cả người tr@n truồng nằm trên bàn phẫu thuật lạnh lẽo, bụng nhô to ra như người đang mang thai năm tháng.
Một cô gái trẻ mặc áo blouse trắng đang thoa đều một lớp gel trong suốt lên bụng cô ấy.
Khi ánh mắt rơi xuống trên khuôn mặt Bạch Doanh, cô ta không khỏi thầm thở dài trong lòng, cho dù có nhìn khuôn mặt này bao nhiêu lần thì lần nào nhìn vào cũng sẽ bị kinh diễm.
Đáng tiếc, cô ấy sẽ không sống được qua tối hôm nay.
“Cô giáo.” Cô gái không nhịn được hỏi: “Bán yêu trong bụng Bạch Doanh chẳng nhẽ mạnh hơn cô ấy hay sao? Bạch Doanh là yêu quái cấp A đấy, nếu chúng ta rút lấy yêu lực của cô ta thì cũng tương đương với mấy yêu quái cấp B rồi.”
Tiến sĩ Triệu, người mà cô ấy gọi là cô giáo, đứng bên cạnh cô ấy, đang đeo găng tay phẫu thuật với vẻ mặt không chút biểu cảm, có lẽ vì cô gái này là học sinh của mình nên cô ấy có chút kiên nhẫn hơn:
“Khi bán yêu ở trong cơ thể mẹ, nó sẽ hấp thụ yêu lực của cơ thể mẹ, nên khi vừa sinh ra nó sẽ là yêu quái cấp B. Hơn nữa bán yêu sau khi sinh ra có thể hấp thu trực tiếp tinh hoa linh khí của trời đất và chuyển hóa thành yêu lực của chính mình, vì thế có tốc độ tu luyện gấp vô số lần so với yêu quái bình thường. Nếu không xảy ra việc gì ngoài ý muốn thì chưa đến mười năm đã có thể luyện thành yêu quái cấp S.”
Cô gái hỏi: “Tại sao trước đây vẫn không thấy bán yêu xuất hiện?”
Tiến sĩ Triệu đeo găng tay phẫu thuật vào, nhìn liếc qua số liệu trên các thiết bị máy móc rồi nói: “Sự kết hợp giữa con người với yêu quái là rất hiếm, hơn nữa con người kết hợp với yêu quái rất khó thụ thai, xác suất chỉ là một phần mười nghìn. Chính vì hiếm như vậy nên bán yêu mới có thể được trời ban thưởng. Không phải là trước đây chưa từng xuất hiện bán yêu, trong danh sách được Cục Quản lý Yêu quái lưu lại vẫn có ba trường hợp, ngoại trừ một con đại yêu quái trưởng thành đạt cấp SS ra, hai bán yêu còn lại đã bị bóp ch ết trong giai đoạn trưởng thành…” Cô ta nói, nhìn bụng bôi đầy gel của Bạch Doanh nói: “Được rồi, có thể phẫu thuật rồi.”
Cô gái gật đầu, thu tay lại, tháo găng tay, đẩy xe phẫu thuật đến bên cạnh tiến sĩ Triệu, đồng thời bày các dụng cụ ra bên ngoài và bật đèn lên.
Tất cả các nguồn sáng đều tập trung vào chiếc bụng nhô lên của Bạch Doanh.
Tiến sĩ Triệu quay đầu lại và cầm lấy con dao từ khay dụng cụ trên xe đẩy.
Đúng lúc này.
Từ bên ngoài truyền đến một tiếng nổ lớn!
Mặt đất liền rung lên.
Tiến sĩ Triệu nhíu mày: “Em nhanh ra ngoài xem có chuyện gì xảy ra.”
Cô gái chạy đến mở cửa phòng thí nghiệm.
Có hai người đàn ông đang canh giữ ở cửa.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Cô gái hỏi.
Hai người đó cũng đang nhìn về hướng phát ra tiếng nổ lớn: “Tôi cũng không biết, đội trưởng Mục yêu cầu chúng tôi phải bảo vệ nơi này cho dù có chuyện gì xảy ra.”
Cô gái nhíu mày: “Một anh đứng ở đây canh gác, còn một anh qua chỗ đó xem thế nào.”
Hai người đàn ông có chút do dự.
Cô gái tức giận nói: “Nếu đội trưởng Mục trách mắng các anh, cứ bảo là do cô giáo của tôi nói.”
Địa vị của tiến sĩ Triệu trong Cục Quản lý Yêu quái ngày một tăng lên, cô gái này là học sinh mà cô ta yêu quý nhất, vì thế hai người bảo vệ canh cửa này cũng không dám đắc tội, thế nên cuối cùng một người ở lại canh gác, còn người kia đi ra bên ngoài xem xét tình hình.
Lúc này cô gái mới hài lòng đóng cửa lại, nhưng khoảnh khắc khi cô ta quay người lại, lập tức sợ hãi và thốt lên: “Cô giáo!”
Tiến sĩ Triệu nằm ngất xỉu trên mặt đất.
Mà Bạch Doanh trên bàn phẫu thuật lại không cánh mà bay!
*
Năm phút sau.
Một chiếc ô tô màu đen đang đậu bên lề đường cách tòa nhà Cục Quản lý Yêu quái chưa đầy năm trăm mét.
Cửa xe đột nhiên tự động mở ra.
Game cẩn thận đưa Bạch Doanh đang mê man đặt vào băng ghế sau.
Trên người cô ấy đang mặc chiếc áo của Game, cũng may là Game có vóc dáng cao nên chiếc áo cũng khá rộng, có thể che được đến phần đùi của cô ấy.
Khi Game đứng dậy còn giúp cô ấy kéo chiếc áo xuống dưới, trong ánh mắt cậu ta lúc này bừng bừng sát khí.
“Cậu ở lại đây bảo vệ Bạch Doanh, tôi và thụ yêu trở lại đó lần nữa.”
“Tôi sẽ đi cùng chị.” Game lập tức bước ra khỏi xe.
“Vừa rồi chẳng phải chúng ta đã thống nhất rồi sao.” Trường Tuế giọng điệu dứt khoát: “Cậu phải ở lại đây, chờ chúng tôi quay lại.”
Game đã bị mất quá nhiều máu, hơn nữa còn là một nhân tố không ổn định, thay vì để cậu ta đi cùng, tốt hơn nên để cậu ta ở lại trong xe bảo vệ Bạch Doanh.
Thụ yêu gật đầu, ngẩng đầu nhìn lên Game, vỗ vỗ bộ ng ực nhỏ bé của mình nói: “Anh yên tâm đi, tôi sẽ bảo vệ được Trường Tuế.”
Game bất đắc dĩ đành phải đồng ý.
Trường Tuế và thụ yêu quay lại chỗ đó thêm lần nữa.
Khả năng xuyên tường của thụ yêu giống như là bật hack, Trường Tuế nắm tay cậu ta xong liền có thể đi vào tòa nhà của Cục Quản lý Yêu quái một cách dễ dàng.
Tiếng động lớn bên kia là do Bạch Lang gây ra.
Nhưng ở bên trong tòa nhà Cục Quản lý Yêu quái tạo ra động tĩnh lớn như vậy mà bên ngoài tòa nhà đó hoàn toàn không thể nghe được một chút gì, giống như có một bức tường vô hình ngăn cách Cục Quản lý Yêu quái và thế giới bên ngoài vậy.
Mà Trường Tuế đã lợi dụng động tĩnh do Bạch Lang gây ra để đánh lạc hướng sự chú ý, dưới sự yểm hộ của anh ta, cô lặng yên không một tiếng động lẻn vào tầng hầm thứ năm, sắp xếp bố trí của mình.
Bạch Doanh chính là bước đầu tiên.
Mục tiêu cuối cùng của cô tối nay là lật đổ toàn bộ Cục Quản lý Yêu quái.
*
Xà yêu bị nhốt trong căn phòng thủy tinh số 101 không nghe được âm thanh bên ngoài, nhàm chán ngồi đếm những chiếc vảy trên đuôi của mình.
Đột nhiên nó cảm giác được cái gì đó, liền nhìn thẳng vào tấm kính.
Chẳng biết tự bao giờ, trên tấm kính trong suốt đó đã dán lên một tờ giấy màu vàng hình chữ nhật có vẽ những hoa văn rất lạ.